“[Sự xuất sắc của Houjou]…Heh…tôi có thể nói điều đó cũng trong dự tính kế hoạch của Ootomo Youta. Với trí tuệ quỷ quái đó, cậu ta có thể đánh tôi một cách nhục nhã hơn nữa. Nhưng thay vào đó, cậu ấy lại chọn một thất bại để tôi có thể giữ được chút phẩm giá.”
Tôi nghĩ nếu cô thực sự xuất sắc thì đáng lẽ cô phải nhận ra mọi thứ không như cô nghĩ đâu từ lâu rồi.
“Đối mặt với sự khác biệt về khả năng tranh biện, tôi thậm chí còn không cảm thấy tức giận khi bị thương hại… thay vào đó là một cảm giác sảng khoái kỳ lạ.”
Houjou nhìn thẳng vào tôi và tuyên bố:
“Ootomo Youta…cậu đã đánh bại tôi hoàn toàn.”
“Cái gìiiiiiiiiiii!!?”
Lớp học vang lên tiếng reo hò chói tai.
“Chúa ơi…chỉ là Chúa ơi!”
“Nghiêm túc mà nói, cậu ta có cấu trúc não như thế nào vậy…?”
“Tôi phải công nhận nó cho Houjou, làm như thể cô ấy cũng có mặt trong kịch bản vậy…”
“Tấn công một cách trực tiếp nhưng lại giành chiến thắng một cách hoàn hảo mà không để lại bất kỳ mối hận thù nào…”
“ ‘Những đứa trẻ của Ougami’ thật đáng sợ!”
Tệ quá… Tôi đang nổi bật…cực kỳ nổi bật! Mặc dù chiến thắng cuối cùng là tốt nhưng–
“Ồ chờ đã…”
Đúng rồi. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng tôi đã thắng. Bị cuốn vào những diễn biến vô lý, tôi quên mất tại sao ngay từ đầu mình lại tham gia vào trận đấu này.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tư thế phục tùng, tôi đứng dậy và nhìn Houjou.
Đáp lại, cô ấy im lặng gật đầu và bước tới đứng trước người đó.
“Mihaneya Getsuka!”
“Ế!”
Đối mặt với Mihaneya đang có vẻ giật mình, Houjou–
“Tôi xin lỗi.”
Cúi đầu thật sâu.
“Vì đã cười nhạo giấc mơ của cậu.”
“Houjou-san. …… ”
“Nghe có vẻ như một lời bào chữa nhưng…tôi thất vọng với chính mình… Dù có thử thách bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể lọt vào Thập Tài của Học viện Teiou… Không, không phải vậy. Trong thâm tâm tôi cảm thấy khó chịu, đã nghĩ rằng điều đó là vô vọng. Thập Tài quá mạnh và điều đó khiến tinh thần tôi suy sụp. Mặc dù không ai thừa nhận điều đó một cách công khai, nhưng tôi tin rằng cái danh hiệu đáng hổ thẹn “Thập Tài vô song” phù hợp với tôi hơn bất kỳ ai. Nhưng với tư cách là một Houjou, tôi không thể thể hiện thái độ đó được… Rồi cậu đến nói một cách thuần túy về việc đánh bại Thập và trở thành siêu sao…Tôi chỉ cáu kỉnh và nói những điều khủng khiếp…”
“Ahaha, không sao đâu. Tớ biết rõ nhất mình thảm hại đến mức nào.”
“Nhưng tôi cảm nhận được một ý chí không thể phá vỡ trong mắt cậu. Dù thừa nhận điểm yếu của mình nhưng cậu vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình… Đó là điều mà tôi không bao giờ có được.”
“Không đúng, Houjou thật tuyệt vời! Kể từ bây giờ cậu có thể thách thức Thập hết lần này đến lần khác!”
“Không…Đó là bởi vì tôi nhận ra mình đã từ bỏ nên tôi đang cố gắng cứu vãn niềm tự hào được làm chủ của lớp học này. Sau khi tiếp tục như vậy suốt một năm, trái tim tôi trở nên xấu xí và méo mó, gây ra cảm giác khó chịu cho cả lớp… Dù bề ngoài tôi vẫn phải giả vờ thử thách với tư cách người mang họ Houjou, nhưng cá nhân tôi…thật lòng…sẵn sàng bỏ cuộc.”
“Vậy thì đừng làm điều đó với tư cách cá nhân.”
“Huh?”
“Nếu một người không làm được thì hai người. Nếu hai không được thì ba. Và nếu điều đó vẫn không hiệu quả, thậm chí còn hơn thế nữa cho đến khi chúng ta có thể cùng nhau đánh bại Thập Tài của Học viện Teiou.”
“K-Không, ý tôi không phải là cá nhân…Dù sao thì, việc tập hợp lại là vô nghĩa. Trừ khi tôi đánh bại họ một chọi một một cách đàng hoàng–”
“Huh? Có quy định như vậy không?”
