Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

17 69

Shōshimin Series

(Đang ra)

Shōshimin Series

Yonezawa Honobu

Tác phẩm đã được chuyển thể thành Anime mùa hè 2024.

61 1914

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

41 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

3 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

57 599

Tập 1 - Chương 45 - Hoa anh đào giữa mùa thu (Phần cuối)

Cánh cửa mở ra với tiếng “cách” nhỏ nhẹ. Dĩ nhiên tôi là người trả tiền rồi. Harumi cũng cố để lôi tiền mặt ra từ ví nhưng tôi đã cản lại.

“Được rồi, anh là người đi trước mà, để anh trả.”

“Không được! Em là người mời anh đi mà, thế nên phải chia đôi chứ.”

“Kệ đi.”

Với lòng tự tôn của một người tiền bối, tôi không thể để cô ấy trả được.

“Món nợ này… Em nhất định phải trả!”

“Nghe như kiểu văn mẫu của kẻ phản diện vậy.”

Bọn tôi bật cười. Giờ cũng chỉ mới mười giờ tối.

Tôi vốn chỉ ăn ở quanh công ty hoặc ở gần nhà, thế nên hôm nay tôi thấy phấn khích lạ thường. Có lẽ tôi sẽ đưa cô ấy về nhà hôm nay.

“Harumi, anh đưa em về nhé?”

“Vâng ạ, cảm ơn tiền bối.”

Tôi đi theo Harumi về phía nhà của cô ấy. Nhìn từ phía sau, cái đuôi ngựa lắc lư đồng điệu với chân váy khiến tôi nhớ lại khung cảnh vừa nãy.

Cô ấy bình thường đi chậm thế này à?

Số lượng đèn đường càng lúc càng giảm khi bọn tôi đi khỏi ga. Mặc dù thời tiết tuần này có hơi ấm thì những cơn gió mùa thu vẫn mang lại cảm giác gì đó đặc biệt.

“Tiền bối.”

“Ơi, sao thế?”

“Em nghĩ là, em say rồi.”

Nói rồi, cô ấy áp sát lại người tôi.

“Em sợ là, em lại vấp nữa đấy.”

Ngay lặp tức, tôi ngửi thấy mùi hương ban nãy. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này bằng không. Hơi ấm nhè nhẹ từ cánh tay cô ấy truyền qua người tôi.

“Mình đi đường vòng được không ạ?”

Khi say thì tôi cũng thích đi bộ như thế này trước khi về nhà.

“Được rồi, đi thôi.”

“Thật ra nhà em chỉ cần đi thẳng là tới.” Cô ấy nói rồi quẹo phải, hai má đỏ bừng.

Bọn tôi đến một công viên nhỏ. Hôm nay là thứ Năm nên là ở đây không có ai.

Cô ấy trèo lên một gò đất thấp.

“Em tìm thấy chỗ này khi mới chuyển về đây. Em thích chỗ này lắm.”

“Ở đây nhìn được cả thành phố luôn nhỉ?”

“Ừm, từ đây em có thể thấy được nhà ga, và bầu trời đầy sao.”

Tôi nhìn lên trời và thấy những ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi nhìn thấy chòm sao Orion (Lạp Hộ) ở phía đông dù nó chưa trọn vẹn lắm.

“Nhìn nè tiền bối.”

Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một khung cảnh tuyệt đẹp mở ra trước mắt tôi.

Cô ấy đứng gần một gốc cây và quay về phía tôi. Hoa anh đào rơi phảng phất quanh cô ấy. Một khung cảnh mà tôi không thể nào rời mắt được.

“Hoa anh đào trái mùa… Đúng là thời tiết dạo này ấm lên thật.”

“Đẹp quá đi mất…”

Có vẻ cây anh đào tưởng rằng đây là mùa xuân, thế nên những cánh hoa cứ rơi như thể đang vào mùa anh đào nở rộ vậy.

Harumi cười và nhìn tôi.

“Tiền bối này.”

“Ơi?”

Không gian yên tĩnh thế này thì tiếng thì thầm cũng nghe rõ được.

“Em chưa đủ can đảm lắm…”

Tôi lắng nghe cô ấy. Lúc này là một khoảng lặng, chỉ có tiếng bước chân của Harumi.

“Một ngày nào đó, anh cũng nhìn trực diện vào em nhé? Thật sự nhìn vào em…”

Không đợi tôi trả lời, Harumi trèo xuống. Bước chân cô ấy bỗng nhẹ nhàng hơn. Cô ấy quay lại và cất giọng.

“Em tự về được rồi, cảm ơn anh nhé.”

Và cô ấy nở nụ cười tinh nghịch.

“À, nhắn với tiền bối Akitsu là chị ấy đeo mặt nạ cáo hợp lắm đấy!”

Phần này trong chương trước người dịch cẩu thả khiến bối cảnh bị sai. Thực chất quán ăn này nằm gần nhà của Harumi chứ không phải gần ga nhà Shikami. Rất xin lỗi các bạn đọc. Xem lại chương 27