Chương 3: Khách của chủ tịch công ty chỉ lạnh nhạt với mình tôi
Lúc sau trong cùng buổi tối hôm đó, khoảng 8 giờ tối. Với chiếc điện thoại trong tay, tôi rời khỏi nhà. Nhà của tôi là một căn biệt thự 5 tầng, cách ga tàu khoảng 20 phút đi bộ. Bởi bây giờ đã khá muộn nên có vài bóng người ngoài đường, và không khí bắt đầu trở nên rùng rợn, nên tôi nhanh chóng chạy tới một quán ăn gia đình ở gần nhà. Thế nhưng, ý định của tôi không phải là mua bữa tối ở đây. Tôi được Oji-san — Chủ tịch Tsukinomori — gọi tới đây với lý do đương nhiên là để nói chuyện về công việc dự định. Có vẻ như chú ấy muốn nói rõ hơn về cái ‘điều kiện’ mà trước đó chú chưa có thời gian giải thích. Tôi đã tỉ mỉ chăm chút cho ngoại hình của mình với kiểu tóc gọn gàng và bộ đồng phục, và chuẩn bị tới chào chú ấy. Tôi không biết điều kiện mà chúng tôi chuẩn bị bàn tới là gì, nhưng tôi đã sẵn sàng quỳ xuống và liếm giày của chú ấy nếu cần thiết.
Nếu đề nghị của chú ấy có giá trị như như một chiếc vé tốc hành tới thế giới kinh doanh rộng lớn, hạ thấp bản thân một chút sẽ chỉ là một cái giá nhỏ phải trả. Nhận biết rằng tôi không còn chút xíu lòng tự tôn nào trong người, tôi bước vào quán ăn phục vụ 24/7 có tên “Royal Guest.” Giá ở đó khá cao so với một quán ăn gia đình, và nơi đó chắc chắn là một nơi mà một thằng nhóc độc thân như tôi sẽ không bao giờ đến một mình. Tuy vậy, bữa hôm nay Chủ tịch Tsukinomori sẽ chi trả, và chú ấy cũng quyết định chỗ ăn.
Tôi cảm thấy khá tệ vì được trả tiền cho một bữa ăn ở đây, nhưng đó là quyết định cúa chú ấy, nên kệ vậy. Tôi chỉ cần cảm thấy biết ơn là được.
—Nói thật ra thì, được chiêu đã bữa tối như thế này khiến tôi cực kì vui!
Ừ thì, một mũi tên trúng hai đích, tôi nghĩ vậy.
“Nàyyy, Akiteru-kun. Bên này.”
Khi tôi bước vào, tôi còn không phải hỏi người phục vụ về Oji-san. Chúng tôi thấy nhau ngay lập tức.
“Vậy là chú đã tới đây trước cháu. Cháu xin lỗi vì đã tới muộn.”
“Ồ, không cần phải quan tâm đâu. Trong những thời điểm như thế này, những người đứng trên phải là người cư xử một cách trưởng thành hơn,” ông phật đó nói khi đang mân mê bộ ria mép.
Mặc dù những cử chỉ này sẽ khiến người ta nghĩ chú ấy là một người thích khoe của, nhưng điều đó khác xa so với sự thật. Chú ấy là một hình tượng hoàn hảo của một chủ tịch của công ty, thêm vào đó là tất cả những gì làm nên một người quản lý tốt. Trong kinh doanh hiện đại, khi mà cấp trên sẽ sai khiến cấp dưới ngay khi họ có được quyền lực, tính cách của chú ấy khá là hiếm có.
…Ừ thì, tôi cũng không phải là một thành viên chính thức của giới lao động, nên tôi cũng không biết được.
Tôi đã đọc được rằng mọi thứ như vậy trên các mục khiếu nại trên mạng xã hội, nên chắc đó là sự thật.
“Vậy cho cháu xin phép.”
“Cháu không cần phải trang trọng như vậy đâu. Nếu cháu cứ giữ căng vai và khuỷu tay như vậy, chúng sẽ cứng lại sau 10 năm nữa đấy. Nơi duy nhất mà đàn ông cần phải cứng rắn như vậy là cây quyền trượng bằng thịt ở nửa thân dưới của chúng ta thôi, ha ha ha!”
“………”
Trong khi Chủ tịch Tsukinomori bật cười với câu đùa trẻ con ấy, tôi phải kiềm chế để không phản ứng lại. Có lẽ là vì tôi chỉ ngồi đó và không nói gì, nhưng Chủ tịch ho một tiếng và quay trở lại chủ đề chính.
