◇
Tạm biệt Elria ở ký túc, Reid tới lớp để chờ một người xuất hiện.
Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt mở ra.
“Xin lỗi vì để em chờ lâu nhé, bài thuyết giảng của Elise dài quá…”
Alma gãi đầu, nở nụ cười và nói.
Nhưng biểu cảm của Reid không có gì thay đổi.
“Vậy thì tôi cho là cô đến đây với ý định muốn nói chuyện?”
Reid hiện đang coi Alma là “kẻ thù” cần phải đề cao cảnh giác, thay vì coi cô là giáo viên.
Quê nhà của Reid, Altein, không còn tồn tại trên bản đồ hay trong lịch sử, thế nhưng Alma lúc đó lại treo lá quân kỳ của đất nước đã diệt vong ấy trên Ma Trang của mình.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, tại sao cô lại có quân kỳ của Altein?”
Reid lặp lại chính xác những lời lúc trước.
Nhưng Alma lại tỏ ra bối rối.
“Theo cách diễn đạt thì… ‘Altein' là tên của một quốc gia, đúng không?”
“Đừng có giả vờ nữa, khi mà nó đã gắn trên Ma Trang của cô.”
“Tôi nói thật đấy. Nhưng giờ tôi đang muốn biết tại sao em lại gọi tấm vải đó là 'quân kỳ' cơ.”
Nhận thấy Reid đang vô cùng cảnh giác, Alma thở dài.
“Đến lượt tôi. Lý do gì để em gọi đó là ‘quân kỳ'?”
“Có phải cô hỏi vậy vì nghĩ rằng một người nhận ra đó là lá ‘quân kỳ' chỉ bằng quan sát là chuyện bất thường?”
“Đúng thế. Như em vừa nói, quả thực thứ được gắn trên Ma Trang của tôi là một lá ‘quân kỳ', nhưng… chỉ có những người thừa kế dòng họ Kanos mới biết được điều đó.”
Lần này, Alma hướng sự cảnh giác của mình về phía Reid.
“Trả lời tôi ―― cậu là ai?”
Reid trầm ngâm suy nghĩ, im lặng đối mặt với Alma.
Mặc dù Alma không phản ứng với “Altein”, nhưng cô biết đó là lá “quân kỳ”.
Trường hợp này đáng lẽ không thể xảy ra được.
Nhưng Reid đã trải qua những chuyện tưởng chừng như bất khả thi rồi.
Ở thế giới của một nghìn năm sau, cả “Anh hùng” và “Hiền nhân” đều được tái sinh ――
Cảm giác khó chịu này chắc chắn có liên quan tới chuyện đó.
Vì lý do ấy… Reid mạnh mẽ gật đầu.
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể trả lời được.”
“Hmm, giờ đến lượt cậu giả vờ à?”
“Không, trái lại thì tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi khác, nhưng tôi sẽ không tiết lộ điều gì về bản thân mình, và cô có thể theo đó mà suy ra danh tính của tôi.”
“…Ra vậy, cậu cũng tính trước rồi đấy nhỉ?”
Alma cười, có vẻ đã nhận ra ý đồ của Reid.
Nói cách khác, việc đưa ra thông tin như thế nào là quyền của Alma, và nếu Reid có câu trả lời cho những câu hỏi mà chỉ vài người biết được đáp án, thì từ đó cô có thể tìm ra danh tính thật sự của anh.
Mặt khác, Alma bị buộc phải đơn phương đặt vấn đề, và Reid có thể xác định được độ tin cậy của cô mà không bị lộ danh tính.
“Cứ thoải mái chất vấn bất kỳ điều gì cô muốn. Từ nãy đến giờ toàn là tôi hỏi thôi.”
“Được rồi… cậu nghĩ sao về ‘ánh trăng’ sáng vằng vặc trên bầu trời?”
“Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp trừ lúc tiến hành chiến dịch về đêm, nhưng đấy chỉ là ý kiến cá nhân của tôi."
