“Có…. Chắc chắn là vậy không… Dantalian nói như vậy sao?”
Barbatos bắt đầu rơi vào cái suy nghĩ : Tại sao? Tại sao hắn lại tìm đến mình vào thời điểm này?
Những suy nghĩ khác nhau đi qua đầu cô. Nhưng cô thích trực giác bản thân hơn là những logic phức tạp khi đưa ra bất cứ phán xét nào. Cô ấy có vẻ tin rằng chắc chắn mình có gì đó đã thu hút dantalian đến thăm cô.
“Thôi được rồi! Ngươi có thể đi lúc này rồi.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Con ma bắt đầu cúi đầu và lên tiếng trả lời. Sau đó nó chui xuống mặt đất. Nếu nó như thường lệ thì có lẽ Barbatos không thích điều đó lắm. Nhưng nó vẫn thở dài rồi biến mất, còn Barbatos vẫn lặng lẽ cười một mình và tự hỏi.
‘Có lẽ nào. Thực sự… ngươi có để ý đến những gì ta làm, đúng không?’
Barbatos rất vui mừng và ngả lưng trên cái ghế của cô. Điều đó là không thể. Cô biết điều đó có lẽ là không thể, nhưng cô bắt đầu thấy phấn khích khi tưởng tượng rằng nó có thể xảy ra. Trái tim cô đập mạnh hơn. Cơ thể cô bắt đầu thấy nóng lên một chút. Cảm xúc bên trong cô hiện tại rất khó tả. Tất nhiên đó là một ý tưởng tốt. Cô cũng sẽ không thất vọng về nó vì cô cũng đã biết từ trước.
Tuy nhiên.
‘Nếu điều đó là thật, thì ta sẽ rất hài lòng, em trai.’
Cô đưa lưỡi liếm môi của mình
Một lúc sau. Dantalian, kẻ mặc áo choàng đen đi từ cửa trước đến. Có một thiết bị dịch chuyển được chế tạo bên trong lâu đài của cô, vì vậy khách đến thăm có thể đến nơi một cách nhanh chóng. Dantalian nhìn cô và vẫy tay một cách thong thả. Biểu hiện như những người bạn cũ lâu ngày không gặp nhau.
“Đã được một lúc rồi, Barbatos.”
Cô cảm thấy choáng nhẹ trong một thời gian ngắn. Cô đoán hắn cũng như vậy.
Cô cũng không biết sao cô lại biểu hiện như vậy. Đúng là Dantalian và cô là những Chúa Quỷ. Tuy nhiên, thứ hạng của họ là thứ tám và thứ bảy mươi mốt. Nó giống như quý tộc và nô lệ vậy. Cấp bậc của Chúa Quỷ cũng cho thấy kẻ đó thấp hèn hay cao quý. Hắn lại đối xử với cô như một người bạn thực sự mà không quan tâm đến thứ hạng.
Từ khi nào cô lại đang mong muốn nghe những lời chào như thế này.
Cô mỉm cười nặng nề.
“Này cậu bé, gan của ngươi cũng to đấy chứ? Nếu ngươi đến nhà của một cô gái thì nên hẹn trước chứ, em trai của ta.”
“Ồ, tôi xin lỗi. Nhưng nhìn xem, tôi đang rất bồn chồn khi được gặp một cô gái xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô khiến mọi lễ nghĩa và lịch sự trở nên vô nghĩa hơn trong một khoảnh khắc. Có phải cô vừa ngủ dậy không đó?”
“Áo choàng.”
Cô cảm thấy đỡ chán hơn sau một thời gian dài buồn chán. Nhưng dù có cách biệt về thứ hạng cô cũng không cảm thấy chán ghét tên này. Trò đùa của hắn giống như chút gia vị cho cuộc đời nhạt nhẽo buồn chán của cô. Ngay cả cuộc sống có bẩn thỉu như thế nào, nó cũng sẽ thú vị hơn nếu có một hương vị nào đó.
“Tật vui khi được gặp cô. Tôi thừa nhận những gì mình đã làm cũng không hay ho gì lắm. Nhưng cũng không phải là cô cũng chẳng hay ho gì khi gọi Paimon là con điếm sao?”
