Sau một tháng làm cung nữ hầu phòng, nàng đại khái cũng dần nắm được thói quen sinh hoạt của chủ nhân rồi.
Dậy lúc giờ Mão, thay đồ cùng ăn sáng. Giờ Thìn ra ngoài làm việc, rồi lại quay về giờ Ngọ ăn chút điểm tâm. Đến khuya mới về nhà, tầm giờ Tuất, sau khi ăn tối Miêu Miêu mới về.
Sau đó thì tắm rửa hay làm gì đó. Dù được bảo cứ từ từ rồi về cũng được, nhưng nàng không muốn chạm mặt với “đối tượng” tối nay nên cứ chuồn lẹ.
Quả là mạnh mẽ thật đấy.
Thật lòng mà nói, việc dọn dẹp gian nhà quá rộng này coi như xong rồi, nàng đang cực kỳ nhàn rỗi.
Ban ngày nhàn rỗi, nàng chỉ có thể giết thời gian bằng cách nói chuyện phiếm với mấy bà cung nữ lớn tuổi lâu lâu ghé qua.
Bởi vì đã lấy dụng cụ bào chế từ nhà rồi nên nàng muốn làm thuốc lắm rồi.
Nói đúng hơn là gần như bị nghiện.
Gần đây, đầu ngón tay nàng cứ run lên, không biết có phải bị thương do giá rét không nữa.
Muốn chế đông trùng hạ thảo thì cần thảo dược phối hợp. Lấy từ nhà cũng có giới hạn. Thảo dược và độc thảo chỉ cách nhau có một gang tấc, có nhiều loại không thể mang vào cung được.
Cho nên nàng quyết định chuồn ra ngoài.
Dù là hầu phòng, nhưng chắc không cần phải ru rú mãi trong gian nhà của Nhâm Thị.
Chỉ cần làm xong việc trước khi chủ nhân về là được.
Nếu như bị hỏi thì cứ nói là đi lấy thêm dầu đi.
Vậy nên, Miêu Miêu làm xong hết mọi việc vào buổi sáng, chờ Nhâm Thị đi sau khi ngài ấy ăn xong điểm tâm, rồi chạy vọt ra khỏi gian nhà.
(Cha, giá mà cha trồng mấy thứ này ở đây nữa thì tốt quá).
Trong hậu cung, cha nàng La Môn đã cấy ghép rất nhiều loại thảo dược. Dù là người giản dị nhưng có vẻ ông đã tùy ý tự do thay đổi thảm thực vật trong hậu cung khá nhiều.
Dù rộng gấp mấy lần hậu cung, nhưng lại chẳng có mấy loại thảo dược làm nguyên liệu.
Chỉ tìm được mấy loại mọc đầy rẫy như bồ công anh, cỏ bồng. À còn cả Mạn Châu Sa Hoa (hoa Bỉ Ngạn) nữa.
Vì là mùa đông nên có một số thực vật khó tìm, nhưng dù sao thì cũng chẳng trông mong gì nhiều.
Lang thang một hồi thì Miêu Miêu bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một vị võ quan trẻ tuổi với gương mặt cương nghị. Là Lý Bạch, khách quen của kĩ viện. Nhìn màu đai lưng thì có vẻ hắn đã thăng quan rồi.
Hắn đang cùng vài tên nam nhân bên cạnh có vẻ như là thuộc hạ đang bàn bạc gì đó.
(Hắn nỗ lực phết nhỉ.)
Nghe nói mỗi khi nghỉ là hắn lại đến Lục Thanh quán uống trà cùng với mấy kỹ nữ hạng dưới.
Tất nhiên, mục tiêu chính của hắn tất nhiên là Bạch Linh tiểu thư, nhưng để gọi nàng ra thì cần số tiền bằng nửa năm thu nhập của thường dân.
Dù vậy, so với kĩ nữ cao cấp thì cũng khá rẻ, lý do chỉ có một, đó là vì nàng ấy khá dễ dãi. Giá trị của kĩ nữ phụ thuộc vào độ hiếm, càng dễ dãi với khách thì càng mất giá.
Những kẻ đáng thương đã từng nếm được vị ngọt của thiên đường chỉ còn biết cứ lui tới để được nhìn lén dung nhan của đóa hoa cao quý kia qua khe hở tấm màn che.
Việc thăng quan tiến chức cũng cho thấy hắn đang nỗ lực để đến gần đóa hoa kia.
Như thể cảm nhận được ánh mắt thương hại, Lý Bạch vẫy tay về phía Miêu Miêu và chạy đến. Hoàn toàn giống như một chú chó to đùng.
“Ồ, hôm nay ngươi đi theo hầu hạ phi tần nào à?”
“Không. Ta chuyển từ làm việc trong hậu cung sang làm hầu phòng cho một vị nào đó.”
“Hầu phòng? Ai mà thích của lạ thế?”
Lý Bạch nói năng thật khiếm nhã, nhưng mà âu cũng là phản ứng bình thường thôi.
Ai mà thích một đứa con gái mặt đầy tàn nhang, người như cây khô làm hầu phòng chứ.
Thực ra, nàng cũng không định tiếp tục trang điểm lớp tàn nhang ấy, nhưng nếu chủ nhân yêu cầu thì nàng sẽ tuân theo. Việc phiền phức này nàng đã quen từ lâu rồi.
(Rốt cuộc thì tên đó đang nghĩ gì vậy?)
“Này, nghe nói gần đây có quan lớn chuộc thân cho một kĩ nữ ở chỗ kỹ viện ngươi đúng không?”
“Đúng vậy.”
(Cứ nghĩ thế cũng chẳng sao.)
Khi khế ước thuê dụng được quyết định, lúc đến hoàng cung, mấy tiểu thư phấn khởi kỳ cọ cho ta từ đầu đến chân, mặc cho ta bộ đồ đẹp nhất, búi tóc, trang điểm lộng lẫy. Trông chẳng giống nữ quan mới chút nào.
Vì lý do nào đó, Miêu Miêu còn nhớ rõ cha đã nhìn nàng bằng ánh mắt như tiễn biệt một con bê con.
Kĩ nữ vào cung đã là chuyện lạ, lại còn được Nhâm Thị nhìn trúng nữa, nên nàng bị chú ý quá mức, cảm thấy không thoải mái.
(Dù sao thì…)
Tên Lý Bạch này dù đã đang đứng ngay trước mặt mà chẳng nhận ra nàng. Đúng là một con cún ngốc nghếch.
“Mà này, hình như ngươi đang bận gì đó thì phải, không sao chứ?”
“À, đúng lúc đang bế tắc đây.”
Tên thuộc hạ tiến lại gần. Từ xa thấy nữ quan thì tỏ vẻ vui mừng, nhưng khi nhận ra Miêu Miêu thì rõ ràng là thất vọng. Đúng là, thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Nghe câu chuyện thì có vẻ đêm qua đã xảy ra vụ cháy nhỏ. Bọn họ đang điều tra nguyên nhân.
Miêu Miêu thấy hứng thú nên tiến lại gần nhà kho bị cháy.
(Hừm…)
Dù cố tình che giấu, nhưng vẫn có vài điểm đáng ngờ.
Nếu chỉ là cháy nhỏ thì tại sao lại phải cử quan lớn như Lý Bạch đến chứ?
Hơn nữa, gọi là cháy nhỏ mà mảnh vỡ của tòa nhà văng tung tóe. Nói là nổ thì đúng hơn. Không biết có ai bị thương không nữa.
(Có vẻ như đang nghi ngờ là bạo loạn có tổ chức à?)
Tuy là thời đại tương đối hòa bình, nhưng không không có nghĩa là ai cũng hài lòng.
Dị dân thỉnh thoảng lại tấn công, nạn đói và hạn hán cũng không phải là không có.
Đặc biệt là vào thời tiên đế, nạn săn cung nữ hàng năm đã khiến tình trạng thiếu vợ ở nông thôn trở nên nghiêm trọng. Chắc chắn vẫn còn rất nhiều người oán hận.
“Này, ngươi đang làm gì đấy?”
“A, ta chỉ thấy hơi tò mò nên…”
Miêu Miêu nhìn vào bên trong qua cửa sổ vỡ. Hàng hóa bị cháy đen chất đống.
Nhìn thấy vài củ khoai vương vãi trên sàn, nàng đoán đây là kho chứa lương thực.
“Đừng có đi lung tung làm loạn nữa.”
Miêu Miêu phớt lờ lời Lý Bạch, khoanh tay lại. Trong đầu nàng chợt lóe lên điều gì đó.
“Ngươi có nghe ta nói không đấy?”
“Ta nghe rõ mà.”
Nàng nghe rất rõ, nhưng chẳng qua chỉ là không muốn nghe hắn lảm nhảm thôi.
Miêu Miêu đi về phía bãi phế liệu gần đó.
“Ta có thể lấy cái này không?”
“À, không sao đâu.”
Miêu Miêu tìm thấy một cái thùng gỗ, rồi tìm tấm ván phù hợp với nó.
Sau đó nàng sai bảo thuộc hạ của Lý Bạch tìm búa, cưa và đinh. Tên này cứ nhìn Miêu Miêu với vẻ khó chịu, nhưng khi thấy ngay cả phía trên cũng không làm gì được thì liền ngoan ngoãn chuẩn bị đồ đạc.
Lý Bạch cứ càu nhàu, nhưng có vẻ cũng khá tò mò Miêu Miêu đang định làm gì.
Miêu Miêu làm một tấm ván có lỗ ở giữa, rồi đóng nó lại làm nắp thùng gỗ.
“Ngươi có vẻ thạo việc này ghê nhỉ.”
“Vì ta lớn lên trong gia đình nghèo khó mà.”
Cuối cùng, Miêu Miêu lấy một thứ từ đống hàng hóa gần nhà kho bị cháy, rồi bỏ vào thùng gỗ.
“Xin lỗi, cho ta xin chút lửa được không?”
Một tên thuộc hạ mang đến sợi dây gai đang cháy âm ỉ.
Trong lúc đó, Miêu Miêu đã đi lấy nước từ giếng về.
Miêu Miêu cúi đầu cảm ơn tên thuộc hạ.
Rồi sau đó nàng đứng trước thùng gỗ.
“Lý Bạch đại nhân. Xin ngài tránh xa ra một chút, nguy hiểm đấy.”
“Nguy hiểm gì? Ngươi định làm gì đó? Đường đường ta là võ quan, có gì mà phải sợ chứ?”
Thấy hắn ta ưỡn ngực tự mãn, Miêu Miêu đành lắc đầu thở dài.
“Ta hiểu rồi. Nhưng mà nguy hiểm lắm đấy, xin hãy cẩn thận. Hãy chạy ngay nhé.”
Bỏ mặc Lý Bạch đang còn nghi nghi ngờ ngờ, Miêu Miêu kéo tay áo một tên thuộc hạ gần đó, ra hiệu cho hắn đi theo. Nàng bảo hắn hãy quan sát từ phía sau nhà kho.
Khi quay lại, Miêu Miêu bỗng ném mồi lửa vào thùng gỗ, rồi vừa che đầu vừa chạy đi.
Ngọn lửa phun ra từ thùng gỗ, bốc cháy dữ dội.
Lý Bạch hoảng hốt, có vẻ như hắn không kịp chạy rồi.
Tóc hắn bắt đầu bốc cháy, Miêu Miêu liền hất cả xô nước vào người hắn.
“Ta đã bảo đại nhân hãy chạy ngay đi rồi mà.”
“…”
Lý Bạch không nói nên lời, im thin thít.
Tên thuộc hạ vội vàng lấy áo khoác lông thú choàng lên người Lý Bạch đang còn chảy nước mũi.
“Nhờ mọi người chuyển lời đến người trông kho là đừng hút thuốc lá trong kho nhé.”
“Ừ. Ta biết rồi.”
Lý Bạch đáp với vẻ mặt sững sờ.
“Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Khi bột dễ cháy bay trong không khí, nếu gặp lửa sẽ bắt cháy.”
Nói cách khác là sẽ phát nổ.
“Sao ngươi biết rõ thế?”
“Vì ta đã từng làm những việc này nhiều lần rồi.”
Ở khu phố đèn đỏ chật hẹp, trong những căn nhà xiêu vẹo. Không chỉ bột mì mà bột đồng và bột sắt cũng rất dễ cháy.
Lý Bạch và thuộc hạ đều nhìn nhau vẻ khó hiểu.
“Cẩn thận đừng để bị cảm lạnh nhé. Nếu bị cảm thì tìm đến La Môn ở khu phố đèn đỏ nhé, phương thuốc của hắn chắc chắn mười phần hiệu nghiệm đấy.”
Miêu Miêu cũng không quên đi quảng cáo. Biết đâu hắn sẽ tiện tay mua một chút khi đến gặp Bạch Linh.
(Mất nhiều thời gian hơn so với mình dự tính rồi.)
Sau khi chào tạm biệt, Miêu Miêu vội vã trở về phòng chủ nhân.