Có thể sẽ mất một lúc để nói ra thành lời. Nhưng không. Máy bắn đá rất khó có thể nhắm trúng mục tiêu ngay cả khi có làm gì đi chăng nữa. Bắn đi những tảng đá có thể gây sát thương cho đối phương nhưng không thể quan sát được khi những tảng đá đã bị nuốt chửng bởi sương mù. Và điều đó cũng chẳng thể giúp gì cho việc nắm bắt hành động của kẻ thù.
“Ý ngươi là đêm nay? Chúng ta đang không có tầm nhìn rõ ràng trong trường hợp này. Ngươi có đơn vị nào bị ảnh hưởng bởi lần tấn công đó không?”
Có cách nào để quân đội hoàng gia đế quốc xâm nhập vào màn đêm và kiểm tra những phát bắn đó không? Sau đó câu chuyện thay đổi theo chiều hướng ngược lại. Chúng tôi không có cách nào để tấn công vũ khí dù đang bao vây kẻ địch, nhưng kẻ thù cũng đang chỉ cố gắng đánh bại chúng tôi trong khi chúng cũng chẳng có một chút tầm nhìn nào vào lúc này. Tôi cho xây dựng một đội quân để có thể chống lại sự tấn công của đám hiệp sĩ đối phương, nhưng có lẽ tôi lại không thể dùng nó để có thể trốn thoát trong tình huống bất lợi.
Zepar đã dẹp bỏ được mối quan tâm của tôi lúc này.
“Hiện tại không có thiệt nào của chúng ta được báo cáo, đừng hoảng loạn.”
Zepar đã nói vậy, chúng tôi không được rời khỏi vị trí. Lần tấn công vừa rồi rất mạnh. Có lẽ Zepar đã hiểu ra rằng kẻ thù chỉ muốn tấn công để kiểm tra tình hình vừa rồi và đẻ khiến chúng tôi sơ hở. Và tất nhiên tôi đồng ý với ông ta dù mà không cần phải suy nghĩ.
Laura thì nghĩ khác, em ấy lấy tay xoắn lấy lọn tóc màu vàng của mình bằng ngón tay và nói.
“Chúng không thể sử dụng mấy ném đá với một mục đích không rõ ràng như vậy được.”
“Tuy nhiên, ý nghĩ của cuộc tấn công không thành công vừa rồi là sao?”
“Chúng ta cần thay đổi cách suy nghĩ của mình về việc này. Chúng không muốn phải tấn công, hoặc ít nhất chúng muốn suy nghĩ như vậy.”
Ngay cả lúc này, khi xem xét lại tình hình hiện tại, nó không chỉ đơn giản là một đòn tấn công vô nghĩa. Tôi bị nhiễm tâm trạng nghiêm trọng của em ấy và nói với giọng thấp hơn.”
“..... Nó không chì là một lần tấn công một cách đơn giản đến vô nghĩa.”
“Em nghĩ rằng đó là một lần tấn công nhằm ngăn chặn bước tiến của đội quân chúng ta. Mặc dù tỷ lệ trúng rất ít nhưng chúng có thể sẽ tiếp tục tấn công. Chúng ta sẽ rút lui từ từ. Tuy nhiên chúng ta không thể di chuyển toàn bộ đội quân được. Đối phương đang cố gắng giữ chúng ta ở thế tiến không được và lùi cũng không được.”
Tôi đặt tay lên trán. Những gì Laura nói rất hợp lý. Nhưng em ấy lại nói với tôi rằng em ấy không biết lý do cho việc đó là gì, nhưng tôi cũng có thể đoán được phần lớn ý định của kẻ địch rồi. Và tôi chợt nhớ ra rằng Laura chư có một trận đấu lớn như thế này từ trước đến nay. Đầu tôi cảm giác lúc này như muốn nổ tung vậy.
“Lực lượng quân đội hoàng gia đang lên kế hoạch tham gia trận chiến vào lúc này.”
“Làm sao mà em biết.”
Đó là một chiến lược cơ bản trong chiến tranh. Giữ đối phương trên trận địa và bắt đầu mở cuộc tấn công vào chúng. Tại thời điểm này, mọi hành động luôn cần phải cẩn thận. Chúng tôi cần phải chọn lấy một thời điểm và tập chung tấn công vào lúc đó. Nếu thành công, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc trừ khi có chiến thuật phòng bị.
Và không may cho chúng tôi, chúng cũng nghĩ vậy và chúng đã chọn một vị trí trên trận địa và chúng tôi đang ở nơi đó.
