Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quảng trường trước nhà ga vào hôm sau. Không muốn trễ hẹn nên tôi đã đến sớm hơn ba mươi phút. Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn qua những người đi đường đang rảo bước trên mặt đường màu xám tro.
Tôi lo lắng đến đáng khinh. Cứ một lát tôi lại cưỡng chế kiểm tra điện thoại của mình liên tục. Tôi thậm chí còn tới soi cánh cửa kính ở lối vào tòa nhà ga để chỉnh trang và vuốt lại tóc, cơ mà, má thật, sao trông tôi cứ đụt đụt thế quái nào ý. Biết vậy mình đã đi tiệm làm tóc.
Sau hai mươi lăm phút— bây giờ hiện đang là năm phút trước khi tới giờ hẹn đã định trước— thì Orihara-san xuất hiện, và giống như ngày hôm qua, cô vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục của trường Tourin. Vừa trông thấy tôi cô đã ngay lập tức chạy tới.
“Xin lỗi, Momota-kun. Mình có để cậu đợi lâu lắm không?”
“K- Không hề, tớ cũng chỉ vừa mới đến thôi.”
Tôi trả lời lại một câu rất tiêu chuẩn. Chứ thực ra tôi chờ nãy giờ cũng hơi lâu rồi. Tuy nói là đến sớm hơn 30 phút, nhưng trước đó tôi đã tới hiệu sách và tiệm trò chơi điện tử để giết thời gian. Nếu là kiểu người giống tôi và không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào sau giờ học thì hẹn gặp nhau lúc 5:30 chiều có hơi nửa chừng: vì thời gian đó còn quá sớm để về nhà, nhưng chờ sau giờ học thì lại quá lâu. Thế là trong lúc chờ tôi cứ đi lảng vảng quanh ga.
“Xin lỗi vì đã hẹn cậu vào cái giờ kì lạ này nhé. Do hôm nay tớ bận… họp hội học sinh với mấy thứ lặt vặt nữa ấy.”
"Không sao đâu. Cậu đừng lo quá.”
"À vậy à."
Cuộc trò chuyện kết thúc ngay tại đó, và tôi thầm rủa bản thân vì sự thiếu kỹ năng giao tiếp của chính mình. Tôi chẳng nghĩ ra được cái gì hay hay để nói cả. Sau một khoảng im lặng ngắn để cả hai tìm kiếm chủ đề nói chuyện, Orihara-san cười ngượng nghịu.
“Haha… Mình có hơi lo.”
"Tớ cũng vậy."
“Ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua thôi mà.”
"Ừm."
“Chuẩn cơm mẹ nấu!”
"... Hả?"
Tôi chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một Orihara-san đang giơ ngón cái với tôi với vẻ ngạc nhiên.
"Hở? Bộ mình nói sai hả? Nữ sinh trung học thời nay không còn nói “chuẩn cơm mẹ nấu” nữa à? Người ta thêm cái từ “chuẩn cơm mẹ nấu” vào câu để thể hiện trong giao tiếp mà... đúng không? Hay “tin chuẩn rồi em” mới đúng?
Mặt của Orihara-san đỏ lên vì bối rối. Trông có vẻ như là câu đùa át chủ bài của cô ấy không gây tiếng cười lắm nên cổ đang bị lấn át bởi sự xấu hổ.
““Chuẩn cơm mẹ nấu” á? À, đúng là có vài người xài từ đó thật, nhưng mà tớ không quen ai như thế hết…”
Tôi không có nhiều bạn bè có tính cách hoạt náo lắm nên cũng ít khi xài mấy loại từ thế này. Cơ mà tôi cũng không hiểu nghĩa của cái từ đó lắm. Thật, “chuẩn cơm mẹ nấu” có nghĩa quái gì thế?
“Thôi, cứ quên cái mình vừa nói đi. Câu đó không tính! Mình chưa hề nói cái gì cả!” Orihara-san đỏ mặt hét lên. Rồi cô ho một tiếng để chuyển cuộc trò chuyện ra khỏi cái vũng lầy đáng xấu hổ vừa rồi của mình.
“Được rồi, giờ mình đi đâu đó thôi,” cô nói.