“À, thì, thật ra là có một người sẽ ăn tối cùng chúng ta, nhưng họ vẫn chưa đến nơi. Trong lúc đó, chú sẽ giải thích nốt tình hình.”
“Vâng,” Tôi thẳng lưng lên.
…Không biết chú ấy sẽ đưa ra yêu cầu vô lý gì cho tôi đây?
“Đầu tiên, chú đã chơi thử trò chơi mà cháu gửi.”
Trong lúc nói vậy, Chủ tịch Tsukinomori lấy ra một chiếc điện thoại và đặt nó lên bàn. Trên màn hình là trang tiêu đề của một trò chơi, cùng với một ngôi nhà phong cách phương Tây, những nhân vật anime với khuôn mặt sợ hãi, ma quỷ và vài hiệu ứng đặc biệt cho hợp với bầu không khí.
Tựa đề của trò chơi là “Đêm gào thét của Koyama tăm tối,” tất cả quyền sở hữu của trò chơi thuột về “Liên minh tầng 5.” Đây là một trò chơi kinh dị miễn phí với rất nhiều cô gái xinh đẹp.
“Chú rất ngạc nhiên đấy. Chú không nghĩ rằng cháu có thể tự làm ra một trò chơi như vậy đấy,” chú ấy nói.
“Không phải chỉ có mình cháu. Tất cả thành viên trong nhóm cùng làm mà.”
“Lập trình viên OZ, người phác họa Murasaki Shikibu-sensei, người viết cốt truyện Makigai Namako, một diễn viên lồng tiếng không rõ, và nhà sản xuất và điều hành Aki…là cháu,” Oji-san nói, liệt kê ra từng người.
“Vâng, tất cả thành viên đều cần thiết, và bọn cháu không thể hoàn thành được trò chơi nếu thiếu đi bất kì ai.”
Đúng vậy. Trò chơi này được tôi tạo ra, cùng với một vài người bạn của tôi. Không một ai trong lớp biết đến điều này. Đó là một bí mật chỉ chúng tôi biết.
“Hmmm. Sản phẩm này đã trở thành một chủ đề bàn tán của cả ngành công nghiệp đấy. Một nhóm bí ẩn với tên “Liên minh tầng 5.” Một sản phẩm với cốt truyện khớp hoàn hảo với gameplay, thiết kế nhân vật quyến rũ đến mức còn làm cho cả một dân chuyên cũng phải tủi hổ, diễn viên lồng tiếng không rõ danh tính nữa — và dù không có khoản đầu tư lớn hay quảng bá gì, cháu đã có được khoảng 1 triệu lượt tải về chỉ nhờ lời quảng cáo truyền miệng.”
“Bọn cháu cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Chưa kể đến dự án chính của công ty của Oji-san có tổng hơn 10 triệu lượt tải về mà.”
“Đó là vì bọn ta có một số tiền khổng lồ đằng sau nó nên bọn ta có thể quảng cáo được nó, cháu biết đấy” Chủ tịch Tsukinomori mỉm cười và gãi phía sau đầu. “Cháu đã tạo ra một sản phẩm với tính cạnh tranh khá lớn với nguồn nhân lực, tiền bạc và thời gian hạn chế. Chú không chắc mình có thể làm được việc này lúc bằng tuổi cháu…Chú cũng đã chơi trò chơi rồi, và nó xứng với sự nổi tiếng của nó đấy.”
“…Vậy thì…!”
“Nhưng đây là một câu chuyện khác hoàn toàn.”
Ngay khi tôi bắt đầu nóng vôi, chú ấy đã lập tức nhìn thấu tôi.
“Chú hiểu được tinh thần của cháu. Chú hoàn toàn hiểu ý muốn của cháu khi muốn được làm việc ở ‘Honey Play’ của chú.”
“Tuy nhiêm,” chú ấy tiếp tục.
“Thế giới của người lớn không đơn giản như vậy đâu. Nếu cháu muốn được chú đối đãi một cách đặc biệt, chú cũng cần phải nhận lại những lợi ích tương tự — Ồ. Hình như chúng ta bắt nhân viên đợi hơi lâu rồi.”
“A, vâng. Ừmm…Menu đây ạ.”
Nữ phục vụ đã lịch sự quan sát bàn chúng tôi từ nãy tới giờ, chờ đợi chúng tôi gọi món. Có vẻ như nhà hàng đã đông hơn, nên sẽ khá kì quặc nếu chúng tôi không sớm gọi món. Tôi cầm quyển menu lên. Tôi đã nghĩ rằng chỉ gọi gì đó để uống thôi, nhưng…
“Cũng quá giờ ăn tối rồi, đúng không? Không cần phải khách sáo đâu. Cứ gọi bất cứ gì cháu muốn.”
