Đã một ngày qua đi. Chúng tôi hiện tại đang trú tại một đống đổ nát gần đó.
Lửa trại bốc lên. Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn soi sáng khu di tích của một lâu đài đổ nát. Bóng của chúng tôi đổ lên tên những bức tường gập ghềnh và cũ kỹ. Khung cảnh hiện tại của chúng tôi giống như những diễn viên trên sân khấu sau khi vở kịch của chúng tôi đã kết thúc từ trước đó. Và chúng tôi là những người đang cố luyện tập một vở kịch sẽ không bao giờ được diễn thêm một lần nào nữa.
“Khách hàng… Paimon rất quan tâm đến ngài, Bệ hạ Dantalian.”
Một người trong số họ đã lên tiếng.
“Từ rất lâu rồi.”
“Chính xác là từ khi nào?”
“Từ khoảng một năm trước.”
Một năm trước, đó là từ khi xảy ra phiên điều trần tại đêm hội Walpurgis. Lúc đó, Paimon là người đứng đầu phe Núi Non, đã bắt đầu theo dõi mọi hành động của chúng tôi…..
“Chúng tôi thu thập thông tin về ngài. Thực tế là khi mọi chuyện bắt đầu khi ngài lần đầu tiên cướp một con người từ chợ nô lệ và giết chết chủ nhân của nô lệ đó…. Ngài có ghét thuốc lá không?”
Tôi lắc đầu. Nó thực sự không hề quan trọng.
“Tôi xin lỗi.”
Một người phụ nữ với mái tóc xanh rút ra một điếu thuốc. Cô ta vừa nói vừa bỏ thuốc lá vào trong tẩu.
“Thành thật mà nói, chúng tôi là một nhóm sát thủ có danh tiếng và giá trị khá cao trong Quỷ giới. Hơn nữa, việc mà chúng tôi nhận được từ khách hàng không phải là việc làm ngắn hạn mà là một hợp đồng dài hạn. Yêu cầu được đưa ra cho chúng tôi là điều tra về Chúa Quỷ, kẻ ở hạng thứ bảy mươi mốt….. Điều này tốt cho chúng tôi vì công việc của chúng tôi đang dần đi vào thời kỳ suy thoái.”
Người phụ nữ cười rạng rỡ.
Tiếng cười của người phụ nữ trở nên khô khan đối với tôi. Tôi có thể đọc được cảm xúc của cô ta. Nhưng hiện tại, cô ta không hề có cảm xúc gì cả. Người phụ nữ có một nửa khuôn mặt bị bỏng nặng. thậm chí nửa còn lại là một chiếc mặt nạ.
“Cô hẳn phải thất vọng lắm vì công việc này không vui vẻ gì!”
“ Đúng vậy, cho đến nửa năm trước.”
Người phụ nữ thổi khói thuốc lá.
“Kể từ nửa năm trước, tập đoàn Kunkuska đã bước chân vào cái ngành công nghiệp ‘ở đây’. Họ rất cẩn thận và thông minh. Chúng tôi cũng sẽ không nhận ra nếu chúng tôi không nhận được hợp đồng về ngài. Chúng tôi cũng phải thừa nhận rằng, khách hành của chúng tôi, ngài Paimon, có một cái nhìn chính xác.”
Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười.
“Câu chuyện về ngài Dantalian đã trở thành tâm điểm của mọi người đã năm tháng kể từ khi đó.”
“.....”
“Ngài đã biết bao nhiêu con người trên thế giới? Truyền bá những tin đồn khác nhau trong thế giới quỷ và con người, và sử dụng chúng như một cách thông minh để điều động quân đội con người.”
Cô ấy có vẻ hơi phấn khích.
“Bằng cách nói dối quân đội con người, lần này là để khích lệ quân đội Quỷ tộc. Có bao nhiêu người biết rằng có một Chúa Quỷ, ở hạng thứ bảy mươi mốt, đúng sau tất cả những sự kiện đó? Tôi cá, những người biết về chuyện này không đến mười người. Thế giới con người và thế giới quỷ, và chỉ có mười cá nhân có thể biết về chuyện này. Và chúng tôi cũng thật vinh dự góp mặt trong số mười người đó.”
Người phụ nữ nói.
“Thật lòng mà nói, đây là thời điểm mà tôi được sinh ra như một sát thủ và cảm thấy cuộc đời mình thật đáng giá. Tôi thật sự biết ơn ngài Paimon. Ngay cả trong vài trăm năm tới, những ngày hào hứng như thế này của tôi có lẽ sẽ không còn nữa…… Ngài có biết không, Dantalian. Tôi thật sự rất mừng vì được nói chuyện với ngài như thế này.”
Tôi lấy chai nước và nhấp một ngụm.
“Tôi không thể cảm thấy bất cứ cảm xúc nào về điều đó!”
“Bởi vì từ khi sinh ra cho đến hiện tại, cảm xúc là thứ mà tôi vốn dĩ đã không có!”
Người phụ nữ này lại cười, dường như cô ấy là một người rất khó có thể cười.
“Những người sống trên sa mạc và những người sống bên cạnh một cái hồ, giá trị về nước của họ hoàn toàn khác nhau.”
“Ngay cả một chút cảm xúc cũng cảm thấy tuyệt vời đối với cô, điều đó có nghĩa là?”
“Tôi xin lỗi!”
Chính xác, để có thể phục kích được mục tiêu, cảm xúc là điều hoàn toàn dư thừa.
Tôi bỗng thấy tò mò, làm thế nào để có thể nuôi được một sát thủ? Khi tôi hỏi về nó, cô ấy trả lời tôi bằng một điếu thuốc lá.
“Một khi để chống lại một Chúa Quỷ, điều đầu tiên là phải trở thành một nô lệ. Nếu cả thể xác và linh hồn đều phụ thuộc vào một người, thì ngay cả những quỷ tộc thấp kém nhất cũng có thể đối đầu lại được ý chí của Chúa Quỷ.”
“Đó là lý do tại sao mà tự do hoàn toàn không hề tồn tại!”
“Tôi không quan tâm về nó. Khi tôi còn nhỏ, một miếng bánh mì còn có giá trị hơn cả tự do của chính bản thân tôi.”
Tôi cũng có thể hiểu được tình hình của cô ấy.
Có rất nhiều người đói nghèo, dù có là người hay quỷ đi chăng nữa. Trong số đó, có nhiều trẻ mồ côi chết đói vì không thể có ngay cả một bữa ăn. Có lẽ những nhóm sát thủ thường là những đứa trẻ mồ côi được tập chung lại. Và những đứa trẻ mồ côi đã ký một hợp đồng nô lệ. Nói chính xác hơn, những đứa trẻ mồ côi không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý….
“Không thể phá giải con dấu nô lệ hay sao?”
“Oh, nó rất khó đấy. Con dấu nô lệ đã khắc sâu vào trong tim. Tôi đã chủ động làm điều đó.”
“Khắc vào trong tim?” (Đúng nghĩa đen đấy, con bé nữ anh hùng sau này cũng thế)
Nói đến đây, cô gái cũng không định dừng lại giữa chừng.
“Làm cách nào để có thể khắc nó vào trong tim của mình?”
“Khi chúng tôi còn nhỏ, đó là một nghi lễ nhập ngũ. Tạo ra một vòng tròn ma thuật chữa trị và đặt cơ thể của chúng tôi lên đó. Sau đó chúng tôi sẽ được mổ phanh ngực và công cuộc phẫu thuật bắt đầu. Từng thứ thuốc, từng vết cắt sâu tận trái tim…. cái này, rồi đến cái kia.”
“Hừm.”
Thật kinh tởm. Thực hiện phẫu thuật bằng độc dược trong khi đứa trẻ vẫn còn tỉnh táo và liên tục được hồi phục bởi vòng tròn ma thuật chữa trị? Thật sự kinh khủng, chỉ cần tưởng tượng về nó thôi tôi cũng không tài nào có thể tin vào những gì mình đã nghe nữa. Nó chẳng khác gì một hình thức tra tấn cả. Người phụ nữ gật đầu, cô ấy hiểu được cảm giác của tôi.
“Đó là một thời gian khó khăn.”
“Vâng, thật đấy.”
Cô ấy đã cười.
Có một khoảnh khắc im lặng giữa chúng tôi. Nó không phải là sự im lặng khó xử. Đól à một thời điểm khó khăn, phải mất một thời gian để chúng tôi có thể cân nhắc về những gì chúng tôi đã nói.
“Ý định ban đầu của ngài Paimon thay đổi không lâu lắm. Không lâu sau khi cuộc chiến của quân đội con người và quân đội quỷ tộc chiến đấu trên đồng bằng Bruno. Paimon đột nhiên ra lệnh thay đổi nhiệm vụ của chúng tôi. Ngài ấy muốn chúng tôi bảo vệ bệ hạ Dantalian.”
“Tại sao?”
“Khách hàng muốn giành được thiện cảm từ ngài, Dantalian.”
Thiện cảm? Sự ủng hộ sao?
Đó cũng là trường hợp của đội quân Quỷ tộc. Khi tôi gặp khủng hoảng trong cơn bão tuyết này, chính là Paimon đã giúp tôi. Tuy nhiên, cái giá phải trả là quảng đường mà tôi cần đi lại dài hơn một đoạn.
Nó hầu như không có một chút ý nghĩa nào cả. Nói cách khác, tôi muốn giúp Paimon vì một lý do nào đó. Tai sao?
“Khách hàng của chúng tôi là một người tự gọi mình là một người theo chủ nghĩa cộng hòa.”
“Cái gì?”
“Nếu nói điều đó, có thể ngài sẽ hiểu?”
Cô là một người theo chủ nghĩa cộng hòa sao? Paimon.
Tôi có cảm giác như có một thứ gì đó đang cào vào trong não tôi. Tôi nghe thấy một từ mà tôi còn không thể tưởng tượng được. Người mà tôi đang muốn nhắc đến hiện tại là Paimon sao?
Trong <Dungeon Attack>, Paimon yêu nhân vật chính. Vậy nên cô ta kiên trì gắn bó với nhân vật chính. Phương pháp tuy khác nhau, nhưng cô ta luôn gửi quái vật tới giúp đỡ nhân vật chính.
Trong khi con người và các Chúa quỷ đang tàn sát lẫn nhau, Paimon cũng không muốn tàn sát một con người nào cả. Nếu giết chết một con người, niềm vui sẽ biến mất. Đó chính lý do. Cô ta không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận bị coi như một kẻ phản bội. Tuy nhiên, cô ta lại xưng mình là một người cộng hòa? Chuyện gì đang xảy ra vào lúc này? Tại sao một người như cô ta lại có thể trở nên như thế ?”
“.... Không thể hiểu nổi!”
“Khách hàng của tôi cũng nói, tại sao lại chỉ có thiểu số thống trị mọi thứ? Mọi chuyện đã sai ở đâu…. ngài ấy muốn biết điều đó!”
Bất bình đẳng, sự phi lý.
Từ khi sinh ra, những người cầm quyền đã được xác định và những người cai trị cũng đã được xác định sẵn. Tôi coi đó là một điều kỳ lạ. Tôi nghĩ nó sai, nhưng không phải tự nhiên mà có. Nhưng tôi nghĩ rằng có một nguyên nhân đang ẩn náu ở đâu đó và tôi đã luôn phải tìm kiếm nó.
Chắc chắn là nó…. Mầm mống của cách mạng.
Tôi hỏi.
“Không thể nào, chủ nghĩa cộng hòa lại phát triển ở cái thời kỳ này sao?””
“Không, tôi không biết về nó!”
Người phụ nữ cười nói.
“Tôi chưa từng được nghe nói về nó dù chỉ một lần từ khi nhận được yêu cầu từ Paimon. Tuy nhiên, tôi biết rằng có một đất nước có tên là Cộng Hòa Batavia trong thế giới con người. Tôi đã bắt đầu điều tra về nó dưới yêu cầu của Paimon.”
“.....Cô nghĩ gì về nó?”
“Có vẻ như nó chỉ cần tóm và giết là tốt.”
