Eikoku Kanojo wa "Rabu Yuu" jyanakute "SUKI" to iitai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

LN - Tập 1 - Phần kết thúc

“Câu tiếng Anh này mang nghĩa「muốn nhờ」.”

“Vì「Please」để ở đầu nhỉ?”

“Phải phải, cậu hiểu rồi đấy.”

“Ehehe……”

Sau đó được một lúc.

Ánh chiều tà chiếu vào phòng và trời dần trở nên mờ tối.

Sự xấu hổ và ngượng ngùng đã vơi đi phần nào khi thời gian đã trôi qua cho đến lúc ấy, chúng tôi đang cùng nhau học một cách thuận lợi.

“Thế nên, câu trả lời đối với câu anh ngữ này chỉ là「Yes」hay「No」là được. Vì nó không bắt mình nói ra lý do gì cả.”

“Vậy câu「Please eat rice together」tớ trả lời「Yes」được cậu ha!”

“Tiện thể bổ sung thêm là cậu cũng có thể dùng「OK」hay là「Of course」. Đúng hơn những cái này trông giống như một cuộc hội thoại hơn, nếu được thì cậu nên dùng những thứ kia.”

Hiiragi đáp ‘ra là như vậy’ lại. Nhỏ vừa hiểu vừa tổng hợp lại vào vở.

Từ lúc ấy thời gian đã trôi qua kha khá rồi, nhưng nhắc mới nhớ là chúng tôi chưa nghỉ giải lao hay làm gì cả.

Chính xác hơn, ai ngờ có thể tập trung học vài tiếng đồng hồ trong tình trạng thế này cơ đấy.

“Fưfư~, những câu hỏi dần dần được giải, tớ cảm thấy mình trở nên thông minh hơn.”

Hiiragi trở nên hạnh phúc sau khi giải được câu hỏi, nhỏ quay qua tôi và khẽ nở nụ cười.

Gương mặt yêu kiều ở gần khiến tôi trở nên hồi hộp.

“Mới chỉ giải được mấy câu hỏi đơn giản thôi mà.”

“Dù là thế đi nữa~! Tớ cảm thấy mình trở nên thông minh hơn rồi!”

“Hô hô~……?”

Mới chỉ dạy học cho nhỏ hai lần thôi vậy mà đầu óc đã trở nên thông minh rồi à? Fừ~……Xem nhẹ chuyện học hành quá rồi đó, cô tiểu thư.

Hết cách, thằng con trai làm được chuyện ở đây sẽ dạy cho nhỏ biết hiện thực nghiêm túc.

“Vậy, tớ sẽ đưa ra câu hỏi cho Hiiragi đã trở nên thông minh nhé. Hình thức là「giải đáp câu hỏi」giống như những câu giải lúc ban nãy.”

“Cậu cứ ra đề đi!”

Dừng lại, tớ biết cậu thể hiện quyết tâm, nhưng đừng có ưỡn ngực lên.

Chỉ cần như thế thôi, với tư thế như nhìn xuống ngực cậu, ánh mắt tớ sẽ chạy loạn lên mất đấy biết không?

“Tr-, trước tiên……What kind of music do you like? (Bạn thích loại nhạc như thế nào?).”

“Exactly (Chính xác)!”

Câu trả lời khó hiểu nhỉ.

“Tiếp theo…… There is a person over there (Có người đang đổ gục ở đằng đó).”

“Good luck (Cố gắng lên)……”

“Đến cứu người ta cái đi.”

Nếu có thời gian an ủi thì tôi muốn nhỏ đến giúp thì hơn. Vì người ta đang đổ gục mà.

“Hà~……Nà, hiểu chưa? Cậu vẫn còn ở mức độ cần phải học nhiều hơn nữa.”

Nói thật Hiiragi chưa đến mức gọi là「thông minh」đâu.

Tuy tôi nghĩ nhỏ đã trưởng thành, nhưng khen nhiều quá nhỏ sẽ kiêu ngạo——Chẳng muốn nhỏ như thế đâu nên tôi muốn nhỏ hiểu rõ ràng mình đang đứng ở mức độ nào.

“T-, tại câu hỏi của Kisaragi-san khó quá đó!”

“Thế à?”