“…Vậy cháu sẽ gọi nhé.”
Đúng như kế hoạch của tôi từ đầu, tôi đã được trả tiền cho bữa ăn.
“Xin lỗi, phục vụ.”
“Dạ.”
“Một phần hamburger Ý. Và cả—”
“Cho em một phần carbonara với trứng lòng đào.”
“Vậy thôi đã. Và thêm phần nước uống cho hai…không, ba người nhé.”
“Ba?…À.”
Mặc dù người phục vụ có do dự một lúc, Oji-san chắc cũng đã cho họ biết số người khi chú ấy đặt bàn rồi, nên cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Sau khi chúng tôi hoàn thành việc gọi món, cô gái đang định bước đi, nhưng Oji-san bỗng ngăn cô ấy lại.
“Cô. Cô có những ngón tay đẹp thật đấy.”
“Eh?”
“Haah?”
…Người này đột nhiên nói gì vậy?
“Những ngón tay của cô cử động một cách thật đẹp đẽ đã khiến tôi bị mê hoặc một chút.”
“V-Vâng…”
“Hay là chút chúng ta nói chuyện được không? Có thể là vì tôi đã biết rằng tôi sẽ gặp cô, nhưng tôi đã để chiếc ghế phụ của tôi trống đấy.”
“…!!! T-Tôi vẫn đang trong giờ làm việc! Tôi xin phép!”
Khuôn mặt của nữ phục vụ đỏ ửng và cô ấy nhanh chóng chạy ra phía sau để trốn.
Và tôi hoàn toàn có thể hiểu tại sao. Chú ấy đang cố tán tỉnh cô ấy, và bằng một cách rất đáng nghi nữa. Nếu chú ấy là chủ tịch của công ty và tôi là một nhân viên cấp dưới, tôi đã có thể vờ cho qua chuyện này. Nhưng tôi không thể giữ im lặng khi một người có quan hệ họ hàng với tôi lại làm những hành động quấy rối ngay trước mắt tôi như thế này.
“Oji-san, làm vậy có hơi quá đấy.”
“Vì sao chứ? Chú chỉ nói cho cô ấy những gì chú nghĩ thôi. Đó là một phép lịch sự đối với phụ nữ mà, cháu không nghĩ vậy sao?”
“Chú đâu phải người Ý đâu…”
“Những gì chú nghĩ là tốt thì tốt, và nếu chú muốn tán tỉnh ai đó thì chú sẽ làm thôi. Đây chỉ là một tip nhỏ về cách cháu nên tận hưởng cuộc sống đấy.”
“Thì, điều đó cũng đúng, thế nhưng…”
“Tình cảm của cháu sẽ không được người kia biết được nếu cháu không nói ra. Thú nhận tình cảm như một tsundere chỉ có hiệu quả trong anime thôi.”
“……!”
Tôi hoàn toàn đồng ý với những điều đó. Mặc dù tôi không có ý định tán tỉnh một người phục vụ mà tôi chưa gặp bao giờ, ý kiến đó của chú ấy là một điều mà tôi cũng đồng tình.
Đây thực sự là sự thật của thế giới đó!
“Và ngoài ra thì, cô ấy không có vẻ như ghét điều đó… Nhìn kìa.”
Tôi nhìn theo hướng của chú ấy và thấy người phục vụ đang hít thở sâu, một tay ôm lấy má và tay còn lại ra sức quạt. Khi ánh mắt cô ấy gặp Oji-san, cô ấy còn có vẻ thích thú hơn, và khi chú ấy vẫy tay, cô ấy nở một nụ cười lớn và cúi đầu—
Có chuyện gì vậy? Phản ứng khó hiểu đó là sao vậy?
“Có vẻ như cô ấy không ghét nó, nhưng… cô ấy không thể hiện ra rõ ràng lắm.”
“Trái tim một người phụ nữ là một thứ phức tạp mà. Mặc dù cô ấy đã bị bất ngờ khi chú tán tỉnh như vậy, đây là bằng chứng cô ấy hiểu rằng chú không có ý xấu gì cả. Với phản ứng ban đầu như vậy, khoảng hai trên ba lần thì mọi chuyện sẽ thành công lên giường… chú đoán vậy.”
“Thật sự…Đúng như những gì cháu nghĩ…hoặc tương tự vậy.”
Mặc dù tôi có quên mất điều này một lúc nhưng Oji-san đã từng là một tay chơi. Khi tôi còn nhỏ, tôi không hiểu rõ những câu chuyện của chú ấy lắm, nhưng tôi nghe được rằng có rất nhiều vụ cãi nhau ở nhà Tsukinomori. Nghĩ kĩ hơn thì, những cuộc ngoại tình và chiêu trò tán tỉnh của người chồng chắc đã chiếm đến 80%, hoặc tệ nhất là 100% lý do của những cuộc cãi vã của họ.