Tôi sẽ….
“Nhưng tôi nghĩ nó sẽ rất hấp dẫn.”
“.....”
“Mọi người đều sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nó.”
Đôi mắt của cô ta hướng về tôi, không giống như miệng của cô ta, đôi mắt của cô ta trở nên hờ hững.
“Ngài có biết rằng bài phát biểu của ngài trên đồng bằng Bruno hiện tại có ảnh hưởng như thế nào không?”
“Không.”
Tôi không biết về nó.
“Tôi vẫn đang thận trọng lang thang khắp thế giới loài người và một phần của Quỷ giới. Tuy nhiên, ảnh hưởng của nó theo tôi mà nói thì nó khá tích cực với những người như tôi…..Bài phát biểu đó đã sớm lan rộng đến những thành phố và những ngôi lang. Bệ hạ Dantalian, tôi phải nói rằng ngài đang trở nên rất nổi tiếng đó!”
Người phụ nữ bỏ mũ trùm xuống và ngẩng đầu lên nhìn tôi. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
“Bệ hạ chỉ nói đến sự bất bình đẳng của thế giới loài người, nhưng thưa bệ hạ, khi tô còn nhỏ, tôi luôn tò mò về những ngày mà tôi không thể kiếm được một miếng bánh mì. Tôi luôn tò mò vào cái lúc mà tôi trao đi sự tự do của tôi để có thể có thể thay đổi cuộc đời của mình…. Tại sao tôi sinh ra đã nghèo?”
“.....”
“Tôi có thể hiểu được nếu tôi lười biếng. Nếu tôi đã làm điều gì đó sai? Vâng, thật khó để một người làm sai điều gì đó có thể sống. Tôi phải trả giá. Tôi có thể hiểu được theo cách đó. Tuy nhiên, tôi đã nghèo từ khi tôi mới sinh ra, tôi đã làm gì sai sao? Được sinh ra là một điều sai trái sao?”
Và tiếp tục người phụ nữ trước mặt tôi lại lên tiếng.
“Tại sao một số người lại có cuộc sống tốt đẹp?”
“....”
“Đối với ai đó, cuộc sống là một điều may mắn ngay từ đầu, và đối với một người nào đó, cuộc sống là một sự nguyền rủa ngay từ đầu? Tôi thực sự không hiểu, tại sao tôi lại thuộc những người còn lại? Có cái gì gọi là kiếp trước không? Tôi đã phạm phải tội lỗi gì trước khi sinh ra để có thể trở nên nghèo khổ như vậy?”
Lần đầu tiên tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của người phụ nữ.
Nó là một sự căm ghét đối với cuộc đời của chính cô ấy.
“Tôi đã từng nghĩ rằng đó là một lời nói dối, Tôi cũng không dám khẳng định nó là một lời nói dối. Tuy nhiên, nó có thể là một lời nói dối, nó không thể là sự thật….. Nhưng ngay cả khi thế giới chấp nhận điều đó, tôi cũng không muốn chấp nhận điều đó đối với trẻ con. Có lẽ ngài đã đúng, thế giới này mới là một sự sai lầm.”
“....”
“Paimon nói. Ngài ấy muốn kiểm tra xem bệ hạ có giống với ngài ấy không. Tôi cũng có mong muốn giống như chủ nhân của tôi. Bệ hạ Dantalian, ngài có thực sự chân thành kêu gọi tự do trên đồng bằng Bruno không?.... Chúng tôi, là những con quỷ thấp kém, chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc sống chung với những thứ rác rưởi của thế giới…. Liệu chúng tôi có thể chấp nhận bệ hạ Dantalian như một vị vua thực sự không?”
Người phụ nữ trước mặt tôi đã nói như vậy.
Nếu tôi nói có ở đây, tôi có thể gặp Paimon thông qua cô ấy.
Nếu trả lời không, họ sẽ rút lui.
Tôi đã im lặng. Tôi đã suy nghĩ, cuộc sống của người phụ nữ trước mặt tôi như thế nào? Nó mang lại cho tôi rất nhiều nỗi buồn. Bởi vì Chúa Quỷ có thể đọc được cảm xúc của những con quỷ khác. Cô ấy chán ghét cuộc sống bao nhiêu và đau buồn như thế nào, tôi có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng.
Tuy nhiên, cảm xúc của một người không thể thay đổi mọi thứ.
Lợi ích của quyết định này không thể dễ dàng thấy được ngay lập tức.Tuy nhiên, lợi ích và mất mát có thể nảy sinh khi tôi, một người thuộc phe Đồng Bằng nói chuyện với Paimon, một người thuộc phe Núi Non. Tất cả những điều này cần phải được xem xét.
Tôi mở lời.
“Chà, thật sự thì tôi không biết.”
Người phụ nữ chớp mắt.
“Vâng?”
“Tại sao tôi lại nói điều đó, Tôi có nên cho cô biết tôi nghĩ gì không? Tôi sẽ không nói rằng tôi có cùng suy nghĩ như cô. Vậy nên nếu cô trung thành với tôi, điều này có nghĩa rằng cô sẽ đại diện cho tất cả những con quỷ khác sao?”
Người phụ nữ đỏ mặt.
“Tuy nhiên….”
“Có hay không? Cuộc sống có khó khăn không? Vậy nên cô có thể đại diện cho tất cả những con quỷ khác bằng cách thay thế tất cả những con quỷ khác trong thế giới quỷ hay sao?”
Tôi cười.
“Đừng tự mãn như thế, cô không thể đại diện cho những người khác được. Ngay cả khi cô là người bất hạnh nhất trong số những người bất hạnh nhất trên thế giới. Nó không có nghĩa là cô có thể đứng ra thay mặt cho những người cũng bất hạnh như cô. Sát thủ, hãy chú ý hơn vào sự bất hạnh của chính cô mà thôi.”
Tôi đứng lên.
“Để tôi nói cho cô một điều, điều cần thiết cho cô, đặc biệt với một người như cô. Công việc của cô chỉ cần giết bất cứ kẻ nào ngáng đường mà thôi.”
Trong khi đó, nếu có kẻ nào đoàn kết thì ta sẽ đoàn kết với kẻ đó. Nếu cần phải chia cắt thì hãy chia cắt. Dù sao thì cũng sẽ không bao giờ có đồng minh vĩnh cửu. Không có cái gì gọi là lòng trung thành vĩnh cửu. Dù có yêu cầu tôi trở thành một vị vua mãi trung thành và vô tư, nó chỉ làm khó cho tôi mà thôi.
Tôi đưa ra những lựa chọn mà đôi khi chỉ tốt cho tôi mà thôi.
“Nói với Paimon, nếu muốn nói chuyện với ta thì hãy ra mặt và mang đến vật phẩm giao dịch của cô ta đến đây.”
“Bệ hạ Dantalian.”
“Tôi mệt, tôi sẽ đi ngủ.”
Tôi lên xe ngựa. Tôi có cảm giác như giọng của người phụ nữ như đang đeo bám tôi từ phía sau, nhưng tôi cố tình phớt lờ. Tôi đang thực sự mệt mỏi.
Chỉ một ngày hôm nay, tôi đang thi đấu với tư cách là một người chiến thắng, và tôi đã được nghe một tin sốc rằng Paimon là một đảng viên đảng cộng hòa. Thật kỳ lạ rằng tôi lại cảm thấy mệt mỏi, vậy nên tôi cần cho bộ não của mình nghỉ ngơi.
Lapis đang ngủ trong xe. Tôi cũng nằm xuống và khoác lên người một tấm chăn thô.
‘Paimon là một người theo chủ nghĩa cộng hòa….vậy nên, có lẽ đây là điểm khác nhau sao?.....’
Nhân tiện, có lẽ tôi quá thành thật với người phụ nữ đó. Có lẽ lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, tôi sẽ hành động khôn ngoan hơn? Nhưng tôi lại không muốn. Không hiểu tại sao, tôi lại có thể thành thật với một người như cô ta…… Đó là một tính cách thực sự khiến tôi khó chịu theo cách nào đó….
Tôi ngủ thiếp đi ngay sau đó.