“Ho ho. Thì sao chứ?”
“Tôi cũng không thể làm việc đó mà không có sự trợ giúp của cô. Cũng đừng tức giận vì bây giờ tôi mới có thể đến thăm cô. Nhưng tôi có món quà để thể hiện lòng thành của mình với người đẹp như cô.”
Sau khi nói xong, Dantalian lấy thứ gì đó ra khỏi áo choàng của hắn. Đó là một cái chai. Rồi khi nhìn thấy nó, mắt của Barbatos như sáng lên. Cái nhãn trên cái chai cô đã được nhìn thấy một lần. Barbatos run rẩy không ngừng khi nhìn thấy nó.
“Nó, có phải không? Có đúng là nó không?”
Dantalian cười.
“Địa ngục Ragnarok, nổi tiếng với việc tạo ra các loại rượu có chất lượng tốt nhất Quỷ giới. Trong đó có một loại rượu có tuổi đời được chưng cất trong 505 năm, Valerigon. Nơi chỉ sản xuất một chai rượu mỗi năm tại quận Dung nham. Chính xác là một ngàn năm nay!”
“Không thể nào!”
Barbatos hét lên.
“Dù có là Baal cũng chưa chắc có được nó!”
“Tôi đã dùng một vài cách bí mật.” ( Dọa con loli ma cà rồng à)
“Điên rồi. Không thể nào. Nó là hàng thật. Nó là là rượu chính hãng! Không thể nào tin được!”
Cô không thể nào chịu đựng được nữa. Cô chỉ còn ngồi một nửa mông trên ngai vàng. Cô tự nhận mình là người sành sỏi về rượu nhất trong số các chúa quỷ và cô chắc chắn biết về nó. Đối với cô, nó chẳng khác gì Chén thánh cả. Barbatos cũng đã ném đi sự lịch sự và hét lên trong khi nuốt nước bọt.
“Đưa ta cái đó.”
“Tất nhiên rồi, ego.”
Dantalian ném cái chai. Nó bay trên cao trong không trung như một quả bóng. Barbatos rất ngạc nhiên trước sự liều lĩnh đó của Dantalian. Đó là loại rượu mà chỉ một năm mới có một chai. Đáng nhẽ hắn cần làm cẩn thận hơn một kiệt tác như vậy đối với người hiểu nó như cô. Cô hét lên.
“ Ôi trời, ngươi điên rồi!”
.
Cô sử dụng ma thuật và bắt lấy chai rượu trong không khí. Ba hắc thuật được sử dụng ngay lập tức và cùng một lúc để bắt lấy cái chai. < Bàn tay vô hình>, < Hơi thở của Euthanasia> < Ma bộ>, cả ba đều là ma thuật cao cấp nhất của cấp độ năm vòng tròn.
Barbatos bước trên mặt đất rồi nhảy xa hơn mười mét. Rồi một làn sương huyền diệu xuất hiện trong không khí khiến cái chai rơi chậm hơn. Rồi cô bắt nó bằng một bàn tay vô hình. Nếu những pháp sư con người nhìn thấy như vậy chúng sẽ kinh ngạc và miệng chúng sẽ như bị rớt ra khi thấy cảnh tượng này. Trước hết là cô đã sử dụng cùng lúc ba hắc thuật mà không phải là hai. Thứ hai, cô đã dùng nó ngay lập tức mà không cần niệm bất cứ câu chú ma thuật nào. Thứ ba, những ma thuật này chỉ để tóm một chai rượu.
Không cần phải nói, Barbatos vượt trội hơn bất cứ pháp sư nào trong thế giới loài người. Toàn bộ sự tập trung của cô nhắm vào chai rượu 505 năm tuổi trôi nổi trong không khí. Phép thuật được trau dồi trong hai nghìn năm chỉ để sử dụng cho một chai thủy tinh có đường kính 45 cm. Một lượng ma thuật tuyệt vời chỉ để bắt một chai rượu. Màn biểu diễn kết thúc. Chai rượu đã ở trong tay cô. Cô hạ cánh an toàn trên sàn nhà.