Orihara-san dẫn tôi đi bộ cách nhà ga vài phút cho đến khi chúng tôi đến một sân chơi cạnh một đường hầm không có tồn tại dấu hiệu của sự sống. Đó là một sân chơi trông vắng vẻ chỉ với một chiếc ghế dài và một hộp cát. Theo như tôi nghe đồn thì câu lạc bộ tennis trường tôi hay đến đây dùng bức tường để luyện tập, nhưng khi mặt trời sắp lặn vào cuối ngày thì lại chẳng có một ai. Orihara-san vén váy ngồi xuống chiếc băng ghế được chiếu sáng bởi ánh đèn đường mờ nhạt. Sau khi suy nghĩ kỹ xem mình nên ngồi cách cô ấy khoảng bao nhiêu thì tôi quyết định ngồi ở vị trí cách vừa đủ để có thêm một người khác nữa ngồi vào giữa hai chúng tôi.
“Mình xin cảm ơn cậu thêm lần nữa vì đã cứu thoát mình vào hôm qua.” Cô chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói tiếp:
“Vậy, để cảm ơn cậu…”
Orihara-san lấy ra từ chiếc túi tote mà cô đang mang một chiếc hộp cơm trưa mang kiểu dáng rất dễ thương.
“Mình… Mình đã làm cơm hộp cho cậu.”
“Cơm hộp á?”
“Hay là cậu không đói? Nếu cậu không ăn được thì mình sẽ tự ăn, cậu không cần phải ép buộc bản thân đâu…”
“Không có, tớ rất, rất là vui luôn! Do đang hơi lo nghĩ sao bản thân đói quá ấy mà!”
Đây là lần đầu tiên tôi được nhận cơm hộp tự làm của một cô gái. Đàn ông thằng nào mà lại chẳng thấy hạnh phúc vì được tặng hộp cơm trưa đâu chứ. Không ngờ cũng có ngày tôi được trải nghiệm một sự kiện tuyệt vời trong đời mình như vậy... cuộc đời quả thật đáng sống...
“Ồ... Cậu thích là mình vui rồi.”
Orihara-san đặt một tay lên ngực và thở phào trông có vẻ nhẹ nhõm.
“Mình đã phải suy nghĩ rất nhiều để làm gì đó bày tỏ lòng biết ơn đến cậu. Mà có tặng cậu cái gì thì mình cũng không biết bọn con trai thích gì cả. Với lại, mình... mình chỉ là một nữ sinh trung học thôi nên cũng chẳng có xu nào dính túi cả! Mình là nữ sinh trung học nên đương nhiên là sẽ không có tiền rồi!
Cô ấy bắt đầu nói lan man như súng liên thanh. Nhằm nhấn mạnh điên cuồng nhấn mạnh bản thân là nữ sinh trung học và chẳng có một đồng xu cắc bạc nào.
“Mình là nữ sinh trung học nên làm gì có tiền. Hồi còn nhỏ ai cũng nói là: “Con sinh năm Tỵ thì không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc,” nhưng câu đó chẳng đúng chút nào.”
“Năm Tỵ á?”
“Ừm, đúng rồi… hả? Người ta chẳng phải nói “Sinh năm Tỵ thì không phải lo chuyện tiền bạc” sao? Hồi trước bà của mình hay nói vậy lắm.”
“À không, tớ có biết câu đó. Vì chính tớ cũng bị nói như vậy.”
Tôi từng được nghe mấy câu như kiểu “Nếu sinh năm Hợi thì phải tiến lên không do dự.” Nếu chịu ngồi lại suy nghĩ một chút thì có rất nhiều câu tựa như thế, nhưng tôi lạc đề rồi.
“Cậu cũng bị nói như vậy. Vậy có nghĩa là…”
“Ừ, tớ cũng sinh năm Tỵ.”
“Ô- Ồ, vậy hả?”
“Trùng hợp thật. Vậy đoán là tới với cậu cùng tuổi rồi nhỉ.”
"Hở..."
Trang | 29
“Nếu hai đứa đều cùng sinh năm Tỵ, nghĩa là cả tới và cậu cũng đều đang học năm nhất trung học đúng không?”
“Đ- Đúng rồi... đúng rồi. Tớ có linh cảm là vậy đấy. Tớ là học sinh trung học năm nhất. Một nữ sinh trung học, đang học năm đầu tiên ở trường trung học…”
Cách nói thiếu tự nhiên của cô ấy trông cứ như vừa nhớ ra một chuyện mới về quá khứ của chính mình vậy. Mà cho dù cả hai có cùng sinh năm Tỵ thì nếu một người sinh sớm hơn thì vẫn có khả năng người này sẽ lớn hơn người kia một tuổi, nhưng có vẻ như suy đoán hai chúng tôi sinh cùng năm là chuẩn xác rồi.