Ờ thì tôi cũng có cảm giác mình đã ra câu hỏi khó……nhưng không khó đến như thế đâu.

“Phải đó! Có lẽ nếu như được ra câu hỏi như thế này, Kisaragi-san sẽ không thể trả lời được đâu!”

“Thế thì ngoài sức tưởng tượng rồi.”

Thế này thì ở mức của tôi có thể đạt được điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra.

Bị nhỏ nói không thể trả lời được thế kia, thế nào đi nữa tôi cũng không thể bỏ ngoài tai được.

Chí ít thì, tôi tuyệt đối sẽ không đưa ra những câu trả lời như động viên, bỏ mặc một người đang gặp nguy hiểm đâu.

“Được rồi, nếu như cậu nói như thế thì hãy thử đưa ra câu hỏi xem.”

“Được chứ?”

“Ờ……Tớ sẽ trả lời toàn bộ như là trong một cuộc hội thoại đàng hoàng. Cậu sử dụng từ điển, smartphone để tra cứu cũng được. Những câu hỏi mà bản thân cậu cho là khó, hay giống như một cuộc hội thoại thực tế, nếu như là một câu hỏi mang hình thức cậu muốn nói, muốn truyền đạt cho tớ thì tớ cũng không bận tâm đâu.”

“M, muốn truyền đạt……~!?”

Khi tôi nói thế thì đột nhiên mặt của Hiiragi trở nên đỏ ửng.

Bộ tôi nói ra cái gì lạ lắm hả?

Chắc chắn là đâu có yếu tố gì để làm cho nhỏ đỏ mặt đâu ta……

“(Chuyện muốn truyền đạt……L-, làm thế nào đây!? Bây giờ là cơ hội đúng chứ!? Bây giờ nên nói「YÊU」sẽ tốt hơn chứ!? Nhưng mình cũng thấy hơi quá sớm……~!)”

Hiiragi áp tay lên đôi gò má đỏ ửng, bắt đầu lầm bầm.

Lạ thật ta, ở khoảng cách gần thế này mà tôi hoàn toàn không biết nhỏ đang nói cái gì cả.

“O~i……Hiiragi-sa~n?”

“(Nhưng mình vừa quyết định sẽ cố gắng……Cũng có khả năng nếu để trôi qua cơ hội này, dù trải qua bao lâu mình sẽ không thể nói ra được mất———)”

Nhỏ bơ mình à, phải thế không.

Bước vào thế giới riêng của bản thân thì cũng được……Nhưng chỉ có hai người thế này chẳng phải nên đối thoại với nhau sẽ tốt hơn sao, híc.

“Ki, Kisaragi-san~!”

Khi khóe mắt tôi đang ứa lệ thì cuối cùng Hiiragi cũng quay lại và phản ứng—nhưng mà, tôi cảm thấy ánh mắt ấy như đang đọng lại sự quyết định vậy.

Cái này, là quyết định thắng thua á? Nhỏ để bụng chuyện mình nói nhỏ không thông minh ư?

Ai……”

“Hửm?”

A, Ai……A, ai……rabư……ai~!”

Nhưng mà, miệng của Hiiragi cứ đóng mở nên chỉ toàn tạo ra những từ không thành.

Thế này, nhỏ đang cố gắng để nói nhưng lại ngượng ngùng mà chẳng thể nói ra……cảm giác giống như vậy ấy.

Rabư……rabư, yuu……ra, rabư……~!”

“Gì cơ?”

“~~~~!”

Tôi chỉ hỏi lại thôi, vậy mà Hiiragi như giấu đi đôi tai cũng đã trở nên đỏ rực mà vùi mặt vào ngực tôi.

Dường như, do quá xấu hổ về câu mà bản thân định nói mà nhỏ đã chạm đến giới hạn chăng.

“(Không được……! Bây giờ mình vẫn chưa thể nói được~!)”

Nhưng mà nhé? Tuy là tớ không biết cậu định nói ra nội dung xấu hổ như thế nào, nhưng vùi mặt vào ngực đứa con trai thế này thì xấu hổ hơn đấy nhé? Với lại, lúc cậu bình tĩnh lại thì tớ không biết thế nào đâu đấy nhé?

……Nếu được thì tôi muốn nhỏ dừng lại ngay bây giờ. Bởi tôi cũng cảm thấy đuối cực.