Lý do rất rõ ràng. Những tảng đá không bay đến chỗ chúng tôi vì quân đội đế chế đang hướng đến đó. Ngay cả kẻ ngu cũng biết về việc sẽ không tấn công vào nơi có đồng minh đang đứng ở đó. Có lẽ Quân đội đế quốc đã nhận ra được điều này và biết được cánh phải của chúng tôi là nơi yếu thế nhất.
Tôi lập tức báo cáo cho Zepar. Zepar hỏi tôi một cách nghiêm túc để xác minh những gì tôi nói. Rồi lão ta nói lớn lên.
“Tất cả chuẩn bị, Cánh phải chúng ta là chiến trường lớn nhất. Hãy chuẩn bị cho cuộc chiến ngay lúc này.”
Khoảng năm giờ sáng, tình trạng khẩn cấp đã bao trùm toàn bộ cánh phải. Xung quanh chúng tôi lúc này là sự hạn chế của sương mù. Cho dù những con quái vật tinh tường nhất cũng chẳng thể nhìn rõ quá một trăm mét. Và các lực lượng quân đội của Đế Quốc nghĩ rằng đây là thời điểm rất tốt để có thể tấn công vào lúc này.
Golem ba mươi đơn vị, mười đơn vị Tiên và mười hai đơn vị Dead Knight.
Tổng cộng có tất cả năm mươi hai quái vật trong đội quân của tôi. Golem và tiên đã đạt đến cấp độ mười, cấp độ mà quái vật hạ cấp cũng có thể trở thành một đối thủ đáng gờm với nhiều con người. Và hơn thế nữa, mạnh hơn những quái vật trung cấp, tôi còn có những Dead Knight với cấp độ 50. Dựa theo những sức mạnh từ vũ khí của nhân loại và đội quân của chúng bao gồm bộ binh, cung thủ, linh đánh thuê và kỵ sĩ. Tôi có thể tự tin vào bản thân với những quái vật có cấp độ như hiện tại. Nhưng đó lại là một chuyện khác trong cái chiến trường khủng khiếp này. Không có gì có thể đảm bảo những con quái vật cấp cao của tôi có thể đem lại lợi thế vào lúc này.
Cách thức tấn công kẻ thù là chìa khóa vào lúc này. Liệu tôi nên đặt mục tiêu ưu tiên là các bộ binh không? Hoặc tôi sẽ tấn công các kỵ sĩ trước để tạo nên sự bất ngờ. Nếu tôi là chúng, tôi sẽ đặt bẫy với những cái hố đầy cọc trước mặt và đợi quân địch xông lên tấn công trước và cũng rất khó đối với chúng trong cái tình hình bao quanh bởi sương mù này. Và khi giả vờ chiến đấu rồi rút lui và lừa các lực lượng đồng minh vào phía bẫy của mình là hoàn toàn có thể xảy ra khi mà tôi có thể lợi dụng sương mù như một tấm khiên. Đó sẽ là cơ hội cực kỳ thuận lợi để có thể đánh bại kẻ địch một cách dễ dàng.
“Đơn vị ngựa đã nhìn thấy kẻ thù.”
Báo cáo được gửi từ các đơn vị trinh sát. Tình hình diễn ra suôn sẻ y như những gì tôi và Laura dự đoán. Lực lượng của đế quốc đang hành quân về phía cánh phải và muốn tấn công tổng lực về phía cánh phải của đội quân. Chúng sẽ phá hủy đội hình ở cánh phải và từ đó tiến đến vùng trung tâm và cánh trái một cách nhanh chóng trong khi cánh phải đã thất thủ.
Theo những gì chúng tôi được biết thì lực lượng tấn công lần này là bộ binh và kỵ sĩ. Chúng đã chuẩn bị cho việc này và chúng không chỉ đơn giản là muốn nhắm đến một cuộc tiến công bất ngờ và nhanh chóng. Nó sẽ là một trận chiến lâu dài và khốc liệt cho cả hai bên. Những ngọn đồi của Austerlitz sẽ được sưởi ấm suốt mùa đông cho đến khi mùa xuân tới bằng máu của những kẻ tham gia trận chiến này.
Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi một cách hồi hộp. Những tiếng va chạm của những tảng đá được bắn đi va chạm với mặt đất một cách không ngừng khiến cho tôi liên tưởng tới những cơn mưa đá ở một số nơi có thời tiết thất thường vậy.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua đi bao lâu nữa. Có một cái gì đó màu đen bay qua đầm lầy đầy sương mù vào lúc này. Đó không phải là một mà là hàng chục, hàng trăm. Chúng rơi xuống đất, tiếng cắt gió vang lên trong không khí báo hiệu một điều gì đó bất thường vào lúc này. Tôi vẫn chưa nhận ra được chúng là gì cho đến khi một trong số chúng rơi xuống trước mặt tôi. Đó là tên. một mũi tên, những thứ bay qua đầu của tôi vừa rồi là những mũi tên.
