- Sụt sụt sụt
Âm thanh nhẹ nhàng từ ngòi bút sắc lẹm chầm chậm lướt trên giấy, vang vọng khắp căn nhà gỗ nhỏ.
Cora, người vừa chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ, đã rửa xong bát đũa và ngồi vào bàn bếp để quản lý sổ sách. Bên cạnh cô, đứa con gái thứ hai Stella thì lại đang nhâm nhi một tách trà.
Dành cho những ai thắc mắc vì sao chỉ có Stella và Cora ở nhà, lý do đơn giản là vì những đứa còn lại đều đã đã đi làm hết. Ngay cả mẹ chúng cũng sẽ phải rời nhà để đi làm sau khi hoàn tất việc ghi chép. Stella thì ngược lại, cô luôn rảnh ranh suốt 365 ngày trong năm – Đừng hỏi lý do nhỏ này chi cho tổ mất công.
Người phụ nữ với mái tóc vàng bạch kim tuyệt đẹp xoắn nhẹ lọn tóc bằng ngón tay, lặng lẽ ngắm nhìn mẹ mình. Nhưng điều đáng kinh ngạc là trong mắt cô lại ánh lên sự ganh tị và đố kỵ.
Stella không chỉ ghen tỵ với mẹ mình mà còn muốn biết một điều: ‘Bí quyết của một người phụ nữ thành công’ – hình mẫu lý tưởng mà cô hằng ao ước.
“Mẹ, làm sao con có thể lấy được tấm chồng tốt như mẹ vậy?”
“...Làm sao mẹ biết được chuyện đó chứ?”
Thế nhưng, những gì nhận được lại là câu trả lời hời hợt như thể không mấy bận tâm. Cora không phải là không muốn đưa ra lời khuyên cho con gái đang có ý định lấy chồng. Nhưng từ khi sinh ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, càng không có ý định sống như một người phụ nữ. Làm sao cô có thể biết được những thứ như 'làm thế nào để lấy chồng tốt'?
“Mẹ thật ky bo.”
“......?”
Nghe thấy lời trách móc từ con gái, Cora ngừng ghi chép và đặt bút lông xuống. Cuộc trò chuyện này có thể sẽ tốn kha khá thời gian đây.
‘Lại bắt đầu rồi?’
Cora không thể đoán được lần này Stella sẽ tính bày trò gì. Đứa con gái thứ hai lúc nào cũng bày vẽ ra những câu chuyện kỳ lạ và độc đáo để làm mẹ phải đau đầu.
“Lần này là gì nữa...?”
“Mẹ có tất cả mọi thứ còn gì!”
Mắt Cora mở to vì ngạc nhiên. Trang trại nuôi hươu và tiệm canh huyết của cô thì đang trên bờ vực phá sản, chuyện nuôi dạy con cái cũng thành một mớ hỗn độn. Vậy mà Stella lại bảo cô có tất cả mọi thứ? Cái thể loại nhảm nhí gì thế này?
‘Chẳng lẽ mình đang có gì à?’
Tất cả gia sản của cô là căn nhà tranh hai tầng mà cả gia đình đang ở. Nhưng ngay cả nó cũng sắp đến lúc phải bán đi rồi.
“Mẹ có gì mà con gọi là có tất cả?”
“Mẹ đẹp mà.”
“Con l...”
Lại cái chuyện cũ rích mà cô con gái ngốc nghếch này cứ lôi ra mãi không chán. Thực sự thì Cora không quan tâm gì đến sắc đẹp. Đúng hơn là cô đã phải chịu đựng bao nhiêu phiền phức vì khuôn mặt này rồi? Kể cả bây giờ, dù đã là một người phụ nữ có chồng, mỗi lần ra đường cô vẫn phải đau đầu vì đám đàn ông cứ vây quanh mình.
"Đừng bàn về chuyện đó nữa, giờ mẹ đã là phụ nữ có gia đình rồi, mặt đẹp thì có lợi gì đâu chứ?"
"Con thấy mẹ đẹp hơn con! Mẹ còn lấy được chồng tốt nữa! Mẹ xem con nói đúng không?"
"Thôi đi..."
"Mẹ đã dùng khuôn mặt xinh đẹp đó để quyến rũ cha đúng không?”
"Vậy mẹ có cái gì mà con gọi là có tất cả?"
"Phụ nữ đẹp, gặp và cưới được người đàn ông tốt. Nếu không phải mẹ có tất cả thì là gì?”
"...Ừm."
Trong xã hội gia trưởng khắc nghiệt của thế giới này, lời nói của con gái không hẳn là sai nên Cora không có gì để phản bác. Theo lời Stella, Cora cũng cho rằng mình ít nhất cũng đã lấy được một người chồng tốt.
"Nhưng mà, mẹ đâu có dùng vẻ đẹp này để quyến rũ cha con đâu?"
