“Cậu này. Không. Anh bạn trẻ. Tôi có thể hỏi cậu một chút về dungeon này được không.”
Kẻ đang cố bắt chuyện với tôi, tên hắn hà Hawk. Hắn là trưởng nhóm của nhóm mạo hiểm giả.
Hắn ta đang thể hiện sự lo lắng một cách thật sự.
“Tôi sợ rằng sẽ động đến một vài kí ức mà cậu không muốn nhớ đến.”
“Bình tĩnh nào. Tôi ổn. Anh cũng chỉ là một người đang cố kiếm sống thôi mà, cảm ơn vì đã cứu tôi.”
“Anh bạn trẻ, cậu thật tử tế.”
Hawk có vẻ khá vui và nói với những kẻ đi cùng hắn.
“Sẽ thật tốt nếu lũ trẻ của tôi hiểu chuyện như thế này.”
“Ý anh là sao ? Nếu tôi là Falrix, tôi sẽ luôn cố gắng mà. Con trai tôi là một thằng nhóc dễ bảo.
“Do tuổi của nó mà, nó vẫn đang lớn và trong cái độ tuổi nổi loạn.”
Thật là buồn cười. Tuổi trẻ thường hay có những biểu hiện bồng bột và thích thể hiện, những kẻ trong độ tuổi đó rất háo thắng và không coi ai ra gì. Nó xảy ra thường xuyên ở bất cứ thời đại nào.
“Tôi nghe thấy tiếng đồng đội tôi chạm trán với một con quái vật. “
“Đó là quái vật gì thế? Có bao nhiêu con.”
"Nó là Golem. Một con golem. Không… mười bốn... "
"Cái gì? Mười bốn !? "
Những tên mạo hiểm giả rất ngạc nhiên về những gì tôi nói.
Với một nhóm thám hiểm hạng F chỉ có thể đối đầu nhiều nhất với 5 con golem loại yếu nhất. Nhưng 14 con golem là dầu hiệu báo hiệu sự thất bại và sẽ mang đến một cuộc thảm sát đối với một nhóm như vậy. Lúc đầu tôi không nghĩ 14 con golem là quá nhiều nhiều, và tôi khá bất ngờ khi mà tôi có đủ khả năng để chống lại những cuộc tấn công vào dungeon của tôi.
“Lúc đầu, chỉ có một con golem xuất hiện, chỉ có một….”
Tôi khóc.
“Chúng tôi đã mạo hiểm, chúng tôi thiếu cả sức mạnh và kinh nghiệm, nhưng một con golem không đủ khiến chúng tôi thất bại. Chúng tôi nhanh chóng chuyển sang trạng thái chiến đấu. Ngay lúc đó một con khác xuất hiện từ một phía khác.”
Chúng bắt đầu bối rối và nhìn nhau. Còn tôi thì cười thầm trong bụng.
Không có đủ nhân số để tiếp tục tấn công dungeon. Những tên mạo hiểm giả đứng sát lại nhau. Tình huống hiện tại được tôi lựa chọn để sắp đặt khá đơn giản. Đúng rồi đó.
Thỉnh thoảng sẽ thất bại. Tuy nhiên, đây là một kĩ thuật diễn xuất”. Đây là kĩ thuật phù hợp nhất với tôi tại thời điểm hiện tại, kẻ chưa có chút kinh nghiệm diễn xuất nào.
“Xin hãy nhận nó.”
Cho đến nay, chiến dịch này đang tiến triển khá thuận lợi.”
Tuần trước, đám mạo hiểm trước đó bị tôi dụ dỗ và rời đi. Con số mười bốn golem là quá nhiều để có thể tiếp tục tiến vào dungeon với khả năng của một nhóm chưa đến 10 người. Tuy nhiên, kế hoạch này hoạt động khá tốt dù đôi khi nó không đc trơn chu lắm.
Đội trưởng của đám mạo hiểm giả Hawk mở miệng.
