Elsword: Time Trouble

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

Vol.8 - Chương 02 : Thiên thần vô cảm và Ác quỷ điên cuồng

NHÓM DỊCH : PARANOIA

Trans & Edit : BiHT

------------------------------------------------------

Ánh mắt của tất cả mọi người trên chiến trường đều chuyển hướng khi một tia sáng màu trắng đột nhiên đâm vào Elesis.

Ran và Helputt thu vũ khí và quay lại. True Karis cũng bay đi để giữ khoảnh cách an toàn. Ánh mắt của mọi người tập trung vào cùng một điểm giữa sự yên lặng đột xuất này.

Add há hốc mồm nhìn cô gái vừa đáp xuống cạnh Ác quỷ. Không cần biết cậu nhìn bao nhiêu lần thì nó vẫn không đổi.

Cô gái đang đứng bên cạnh Ác quỷ là Eve.

“…….Là tôi.”

Eve đang hỗ trợ Add việc tính toán tọa độ không gian ấp úng lên tiếng. Add nói một cách nặng nề sau khi xác nhận rằng cậu không bị ảo giác.

“Đó rốt cuộc là……”

“Tôi không rõ. Tôi không có thông tin nào về việc các phiên bản khác của bản thân tồn tại cả.”

Có chút hỗn loạn mơ hồn ẩn trọng giọng của Eve. Vẻ mặt của cô không đổi nhưng bàn tay đang đỡ Add của cô đang run nhẹ.

Add vô thức nắm chặt lấy tay Eve. Cậu không biết mình nên nói gì, nhưng cảm giác như ít nhất cậu cũng nên nói gì đó.

“Có lẽ tôi có thể giải thích. Đó là……”

“Có phải đó là tôi trong tương lai không?”

Eve đưa ra một kết luận bình tĩnh mặc cho đang bị áp đảo bởi một cảm xúc khó tả. Add ấn tượng trước sự bình tĩnh của cô và gật đầu xác nhận.

Nếu D là tương lai của Add thì Eve trắng toát đó hẳn là tương lai của Eve hiện tại. Nhưng bầu không khí của Eve đó có hơi lạ để có thể xác nhận với giả thuyết này. Tại sao Eve đó lại đứng về phía Ác quỷ? Theo như Eun thì chẳng phải Add đã biến thành Ác quỷ bởi quá ám ảnh với Eve sao?

Chẳng phải Ác quỷ chỉ việc quay lại quá khứ nếu hắn đã có lõi của Eve sao? Vì lí do gì mà hắn lại cất công mở Cổng Thời Không khi đã có Eve ở phe mình chứ?

Có lẽ nào sau cùng thì hắn vẫn không thể trộm lõi của Eve chăng……?

“Đừng có hiểu nhầm.”

Ác quỷ lạnh lùng đáp. Hắn hẳn đã đọc thấu suy nghĩ của Add qua vẻ mặt của cậu.

“Thứ cần thiết không chỉ có cái lõi. Cần phải có cả bộ mã bên trong cái lõi nữa. Nếu cái lõi là phần cứng thì bộ mã chính là phần mềm. Ngươi hẳn phải biết rằng cả hai đều cần thiết.”

“Vậy……”

Có phải thế nghĩa là dù Eve khác này bên ngoài trông vẫn ổn nhưng bên trong thì không sao? Đó là lí do Ác quỷ không thể lấy được cái lõi? Việc Eve khác không nói lời nào kể từ lúc xuất hiện đúng là kì lạ.

Nếu Eve gốc khăng khăng nói rằng mình không có cảm xúc một cách cứng đầu thì sự tồn tại của Eve tương lai này lại nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Add và Eve đang đứng trước mặt cô nhưng Eve này lại không mảy may chú ý tới họ. Cô còn chẳng thèm nhìn Ác quỷ đứng bên cạnh cô và chỉ nhìn chằm chằm về phía xa xăm.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra……?”

“Cô ta đơn giản là bị hỏng. Tới mức không thể sửa nổi.”

Ác quỷ nói như thể đó chỉ là chuyện vặt, nhưng vẻ mặt của hắn lại trông khó chịu một cách kì lạ.

Tồn tại một tổn hại mà cả Ác quỷ sở hữu sức mạnh kiểm soát thời gian và không gian cũng không thể sửa được ư?

Không, ngay từ đầu thì làm thế nào mà một tổn hại như thế lại có thể xảy ra nếu một Ác quỷ mạnh như thế ở bên Eve này chứ?

“Làm thế nào mà……?”

Add đang nói thì đột nhiên hiểu được mọi thứ qua biểu cảm của Ác quỷ. Mặc dù không nói với nhau lời nào, suy nghĩ của hai người đồng nhất trong một khoảnh khắc.

Add đã hiểu sai thứ tự.

Eve không trở thành như thế sau khi Add trở thành Ác quỷ. Eve đã trở thành như thế và sau đó Add trở thành Ác quỷ.

“Đó là bởi ta đã ích kỉ. Chỉ thế thôi.”

“……”

Ác quỷ từ từ nhắm mắt lại như không muốn nói rõ chi tiết. Đó là một thái độ thoải mái quá mức khi đứng trước mặt kẻ địch của mình nhưng cả Add và Eve đều không thể ra tay tấn công Ác quỷ lúc này.

Giọng nói của Ác quỷ chứa một nỗi hối hận áp đảo đến thế.

“Ta không thể tha thứ sự thất bại này. Ta không bao giờ có thể để mặc một sai sót như thế tồn tại cả. Không bao giờ……”

“Vậy, đó là lí do ngươi làm một chuyện như thế này……..”

Add thở dài đáp lại Ác quỷ với giọng thấu hiểu. Nhưng Eve hỏi như vẫn không hiểu được.

“Vậy tại sao cậu lại cố phá hủy tôi chứ?”

“…….”

Add cũng muốn biết điều đó nhưng cậu không hỏi bởi đó không phải chủ đề cậu muốn đem ra khi Eve đang ở đây.

Nhưng Eve cố gắng tìm câu trả lời trong khi nhìn thẳng vào Ác quỷ.

“Nếu đó là tương lai của tôi, vậy thì đó hẳn là một khả năng khác của tôi. Vậy tại sao cậu lại cố phá hủy tôi chứ?”

“……Ta chỉ là cần một vài biến số thôi. Chỉ thế thôi.”

Ác quỷ đáp với cặp mắt vẫn nhắm chặt. Giọng Eve trở nên thấp hơn cả trước.

“Add, nhìn tôi và trả lời đi.”

“…….”

“Add, nhìn tôi và nói đi.”

Ác quỷ lắc đầu thở dài.

“Đừng gọi ta là Add. Ta không mong và cũng không có quyền được gọi như thế. Ta vốn cũng chưa bao giờ quan tâm tới cái tên đó. Ta đã vứt bỏ tất cả những thứ đó khi ta bắt đầu Cuộc chiến thời gian rồi.”

“Cậu làm tất cả những chuyện này bởi cậu đang cố sửa tôi sau khi tôi bị hỏng ư?”

Eve đột ngột điểm vào sự thật, Add không làm được gì ngoài lắng nghe, và Ác quỷ chọn giữ im lặng. Add hiểu được sự thật dù không có lời giải thích nào.

Đổ xúc xắc. Việc D tấn công và áp đảo Eve với El Search Party chỉ là đang thu thập dữ liệu không hơn không kém.

Đề tìm cách đưa Eve đó trở lại bình thường.

“Có phải đó là sự thật của thế giới vỡ nát này không?” Eve tiếp tục cố gắng tìm câu trả lời.

“…..Ngu ngốc thật.”

Ác quỷ cuối cùng cũng mở mắt và thở dài. Hắn trông thư thái đến lạ so với cái kiểu ngạo mạn và muốn phá hủy mọi thứ trước đó của hắn.

Có phải đó là bởi hắn đã thấy Eve tương lai kích hoạt lần nữa không? Hay đó là bởi hắn đang bị hỏi bởi Eve hiện tại?

“Ta chỉ muốn có được thời gian mà ta muốn thôi. Ta không thực sự làm điều này để sửa ngươi. Đừng có hiểu sai.”

“…….”

“Không lí nào lại có chuyện ta mà đi hứng thú với một Nasod tự làm mình hỏng vì đỡ đòn cho ta cả.”

Những lời của Ác quỷ thật vô tâm…..nhưng lại có một cảm giác hối hận phức tạp xen lẫn bên trong ánh mắt của hắn khi hắn nhìn Eve của tương lai.

Ác quỷ, một con thú điên cuồng đang chạy loạn, đột nhiên bình tĩnh lại.

“Nhưng…….”

Ác quỷ thở dài, từ từ đưa tay về phía Eve đang đứng cạnh hắn.

“Vậy ra, Hoàng hậu chính là người đến giải cứu vị Vua khi hắn gặp nguy hiểm.”

“……”

Add hiểu rằng tình huống này rất nguy hiển. Qua việc Eve này ngăn Elesis chỉ với một đòn duy nhất thì có thể thấy là cô ta rất mạnh. Add lo lắng tính toán công thức phòng ngự nhưng vẻ mặt Ác quỷ lúc này trông khá thư thái và yên bình.

Trông không như hắn sẽ tấn công ngay.

Giữa sự tĩnh lặng, Ran và Helputt từ từ lùi lại bên cạnh Ác quỷ. Chung, Ara và Elsword đang đỡ Elesis cũng tập hợp quanh Add và Eve một cách tự nhiên.

“Đó là…….”

Elesis cố lên tiếng nhưng thay vào đó lại ho ra máu.

“Chị! Đừng nói nữa! Tạm thời cứ nghỉ ngơi đi! Không, chém em đi! Chị có thể hồi phục bằng cách đó mà đúng không?!”

“Chị không thể sử dụng nó để hồi phục trước đòn tấn công của hai người đó. Eve đó là……”

Elesis có năng lực chém hạ kẻ địch của mình để hồi phục, nhưng các vết thương do Ác quỷ và Eve trắng này gây ra lại là ngoại lệ. Sự tồn tại của hai người họ đi ngược lại luật lệ của tự nhiên. Nó cũng giống như việc ta không thể hồi phục vết thương do ma gây ra chỉ với thuốc và băng gạc.

Một giọng nói trống rỗng kết thúc những gì Elesis đang định nói.

“Một Thiên thần.”

“……..”

“Cô ta là Thiên thần của ta.”

Ác quỷ cười khô khốc trong khi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của Eve, không, theo như hắn thì, khuôn mặt của Thiên thần đứng cạnh hắn.

Bàn tay của hắn di chuyển như thể đang chạm vào một con búp bê quý giá. Eve vừa được gọi là Thiên thần không chút phản ứng trước cái chạm của Ác quỷ. Cô hoàn toàn không thể hiện bất cứ phản ứng nào ngoài đôi khi chớp mắt……Chẳng thể nghĩ cô là gì ngoài một con búp bê cả.

“……..”

Eve nhìn tương tác giữa Ác quỷ và Thiên thần với vẻ mặt cực kì miễn cưỡng. Add cũng…..bị bao trùm bởi một cảm giác khó tả khi nhìn khung cảnh đó. Cậu đang đứng giữa một trận chiến nghiêm túc chống lại tuyệt vọng, hi sinh cả sinh mệnh của mình, và rồi đùng một cái, cảm giác như thể cậu đang chứng kiến một cảnh thỏa hiệp vậy.

Khung cảnh này của Ác quỷ (sau cùng thì vẫn là Add), chạm Thiên thần (Dù có nhìn kiểu gì thì cô cũng là Eve) một cách trìu mến……Cậu không hiểu tại sao mọi người lại phải tụ tập nhìn cái cảnh khó chịu này.

Aisha tắc lưỡi.

“Không ngờ cô ta lại di chuyển trong tình huống này. Chẳng phải cô ta đã ngừng di chuyển vĩnh viễn rồi sao, Hoàng tử thời gian?”

“……”

Bàn tay của Ác quỷ đang trìu mến vuốt ve mái tóc của Thiên thần ngừng lại. Aisha nheo mắt lại và thẳng thừng nói sự thật.

“Lí do đằng sau toàn bộ cuộc khủng hoảng này là bởi Eve khi đó, người mà ngươi đang gọi là Thiên thần đánh mất cảm xúc của mình….và ngừng di chuyển. Vậy tại sao bây giờ cô ta lại di chuyển chứ?”

“……..Đợi chút đã.”

Eve chen vào cuộc trò chuyện.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy Aisha?”

“Đó là một trong các khả năng của cô. Một Nasod loại chiến đấu đã mất cảm xúc và đóng cửa trái tim mình.”

“Ngay từ đầu tôi vốn đã không có cảm xúc rồi.”

Eve cố để lại một lời nhận xét thận trọng mặc cho có vẻ vẫn đang khá rối loạn. Sự tạm đình chiến đột ngột này, và sự xuất hiện của một Eve khác mang tên ‘Thiên sứ’ đang khiến cả hai phe rơi vào bối rối.

Add nhăn mày khi bầu không khí trở nên kì cục. Ác quỷ trông không như sẽ sớm tấn công lại. Toàn bộ tình trạng này có thể sẽ bị kéo dài một cách không cần thiết.

“Vậy thì sao?”

Add có thể nếm thấy vị máu mỗi lần cậu nói. Cậu không biết cơ thể bị thương này có thể trụ được bao lâu thế nên cậu phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này.

Add cười nham hiểm để không chịu thua trước từng làn sóng đau đớn đang đánh lên người cậu.

“Ta không biết đó có thật sự là Eve hay là thứ gì khác nhưng giờ ta đã hiểu rằng đó là một thứ bất thường. Vậy ngươi đã dựng lên cái trò hề điên cuồng này chỉ để có thể sửa một con Nasod hỏng à?”

“Add-nim.”

‘Nhưng không phải cô ấy vẫn là Eve sao?’ Ara thận trọng nhắc Add nhưng cậu không thèm nghe.

“Thế mà ta cứ tưởng. Trời ạ……chuyện này đúng là quá sức ngu ngốc mà. Thật khó coi làm sao…..”

Add nhếch mép.

“Ta vốn có chút kì vọng bởi ngươi là tương lai của ta vậy mà đây lại là sự thật ư? Thứ ngươi muốn đạt được qua việc chinh phục không gian và thời gian…..chỉ đơn thuần là để sửa một con Nasod bị hỏng thôi sao?”

“Không, nó vẫn chưa hoàn hảo…….”

Ác quỷ đang vuốt ve mặt Thiên thần thấp giọng nói. Có vẻ với Ác quỷ thì việc quan sát Thiên thần trước mặt hắn còn quan trọng hơn lời của Add hay bất cứ thứ gì khác xung quanh hắn.

“Một khi mạch cảm xúc bị ngắt bỏ thì nó không thể khôi phục được. Để đưa mọi thứ về lại bình thường…..thời không cần phải được tái cấu trúc.”

Ác quỷ bỏ tay khỏi người Thiên thần trong khi phát ra một tiếng thở dài đầy phức tạp. Hắn rồi đảo mắt về phía El Search Party.

“Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta kích hoạt lần nữa như thế này. Ta rất phấn khích đấy. Cảm ơn các ngươi đã đấu tranh để đem lại kết quả này, El Search Party.”

“Câm mồm đi, nghe nhục quá đấy.”

 Add lạnh lùng mắng.

“Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc chiến kể từ bây giờ. Mọi người, hãy thổi tung mọi thứ cản đường bằng toàn bộ sức mình đi.”

Thế rồi sau đó Add thấp giọng đưa chỉ đạo chiến đấu chi tiết để kẻ thù không nghe thấy. Nhưng mọi người trông rất miễn cưỡng với việc chiến đấu.

Elsword đang chăm sóc vết thương của Elesis thận trọng bày tỏ ý kiến của mình.

“……Chúng ta có thật sự phải làm vậy không anh?”

“Còn lựa chọn nào khác nữa à?”

Mọi người không biết phải nói gì khi nghe Add lạnh lùng đáp. Cả nhóm đã thiêu đốt ngọn lửa chiến ý dù phải chống lại gia đình của chính mình nhưng ngọn lửa đó giờ đã tắt.

Mặc dù D là tương lai của Add….hắn là một thảm họa họ phải ngăn cản. Mọi người không hề do dự trước việc đấu với D, nhưng câu chuyện giờ lại khác với Thiên thần, Eve vừa xuất hiện.

Giờ đây…..họ cảm thấy không chắc chắn sau khi nghe rằng lí do Ác quỷ làm tất cả những chuyện này là vì lợi ích của Eve.

Không lẽ không có cách nào để họ có thể kết thúc chuyện này một cách hòa bình chỉ bằng cách nói chuyện sao? Họ có thực sự phải đánh bại hai người đó bằng sức mạnh không? Theo một cách như thế này ư?

Sự nghi ngờ này ngự trị trong tim mọi người mặc dù không ai trực tiếp nói nó ra.

“Đừng bận tâm và hãy tiếp tục chiến đấu. Tôi cũng sẽ cố hết sức mình”

Eve lên tiếng như thể đọc được sự do dự của cả nhóm. Ara đang lo lắng nhìn Thiên thần ngạc nhiên quay lại.

“Nhưng đó là cô đấy, Eve-nim! Nếu chúng ta đánh thì cô có thể sẽ……”

“Tại sao cô lại không lo về chuyện đó khi đánh với D thế hả?”