—Người đàn ông này thật là đáng chú ý mà. Ừ thì, vì tôi đã đến đây và sẵn sàng cúi đầu trước chú ấy, chắc tôi còn là một thằng tệ hơn.
…Chết, tôi phải cẩn thận mới được. Tôi đã quay trở lại chế độ làm việc. Nếu tôi mắc một sai lầm nghiêm trọng bây giờ, lời hứa giữa chúng tôi sẽ bị phá hỏng mất.
“Cháu đi vệ sinh một lát được không ạ?”
“Ahh, đương nhiên. Thoải mái đi.”
“Vậy, cho cháu xin phép…”
Tôi cần phải ra khỏi chỗ ngồi và hít thở một chút. Và tôi cũng cần làm vài phép thôi miên lên bản thân để chắc chắn rằng tôi không bao giờ nhớ đến cảnh người đàn ông biến thái kia tán tỉnh một nữ phục vụ nữa.
“Mình là con chó của chủ tịch. Mình là con chó của chủ tịch. Mình là—”
Trong lúc đi dọc hành lang tới toilet, tôi liên tục lặp lại câu đó trong đầu để quay trở lại chế độ công việc lần nữa.
—Đương nhiên, việc đó đã thất bại.
Chưa kể đến việc trong khi tôi đang cố xóa bỏ hình ảnh kia hỏi tâm trí, tôi đã hoàn toàn không để ý đến cái biển ghi “Toilet Chung” và không để ý cả tờ cảnh báo ghi “Chú ý! Khóa hỏng! Vui lòng gõ trước khi mở cửa!”
“………………Fue?”
“……………………………….Ah.”
Thời gian đóng bang lại.
Tiếng kim loại vang lên khi mở cửa.
Bên trong…là một cô gái đang duỗi thẳng lưng lên.
“…………”
“…………”
Em ấy chắc đang định kéo chiếc quần lót màu hồng lên, vì em ấy đang cầm dây chun quần ở khoảng giữa đùi trước khi đông cứng người ngay tại chỗ. Em ấy ngừng chuyển động như vậy có lẽ là do một kẻ đột ngột xông vào (tôi), điều này khiến em ấy trông hơi buồn cười. Và, vì chiếc váy của em ấy hơi bị kéo lên, tôi có thể nhìn được nơi mà quần lót em ấy đáng ra phải che đi.
“………”
“…….”
Trong vài giây, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm nhau. Nếu người kia là đàn ông, tôi còn có thể sống sót qua tình huống này. Tuy nhiên, dù tôi có nhìn kiểu gì thì em ấy cũng là một đứa con gái. Chưa kể đến việc em ấy còn khá là đáng yêu.
Ấn tượng đầu tiên: em ấy giống như một sinh vật mà sẽ tan vỡ một khi bạn chạm vào. Như Bạch Tuyết vậy.
Tóc ngắn màu bạch kim, với một gu thời trang với gam màu lạnh đáng được chiêm ngưỡng. Một chiếc vòng đeo trên cổ, với đôi khuyên tai hình vỏ sò khiến em ấy trông như một nàng tiên cá. Em ấy chắc thấp hơn tôi một cái đầu. Không, em ấy thậm chí khá thấp đối với một đứa con gái. Không có đường cong đáng kể khiến em ấy có một thân hình mảnh mai, và đôi vai mảnh mai của em ấy có một sức hấp dẫn kì lạ.
Một học sinh cấp hai … hay thậm chí cấp ba? Khoảng cách của nét quyến rũ của em ấy làm tôi mất cảnh giác, khiến tôi không thể đoán được tuổi chính xác của em ấy.
—Từ từ đã, sao tôi lại đang bình tĩnh đánh giá tình hình và ngoại hình của em ấy chứ?
Điều này hoàn toàn sai, bạn hiểu không? Tôi phải giải quyết tình hình một cách hợp lý và không để bị em ấy mê hoặc. Kể cả đây có là một sự cố, kể cả tôi có một lý do để chuyện này xảy ra, ngay khoảnh khắc tôi thấy em ấy, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Vậy thì tôi chỉ cần tỏ ra như tôi không thấy em ấy; giống như tôi không nhận ra vậy. Tôi sẽ hành động như một người mà không nhìn thấy em ấy sẽ làm. Giống như…!!!