“Đ-Đúng là không có nhưng…thật vô nghĩa nếu tôi không giành chiến thắng bằng chính khả năng của mình phải không?”
“A, Houjou nghiêm túc quá… Trước tiên cứ kéo họ xuống rồi nghĩ xem phải làm gì để ngồi vào những chiếc ghế đó.”
“C-Cậu…nghiêm túc về chuyện đó à?”
“Đúng. Vì ngay cả Houjou cũng không thể làm được điều đó một mình nên không đời nào một mình tớ có thể đánh bại được Thập Tài.”
Vì lý do nào đó, tạo ra một tư thế như thể kẻ cầm đầu, Mihaneya tiếp tục:
“Và giấc mơ siêu sao mà tớ theo đuổi còn khó hơn nữa. Đối với bất kỳ lĩnh vực nào…trừ khi bạn có tài năng cá nhân đặc biệt, nếu không thì không thể đứng đầu được.”
“À, mục tiêu của tôi là ngược lại.”
“Ngược lại?”
“Chuẩn rồi. Tôi chỉ muốn tập hợp càng nhiều bạn bè càng tốt, nhờ họ giúp đỡ, nâng đỡ tôi, bằng cách nào đó nổi tiếng mà không cần tôi thực sự làm gì cả, và cuối cùng đạt được một vị trí mà tôi được cả thế giới yêu mến. Trở thành một siêu sao mà không cần bất cứ năng lực cá nhân nào là điều tuyệt vời nhất phải không?”
“C-Cái gì thế…dựa hoàn toàn vào người khác? Cậu không cần cảm giác thành tựu hay thỏa mãn sao?”
“Không cần chúng! Tôi ổn với việc chỉ cần được chú ý thôi!”
” ………… ”
Houjou có vẻ không nói nên lời.
“Vậy Houjou, chúng ta hãy làm bạn nhé! Làm bạn với một siêu sao thật thú vị!”
Với nụ cười rạng rỡ như trẻ thơ, Mihaneya đưa tay ra cho Houjou.
“Pfft…!”
Không nhịn được khi nhìn thấy bàn tay đó, Houjou bật cười.
“Getsuka…hẳn là cậu đang thiếu vài chiếc ốc vít nhỉ.”
“Ehehe…”
“À, k-không phải là tôi đang khen ngợi cậu hay gì đâu…”
Làm ơn hãy trả lại những cái vít đó cho cô ấy nhanh lên…
“Nhưng có vẻ như sẽ rất vui khi được ở bên cạnh cậu…rất vui được gặp cậu.”
“Tương tự như vậy, rất vui được làm bạn với cậu!”
Mihaneya tươi cười rạng rỡ trong khi Houjou lúng túng bắt tay.
“Nói về bạn bè thì biệt danh là điều hiển nhiên phải không? Với Reina…còn Rei-chan thì sao?”
“Chắc chắn rồi, cứ thoải mái đi. Vậy để tôi xem…với Getsuka…Miko-chan có ổn không?”
“Không đời nào mình từ chối nó!”
Biết rằng cô ấy thích biệt danh đó…
“Tôi đã nghĩ Getsuka thật ngu ngốc nhưng…thậm chí còn ngốc hơn mong đợi…”
“Đúng vậy, nhưng cô ấy là một cô gái ngoan phải không?”
“Và nếu nhìn kỹ thì cũng siêu dễ thương!”
“Có vẻ như cô ấy sẽ khuấy động điều gì đó thú vị!”
“Hãy là bạn của tôi nữa!”
Tốt thôi… với việc Mihaneya được cả lớp chấp nhận, và đoàn tùy tùng của Houjou cúi đầu chào cô ấy… chuyện này coi như đã kết thúc.
“Này, cậu không cảm thấy bầu không khí đang tốt lên sao?”
“Ừ. Không khí lớp khá khó chịu với sự cáu kỉnh của Houjou.”
“Miko-chan có vẻ đã hòa nhập rất tốt, giờ chúng ta đã có được sự đoàn kết rồi.”
“Tất cả là nhờ…”
“Ừ, Ootomo!”
…Nhưng tôi không thích điều này.
Nổi bật rõ ràng là xấu, nhưng được đề cao quá mức là quá đà rồi. Tôi cần phải cắt đứt điều này ở đây bằng cách nào đó.
“Mọi người hãy nghe này!”
Nếu tâm trạng tốt như thế này thì việc tiết lộ mọi thứ trước đó chỉ là hiểu lầm có thể sẽ không thay đổi được thái độ của Houjou hay cách Mihaneya được đối xử.
Tôi phải làm cho họ hiểu tôi là một người hoàn toàn bình thường.
“Sự thật là mọi chuyện về trận đấu trước đó đều là hiểu lầm! Houjou đã rộng lượng giải thích nó một cách có lợi, nhưng tôi không có ý gì sâu xa hơn… Vậy nên trên thực tế… tôi mới là người thua cuộc!”