Add mỉa mai nói. Đánh bại D, tương lai của Add, có thể sẽ gây ra tổn thương trực tiếp cho Add. Nếu nghĩ tới thì đó là một hệ quả hiển nhiên. Nhưng chẳng phải đợi tới tận lúc này sau khi Eve khác xuất hiện mới nhắc tới chuyện đó thì có hơi tàn nhẫn với Add sao?

 Ara vội lắc đầu sau khi hiểu được ý Add.

“Không phải đâu Add-nim! Tôi không có ý nói dù cậu có bị thương cũng không sao mà!”

Aisha bắt đầu giải thích bằng giọng điệu sắc bén.

“Add và Eve sẽ không bị thương khi chiến đấu với họ. Thiên thần và Ác quỷ đều đã là các tồn tại tách biệt khỏi dòng thời gian của thời không này rồi. Không quá sai nếu gọi họ là các bóng ma. Hai người họ chỉ có thể tồn tại ở dạng vật lí trong phòng ngai vàng này thôi. Dĩ nhiên, D, Hoàng tử thời gian có thể vận dụng sức mạnh của mình bên ngoài bằng các biện pháp khác, nhưng về cơ bản thì họ là các bóng ma bị trói buộc tại nơi này.”

“……Vậy họ không có gì khác biệt với các linh hồn lang thang cả. Đó là lí do họ có thể tồn tại dù là cùng một thực thể.”

Aisha đáp lại một cách táo tợn.

“Họ là các linh hồn lang thang có đủ tư cách để mở Cổng Thời Không. Họ đang ở gần nhất với tồn tại mang tên thần thánh. Mặc dù có vẻ họ đã mất quyền điều khiển không gian và thời gian nhờ việc anh quay ngược thời gian của căn phòng.”

Aisha nghiêm nghị nói rồi nắm chặt cây trượng của mình.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Họ sẽ cố mở Cổng Thời Không và tái cấu trúc lại vũ trụ…..và chúng ta phải ngăn họ lại! Bằng bất cứ giá nào!”

“…….Phải, Aisha nói đúng.”

Elesis loạng choạng đứng dậy,. Elsword thấy Elesis gắng gượng đứng dậy mặc cho vết thương của mình và vội cố đỡ cô.

“Không sao đâu, Elsword.”

Elesis lắc đầu rồi thở dài sau khi nhìn Thiên thần.

“Eve chưa từng thể hiện bất cứ phản ứng nào trong suốt vô số dòng chảy thời gian trước kia…..giờ đây lại đang di chuyển vì vài lí do. Tôi cũng không biết rõ, nhưng hôm nay là ngày chúng ta sẽ kết thúc cuộc chiến dài kì này. Chúng ta không có quyền chọn từ bỏ cuộc chiến.”

“Nhưng……”

Trái ngược với Ara vẫn đang do dự, Elsword trông như đã quyết tâm, cậu mạnh mẽ nói.

“Em còn do dự nhưng bây giờ chúng ta không thể lùi bước được!”

“Đã hiểu. Tôi sẽ đối mặt với cha mình.”

Chung cũng đưa ra quyết định. Aisha nhìn Chung với ánh mắt như thể cô tự hào về cậu rồi nhún vai.

“Để cái con succubus não tàn đó cho tôi. Tôi sẽ thổi tung cô ta ngay thôi.”

Ara nhìn Add với ánh mắt kì lạ khi mọi người đã quyết tâm chọn chiến đấu.

Add nhăn mày trước ánh nhìn như đang cầu xin thứ gì đó của Ara.

“Add-nim, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?”

“…….Tôi từ chối.”

Cậu từ chối thẳng bởi cảm giác như Ara lại định nói điều gì đó ngu ngốc. Nhưng Ara không nghe cậu như mọi khi.

“Nếu cuộc chiến này kết thúc, xin hãy làm Eve-nim hạnh phúc.”

“……”

‘Này, giờ không phải lúc để nói mấy thứ như thế đâu! Hơn nữa, dù có nghĩ kiểu gì thì cái cách cô nói nó có quá nhiều cách để hiểu nhầm.’

Dĩ nhiên……Add đã ở bên cái El Search Party mềm yếu quá mức này đủ lâu để nắm được ý của Ara khi nói thế.

Chiến đấu chống lại Eve khác và D, sau khi lí do D chiến đấu là để sửa chữa Eve khác được tiết lộ thì nó nghe thật đau đớn = họ đang nói rằng dù có đánh bại họ cũng không sao nhưng vẫn cảm thấy khó chịu = Thế nên hai người họ phải vượt qua nó và hạnh phúc sau khi cuộc chiến kết thúc!

Ngược lại với Add cứng đơ người, Eve vẫn duy trì bình tĩnh.

“Ara, tôi trân trọng suy nghĩ của cô nhưng đừng áp đặt như thế. Tôi không vui lắm khi nghe điều đó đâu.”

“Nhưng mà…….”

“Mọi thứ có thể được quyết định sau khi chúng ta chiến đấu mà không mang theo bất cứ hối tiếc nào lúc này.”

Ara ân hận thở dài sau khi nghe kết luận nghiêm khắc của Eve, thế rồi cô nắm lấy thương và chuyển sự chú ý về phía kẻ địch.

Ác quỷ, giờ đang chỉ huy Ran, Helputt, True Karis và Thiên thần đứng cạnh hắn im lặng nhìn El Search Party. Hắn có thể dễ dàng chiếm được lợi thế bằng cách tấn công trước…..nhưng có vẻ như hắn lại đang cố tình đợi.

“Thời gian đang trôi……”

Hoặc có lẽ hắn muốn thời gian này kéo dài lâu hơn dù chỉ một chút.

Ác quỷ lầm bầm với giọng cáu kỉnh rồi nheo mắt lại.

“Giờ ổn rồi. Những thứ ta chưa bao giờ tưởng tượng được đang xảy ra…..nhưng ta sẽ xóa sạch mọi thứ một lần và mãi mãi.”

“……Kết thúc chuyện này thôi, Vua của thời không.”

Ngay sau lời đáp của Add, các thành viên của cả hai phe chạy về phía nhau.

Đây là trận chiến cuối cùng.

Kể cả khi trận chiến dữ dội để điều khiển thời không đang xảy ra thì vẫn có hai người hoàn toàn không tách rời.

Đó là Raven và Rena.

Ngay cả khi sinh mạng Ác quỷ gần như kết thúc, ngay cả khi Thiên thần di chuyển để thiết lập lại tình hình và trận chiến cuối cùng nổ ra, Raven vẫn không hề di chuyển.

Anh ta chỉ đơn giản là nhắm mắt không màn tới mọi chuyện.

“…….”

Dù là Add thắng hay Ác quỷ thắng……Raven cũng không định can thiệp vào. Anh không hứng thú gì với định mệnh của vũ trụ này.

Ý kiến của 9 thành viên gốc của El Search Party bị chia tách khi Add trở thành D và tự phong mình là Vua của thời gian.

Đã có 5 người nhận thức được thế giới vỡ nát dưới bàn tay của D. Eun, Elesis, Aisha, Raven và……

Eun cho rằng Add là chìa khóa để đánh bại D và cố hỗ trợ cậu trong suốt Cuộc chiến thời gian dài bất tận. Elesis cho rằng sự trưởng thành của Elsword là câu trả lời và cố xúc tiến sự trưởng thành của Elsword. Aisha chiếm quyền điều khiển không gian và một mình ngăn việc D mở Cổng Thời Không.

Mặc dù các biện pháp của họ khác nhau, họ đều có cùng mong muốn ngăn cản D. Nhưng…..Raven thì không có gì như vậy cả.

“…….”

Thế nên anh chỉ đứng nhìn. Định mệnh của vũ trụ này đối với anh ta không quan trọng. Anh thỏa mãn miễn là có thể bảo vệ sinh mệnh quý giá nằm trong vòng tay anh lúc này….

Raven vô thức dồn thêm sức vào cánh tay đang giữ Rena rồi đột nhiên rùng mình. Cảm giác kì lạ đang di chuyển dọc bàn tay Nasod của anh.

Cô yếu ớt mỉm cười khi Raven cúi nhìn.

“…….Cô tỉnh dậy từ khi nào?”

Anh rõ ràng đã khiến cô bất tỉnh. Raven không quá thạo loại kĩ năng này, nhưng cái anh đã dùng với Rena là cái anh đã học được từ chính D.

Chưa từng có lần nào Rena tỉnh dậy trong tình huống này trước đây cả…..

“Có lẽ là bởi……Add đã quay ngược thời gian.”

Quay ngược thời gian không chỉ hồi sinh những người đã chết. Nó còn quay ngược những điều đã xảy ra về trạng thái cũ. Do đó, Rena bất tỉnh đã quay trở lại trạng thái trước đó. Thậm chí các vết thương nghiêm trọng trên tay và chân cô cũng được chữa lành.

Raven đang vô thức nhìn ánh mắt bối rối của Rena nãy giờ vội cố đặt tay lên trán Rena. Nhưng tay của Rena đã che tay anh lại.

“Đừng làm thế, Raven.”

“…..Rena.”

“Anh không nên làm một chuyện như thế này.”

Giọng của cô dịu dàng như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ, nhưng ý chí mạnh mẽ của cô đã được truyền tải tới Raven.

“Nhờ việc Add quay ngược thời gian…..tôi phần nào đã nắm bắt được toàn bộ tình hình rồi. Về việc đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin được chuyện này, nhưng những cảm giác hoài niệm đó có vẻ không chỉ là một giấc mơ.”

“…….”

Anh chưa bao giờ mong cô biết được điều này cả. Rena cẩn thận nói khi Raven tiếp tục im lặng.

“Raven, tôi không biết tại sao anh lại chọn đứng bàng quan trước tất cả chuyện này. Nhưng anh hẳn phải có lí do cho chuyện đó. Dù vậy, tôi phải chiến đấu để giúp những đứa trẻ này.”

“…….Không.”

Raven cứng đầu nói. Bàn tay Nasod của anh giữ chặt hơn như thể không muốn để Rena đi. Rena bối rối ra hiệu.

“Anh đang sợ điều gì vậy?”

“…..”

Rõ ràng là Raven không đứng về phe của D chỉ vì mấy lí do đơn giản. Rena hối hận hỏi.

“Chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến này nếu anh và Elesis…….Không, nếu tất cả chúng ta cùng hợp sức.”

“Như thế quá nguy hiểm.”

Rena không kìm được mà bật cười trước câu trả lời đơn giản nhưng nghiêm nghị của Raven.

“Đó là một cuộc chiến mà, dĩ nhiên là nó sẽ nguy hiểm rồi. Nhưng nếu chúng ta không mạo hiểm thì……”

“Ý tôi không phải như thế.”

Raven thở dài. Dù anh có nói gì đi nữa…..Rena cũng sẽ không đổi ý.

Không bao giờ có chuyện Rena làm ngơ khi El Search Party gặp nguy hiểm.

Đó là lí do cho tới giờ Raven đã chọn cách khiến cô bất tỉnh…..nhưng cách đó sẽ không có tác dụng nữa. Biện pháp Raven dùng tận dụng điểm yếu trong trái tim của người đó. Bây giờ nó sẽ không có tác dụng với Rena nữa.

Raven lắc đầu rồi đặt Rena xuống và từ từ lùi lại. Rena bối rối trong một thoáng sau khi đứng bằng đôi chân của chính mình nhưng sau khi thấy điều Raven làm sau đó, khuôn mặt cô cứng đơ lại.

Raven giương kiếm.

“Tôi không thể để cô tham gia cuộc chiến đó.”

“……..”

Những lời của anh tuy ngắn nhưng ý nghĩ rất rõ ràng. Anh muốn nói rằng Rena phải đánh bại anh trước nếu muốn giúp El Search Party.

Rena trở nên rất bối rối trước tuyên bố của Raven. Khuôn mặt cô từ từ bị bủa vây bởi nỗi sầu muộn.

“Anh không định giải thích lí do anh lại cản tôi à?”

“Dù tôi có nói gì đi nữa, cô vẫn sẽ cố đấu với D dưới tư cách một thành viên của El Search Party. Vô số thời gian từ trước tới giờ là một minh chứng cho điều đó.”

Rena trong một thoáng tìm lời để đáp lại thái độ cứng rắn của Raven nhưng sau cùng thì cô lắc đầu. Rất rõ là dù cô có van xin đi nữa thì Raven cũng sẽ không nghe.

Nếu không thì anh đã không khiến Rena bất tỉnh rồi.

Và thời gian trôi qua càng lâu thì mối nguy El Search Party gặp phải sẽ càng lớn. Raven có thể đạt được mục tiêu của mình chỉ với việc câu giờ.

“……Vậy thì hết cách rồi.”

Cô không thích thế nhưng cô không còn lựa chọn nào ngoài mở ra một con đường. Rena chầm rãi giương cung lên.

Cuộc chiến thời gian.

Một cuộc chiến để đem lại một kết quả khác bằng cách lặp lại thời gian với số lần nhiều đến khó tin.

Ngay từ đầu thì cuộc chiến này là vì điều gì? Có phải để D người đã điều khiển thời gian có thể tung xúc xắc bao nhiêu lần tùy thích không? Có phải đó thật sự là lí do duy nhất không?

Ara chạy ở đầu El Search Party vung thương với những câu hỏi đó trong tâm trí. Ran chạy tới đầu tiên từ phe địch dễ dàng đánh bật thương của cô.

“…….Đòn đánh của em nhẹ quá đấy. Là do sự vắng mặt của Eun à?”

Lưỡi kiếm của Ran nhanh chóng lướt tới nhắm vào chỗ trống trong phòng ngự của Ara sau đòn tấn công thất bại của cô. Ara nhanh chóng lui ra trong khi vung thương. Đúng thật là kĩ năng của Ara thua kép về tổng thể…..nhưng cô đủ điêu luyện để chiến đấu ngang ngửa với Ran nếu đứng ở thế phòng ngự.

Nền tảng sức mạnh của Ran - không, của Aren và Ara là võ thuật nhà Haan. Họ nắm rõ chiến thuật và kĩ năng của đối phương như trong lòng bàn tay. Ran không đuổi theo Ara và bình tĩnh nói.

“Dùng Phi Diên tấn công ta đi.”

“………”

Phi Diên là một trong những chiêu thức ở đẳng cấp cao nhất trong số những kĩ năng Ara học được khi thức tỉnh mảnh Kí ức thời không của mình. Kĩ năng này đã đóng góp một phần rất lớn trong việc đánh bại Ran khi còn ở Hamel.

“Anh Aren.”

“Lúc này chúng ta có cần thiết phải nói chuyện không?”

Ran nhìn Ara với ánh mắt thờ ơ. Ara do dự một thoáng rồi đang định lên tiếng thì một giọng nói bén nhọn vang lên từ phía trên họ.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả Ran?! Đừng có bảo ta ngươi nương tay vì cô ta là em gái ngươi đấy………Ái!”

True Karis đang định tấn công Ara vội né rồi lui ra vì cầu lửa của Aisha.

“……”

Điều này khiến Ran nhăn mày nhưng Ara tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Suốt bấy lâu nay, tại sao anh lại chiến đấu vậy anh hai?”

“Em hỏi điều đó làm gì chứ?”

Giọng nói lạnh lùng của Ran có ý rằng ‘đừng hỏi những thứ vô nghĩa’. Nhưng Ara vẫn không lùi bước.

“Với em……ban đầu đó là để đưa anh hai trở lại làm người. Nhưng sau khi gặp mọi người trong El Search Party, em đã quyết tâm rằng sẽ đánh bại mọi kẻ địch dù đó có là anh đi nữa, anh hai, thế nên anh có thể đứng về phía họ.”

“Vậy thì em chỉ việc làm thế thôi. Nếu em có thể.”

Ara lắc đầu từ chối.

“Đó là lí do của em. Em không biết lí do của anh, anh hai. Anh biết việc thời gian bị lặp đi lặp lại đúng chứ?”

“…….”

“Đây không phải lần đầu tiên em và mọi người trong El Search Party chiến đấu. Chúng ta đã chiến đấu trong dòng thời gian lặp đi lặp lại này vô số lần rồi. Mặc dù em vẫn chưa thể hoàn toàn tin được chuyện này……và hồi tưởng lại nó thật sự đáng sợ…..nhưng những sự kiện đó rõ ràng đã xảy ra.”

Ara từ từ ngước mắt lên nhìn Ran.

“Em đã cố biến anh trở lại bình thường trong cuộc chiến vĩnh hằng này……và cứ tiếp tục thất bại. Em sẽ cạn kiệt sức lực và gục ngã tại Velder, hoặc Hamel, hay thậm chí có thể là Feita…..Đó là những kết quả mà em đã gặp cho tới giờ.”

“…….”

“Anh biết rằng em đã thất bại vô số lần. Không phải đó là lí do hồi ở Hamel, anh đã mời em xem hồi kết của thời gian cùng với anh sao?”

Không có câu trả lời nào, nhưng Ara có thể hiểu được cảm xúc của Ren.

Cuối cùng thì……cô đã bắt đầu hiểu được lí do khi đó Ran lại đưa ra một đề nghị như thế.

“Vậy, anh đã biết cuộc chiến này là Cuộc chiến thời gian, và rằng nó đã lặp đi lặp lại thời gian…..Vậy thì chính xác điều anh mong muốn từ tất cả những chuyện này là gì vậy, anh hai?”

Ara và El Search Party về cơ bản đều chỉ là các viên xúc xắc thế nên họ không có chút nhận thức nào về thế giới vỡ nát này.