“ Tuyệt vời.”
Barbatos nâng chai rượu bằng cả hai tay. Giống như một cầu thủ bóng rổ đang ghi bàn trong một trận đấu. Cô ấy rõ ràng làm rất tốt công việc bắt lấy chai rượu đó.
“Ngươi có thấy nó không? Đây là sự vĩ đại của ta, Barbatos ở vị trí thứ tám đó!”
“.... Oh, tôi không biết. Nhũng có vẻ có thứ gì đó chảy ra khỏi miệng cô đó.” ( nước dãi)
“Dantalian, ngươi là thằng khốn! Ngươi không xứng với đồ uống này.”
Barbatos vuốt ve chai rượu và nhìn chằm chằm vào Dantalian. Cô trông như một đứa nhóc mười ba tuổi vậy.
“Không thể nào, đó là lòng tốt của tôi! Không thể tin được. Chai rượu trong một ngàn năm! Những thợ thủ công bậc thầy nhất thế giới, kiệt tác được tạo ra qua nhiều thế hệ bằng cách tạo ra những cách bảo quản bằng ma thuật để bảo quản loại rượu tuyệt vời này. Nó không phải. Nó không phải là thứ mà ngươi dễ dàng có thể kiếm được trên thị trường đâu, nó chỉ được dành để tặng cho kẻ danh giá nhất thôi ngươi biết không hả? Sao ngươi lại có thể ném nó như vậy!”
“Chà. Tôi biết rằng cô là kẻ hám rượu qua những lời đồn.”
“ Đó không phải là hám rượu. Ta là một kẻ biết thưởng thức rượu, ngươi hiểu không hả, đồ ngu.”
Barbatos vuốt ve chai rượu bằng tay của mình, Sự mát mẻ và dễ chịu từ nó mà cô có thể cảm nhận được qua lòng bàn tay của cô.
‘Ôi.’
Cô có thể cảm nhận được nó. Đó không phải là chai thủy tinh bình thường. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là chai thủy tinh có chứa phép thuật bảo quản tốt nhất được niệm lên cái chai để có thể bảo quản vĩnh viễn thứ rượu trong đây.
“Ngươi, ngươi… nếu đây không phải là sự thật thì ngươi biết kết cục của ngươi như thế nào rồi đấy biết không….?”
“ Ly đầu tiên là của cô.”
“Được. Hiuc...”
Barbatos nói rồi nấc một tiếng.
“Ngụm đầu tiên… nó là ngon nhất đúng không?”
“Ta bỏ cuộc.”
Dantalian cười.
“Ngươi đúng là bạn của ta.”
“Bạn….Hum. Cô đúng là một người chị tốt của tôi, cô là một người chị rất tốt.”
“Nghe thật khốn nạn, nhưng ta sẽ coi nó là một lời khen từ ngươi.”
Barbatos vui mừng.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, cô vẫn còn vui mừng vì cô đã được uống một lần nữa sau hơn 505 năm.
“ Nhưng, ta cần một ly rượu lúc này! Ly rượu đâu rồi? Ta để ly rượu ở đâu nhỉ ?”
Cô đưa tay lên. Một vòng tròn ma thuật xuất hiện. Sau đó, một đống rác linh tinh đủ thứ xuất hiện. Những thứ linh tinh từ nhà kho của cô được xuất hiện qua phép thuật triệu hồi của cô. Căn phòng trở nên đầy rác. Rồi Barbatos tìm thấy một ly rượu pha lê.
Cô nuốt nước miếng.
“.... Ta được uống sao? Đúng chứ!?”
“Ukm. Cô cứ uống đi.”
Dantalian cảm thấy mệt mỏi với cô gái này. Nếu như thường lệ, hắn sẽ than phiền về việc đó, nhưng Barbatos không quan tâm về gì khác lúc này. Thực tế rằng cô đã hỏi Dantalian hàng chục lần về việc uống nó. RỒi lúc này cô đang thì thầm với chính mình.
“Tốt. Valerignon 505 tuổi… để ta xem mùi vị của con điếm cay đắng này nào.”