“Bạn bè, những người cộng sự của tôi. Xin hãy lắng nghe. Đây là một trường hợp khẩn cấp.”
Hắn ta biểu hiện một cái nhìn nghiêm túc về phía những kẻ khác.
“Tôi thề trên cái tên của mình. Tôi thề rằng chúng ta sẽ sống cùng nhau trong một thị trấn, như một người bạn, người cùng chúng ta vượt qua những thời kỳ khó khăn trong cuộc đời lấm lem của mình, chúng ta đã cứu một người khỏi cái chết vào hôm nay. Nếu các bạn tin tôi. Những người đã tin tưởng tôi và cùng tiến vào dungeon dù đó là lần đầu tiên trong đời của mình. Tôi phải xin lỗi mọi người. Tôi không thể giữ lời hứa của mình.”
“Nào”
“Thật sự thì, hơn mười con golem có hơi…”
Những tên mạo hiểm giả thở dài. Có những kẻ đang cố hồi tưởng lại quá khứ và nhớ về điều gì đó.
Không như những dân làng sống trong các vùng núi. Đối với họ, Quái vật trong dungeon rất đáng giá. Lông, da của những con quái vật đó còn đáng giá với họ hơn cả bản thân chúng. Có vẻ như người này sẽ bị mất đi sự tín nhiệm của những người đồng đội của hắn. Hắn có vẻ sẽ đánh mất đi quyền lực của mình trong nhóm.
“May mắn thay, anh bạn trẻ này đã thông báo cho chúng ta. Chúng ta đã may mắn dừng lại trước khi cái tương lai mà chúng ta không muốn nhất xảy ra. Dù sẽ có người nào đó ở đây đủ can đảm để tiếp tục thám hiểm, tôi đề nghị chúng ta sẽ dừng lại. Nhưng!”
Ngay lập tức có âm thanh vang lên trong đầu tôi.
Mạo hiểm giả tân binh Hawk đã kích hoạt kỹ năng “Phát biểu” !
'Clgt!?'
Tôi khá ngạc nhiên. Cái thứ âm thanh chó chết gì thế này. ?
Tôi nhanh chóng kiểm tra cửa sổ trạng thái của Hawk
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Tên: Hawk
Chủng tộc: Con người Liên kết: Làng Lviv
Thuộc tính : khá thân thiện (+25)
Cấp: 3 Danh tiếng: 2
Chức nghiệp: Ngư dân (B +), Mạo hiểm giả (F)
Khả năng lãnh đạo: 20 Khả năng chiến đấu: 12 Trí tuệ: 3
Khả năng chính trị: 15 Độ hấp dẫn: 10 Khả năng về công nghệ: 10
Cảm tình: 26
Tâm lý hiện tại : '14 Golem… Thật sự khủng khiếp. Nhưng… !'
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
“Nhưng? Nhưng gì cơ !?”
Ít nhất, cho dù là mạo hiểm giả hạng F cũng có một kĩ năng. Tôi là một tên chúa quỷ hạng F và tôi cũng có một kĩ năng đó là kỹ năng diễn xuất.
Tôi có thể khẳng định mình biết rất rõ về Dungeon Attack. NPC hạng F sẽ không có một kỹ năng nào. Trong tất cả các nhân vật bao gồm anh hùng, NPC, quái vật… đều bắt đầu mà không có một kỹ năng nào, nhưng thế giới này…
“Thật là khó khăn phải không mọi người!”
Hawk đang cố tỏ ra vẻ mạnh mẽ trong lời phát biểu của hắn.
“Chúng ta có một gia đình cần giúp đỡ. Ngay cả bây giờ, những phụ nữ và trẻ em trong làng đều mong chờ chúng ta quay về với một bữa ăn đầy đủ. Các bạn có thể chịu được bao lâu trong sự đói nghèo? Tên lãnh chúa cũng sẽ không bớt cho chúng ta một đồng thuế nào cho dù gia đình chúng ta đang rất nghèo đói. Chúng ta không phải những kẻ giàu có với cả núi kho báu như những Chúa Quỷ, mà chúng ta là những kẻ còn không thể trả nổi cả một nửa số thuế cho bản thân… “
Chúng cảm thấy cổ họng khô cứng mà không nói lên lời nào. Thật không dễ dàng gì mỗi khi nghĩ đến, mỗi kẻ ở đây đều có một gia đình đang dựa vào chúng.
Khốn kiếp. Người đàn ông mang trên vai gánh nặng của một gia đình đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho những kẻ đi cùng. Tôi cảm giác mọi chuyện đang diễn ra không được tốt lắm.
“Tất nhiên. Nếu chúng ta chết, nó vẫn sẽ là một việc tốt nếu chúng ta cố gắng làm điều gì đó. Thật ra chúng ta không thể thắng khi đối đầu với 14 golem ngay cả khi chúng ta liều mạng. Nhưng thế thì đã sao chứ.”
“Hành động đi? Mười bốn golem thì sao chứ.”
“Tôi đang nghĩ về điều ngược lại! Anh bạn trẻ, cậu nói có 14 golem phải không ? “
Hawk hỏi. Tôi gật đầu.
"Vâng, vâng."
"Không có những quái vật khác sao?."
"... Đúng thế."
Hawk cười.
“Kẻ thù cũng nào cũng có điểm yếu. Chỉ có mười bốn golem thôi. Như mọi người biết, golem khá chậm. Chúng đánh tuy nhanh nhưng di chuyển rất chậm. Các bạn có hiểu ý tôi là gì không ? Chúng ta sẽ vừa đánh chúng từ xa và vừa di chuyển.”
“Ah!”
“Đó là một mẹo.”
Bọn chúng bắt đầu reo hò.
Bên cạnh đó, tôi bắt đầu mở miệng. Tôi đã úp mặt trên sàn, và… đúng đó.
“Nếu có thêm vài con yêu tinh hoặc tiên thì chúng ta sẽ thất bại. Nhưng nếu chỉ có golem thì câ truyện lại trở nên dễ dễ dàng hơn rất nhiều. Các bạn chỉ cần vừa lùi lại và vừa bắn tên vào golem là được. Tuy hơi lâu, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ đánh bại bọn chúng.”
Bọn chúng bắt đầu trở nên hào hứng.
“Được, nó đúng thật là đơn giản.
“ Thật vui vì các bạn đã hiểu. Vợ tôi đã lo lắng rằng sẽ có chuyện không may xảy ra nếu tôi làm cái nghề này. Thật ra nếu tôi tiếp tục là công việc cũ thì có thể tôi sẽ muốn chết mất.”
Màn hình giả lập lại hiện lên.
"Hiệu ứng kĩ năng diễn thuyết đối với dân làng Lviv (F) đã thành công ."
"Hiệu ứng kĩ năng lừa đảo lên dân làng Lviv (F) đã tăng lên!"
Tôi đang cảm thấy lo lắng. Sử dụng quái vật mạnh nhất trong số các quái vật cấp thấp thật sự làm tôi lo lắng.
Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi muốn tự sát ngay lúc này. Nếu có một tảng đá cách tôi khoảng 1m ngay tại đây tôi sẽ đập đầu vào đó để tự sát. Tôi ngu quá, nhưng mà Hawk cũng khá là giỏi.
Ngay cả khi đó là sự thật, sẽ dễ dàng hơn đối với những tân binh có cách để đối đầu với mười bốn golem chỉ với việc đi lùi và dùng tên bắn. Nhưng việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn. Hawk đã truyền cho họ sự dũng cảm và kiên trì bằng việc dùng đến mối quan hệ gia đình đối với chúng.