Nhưng chẳng phải Ran đã biết ngay từ đầu rồi sao? Và khó mà nói rằng hắn ta đang tận hưởng cuộc chiến lặp đi lặp lại không hồi kết này.

Rốt cuộc Ran mong nhận được điều gì khi hỗ trợ D chứ?

“Điều ta muốn là gì …….à……”

Ran trả lời câu hỏi của em gái mình với một giọng nói hoàn toàn trống rỗng. Không phải hắn ta đang cố né tránh câu hỏi……giọng của hắn ta nghe như thể hắn thật sự không nhớ nổi.

“Không như em và chúng, ta vẫn nhớ phần lớn các thời gian nhưng cùng lúc đó cũng không nhớ. Những thời gian đó đều vô nghĩa. Giờ đây nếu em hỏi ta điều ta muốn là gì thì ta cũng không có câu trả lời đâu.”

“……..”

“Vốn từng có thứ gì đó mà ta muốn…..nhưng giờ đây nó thật mơ hồ. Không, mục tiêu vẫn như cũ nhưng ta tự hỏi bản thân liệu điều đó có phải thứ ta thật sự muốn không.”

Sự quyết tâm trong ánh mắt Ran dần khôi phục khi hắn ta nói như đang nói với chính mình. Đó là một sự thay đổi dữ dội như thể sự sống đang được thổi vào trong một bức tượng.

“……Dù không chắc chắn, nhưng giờ đây ta không thể thay đổi mục tiêu của mình. Đã đến mức này rồi thì mục tiêu đó chính là thứ định nghĩa ta. Giờ đây sau khi đã tiến về phía trước quá lâu, ta đã chẳng thể thay đổi phương hướng của mình nữa rồi.”

“Vậy, điều anh muốn là gì?”

“Có một người phụ nữ mà ta phải gặp.”

Có chút cay đắng lẫn trong giọng Ran.

“Cô ấy hẳn sẽ không nhớ ta. Dù cho thời gian có quay ngược khi D tái cấu trúc lại vũ trụ và ban cho ta điều ước của mình……Ta không biết liệu cuộc gặp đó có giống với thứ mà ta muốn không. Kể cả khi ta được gặp lại cô ấy, ta không chắc liệu đó có thật sự là điều ta muốn lúc này không.”

“…….”

“Nhưng ta vẫn phải gặp cô ấy. Mục tiêu này là thứ duy nhất chống đỡ ta.”

Ý chí trong đôi mắt Ran rực cháy. Câu hỏi của Ara đã đánh thức khát vọng trú ngụ bên trong Ran từ rất lâu.

Giọng Ara trở nên trầm lặng hơn.

“Vậy, anh đã làm những chuyện tồi tệ như vậy với quê nhà chúng ta để đạt được mục tiêu đó ư?”

“Đó là một việc mà ta đã làm quá nhiều lần tới mức cảm thấy nhàm chán rồi.”

Khuôn mặt Ara đượm buồn trước những lời của Ran. Ara cũng hiểu rằng khó mà cảm nhận được giá trị của các hành động đã bị lặp đi lặp lại liên tục.

Ngày mai có giá trị bởi nó khác biệt so với ngày hôm nay.

Ngày mai còn lại ý nghĩa gì nếu nó giống hệt ngày hôm nay chứ? Và nếu ngày tiếp theo cũng giống hệt như thế và chuyện này lặp đi lặp lại mãi không thấy hồi kết thì sẽ thế nào đây?

“Vậy, đó là lí do anh sẽ hỗ trợ D……và hạ gục em ư?”

“Để đạt được mục tiêu của ta, phải.”

Ran siết chặt thêm tay cầm kiếm. Ara buồn bã nhìn hắn, miệng không nói lời nào.

Cô đã cố kiềm lại….nhưng những giọt lệ sau cùng vẫn chảy xuống má cô.

Con đường của hai anh em này đã tách biệt hoàn toàn trong dòng thời gian vô tận này. Có nói bao nhiêu cũng không thể đưa họ về lại một con đường cả.

Không cần biết nó đau đớn và bi thương đến mức nào thì giờ chính là lúc để quyết định.

“Xin lỗi, anh hai. Nhưng em không thể để anh làm theo ý mình được.”

“Vậy thì thử ngăn ta đi……nếu em có thể!”

Ran hét lên rồi lao tới. Ngay khi đó, Ara với toàn bộ năng lượng dồn hết xuống chân cũng nhảy lên.

Cô di chuyển trước cả khi giọt lệ của cô kịp chạm đất!

“Phi Diên!”

Ara vung thương lao đi với tốc độ mà mắt thường không thể nào theo kịp. Các đòn đánh chí mạng bay về phía Ran mỗi lần ánh sáng lóe lên.

Phi Diên rõ ràng là một kĩ năng ấn tượng. Nó chỉ được truyền lại như một truyền thuyết truyền miệng và là một kĩ năng tuyệt luân mà thậm chí cả Aren cũng không thể nắm vững.

Nhưng nếu đoán trước được nó thì việc chặn là khả thi.

Keng! Keng! Keng! Trong khi che giấu sự khó chịu của mình, Ran dùng mọi giác quan mình có để vung kiếm. Khiến kiếm của hắn va chạm với mũi thương là điều tốt nhất hắn có thể mong. Hắn không làm được gì trước việc nhận phải những vết cắt và đâm khắp cơ thể cả.

Nhưng Phi Diên là một kĩ năng tiêu tốn thể lực của Ara nhanh đến chóng mặt thế nên nếu hắn có thể trụ thêm dù chỉ một chút nữa thì đây chính là chiến thắng của hắn!

Ran chỉnh lại tư thế để tránh các vết thương chí mạng hết mức có thể trong khi chuẩn bị phản công sau khi nhận ra hắn đã thành công chặn được đòn đánh thứ sáu. Đôi mắt hắn giờ đây có thể theo kịp chuyển động của Ara không như trước đó. Hiệu ứng của Phi Diên đang cạn dần thế nên giờ chính là lúc để phản công!

Ran mỉm cười trong sự thỏa mãn của chiến thắng trong khi đâm kiếm về phía ngực Ara. Ara vừa mới lao tới sẽ không thể nào phản ứng kịp…….

Đôi mắt của cô gái đang rơi lệ nhưng ẩn chứa một ý chí mạnh mẽ đánh vào tim hắn.

“……..”

Ánh mắt đó….hắn từng thấy nó ở đâu đó. Ran vô thức chớp mắt trước cảm giác déjà vu này. Ánh mắt mà hắn không thể nhớ rõ nhưng đã từng nhìn thấy xưa kia……

Sasha.

“Ah……..”

Có lẽ đây là điều hắn muốn nhìn thấy lần nữa. Mũi thương trắng đâm về phía ngực Ran ngay khoảnh khắc hắn kêu lên.

Không có cơn đau nào cả.

Sắt và sắt, bộ giáp trắng và đen va chạm. Giữa một cuộc đấu về sức mạnh để đẩy đối phương đi, Chung tiếc hận hỏi.

“Cha, tại sao cha vẫn muốn đứng về phe D vậy?”

“……..”

Helputt chỉ gầm gừ không đáp. Chung mạnh mẽ hét lên.

“Con đã cho cha thấy rất nhiều sức mạnh của El Search Party và của con rồi mà! Cơ hội để đánh bại D sẽ tăng thêm nếu cha cho chúng con mượn sức mạnh của mình ngay lúc này!”

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn ta không bị đánh bại?”

“Vâng?”

Giọng nói trầm thấp đầy phiền muộn truyền ra từ trong mũ giáp của Helputt.

“Dù ta giúp các con và chống lại D, con nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thất bại? Con thật sự nghĩ ta chưa từng nghĩ tới chuyện tự mình chống lại D à? Và con có nghĩ ta thật sự không biết kết quả của chuyện đó là gì sao?”

“…….”

Ban đầu Helputt đương nhiên có cùng suy nghĩ với Chung. Không, không chỉ suy nghĩ, Heputt có lẽ đã từng có những thời gian biến suy nghĩ thành hành động.

“Nhưng đâu là minh chứng cho thấy lần này sẽ khác biệt chứ hả?!”

“…….Kugh!!”

Đôi chân Chung dần bị đẩy lùi. Helputt đang phô diễn thứ sức mạnh chưa từng thấy như thể đang giải phóng toàn bộ nỗi thất vọng đã tích tụ bấy lâu.

Nhưng Chung không thể để bản thân bị đánh bại được. Nếu Chung gục ngã ở đây thì sẽ không còn ai hộ vệ cho Add và Eve ở phía sau nữa. Đó không phải luật do ai đặt ra nhưng mọi người đều có linh cảm rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc một khi Add hoặc D ngã xuống.

“Vậy thì rốt cuộc…..”

Cậu sẽ không bị đẩy lùi nữa. Chung hét lớn ngay trước khuôn mặt ngạc nhiên của Helputt.

“Vậy thì rốt cuộc điều cha muốn là gì chứ hả?!”

“Ugh?!”

“Bởi lần trước chuyện không thành thế nên lần này kết quả cũng sẽ như vậy. Đó là kết luận của cha à?!!”

Lời của Chung đánh vào tim Helputt.

“Cha, cha hẳn đã phải chứng kiến vô số trận chiến mà con không biết. Đó hẳn là lí do khiến cha phải đưa ra một lựa chọn cực đoan như quay lưng lại với Hamel và bắt tay với quỷ tộc! Con hiểu điều đó. Nhưng như thế không có nghĩa lựa chọn đó là một lựa chọn đúng đắn!!”

“Vậy thì điều gì mới là đúng đắn hả?!!”

Helputt đang bị Chung đẩy lùi bởi đòn phản công bất ngờ của Chung giận dữ hét lên rồi bắt đầu trụ lại vị trí của mình. Helputt đáp lại khi sức mạnh của hai người họ đạt trạng thái cân bằng.

“Con chẳng biết gì về nỗi tuyệt vọng của cái thời gian vỡ nát này cả! Về cái thời gian cứ tiếp tục lặp đi lặp lại dù cho ta có đấu tranh đến mức nào này!”

“Đúng vậy thưa cha, con sẽ không biết rõ như cha chỉ với đống kí ức rời rạc mà con đang có này!”

Những lời tiếp theo của Chung….sẽ là một đòn đánh tàn nhẫn với cha mình. Khuôn mặt Chung bên trong mũ giáp trong một thoáng bị lắp đầy bởi sự đau khổ nhưng cậu đã quyết định rồi.

Cậu phải đánh bại Helputt để đưa cuộc chiến này tới chiến thắng.

“Nhưng dù có là vậy, con sẽ không từ bỏ một cách hèn hạ như cha! Không cần biết tình thế có thể vô vọng đến mức nào, con sẽ không chịu thua và đặt chân vào con đường sai trái!”

“…..”

Chuyển động của Helputt đột nhiên ngừng lại. Trái tim ông ta như bị bóp nghẹt ngay sau khi nghe những lời đó của Chung….và ông sụp đổ theo đúng nghĩa đen.

Không người cha nào có thể giữ nỗi sự bình tĩnh sau khi bị gọi là hèn nhát bởi chính con trai mình cả.

Không chỉ vậy, ông không đời nào ngờ được mình sẽ nghe những lời đó từ đứa con trai ông đã cố sức bảo vệ bằng mọi giá khỏi Cuộc chiến thời gian này!

Helputt bị đẩy lùi bởi thế đứng của ông bị phá vỡ hoàn toàn sau khi để lộ sơ hở quá lớn. Chung xoay Destroyer và nhắm về phía trước.

“Con xin lỗi.”

Không còn lời nào nữa.

Ran nheo mắt cúi nhìn. Mũi thương trắng đã ngừng lại ngay trước ngực hắn.

Không có cơn đau nào bởi hắn đã không bị đâm.

“…….Thế này là sao hả?”

Ran thờ dài trống rỗng. Mặc cho cuộc chiến này đã diễn ra lặp đi lặp lại vô số lần, họ đã chiến đấu với sinh mạng đặt trên bàn cân…….Việc này thật sự làm hỏng tâm trạng.

Ara từ bỏ việc lấy mạng Ran vào khoảnh khắc cuối cùng chầm chậm thu thương lại.

“Anh hai, anh thua rồi.”

“Ta sẽ không trở lại thành người dù em có làm chuyện này đâu. Sẵn chủ đề này thì để ta nói luôn. Em đã chiến đấu vô số lần cố biến ta lại như cũ nhưng chưa bao giờ thành công dù chỉ một lần.”

Ran cay đắng mỉa mai. Điều này là dĩ nhiên bởi El Search Party chưa bao giờ đánh bại được D, nhưng nghe nó trực tiếp từ Ran lại khác.

Trong lòng Ara tuy sửng sốt nhưng cô vẫn không lay động.

“Anh Aren, hãy cho em cơ hội biến anh trở lại làm người.”

“Điều đó nghe không buồn cười đâu…..”

Ran nhìn em gái mình với ánh mắt đồng cảm.

Cô không được sáng dạ lắm khi đối mặt với chuyện đời và thường khiến hắn lo lắng rất nhiều. Nhưng đã đi xa đến mức này mà cô vẫn nói những thứ ngây thơ như thế này thì…..

“Em thật sự nghĩ điều đó có thể xảy ra chỉ với việc cầu nguyện sao? Trạng thái của cái thế giới vỡ nát này không bao giờ thay đổi. Đã từng có những lần những thứ linh tinh chuyển biến nhưng dòng chảy chính vẫn trước sau như một. Chỉ có vị trí và thời điểm em và chúng bị đánh bại thay đổi thôi, việc ta trở lại làm người chưa từng xảy ra dù chỉ một lần.”

“Không.”

Ara cương quyết lắc đầu.

“Đó là bởi anh chưa bao giờ nghĩ tới việc trở lại làm người.”

“……..”

“Đó là bởi anh đã quyết định rằng lịch sử và thời gian đã cố định và từ bỏ.”

Ara đã đúng. Ban đầu Ran dĩ nhiên không hề hợp tác với D……Hắn ban đầu đã phản kháng và cố trốn thoát nhiều lần nhưng toàn bộ những nỗ lực đó chỉ khẳng định một điều rằng hắn không thể làm gì để kết thúc Cuộc chiến thời gian này cả.

Vai trò của hắn đã bị ấn định thành tham gia vào cái thời gian lặp bất tận này, một trò chơi tung xúc xắc.

Ran sau cùng từ bỏ và chấp nhận sự thật này. Hắn cũng có ước muốn được gặp Thủy vu nữ Sasha và đó cũng là món quà mà D định ban cho hắn. Nhưng nỗi tuyệt vọng khi mọi thứ không thay đổi dù hắn có cố làm gì đi nữa đã nuốt chửng hắn.

Ran vô thức lên tiếng vì em gái mình, người mà hắn đã nghĩ rằng chỉ là một đứa em gái trong sáng và ngây thơ, giờ lại đang nhìn hắn với một ánh mắt chính trực và uy nghiêm đến thế như thể đang đâm xuyên qua hắn.

“Quả là hài hước đấy. Tại sao ta lại phải quay trở lại làm người chứ? Ta đang vô cùng tận hưởng việc giết loài người dưới tư cách một quỷ tộc……”

“Anh hai, dù chỉ là nói dối thì cũng đừng nói những điều như thế.”

Ara buồn bã lắc đầu.

“Nếu anh thật sự nghĩ như vậy thì anh đã không đưa ra đề nghị đó với em ở Hamel rồi.”

“…….Ta không nhớ rõ lắm.”

Ran im lặng sau khi nhận ra câu trả lời của hắn quá trống rỗng.

Có phải bởi hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của Sasha trên làn ranh sinh tử không? Hắn đang nói quá nhiều không giống bản thân mọi khi.

Ara buông thương từ từ tiếp cận Ran. Ran vung kiếm theo bản năng và chém đứt một đoạn tóc ngắn của Ara.

“……..Anh đã không tấn công một cách nghiêm túc.”

“……..”

Không ngờ cô lại mạo hiểm mạng mình để thử hắn như thế…….Ran lùi lại một bước rồi nhăn mày.

Hắn không kìm được hỏi.

“Biến ta trở lại thành người thì có ích gì chứ? Làm thế thì thay đổi được điều gì à?”

“Nếu anh muốn trở lại thành người…..thì chúng ta phải kết thúc cái thế giới vỡ nát này trước đã.”

Vậy ra cô đang cố thuyết phục hắn giúp cô đánh bại D sao? Ran mỉm cười trống rỗng.

“Lời của em quá vô lí. Để đưa ta lại thành người thì phải đánh bại D. Thế nhưng bởi D là không thể đánh bại, ta đã chấp số phận chiến đấu với El Search Party dưới tư cách một quỷ tộc.”

“…….Anh sai rồi, anh hai.”

Giọng Ara có hơi do dự nhưng cô vẫn đáp một cách nghiêm túc. Ran cay đắng lắc đầu.

“Cũng chẳng phải ta vui mừng khi bị giam cầm trong cuộc chiến bất tận này hay gì cả. Ta đã thử trốn thoát hàng trăm lần rồi nhưng tất cả đều thành công dã tràng cả…..”

“Vẫn có một thứ anh chưa thử.”

Ran vô thức tập trung vào những lời tiếp theo của Ara. Rốt cuộc hắn đã phạm phải sai lầm nào chứ?