“Vậy ra là hai tụi mình học cùng năm cơ à. Tớ cứ tưởng cậu là tiền bối của mình chứ. Do trông cậu rất trưởng thành-”
“Đâu, làm gì có?!”
Cô ấy đột nhiên cao giọng và gương mặt cũng sát lại gần... rất gần.
“Trông mình vẫn già lắm hả?! Mình nhìn không giống một nữ sinh trung học sao?! Tớ trông giả trân quá hả?!”
"Cái gì...? À, đâu...?"
Không hiểu sao cô ấy lại nghiêm túc đến thế. Chắc là cái câu “Trông cậu trưởng thành lắm” đối với các nữ sinh trung học ngày nay là điều không nên. Cơ mà ý tôi lại đang khen ấy chứ...
“Không, trông cậu không hề già chút nào! Ý tớ chỉ là vì trông cậu rất điềm tĩnh và lịch sự nên cảm giác cậu có vẻ trưởng thành thôi.”
“Ồ… vậy thì tốt rồi.”
Orihara-san thở phào nhẹ nhõm cả người.
“Bộ cậu có khúc mắc gì hả?”
“K- Không có gì đâu. Mà thôi đừng để tâm mấy chuyện lặt vặt nữa, cậu lo ăn đi.”
Bị thôi thúc bởi sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của cô ấy, tôi mở hộp cơm trưa ra và tròn xoe mắt. Bên trong chiếc hộp vuông đó là bánh mì sandwich, karaage, trứng tráng cuộn, măng tây bọc thịt xông khói và cà chua bi. Màu sắc phong phú, một kiểu kết hợp khiến cho ai cũng phải chảy nước miếng.
"Cảm ơn vi bưa ăn."
Sau khi chắp tay nói xong, tôi quyết định cắn miếng karaage đầu tiên. Tôi chộp lấy chiếc ghim dễ thương đang trang trí nó và nhét cục thịt vào miệng. Ngon quá!
Dù đã nguội nhưng vẫn rất ngon. Miếng karaage được tẩm ướp đúng cách và bột không hề bị sũng nước. Cứ cắn một miếng là nước thịt lại phun ra. Tiếp đến, tôi chuyển qua món sandwich. Chẹp, món này cũng ngon y chang. Nguyên liệu làm bánh sandwich là giăm bông, phô mai cùng rau diếp, và bánh mì phết bơ thực vật. Món trứng tráng cuộn rõ ràng là món ngọt trong cuộc tranh luận giữa “trứng cuộn nên ngọt hay mặn”, và đây chuẩn xác là khẩu vị tôi thích. Phải, chuẩn chỉ là món trứng tráng cuộn làm ngọt là ngon nhất. Nếu gọi đây là món phụ thì theo tôi cái này vẫn chưa đủ ngọt.
“Th- Thế nào?” Orihara-san hỏi, lo lắng vì tôi quá tập trung vào bữa ăn của mình.Thôi xong. Cái này ngon quá nên mình ăn không ngừng mà chẳng nói được lời nào.
"Ngon lắm."
"Thật chứ? Mình vui quá.”
Orihara-san nở nụ cười.
“Đây là lần đầu tiên tớ được ăn cơm hộp ngon đến như vậy. Orihara-san, cậu nấu ăn giỏi thật đấy.”
“Không, không có đâu, cậu chỉ giỏi nịnh thôi. Chứ cái này có gì đặc biệt đâu. Do mình quen sống một mình lâu rồi nên hay tự làm đồ ăn sáng để tiết kiệm tiền thôi. Dù cho có không muốn, thì mình cũng tự nhiên phải giỏi—”
“Cậu quen sống một mình lâu rồi á...? Orihara-san, cậu chắc mình là nữ sinh năm nhất không?”
Lên trung học sống riêng cũng là chuyện bình thường, cơ mà cậu ấy lại sống như thế thì hồi sơ trung rồi á?
“Ờm, ý là, ừm... H- Hoàn cảnh gia đình tớ phức tạp lắm!”
Ra vậy. Hoàn cảnh gia đình phức tạp lắm à. Nếu vậy thì cũng chẳng có gì để bắt bẻ. Có lẽ tốt nhất là mình không nên đào sâu thêm.
Cuộc trò chuyện tạm dừng trong giây lát, tôi ăn nốt phần còn lại của hộp cơm trưa.