“Cứ đà này tôi sẽ đi ra quần mất!!! —là những gì tôi sẽ làm, tỏ ra như tôi không thể nhịn được nữa và kéo quần xuống.” Tôi bắt đầu nói lung tung.
“Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!”
Khi tiếng hét chói tai này phi ra khỏi toilet, tôi nhận được một cú đâm ngay vào dạ dày và giục ngay tại chỗ.
*
“Ahahahaha! Thật thú vị, rất thú vị đấy! Ai lại nghĩ việc hai đứa gặp nhau trong một tình huống biến thái may mắn như thế này!
“…Không vui đâu. Nó thật ra rất tệ đấy.”
“Kukukuku, thì, cũng không có ai bị thương cả. À, trừ một ai đó ra.”
“Sao chú không nói với cháu là em ấy ở trong toilet? Việc đó gần như biến cháu thành tội phạm đấy!”
Lúc đó là khoảng 30 phút sau sự cố ‘biến thái may mắn’ đó.
Vì lý do nào đó, tôi đang ngồi cùng bàn với Bạch Tuyết kia mà tôi đã làm phiền lúc trước. Trong khi tôi nhồi nhét chiếc hamburger Ý vô vị kia vào mồm, Oji-san cười tươi, và Bạch Tuyết uống cốc nước ép cà chua với một vẻ mặt không cảm xúc. Vì lúc trước tôi không để ý, bữa ăn tối đã trở nên rất ngượng ngùng. Trong khi tôi nhìn cô gái kia mải cắn chiếc ống hút của cốc nước ép cà chua một cách chăm chú, tôi chợt nhớ ra Iroha cũng thích nước cà chua.
Có lẽ nó phổ biến với nữ sinh cao trung hiện nay? Ừ thì, tôi cũng thích nó, vậy nên tôi luôn có một ít trong tủ lạnh của mình, nên không phải điều đó cũng biến tôi thành một nữ sinh cao trung à?
Quay trở lại sau nỗ lực vô ích để thoát khỏi thực tại, tôi ho một tiếng, cố gắng lấy lại tinh thần để có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.
“…Vậy, Chủ tịch Tsukinomori. Cô gái này là ai ạ…?”
“Ồ? Cháu không nhớ ư? Cháu từng suốt ngày tới nhà bọn ta và chơi cùng nhau mà.”
“Cùng nhau…Eh?”
Giờ chú ấy nhắc đến chuyện đó, tôi cảm thấy khuôn mặt của em ấy trông có vẻ quen thuộc. Tôi nhìn qua mặt em ấy—
“Khoan…Mashiiro…?”
“Đừng dùng tên thật của Mashiro. Cô ấy sẽ mất đi sự thần tính của mình đấy,” Mashiro nói.
‘Thần tính’ là sao chứ?
“Thật sự là Mashiro, ha…? Em lớn lên trông xinh quá nên anh hoàn toàn không nhận ra luôn.”
“……!”
Đúng như tên của em ấy, làn da em ấy trắng muốt và ánh lên chút màu đỏ cam. Em ấy cắn chiếc ống hút đến mức hình dạng của nó biến đổi và hút lấy nước ép cà chua như một ma cà rồng hút máu nạn nhân của nó vậy.
—Tsukinomori Mashiro.
Con gái…của Oji-san. Có nghĩa là, em họ của tôi. Khoảng mười năm trước, chúng tôi đến thăm họ hàng tháng, và tôi thường chơi cùng em ấy và ba người anh của em ấy nữa. Vì bố mẹ của chúng tôi đều trở nên bận rộn gần đây, việc gặp nhau trở nên khó khăn hơn, và chúng tôi hoàn toàn trở nên cách xa nhau—
Tôi đã nghe qua được một tin đồn rằng em ấy đang học tại một trường nữ sinh giàu có nổi tiếng…có vẻ là tin đồn đấy đúng thật.
Với khí chất hiện tại, em ấy nhìn giống hệt như một đứa con gái giàu có.
“Nhưng tại sao Mashiro lại ở đây ạ?”
“Vì chú đem con bé theo cùng chú. Mặc dù đến đây cùng lúc với chú nhưng nó ngồi trong toilet từ lúc đó tới giờ. Con gái tầm tuổi nó gặp nhiều khó khăn với kinh nguyệt và những thứ kiểu như vậy.”
“Cha, đừng nói gì thừa thãi nữa. Mashiro sẽ giết cha vì tội quấy rối tình dục đấy.”
“Ahh, độc ác thật đấy…Con bé được nuông chiều khi còn nhỏ. Đây có phải là tuổi nổi loạn như người ta thường nói không?!”
“Chuyện vừa rồi rõ ràng là lỗi của Oji-san mà.”