“Hả? Vậy thì mẹ quyến rũ cha bằng cách nào?”
"...Điều đó thì không cần con phải biết."
"Sao vậy mẹ!?"
Cora trả lời gọn lỏn một câu. Dù có úp một tấm sắt lên mặt đi nữa, Cora cũng khó lòng mà kể cho con gái nghe người luôn phủ nhận bản thân là phụ nữ như cô lại dùng kế mang thai để tấn công chồng mình.
"Chắc chắn là nếu con gặp được người như cha, dù anh ta không cao hay không phải quý tộc, con cũng thấy ổn thôi."
"Hửm? Anh ấy có thể chẳng kiếm ra tiền được đâu đó? Vậy mà con vẫn thấy ổn sao?"
Chồng cô quả thực là một người đàn ông tốt, nhưng với một người thực dụng như Stella, hình mẫu đó dường như không phải là gu của con bé. Điều này khiến Cora có chút ngạc nhiên.
“Không sao đâu, mẹ ơi. Nếu là một người như vậy thì con sẵn sàng kiếm tiền nuôi anh ta!”
"Con á? Mẹ không nghĩ con làm được đâu. Với cả, con có kiếm được tiền không đã?"
"Mẹ nghĩ con là kiểu người thế nào vậy? Không phải con không kiếm tiền được, con chỉ đang thực hiện phong trào No Money để cống hiến cho xã hội thôi!"
"Ờ hử~ Ờ hử~"
“Cái giọng điệu đó là sao? Nghe kỳ cục thế nào ấy mẹ?”
"Đó là tiếng Elf, nó có nghĩa là 'Tôi đang chăm chú lắng nghe đây’."
"Thật không?"
"Thật~"
"Haiz, nếu con tìm được một người đàn ông tốt như mẹ thì con đã không phải mệt mỏi với mấy cái buổi xem mắt hay hẹn hò giới thiệu rồi…”
'Ừm, suy nghĩ của Stella có hơi bất ngờ, nhưng không phải là không có khả năng đâu nhỉ?'
Việc một người thực dụng như Stella nói tốt về cha mình như vậy cũng không phải điều gì lạ. Không chỉ riêng Stella, những đứa con khác của Cora cũng đều rất kính trọng cha chúng. Trong số đó, đứa đầu lòng Daisy thậm chí còn coi ông như một tín ngưỡng.
Tấm lòng quý trọng cha của bọn trẻ làm Cora cảm thấy rất ấm lòng. Nhưng riêng câu nói ‘không cần cao’ thì cô không thể nào chấp nhận được.
"...Cha con cao mà?"
"Cao cái gì mà cao? Là đàn ông nhưng cha với con chẳng chênh lệch bao nhiêu."
"Vì khác chủng tộc mà? Trong số đồng loại của cha, ông ấy thuộc dạng rất cao đấy. Không nhờ vậy thì con làm sao mà cao ráo được thế này?"
"Hừ! Cao thì để làm gì? Con còn chẳng được thừa hưởng đôi mắt đỏ và mái tóc trắng của mẹ nữa là!”
"Dù sao cái loại như con... không..."
Cora định nói câu: "Dù sao cái loại như con mà không thay đổi thì chẳng bao giờ tìm được đàn ông tốt đâu." nhưng cô cố cắn chặt môi và nuốt lại lời nói.
Cora nhớ lại thời cô còn điên cuồng hơn Stella nhiều và đã khiến chồng mình khổ sở không ít. Chính vì vậy, cô nghĩ mình không có đủ tư cách để chế nhạo con gái.
"Cái loại như con? Ý mẹ là gì?”
"Khụ, ý mẹ là… loại con gái như con thì dù màu tóc hay màu mắt có là gì cũng sẽ tìm được người đàn ông tốt thôi.”
"Người đàn ông tốt? Mấy gã đàn ông ở vương quốc Talas chẳng ai lọt vào mắt con cả. Hay mẹ con mình chuyển nhà đi?"
"...Cứ thử tìm kỹ lại xem. Trong số những người con bỏ qua, nhiều người trong đó cũng không đến nỗi tệ đâu.”
"Mẹ ơi, con thấy tiêu chuẩn chọn con rể của mẹ thấp quá đấy?"
"Thấp gì mà thấp. Mẹ có kỳ vọng gì đâu?"
Đúng vậy, là ai cũng được. Cora chỉ mong có ai đó chịu xách đứa con gái phá gia chi tử của mình đi, cô thật sự cầu nguyện từ tận đáy lòng.
"Haizz, giá mà con giống mẹ thì giờ đã gặp được người đàn ông tốt rồi…”
"Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, ngoại hình không quan trọng?”
Đối với Stella, ngoại hình luôn là ưu tiên hàng đầu. Cô không thể chấp nhận được việc bản thân không xinh đẹp bằng mẹ. Bởi trong mắt Stella, mẹ cô là người đẹp nhất trên thế giới.