——Sau đó được một lúc trôi qua. Hiiragi vừa nắm chặt tay áo của tôi rồi thì thầm ở mức mà tôi có thể nghe thấy.

“……Please date again (Xin hãy hẹn hò lần nữa nhé).”

“……………”

Câu hỏi từ miệng của Hiiragi khiến đầu tôi suy ngẫm một cách kì lạ.

(Hẹn hò……à~)

Đúng thật là buổi hẹn hò ngày hôm nay bị cắt ngang giữa chừng, nếu như Hiiragi có thể bắt đầu lại từ đầu thì tôi muốn nhỏ làm như thế.

Đối với Hiiragi, nhỏ có hiện thực mà mình phải đối mặt, nếu được hỏi đã vui chứ thì sẽ là ‘không’ vì người cô của nhỏ xuất hiện.

‘Nếu là như thế, thì lần này’——Có lẽ tôi sẽ nghĩ như thế.

Tại sao Hiiragi lại muốn hẹn hò với tôi? Dù thế nào đi nữa tôi vẫn tự hỏi về vấn đề ấy.

Tôi với Hiiragi có đang hẹn hò với nhau đâu.

Chắc chắn cả hai cũng hiểu được là không phải mối quan hệ như thế.

Với lại, còn chưa đầy một tháng tôi liên quan đến đứa con gái mang tên Hiiragi.

Nhưng mà—

“Of course (tất nhiên rồi).”

Vì tôi cũng đã rất vui.

Nếu như có thể làm lại, tôi muốn lại một lần nữa ra ngoài cùng với Hiiragi.

Tôi muốn cả hai trải qua thời gian vui vẻ mà không bận tâm về những xúc cảm đang vướng phải.

Tôi muốn có một ngày nghỉ……mà cuối cùng có thể nói ra rằng「tớ đã rất vui」, rồi bản thân có thể nhớ lại và nở nụ cười ở tương lai mà mình chưa hề biết đến.

“……Cảm ơn cậu, nhiều lắm.”

Tôi vừa nghĩ như thế, vừa nhẹ nhàng xoa đầu Hiiragi đã cố gắng để có thể nói ra.

Tuy không thể thấy được gương mặt, nhưng tôi có cảm giác rằng nhỏ đã khẽ cười một chút.

‎‎◆◆◆

“Chào nhé~! Tớ đã vui lắm~!”

“Ờ~! Lại đi chơi cùng nhau nhé Kannazuki!”

Nói như thế xong, tôi chia tay với lại đứa con trai trong câu lạc bộ bóng rổ mà cũng nổi tiếng trong lớp ở trước cửa tiệm.

Có thể thấy tên con trai mà tôi vừa chia tay ấy vui mừng hớn hở, nhưng mà trong tôi lại khác.

(Ừ~n……thôi chán rồi~)

Dính dáng với nhau một lúc, tôi cũng chán đi chơi với hắn ta thế này rồi.

Bởi vì, tên đấy suốt cả buổi chỉ toàn cố gắng cho tôi thấy là hắn ngầu thôi.

Cảm thấy tốt khi được thích ấy chứ, nhưng quả nhiên đã chán rồi, thấy tởm thật.

Một tí thôi, một tên con trai một lòng một dạ, che giấu cảm xúc nhưng để lộ từ từ ra ấy, loại đó cảm xúc hoàn toàn dễ chịu hơn……

(Phải ha! Không nhầm nếu là đứa đó thì có lẽ hợp không chừng!)

Tuy khác lớp nhưng mà lại cùng trường.

Là đứa con trai mà đã đến gần để thể hiện hảo ý với tôi, rồi bị tôi phủ trước khi tỏ tình.

Một đứa bạn cùng khối mà sẽ cố gắng nỗ lực để hòa hợp với lại sở thích mà tôi tùy ý nói ra.

Và, là một đứa tội nghiệp cho đến bây giờ vẫn còn thích tôi.

Nếu như đứa ấy thì rõ là một sự tồn tại lớn nhất lấp đầy những ham muốn của tôi hiện tại.

“Ừ~n~! Ở trường sẽ vui lắm đây~!”

Và rồi thế này, cảm xúc của tôi như là một đứa con nít mới tìm ra món đồ chơi mới vậy.