Chiến tranh tạo nên anh hùng.
Có người chết, có người sống sót. Trong số đó, có rất ít người còn sống sót và tiếp tục phải sống dù cuộc sống của họ thật sự còn tệ hơn cả cái chết.
Những kẻ đứng lên từ những vũng máu bằng hai chân của mình sẽ trở thành những người hùng của cuộc chiến. Máu không chỉ của họ mà còn của cả đồng đội của họ. Và từ máu, những người anh hùng được sinh ra.
Cuộc chiến này đã nhuốm máu những kẻ ở Phe Đồng Bằng và điều tất yếu sẽ xảy ra là có một kẻ trở thành anh hùng của trận chiến.
“Một lần nữa, cô ta lại hành động!”
Barbatos rất phấn khích khi mà mọi thứ đều xảy ra như những gì cô ấy mong muốn. Nhưng, sự phấn khích ấy đã nhanh chóng bị đánh gãy bởi thiệt hại của chúng tôi. Trận chiến vẫn diễn ra không ngừng. Elisabeth von Habsburg, người đã bị đánh bại trong trận chiến diễn thuyết của mình đang trực tiếp chỉ huy trên chiến trường.
Lúc đầu, tôi không để ý lắm về chuyện đó. Nhưng rồi tôi cũng đã phải chú ý đến khi mà đối phương đã gây được thiệt hại lớn lên phe tôi. Công chúa Elisabeth đích thân chỉ huy trận chiến cùng với một số vệ sĩ của mình. Những Chúa Quỷ cười nhạo rằng cô ta đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu sẽ hoàn toàn vô dụng trên chiến trường đã phải trả một cái giá đắt vì sự tự cao của chúng.
Ba trong số những kẻ đã cười nhạo cô ta đã chết dưới lưỡi kiếm của chính cô ta.
Đội quân của Công Chúa do chính cô ta dẫn đầu. Và đội quân của công chúa Elisabeth xuất hiện tại nơi quan trọng nhất và vào thời điểm tuyệt vọng nhất của đội quân con người. Cô ta bù đắp điểm yếu của đội quân con người và tấn công vào chính điểm yếu của đội quân chúng tôi. Lúc đầu, những kẻ coi thường cô ta cho rằng cô ta còn quá nhỏ để làm được việc đó. Tuy nhiên, một tháng sau khi mọi chuyện xảy ra thì những Chúa Quỷ khác đã nhận ra một chuyện mà họ không bao giờ nghĩ tới.
Elisabeth von Habsburg là một con quái vật thật sự.
“Đừng bao giờ đối mặt với cô ta với một lực lượng áp đảo nhỏ hơn ba lần.”
Barbatos tuyên bố với những kẻ khác. Đội quân với một nghìn quân của cô ta đã hủy diệt đội quân ba nghìn quân của phe chúng tôi với một sức mạnh áp đảo mà không thể bị chặn đứng.
Không chỉ chúng tôi, con người cũng đã nhận ra được họ có một người chỉ huy cực kỳ lợi hại. Ngày tháng dần trôi qua, đội quân riêng của công chúa ngày càng đông đảo. Và vào thời điểm hiện tại, nó đang chiếm ưu thế trên chiến trường.
Nếu cô ta lãnh đạo toàn bộ quân đội loài người, chúng tôi chắc chắn sẽ thua. Thật là một may mắn trong số những may mắn thường có khi mà cô ta đã mất đi quyền lực trong số những quý tộc. Cô ta chỉ có thể tác động lên đội quân của chính mình và tất nhiên thật khó lật ngược cuộc chiến chỉ với điều đó.
Và tất nhiên, chúng tôi cũng không kém cạnh cô ta một chút nào.
“.... chúng ta cũng không quá yếu để thua chúng trên mọi mặt trận.”
“Kgh. Cuối cùng cũng được thư giãn sau một thời gian dài.”
Zepar và Beleth bắt đầu phụ trách đối đầu với công chúa. Và hai người đó chính là chủ lực của phe Đồng Bằng. Zepar trở thành lá chắn và Beleth trở thành mũi giáo để có thể chống lại công chúa Elisabeth. Và lần này, trận chiến còn khốc liệt hơn nữa, nhưng ít nhất, cán cân trận chiến đã trở nên cân bằng.
“Chết tiệt, ta nên đè bẹp con khốn đó ngay khi có thể…”
Barbatos chạy lung tung trên chiến trường. Dù vậy đã lâu rồi không rời khỏi nơi này.
Ngoại trừ công chúa, có rất nhiều đóa hoa đã nở rộ trên chiến trường. Trong số đó, có một bông hoa nở rộ nhất trên chiến trường chính là vị nữ hoàng trẻ của Vương Quốc Bretagne. Một cô gái với vẻ đẹp không hề thua kém Elisabeth và nổi bật với nụ cười của mình. Một vị vua đã tự mình đến khi mới 19 tuổi.