“Cháu nói đúng.”
“Nhưng Aki là tệ nhất; lén nhìn vào toilet như vậy. Chết đi.”
“Uuu…Thật sự rất đau vì anh không thể cãi lại được…”
Tôi đang bị khinh thường hoàn toàn…Khi tôi nhớ lại hồi mà chúng tôi thân nhau như anh em ruột, thái độ lạnh lùng đó gây tổn thương rất lớn đấy. Thậm chí còn nhiều hơn vì tôi xứng đáng bị như vậy. Tôi rất muốn khiến mối quan hệ của chúng tôi quay lại như cũ…
“Và ngoài ra, Mashiro không muốn tới đây ngay từ đầu mà…”
“Đừng nói vậy, Mashiro. Cha con lo lắng cho con từ tận đáy lòng mà, con biết không?”
“Mashiro không tin được người cha quấy rối tình dục của cô ấy đâu.”
“Uuumu, cha không bào chữa được chuyện đó rồi. Trời ạ, trời ạ.”
Trước câu trả lời đanh thép của Mashiro, Oji-san chỉ biết cách xoa đầu mình với vẻ mặt lo lắng. Có vẻ như đứa con gái là người nắm giữ quyền lực ở đây. Điều đó có thấy được rất rõ từ khung cảnh trước mắt tôi.
“Thôi, sao cũng được. Ta quay lại chủ đề chính thôi.”
“À, vâng.”
Có lẽ vì nghĩ rằng thảo luận thêm chỉ tổ phí thời gian, Oji-san quay trở lại thành ‘Chủ tịch Tsukinomori.’ Nhận ra điều đó, tôi cảm nhận được sự căng thẳng trở lại cơ thể, và lưng tôi thẳng lên một lần nữa.
“Điều kiện để chú nhận nhóm ‘Liên minh tầng 5’ của cháu dưới trướng của Honey Play là—”
Khi nói đến từ ‘điều kiện’, tôi có thể thấy vai của Mashiro co lên.
Hử? — Tôi thầm nghĩ, nhưng tôi quyết định mặc kệ em ấy và tập trung vào những lời tiếp theo của Chủ tịch.
“—Cho đến lúc tốt nghiệp, chú muốn cháu đóng giả thành bạn trai của Mashiro.”
Trong một giây, tôi không thể hiểu được những gì tôi vừa được bảo. Câu nói điển hình trong phim rom-com đó… liệu đó chỉ là trong trí tưởng tượng của tôi không?
“…………”
“…………”
Và có vẻ như Mashiro cũng không phải không bị ảnh hưởng, vì cả hai chúng tôi đều không thốt nên lời. Nhưng đồng hồ càng chạy, tâm trí của tôi càng có thể xử lý lời nói của chú ấy.
“Ừm…chính xác thì chú muốn cháu trở thành gì cơ ạ?”
“Bạn trai giả của con bé.”
Vậy là tôi không nghe nhầm rồi.
…Ế?…Ếếếếế?
“…Con không hiểu. Cha bị ngốc à? Tại sao Mashiro phải chịu đựng sự tra tấn đó chứ?” Mashiro nói.
Ừ, chính xác, Hoàn toàn đúng vậy. Mashiro đã diễn đạt một cách hoàn hảo những gì tôi đang nghĩ. À thì, tôi sẽ không gọi nó là tra tấn, nhưng đúng vậy.
Rầm!
“CON KHÔNG THỂ THÔI NÓI NHỮNG ĐIỀU ÍCH KỶ MỘT LẦN À!!!”
Oji-san đập tay xuống bàn và tiến sát tới mặt Mashiro. Chú ấy quay sang Mashiro, người giờ đang tránh ánh mắt của chú ấy với một vẻ mặt lưỡng lự rõ ràng, và bật dậy từ chiếc ghế.
“Cha đã biến điều ước chuyển từ cái trường danh tiếng đó tới một trường công lập đồng giảng dạy thành sự thật, dù điều đó làm tan nát trái tim cha, con có biết không?! Liệu có khó hiểu tới mức đó không khi cha muốn bảo vệ con khỏi những quái vật đầy dục vọng đó bằng cách kiếm cho con một vệ sĩ không?!”
“…Kể cả vậy, việc cho Mashiro một bạn trai giả thật không có lý gì hết. Cô ấy không hề muốn vậy đâu,” Mashiro phản đối.
“Kiếm cho con một vệ sĩ thực thụ sẽ càng không có lý hơn, con không nghĩ vậy à? Cha sẽ không thể để đứa con gái quý giá của cha bị bắt nạt ở trường bởi sự bao bọc quá mức của cha được!”