"Cảm ơn vì bữa ăn. Cái này ngon lắm.”
"Không có gì. Hehe. Được có người ăn món mình nấu nhiệt thành như vậy cũng vui lắm.”
Orihara-san cười sảng khoái một trận rồi lại lo lắng đan ngón tay vào nhau.
“Cậu biết không, thật ra là mình có hơi lo ấy? Đây là lần đầu tiên có đàn ông không phải là người trong gia đình ăn đồ tớ nấu…”
"Vậy á? Thế thì vinh dự quá. Bởi hộp cơm đó ngon thật. Ngon đến nỗi tớ muốn ăn mỗi ngày luô—”
Tôi giật mình và ngậm miệng lại nhưng đã quá muộn. Đôi má của Orihara-san đỏ bừng. Thôi xong, sao mình lại đi nói mấy câu sáo rỗng như vậy chứ?!
“Ý là tớ không có ý đồ sâu xa gì đâu. Chỉ là muốn khen đồ cậu làm rất ngon thôi!”
"Mình hiểu rồi! Mình hiểu rồi, cậu không cần phải nói nữa đâu!”
Cả hai chúng tôi vẫy tay nhau sốt sắng. Sau khi lấy lại hơi, Orihara-san nói, “Cảm ơn cậu. Nếu có người như cậu ăn đồ ăn do mình làm mỗi ngày thì mình sẽ vui lắm đó, Momota-kun,” và cười vui vẻ. Có vẻ như đó là điều mà một người trưởng thành sẽ nói dựa theo phép lịch sự, nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh bức tốc.
Đột nhiên, vẻ mặt cô ấy tối sầm lại.
“Tự làm đồ ăn cho mình có hơi cô đơn ý.”
Một nụ cười thoáng qua. Mặt trời đã lặn, nhường chỗ cho ánh trăng toả sáng chiếu vào Orihara-san và nụ cười cô đơn của cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, cô ấy trông thật mỏng manh đến mức như một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến cô vỡ vụng. Dù có hơi mâu thuẫn nhưng như vậy lại càng khiến tôi muốn ôm cô ấy thật chặt.
Trên đường trở lại nhà ga, chúng tôi có đùa giỡn vài câu với nhau.
“Vậy là Momota-kun sinh vào tháng Chín. Nhưng vì nửa họ của cậu có nghĩa là “quả đào”, nên từng tưởng là mình sinh vào mùa xuân á?"
“Haizz, cậu có họ hợp với tháng sinh thì hên rồi. Vậy mà cứ tưởng đâu ít ra cái tên của mình cũng phải có ý nghĩa gì với nhau chứ..."
“Ha ha. “Hương thơm ngọt ngào” gợi nhớ ngay tới mùa xuân luôn nhỉ?"
“À mà, cậu sinh vào tháng Mười Hai mà có đúng không, Orihara-san? Vậy có vẻ như là tớ có chút lớn hơn cậu rồi.”
“Ờ- Ừm… Chắc là thế đó…”
Trong lúc đùa giỡn nhau, hai chúng tôi đều song hành mà đi. Để ít ra cũng phải thể hiện được ít sự nam tính, tôi cầm thay chiếc túi tote đựng hộp cơm trưa của cô ấy.
Mọi chuyện dường như diễn ra khá tốt, nhưng tôi đang gặp một vấn đề nhỏ. Tôi đã bỏ lỡ hẳn đi cơ hội không sử dụng kính ngữ với cô ấy. Do lần đầu gặp tôi cứ tưởng cô ấy là đàn chị của mình, và dù bây giờ đã biết cả hai bằng tuổi nhau, nhưng cũng khó mà tự nhiên dừng dùng kính ngữ được. Nếu cô ấy nói “Cứ nói chuyện bình thường với mình,” thì còn ổn, nhưng không biết vì cái gì đó… mà tôi lại thấy thế này hợp lí hơn.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nhà ga.
“Thôi chắc là mình tách nhau ở đây ha?”
“Ừm... Hay để tớ hộ tống cậu về nhà nhé? Trời cũng khá tối rồi.”
Một lời đề nghị xuất phát từ tâm— à không có vụ đó đâu. Đúng là tôi có lo lắng cho cô ấy thật, nhưng lý do tiên quyết vẫn là muốn ở bên cô ấy lâu hơn. Dù chỉ lâu hơn một phút cũng được—
"Cảm ơn. Nhưng mình không sao đâu. Nhà mình cũng ở gần đây thôi.” "Ồ thế hả...?"