“…….”
“…….”
Vào lúc đó ánh mắt của tôi và Laura chạm vào nhau. Cả hai chúng tôi đều nhìn nhau với khuôn mặt như cảm thấy gì đó không đúng. Mũi tên không trúng chúng tôi. Và tiếng vó ngựa vang lên trong không khí, nhưng không phải là tiến về phía chúng tôi và là tiến về phía quân địch. Âm thanh này chỉ có thể nói lên một điều, điều này chỉ có một ý nghĩa. Laura mở miệng nói.
“……Đó không phải là một cuộc tấn công bằng bộ binh sao?”
Không, bộ binh và kỵ sĩ đang rút lui và chúng đang bắt đầu tấn công chúng tôi bằng tên.
* * *
Người chỉ huy quân đội đế quốc lúc này, cũng có thể nói là trong trận chiến này là Von Rosenberg. Chiến thuật lúc này có thể sẽ trở thành một trò đùa. Laura sẽ có thể mất bình tĩnh vào lúc này.”
“ Sử dụng cung thủ vào ban đên sao?!”
Tôi biết chúng đang giữ đội quân trung tâm và cánh trái của chúng tôi bằng máy bắn đá. Nhưng tôi không hiểu tại sao chúng lại muốn tấn công bằng cung thủ. Nhưng điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Chúng định tấn công bằng cung thủ vào ban đêm trong cái tình hình giới hạn tầm nhìn bởi sương mù này. Nhưng lý do này cũng khá phổ biến nếu nghĩ theo hướng khác vào lúc này. Chúng sẽ bắn tên để ngăn chặn sự rút lui của chúng tôi. Nhưng điều này cần có sự hợp tác cực kỳ chặt chẽ.
Khi bắn mũi tên sai hướng và nó sẽ hướng về phía đồng minh sẽ cực kỳ nguy hiểm. Và điều tất nhiên cần phải làm đó là duy trì khoảng cách để đồng minh không bị trúng tên và bản chất của việc tấn công bằng cung là những cung thủ phải liên tục bắn tên để duy trì sự chính xác. Nếu bắn ít đi sẽ giảm sự chính xác của việc tấn công bằng cung thủ vậy nên cần phải duy trì hỏa lực để có thể tấn công kẻ thù một cách chính xác nhất.
Nói tóm lại, tấn công bằng cung tên và kỵ sĩ là một vấn đề khó khăn nhưng nó không phải là một vấn đề lớn….. Nhưng chiến trường lúc này vô cùng tối. Chỉ cần một tiếng rít nhỏ thể hiện rằng có thương vong cho đồng minh có thể khiến toàn bộ chiến thuật sụp đổ. Trong tình huống này cần sử dụng những cung thủ ưu tú nhất sao? Đúng là điên rồ.
Và điều điên rồ đó đã giúp chúng tôi chút ít.
“Không, những mũi tên này có điều gì đó không bình thường….”
“Đây không phải là những mũi tên thông thường, đây là những mũi tên được làm đặc biệt cho những Hiệp sĩ cấp cao. Em chưa bao giờ nghe nói đế quốc có đào tạo cung thủ sử dụng những loại tên như thế này. Có lẽ nó đến từ những Kỵ binh của Von Rosenberg.”
Laura và tôi thì thầm với nhau. Để chuẩn bị cho cuộc tấn công, đội quân của chúng tôi đã tạo nên đội hình mạnh nhất có thể. Tất nhiên, có rất nhiều nơi để tránh các mũi tên. Có rất nhiều toa xe được chuyển đến đây hoặc những vật đủ lớn đã được chuyển đến đây khi chúng tôi đi đến đây từ Brandenburg.
Trong một cái thế giới mà con người luôn bị đe dọa bởi quái vật thì họ luôn tạo nên những bức tường bao quanh mình bằng những vật liệu dày và cứng cáp nhất có thể. Và lúc này chúng đã trở thành những tấm lá chắn cực kỳ tốt. Nhờ những người dân ở đó mà chúng tôi không bị thiệt hại dù những cung thủ đang tấn công liên tục. Golem có thể giảm đi một phần hai lượng sát thương vật lý. Chúng có một kỹ năng bị động là giảm đi 50% sát thương vật lý khiến cho những mũi tên đối với chúng chỉ như muỗi đốt.
Hơn thế nữa, nhưng Dead Knight có sức kháng sát thương vật lý lên tới 70% nên tôi hầu như không bao giờ phải lo lắng đến chúng. Và kích thước của những tiên thi quá nhỏ để những mũi tên có thể bắn trúng. Đơn vị của tôi đã không cố định nhưng chúng tôi luôn được bảo vệ trước việc được bắn. Tuy nhiên….
“..... chúng ta không thể mắc kẹt mãi ở đây được.”
Laura than thở. Vấn đề lúc này đang ở chỗ chúng tôi. Ngồi giấu mình trong lớp ngụy trang và giữ im lặng.
Đội quân của tôi có thể di chuyển nhưng những đội quân khác thì không. Phần lớn trong số chúng là Orge và Yêu tinh. Chúng hầu như không sức phòng thủ vật lý nếu không có giáp trụ. Vào tình huống như thế này chúng cần phải được bảo vệ.
Chúng không chỉ tấn công chúng tôi mà là toàn bộ cánh phải. Điều đó có nghĩa là bán kính hoạt động của chúng tôi hầu như bị chặn hoàn toàn.
Ý định của chúng đã rõ ràng. Chúng sẽ di chuyển tự do trong khi chúng tôi đang bị hạn chế hoạt động.Theo những gì chúng tôi được biết từ đội trinh sát, quân đội đế quốc đang tập trung hoàn toàn về phía cánh phải. Một phần cánh phải có thể sẽ bị tiêu diệt trong khi chúng tôi đang được bảo vệ khỏi những mũi tên.
Tôi thở dài.
“Đùng là Von Rosenberg. Đây là một chiến thuật đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả.”
Đầu tiên là máy bắn đá, tiếp theo là cung thủ. Đúng là một chiến thuật hiệu quả.
Chúng hoạt động đúng theo một nguyên tắc. Bằng cách liên tục tấn công bằng máy bắn đá về phía trung tâm và cánh trái để cô lập hai hướng đó với cánh phải. Sau đó chặn toàn bộ cánh phải với cung thủ. Sau đó chúng sẽ tập chung tấn công vào một phần của cánh phải… Nó thực sự đã hoàn thành được mục tiêu của cuộc chiến lần này đối với bọn chúng: “ Quân đồng minh sẽ an toàn và kẻ địch sẽ bị tiêu diệt.”
Khó khăn đối với chúng tôi lúc này là dù đã nắm được chiến thuật của chúng nhưng cũng chẳng có gì để làm vào lúc này cả. Không có bất cứ vấn đề nào vào lúc này, cũng chẳng có thể di chuyển! Chết Tiệt! Chúng đang chuẩn bị tiến quân, nhìn vào đám sương mù đang bao phủ toàn bộ vùng đất này, chúng tôi chỉ có thể trốn sau cánh cửa gỗ và thở dài.
“Thế còn việc yêu quần quân đoàn chuyển thêm quân đến thì sao?”
“Có lẽ nó sẽ không được phép.”
Tôi lắc đầu.
“Họ muốn chúng ta thu hút càng nhiều kẻ thù càng tốt. Để bảo vệ cánh phải mà phải bỏ bớt quân ở cánh giữa và cánh trái sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến thế trận.”
Thời gian không còn nhiều. Một phần cánh phải đã bị xuyên thủng một cách dễ dàng. Không thể gọi thêm quân từ bên ngoài và chúng tôi cũng không thể di chuyển.
Cuối cùng chúng tôi chỉ còn lại một lựa chọn và có lẽ đó là một phương án khá tốt vào lúc này.
“”Đội quân của chúng ta sẽ tự mình tiêu diệt cung thủ của chúng.”
“..... Ngài không sợ quân đội của chúng ta sẽ chịu tổn thất sao?”
“Điều đó không còn cần thiết nữa rồi. Nếu chúng ta không làm vậy thì quân địch sẽ tiếp tục hủy diệt quân đội của chúng ta một cách nhanh chóng hơn mà thôi.”
Đùng là kẻ địch rất khó chịu vào lúc này. Nhưng có lẽ việc này sẽ khiến von Rosenberg tạo nên ảnh hưởng nhiều hơn Kurz Schlaimacher. Kurz cũng sẽ làm như vậy, nhưng có lẽ người đàn ông này cần phải bị tiêu diệt vì tương lai của tôi. Tôi nói với một giọng nói nghiêm chỉnh nhất có thể.
“Sẵn sàng, Laura. Hy vong chúng ta sẽ có thể dọn sạch chúng bằng đội quân của chúng ta trong tối nay.”
Laura gật đầu. Tâm trí em ấy luôn sẵn sàng cho mọi tình huống. Em ấy sẽ nghĩ gì về việc này? Em ấy sẽ hối hận về trận chiến đầu tiên của mình hay sẽ mỉa mai về trận chiến này của quân đội Đế Quốc? Tôi không biết, nhưng hãy để thời gian chứng minh điều này.