“Chậc,” Mashiro tặc lưỡi. “Vậy để cô ấy yên một mình thì sao?”
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu.”
Câu trả lời tức thì.
“Nghe này, Mashiro. Trường đồng giảng dạy rất nguy hiểm. Nơi đó là địa ngục chứa đầy những con quỷ xấu xa đầy dục vọng. Nếu một đứa con gái trong sáng, giàu có như con tới nơi địa ngục như vậy, sự trong trắng đó sẽ bị tước đi chỉ trong vài tháng thôi đó!”
“Cha nghĩ trường đồng giảng dạy là một nơi như thế nào vậy? Và chờ chút đã…”
Tôi cắt lời. “Cháu có thể hỏi một câu được không?”
“Theo như những gì chú nói…Mashiro sẽ chuyển tới trường của cháu ạ?”
“Đúng rồi, chính xác là vậy, Akiteru-kun. Chú đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi, nên bắt đầu từ ngày mai, cháu và Mashiro sẽ học cùng lớp.”
“Sao lại đột ngột thế ạ? Ý cháu là, trường cũ của Mashiro là một học viện nữ sinh vô cùng danh giá mà.”
Đó là một trường đại học nữ sinh khép kín với một trường trung học liên kết. Khả năng rất cao sẽ được tiếp tục học ở trường đại học liên kết đó thông qua cái được gọi là ‘nguyên tắc thang cuốn.’ Vậy tại sao em ấy lại cố hết sức để chuyển sang một trường công lập bình thường như trường của tôi?
“Cháu biết đấy, chuyện là—” Oji-san bắt đầu.
“D-Dừng lại. Đừng kể cho Aki về chuyện đó,” Mashiro kéo tay áo chú ấy.
“Cha không thể làm vậy, con biết mà. Vì cha đang nhờ cậu ấy chuyện này, cậu ấy ít nhất phải hiểu được tình hình căn bản đã,” Oji-san trả lời.
Chú ấy mở miệng và trưng ra vẻ mặt khó khăn. “Sự thật là…Mashiro không đi học phần lớn thời gian.”
“Vậy em ấy trốn học ư?” Tôi hỏi
“………”
“Thành thật mà nói, cháu có thể gọi nó như vậy,” Oji-san lẩm bẩm khi liếc sang nhìn Mashiro, khi đó đang cắn môi.
Có lẽ đó là một quá khứ mà em ấy không muốn tôi biết tới.
“Mặc dù đây sẽ là một câu chuyện dài để giải thích lý do—”
“Cháu không cần biết lý do,” Tôi nói, ngắt lời Oji-san.
Khi nghe được điều đó, Mashiro ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên. Em ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối như muốn nói rằng ‘Sao anh không hỏi?’ và ‘Anh không tò mò về chuyện đó ư?’
“Có chuyện xảy ra, em ấy ngừng tới trường, và bây giờ em ấy muốn thay đổi, nên em ấy chuyển trường. Đó là tất cả thông tin mà cháu cần biết. Cháu không tò mò thêm gì nữa cả.”
Tôi là một người phát triển dựa trên năng suất. Nên tôi sẽ không điều tra nhiều hơn những gì tôi cần, và tôi cũng sẽ không can thiệp gì hết. Ta vẫn có thể giúp đỡ những người đang gặp khó khăn mà không cần phải biết lý do mà.
“Aki…”
“…Fufu, đó là một triết lý hay đấy.”
Mashiro nhìn tôi với ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.
Và Oji-san trông nhẹ nhõm.
“Cháu hiểu được tình hình. Và những lo lắng của Oji-san nữa… Tuy nhiên, nếu như bọn cháu phải đóng giả như người yêu, cháu sẽ không thể đảm bảo được vị thế của em ấy trong lớp đâu.”
“Không thành vấn đề. Có người yêu sẽ đảm bảo cho cháu vị trí đứng đầu trong các cấp bậc trong lớp. Chú thật ra sẽ rất vui nếu con bé có thể vượt qua được ngôi trường đồng giảng dạy này với vị trí đầu lớp đấy!”
“Có chuyện gì xảy ra thời học sinh của chú à? Cháu có thể cảm nhận được sự oán giận từ chú đấy.”
“Không hề. Chú là một người bảnh bao từ khi sinh ra,” Oji-san tuyên bố.
Không đời nào
Mặc dù quãng đời xuân sắc tăm tối của Oji-san khiến tôi vô cùng quan tâm, songhiện giờ thì nó không quan trọng lắm.
“Vậy đây là điều kiện mà cháu không thể từ chối ư?”
“Ừ. Hoàn toàn đúng.”