Stella tin rằng lý do mình không đẹp bằng mẹ là vì cô không có đôi mắt đỏ và mái tóc trắng, mà thay vào đó lại là đôi mắt xanh và mái tóc bạch kim.
‘Biết phải làm sao bây giờ…?’
Đây là chuyện nằm ngoài khả năng của Cora. Bán Elf không thừa hưởng sức mạnh ma thuật thiên bẩm hay phước lành từ rừng rậm của High Elf. Điều này cũng áp dụng cho ngoại hình, một bán Elf chỉ cần thừa hưởng được chút gì đó, dù là màu tóc hay màu mắt từ cha mẹ, đã được xem là may mắn lắm rồi. Trên thực tế, trường hợp không thừa hưởng đặc điểm nổi trội nào như Stella mới là điều bình thường.
"Con tuy không giống mẹ nhiều lắm, nhưng trong năm đứa thì con là người đẹp nhất đấy. Vậy là tốt rồi chứ?"
Những đứa con khác ít nhiều đều giống mẹ ở một trong ba yếu tố: màu tóc, màu mắt, hoặc đường nét khuôn mặt. Tuy nhiên, người có ngoại hình đẹp nhất lại chính là Stella.
"Con biết. Nhưng nếu con có đôi mắt đỏ và tóc trắng như mẹ, chẳng phải sẽ đẹp hơn sao?"
"Không đâu, mẹ thấy giờ con đẹp hơn đấy."
"Con không nghĩ vậy..."
Dù nghe mẹ khẳng định chắc nịch, Stella vẫn giữ nguyên thái độ không đồng tình. Cora không khỏi thở dài, tự hỏi cái tính bướng bỉnh này rốt cuộc là giống ai…
‘Không, chờ đã. Lẽ nào lại giống mình?’
Stella đúng là luôn thừa hưởng những thứ mà Cora chẳng hề muốn con mình giống. Cô thở dài ngao ngán trong lòng.
Cô gái tóc bạch kim không chịu đồng tình với mẹ mà cứ lải nhải tiếc nuối mãi. Cuối cùng lại buột miệng nói ra những lời không cần thiết.
"Haiz, giá như mình cũng có tóc trắng và mắt đỏ như anh Daisy..."
"Gì?"
"A, không, ý con không phải vậy..."
"Con vừa nói gì? Thử nói lại xem?"
"K-không! Ý con không phải vậy đâu ạ!”
“Dù là ý gì đi nữa, mẹ không muốn nghe con nói mấy lời đó thêm lần nào nữa, hiểu chưa?”
“D-dạ, con biết rồi. Đừng giận con nữa, mẹ nhé…”
"Haa..."
Hành động bất cẩn của con gái khi nhắc đến vẻ ngoài của Daisy suýt nữa khiến một tay Cora giơ lên. Stella nhận ra mình đã lỡ lời và ngay lập tức cúi đầu xuống, còn Cora thì thở dài rồi lùi lại.
Chắc hẳn ý của Stella là con bé cảm thấy ghen tị với anh cả Daisy vì có mái tóc trắng và đôi mắt đỏ giống mẹ.
Tuy nhiên, như đã đề cập trước đó, việc những đứa con bán Elf của Cora có thể thừa hưởng trọn vẹn đặc điểm di truyền của cô ấy là điều không thể. Đáng tiếc thay, Daisy không giống mẹ mà chỉ là người mắc chứng bệnh bạch tạng cực độ, một bệnh albinism khiến cậu có làn da và mái tóc rất trắng.
Cora đã chứng kiến Daisy phải chịu đựng nỗi đau như thế nào nên cô rất nhạy cảm với những lời nhận xét về ngoại hình của con trai đầu lòng.
‘Mình có giận quá không?’
Nhìn thấy Stella cúi đầu và làm vẻ mặt ủ rũ, Cora cảm thấy lòng mình dịu lại. Stella rất yêu quý Daisy, có vẻ như con bé đang cảm thấy có lỗi với anh trai vì những lời mình vừa nói.
Stella hoàn toàn không có ý nói xấu Daisy, chỉ là con bé lỡ lời thoáng qua trong lúc nói chuyện ấy thôi. Cora cũng cảm thấy mình đã phản ứng thái quá.
‘Mình sẽ dỗ dành và an ủi con bé.’
Dù bề ngoài Stella có vẻ trưởng thành, nhưng trái tim thì vẫn còn như một đứa trẻ. Chính vì vậy, Cora quyết định sẽ vỗ về trái tim của con gái mình.
Bởi vì đó chính là vai trò của một người mẹ.
Một bệnh lý bẩm sinh có đặc trưng là sự thiếu một phần hoặc hoàn toàn sắc tố ở da, tóc và mắt do rối loạn quá trình sinh tổng hợp ra melanin, làm cho da, tóc và mắt của người bệnh có màu nhạt.