Em Gái Cô Bạn Thuở Nhỏ Dạo Gần Đây Cứ Bám Dính Lấy Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Phần 1 - Chương 12: Kimono

-Ignite-:

Tác viết hay ghê luôn á. Thật mừng vì đã pick bộ này.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chuyến tàu kéo dài chừng 20 phút.

Thời điểm cả hai tới được ngôi đền Jingu nổi tiếng thì thời khắc giao thừa cũng đã cận kề.

Và dẫu cho hiện tại đã là nửa đêm nhưng lượng người thậm chí còn đông hơn so với trung tâm thương mại hôm trước.

Tôi lấy chiếc smartphone từ túi áo khoác ra rồi bật màn hình.

23:58 là con số đang hiển thị trên đó.

“Cũng sắp đến lúc rồi…Ageha?”

Tôi gọi tên Ageha, người đang tay trong tay sánh bước cạnh bên mình, ấy thế mà ánh mắt của con bé lại hướng đến mấy điểm nằm nơi vệ đường.

Có kha khá những quầy đồ ăn được xếp thành hàng dọc theo lối đi như thể bữa nay là ngày hội gì đó.

Tất thảy những gì đang hiện lên trong mắt Ageha đều là đồ ăn: nào là takoyaki, xúc xích Đức, bánh bông lan tròn,...

“Em thấy đói rồi à? Chẳng phải em đã ăn soba giao thừa rồi còn gì?”

“Q, Quá đáng! Nghe cứ như em lúc nào cũng chỉ biết nghĩ về ăn và ăn vậy.”

“Rồi rồi, là anh hiểu nhầm ha. Vậy thì không cần phải mua gì đâu ha.”

“…Haru-kun là đồ xấu tính.”

Ageha dẩu môi, vẻ khó chịu thấy rõ.

Phản ứng của con bé hiển nhiên đến mức tôi không thể không bật cười.

Và thế là nó càng trở nên quạu cọ hơn, tôi đành phải xin lỗi thành tiếng, “Xin lỗi, xin lỗi mà.”

“Sẽ cản trở chuyến viếng thăm nên lát nữa về anh mua cho nha. A, nhìn kìa. Năm mới sắp cận kề rồi đấy.”

Tôi vừa nói vừa giơ màn hình trước mặt Ageha.

Không khí xung quanh dần trở nên ồn ào hơn.

Thời khắc đếm ngược đã tới.

30, 29, 28…

Bất chợt, bàn tay tôi vừa bị nắm chặt.

Tôi ngó qua và trông thấy con bé đang nhìn mình cùng một nụ cười vô cùng tươi tắn.

15, 14, 13…

Tôi mỉm cười lại, và nụ cười của con bé càng trở nên rạng rỡ hơn.

“10.”

Còn 10 giây trước thời khắc giao thừa, và cả hai cùng hòa vào màn đếm ngược.

Gần như tất thảy mọi người xung quanh đều là những con người xa lạ, nhưng lúc này đây lại đem đến một cảm giác thống nhất đến lạ kì.

Chúng tôi vừa mới vượt qua cánh cổng torii nằm ngay trước ngôi đền.

“5, 4.”

Ngay cả những người bán hàng tại mấy quầy đồ ăn dọc theo lối đi dài dẫn lên phía đền chính cũng đã ngừng lại để cùng cất lời đếm ngược.

“3, 2, 1–”

Và rồi – thời khắc năm mới đã tới.

Những tiếng hò reo rộn rã nổ đôm đốp khắp nơi.

Tôi đưa mắt nhìn Ageha rồi nói.

“Chúc mừng năm mới. Chúc cho năm nay mọi điều tốt đẹp sẽ tới với em.”

“Chúc mừng năm mới, Haru-kun! Rất vui vì được gặp anh! Và tất tần tật những thứ khác nữa!”

“Lời em nói có vẻ hơi ngụ ý đấy, nhưng ừ, rất vui vì được gặp em.”

Những bước chân đã nhộn nhịp lại như lúc trước màn đếm ngược.

Tiếng chào hàng oang oang của mấy chủ tiệm cũng dần trở nên rõ ràng hơn, khiến bầu không khí náo nhiệt nơi đền thờ này thêm phần sống động.

Tôi cùng Ageha băng qua đám đông, như chỉ có riêng mình hai đứa.

Đúng như dự đoán, bể chozuya vẫn chật kín như thường lệ.

Đã có kha khá người từ bỏ việc xếp hàng và hướng thẳng tới khu đền chính.