“Tôi không nghĩ với cô, nó còn hơn cả rượu…”
“Im lặng đi!”
Barbatos sử dụng một phép thuật và mở chai rượu ra. Nó là một ma thuật giúp mở nút chai rượu mà không cần dụng cụ. Cho dù dụng cụ mở chai tốt đến đâu, một phần nhỏ nút chai cũng sẽ rơi ra trong quá trình mở. Phần nhỏ đó sẽ khiến vị của rượu bị chua một chút. Để ngăn chặn việc như vậy xảy ra, Barbatos đã tạo ra thứ gọi là “dụng cụ mở chai”. Đây là thành tựu lớn nhất mà cô đạt được trong suốt cuộc đời mình. Chỉ cần hai vòng tròn ma thuật, một góc của chai được giữ lại, nhưng chắc chắn cô ấy đã làm được.
Barbatos, người vừa dùng ba ma thuật cao cấp của cấp độ năm vòng tròn mà không cần niệm chú, mà lúc này chỉ sử dụng 2 ma thuật cấp độ hai vòng tròn rất chậm chạp và cẩn thận như người mới vào nghề vậy. Cô lẩm bẩm câu chú từ từ, núi chai dần dần nhích từng chút. Từng chút một, từng chút một, rồi nút chai nảy lên với âm thanh nhẹ nhàng.
Mùi rượu ngàn năm phát tán và chui vào mũi Barbatos.
“…….”
Cô cực kì ấn tượng. Linh hồn cô như muốn bay lên năm trăm linh năm mét trên trời và còn có thể xa hơn nữa. Cô chắc chắn đó là sự thật < Thứ rượu hảo hạng của địa ngục dung nham Valerignon 505 tuổi> Không thể sai được. Hương thơm tràn ngập. Nó là hương thơm quyến rũ, đầy mê hoặc sâu sắc và cực kỳ tinh tế.
Barbatos chưa say nhưng tâm hồn cô ấy đã đi đâu mất.
“Đây chính là thiên đường trần gian sao?”
“Ta rất vui vì cô thích nó chỉ khi mới ngửi nó. Cô không định uống nó sao?”
“Uống…? Đây….?”
Cô run rẩy.
“Nó… Ngươi không biết giá trị của nó đâu….?Uh, làm sao ta nỡ uống nó chứ? Ta sẽ không uống kho báu của ta… hiểu chưa?”
“Cô thích rượu. Đây là loại tốt nhất. Nhưng cô không định uống nó sao?”
.
Hắn nói đúng.
Barbatos tuyệt vọng.
“Ho! Mâu thuẫn gì đây…! Ta muốn nó hơn bất cứ ai! Nhưng lại thích uống nó hơn bất cứ ai…. Vì vậy, thậm chí, còn hơn thế nữa, ta cũng không thể uống nó! Nghịch lý! Phiền não quá! Cuộc sống thật là khó để lựa chọn.”
“ Cô đã hiểu ra sự thật của vũ trụ trong thời gian ngắn đấy, Này đưa tôi cái chai tôi sẽ làm mẫu, cô sẽ làm theo!”
“Uk, vâng.”
Barbatos đưa chai rượu một cách trơn chu. Dường như cô không thể tự rót nó cho mình. Cô từ từ đưa chiếc ly bằng bàn tay run rẩy của mình. Tuy nhiên cô lại hét lên khi thấy Dantalian cầm chai rượu.
“Này! Cô! Có chuyện gì vậy?”
Dantalian cầm chai bằng cả hai tay chớp mắt.
“Cái gì đây hả?”
“Tư thế, cầm như thế là sai, sai tư thế rồi! Cầm bằng một tay, không phải hai tay!”
“Vậy sao?”
“Không, thôi nào! Đừng cầm nó như vậy, hãy cầm vào đáy chai!”
“Vậy sao?”
Barbatos hét lên một tiếng dài với Dantalian.
“Đừng giữ nó trong lòng bàn tay của ngươi! Chỉ sử dụng ngón cái, ngón trỏ thôi!
“Chỉ vì một chút rượu mà cô….”
Dantalian nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu. Cô là một người phụ nữ thật khó hiểu.