"Ừm. Vậy mình đi nhé.”
“Ừm… Này.”
"Vâng?"
"Lần sau gặp lại nhé."
Có rất nhiều câu nói hay hơn. Nhưng đối với một người không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm như tôi, thì tập hợp hết can đảm để nói ra được một câu như vậy cũng đã là ghê gớm lắm rồi. Orihara-san bối rối vài giây rồi mỉm cười tử tế và nói:
“Ừm, hẹn gặp lại.”
Từ sâu trong lồng ngực tôi trào dâng một niềm vui khó tả. Dù không rõ đó có phải là lịch sự hay không, nhưng đã có “Hẹn gặp lại” thì có nghĩa là “Nếu rảnh thì gặp,” nếu có cơ hội để hai đứa gặp lại nhau là tôi thấy đủ vui rồi.
Orihara-san nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt và biến mất trong đám đông. Tôi nhìn cậu ấy rời đi, mặt hơi đỏ.
“... Chà, chắc mình nên về nhà thôi,” tôi tự nói với mình rồi đi về phía sân ga để đón chuyến tàu đưa tôi về nhà. Cứ như tôi mới thức dậy từ trong mơ vậy. Một người xinh đẹp như Orihara-san làm cơm hộp chỉ dành cho tôi thôi á? Có vẻ giống như là mơ, nhưng đây chắc chắn là thực tế. Bởi tôi còn có cái túi tote và hộp cơm để chứng minh điều đó.
"Khoan đã..."
Thôi chết, mình quên trả lại rồi. Phải làm sao đây? Mình có nên chạy đuổi theo cậu ấy không? Khoan, không được, tình thế này phải đem đi giặt trả lại mới đúng lễ nghi chứ nhỉ? Nhưng cậu ấy nói là sáng nào cũng tự làm bữa sáng, nên có khi ngày mai sẽ dùng tới... Thôi cứ đi theo cậu ấy cho chắc chắn vậy.
Tôi quay gót và quay trở lại con đường trước đó, tìm kiếm Orihara-san.Mình khá chắc là đã thấy cậu ấy đi về phía tủ gửi đồ... Ô, cậu ấy kia rồi.Từ bên trong đám đông, tôi có thể nhìn thấy Orihara-san từ phía sau.
"Or-"
Tôi bắt đầu gọi tên cô ấy, nhưng tôi hoảng sợ và dừng lại vì cô ấy sắp phải vào nhà vệ sinh nữ. Có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để gọi người ta. Tạm thời, tôi nghĩ là mình sẽ đợi cô ấy. Tôi đã ở khá gần rồi, thế là tôi quyết định giữ khoảng cách giữa tôi và nhà vệ sinh rồi chờ đợi.
Nhưng sau mười phút Orihara-san vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Một người phụ nữ mặc vest trông giống như nhân viên văn phòng, một phụ nữ và cô con gái nhỏ của cô ấy, một cô gái cùng trường với tôi; rất nhiều nữ sinh ra vào, nhưng trong số họ không có lấy một người mặc đồng phục của trường nữ sinh Tourin.
Mười phút nữa trôi qua mà cô ấy vẫn chưa ra. Mình có bị lỡ mất người không nhỉ? Tôi đã nhìn nhà vệ sinh nữ quá lâu và không thể chờ thêm nữa, thế là tôi gửi tin cho Orihara-san. Tôi cảm ơn cô ấy về ngày hôm nay và nhắc lại chuyện cô ấy để quên hộp cơm lại. Ngay lập tức có tin nhắn đáp lại, và theo như tin nhắn thì có vẻ như cô ấy đã rời khỏi nhà ga.
Vậy là... Chắc mình để lỡ mất cậu ấy lúc ra khỏi phòng vệ sinh nữ rồi nhỉ? Dù sao mình cũng không hoàn toàn chú tâm quan sát cho kĩ lắm nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường...
Nhưng vẫn có điều gì đó khiến tôi không hài lòng và cảm thấy khó chịu... và rồi những cảm giác đó liền bị thổi bay bởi dòng tin nhắn tới.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Hay để lần sau tụi mình đi chơi với nhau rồi cậu trả lại nhé?”
Có vẻ như— không cần phải cố gắng— mà chúng tôi lại hẹn nhau đi chơi được nữa rồi. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp đến đáng sợ.