Henrietta de Bretagne. Cô ta cũng là một nhân vật khá nổi bật trong <Dungeon Attack>, nhưng về mặt cá nhân tôi có một mối quan hệ khá sâu sắc với cô ta. Nhưng cô ta lại không phải là một nhân vật mà tôi yêu thích. Tốt….
Trong tương lai, cô ấy sẽ là chủ nhân của Laura.
Trong trò chơi, Laura đã giành được giải thưởng Thiết Huyết của Vương Quốc Bretagne. Tất nhiên, em ấy sẽ phục vụ Henrietta, nữ hoàng của mình. Nhưng mỗi lần nghe thấy tên của Henrietta đóng vai trò chủ động, tôi lại cảm thấy một điều gì đó rất lạ. Tôi có cảm giác như mình đã đánh cắp một thứ gì đó của cô ta. Giống như một tên trộm đang hành động mà nghe thấy tiếng của chủ nhà vậy.
Dù sao nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi bị thương nặng trong chiến tranh. Tôi bị ngã ngựa và gãy chân phải. Vì vết thương này, tôi bước ra khỏi chiến tuyến.
Không có ai phản đối chuyện này. Dù sao thì số lượng quân của tôi cũng chỉ có khảng 50 mà thôi. Ở một nơi có tới hai mươi vạn quân thì số lượng quân của tôi chẳng đáng bao nhiêu cả. Năm mươi lính chỉ là nắm cát trong sa mạc. Nhưng tầm ảnh hưởng của chính bản thân tôi lại lớn hơn số lượng lính của chính tôi. Và tôi là người đã làm việc chăm chỉ nhất vậy nên không ai phản đối việc tôi có một kỳ nghỉ.
Tất nhiên, đây là trò chơi của riêng tôi.
“Không có gì để ở lại chiến trường lâu. Hahaha.”
“.... Đôi khi ngài hành động hơi ác đấy.”
Tôi cáo bệnh và trở lại lâu đài quỷ của mình. Trong khi tôi rời đi, tôi đã lấy một lý do rằng có chuyện quan trọng cần giải quyết vì đó là một đội mạo hiểm giả đã tấn công lâu đài ( cái hang) của tôi. Nhưng sự thật là chỉ có vài người dân làng được tôi cử đi làm một đội thám hiểm mà thôi.
Không, tôi muốn có một kỳ nghỉ, tôi không muốn tiếp tục làm việc trên một chiến trường nữa.
Tôi nói với đôi mắt tự tin và đôi mắt sáng ngời.
“Đó là nên biết khi nào nên dừng lại và khi nào nên tiếp tục. Đến lúc tôi nên có một thời gian để nghỉ ngơi rồi.”
“Thở dài….”
“Ego, Laura, chúng ta sẽ trở về. Ngôi nhà thân yêu của chúng ta đang chờ đợi chúng ta.”
Tôi kéo Laura đang thở dài và trở về nhà. Chào Barbatos! Chào Elisabeth! Mình đi nhá! Hãy chiến đấu hết mình! Bời vì các người chiến đấu càng khó khăn, tôi càng có nhiều khả năng sống sót. Tôi chân thành chúc mấy người may mắn.
Chúng tôi trở về nhà sau gần nửa năm.
* * *
Sau khi trở lại lâu đài của mình, tôi đã chính thức có một kỳ nghỉ.
Tôi đã có một kỳ nghỉ nhỏ. Cho dù tôi có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, tôi đã làm việc rất chăm chỉ trong vòng nửa năm qua. Bản thân tôi vốn là một kẻ lười biếng vậy nên làm việc chăm chỉ liên tục không giống tôi một chút nào. Tôi chỉ làm việc khi nghĩ rằng cuộc sống của tôi đang gặp nguy hiểm. Và bây giờ cuộc khủng hoảng đã qua.
“Oh, chúa tể của em… chúng ta lại tiếp tục sao?”
“Đó không phải lỗi của ta. Cơ thể của em rất đẹp. Ngay cả khi đã làm điều đó, ta vẫn muốn tiếp tục.”
“HUh, ngài đang cố cưỡng bức em đó sao….!”
Tôi rất thích tình dục. ngay cả khi ở trong doanh trại thì tôi đã luôn cố gắng quan hệ với cả Laura hoặc Barbatos nếu có cơ hội. Và gần đây tôi có cơ hội để làm chuyện đó thường xuyên hơn.
Hiện tại tôi có thể hiểu vì sao những người lính thường xuyên cướp bóc tàn bạo những thành phố của đối phương sau khi thắng trận. Thật khó có thể chịu nổi nếu những ham muốn luôn tích tụ trong cơ thể mỗi người. Có rất nhiều gái mại dâm trên chiến trường. Những người lính giải phóng ham muốn của họ thông qua gái mại dâm. Tuy nhiên, cảm giác nặng nề khi mà cuộc chiến chưa kết thúc vẫn đang đè nặng họ.