“…………”
Sau một lúc im lặng từ các bạn cùng lớp của tôi trước tuyên bố này–
“Pfft!”
Đồng loạt, họ phá lên cười.
“Không không, đã quá muộn để nói điều đó rồi đấy!”
“Đúng đúng. Lúc đầu tôi nghĩ không có cách nào, nhưng bình tĩnh nghĩ lại lời giải thích của Houjou, đó là một diễn biến hoàn hảo.”
“Nếu thực sự chỉ là hiểu lầm thì cậu làm cách nào giải thích cho hành vi kỳ lạ trước đó.”
“Haha, khiêm tốn quá mức là điều mọi người không mong muốn đâu!”
T-Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này… Đúng là tôi không thể giải thích hành vi kỳ lạ đó nếu không đề cập đến những lựa chọn trong đầu mình, nhưng… Hm?
Sau đó tôi nhận thấy Mihaneya đang giao tiếp bằng mắt và ra hiệu về phía này.
Đúng rồi…cô ấy biết mục đích của tôi là tránh nổi bật. Chắc chắn cô ấy sẽ hỗ trợ–được rồi, tôi trông cậy vào cô!
“Tớ biết điều này có thể khó tin, nhưng thực sự đó chỉ là sự hiểu lầm thuận tiện mà thôi. Cuộc đối đầu với Houjou cũng không được lên kế hoạch trước, nó xảy ra vì cậu ấy tức giận vì tớ… Hả? …Đây có phải là cách tiếp cận đúng đắn không? …Hở? …Sẽ tốt hơn nếu nói nó diễn ra theo đúng kịch bản? …Không, nhưng hành vi đó không thể là hành động được… Ồ, giờ tớ bối rối quá, nhưng Dai-chan là một người thực sự tốt bụng và luôn tức giận vì người khác!”
Đồ ngốc!
“Vậy là cuộc đối đầu đã được lên kế hoạch, nhưng sự tức giận của anh ta trong quá trình đó là thật lòng!?”
“Ngoài trí tuệ, anh ấy còn có cả nhân cách nữa!?”
“Đúng là một người đàn ông… một người đàn ông thực sự!”
Lời nói của một vài người nhanh chóng lan truyền khắp lớp học–
“Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!” “Ootomo!”
Đồ khốn kiếpiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
“Ahaha… Có vẻ như nỗ lực giúp cậu hòa nhập của tớ đã phản tác dụng rồi…”
“Đây là mục đích sao…? Cậu có cố ý làm điều này không?
“K-không, không phải như vậy!”
“Đúng vậy… Cậu chỉ là một tên ngốc thôi.”
“Đừng gọi tớ là đồ ngốc!”
“Haiz… Chúng ta chẳng thể làm gì với những thứ đã xảy ra… Bất cứ điều gì chúng ta nói lúc này có thể sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nhưng từng chút một, chúng ta sẽ giải quyết được sự hiểu lầm kỳ lạ này…”
“…Cảm ơn.”
Trước khi tôi kịp lẩm bẩm tiếp, Ohana đã lên tiếng.
“Huh?”
“Ừm… tớ rất vui vì cậu đã giận vì tớ.”
“Ừ, đừng lo lắng về điều đó. Dù sao thì tôi cũng đã tự mình làm việc đó.”
“Mặc dù vậy… Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“…………Tôi hiểu rồi.”
Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi khẽ tránh ánh mắt của Ohana.
“Hehe… tớ rất vui vì có thể làm bạn với cậu đó, Daikyou-san.”
“Có lẽ tôi sẽ hối hận một chút.”
“Huh!?”
“Haha, đùa thôi… Chà, tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho họ vì tất cả sự chú ý này.”
Tôi sẽ nói lại lần nữa, là mục tiêu cuộc sống của tôi là không nổi bật.
Mặc dù tôi đã có một khởi đầu khó khăn nhưng đây vẫn chỉ là ngày đầu tiên.
Chuyện học sinh chuyển trường buông thả ngay từ đầu là chuyện thường gặp.
Từ đây trở đi, tôi sẽ trở lại là con người bình thường của mình và tận hưởng cuộc sống học đường yên bình…
[Chọn đi]
1.Hôn vào tường trong khi hét tên nữ diễn viên gợi cảm yêu thích của bạn.
2.Hôn vào tường trong khi hét tên nhân vật lịch sử nữ bạn yêu thích.
“Hiratsuka Raichō!”
ý đây là do a main có lựa chọn nên con kia ko lường trước dc đâu đoạn này mình cũng chả rõ ai là người nói nữa, tạm hiểu là Mihaneya nói đi Eng để là forgive us nhưng mà mk thấy ko hợp lí lắm nên để thành forgive them với ý them là chỉ bạn của Houjou nhé nhưng tóm lại ông này sáng lập và lãnh đạo phong trào nữ quyền ở Nhật Bản vào thế kỷ 20