“Anh chưa bao giờ nhờ người khác đỡ cả, anh hai.”

“Dù là với sự giúp đỡ của em thì…..”

“Có thể với anh thì em còn yếu, anh hai. Nhưng bọn em, El Search Party không yếu. Anh không thấy bọn em lúc này vẫn đang chiến đấu như thế nào ư?”

Phải, ít nhất thì Ara đã chiến đấu ở cùng một đẳng cấp so với hắn. Và……Ara đã đúng.

Ran chưa bao giờ tưởng tượng được dù là trong suốt hàng chục hàng trăm lần thất bại của mình về lựa chọn tiết lộ tình hình cho Ara và nhờ đến sự giúp đỡ của cô.

Ngay cả khi còn ở Hamel, hắn chỉ cố giam cầm Ara và chưa bao giờ giải thích chính xác tình hình cho cô.

Ara có lẽ còn yếu, cô còn không thể đánh bại được hắn. Nhờ sự giúp đỡ của Ara cũng chỉ khiến số thi thể tăng thêm một. Và…..

“……”

Và bởi một người anh mà lại xin em gái mình giúp đỡ thì trông cứ như một tên đần độn bậc nhất thế giới vậy.

Ran ngớ người trước suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình. Một phần tâm trí mà hắn không nhận thức được đã trồi lên trong một thoáng…..và mặc dù cảm thấy do dự, hắn nhận thấy rằng đó chính là sự thật.

“Đùa hả trời……”

Việc tiết lộ mọi thứ với Ara và nhờ cô giúp đỡ nghe quá yếu đuối ……thế nên hắn chưa bao giờ cân nhắc lựa chọn đó.

Chẳng phải điều đó là vô dụng bởi Ara yếu hơn hắn sao? Nếu đó là lí do thì hắn đáng lí đã thay đổi suy nghĩ khi Ara đánh bại hắn ở Hamel.

Nếu không phải khi đó thì hắn ít nhất cũng phải có được chút gợi ý về nó khi Ara chiến đấu một cách ngang hàng chống lại hắn mới nãy. Nhưng hắn lại chưa bao giờ tưởng tượng tới việc mượn sức mạnh của Ara.

Bởi niềm kiêu hãnh là một người anh của hắn.

“Anh hai?”

“……Không có gì.”

Ran nhăn mày đưa tay lên mặt. Hắn chết lặng sau khi nhận ra cảm xúc của chính mình.

Ran thở dài sau khi dụi mắt để giảm bớt sự mệt mỏi.

“Tại sao ta lại phải nghe theo em chứ?”

“Ý anh là sao?”

“Nếu ta cứ để D thắng như thế này thì ta sẽ đạt được thời gian mà ta muốn. Vậy tại sao bây giờ ta lại phải đứng về phía em chứ?”

Hắn muốn nghe câu trả lời của em gái hắn. Ara do dự một thoáng rồi từ từ nói.

“Bất kể chuyện gì xảy ra, cảm xúc muốn đưa anh trở lại thành người sẽ không bao giờ thay đổi.”

Câu trả lời của cô ấy chỉ có thế thôi sao? May thay, lời của Ara vẫn chưa hết.

“Ước muốn của em là đưa anh hai trở lại làm người.”

“Đó là ước muốn của em…….”

“Phải, thế nên em cũng sẽ trao anh ước muốn của anh.”

Ran im lặng trước kết luận của Ara. Ara thận trọng nói nhưng mang theo đó là sự quyết tâm.

“Anh sẽ là người giúp mong ước của em trở thành hiện, anh hai. Thế nên em sẽ giúp anh đạt được ước muốn của mình.”

“……”

“Bởi anh cũng biết rất rõ rồi mà, Ara luôn giữ lấy lời hứa của mình.”

Khuôn mặt Ara đầy quyết tâm khi cô đột ngột đưa tay ra. Cô đang muốn bắt tay. Ran im lặng nhìn xuống bàn tay em gái mình, thế rồi hắn tắc lưỡi.

Cô là em gái của hắn…….nhưng cô lại quá vô vọng đi.

“Em hẳn đã nghĩ đó là một câu trả lời tốt…..Nhưng như ta đã nói, D sẽ nhanh chóng xử lí tình hình này. Ta không có lí do nào để chấp nhận lời đề nghị có xác suất thành công thấp này của em cả. Tại sao ta lại phải cất công chọn con đường khó đi này chứ?”

“Ah……..”

Ara bối rối như thể không hề ngờ tới câu trả lời này. Dáng vẻ mạnh mẽ và đáng tin cậy của cô biến mất ngay tập tức và cô đang phải nỗ lực tranh đấu để nghĩ ra lời thuyết phục Ran.

Cô là em gái hắn……nhưng hắn phải thừa nhận là cô rất dễ thương.

“Ta đã tưởng em sẽ cố dựa vào mối liên kết anh em chứ…..”

Khuôn mặt Ara bỗng trở nên ngạc nhiên khi cô đang cố nghĩ thêm vài lời để thuyết phục Ran. Ran khẽ bắt lấy tay cô rồi thả ra.

“Với em thì nhiêu đó cũng tạm được rồi. Ta sẽ để bản thân bị lừa vậy.”

“…….Ơ?”

“Với tư cách một kẻ từng là một phần của nhà Haan, ta sẽ chiến đấu cùng em lần này.”

Ara phấn khích trước sự chấp thuận của Ran tới nỗi cô giang rộng tay và ôm chầm lấy hắn. Ran không ngờ cô sẽ đi làm một chuyện như thế này giữa chiến trường thế nên không kịp phản ứng và đành để bản thân bị cô ôm lấy.

“Cảm ơn anh, anh Aren!!”

“……Lần tới nếu em định thuyết phục ai đó thì làm nó một cách hoàn hảo vào. Đó là nếu còn có lần tới.”

Ran không biết nên đối phó với cô em gái đang bám dính lấy mình như thế nào nên hắn cứ để mặc cô làm gì làm.

“Ah, Add-nim là người đã bảo em rằng em nên thuyết phục anh. Cậu ấy nói rằng chắc hẳn chưa từng có thời gian nào mà anh hai và em thật sự ở cùng một phe cả.”

“……”

Mà, với Ara thì nó đúng là bất thường. Ran cảm thấy một cảm giác khó chịu kì lạ trước cái tên mà Ara gọi một cách thân thuộc đến thế nhưng rồi hắn lắc đầu.

Kĩ năng của Ara đã tiến bộ vượt bật tới nỗi có thể chiến đấu ngang cơ với hắn. Nhưng thứ cải thiện duy nhất là thương kĩ của cô thôi. Chứ cái tính thật thà và ngây thơ của cô thì vẫn trước sau như một.

Và nhiệm vụ của người anh là che chở cho đứa em gái của mình nếu cô ấy còn điều gì yếu kém.

“Anh em à……”

“Anh hai?”

“…..Không có gì đâu.”

Nếu hắn nói rằng hắn hồi tưởng lại kí ức khi còn là một còn người thì nghe khập khiễng quá. Ran tập trung tâm trí rồi giương kiếm lên.

“Ta sẽ mở đường. Đừng tụt lại phía sau đấy.”

“Vâng, chúng ta hãy đi cùng nhau thôi nào, anh hai!”

Anh em nhà Haan với ý chí giờ đã thống nhất ý chí cùng nhau để kết thúc Cuộc chiến thời gian.

Lời đã hết nhưng hành động lại không theo sau. Helputt nhìn khẩu pháo nhắm vào ngực mình rồi lớn tiếng thở dài.

“……Tại sao con không bắn?”

Chung từ từ thu vũ khí lại thay vì trả lời. Kế hoạch của Add là thuyết phục Ran và Helputt đứng về phe họ. Theo như Add, Ran và Helputt đã bị nhấn chìm trong sự bất lực và tuyệt vọng tới nỗi không còn lựa chọn nào ngoài đứng về phe Ác quỷ.

Nhưng Chung không làm điều này bởi kế hoạch của Add. Với cậu, lựa chọn kết liễu Helputt vốn đã không tồn tại ngay từ đầu.

“Cha…..Làm sao mà con có thể bắn cha chứ?”

“……”

Chung nói rồi ngước nhìn người cha đang không đáp lời nào của mình.

“Mặc dù cha đã đưa ra một lựa chọn sai lầm…….đó là để bảo vệ một kẻ vô tri là con. Dù cho thời gian đã lặp lại đến vô tận, cha cũng sẽ không bao giờ phản bội Hamel nếu đó không phải là vì con.”

“Đó là một lựa chọn mà ta đã tự mình chọn lấy, Prince.”

Chung lắc đầu sau khi bị gọi bằng tên thật. Bởi cậu yếu, bởi cậu không biết bất cứ điều gì, chính cậu đã khiến cha mình rơi vào bóng tối.

“Cha, xin hãy cho bọn con mượn sức mạnh của cha.”

“Ta đã nói rồi, dù với sự giúp đỡ của ta thì…..”

“Không quan trọng. Dù có là vậy thì cũng hãy giúp bọn con.”

Helputt không nói được lời nào trước yêu cầu vô lí này. Nhưng Chung không nói thế mà không có lí do.

“Cha, cha là vị Hộ vệ của Hamel người đã bảo vệ Hamel với ý chí thép. Dù cho một sinh mạng đi đến hồi kết thì ít nhất cũng đừng bao giờ rơi vào trong bóng tối và sự tà ác. Cha phải biết rất rõ rằng đó chính là tinh thần của nhà Seiker.”

“Nhưng…..”

“Con có thể sẽ bị thương hay thậm chí mất mạng khi chiến đấu cùng với đồng đội của mình. Nhưng con sẽ vui lòng chấp nhận điều này. Không, nó có lẽ đã diễn ra rất nhiều lần rồi.”

Chung ngẩng đầu lên và tự tin hỏi.

“Đúng như nỗi lo của cha, bởi chúng ta đã thua lần trước và có thể cũng sẽ thua lần này. Và chúng ta có thể sẽ thua cả lần tới nữa. Dù vậy, chúng ta vẫn sẽ chiến đấu vì Hamel và vì Elrios.”

“……Prince.”

Helputt bật thốt sau khi nhìn thấy sự quyết tâm của con trai mình. Không cần biết chuyện gì xảy ra, không biết cậu phải đối mặt với một kẻ địch mạnh đến mức nào, con trai ông sẽ chiến đấu không chút sợ hãi.

Dù cho điều đó đồng nghĩa với việc mạo hiểm tính mạng mình. Không….. chẳng phải cậu đã bị D giết một lần rồi sao? Cậu đã nhận được một cơ hội khác để chiến đấu nhờ việc Add quay ngược thời gian.

Quyết tâm chiến đấu vì công lí của con trai ông….. còn vượt trên cả thời gian và cái chết.

Helputt thở dài hối hận khi chứng kiến phong thái mạnh mẽ mà ông chưa bao giờ tưởng tượng được của con trai mình.

“…….Ta đã quá sai lầm. Ta lẽ ra nên tin tưởng con và chiến đấu cùng nhau. Ta đã xem con như một đứa trẻ quá nhiều.”

“Không thưa cha, con đã từng thiếu trưởng thành và yếu đuối. Con tưởng cha đã mất và cố hành động một cách bất cẩn vì khao khát trả thù cháy trong mình.”

Đứa con an ủi người cha đang chìm trong sự tự trách và hối hận.

“Sau khi gặp El Search Party và ở bên họ, con đã học được cách chiến đấu trong khi nhìn với một tầm nhìn rộng lớn hơn. Con giờ đã biết ý nghĩa của việc chiến đấu cùng nhau và chúng ta nên chiến đấu vì thứ gì.”

“Phải, ta hiểu rồi……Ta đã sai khi cố chia tách con khỏi El Search Party và trói buộc con ở Hamel.”

Trước khi ông kịp nhận ra thì con trai ông đã trở thành một người đàn ông rồi. Cậu đã trưởng thành và trở thành một người có thể đứng ngang hàng với Helputt trên chiến trường.

“Cha không sai đâu. Con đã quá yếu đuối và làm ngáng chân cha. Nhưng….. con sẽ không còn là một gánh nặng nữa.”

“…….”

Trước quyết tâm của con trai mình, Helputt chỉ gật đầu. Trái tim mệt mỏi vì thời gian lặp đi lặp lại không hồi kết của ông …..ngay lập tức tan chảy.

Có thể ông đã chịu đựng cho tới lú này là để nghe những lời này.

Một người cha nên nói gì với đứa con trai đã trưởng thành tới mức vượt qua cả mình đây? Helputt đã sớm biết câu trả lời rồi.

Helputt từ từ quay người lại và hét lên.

“Vậy hãy chiến đấu cùng nhau nào, con trai của ta!”

“Vâng, thưa cha!”

Trái tim hai cha con lần đầu tiên đập cùng một nhịp khi họ hướng về phía chiến trận.

Khi cung và lưỡi kiếm đối đầu thì đây dĩ nhiên sẽ trở thành một trận chiến về việc kiểm soát khoảng cách. Cung có lợi thế tầm xa trong khi kiếm có lợi thế ở tầm gần.

Nhưng cuộc chiến của Rena và Raven lại không tiến triển như thế này. Người lẽ ra nên thu hẹp khoảng cách là Raven lại không di chuyển.

Rena đang định giương cung thì nhăn mày.

“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

“Bắn đi.”

“……..”

Anh ta đang định dùng kiếm đánh bật tên của cô à? Rena đương nhiên biết kĩ năng dùng kiếm của Raven rất đáng kinh ngạc. Tới mức mà không mấy ai ở Elrios có thể sánh bằng anh ta. Sẽ không quá khó để anh ta tự bảo vệ mình dù phải đối mặt với một cơn mưa tên.

Nhưng nếu Raven là bậc thầy dùng kiếm thì Rena là một bậc thầy bắn tỉa. Họ biết rất rõ kĩ năng của nhau nhờ khoảng thời gian du hành và chiến đấu cùng nhau.

Rena đang nhìn chằm chằm mặt Raven một lúc lâu thì hạ cung xuống.

“Vậy, anh không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra.”

“……”

“Anh định sẽ chỉ đứng đó dù có thể chặn tên của tôi hay không.”

Rena đau đớn thở dài. Cô nhận thấy có điều gì đó kì lạ và cô đã đúng…… Raven ngay từ đầu đã không định bảo vệ tính mạng của mình rồi. Chặn đường Rena lúc này chỉ là một biểu tượng cho ý chí sẽ ngăn chặn Rena bằng mọi giá của anh…. Đó không phải bởi anh tự tin vào kĩ năng của mình.

Nếu Raven đang nghĩ về việc chiến đấu nghiêm túc thì mới đầu anh đã cố đảm bảo khoảng cách an toàn trước rồi. Raven tiếc nuối nhìn Raven với một tiếng thở dài cảm thông.

Anh về cơ bản đang nói nếu muốn vượt qua thì phải bắn anh trước….. nhưng Rena thì lại không thể làm được điều đó.

Rena có thể trông như luôn luôn dịu dàng nhưng cô cũng mang trong mình khả năng đưa ra những quyết định lạnh lùng và bình tĩnh. Nếu cần thiết, cô sẽ không do dự hạ gục mục tiêu dù đó có là người quen của cô chăng nữa.

Bởi El Search Party đang gặp nguy hiểm, cô có thể làm mọi thứ để hỗ trợ họ.

Nếu người đang chặn đường cô lúc này không phải Raven.

Và nếu biện pháp mà anh đang dùng để ngăn cô……không phải như thế này.

Raven im lặng đứng đó. Rena cảm thông nhìn anh chậm rãi hỏi.

“Tôi có chết không?”

“……..”

Mắt Raven khẽ rung lên. Rena giờ đã chắc chắn trước câu trả lời này của Raven.

“Vậy, đã từng có những lần mà tôi chết.”

Raven do dự không biết có nên đáp không rồi sau cùng anh chọn im lặng. Nhưng Rena đã hiểu được mọi thứ rồi.

“Trong những cuộc chiến liên tiếp bất tận này…..tôi đã chết vô số lần, đúng chứ?”

“……”

Không phải là bởi cô nhớ rõ việc mình bị giết…..mà là bởi không lí nào cô lại có thể vô sự nếu những trận chiến nguy hiểm như thế đã diễn ra vô số lần. Dù cho cung kĩ của Rena có vượt trên cả thường thức thì kẻ địch của họ lại là một con quỷ điều khiển thời gian.

Chiến đấu với Dark Nephilim được D cường hóa cũng đã đủ khó cho cô rồi…..thế nên kết quả của việc đối đầu trực diện với D là quá rõ.

“Vậy ra đó là lí do anh ngăn tôi tham gia cuộc chiến đó. Để ngăn chặn cái chết của tôi.”

“……Đúng vậy.”

Raven từ bỏ việc giữ im lặng. Khuôn mặt Rena trông như cô sắp khóc đến nơi. Raven cầu xin.

“Đừng di chuyển.”

“……..”

“Cứ làm ngơ nó đi, dù chỉ một chút.”

Một chút nữa thôi, D sẽ thắng sau đó mở Cổng Thời Không. Tiến triển hiện tại tuy kì lạ nhưng El Search Party cũng không thể thay đổi được sự khác biệt cơ bản về sức mạnh.

Nhưng Rena không thèm nghe lời cầu khẩn của Raven. Cô trông do dự nhưng vẫn từ từ tiếp cận anh.

Raven có rất nhiều suy nghĩ khi Rena tới gần hơn.

Anh nên làm gì? Áp chế bằng vũ lực? Nhưng anh chưa từng làm chuyện đó trước kia. Kĩ thuật để khiến cô bất tỉnh không còn tác dụng nữa. Nhưng anh không thể để cô bước qua mình. Anh thậm chí còn nghĩ tới việc đề nghị họ nên chạy trốn…..

Khi Raven đang đứng như trời trồng vì không biết phải chọn làm gì, Rena đứng ngay trước mặt anh.

“Tránh ra, Raven.”

“…….”

“Dù chúng ta đứng yên tại đây thì thời gian vẫn trôi. Không ai có thể ngăn cản điều đó cả.”

Rena nói với vẻ mặt đau đớn.

“Dù cho kết quả là cái chết của ai đó.”

“Tôi……”

Raven nghiến răng. Anh ngay từ đầu đã không muốn Rena biết sự thật. Rena chắc chắn sẽ hành xử như thế này nếu cô biết sự thật về Cuộc chiến thời gian.

Lí do Raven hành động tách biệt với El Search Party vốn là bởi anh không tự tin rằng mình có thể tiếp tục che giấu sự thật với Rena.

Bên trong cái thời gian cứ lặp đi lặp lại bởi D, giữa 9 thành viên của El Search Party, 5 người nhận thức được sự thật là Eun, Aisha, Elesis, Raven…..và Rena.

Rena vốn biết sự thật về Cuộc chiến thời gian. Nhưng cô đã quên đi cho tới tận lúc Add quay ngược thời gian để hồi sinh cô.

Khiến Rena quên đi mọi thứ.

Là giao kèo giữa D và Raven.

Raven lắc đầu khi những kí ức của quá khứ xa xưa trỗi dậy. Quá nhiều khung cảnh buồn nôn hiện lên trong tâm trí khi đủ thứ cảm xúc quay cuồng bên trong anh.

Raven không biết mình nên làm gì hay nói gì.

“Dù là vậy…..Tôi không muốn chuyện như thế xảy ra lần nữa.”

“…….”

Giọng nói run rẩy của Raven. Đó là một giọng nói yếu đuối nhưng thành thật với cảm xúc thật sự của anh. Anh sợ khuôn mặt mà Rena có thể đang có lúc này. Thế nên anh nói tiếp với đôi mắt nhắm chặt.

“Tôi biết điều này không đúng và thật hèn nhát. Nhưng dù là thế đi nữa, tôi không thể chịu được việc…..”

Anh không thể chịu được việc nhìn thấy Rena chết lần nào nữa. Đây là ước nguyện duy nhất của Raven trong Cuộc chiến thời gian này.

Nhưng…..anh không thể thẳng thắn truyền tải cảm xúc này. Cảm xúc không muốn thấy ai đó quan trọng với mình mất có ở trong bất cứ ai, chỉ là Raven không thể không cảm thấy tội lỗi trước hành động của bản thân.

Bởi Rena trông rất giống với vị hôn thê mà anh đã mất. Họ giống nhau tới nỗi có thể nói họ là cùng một người.

“Tôi……”

Seris đã bị giết ngay trước mặt anh và anh đã không thể làm gì để ngăn chặn cái chết của cô. Raven đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi sự thật này và kết quả là rơi vào đáy sâu của địa ngục.

Cho tới khi anh gặp Rena, một người trông vô cùng giống Seris.

Anh đã có thể đặt ra một quyết tâm mới và vượt qua nhờ khoảng thời gian anh ở cạnh Rena. Anh có thể nhìn vào tương lai thay vì bị trói buộc bởi quá khứ tang thương.

Nhưng Rena đó đã chết.

Dưới danh nghĩa của Cuộc chiến thời gian, trò tung xúc xắc của D, các thành viên của El Search Party phải nếm trải nỗi đau khổ khổng lồ và Rena cũng không phải ngoại lệ. Không, trong tất cả mọi người thì là cô phải chịu nhiều đau đớn nhất bởi không như Eun hay Aisha, cô đã chọn đối mặt trực diện với D.

Raven không thể chịu được điều này nữa và yêu cầu D hứa không động tới Rena để đổi lấy sự hợp tác của anh. Dĩ nhiên, có những lần mà Rena mất mạng vì ai đó khác ngoài D nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó.

“…….”

Phải, nếu chỉ nhìn vào nguyên nhân và kết quả thì đó là một lựa chọn có thể hiểu được.

Một người đàn ông không thể chịu đừng việc đứng nhìn người quan trọng với mình chịu đau đớn thêm nữa thế nên anh bắt tay với con quỷ để xóa kí ức của người quan trọng nhất của mình……

Có lẽ từ góc nhìn của bên thứ ba thì họ có thể họ sẽ nói hành động của anh là có thể hiểu được, rằng anh đã không đưa ra lựa chọn sai…… nhưng Raven người can dự trực tiếp lại không thể nói rằng mình đúng.

“Đừng tiến xa hơn nữa.”

Với đầu cúi thấp, Raven từ từ vươn tay ra. Anh có thể cảm thấy gò má mềm mại của Rena và bờ vai của cô. Anh sợ phải xác nhận khuôn mặt Rena đang có là gì, hay cô đang cảm thấy gì khi nhìn thấy anh hành động như thế này.

“Đó là yêu cầu ích kỉ của tôi…..Nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”

“…….”

“Tôi……..”

Raven có thật sự làm điều này cho Rena không? Chẳng phải đây chỉ là để tự thỏa mãn bản thân anh thôi sao?

Anh đã không thể ngăn được cái chết của Seris.

Nỗi hối hận lớn nhất, không thể thay đổi của trong cuộc đời Raven.

Thế nên ít nhất thì anh muốn bảo vệ Rena người trông giống cô bằng mọi giá…….anh có thật sự có thể nói với bản thân rằng mình không hề có suy nghĩ này trong đầu không?

Liệu anh có thể chắc chắn rằng anh đang không coi Rena như Seris trong tâm trí không? Rằng anh không chỉ đang thể hiện cảm giác hối tiếc của bản thân để thỏa mãn chính mình?

Rena tự hỏi bản thân vô số lần suốt những lần lặp nhiều không đếm xuể đó nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được câu trả lời. Nhưng ít nhất thì anh nhận thức được rằng mình không bao giờ có thể nói rằng mình đã đưa ra lựa chọn đúng, rằng mình không hề nhục nhã khi bước đi trên con đường mình đã lựa chọn.

Phải, đó là sự tham lam, đó là sự ích kỉ. Đánh đồng Rena và Seris….đối xử với người này như với người kia…..là một sự thiếu tôn trọng to lớn với cả hai.

Anh biết.

Anh biết từ tận tâm can rằng đây điều này không đúng.

Nhưng anh không muốn Rena chết.

Anh muốn cô sống.

Nhìn Rena nở nụ cười rực rỡ với anh, về phía chính người đã khiến cô không nhận thức được Cuộc chiến thời gian, làm anh hạnh phúc nhưng cùng lúc cũng cảm thấy tội lỗi. Khi nhìn lại thì, lí do lớn nhất khiến anh tách mình khỏi El Search Party là bởi……anh không thể đối mặt với nụ cười của cô.

Bởi cảm giác như nụ cười của cô đang khiển trách tội lỗi của anh, bởi anh không thể chịu được cảm giác tội lỗi rằng anh đang làm ô uế nụ cười của cô.

“Raven.”

Anh nghe thấy giọng nói của Rena từ phía trên đầu anh. Raven không muốn ngẩng đầu lên nhưng Rena đang đợi anh. Khi Raven kìm chế nỗi sợ và từ từ ngẩng đầu lên…..anh có thể thấy khuôn mặt của Rena.

Rena đang mỉm cười với khuôn mặt như thể đang sắp sửa bật khóc.

“Giờ đã ổn rồi.”

“…….”

“Anh không cần phải tự mình gánh vác tất cả nữa đâu.”

Rena truyền tải một cách dịu dàng như thể đang thì thầm.

“Raven, anh là một người cực kì công chính. Anh không phải loại người có thể yên lòng khi làm điều xấu.”

Nước mắt chảy dọc má Rena.

“Nếu anh định làm điều gì xấu thì đó là vì một ai khác. Đó là vì tôi.”

“Nhưng tôi…..”

Anh không thể nói rằng nó là vì một mục đích trong sáng như thế. Nhưng Rena chậm rãi lắc đầu.

“Tôi biết, thế nên anh không cần phải nói đâu.”

Rena tiếp tục chậm rãi nói, thận trọng với từng lời cô nói.

“Tôi biết thứ anh đã mất, thứ anh đang sợ.”

“…….”

Đó không phải điều cô nghe trực tiếp từ Raven…..nhưng cô có thể nhận ra sau khoảng thời gian họ ở bên nhau rằng Raven đang bị trói buộc bởi sự hối tiếc từ quá khứ, và rằng anh đã rất cẩn trọng để nỗi tiếc hận của anh không được truyền tải tới Rena.

“Không, nói rằng tôi biết mọi thứ thì thật quá vô tâm. Tôi nghĩ hai người chúng ta……”

Rena ép mình mỉm cười.

“Đã quá thận trọng với người kia.”

“……”

Rena cố hết sức để làm giọng mình nghe nhẹ nhất có thể.

“Không lạ sao? Anh và tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi. Không chỉ vậy, thời gian đã lặp lại vô số lần…..nhưng lại có một bức tường giữa chúng ta. Chúng ta chưa bao giờ mở lòng với nhau cho tới tận bây giờ.”

“Đó là…..”

“Tôi biết. Anh không muốn nói về những thứ mình đã mất và tôi tránh việc nhắc đến nó vì tôn trọng lựa chọn của anh. Chúng ta đã ở cạnh nhau nhưng anh vẫn ở trong quá khứ và tôi lại không biết phải làm gì trước việc đó cả.”

Rena nắm lấy bàn tay Nasod trên vai cô rồi từ từ đưa nó lên má. Cô cảm nhận được bàn tay sắt lạnh trên khuôn mặt cô.

“Vậy, cả hai chúng ta đều đã làm ngơ và không động chạm vào chủ đề đó. Tôi đã tưởng rằng đó là điều nên làm. Thế nhưng…..”

Vẻ mặt Rena khá do dự nhưng sau cùng cô vẫn nói thẳng những gì trong tâm trí mình ra.

“Tôi lẽ ra không nên làm thế. Nếu anh bị trói buộc trong quá khứ và chịu đau đớn vì điều đó thì tôi lẽ ra phải đưa anh về hiện tại. Dù cho trong quá trình đó có lẽ sẽ có xung đột, và thậm chí có thể chúng ta sẽ hiểu lầm nhau…..”

“…….”

“Bởi vậy thì anh sẽ không phải chịu nhiều đau đớn đến thế trong suốt khoảng thời gian dài như vậy.”

Raven không biết phải làm gì trước cảm giác trái tim như bị đấm vào……thế rồi anh gắng gượng lên tiếng với một giọng nói trống rỗng.

“Đó là……điều tôi đã tự mình chọn lấy.”

“Và anh cũng sẽ không cần phải làm những thứ như thế này.”

“…….”

Không có cách nào để đánh bại cô bằng lời nói cả. Khi Raven tiếp tục giữ im lặng, Rena nhẹ nhàng vuốt bàn tay Nasod trên má cô.

“Tôi đã không muốn phá vỡ bức tường giữa anh và tôi. Bởi tôi đã nghĩ đó là sự tôn trọng. Nhưng không phải vậy, đó chỉ là sự ngu dốt mà thôi. Tôi đã không cố phá vỡ nó mặc cho biết rằng anh đang phải chịu đau đớn vì nó.”

Rena ép mình mỉm cười.

“Sau cùng thì, tôi cũng đã sợ hãi. Tôi sợ rằng mình có thể sẽ làm anh tổn thương.”

“……”

Raven đồng ý không nói một lời. Người yêu trước kia của anh, Seris, người mà anh đã không thể bảo vệ, và Rena người trông hệt như cô ấy…..Cố nhìn họ một cách riêng biệt là vô cùng khó……thế nên không còn lựa chọn nào ngoài giữ chút khoảng cách với Rena cả.

Rena khẽ nói như hiểu được cảm xúc của Raven.

“Nhưng kể từ giờ tôi sẽ phải dũng cảm lên. Tôi không muốn để mặc anh ở trong bức tường chịu đựng đau đớn nữa. Dù cho điều này khá liều lĩnh, tôi phải phá vỡ bức tường.”

“Rena.”

“Anh có thể ngừng việc hi sinh bản thân vì tôi rồi.”

Rena thành khẩn nhìn Raven. Đúng như cô nói…..cô đã trở nên dũng cảm.

Mối quan hệ của họ từng là quan tâm lẫn nhau nhưng cùng lúc cũng cảm thấy khó xử với nhau hơn. Rena giờ đang cố phá vỡ bức tường đó.

“Thay vì để anh đơn phương bảo vệ tôi…..tôi muốn anh chiến đấu cùng với tôi. Tôi muốn anh ngừng việc bị trói buộc bởi quá khứ và giúp tôi mở ra tương lai trong hiện tại này.”

“Nếu cô muốn……”

Bóng tối bao phủ khuôn mặt Raven ngay khi anh định trả lời yêu cầu của Rena. Anh hồi tưởng lại những cái chết đầy thảm khốc của Rena trong Cuộc chiến thời gian đầy tuyệt vọng này.

Rena dịu dàng nói như thấy được suy nghĩ của Raven.

“Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau trước khi gia nhập El Search Party. Giờ là lúc để chúng ta chiến đấu cùng nhau lần nữa.”

“…….”

“Nếu thời gian của chúng ta đã ngừng lại thì hãy cùng chiến đấu để giành lại nó. Dù chuyện đó có tốn bao nhiêu lần đi nữa.”

Giọng của Rena tuy nhỏ nhưng ý chí bên trong nó lại mạnh mẽ một cách khó tả.

“Không bao giờ bỏ cuộc, dù khi anh chết, hay tôi chết, hãy thách thức một lần nữa vào lần tới.”

Hi vọng những lời đó có thể xoa dịu trái tim của người đàn ông này.

“Luôn luôn ở cạnh nhau.”

Đây có phải cảm giác khi trái tim một người bị làm cảm động không? Raven nhận ra thứ gì đó xiềng xích anh đang biến mất.

Thật trơ trẽn khi giao phó mọi thứ lại cho bản tính dịu dàng và thấu hiểu của cô…..nhưng có thứ gì đó nói rằng anh được quyền làm thế.

Chuyện lẽ ra nên như thế này ngay từ đầu. Đây chính là con đường đúng.

“Tôi…….có lẽ sẽ không thể bảo vệ cô.”

“Vậy tôi sẽ bảo vệ anh.”

Rena giang tay ra và dịu dàng ôm Raven. Kiếm và cung, kĩ năng của họ ngang nhau nhưng sức mạnh tinh thần của họ cách biệt như đất với trời.

Giọng nói chân thành của nàng Elf xinh đẹp mở khóa trái tim đã kiệt sức của anh.

“Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi cho tới tận bây giờ, Raven. Giờ hãy chiến đấu cùng nhau. Vì người còn lại.”

“……”

Raven thở dài. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Rena sẽ đưa ra một lựa chọn như thế sau khi biết được sự thật…….Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô sẽ bảo anh chiến đấu cùng cô dù cuộc chiến trước mắt chỉ chứa đầy nỗi tuyệt vọng.

Rena mà Raven biết trước kia có lẽ đã nghĩ cách để Raven không phải tham gia vào cuộc chiến này trước tiên, cô sẽ không bảo anh chiến đấu cùng với mình.

Đúng như những gì cô đã nói, cô phá vỡ bức tường và bước thêm một bước về phía anh.

Cô ngừng việc giữ khoảng cách với Raven và bảo anh ở cạnh cô cho tới khi kết thúc, bất kể nguy hiểm hay cái kết nào đang chực chờ.

Và Raven không thể từ chối cô.

“……Bởi tôi cũng muốn điều này nữa.”

Đúng như yêu cầu của cô, đã rất lâu kể từ lúc Raven hợp sức với ai đó để vượt qua trở ngại. Đó là những thời gian mà anh không thể nhớ rõ…. nhưng cảm giác vui sướng vô cùng vẫn còn nguyên đó bên trong anh.

Khoảnh khắc này, Raven nhận ra điều anh thật sự muốn làm suốt Cuộc chiến thời gian này.

Ngăn chặn cái chết của Rena không là gì hơn ngoài một biện pháp khẩn cấp. Điều anh thật sự muốn là kết thúc Cuộc chiến thời gian….và chiến đấu vai kề vai cùng với Rena lần nữa.

Rena dịu dàng nắm bàn tay Nasod của Raven và mỉm cười.

“Đi thôi nào.”

“Ừ.”

Người đàn ông bị trói buộc bởi quá khứ nhận ra lí do để chiến đấu cho hiện tại.

Chiến thắng hay thất bại sẽ được quyết định với việc ai là người gục ngã trước giữa Add và Ác quỷ. Elsword vô thức nhận ra điều này và lao tới đối mặt với Ác quỷ……nhưng lại có một vật cản không ngờ cản đường cậu.

“Energy Needles.”

Cùng với tiếng nói vô cảm của Thiên thần, vô số mũi thương điện bay về phía Elsword. Elsword vội nâng kiếm lên che mình nhưng từng mũi đều rất nặng và khó mà trụ nổi. Không chỉ vậy, các mũi thương còn có chức năng tự động định vị và tiếp tục đuổi theo Elsword dù cậu có né.

“Eve!! Ngừng lại đi!!”

Nhưng điều khiến Elsword gặp rắc rối nhất chính là Thiên thần đang chặn đường cậu lại là Eve. Mặc dù Eve này đến từ một thời gian khác, cô không phải người mà Elsword có thể chiến đấu không chút do dự. Dù sao Eve cũng là một người bạn quan trọng của Elsword.

Elsword cầu xin trong khi chịu đựng các mũi thương điện đánh vào kiếm cậu.

“Đừng can thiệp vào trận đấu này nữa!”

“Nói chuyện với cô ta cũng vô dụng thôi.”

Một giọng nói trống rỗng vang lên sau đó cơ thể Elsword chợt đông cứng. Ác quỷ đã kích hoạt Void Field để trói buộc cậu. Elsword không thể lên tiếng bởi luồng áp lực áp đảo như thể cơ thể cậu đang bị đè bẹp.

Ác quỷ chán nản nhún vai sau khi khiến Elsword bất động.

“Đây không phải Eve ngươi biết. Cô ta chỉ là một con búp bê hỏng không còn hoạt động bình thường sau khi mất đi cảm xúc thôi.”

“……”

Elsword có rất nhiều lời muốn nói để cãi lại Ác quỷ nhưng miệng cậu lại không cử động được. Ác quỷ nhìn Thiên thần với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc khó tả.

Nhưng Thiên thần chỉ nhìn chằm chằm về phía trước dù có đang bị nhìn hay không.

“Có vẻ chức năng duy nhất của cô ta là phản công những kẻ thù địch với ta……Vậy ra cô ta chưa bao giờ kích hoạt là bởi ta chưa bao giờ gặp nguy hiểm à?”

Điều kiện để Thiên thần tái kích hoạt là D rơi vào nguy hiểm.

Bởi sự xoay chuyển kì lạ của số phận, điều kiện đó lại chưa bao giờ được thỏa mãn bởi D là một tồn tại quá mạnh mẽ. Ác quỷ thất vọng lắc đầu.

“Phải, ta quả đúng là điên trầm trọng rồi……Tất cả những chuyện đó chỉ để nhìn thấy thứ này lần nữa…..”

Ác quỷ mỉm cười yếu ớt trong khi vuốt ve má của Thiên thần.

“Chỉ để nhìn thấy thứ này…..”

Ác quỷ nhắm mắt lại, thở dài một cách trống rỗng.

Khoảnh khắc duy nhất mà hắn đã khao khát suốt bấy lâu cuối cùng cũng đến. Nhưng thay vì vui mừng…..thứ xuất hiện đầu tiên lại là nỗi đau đớn cực độ.

Nỗi đau rằng hắn không thỏa mãn chỉ với nhiêu đây.

“Mà, ác quỷ không bao giờ thỏa mãn cả……”

Xúc động trước việc Eve kích hoạt trở lại chỉ duy trì trong một thoáng ngắn ngủi. Sự thất vọng khi cô chỉ là một con búp bê không có ý thức rõ ràng lại lớn hơn. Không, không phải là cô không có chút ý thức nào. Cô vẫn có khả năng đưa ra quyết định xét cách cô phản công sau khi quan sát đòn đánh của Elsword, sau đó ngừng tấn công khi Elsword bị làm bất động.

Sau cùng thì thứ bị thiếu là cảm xúc. Trái tim mà Thiên thần đã mất không thể lấy lại được.

“Vậy ngươi có thể lắng nghe mệnh lệnh của ta không?”

“……”

Sự phớt lờ hoàn toàn của cô đúng kiểu phản hồi của Eve khiến Ác quỷ không kìm được mà bật cười khô khốc.

“Thật là, ta đang làm cái gì thế này……”

Ác quỷ đang lắc đầu nheo mắt rồi nhìn về phía trước. Void Field của hắn đã biến mất. Không phải Elsword đã tự mình thoát ra hay sức mạnh của Ác quỷ bị cạn gì cả. Ác quỷ có thể duy trì Void Field cả ngày nếu muốn.

Elesis rút thanh kiếm cô đâm xuống đất ra. Cứ mỗi lần cô di chuyển thì máu lại chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất.

Vết thương đòn tấn công của Ác quỷ và Thiên thần gây ra không thể hồi phục một cách bình thường bởi hai người họ là các tồn tại tách biệt khỏi thời không này.

“Ngươi sẽ chết nếu còn ép mình hơn nữa trong trạng thái đó đấy.”

“Ta đã chết một lần rồi.”

“……..Chị hai.”

Elsword sau khi thoát được Void Field nhờ Elesis lo lắng nói. Ai cũng có thể thấy rằng Elesis đang trong tình trạng rất xấu.

Nhưng Elesis không phàn nàn mà chỉ nói trong khi nhìn thẳng vào kẻ thù của cô.

“Nhìn về phía trước đi Elsword, kẻ địch của chúng ta vẫn còn đang ở trước mặt đấy.”

“Nhưng…..”

“Dù chị có chết hay dù cho bất cứ ai khác chết thì chúng ta cũng phải đánh bại Ác quỷ ngay lúc này.”

Elesis gắng gượng nói với khuôn mặt trắng bệch.

“Em phải làm vậy, nếu em thật sự muốn ngăn việc một kẻ muốn thay đổi thời gian của mọi người một cách ích kỉ như những gì mà em tin tưởng.”

“…….”

Quyết định của Elesis không thể thay đổi. Elsword nhìn Elesis đầy tiếc tiếc rồi quay đầu nhìn về phía trước.

Cậu đã quyết định rằng hôm nay có thể là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng mà cậu có thể chiến đấu vai kề vai cùng chị mình với tư cách một hiệp sĩ.

“Ngươi phải biết rằng các ngươi không thể thắng.”

Ác quỷ mệt mỏi thở dài rồi nhắm mắt lại. Đó là cử chỉ cho thấy rằng hắn không thể chịu nổi việc phải nhìn thêm nữa.

“Ta có thể cảm thấy rằng thời gian đã bị quay ngược đang quay lại hiện tại. Ta sẽ sớm lấy lại được quyền kiểm soát cả thời gian và không gian. Và bây giờ…..”

Ác quỷ trong một thoáng trầm tư để chọn từ phù hợp trong khi nhìn Thiên thần bên cạnh hắn.

“Ta thậm chí còn có con búp bê này giúp ta. Dù cho tất cả các ngươi xông lên cùng một lúc thì cũng không thể đánh bại 2 người bọn ta.”

“Eun không còn ở đây nữa.”

Elesis tự dưng nói thế rồi quay sang nhìn Thiên thần.

“Và Eve đang di chuyển lần nữa.”

“……Ngươi đang nói gì thế?”

“Đây là trận chiến cuối cùng, D. Không cần phải nương tay đâu.”

Khuôn mặt Ác quỷ đông cứng lại. Elesis đã nhìn thấu việc Ác quỷ do dự trước việc lấy mạng Elesis lần nữa.”

Khi Ác quỷ không trả lời, Elesis hít một hơi rồi cầm kiếm ở tư thế chiến đấu.

“Vậy……hãy kết thúc chuyện này thôi nào, Elsword.”

“……..Vâng.”

Trận chiến cuối cùng mà cặp chị em chiến đấu cùng nhau lần đầu tiên bắt đầu.

Aisha đã mất quyền kiểm soát không gian và không thể sử dụng các khả năng khác của cô nữa. Không chỉ vậy, cô còn không thể sử dụng ma lực của mình một cách hiệu quả vì hiệu ứng phụ khi mất đi sức mạnh của mình.

“Nhưng thế này còn hơn cả đủ để xử lí ngươi!”

Aisha liên tục niệm phép về phía True Karis. True Karis đang xoay sở chặn chúng bằng lưỡi hái hoặc tránh né nhưng nội tâm cô ta lại cảm thấy khó chịu.

“Làm thế nào chứ…….”

Aisha là Dimension Princess kẻ trước kia gần như đạt đến cấp độ tương đương với D, nhưng chẳng phải bây giờ cô ta đã bị yếu đi rồi à? Ngược lại thì Karis đã được D ban cho thêm sức mạnh. Nhưng đối mặt với Aisha lại khiến Karis phải đổ mồ hôi hột.

Aisha nói trong khi True Karis đang lấy lại hơi sau khi suýt soát né được chuỗi sấm chớp, lửa và bão băng.

“Ngươi còn định chạy bao lâu nữa hả True Karis?”

“Hmph……”

True Karis chế giễu. Thời gian trôi qua càng lâu thì phe của D có càng nhiều lợi thế nên cô ta không cần phải dùng toàn lực làm gì. True Karis có thể đóng góp cho chiến thắng của phe mình một cách đáng kể bằng cách giữ chân Aisha, một trong những người mạnh nhất trong El Search Party.

Mặc dù Aisha vẫn khá mạnh sau khi mất khả năng điều khiển không gian của mình, hỗ trợ cuộc chiến của những người khác trong khi phớt lờ True Karis vẫn là quá sức cô. True Karis có lẽ là kẻ mạnh nhất phe địch không tính Ác quỷ và Thiên thần thế nên cần phải để mắt đến cô ta.

Aisha bực bội lầm bầm khi cứ mãi dậm chân tại chỗ.

“Nhàm chán thật. Bộ ngươi lấy được cái ghế chỉ huy chỉ bằng việc làm bộ xinh đẹp thôi à?”

“Cẩn thận cái mồm của ngươi đi…….”

“Không phải chắc? Ngươi trông như đã trở nên mạnh hơn nên ta thử đánh thật nhưng toàn bộ những gì ngươi làm chỉ là bỏ chạy. À nhân tiện sao ngươi lại đổi sang cái bộ đồ nhìn thô tục thế?”

True Karis không thể chịu nỗi những lời sỉ nhục nhắm vào mình thêm nữa.

“Hả? Thô tục á?”

“Ta nghĩ ngươi nghe đúng rồi đó, trừ khi định nghĩa của từ đó thay đổi lúc ngươi bận chạy trốn. À, hay là bộ đồ ngươi thiếu vải thế là bởi ngươi thiếu tự tin về cái bản mặt của mình không ta? Nếu vậy thì ta xin lỗi nha. Chắc ta lỡ làm tổn thương cảm xúc của ngươi rồi.”

“……”

Sao cô ta dám chứ! Karis cau mặt giận giữ. Nhưng màn sỉ vã của Aisha chỉ mới bắt đầu.

“Nghĩ lại thì, sao ngươi lại nhuộm mắt mình thành màu đen thế? Ái chà, bộ ngươi đang cố bắt chước D hả? Bộ ngươi nghĩ thế là ngầu à? Không cần biết gu thẩm mĩ của ngươi có tồi tệ hại đến mức nào thì đó cũng rõ ràng là không phù hợp với một người phụ nữ. Ngươi đáng lẽ đã có thể hỏi xin lời khuyên của ta mà.”

“Ngươi, nếu ngươi còn không chịu câm cái mồm lại thì…..”

“À xin lỗi. Thật ra thì ta nghĩ dù ta có cho ngươi lời khuyên thì cũng chẳng giúp được gì đâu. Thậm chí khả năng học hỏi của Elsword có lẽ còn cao hơn so với một bà già quỷ tộc hết đát nào đó.”

“…….Death Strike!!”

Cơn giận sôi sục của True Karis cuối cùng cũng bùng nổ khi Death Strike bay khắp phòng.

Nhưng Aisha lại mỉm cười thỏa mãn ngay khoảnh khắc đó.

“Đúng là ngu thật…….Lightning Bolt!!”

Phòng ngự và tấn công cùng một lúc trong một trận chiến là rất khó. Death Strike rõ ràng là một đòn tấn công mạnh mẽ nhưng đồng thời nó cũng để lộ sơ hở lớn không kém!

“Ah?!”

True Karis sốc khi Aisha không né mà lại phản công. Cô ta tấn công trước vì quá tức giận nhưng giờ nghĩ lại thì chẳng phải kẻ địch của cô ta là pháp sư mạnh nhất Elrios sao? Không cần biết Karis đã mạnh lên bao nhiêu thì Aisha có phải dạng kẻ địch mà cô ta có thể tấn công một cách bất cẩn như thế không chứ?

“Ugh!”

True Karis vội giang cánh cố chạy trốn nhưng tia sét màu xanh đâm xuyên qua Death Strike bay về phía cô lại nhanh hơn.

“Ahhhhhhh!!”

True Karis run người hét lên đau đớn sau khi bị tia sét đánh trúng trực diện.

Cô vừa giáng một đòn chí mạng thế nên trận đấu kết thúc rồi. Aisha đang quay người đi thì nhận ra có điều gì đó không đúng.

Vô số Death Strike rơi về phía cô không hề biến mất. Chúng lẽ ra phải biến mất khi người thi triển bị đánh bại chứ…..

“……..Kuugggh!!”

True Karis vẫn chưa mất mạng sau khi trúng trực tiếp tia sét!! Khói bốc ra từ người True Karis khi cô ta dùng hai đôi cánh che lấy người mình. Vết thương của cô ta tuy nặng nhưng cô ta vẫn còn sống.

True Karis thật sự đã trở nên mạnh hơn và Aisha đã cân nhắc đến chuyện đó…..Nhưng Aisha lại quên tính đến việc mình đã trở nên yếu hơn!!

“Ugh!?”

Bùm! Bùm!! Giờ lại tới lượt Aisha hét lên. Không có cách nào để cô né được đòn Death Strike đang rơi xuống cả. Dịch chuyển là bất khả thi trong phòng ngai vàng thế nên cô phải tự né bằng đôi chân của mình ……nhưng chịu đòn thì lại không phải chuyên môn của pháp sư.

Và nó không chỉ là một đòn tấn công thông thường thôi, nó là đòn tấn công mạnh nhất của True Karis sau khi được D tăng cường sức mạnh. Thậm chí Aisha cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu bị dính đòn này.

“Ahhhhh!”

Aisha cố chịu đựng sau khi bị cuốn vào vụ nổ. Người thường thì chắc đã mất mạng ngay rồi nhưng cô ít nhất cũng có thể cầm cự trong thời gian ngắn bằng cách bao bọc cơ thể với ma lực.

Nhưng cách này cũng có giới hạn thế nên Aisha không chắc mình có thể trụ quá một phút không.

Aisha đang cầm cự giữa cơn bão Death Strike nắm chặt trượng. Cô chắc chắn sẽ chết nếu cứ tiếp tục phòng ngự như thế này, cô phải làm gì đó.

Chỉ là ngay khi Aisha quyết định ép mình tới giới hạn và hạ gục True Karis để chặn Death Strike lại thì xuất hiện một sự can thiệp bất ngờ.

“Atomic Shield!”

Eve đã chạy tới sau khi nhận ra Aisha gặp nguy hiểm và bảo vệ cho cô khỏi cơn bão đạn. Nhưng Atomic Shield không phải vô địch thế nên nó bắt đầu nứt ra sau khi đỡ 5 phát Death Strike. Nó trông như sẽ không trụ được lâu nữa. Aisha đang tích tụ ma lực quyết tâm nói.

“Tôi sẽ kết liễu True Karis. Thu khiên lại và trốn thoát nhanh đi, Eve!”

“Tôi từ chối.”

Aisha ngạc nhiên nhìn Eve trước lời từ chối kiêu ngạo của cô. Thế này chẳng khác gì cô đang từ chối chạy trốn khỏi một tòa nhà đang sụp đổ cả. Nhưng Eve lại chỉ bình tĩnh tập trung sửa chữa tấm khiên.

Dù vậy…..tốc độ nứt vỡ của nó vẫn nhanh hơn.

“Eve, thu khiên lại và trốn đi!”

“Tôi đã nói là tôi từ chối, Aisha.”

Eve thẳng thừng tuyên bố.

“Tôi đã không thể ngăn Ara khỏi bị thương trước kia. Tôi không muốn phạm phải cùng một sai lầm lần nữa.”

Cần phải có sự cho phép của Eve để thoát khỏi Atomic Shield. Nhưng nếu Aisha tự mình phá vỡ tấm khiên thì đó cũng là một sự lựa chọn ngu ngốc. Aisha tích tụ thêm ma lực trong khi cố kìm chế sự khó chịu của mình.

Tấm khiên này chắc chắn sẽ vỡ, cô phải hạ True Karis ngay khoảnh khắc quyết định cuối cùng đó. Nhưng khi đang tích tụ ma lực, cô không kìm được mà hỏi.

“Tại sao cô lại cứng đầu vậy? Nếu cô chết thì Elsword sẽ rất buồn đấy!”

“Vậy cô có nghĩ Elsword sẽ không buồn nếu cô chết không?”

“……Gì cơ?”

Ngay cả khi đang tích tụ ma lực, Aisha vẫn ngạc nhiên trước một phản hồi không giống Eve như thế. Aisha không tương tác với Eve mấy sau khi tách khỏi El Search Party.

Cô còn chẳng thể nhớ nổi lần cuối mình nói chuyện với Eve.

Eun và Elesis đã chấp nhận tình cảnh của mình và chỉ tập trung vào việc đánh bại D……nhưng Aisha lại không thể chấp nhận tình hình của mình dễ dàng như thế.

Lí do D dành lấy cái danh hiệu Vua của thời gian và gây nên Cuộc chiến thời gian này là bởi nỗi ám ảnh của hắn với Eve.