Trong suốt mười lăm ngày sau khi về nhà, tôi và Laura luôn trong tình trạng khỏa thân. Khi tôi mặc thử quần áo vào lại, tôi sẽ lại cởi nó ra sau vài phút. Trong cái hang của tôi, tôi và Laura có thể gặp nhau ở bất cứ đâu bất kể địa điểm, thời gian. Chúng tôi quan hệ liên tục. Có những ngày, chúng tôi đã quan hệ bảy lần.
“Đây không phải là cuộc sống bình thường của những sinh vật có lý trí.”
Cuối cùng Laura đã phải thốt lên.
“Dù chúng ta có quan hệ bao nhiêu lần đi chăng nữa, mỗi lần một ngày, sáu ngày một tuần thì em cũng muốn có một thời gian để nghỉ ngơi chứ! Đây là lý do vì sao em không có thời gian làm bất cứ chuyện gì! Ngay cả hiện tại em cũng đi không nổi nữa rồi!”
Tôi đã kêu lên.
“Một lần một ngày… có vẻ như nó quá ít.”
“Ah, Thật không thể tin nổi! Ham muốn của ngài đang nhiều hơn bình thường rất nhiều đó! Chúa tể!”
Laura gầm gừ về phía tôi.
“Ngài như con thú đến mùa động dục vậy. Một ngày chúng ta làm ít nhất đến 4 lần… Dù em chưa bao giờ có kinh nghiệm tình dục hay biết về nó trước đây, em cũng biết rằng việc quan hệ 4 ngày một lần là hoàn toàn không bình thường chút nào cả!”
Em ấy đưa bốn ngón tay lên về phía tôi. Em ấy vẫn đang khỏa thân. Tinh dịch của tôi vẫn đang chảy ra ngoài từ âm đạo của em ấy và bám trên đùi. Và một lượng lớn tinh dịch của tôi chảy ra ngoài rơi thẳng xuống nền hang. Tôi có thể hiểu tại sao em ấy có vẻ bực bội với tôi như vậy.
“Ngài nhìn xem. Đây là những gì ngài đã làm! Không có ngày nào mà trong âm đạo của em không có tinh dịch của ngài cả. Ngài có hiểu rằng ngày nào cũng bị phun một đống chất lỏng vào trong bụng là như thế nào không hả? Bụng của em không thể chịu nổi được nữa rồi!”
“Ah! Ta nghĩ rằng có vẻ như em quá đói thì phải!”
Hơn thế nữa, Laura. Em không còn là tiểu thứ quý giá của gia đình Công tước nữa rồi. Em ấy đang để lộ âm đạo của mình với tôi khác rồi móc tinh dịch của tôi rồi đưa lên mặt tôi như thể tôi đã làm quá nhiều lần rồi. Làm thế nào để em ấy có thể sa ngã như thế này cơ chứ. Tôi nên xem xét lại cách giáo dục của em ấy….
“Không phải là ngài mới là người nên chịu trách nhiệm cho việc này sao?”
Laura nắm lấy cánh tay của tôi. Đôi mắt của em ấy kinh hãi nhìn tôi.
“Đây không phải là trò đùa đâu, chúa tể của em! Em không còn có thể đi bình thường trong những ngày gần đây nữa! Ngài định giết thuộc hạ duy nhất của ngài hay sao? Ngài nên biết hài lòng với với tình yêu một cách vừa phải. Mới buổi sáng hôm nay chúng ta đã quan hệ bốn lần rồi! Ngài đã làm bốn lần rồi đó! Em không còn muốn đếm số lần chúng ta đã quan hệ trong những ngày gần đây nữa rồi, nó quá nhiều!”
“Ah, nhưng….!”
Bị nhìn bởi ánh mắt cay nghiệt của Laura, tôi nói lắp bắp.
“Laura ngon quá. Bên trong thì dai, khi ăn thì thật là mềm. Cảm giác rất tốt khi chạm vào mông của em… cảm giác như bị hút vào mỗi lần đẩy vào bên trong vậy. Ta không muốn dừng lại và thôi nghĩ về nó!”
“Không cần nói những lời như vậy với em đâu!”
Thực sự tôi không biết nên nói chuyện gì đây.
Tôi chỉ biết phản đối bằng ánh mắt của mình.
“Này em đừng đổ lỗi cho mình ta chứ! Chính em cũng tận hưởng nó mà. Thật bất công khi em chỉ đổi lỗi cho một mình ta vậy chứ!”
“Tất nhiên, em cũng thích nó! Em cũng thích làm nó rất nhiều với ngài! Nhưng chúng ta đã làm quá nhiều! Em cảm giác trong vài ngày gần đây chúng ta đã làm đến ba mươi lần! Ngài có hiểu không hả? Đó là hàng chục lần! Ngay cả khi chúng ta mới quan hệ ba lần một ngày, em cũng không còn muốn đếm số lần chúng ta quan hệ từ khi về nhà nữa rồi.
Laura nắm lấy đầu mình và bắt đầu lẩm bẩm trong sầu muộn.
“ Ngài có biết cảm giác như thế nào sau khi chúng ta quan hệ quá nhiều lần không? Em không còn biết bây giờ là mấy giờ và lúc này là ngày hay đêm hay hiện tại là ngày bao nhiêu nữa rồi! Em cũng không nhớ nổi lần cuối cùng em ăn là khi nào… Em cũng không còn biết đây là trần gian, địa ngục hay thiên đàng nữa rồi… Em không còn nghĩ nó dừng lại ở lần thứ một trăm đâu có thể số lần chúng ta quan hệ đã lên tới hai trăm lần rồi….”
Em ấy vẫn đang nói trong khi tỏa ra một luồng khí u ám.
Không.
Kể từ khi chuyện này xảy ra. Tôi cũng cảm thấy có chuyện gì sai lầm ở đâu đó. Laura vẫn 17 tuổi. Nếu tôi đã để lộ ra rằng tôi đã quan hệ với một cô bé mười bảy tuổi trong mười lăm ngày hàng trăm lần thì tôi sẽ bị người khác nguyền rủa đến chết mất.
“Chỉ Huy Barbatos… Không, chỉ có một người mới có thể cứu em khỏi tình cảnh này đó là chị Lapis.”
Laura nhìn về phía tôi với đôi mắt buồn rầu.
“Phải có người có thể giải quyết được cái ham muốn khủng khiếp của ngài. Thành thật mà nói, em cần thêm người hỗ trợ trong chuyện này…. Em không biết khi nào chị Lapis sẽ đến?”
“Tốt, nhưng trước hết cô ấy vẫn là nhân viên của công ty Kunkuska. Và hơn hết cô ấy có công việc cần hoàn thành!”
Laura bắt đầu quý gối trên sàn và quỳ lạy một thứ gì đó. Em ấy bực bội nói.
“Ngài Lapis, xin hãy quay lại đây nhanh chóng. Chưa bao giờ trong cuộc đời vô vọng ngắn ngủi của em lại mong chờ một người đến như chị vào lúc này…..”
Hm. Ngay từ đầu tôi và Lapis không hề có mối quan hệ như thế này…phải nói gì đây.
Bây giờ nhìn Laura quỳ trên mặt đất và mông em ấy nâng lên, nó khiến tôi chú ý vào mông của em ấy. Mông em ấy giống như một quả táo chín và tròn trịa. Nó khiến tôi hứng lên một lần nữa. Chuyện này không phải lỗi của tôi. Laura có khả năng quyến rũ đàn ông một cách tự nhiên.
“Tốt, nếu hạn chế quan hệ. Nhưng sau đó ta nên làm gì đây? Ta không tự hào về điều đó. Nhưng ta không biết làm gì khác ngoài việc quan hệ với em vào lúc này cả!”
“Chẳng phải ngài rất giỏi trong việc khuất phục những ngôi làng xung quanh hay sao?”
Laura lẩm bẩm trong tư thế bực bội.
“Nhắc mới nhớ, ngài đã trở thành chủ nhân của họ. Tùy thuộc vào những gì ngài đã làm, những ngôi làng sẽ phát triển hoặc suy tàn trong tương lai. Chúng ta nên xem xét việc làm thế nào để củng cố các làng trong sự kiện lần này?”
“Oh, nghe có vẻ thú vị đấy.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó, nhưng nghe Laura nói, nó có vẻ thú vị đấy. Nó giống như Lâu đài Quỷ và những ngôi làng xung quanh nó không?... Có lẽ tôi nên làm chuyện gì đó thú vị hơn.
Nhưng trước đó.
Chết tiệt.
“.... chúa tể của em?”
“Nói đi….”
“Nếu em không nhầm thì hiện tại ngài đang ôm mông của em.”
“Em không nhầm đâu….”
“Ngài muốn quan hệ một lần nữa sao…?”
“Đúng vậy. Tinh dịch sẽ hoạt động như một chất bôi trơn.”
Laura nhanh chóng kêu lên.
“Không, đừng mà! Làm ơn, nếu ngài muốn thì chúng ta cũng nên làm nó sau hai giờ tới, em cần nghỉ ngơi!”
“Laura, cô gái có cặp mông đẹp, đề xuất của em bị từ chối!”
“Huh, huh… ah… ah….!”
Tôi đẩy lưng mình hết sức có thể. Trong hang tối, tiếng rên nhẹ nhàng của em ấy lại vang lên…..