“Em định sẽ thế nào?”

“Đương nhiên là xếp hàng rồi. Em cần phải thanh tẩy cơ thể và tâm hồn trước khi cầu xin các vị thần linh chứ!”

Tôi cũng có thứ muốn nguyện cầu nên vẫn đứng xếp hàng trước bể chozuya.

Sau một hồi lâu thì lượt của tôi cũng tới.

Tuy vậy, không gian chỉ đủ cho một người mỗi lượt.

Tôi, người đang xếp ngay trên con bé, trước tiên dùng tay phải cầm lấy cái gáo nước rồi gột rửa cơ thể và tâm hồn mình đúng theo nghi thức.

“Ageha, cầm lấy.”

Sau khi hoàn thành phần của mình, tôi đưa nó cho Ageha, người đang đứng đợi phía sau tôi.

Con bé cầm lấy cái gáo nước cùng lời “Cảm ơn anh” thủ thỉ, nhưng rồi hai bên chân mày lại cụp xuống như thể đang gặp rắc rối.

Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy, rồi ngay lập tức hiểu ra.

“Nào.”

“A, cảm ơn anh…”

Đưa hai tay ra sau đầu rồi vén cả hai bên ống tay áo của kimono lên để chúng không bị dính nước.

Những người thường xuyên hoặc đã từng mặc kimono trong những trường hợp như này sẽ biết cách để tránh bị ướt, nhưng có vẻ con bé không hề có kinh nghiệm gì cả.

Tôi cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn chằm chằm hướng về phía mình từ những người xung quanh, nhưng tôi chẳng thèm bận tâm mà cứ tiếp tục giúp nó.

Tuy nhiên, giữ được tư thế này quả thực khá khó khăn.

Bởi vì, trên tất cả những thứ khác, đôi mắt tôi sẽ bị hút vào phần gáy thường ngày vẫn bị che khuất của Ageha, và điều này rất đáng quan ngại.

Trong khi tôi cố lảng ánh mắt đi càng xa càng tốt để không phải nhìn thấy nó, gương mặt con bé nghiêng về phía trước.

Tôi súc miệng, để nước chảy dọc theo tay cầm của cái gáo nước rồi sau cùng đặt úp nó lại vị trí ban đầu.

“Xong rồi đó.”

Tôi rời tay mình khỏi hai ống tay áo kia, lấy ra một chiếc khăn rồi đưa cho Ageha.

Con bé im lặng nhận lấy rồi cúi đầu xuống, lặng lẽ lau đôi bàn tay đã ướt đẫm của mình.

“H, Haru-kun.”

“Hửm?”

“Anh biết đó, lòng tốt của Haru-kun… Em yêu nó.”

“…Kìa, tụi mình đang cản đường mọi người đấy…. Đi thôi nào.”

“A…”

Tôi nhận lại chiếc khăn tay từ Ageha rồi hòa vào dòng người đang tiến về phía khu đền chính.

Con bé được tôi dắt tay, lặng lẽ sánh bước cùng, và chẳng nói một câu một từ nào cả.

…Quả nhiên, ta chẳng thể cứ mãi lảng tránh lời tỏ tình của một cô gái ha.

“Em biết đó, Ageha.”

Con bé ngước lên khi nghe tôi gọi tên.

Tôi gãi gãi má rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đang run lên vì lo lắng ấy.

“Ờm, không có chuyện anh không thấy hạnh phúc với những tình cảm em dành cho anh đâu.”

“–––”

Nghe tôi nói vậy, gương mặt Ageha đông cứng trong thoáng chốc cùng ánh mắt đang nhìn tôi có phần vô hồn.

…Không, chuyện này. Xấu hổ quá đi mất.

Chẳng giống với phong cách của tôi cho lắm.

Nhưng, nếu như con bé luôn nói rõ với tôi rằng bản thân cảm thấy như nào.

Thì tôi cũng không nên trốn tránh chúng.

Nếu thậm chí có những lúc chẳng thể chấp nhận nổi hảo ý của nó dành cho tôi, tôi cũng không được phép giả dối.

Biểu cảm trên gương mặt Ageha dần thay đổi.

Khóe miệng giãn ra còn đôi mắt thoáng dịu lại.

Là biểu cảm mà tôi thích nhất ở con bé.

“Anh đã phải lòng em rồi ư?”

“Không có đâu nha.”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

bể nước đặt tại các đền thờ ở Nhật để người đến viếng rửa tay và súc miệng; ảnh minh họa: