Không ai biết ai hay, đột nhiên chiếc xe tải lao tới
Cả người Jae Woo bị húc bay lên không trung.
Một cơn đau dữ dội ập đến anh, cả cơ thể anh kêu gào đau đớn, nó đau như thể nội tạng anh bị nghiền nát như tương vậy. Lúc đó, anh nhớ lại ánh mắt của những thành viên trong gia đình mình, nó đang dần xa rời đi.
'Ah...chó thật.'
Jae Woo bất tỉnh.
* * *
Khi thức giấc, điều đầu tiên anh thấy là khuôn mặt của các cô em gái anh.
"Anh!"
Mặt họ rưng rưng nước mắt.
"Euh."
Anh muốn hỏi lý do họ khóc nhưng anh còn chẳng thể cử động miệng của mình.
"Anh có nhận ra em là ai không?" Yura hỏi.
"Hừm."
''Tất nhiên là có, đứa em gái ngốc này."
"Anh! Anh!" Mina lo lắng nói.
"Mina."
Khi hai cô em gái nghe anh nói tới cái tên "Mina", họ vui mừng khôn xiết và ôm chầm lấy anh.
"Cuối cùng... Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi."
"Thật là nhẹ nhõm. Thật lòng mà nói, nó giống như được giải thoát vậy ."
Bằng một cách kì diệu nào đó, anh đã sống lại.
* * *
Đã được một tuần từ khi Jae Woo tỉnh dậy.
Anh vẫn nằm liệt giường, nhưng không có vấn đề gì trong việc giao tiếp cả.
Cho đến hiện tại.
"Ngài vừa nói gì cơ?" Jae Woo hỏi.
"Cậu đã hôn mê trong vòng 2 năm qua," Bác sĩ nói.
"Vâng?"
Jae Woo không thể tin được.
"Không thể như thế được...phải không?"
Jae Woo hỏi trong lúc đưa ánh mắt tới em gái mình.
'Hãy nói với anh rằng nó không phải sự thật, chỉ là nói đùa thôi!'
Đôi mắt khẩn cầu của anh như muốn khóc
Cô em gái nắm lấy tay anh.
"Anh..."
"Không sao đâu. Anh cũng đã tỉnh rồi."
Họ nói và siết chặt tay anh.
Tuy nhiên, sự an ủi của họ cũng không ảnh hưởng gì mấy tới anh cả.
'2 năm?'
Đó không phải là 2 ngày, 2 tuần hay thậm chí là 2 tháng. 2 năm, 2 năm đấy!
Jae Woo chỉ nhìn lên trần nhà. Anh vẫn không thể nào chấp nhận điều này cả.
"..."
Nhưng nhờ có các em gái của mình, Jae Woo đã có thể vượt qua cú sốc đó.
"Có chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"
Anh hỏi, anh muốn biết lý do tại sao anh lại hôn mê lâu đến vậy.
"Anh đã bị đâm trúng bởi một chiếc xe tải." Yura nói.
"Xe tải?"
Khi cô ấy nói 'một chiếc xe tải', Jae Woo mang máng hồi tưởng lại.
Chiếc xe tải trắng chạy trên vỉa hè, ánh đèn soi rọi vào mắt làm anh bị choáng, còn cơ thể anh thì bị đông cứng do hoảng loạn.
Và "kwang!"
"Ư!" Jae Woo rùng mình và rên rỉ.
"Anh!"
"Anh ổn chứ?"
Các cô em gái của anh ấy chạy đến, nhưng anh đưa tay lên để ra hiệu rằng anh ấy vẫn ổn.
"Thế còn gã tài xế?"
Jae Woo hỏi với khuôn mặt hờ hững.
"Họ nói người tài xế ấy đã chết. Ngay tại hiện trường," Yura trả lời.
"Họ còn nói rằng gã đó đã ngủ khi lái xe nữa." Mina nói thêm.
"Còn bồi thường thì sao?"
Jae Woo tò mò về bồi thường. Bồi thường cho anh 2 năm hôn mê.
"..."
Yura và Mina im lặng.
"Anh nói khó nghe quá à?" Jae Woo hỏi.
"..."
Cả hai vẫn im lặng để lựa lời nói, chỉ cần họ nói sai thôi là Jae Wo có thể chịu một cú sốc nữa.
Nhưng dựa trên phản ứng của họ, Jae Woo có thể dần đoán được chuyện gì đã xảy ra.
'Gia đình đã không được bồi thường đúng với những gì họ được nhận cho vụ tai nạn! Sau đó, hóa đơn bệnh viện của mình ... '
"Chúng ta nợ bao nhiêu?" Jae Woo hỏi.
Vì họ không được bồi thường đúng mức, họ phải đi vay tiền để trả viện phí cho anh
"Chúng em sẽ nói với anh sau ... Bây giờ anh vẫn cần nghỉ ngơi," Yura nói.
Cô có vẻ thực sự quan tâm đến anh.
"Không sao đâu, cứ nói cho anh biết." Jae Woo nói nhẹ nhàng hết mức có thể.
Như thể muốn nói ' Dù em nói gì thì anh cũng ổn nên hãy nói đi'
"Em không rõ lắm, nhưng chúng ta đã bán căn nhà," Mina nói thay cho Yura.
"Chúng ta đã bán ngôi nhà!?"
Khuôn mặt của Jae Woo nhăn lại ngay lập tức như vừa nhét nguyên miếng chanh vào mồm
'Em có biết ngôi nhà đó có giá trị như thế nào không đấy?!'
Khi Jae Woo lên năm 3 trung học, cha anh dã qua đời trong một vụ tai nạn. Do mất đi người trụ cột gia đình, mọi thứ dần trở lên khó khăn hơn cho cả nhà.
Do đó, Jae Woo đã bỏ học và quyết định kiếm tiền bằng con đường game thủ chuyên nghiệp.
Và mọi thứ đều rất tốt.
Anh từng là giỏi nhất của nhất trong 'Warlord', trò chơi thực tế ảo hàng đầu trong 5 năm qua.
Anh được gọi với danh 'Long Nhân' trong game. Anh mạnh đến mức mọi người so sánh anh với loài rồng.
Do đó, anh đã kiếm được rất nhiều tiền bằng cách bán các item đắt tiền và trao đổi tiền tệ trong trò chơi.
Anh đã phải vay rất nhiều tiền, nhưng anh đã mua được một căn nhà hai tầng cho gia đình.
Anh muốn họ sống an toàn trong ngôi nhà đó!
Nhưng nhờ vụ tai nạn đó mà ngôi nhà đó giờ đã tan thành mây khói
"Haa," Jae Woo thở dài thất vọng.
Sau đó, anh thấy em gái đang nhìn mình.
"Yura, em đang học năm cuối phải không?"
Jae Woo buộc mình phải mỉm cười và thay đổi chủ đề.
Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì tâm trạng cả nhà sẽ thê thảm lắm.
"Vâng." Yura biết ý định của anh và gật đầu.
"Chắc hẳn rất khó khi phải cân bằng giữa học và chăm sóc cho anh, anh xin lỗi.", Jae Woo nói.
"Anh không cần phải xin lỗi đâu!"
Lời xin lỗi của anh chỉ khiến cô chảy nước mắt, khiến anh cũng nghẹn ngào.
"Anh cũng xin lỗi em, Mina." Giọng anh vỡ òa.
"Không sao đâu, vì anh ổn rồi mà." Đôi mắt của Mina cũng đỏ lên.
"Đừng khóc, đồ ngốc," Jae Woo nói với Mina.
"Bleh. Mắt anh cũng đỏ như khóc đấy thôi" Mina nói, chỉ vào mắt anh.
"Anh chỉ mệt thôi," Jae Woo nói dối để anh trông mạnh mẽ hơn trước mặt em gái mình.
"Ừ, ừ. Tất nhiên rồi." Mina gật đầu một cách cường điệu.
"Anh nói nghiêm túc đấy!" Jae Woo khăng khăng.
"Vâng vâng, quý ngài nghiêm túc!"
Anh rõ ràng không thể lừa họ.
"Một người đàn ông chỉ được phép khóc ba lần. Khi họ được sinh ra, khi cha mẹ họ mất, và ..." Trước khi anh có thể kết thúc câu nói, Mina cắt ngang.
"Ngay bây giờ." Mina mỉm cười, mặc dù đôi mắt cô đẫm lệ.
"Ừ, ngay bây giờ." Jae Woo làm theo và mỉm cười.
"Họ nói rằng anh không được khóc và mỉm cười ngay sau khi ..."
Yura lau nước mắt và cũng mỉm cười.
"Ai quan tâm cơ chứ.!"
Jae Woo thực sự thấy may mắn và hạnh phúc khi có những cô em gái thế này.
* * *
Do đã hôn mê trên giường 2 năm trời nên cơ thể anh phải trải qua trị liệu vật lí để hồi phục.
Trị liệu vật lí rất khó khăn và chậm chạp, theo sau nó là những cơ đau thấu trời.
"Một lần nữa!" bác sĩ trị liệu nói.
Jae Woo nắm lấy cây gậy và bước tới một bước.
"Ư!"
Mặt anh nhăn vì đau, cả cơ thể anh kêu gào dưới mỗi lần anh di chuyển.
Dẫu vậy, Jae Woo vẫn tiếp tục tập vật lý trị liệu trong im lặng.
Ngày qua ngày.
'Nếu mình có thể đi bộ hôm nay, thì mình có thể chạy vào ngày mai!'
Jae Woo nghiến răng và tập trung vào vật lý trị liệu. Nhờ đó, anh đã được xuất viện sớm hơn dự định.
"Cậu có thể xuất viện ngay bây giờ."
"Cảm ơn rất nhiều."
Jae Woo và các em gái của mình bắt taxi đến nơi ở mới.
Anh bước ra khỏi taxi và được hai cô em gái dìu từ hai phía. Sau đó họ dẫn anh tới nhà mới
"Nhà của chúng ta ở đây." Yura chỉ về phía cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Một mùi hôi khó chịu bay vào mũi anh.
"Ừm."
Tuy không mong đợi nhiều nhưng ngôi nhà này quá khác xa với ngôi nhà cũ của anh.
Đầu tiên, nó ở dưới lòng đất!
So với ngôi nhà cũ của họ, nơi có đầy đủ ánh nắng mặt trời, nơi ở hiện tại của họ thì ở dưới lòng đất với mấy cái cửa sổ bé tí nên muốn thấy mặt trời còn khó nói gì đến ánh nắng.
Vì vậy, nó vô cùng ẩm ướt và tối tăm.
Mạng nhện giăng khắp nơi và không quá khi nói trong đây có mấy ổ gián liền.
Chỉ có hai phòng, sẽ khá chật nếu 3 người cùng ở chung một phòng,còn các bức tường đã bị mục và dần ngả vàng
Phòng tắm nhỏ và hẹp kết hợp hoàn hảo với mùi ẩm mốc, cái máy giặt thì chiến hết một nửa cái nhà tắm rồi nói chi tới cái bồn tắm nữa.
Nếu có từ ngữ nào diễn tả được thì chắc nó sẽ là : Tệ vãi linh hồn
"Em trả tiền hàng tháng à?"
"Vâng ạ."
Làm thế quái nào em phải tính tiền cho chỗ này chứ? Và còn trả hàng tháng nữa đấy?
'Chết tiệt!' Jae Woo chửi thề. Nhưng có những cô em gái ở cạnh nên anh không nói ra.
"Thế em chia phòng như thế nào?"
"Mina và mẹ sử dụng chung một phòng còn em thì ở phòng riêng. Vì vậy, anh có thể ngủ chung phòng với em," Yura nói.
"Không sao đâu. Anh sẽ ngủ trong phòng khách."
Yura là một nữ sinh trung học. Cô cần phải có không gian riêng tư.
Còn anh là một chàng trai, một người đàn ông, anh hoàn toàn có thể ngủ ngon ở phòng khách với một cái chăn.
Nó cũng tiện cho anh trong việc tìm thông tin vì máy tính ở phòng khách.
"Nhưng..."
"Anh biết, chúng ta là anh em ruột nhưng nó sẽ không thoải mái cho cả hai. À mà kính bảo hộ của anh đâu?"
"Đây ạ." Mina đưa kính bảo hộ thực tế ảo cho tôi.
"Anh sẽ gọi em nếu anh cần giúp gì, vậy nên hãy đi làm việc mà các em cần làm đi."
"Vâng ạ."
Khi các cô em gái đã về phòng Jae Woo nằm xuống sàn và đeo kính bảo hộ.
Và rồi, anh bật công tắc.
May mắn thay, kính bảo hộ vẫn hoạt động tốt chán.
Truy cập vào thế giới ảo!
Một hành lang trắng xuất hiện trước mặt anh.
Có một cánh cửa duy nhất trong đó. Đó là một cánh cửa sẽ dẫn đến thế giới của Warlord.
Tuy nhiên, khi cánh cửa hiện lên, có một mảnh giấy được đính kèm.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đồng hành cùng Warlord.
Vì số lượng người chơi trung bình dưới 100 người, chúng tôi đã quyết định ngừng cung cấp dịch vụ.
[Dreamgate, team Warlord]
"Cái đ*o mẹ gì nhảm nhí vậy!?"
Mới 2 năm mà con game đứng đầu bảng xếp hạng trong 5 năm trời tự dưng lăn ra phá sản!?
"Vậy còn nhân vật của tôi thì sao!? Còn đồ của tôi thì sao!? Tiền của tôi!?"
Nhân vật của Jae Woo, nhân vật mạnh nhất Warlord nay đã không còn.
'Chết tiệt, mình đã mất cái nguồn thu khổng lồ đó rồi!'
Đây chắc hẳn là cảm giác khi mới hôm qua giá trị cổ phiếu bạn đang tăng thì hôm sau nó rớt giá thảm hại
"Chắc là thế rồi"
Nắm lấy gáy mình, Jae Woo ngất đi.
* * *
'Tại sao!?'
Khi tỉnh lại anh đã ngồi đánh giá lại tình hình.
Làm thế nào mà Warlord có thể phá sản!? Anh không thể tin được.
Vì vậy, anh đã lên mạng để tìm câu trả lời và sớm biết lí do nó rớt đài.
"Ra vậy ..."
Warlord không còn là trò chơi phổ biến nhất nữa. Nó đã dần mất ngôi vị đó.
Nhưng trong lúc chuyển mình, Dreamgate, những người sáng tạo nên Warlord đã cho ra mắt một trò chơi mới, Arth, và nó đã trở thành cú hit lớn trong lịch sử làng game.
"Chúa đã tạo ra trò chơi này."
Đó là những gì Wilson Jacob, một nhà phê bình game nổi tiếng với những nhận xét khắt khe về các trò trơi đã nói.
Arth!
Đó là một trò chơi tuyệt vời.
Ngay cả khi đem nó so sánh với các trò chơi thực tế ảo khác, nó vẫn vượt trội hơn rất nhiều.
Một kiệt tác!
Một tác phẩm bất hủ!
Trò chơi thực tế ảo này xứng đáng với danh xưng đó
Đã hơn một năm từ lúc game được phát hành và giờ cả thế giới chao đảo vì nó
Những Rankers của Arth đều là những người nổi tiếng, họ có thể định một mức giá trên trời cho hàng đống item tốt
Chưa hết!
Thậm chí có cả những nhân viên đáp hẳn thư từ chức vào mặt sếp họ, trường học vắng tanh vì học sinh tìm đủ cách để trốn học.
Chỉ để họ có thể chơi Arth
Đây chính là thời đại của Arth.
"Không thể tin được là có một trò chơi tuyệt như vậy ra mắt khi mình đi vắng." Jae Woo thấy bản thân như một gã thợ mỏ đang khai thác mỏ vàng mà anh vừa kiếm được.
'Arth. Đây chính là công cụ kiếm tiền hoàn hảo!'
Nó sẽ đem lại lợi nhuận lớn hơn Warlord, và nếu anh lại đứng top như ngày xưa thì sao?
'Nợ hay nhà cũng không còn là vấn đề nữa, chúng ta sẽ đổi đời.'
Anh thấy máu game thủ của mình dang sôi sục
Tuy nhiên, Jae Woo đã không cài đặt Arth ngay lập tức. Vẫn còn quá sớm để làm điều đó.
Ít nhất là cho tới hiện tại...
* * *
Kim đồng hồ chạm mốc 12:00.
Mẹ của anh đã về, bờ vai bà gầy gò với những bước chân nặng nề.
"Mừng mẹ trở về" Jae Woo đang ngồi đợi mẹ anh.
"Jae Woo!"
Khi bà nhìn thấy anh, đôi mắt bà ngấn lệ.
"Mẹ."
Jae Woo nghẹn ngào, anh nhìn khuôn mặt mẹ anh, khuôn mặt khắc khổ đã già đi bao nhiêu trong vòng 2 năm anh vắng mặt.
Họ ôm lấy nhau một lúc rồi cùng đi đến phòng khách.
"Mẹ ơi,tình hình nhà mình có ổn không mẹ?"
"Con cứ để mẹ lo, con cần quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe của mình hơn đấy."
"Dù sao thì con cũng về rồi mà. Mẹ đừng cố chịu đựng một mình nữa mẹ à"
Jae Woo nắm lấy tay mẹ mình.
Bàn tay gồ ghề đến mức anh không thể nhận ra đây là bàn tay của mẹ mình. Anh có thể thấy bà đã phải chịu bao khó khăn gian khổ trong 2 năm trời.
"Nhưng con vẫn phải quan tâm về bản thân mình trước ..."
"Vâng, con biết mà."
"Hoo, được rồi. Mẹ sẽ kể cho con mọi việc."
Bà bắt đầu kể cho anh nghe những gì đã xảy ra cho đến hiện tại, và tình hình của họ ra làm sao.
Mẹ anh đã nghe từ một bác sĩ rằng bệnh nhân có thể tỉnh dậy sau khi hôn mê nếu họ điều trị bằng viên nang y tế.
Tuy nhiên, đó là phương pháp điều trị cực đắt tiền khi bà phải trả hàng triệu won cho một lần điều trị.
Mặc dù vậy, mẹ anh đã chăm chỉ kiếm tiên để con trai bà có thể được điều trị trong vòng hai năm.
Và cuối cùng, họ đã phải bán căn nhà cũng như có một khoản nợ 50 triệu won. Ít ra họ cũng nợ ngân hàng chứ không phải là vay nợ tư nhân.
'Điều trị bằng nang y tế ...vậy ra đó là lí do vật lí trị liệu của mình lại nhanh đến vậy.'
Nang y tế bảo quản cơ thể anh, giúp cơ thể anh không bị ảnh hưởng nhiều nên anh có thể hồi phục nhanh như vậy.
Jae Woo vô cùng biết ơn mẹ mình vì bà đã tìm đủ mọi cách để cho anh trị liệu bằng nang y tế.
"Tin con đi. Từ giờ con sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền." Anh nhìn mẹ và nói với vẻ tự tin.
Khi anh bắt đầu chơi Arth anh chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Rốt cuộc, Jae Woo tự tin rằng mình giỏi hơn bất kỳ ai khi chơi các trò thực tế ảo.
"Tiền bạc có thể nghĩ sau, con vẫn phải quan tâm tới sức khỏe của mình đầu tiên."
Tất nhiên, mẹ anh lo lắng cho sức khỏe của anh hơn cả việc kiếm tiền.
"Vâng ạ."
"Tốt."
Khi mẹ anh quay lại phòng, Jae Woo nằm xuống sàn và bắt đầu suy nghĩ.
Kể từ khi cha anh mất vào lúc anh lên năm 3 trung học, Jae Woo trở thành trụ cột gia đình.
Vì vậy, trách nhiệm của anh là chu cấp cho gia đình.
'Có đúng không, thưa cha?'
Nếu được, anh muốn cho họ cuộc sống sung túc ngay lập tức.
Nhưng...
'Với cái cơ thể này...mình còn chẳng thể làm gì ra hồn huống hồ kiếm tiên để chu cấp cho họ .'
Cơ bắp? Ha, ngay lúc này anh chỉ còn da bọc xương
Đó là minh chứng rõ nhất về cái sức khỏe yếu kém đó của anh.
'Tôi phải chăm sóc bản thân mình trước.'
Phải có một kế hoạch với các trình tự xác định!
Nếu anh muốn quay lại con đường game thủ chuyên nghiệp, anh phải để ý tới sức khỏe của mình đã.
Tất nhiên, mục tiêu chính của Jae Woo là Arth! Kiếm cả đống tiền qua Arth và đổi đời.
Nhưng bây giờ anh phải lo cho bản thân đã
Anh phải chuẩn bị.