…Chết tiệt. Bình thường chú ấy chỉ là một người lớn với những trò đùa thoải mái và những điều kiện kì lạ, nhưng tôi hoàn toàn không thể từ chối khi chú ấy nói vậy với ánh mắt nghiêm túc đó. Và chú ấy hẳn là có lý do khi tin tưởng tôi với Mashiro như vậy. Có lẽ điều đó liên quan đến lý do Mashiro cúp học—
Tôi sẽ không tọc mạch vào chuyện đó đâu.
Tôi đang không cố làm người tốt trong chuyện này đâu. Tôi sẽ dùng cơ hội này để đề xuất hướng đi dự định cho nhóm phát triển game của tôi.
“Cháu hiểu. Cháu chấp nhận điều kiện này.”
Tất cả những gì còn lại là cảm xúc của Mashiro.
Có lẽ là vì em ấy không mong đợi phản hồi như vậy, nhưng mắt em ấy mở to và chỉ cụp lại xuống như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân vậy. Trong lúc đang lẩm bẩm gì đó với âm lượng nhỏ tới mức tôi không thể nghe được thành lời, em ấy quay sang lườm tôi.
“Nếu là giả…thì Mashiro chấp nhận. Mặc dù nó vẫn không có lý đối với cô ấy, cô ấy vẫn muốn chuyển trường. Và cô ấy sẽ giữ lời hứa, mặc dù cô ấy không thích vậy đâu.”
Hiểu rồi. Vậy Mashiro cũng có thứ giống như một thỏa thuận với cha em ấy. Thật sự là, tôi không hề nghĩ rằng điều kiện cho món hời của tôi lại là chúng tôi trở thành người yêu giả.
—Ừ thì, vì cả Mashiro và tôi đều đang trong trường hợp giống nhau, tôi đoán là không cần phải kiềm chế gì nữa.
“Hợp tác vui vẻ nhé, Mashiro.”
“Đừng tỏ ra thân thiện với Mashiro, đồ biến thái toilet. Chỉ là giả thôi. Chúng ta không cần phải thân thiết đâu.”
“…À, vậy cũng được.”
Mashiro đẩy tay phải tôi ra khi tôi giơ ra định bắt tay. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bị từ chối một cái bắt tay bình thường như vậy. Tuy vậy, xét theo những gì tôi làm khoảng 30 phút trước đó, tôi nên cảm thấy vui rằng tôi đang không ngồi tù, tôi đoán vậy.
“Fufufu, thật vui vì hai đứa thân nhau như thế này. Có vẻ như chúng ta đã giải quyết xong chuyện rồi nhỉ, cặp đôi này nữa~”
“Sao chú có thể nghĩ rằng bọn cháu thân nhau được nhỉ?”
“Đồng ý. Mắt của cha chắc có vấn đề rồi.”
“Ha ha ha! Hai đứa thật hợp nhau đó! À, việc này làm chú nhớ ra, Akiteru-kun.”
“Dạ?”
“Cháu chỉ là bạn trai giả thôi đấy. Cháu biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cháu dám đụng một ngón tay đến Mashiro mà, đúng không?”
Uwah, khuôn mặt đó thật đáng sợ. Nếu chú không tin cháu thì đừng đề xuất chuyện này ngay từ đầu chứ! Mặc dù chuyện này sẽ không xảy ra ngoài đời thật, trong rom-com thì các cặp đôi giả sẽ thường đi tới bến luôn mà, bạn biết đấy.
“Chú không cần phải lo đâu ạ. Mashiro cũng tỏ ra là em ấy rất ghét cháu rồi mà.”
“……………Hừm.”
Không đời nào có chuyện gì kì lạ xảy ra khi em ấy ghét tôi tới mức này đâu. Đây cũng đâu phải rom-com đâu, đây là đời thật.
“Vậy thì, chú sẽ trông cậy vào cháu bắt đầu từ ngày mai nhé, Cậu Bạn Trai Giả~”
“…Vâng.”
Và cứ như vậy, để được làm ở Honey Play, tôi đã trở thành bạn trai giả của Mashiro.
*
「Mày nghĩ gì về vụ làm bạn trai giả này, Ozu?」
「Thật là một tình huống rom-com điển hình mà. Ban đầu, mày bị ghét bỏ, nhưng cô ấy sẽ ngày càng bị hấp dẫn bởi mày hơn」
「Nhưng nếu chúng ta đang nói đến ngoài đời với một đứa lạnh lùng như em ấy thì sao?」
「…Tao thấy kiểu gì hai đứa chúng mày cũng thành một đôi thôi.」
「Hảaa…」