“Không sao, một câu khác này… Cậu thấy sao về một người kỹ tính?”
“Họ là những người nghiêm túc, cần cù và chịu khó, hơi kém linh hoạt nhưng chung quy vẫn tốt. Không tệ nếu có những người như thế làm thuộc hạ.”
“Hiểu rồi, thế còn ――”
Không hề có phương hướng rõ ràng, người hỏi, người trả lời, và đôi bên đều cố thăm dò ý đồ của đối phương.
Khá nhiều vấn đề đã được đặt ra, từ phản ứng lúc tỉnh dậy sau khi chợp mắt hay khi thấy biển, đến chi tiết cụ thể hơn như cách xử lý người phạm luật trên chiến trường.
Biểu cảm của Alma dần thay đổi qua từng câu hỏi.
Sự căng thẳng dần phai đi, và trên gương mặt cô hiện hữu nụ cười dịu dàng như khi lật qua từng trang của cuốn album chứa đầy kỷ niệm.
Và Alma chầm chậm gật đầu.
“Được rồi, câu hỏi tiếp theo cũng sẽ là câu cuối cùng.”
“Như vậy là đủ rồi à?”
“Ừ, chắc chắn là em đã có câu trả lời rồi.”
Reid đã biết Alma muốn hỏi gì từ trước cả khi nghe được những lời ấy.
Tất cả những gì Alma vừa nói, là về một người duy nhất trên thế gian này.
Mặc dù chỉ làm việc với nhau vài năm ngắn ngủi, nhưng Reid nhớ rất rõ người đó.
Đó là cá nhân đã đồng hành cùng anh trong những năm tháng cuối cùng trên chiến trường, đã chăm chú lắng nghe, nói chuyện, và ghi chép lại những gì quan trọng nhất khi có cơ hội.
“―― Ngài còn nhớ ‘Tôi’ không, thưa ‘Bệ hạ’?”
Reid đáp lại bằng một nụ cười.
“Chỉ có duy nhất một người gọi tôi là ‘Bệ hạ' thay vì Đại tướng.”
Người đàn ông thuộc quân đội Altein, người đồng hành cùng Reid với tư cách là người cầm cờ của “Anh hùng”.
Người đàn ông đã khóc thương cho sự ra đi của “Hiền nhân”, và đã rơi lệ vào thời khắc tiễn biệt Anh hùng.
“Tôi nhớ chứ ―― ‘Lyatt'.”
Reid nói ra tên người cấp dưới năm xưa, và so sánh gương mặt người đó với Alma.
Nghe thấy câu trả lời, Alma cúi đầu, thở ra như nhẹ nhõm.
“…Em chính là ‘Bệ hạ’ được viết trong các ghi chép.”
Alma thì thầm, nước mắt vương trên mi.
“Để cho chắc chắn, cô có quan hệ như thế nào với Lyatt?”
“Đó là tên của cụ tổ của gia đình tôi. Ông là người đã ghi chép và truyền lại qua từng đời của gia tộc Kanos, và ông đồng thời cũng là người cầm cờ của ‘Bệ hạ’.”
Không chỉ vậy, Lyatt còn giúp đỡ Reid kể cả những lúc bình yên hiếm thấy.
Anh luôn kính trọng và theo đuổi bóng hình của người anh hùng khi ấy, và là một người vô cùng nghiêm túc kỹ càng, đến cả những lời cuối cùng họ nói với nhau ngày hôm đó cũng được anh ghi chép lại.
“Haa… đúng là một người kỹ tính, để lại cả ghi chép đến cả nghìn năm sau.”
“Có lẽ vì ông đã vô cùng cảm phục ‘Bệ hạ’.”
Một nghìn năm không phải quăng thời gian ngắn.
Dù thế, Lyatt vẫn truyền lại ghi chép của anh – về hình bóng người “Anh hùng” mà anh ngưỡng mộ cho các thế hệ sau.