“Nếu tôi có kỹ năng đó…. Tôi sẽ có nó”
Nước mắt như tràn ra. NPC kém nhất tất nhiên là loại NPC hạng thấp nhất. Làm thế nào mà một người đã từng hoàn thành Dungeon Attack lại lâm vào hoàn cảnh này? Tôi cảm thấy hoài nghi về cuộc đời mình.
Ngoài sự thất vọng, tôi bắt đầu suy nghĩ và cố mang lại sự minh mẫn hết sức có thể cho bản thân.
Mặc dù tôi không tưởng tượng nổi việc golem có những điểm yếu như thế, nhưng tôi cũng đã có chuẩn bị cho những tình huống như thế này.
"Đội trưởng Hawk!"
Tôi quỳ xuống sàn.
"Vâng? Cậu ...?"
"Tôi rất ấn tượng với bài phát biểu của anh!”
Hawk nhăn mày. Nó rất khó khăn với tôi. Và tôi cố hét lên với vẻ tuyệt vọng.
“Với tôi nữa… Tôi có một gia đình. Ba đứa em gái và bà mẹ giả của tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà… Tôi đã không thể làm gì để thay đổi cuộc sống trong ba tháng rồi… Làng của chúng tôi đã sang năm thứ hai với tình trạng đói nghèo, và điều này có vẻ sẽ không có dấu hiệu dừng lại.”
“Huh. Đúng vậy sao ?”
Gia đình của tôi như thế, còn về gia đình như thế nào sẽ rất khác với những gì tôi nói. “Cho dù tôi muốn hay không, dân làng của tôi… ? Nếu tôi không thể kiếm tiền… Làng của tôi sẽ… sẽ…
Bầu không khí bắt đầu có thay đổi. Chỉ có âm thanh ở trong hang phát ra. Đây là một khoảng lặng trong cuộc nói chuyện này.
"Cậu... Cậu đúng là… "
Hawk thở dài và nói từ từ.
“Cậu là một chàng trai tốt, anh bạn trẻ! Tôi chỉ có thể nghĩ cho gia đình tôi… còn cậu nghĩ cho cả ngôi làng cậu sống… Thật là cao quý. Ngay khi nghĩ về người như cậu vẫn còn trong thế hệ tiếp theo của mình tôi đã thấy cuộc sống của tôi đã đủ ý nghĩa rồi.”
Hắn nắm lấy hai vai tôi và bắt đầu khóc thật to.
"Được thôi, được rồi! Tôi sẽ đi với anh, tôi sẽ đi cùng anh mà. Mọi người thấy thế nào? "
"Huh, xin lỗi. Anh nghĩ là chúng tôi không nghĩ giống anh sao?"
“ Chúng ta đều là những con người có trái tim đầy nhiệt huyết. Nếu cậu không bị ấn tượng bởi những lời nói đó thì chúng ta cũng sẽ không bao giờ có thể bước qua vũng bùn này.”
Chúng vỗ vai tôi. Và chúng bắt gật gù cái đầu như thể đang thấy vừa lòng điều gì đó.
Tôi cũng gật đầu. Cảm thấy có sự thấu hiểu trong những kẻ này. Tôi lấy một cái chai ra và nhét vào đó vài thứ tôi đã chuẩn bị
“Vào hôm nay cậu không thể không uống. Thức ăn tuy không có nhiều nhưng đó không phải vấn đề phải không? Chiến.”
Tốt lắm. Bọn chúng đã bắt đầu vui vẻ. Tôi đã xử lý xong cái chai. Khi chúng bắt đầu uống và tôi thấy trên miệng chúng cũng vẫn còn rượu đọng lại xung quanh miệng của chúng. Rượu từ những tướng lĩnh cũng là một liều thuốc tinh thần dành cho lính của họ trước những trận chiến. Một ít rượu cũng đủ để nâng lên sĩ khí của những người lính.
“Cậu là người cuối cùng.”
Hawk đưa chai cho tôi. Tôi lịch sự cầm lấy cái chai và đổ nó vào miệng. Khi nhìn thấy vậy, hawk giơ tay lên và hò reo.