Tất cả là bởi Eve đã đánh mất cảm xúc của mình.

Dĩ nhiên, Thiên thần không có lỗi. Cô hành động vì lợi ích của El Search Party và đóng góp tới mức từ bỏ mạch cảm xúc của mình. Aisha biết điều này….. nhưng cô không thể duy trì sự chắc chắn khi cuộc chiến đau đơn và đơn độc này lặp lại hàng trăm….hàng triệu lần.

Aisha đột ngột nhận ra mình đã luôn tránh né Eve bởi cái cảm xúc tiêu cực này của cô có thể bị phát hiện.

Và khi Aisha cuối cùng cũng mặt đối mặt với Eve sau suốt chừng đó thời gian, cô lại được hỏi một câu hỏi mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

“Tôi không biết chi tiết nhưng tôi biết rằng cô cũng từng là một đồng đội của chúng tôi. Và….. El Search Party không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình.”

“V-vậy tại sao cô lại nhắc tới Elsword chứ?!”

“Cô nhắc đến cậu ta trước.”

Mặt Aisha đỏ ửng khi bị nói trúng tim đen. Khi cô quay đầu đi, vết nứt trên Atomic Shield đang sắp sửa vỡ ra rơi vào tầm mắt cô. Moby đang cố hết sức để sửa nó nhưng nó cũng đã đạt mức giới hạn của mình rồi.

“…….Tôi sẽ không kìm chế nữa.”

“Ổn thôi. Chúng ta sẽ thắng.”

Aisha bối rối trước lời của Eve. Eve là Nasod. Cô sẽ không nói điều gì mà không có căn cứ.

Nhưng tấm khiên này giờ sẽ vỡ…. và khi chuyện đó xảy ra thì hai người khó mà trụ nổi 10 giây.

True Karis mỉm cười đắc thắng khi thấy Atomic Shield đang trên bờ vực sụp đổ.

“Hahahaha……”

Giờ cô ta đang có lợi thế cực lớn. Nghĩ lại thì Aisha cũng không có phòng ngự mạnh gì mấy.

Tấn công của cô ta mạnh đến mức lố bịch nhưng sau cùng thì cô ta vẫn là một pháp sư. Cô ta là một khẩu pháo giấy.

Dĩ nhiên tình trạng của True Karis cũng không tốt gì mấy. Dòng điện vẫn đang chạy trong người cô và nhiệt độ cơ thể cô ta không có dấu hiệu gì là đang giảm xuống…..Cô ta có thể sẽ mất mạng nếu nhận thêm đòn nào nữa từ Aisha.

“Đó là lí do ta sẽ dẫm bẹp ngươi cho tới chết như thế này!”

Quá rõ ràng là Aisha cũng có suy nghĩ tương tự bên trong lớp khiên đó. Đây là một trận đấu chết bất đắc kì tử mà việc giáng được một đòn lên đối phương thôi cũng sẽ quyết định kết quả trận chiến. Phe để bản thân dính đòn sẽ chết.

True Karis thận trọng tiếp tục trút Death Strike xuống. Thường thì cô ta thích ở gần kẻ địch và đánh cận chiến hơn nhưng ngay cả một True Karis kiêu ngạo như vậy cũng biết rằng dù chỉ một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ có thể là cái kết cho cô ta.

“Ahahaha!! Chết đi! Chết đi! Chết đi!!”

True Karis có thể thấy rằng phạm vi bảo vệ của tấm khiên đang giảm xuống ở bên dưới. Cô ta mỉm cười thỏa mãn trước thắng lợi đang ở trong tầm tay….nhưng rồi nhận ra điều gì đó kì lạ.

Cô đã từng thấy cái Atomic Shield đó trước kia…..và tốc độ vỡ của nó trước Death Strike của cô lại nhanh hơn so với lần trước.

“……Tại sao?”

DĨ nhiên, đó hẳn là bởi cô ta đã trở nên mạnh hơn nhờ sức mạnh của D. Nhưng nếu nghĩ nó là như vậy thì cảm giác lại không đúng.

True Karis nhìn quanh chiến trận vì cảm giác khó chịu và rồi nhìn thấy một điều kinh hoàng. Hai tên đàn ông mặc giáp toàn thân đang nhắm thẳng vũ khí vào cô ta.

“Chờ chút đã……”

Cơn mưa pháo bay về phía True Karis trước cả khi cô ta kịp lên tiếng. True Karis vội bay đi để né đạn pháo nhưng lại phải ngừng Death Strike vì nó.

“Helputt, ngươi phản bội bọn ta sao?! Ngay lúc này ư? Nhà ngươi bị điên rồi à?”

True Karis chấn động tới nỗi quên cả giận. D sẽ sớm mở Cổng Thời Không thôi vậy tại sao bây giờ hắn ta lại phản bội chúng chứ?

Nhưng lại không có thời gian để nói chuyện.

“Haaaaaaah!!”

Ara nhảy lên từ đằng sau True Karis vung thương. True Karis vội vung lưỡi hãi chặn đòn nhưng bị đẩy lùi vì lực của cú va chạm.

Rắc!

True Karis bị đánh rơi xuống đất nhưng ngay lập tức ép mình đứng dậy. Gần như không ai trong El Search Party có thể bay thế nên ở trên không sẽ có nhiều lợi thế hơn. Cô ta sẽ bị hủy diệt ngay lập tức nếu ở yên trên mặt đất!

“Ta không để ngươi thoát đâu, Karis!”

Nhưng Ara nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và liên tục đâm thương. True Karis không còn lựa chọn nào ngoài từ bỏ việc bay và chặn đòn ngay lập tức. Điều tích cực duy nhất với True Karis lúc này là những người khác không thể can thiệp vì cô ta đang chiến đấu quá gần Ara.

Ara có thể sẽ bị cuốn vào nếu họ tấn công một cách bất cẩn.

“……..Ahahahaha!”

Nếu đã thế thì khỏi bay vậy! True Karis đổi ý rồi lại gần Ara. Đám ngu đó không chen vào được vì sợ làm bị thương Ara. Cô ta phải tận dụng sự mềm yếu của chúng!

“Sao ngươi dám thách thức ta chứ hả, con nhỏ yếu đuối kia!!”

“Ah!”

Ara bắt đầu bị đẩy lùi khi True Karis bắt đầu nghiêm túc tấn công. Ara có thể chiến đấu ngang hàng với Karis nhưng True Karis thì lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Nếu chỉ tính sức mạnh vật lí thì True Karis còn mạnh hơn cả Ran! Không, mạnh nhất trong số quỷ tộc!! Với từng nhát chém từ lưỡi hái của True Karis thì cánh tay Ara lại run lên và máu chảy ra từ các vết cắt cô nhận phải.

“Ara, lui ra!!”

Aisha thiếu kiên nhẫn hét lên khi nhận thấy Ara gặp nguy hiểm. Aisha quá chú tâm vào các loại ma pháp phá hủy mọi thứ trong một khu vực lớn…..cô không thể giúp được mấy nếu họ chiến đấu gần nhau như thế.

“Ngươi nghĩ ta sẽ cho phép ngươi chắc?! Dù sao thì chỉ cần câu giờ là ta sẽ thắng thôi!”

True Karis bám sát Ara khi cô cố rút lui. Nhưng Ara giữ thương ở tầm gần rồi xoay một vòng để tấn công như thể cô đã chờ cho True Karis lại gần. True Karis thầm bất ngờ trước đòn phản công dữ dội của Ara khi cô ta lùi lại để né.

“……Ngươi thật sự nghĩ có thể một thân một mình đánh bại ta à?”

“Đương nhiên, Karis!”

True Karis mỉa mai khi thấy tinh thần chiến đấu của Ara không hề giảm bớt dù rõ ràng là cô đang thua.

“Ngươi đã không thể đánh bại ta khi quê nhà ngươi biến thành một biển máu….. Vậy bây giờ điều gì khiến ngươi tự tin thế hả? Hay do ngươi đã trở nên đần độn hơn so với lần cuối ta thấy ngươi rồi?”

“Em ấy tự tin vì điều này đây.”

True Karis hít sâu một hơi trước giọng nói vang lên từ sau lưng Ara rồi vội lùi lại. Một cái bóng khổng lồ xuất hiện và chém vào chỗ cô ta vừa đứng.

True Karis hét lên với khuôn mặt đầy sự khó tin.

“Ran! Cả ngươi ư?!”

“Chúng ta sẽ hạ gục Karis trước, Ara.”

Ran không đáp và lao tới trong khi phối hợp các đòn tấn công bằng kiếm với ảnh trảo. Anh ta không định cho True Karis chút thời gian nào để bay lên. True Karis cũng biết điều đó nhưng không làm gì được ngoài phòng ngự bởi tấn công của Ran quá dồn dập.

Và mũi thương của Ara lại đang gây áp lực từ bên hông. True Karis đành phải chấp nhận thua thiệt và né tránh, cái giá của việc này là ngực cô ta bị cào một mảng lớn bởi cái bóng.

Karis tuyệt vọng hét lên khi bị ép vào một góc.

“Ran! Tại sao chứ hả? Sao ngươi lại phản bội Ngài D và ta ngay lúc này chứ?!”

“Ngay từ đầu mục tiêu của ta đã khác với bọn ngươi rồi.”

Ran trả lời một cách cứng nhắc rồi vung rộng kiếm.

“Black Destiny!!”

Làn sóng quỷ khí mạnh mẽ lao về phía trước. True Karis biết rằng tất cả sẽ kết thúc nếu dính phải đòn này thế nên cô ta ngay lập tức bay lên….. nhưng cô ta lại dính phải đạn pháo từ Chung và Helputt đang chờ thời cơ nãy giờ.

“Ahhhh!!”

Trước sự kết hợp bất thường từ đòn tấn công của Ran, Helputt và Chung, True Karis rốt cuộc cũng phải hứng chịu Black Destiny. Luồng quỷ khí kinh khiếp xé xác cô ta thành từng mảnh.

Nhưng dù đang phải hứng chịu cơn đau cơ thể bị xé toạc, True Karis vẫn nghiến răng vung lưỡi hái.

“Đừng có giỡn mặt ta……Biết thân biết phận nhà ngươi đi!! Ta chính là kẻ đã biến ngươi thành quỷ tộc đấy Ran! Sao ngươi dám cả gan phản bội ta chứ hả! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Ngươi không thể nào vượt qua ta đâu!”

“Ta chưa bao giờ biết ơn điều đó cả.”

Ran lạnh lùng nói rồi chặn lưỡi hái của True Karis lại. True Karis điên cuồng vung lưỡi hái. Khi cơ thể cô ta giờ đây đã bị thiêu rụi và vỡ nát thì thứ duy nhất còn lại trong đầu cô ta là khao khát giết Ran.

“Kugh…….”

Không cần biết Ran mạnh thế nào thì chặn các đòn tấn công của True Karis nhất là khi cô ta đã chẳng còn để tâm tới an toàn của chính mình nữa là quá nhiều. True Karis mỉm cười đầy điên loạn khi nghe tiếng kêu đau đớn của Ran.

“Ta không thể nào chết một mình được, còn lâu! Ta phải kéo cả ngươi theo nữa Ran à!”

“Haaaaaah!!”

Ara xông tới giúp anh mình. True Karis cảm nhận được sự đánh lạc hướng này và vung lưỡi hái với sức mạnh dữ dội.

“Em gái của Ran! Ta sẽ giết cả ngươi nữa!”

Trong khi nghe tiếng thét đầy ác ý của True Karis, vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí Ara khi cô chạy tới.

True Karis rất mạnh. Ngay cả Ran cũng không thể đối phó cô ta một mình. Không chỉ vậy, cô ta còn đang thiêu đốt toàn bộ sức lực của mình vì đang đứng trên bờ vực của cái chết. Ara không tài nào thắng được nếu đối mặt trực diện với cô ta cả.

Nhưng cô không thể làm ngơ khi anh mình đang gặp khó khăn. Cô sẽ va chạm trực diện và chiến thắng. Trực diện…..nhưng bằng cách nào? Làm sao mà cô thắng nổi thứ sức mạnh khủng khiếp đó chứ……”

“Ah…….”

Ara bỗng thốt lên một tiếng rồi lao mình về phía lưỡi hái của True Karis trong khi cầm ngọn giáo nghiêng về phía trước. True Karis đang định chế giễu trước hành động lao đầu vào chỗ chết này thì trừng mắt vì ngạc nhiên.

“Counter Switch!”

Ara thay đổi trọng tâm của thương một cách thần kì và khiến lưỡi hái lướt qua bên cạnh cô. Đó là một kĩ năng được tạo ra sử dụng nguyên lí lấy nhu khắc cương.

“Ugh?!”

Khi đòn tấn công bị trượt và Ara tiếp cận, True Karis nghiến răng vung tay. Móng vuốt của cô ta có thể dễ dàng xé xác cơ thể người thường thế nhưng Ara không mảy may run sợ.

“Haaaaaaaah!”

Ara vung rộng thương trong khi lật người và né tránh. Chuyển động của cô như một cánh hoa đung đưa giữa cơn gió thế nhưng lại không có ai có thể bắt được cánh hoa đang rơi đó cả!

Mũi thương của Ara lướt tới như một cánh hoa không thể chạm tới và rồi với một đòn duy nhất, chém xuyên qua ngực True Karis.

“……..Kugh!”

Karis há hốc mồm kinh ngạc rồi nhìn xuống và thấy mình đã bị chém đúng chỗ Ran đã chém trước đó. Cô ta chớp mắt trong sự khó tin rồi đờ đẫn nhìn chằm chằm những người đã cản đường cô ta.

Aisha, Eve, Chung, Helputt, Ara và Ran đang nhìn hồi kết của cô ta.

“…….Từ đầu chí cuối, tất cả các ngươi đúng là một lũ khốn ngáng đường.”

True Karis gục ngã sau khi để lại một lời nhận xét đầy phẫn uất.

Elesis đang chết dần.

Các vết thương của cô hở ra mỗi lần cô di chuyển và máu chảy ra. Nhưng ngược lại thì đầu óc cô lại trở nên rõ ràng hơn.

“Điều kiện hoàn hảo….. Nhưng mình lại không thể ra ngoài.”

Elesis cười cay đắng rồi cầm kiếm ở tầm gần để xử lý đợt sóng chấn động đang định xé cô thành từng mảnh. Ác quỷ nhăn mày rồi bắn thêm nhiều đợt sóng nữa. Elesis không thể di chuyển vì đang bận vô hiệu hóa chúng.

Ác quỷ nhàm chán hỏi khi đang tấn công.

“Sao ngươi chỉ phòng ngự thôi thế?”

Ác quỷ sẽ khôi phục quyền điều khiển không gian và thời gian nếu Elesis chỉ đứng đó câu giờ…..chỉ di chuyển cũng khiến các vết thương của cô trở nên tệ hơn thế nên việc đối mặt hắn đối với cô về cơ bản là đang tự sát. Nhưng dù Elesis đang tiếp tục chiến đấu bằng cách thiêu đốt sinh mạng của mình, cô không thể hiện chút dấu hiệu nào là đang mất kiên nhẫn nào cả.

Elesis tự dưng nói sau khi loại bỏ 3 Void Impact cùng một lúc.

“Nghĩ lại thì D này, ngươi chưa bao giờ giết ta trước kia cả.”

“Ngươi có trí nhớ tệ đấy.”

Chưa được quá lâu kể từ lúc Ác quỷ hành hình Elesis vì tội phản bội. Nhưng Elesis lại đáp lại với một nụ cười mơ hồ.

“Cách ngươi nói chuyện lúc này giống Add đến lạ đó.”

“……”

Ác quỷ vung tay với tâm trạng xấu và tạo nên một làn sóng xung kích vô hình quanh mình. Elesis cảm nhận được đòn tấn công vô hình bằng bản năng và nhẹ nhàng nhảy ra sau để né.

“……Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

“Đó là một cái bẫy.”

Đó là một cơ hội hoàn hảo để Elesis tiếp cận Ác quỷ bằng cú nhảy trên không cô đã dùng trước đó…..nhưng cô lại chỉ nhảy và né.

Ác quỷ ngừng tấn bởi hắn không thể hiểu nổi.

“Ngươi đang âm mưu gì vậy hả, Elesis? Ngươi càng câu giờ thì cơ hội chiến thắng của ngươi chỉ càng giảm mà thôi.”

Sóng chấn động Ác quỷ vừa tạo mới nãy rõ ràng là một cái bẫy, nhưng nó lẽ ra phải là một miếng mồi vô cùng hấp dẫn với Elesis mới đúng. Elesis mỉm cười rạng rõ rồi lắc đầu.

Đó là một nụ cười dịu dàng mà cô hiếm khi thể hiện sau khi quay lưng lại với Elrios và trở thành hiệp sĩ của D.

“Hoàng tử của tôi lúc nào cũng giả vờ lạnh lùng nhưng lại không phải thế.”

“……Ta là Vua của thời gian. Không, giờ ta đã là Vua của thời gian và không gian rồi.”

Ác quỷ không thể hiểu nổi tình hình dù là đang trò chuyện. Chẳng phải nếu sinh mạng một người đang đi đến hồi kết thì họ phải chiến đấu một cách rất tuyệt vọng chứ?

Nhưng Elesis lại chỉ phòng ngự một cách thụ động.

Có lẽ cô đang mong đợi điều gì đó từ Elsword chăng? Nhưng Elsword đang phải đối mặt với những chuyển động mau lẹ của Thiên thần bằng thứ sức mạnh thô thiển của mình.

Đó là một trận chiến căng thẳng, không có điều gì bất thường cả.

“Không ai có thể phán xét ta cả. Không…..có lẽ ngươi là một ngoại lệ.”

Ác quỷ phủ nhận lời của chính mình rồi nhăn mày. Không như Raven, Helputt và những kẻ khác quy phục vì tuyệt vọng và sự khác biệt áp đảo về sức mạnh, Elesis đã nhập bọn với hắn bởi cô hiểu cảm xúc của hắn.

Mặc dù sau cùng họ đã trở thành kẻ thù, hắn không thể phủ nhận rằng hắn đối xử với cô một cách đặc biệt.

“Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng đang không như mọi khi đấy, mỉm cười như thế. Chẳng phải cách làm của ngươi là chém trước nghĩ sau một khi nắm trong tay thanh kiếm à?”

“Trước kia không phải lúc nào cũng thế. Rất lâu trước kia.”

Người hiệp sĩ đang đứng trên bờ vực cái chết và Ác quỷ ngừng chiến đấu và trò chuyện.

“Có phải bởi ta sắp chết không nhỉ? Ta nhớ những ngày xưa.”

Elesis mỉm cười cay đắng.

“Rất lâu trước kia, khi Eve vẫn có cảm xúc.”

“……”

“Mọi người nói rằng đó không phải lỗi của ngươi nhưng ngươi đã không lắng nghe. Và đó chính là lí do mọi thứ thành ra thế này.”

Cô không đổ lỗi hay la mắng Ác quỷ. Cô không có quyền làm vậy bởi cô đã không làm gì và chỉ đứng nhìn Add biến thành D.

“Mặc dù điều này nghe có vẻ nhạt nhẽo….nhưng ta hiểu cảm giác của ngươi.”

“Nếu tất cả những gì ngươi định làm chỉ là nói về quá khứ thì thôi ngay đi.”

Dù đang trả lời một cách lạnh lùng, ánh nhìn của Ác quỷ đang dán chặt lên Thiên thần người đang áp đảo Elsword một cách dữ dội. Ác quỷ như đang tìm kiếm thứ gì đó từ vẻ mặt của cô, nhưng sau cùng hắn lắc đầu.

“Ta đã xong việc nói chuyện về quá khứ rồi.”

“Vậy chúng ta cùng nói về hiện tại chứ?”

Máu chảy xuống từ chân Elesis tạo nên một vũng máu trên mặt đất nhưng giọng của cô vẫn không đổi. Không, nó còn tươi tắn hơn mọi khi.

Ác quỷ nhăn mày trước sự bất thường này nhưng vẫn im lặng nghe cô. Dù sao hắn cũng không mất gì cả và….

“Rốt cuộc thì ngươi vẫn không thể vô cảm được, D.”

“Đó là một lời khen à? Hay…….”

“Ta đang nói rằng ngươi quá mềm lòng.”

Elesis nhìn Ác quỷ một cách đồng cảm. Cô trông không giống một người sắp chết chút nào.

“Ngươi trở nên mạnh tới mức không ai sánh bằng sau khi thống trị thời gian…..nhưng cùng lúc ngươi lại trở nên tách biệt với thời không và không thể ảnh hưởng thời gian hiện tại một cách chính xác. Không chỉ vậy, chưa từng có lần nào ngươi rơi vào nguy hiểm thật sự trong suốt vô số những cuộc chiến lặp đi lặp lại đó.”

“……”

“Sau khi trở thành Hoàng tử thời gian, ngươi chưa bao giờ phải đối mặt với nguy hiểm thật sự cả.”

Đúng như Elesis nói, hôm nay là lần đầu tiên Rào chắn bóp méo không gian bảo vệ Ác quỷ bị phá vỡ. Ác quỷ đặt tay lên trán rồi lườm Elesis, người như đang nói năng một cách ngẫu nhiên.

“Bộ ngươi đang cố câu giờ với mấy câu nói nhảm nhí…….”

“…….”

Mặt Ác quỷ đông cứng lại khi Elesis tiếp tục mỉm cười cay đắng. Đúng vậy, có điều gì đó rất lạ.

Elesis đang…..câu giờ.

Cô không tấn công hắn và chỉ phòng ngự. Sau đó lại nhắc lại chuyện xưa để khiến Ác quỷ bận rộn.

Đó là mục đích của cô.

“Thấy chứ? Ngươi không vô cảm chút nào. Chỉ vì ta không tấn công trước dù đang chết dần mà ngươi không ra sức kết liễu ta. Ngươi không muốn kết liễu ta trừ khi ngươi phải làm thế, ta nói đúng chứ? Bởi ngươi do dự về chuyện đó. Bởi, như ngươi đã nói, ngươi sẽ thắng chỉ với việc đợi thêm một chút nữa. Ngươi không muốn giết ta tới hai lần.”

Đúng như cô đã nói. Ác quỷ đã xác định rằng Elesis đang bị thương nặng và không phải một mối đe dọa. Đó là lí do hắn không nghiêm túc ra sức lấy mạng cô.

Ánh nhìn của Ác quỷ hướng về phía mớ máu đã thấm đẫm cả bộ đồ của Elesis.

“Ngươi, không lẽ nào…….”

Mặc dù không có cách nào để hồi phục đàng hoàng từ vết thương do Ác quỷ và Thiên thần gây ra, mớ máu đó vẫn không tự nhiên. Nếu cô ta chịu lấy băng gạc quấn vết thương lại thì nó đã không tệ đến mức đó.

Mắt Ác quỷ rung lên sau khi nhận ra mọi thứ.

Elesis đang…..câu giờ dù phải dùng cả tính mạng mình! Thậm chí việc cho hắn thấy đống máu đó cũng chỉ là một mưu kế để làm lung lay trái tim Ác quỷ.

“Ngươi đang nhắm đến điều gì chứ……?”

“Thứ mà một kẻ ném mình vào cuộc chiến muốn chỉ có thể có một mà thôi.”

Elesis thu lại nụ cười rồi lạnh lùng đáp.

“Đó là chiến thắng.”

“Freezing Arrow!!”

Ngay khoảnh khắc đó, mũi tên tỏa ánh sáng xanh bay tới nhắm vào lưng Ác quỷ. Ác quỷ ngạc nhiên trước điều này nhưng vẫn nhanh chóng né được.

Rào chắn giờ đã không còn, hắn không thể để mình trúng đòn được!

“Haaaaaah!!”

Nhưng lưỡi kiếm của Raven lướt tới nhắm vào mặt hắn như thể nó đang đợi hắn né mũi tên. Ác quỷ vội khai hỏa một cú Void Impact để phản công nhưng Raven không thèm phòng ngự mà dùng kiếm đâm tới.

“Cái gì?!”

Nếu bị tấn công thì bình thường người đó đã phòng ngự rồi thế nhưng Raven lại vung kiếm bất kể sự an toàn của chính mình.

D mất kiên nhẫn và vội né lưỡi kiếm với Reverse Circle, nhưng rồi quay đầu lại và thấy……

“Ejection…….!”

Elesis đang tích tụ một lượng lớn quỷ khí trong thanh kiếm của mình. Đây là một cuộc tấn công từ ba hướng, chẳng lẽ Elesis câu giờ để tung đòn tấn công phối hợp này với Raven và Rena ư?

Quá nguy hiểm, hắn có nên né không?

“……Đừng có làm ta cười!!”

Dù bối rối trước tình huống không ngờ, hắn vẫn là vị Vua của thời gian, không, vị Vua của thời gian và không gian!

Ác quỷ đọc quỷ đạo lưỡi kiếm của Raven và tạm thời mở một rào chắn bóp méo không gian ở vị trí đó. Nó sẽ không chặn lưỡi kiếm của Raven được lâu nhưng vẫn câu được chút thời gian cho hắn.

“Buste…….”

“Sao ngươi dám bày cái trò rẻ tiền này chứ hả!”

Ác quỷ vội sử dụng sóng chấn động của giọng nói mình để ném Elesis đi. Giọng nói là một dạng sóng được truyền xuyên không gian, khả năng điều khiển thời gian của Ác quỷ siêu việt tới mức hắn có thể thực hiện kiểu dị thường này với không gian.

Elesis bị đẩy lùi một khoảng xa và Ejection Buster bị hủy.

Ngay lập tức, Ác quỷ chẳng cần nhắm kĩ và khai hỏa Energy Bomb về phía Rena. Hắn có thể nghe thấy Rena người đang định bắn mũi tên tiếp theo vội né sang một bên. Sau khi lo liệu hai người, Ác quỷ đá một cú về phía Raven người đang định thực hiện đòn đâm kiếm lần nữa.

Raven không ngờ rằng D lại phản công bằng tấn công vật lí nhưng vẫn bình tĩnh chặn cú đá bằng cánh tay Nasod. Nhưng Ác quỷ sử dụng việc đó làm lợi thế của mình và nhảy lên trên không bằng cách nhảy lên cánh tay Nasod rồi mở một cổng không gian phía trên hắn.

Stardust Shower gấp 4, không ai có thể chịu nổi cuộc càn quét bằng những quả cầu trọng lực trên phạm vi rộng này.

“Các ngươi nghĩ ta là ai hả!!?”

“……Black Destiny!”

Quỷ khí màu tím quét qua cổng không gian đang chuẩn bị mở ra rồi cưỡng ép đóng nó lại. Thậm chí Ác quỷ cũng không nói được lời nào khi Stardust Shower bị ngăn chặn, hắn hiểu được chuyện vừa xảy ra. Những kẻ từng ở thuộc El Search Party hay quỷ tướng có thể vô hiệu sóng chấn động và các đòn tấn công liên quan tới không gian của Add và D.

Họ có thể bởi Ác quỷ đã dạy họ cách làm điều đó.

Để chơi trò tung xúc xắc, quỷ tộc phải có thể phòng ngự trước các đòn tấn công của Add tới một mức nào đó. Hắn ít nhất phải trao cho chúng chừng đó sức mạnh để chúng không bị đánh bại một cách một chiều bởi Add.

“Sao ngươi dám chứ……..”

Hắn về cơ bản đã tự bóp cổ mình khi dạy chúng điều đó. Ác quỷ đứng trên Dynamo giữa không trung rồi đưa cặp mắt đầy phẫn nộ về phía Ran.

“Thách thức ta dù đã biết sự khác biệt về sức mạnh giữa ta và ngươi à? Ngươi điên rồi sao?!”

“……”

Ran không đáp mà chỉ nắm chặt kiếm. Dù hắn biết cách vô hiệu hóa các đòn tấn công của D, hắn không phải đối thủ của D về mặt số lượng.

Ác quỷ bắn 10 Void Breaker liên tiếp để đập tan toàn bộ cơ thể Ran thành từng mảnh. Đó là một đòn tấn công dù có thể nhìn thấy nhưng lại không thể nào chặn được do không có đủ tay.

“Hmph!!”

Nhưng Helputt chạy tới và vung khẩu pháo để phá vỡ một vài Void Breaker nhắm vào Ran. Ran cũng vung kiếm và thế là 10 Void Breaker đều bị vô hiệu.

Nhưng điều đó chỉ càng chọc giận Ác quỷ hơn nữa. Hắn đã nương tay với chúng nhưng giờ chúng lại đang cố bò lên quá cao rồi.

“Nếu 10 là không đủ thì ta sẽ bắn 100…….”

“Haaaah!!”

Nhưng rồi, Ara nhảy lên với một tiếng la trong trẻo. Ác quỷ đang bay ở độ cao 7 mét giữa không trung, đó không phải độ cao mà Ara có thể chạm tới ở điều kiện bình thường dù có không bộ. Cô phải nhảy trên cả giới hạn của mình bằng cách đạp lên pháo của Chung.

Mũi thương của Ara vẽ nên một vòng cung khi giáng xuống đầu Ác quỷ. Ác quỷ mở ra một rào chắn tạm thời như cái hắn đã làm với đòn tấn công của Raven….

“Long Giáng!!”

“Kugh?!”

Nhưng cơ thể hắn bị đánh rơi xuống đất! Năng lượng Ara tạo ra đã truyền chấn động khắp rào chắn. Không có sát thương trực tiếp lên cơ thể nhưng hắn không ngăn được việc bản thân rơi xuống đất.

“Kuuagh!!”

Ác quỷ kêu lên đau đớn sau khi rơi xuống đất một cách thô bạo. Cú sốc từ việc hắn bị chơi đùa hoàn toàn bởi chuỗi tấn công liên tiếp và kế hoạch xóa sổ họ một cách nhàn nhã trên không trung bị chặn đứng khiến hắn không thể đứng lên mất một lúc.

“Kugh!!”

Nhưng cứ ở yên bên dưới đồng nghĩa với chết. Ác quỷ hối thúc bản thân đứng dậy nhưng rồi thấy rằng các đòn đánh nhắm vào hắn lại ngừng lại một cách không ngờ. Ác quỷ bối rối kéo mình dậy rồi nhận ra lí do.

Thiên thần đang chiến đấu với Elsword đã quay lại và đang đứng giữa hắn và kẻ thù của hắn.

“……”

Vẻ mặt của Ác quỷ khi nhìn tấm lưng của Thiên thần đột nhiên cau có đầy đau đớn. Ác quỷ bước lại chỗ Thiên thần rồi nắm lấy vai cô. Hắn cố kéo cô về phía sau lưng hắn….nhưng không thành.

Cô nặng bởi cô là một Nasod, và không thể di chuyển với sức mạnh vật lí của hắn.

“Ngưng làm những chuyện ngu ngốc và lui ra sau đi.”

Dĩ nhiên, Thiên thần còn chẳng giả vờ lắng nghe. Cô không nghe dù có khả năng giao tiếp và đưa ra quyết định.

Ác quỷ đang nhăn mày thì một giọng nói táo bạo vang lên từ sau lưng hắn.

“……Đầu hàng đi, anh Add.”

Mọi người, cùng với Elsword đứng ở phía trước đều nhắm vũ khí về phía hắn. Elsword, Aisha, Rena, Raven, Eve, Chung, Ara, Elesis và cả Ran với Helputt.

Giờ đây tất cả mọi người đều là kẻ thù của hắn.

“Karis thì chết…..và những kẻ còn lại thì phản bội à? Không kẻ nào lắng nghe dù ta sẽ trao cho chúng thời gian chúng muốn.”

Không ai trả lời mà chỉ thắp lên ngọn lửa ý chí chiến đấu của họ. Có phải kế hoạch của Elesis là câu giờ để chúng có thể tạo nên một khoảnh khắc mà tất cả có thể tung một cuộc tấn công phối hợp không?

Ác quỷ chua chát nhìn Elesis một thoáng rồi từ từ siết chặt hai tay lại thành nắm đấm.

“Đầu hàng? Tại sao ta lại phải đầu hàng chứ? Ta sẽ hoàn toàn thống trị không gian và thời gian sớm thôi. Các ngươi mới là kẻ đang gặp bất lợi vì đã lãng phí thời gian nói nhảm đấy! Cứ xông tới đây đi, lũ đần độn!”

6 quả cầu không thời gian hình thành xung quanh cơ thể Ác quỷ khi hắn la lên trong giận giữ.

“Maximum Strike!”

Không quan trọng dù hắn chỉ có một mình, hắn sẽ phá hủy toàn bộ chúng! Nhưng rồi…..dù hắn không hề ngờ tới, Thiên thần cạnh hắn cũng di chuyển.

“Thousand Star.”

Ánh sáng và Bóng tối tập hợp lại và tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ làm tăng thêm sự căng thẳng giữa các kẻ thù của Ác quỷ và Thiên thần.

Một tiếng cười trống rỗng phá vỡ sự im lặng căng thẳng đó.

“Kukukukuk, Kahahahahaha!!!”

Người Ác quỷ run lên vì cười.

Một hiệp sĩ hắn tin tưởng hơn mất cứ ai khác và những thuộc hạ hắn thuyết phục đều phản bội hắn.

Dù cho một vài kẻ hiểu cảm xúc của hắn, và những kẻ khác, chúng không đi theo hắn cho tới khi kết thúc dù hắn đã hứa sẽ trao cho chúng bất cứ thứ gì chúng muốn.

Hắn giờ đã xứng được gọi là một vị thần nhưng lại không còn ai bên cạnh hắn.

Hắn chỉ còn lại một người bên cạnh, và đó là Thiên thần người vẫn ở bên cạnh hắn dù cô đã mất đi cảm xúc bởi sự ngu ngốc của hắn. Cô chỉ là phần còn lại của thứ mà hắn thật sự muốn….nhưng cô lại là một cộng sự hết sức phù hợp với hắn, một kẻ đã rơi vào nỗi tuyệt vọng và điêu tàn.

Ác quỷ kẻ điên cuồng cười mất một lúc ngừng hẳn lại rồi lạnh lùng tuyên bố. Lần này, với sát ý thật sự.

“Được thôi! Ta sẽ phá hủy mọi thứ! Ta sẽ phá hủy mọi thứ và xây dựng tất cả lại từ đầu lần nữa!!”

“Mọi người, tiến lên!!”

Ác quỷ tuyên bố và Elsword hét lên đáp lại. Cuối cùng cũng đã tới lúc để mọi thứ kết thúc.

định hán việt cơ mà trình không đủ nguyên văn là “……You’re all hecklers till the end.”, dịch tạm thế thôi Falling Dragon