“Như đã hứa thì tôi sẽ không dò hỏi thêm về em, chẳng hạn như lý do mà một người từ một nghìn năm trước lại đang sống trong hiện tại.”
“Cảm ơn cô, nhưng nói thật là chính tôi cũng không biết.”
“…Ra thế, vậy thì tôi sẽ nói cho em những gì tôi biết, chứ không thì cụ tổ sẽ giận tôi lắm.”
“Đúng nhỉ, lúc cậu ta cáu trông đáng sợ lắm.”
Cả hai khúc khích cười, biểu cảm của Reid có chút chuyển biến.
“Dù sao thì tôi vẫn muốn hỏi lại lần nữa. Cô không biết gì về ‘Altein’, đúng không?”
“Phải, tôi chưa từng nghe về tên của đất nước ấy. Lá quân kỳ cũng như các ghi chép thì được truyền lại, nhưng cái tên đó thì không.”
Điều này không hề bất khả thi.
Lyatt luôn ngưỡng mộ Reid, và anh đã rơi nước mắt thất vọng về quyết định xâm lược của đất nước ngay thời khắc Hiền nhân ra đi.
Như vậy có khả năng là “Altein” đã bị thận trọng xoá đi không còn vết tích, và một số cái tên khác nữa.
“Cô có ký ức nào về ‘Anh hùng’ và ‘Reid Frieden’ không?”
“Có, vì tôi đang nghiên cứu ma pháp, nên tôi có tìm hiểu thêm về khảo cổ và lịch sử, cũng như văn hoá và truyền thuyết được truyền miệng của tộc Elf.”
“Nhưng nó lại không được viết trong các ghi chép?”
“Ừ, chính tôi cũng đang nghĩ là có vấn đề gì đó…”
Nhắc đến Reid là nhắc đến “Anh hùng”. Mặc dù Lyatt thường gọi anh là “Bệ hạ”, nhưng thỉnh thoảng cũng gọi anh bằng danh hiệu ấy, nên khó mà tưởng tượng được trong ghi chép lại không có bất kỳ từ nào giống vậy.
Nói cách khác ――
“―― Ai đó đã cẩn thận xoá bỏ sự tồn tại của ‘Anh hùng’.”
Alma hơi cau mày khi nghe Reid nói.
“Nhưng đấy là ghi chép cá nhân mà em? Nếu là văn bản chính thức thì đúng là có thể, còn đây là do một người tự viết ra, và nếu những ghi chép này bị chỉnh sửa hay giả mạo thì phải có dấu tích chứ?”
“Nếu là lẽ thường thì đúng là không thể, nhưng… quá nhiều điều bất khả thi đã xảy ra rồi.”
Vương quốc Altein cũng tương tự thế.
Cũng dễ hiểu khi cái tên của người anh hùng thua trận bị xoá khỏi lịch sử, vì vậy Reid không để tâm đến điều đó cho lắm.
Nhưng sự nghi ngờ một lần nữa nảy sinh sau khi anh hội ngộ với Elria.
Nếu Altein là một đế chế vĩ đại đã từng thống trị một nửa lục địa, sẽ không có gì bất ngờ nếu lịch sử có ghi chép lại kể cả sau khi thua trận.
Để xác nhận, Reid đã đọc hầu hết các tài liệu lịch sử trong thư viện của gia đình Caldwen, nhưng tuyệt nhiên không thể tìm thấy bất kỳ thông tin gì về Altein.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
“Hơn thế nữa, rất kỳ lạ khi tộc Elf vẫn biết về ‘Anh hùng’ và ‘Reid Frieden’, bởi thông thường, thông tin sẽ bị xoá bỏ toàn bộ chứ?”
“…Có thể là do truyền miệng.”
Alma vuốt cằm suy đoán.
“Bởi vì Elf là chủng tộc sống rất lâu, nên kiến thức và kỹ thuật sẽ hầu hết được chọn lọc và truyền miệng chứ không để lại ghi chép, ví dụ như câu chuyện về ‘Hiền nhân’ và ‘Anh hùng’ khi trước tôi từng nghe.”