" Chúng ta sẽ thắng !"
"Uh oh oh!"
"Chúng ta sẽ sống!"
"Wow Oh Oh!"
Một lần nữa thông báo lại hiện ra nói rằng quá trình đã thành công một chút. Tôi không muốn nói điều này. Trước mặt tôi bây giờ những kẻ này đang trong lúc cao hứng và hò hét( vc lũ này còn ngu hơn lũ lúc đầu thằng main gặp). Tôi cũng tham gia một chút như món quà tạm biệt bọn chúng.
Ngay khi mà bữa tiệc bắt đầu.
“Tốt. Sau đó bắt đầu nào…!”
Ngay lập tức cò một kẻ ngã xuống. Hắn ngã xuống như thể mặt đất biến mất dưới chân hắn vậy.
“ Này có chuyện gì thế? ”
Một lúc trước, thời điểm mà sự bối rối bắt đầu xuất hiện.
Và đó mới chỉ là bắt đầu.
"Mặt đất bị… ?"
Chỉ vài giây sau, từng tên bắt đầu rơi. Kẻ rơi xuống cuối cùng là Hawk. Kẻ luôn ở sau luôn là kẻ đứng đầu. Hắn bắt đầu cảm thấy đầu gối mình hơi run khi nhìn chuyện xảy ra với những người đi cùng hắn trước khi hắn rơi xuống.
Một phút sau, chỉ còn một người trong hang. Đó là tôi.”
“Phew."
Tôi cho vào miệng một thứ thảo mộc, nhai nát nó, rồi nhổ nó ra. Tôi không biết nói sao, nó là một loại thuốc giải của chất bột tôi cho vào chai rượu của chúng.
Tôi nhặt con dao của mình. Tôi đi chậm rãi qua những tên mạo hiểm giả đang nằm trên sàn.
Pooh! Hook!
Mỗi lần tôi đi một tên là trên cổ hắn lại có một vết cứa rất sâu. Chỉ có cái chết, không sợ hãi, không bất ngờ. Một số kẻ nói đến sự lan rộng của một cơn sốt thần bí nào đó trong cơn mê sảng. Tôi vẫn tiếp tục việc mình đang làm dở. Con dao đang làm tốt công việc của nó.
… Tôi nghĩ rằng tôi không muốn làm điều này.
Các người là những người tốt. Đúng, tôi từng là con người. Nhưng hiện tại tôi là một chúa quỷ. Nếu chúng sống, tôi chết, và tôi sống nên bạn biết được việc gì sẽ xảy đến với chúng chứ.
Lần này tôi sống. Đó là tất cả.
Tôi dừng bước trước cơ thể của Hawk.
“Tôi ước tôi có thể quay trở lại.”
Tôi đâm vào cổ Hawk. Tiếng những sợi cơ đứt và cả tiếng xương cổ gãy vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên. Tôi nhìn vào trần nhà một lúc.
Trần nhà cao. Nhưng trần hang còn cao hơn, và tối hơn. Không giống như bầu trời trong xanh. Tôi đã từng bị đau đầu khi nghe tiếng đại bác nổ gần tai khi tôi đi xem một chương trình nào đó của quân đội. “Chuoang”(tiếng hàn cơ nhưng mị dịch ra cho giống tiếng bình vỡ) tôi ném cái chai vào vách hang khiến nó vỡ nát.
"Mẹ kiếp."
Tôi hét lên một âm thanh chói tai, tôi đi theo và thu nhặt những thứ có thể ở xác những tên mạo hiểm giả.
Tôi phải làm việc này bao lâu? Đây có phải sự kết thúc của thế giới này không... Những con yêu tinh và golem chỉ biết đứng một cách lặng im khi biết được cảm giác của tôi lúc này. Chúng chỉ đứng đó, lặng lẽ và quan sát tôi.
Đó là ngày sau khi Lapis đến và công bố cho tôi biết về sự bùng nổ của Cái Chết đen.