“…Ra là thế, vậy thì cũng dễ hiểu.”
Elf có tuổi thọ gấp ba lần con người, và thường thì họ sẽ sống đến gần ba trăm tuổi.
Cho là thông tin chỉ bị xoá khỏi sách vở và ghi chép chứ không ảnh hưởng đến “ký ức” về thời đại ấy, thì việc chỉ có các Elf biết chuyện là điều dễ hiểu.
“Điều quan trọng khi đó là ranh giới giữa hai chủng tộc sẽ không biến mất ít nhất là trong vài thập kỷ tới, vì thế tộc Elf sẽ không chia sẻ những gì họ biết cho con người. Khả năng cao là những người ấy cũng đã không còn nữa, và những câu chuyện thời đó đã được truyền miệng lại như truyện cổ tích.”
“Sự tồn tại của Hiền nhân khi đó là không thể thiếu đối với quá trình sáng lập và phát triển đất nước, và họ không thể công nhận những truyền thuyết hay sự thật về một cá nhân ngang tài ngang sức với Ngài.”
Đó là vì sao cả “Anh hùng” và “Altein” bị xoá khỏi lịch sử.
Và ―― chuyện gì đó đã xảy ra sau khi Reid ra đi, nhưng lúc này anh chưa đủ dẫn chứng để suy đoán hay đưa ra kết luận.
“Mà thôi không sao. Thông báo cho tôi khi cô nắm bắt được thông tin gì mới. Chắc chắn là người nghiên cứu lịch sử như cô sẽ biết nhiều hơn tôi.”
“Tôi không phiền, nhưng… em cũng có gan đấy, dám ra lệnh cho pháp sư cấp đặc biệt, chưa nói đến cách mà em xưng hô với tôi cứ như là thân mật lắm?”
“Không được à? Tôi là ‘Bệ hạ', người mà tổ tiên cô kính trọng đấy.”
“…Em không cần trả lời đâu, nhưng Elria-chan cũng thế à?”
“Tôi sẽ để cô tự tưởng tượng.”
“Wow… thế là tôi vừa mới khiêu chiến với ‘Hiền nhân’? Đúng là tôi có hẹn tái đấu sau khi em ấy tốt nghiệp, nhưng không phải tôi sẽ hoá thành tro nếu Elria-chan nghiêm túc à?”
Alma ngước lên, mặt tái mét như đã nhận ra danh tính thực sự của Elria.
Ai mà ngờ được đối thủ của mình, đứa mà đúng ra phải nếm vài bài học nhớ đời vì hỗn hào lại là vị Hiền nhân vĩ đại, người khai sinh ra ma pháp?
“Lúc đó thì cô cứ chuẩn bị tinh thần và chấp nhận bị dần nhừ tử thôi.”
“Ít nhất thì giúp đỡ đứa cháu chắt dễ thương của cấp dưới đi chứ.”
“Em chỉ là đứa phế vật đến ma pháp còn không dùng được thôi, có phải pháp sư cấp đặc biệt như ‘Sensei' đâu.”
“Hahaha… đúng là một thằng ‘học sinh' hư đốn mà…!”
Bỏ qua những lời đó của Alma, Reid từ từ đứng dậy.
“Nói vậy đủ rồi. Tôi sẽ trông cậy vào cô khi có vấn đề gì nảy sinh.”
Nghe Reid nói, Alma cũng đứng lên.
“Đã rõ ―― cứ để đó cho tôi, thưa ngài Frieden.”
Alma nhe răng cười, đứng chào Reid như cách mà người cấp dưới năm xưa đã từng.
◇
Chương 3 đã hoàn thành. Như thường lệ, nữ sinh đại học dú to Sakuya xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại quý độc giả ở chương 4.1 sau 3 tháng nữa :peace: