Chương 3 (3/3)
Đoàn tàu đến Vịnh Tokyo Aqua-Line, và tháp pháo của nó quay từ từ hướng ra biển. Âm thanh của những chiếc bánh răng và máy móc vang vọng khắp khu vực. Những gì nằm ở phía bên kia không gì hơn ngoài những <Unknown> đã xuất hiện.
Bản thân chiến trường này đang rung động. Những cơn sóng đánh dữ dội từ biển, và không khí đang trở nên căng thẳng. Ở bên trên, bầu trời đang tách ra, thậm chí cả những đám mây cũng bất ngờ chuyển hướng. Các <Unknown> bắt đầu xuất hiện từ các vết nứt đó và ngày càng nhiều, như mặt đất đang nóng lên, hay như dầu đang nổi lên từ mặt nước.
Ánh hoàng hôn giảm dần, và kết quả là cầu vồng tách nhau ra xa. Cùng với đó một ánh sáng tối dường như ẩn nấp đằng sau nó. Tất cả những ánh sáng đó chiếu rọi qua nội thất con tàu một cách kĩ lưỡng.
Những sinh vật lạ lùng này có thể thấy được trên bầu trời. Chúng trông kỳ cục, gần giống như con quái vật, mặc dù chúng không phải động vật hay thực vật gì cả. Thực ra, chúng trông có tính cơ học hơn là sinh học. Nhiều bộ phận của chúng thực sự rất giống của động vật, nhưng chúng trông cũng giống như những cây bị khô héo, không có lá. Những bộ phận trông như thể được lắp một cách vội vàng vài cơ thể chúng. Chúng được phủ bởi một lớp vỏ kim loại, sáng lấp lánh dưới ánh sáng. Mặc dù lớp vỏ của chúng trông có vẻ vô cơ và lạnh, nhưng nó tạo cảm giác mềm mại và ấm áp.
Những con quái vật đã ra khỏi cổng hoàn toàn. Chúng gầm lên những tiếng gầm gừ, như thể chúng đang cười. Không thể nói gì hơn. Chúng chính là sự ô nhục, đã được khắc sâu mãi mãi vào ký ức loài người, và là sự nhục nhã mà chúng ta đang cảm thấy. Đó là các <Unknown>, một sinh vật sống bất thường gây ra sự hủy diệt trên toàn thế giới. Đứng xếp hàng ngay trên những kẻ thù ghê gớm này của nhân loại, những người lính nở một nụ cười khát máu.
Ở trước đoàn tàu, phía trên Aqua-Line, căn cứ quân sự Umihotaru đứng hiên ngang tại đó. Một tiếng chuông cảnh báo reo lên, và một cây cầu bắt đầu xuất hiện. Căn cứ luôn thay đổi này giữ vai trò điểm triển khai cho những số binh lính và các trang thiết bị. Tất nhiên, nó cũng giữ vai trò như là tiền tuyến.
“Được rồi mọi người, vào vị trí!” Natsume hét với một giọng hùng dũng vào chiếc micro. Cô ấy đứng ở điểm cao nhất trong căn cứ sao cho mọi người đều thấy được cô ấy dù cho họ có đứng ở đâu. “Đã đến lúc để giành chiến thắng một lần nữa! Tôi không muốn nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt của các bạn, được chứ? Đi nào!!”
Các tháp pháo được trang bị và pháo binh đã sẵn sàng để bắn. Các học sinh chuẩn bị vũ khí của họ và tiến lên phía trước. Chúng tôi ở cách họ rất xa, theo hướng căn cứ Kisarazu, nhưng chúng tôi có thể xem chuyện gì đang xảy ra một cách khá rõ. Không, thực ra sẽ chính xác hơn khi nói rằng chúng tôi chỉ có thể xem và quan sát mà thôi. Không có gì để mà chúng tôi thực sự làm. Chúng tôi ở tiền tuyến, nhưng dẫu vậy, chúng tôi vẫn còn ở mãi phía sau. Trận chiến thực sự cách Umihotaru khoảng 1 km về phía bắc, do đó đã gần đủ để có thể nhìn thấy, nhưng không đủ gần để chúng có thể tấn công chúng tôi. Nói cách khác, chúng tôi vẫn chỉ là những khán giả. À, tôi đoán nó đã được an toàn, và tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ khá rõ ràng. Đây không phải là một vị trí tồi.
Renge cúi xuống cầu và quan sát Natsume với chiếc ống nhòm của cô ấy. Cô vẫn tiếp tục quan sát, “Wow!” và rõ ràng là cô đã bị cuốn hút bởi những gì Natsume làm. Asagao giữ chặt phía sau bộ đồng phục của cô ấy, sợ rằng Renge có thể rơi xuống nước. Asuha, cách chúng tôi vài bước, ngồi nhẹ nhàng trên lan can. Em ấy không quan tâm đến chúng tôi. Thay vào đó, em ấy giữ chặt hai khẩu súng lục của mình.
Súng lục, huh...
“Natsume ngầu thật...” Renge ngạc nhiên khi quan sát.
Ngược lại, Asagao đứng đó với vẻ lạnh lùng. “Mọi người nghe theo hiệu lệnh khá tốt,” cô ấy nói thêm.
“Tôi không nghĩ chị ta sẽ đưa ra một mệnh lệnh nào khi đang thực chiến đâu,” Asuha trả lời khi em ấy giữ chặt tay cầm súng của mình. “À, có lẽ chị ta cũng có, tôi chịu thôi. Tôi chỉ làm những thứ của mình, vậy nên...”
Asagao ngạc nhiên. " Ồ tôi hiểu rồi... Nói đến đó, tại sao cô gái này không sử dụng kính ngữ? Tôi là một người khóa trên, đúng không?”
“Tsurube-senpai?” Asuha hỏi.
Asagao thật lạnh nhạt khi cô gập tay lên. “Hmm, tôi cũng không thích được gọi như vậy...”
Asuha cau mày, nhìn bực mình. “Vậy thì, tôi sẽ gọi cô là Asagao-trán!” em ấy kêu lên.
“Không bao giờ!” Asagao hét ầm lên. “Tại sao cậu phải thêm từ ‘trán’ một cách không cần thiết như vậy? Cậu muốn chết à?”
“Bình tĩnh, Asagao...” Renge thì thầm. Asagao trông như sắp sửa vồ lấy Asuha, nhưng Renge nắm lấy cả hai bàn tay quanh Asagao và ngăn cô lại. Tôi xin lỗi về điều này, cô gái trán. Xin lỗi về em gái của tôi... Tôi thực sự nên cảnh báo em ấy trước rằng không làm những thứ như vậy...
“Asuha, đừng nói như thế chứ,” Tôi nói, cố trấn tĩnh mọi người lại. “Asagao có lẽ đã bị bắt nạt về cái thứ này khi cô ấy còn nhỏ.”
“Chính xác! Đúng vậy!” Asagao nói. “Chờ đã, làm thế nào mà cậu biết Chigusa?”
“Tôi có thể đoán được ít nhiều...” tôi trả lời. Nếu tôi biết Asagao khi cả hai chúng tôi còn nhỏ, có lẽ tôi hẳn cũng đã trêu chọc cô ấy về nó... Tất cả con trai đều như vậy, đúng chứ? Họ luôn trêu chọc những cô gái mà họ thích hay một cái gì đó tương tự...
“Cô biết tôi cũng là Chigusa đấy...” Asuha lầm bầm.
“Ahh! Tôi biết rồi!” "Asagao tức giận hét lên. “ Điều này đang gây phiền nhiễu. Vậy tôi sẽ chỉ nói Kasumi thay vì...”
“Umm... Thật là bất ngờ...” tôi nói, ngạc nhiên khi nghe thấy tên tôi bị đưa vào trong đó. Asagao nhìn tôi nghi ngờ.
“Hử? Cậu là Kasumi, đúng không?”
“Ờ... Nhưng gọi bằng tên của tôi thì hơi...”
“Ừm cậu gọi tôi là Asagao, phải không?”
“Đúng vậy... Không, chỉ là tôi không quen với nó... Cậu biết đấy... Tôi thấy nó hơi kỳ kỳ...”
“Lý do kiểu gì vậy...”
Asagao hơi chậm hiểu một chút. Cô ấy rõ ràng là không hiểu được lý do của tôi. Ý tôi là, tôi có lẽ chỉ xấu hổ, nhưng để biểu thị cái sự xấu hổ đó ra mặt thì cũng có chút xấu hổ. Nó khá tệ nếu đột nhiên gọi mọi người bằng tên, đặc biệt là gọi những người rụt rè bằng tên của họ. Đôi khi nó khiến mọi người giận dữ khi họ cố gắng tìm ra liệu có lý do đặc biệt nào cho sự thay đổi đó. Rốt cuộc, ngoại trừ những lần mà người ta đùa, thật khó để tìm ra họ đang cố gắng làm gì. Nhưng, tùy từng thời điểm, cũng có người thích thế.
“Ah, mình nữa! Gọi mình là Renge nữa!” Renge ngắt lời, giơ tay lên. Cô mỉm cười vui vẻ. “Kasumi gọi mình là Renge!”
À, Renge rất tuyệt khi truyền đạt mọi thứ một cách vô thức, vì vậy hầu hết mọi người đều biết cô ấy nghĩ gì. Đó là lý do tại sao Renge có thể hòa thuận với tất cả mọi người, kể cả tôi, và đó là lý do tại sao cô ấy không gây ra nhiều hiểu lầm hoặc bất cứ điều gì tương tự như vậy. Đó là lý do tại sao Renge có thể hòa thuận với tất cả mọi người, kể cả tôi, và đó là lý do tại sao cô ấy không gây ra nhiều hiểu lầm hoặc bất cứ điều gì tương tự như vậy. Tôi thật biết ơn vì điều đó, Renge.
...Chờ chút, Asagao cũng luôn làm thế với mọi người, tôi nghĩ. Đó là sự tự tin? Hay quyết tâm? Hay nhẫn nại? Đó chắc chắn là sự nhút nhát, huh. Tôi gật đầu hài lòng với quyết định đó.
Asuha nhảy ra khỏi lan can ngay sau đó. “Trong mọi trường hợp, gọi tôi là Asuha cũng tốt.”
Asagao trông như không hiểu được trong giây lát. “Chắc rồi, ừm,” cô ấy nói khi cô ấy lấy tay xoa cằm mình.
“Ý tôi là, dù sao thì tôi thực sự cũng không cản thấy phiền,” Asuha nói. Em ấy khom người trên thành lan can và nhìn chằm chằm ra biển
Đúng như tôi nghĩ rằng em ấy sẽ xem trận chiến thêm một chút, em ấy đột ngột quay lại và đã nói, “Có ổn không nếu tôi đi? Tôi muốn kết thúc nhanh để có thể về tắm...” em ấy đã hành động tách rời với toàn bộ tình hình, nhưng trông lại bồn chồn không yên với mái tóc mình. Dường như em ấy thực sự mong muốn tham gia trận chiến. Em ấy cũng đang trong quá trình tăng tiến, vì vậy tôi chắc chắn rằng em ấy không muốn lãng phí thời gian bảo vệ chúng tôi.
“Chắc rồi,” tôi nói, gật đầu. “Chúc may mắn.”
Đáp lại, Asuha lặng lẽ chìa nắm đấm vào tôi. "Hãy chăm sóc những người còn lại,” em ấy nói nhanh và chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng Renge nhanh chóng gọi cho em ấy lại, bối rối. “Umm... Uh... Bọn chị nên làm gì đây...” giọng cô ấy nhỏ dần.
Asagao nghiêm nghị xen vào, “Cậu... Natsume bảo cậu đi theo chúng tôi, đúng không?” Asagao cau mày.
“Ah... Không sao đâu mà, phải không?” Renge đảm bảo. “Chúng ta ở khá xa chiến trường.”
“Yeah,” tôi nói như thể mình đã đồng ý. “Hơn nữa, tôi cũng ở đây mà.”
Asuha thở dài khi nghe hai chúng tôi nói.“Hử? Cậu đùa vui thật,” cô ấy cười. “Cậu hả? Tôi vẫn còn lo lắng đấy.”
“Đó không phải là nói đùa đâu, tất cả đều không phải,” tôi nói, nhặt khẩu súng bắn tỉa gần đó mà tôi lấy từ phòng thiết bị trước đó và đưa cho cô ấy. “Thế nên, đừng lo về chuyện đó.”
“Kasumi, mình không nhận ra cậu lấy nó khi nào đấy,” Renge nói, thích thú. “Nếu cậu có nó thì mình thấy nhẹ nhõm hơn rồi!”
“... Thật ư?” Asagao lo lắng hỏi. Cô ấy nhìn tôi. Ồ, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nghĩ như vậy. Không ai có thể tin tưởng được vào khả năng quân sự của những người được chuyển ra khỏi chi nhánh quân sự.
“Nó sẽ ổn thôi! Mình tin tưởng vào khả năng của Kasumi mà,” Renge đảm bảo. Cô chĩa ngón tay cái vào Asagao và nháy mắt. “Miễn là nó không phải là con gì đó quá mạnh!”
“Đừng gây áp lực nhiều cho tôi ...” tôi nói khi tôi thở dài.
“...Ừm, nếu Renge đã nói vậy, thì chắc nó sẽ ổn” Asagao nói, nhưng cô ấy vẫn trông có vẻ không chắc chắn. Trong bất kỳ trường hợp nào, dù sao thì cũng khó có thể tin rằng <Unknown> sẽ tấn công vào đây, vì thế cô ấy chỉ đang lo lắng vô ích mà thôi.
Asuha quan sát một cách nửa vời. Sau đó cô ấy đi đến chỗ Asagao và bắt đầu thúc mạnh vào lưng cô. Asagao quay lại và em ấy vẫy cô lại gần.
“Giữ lấy, giữ lấy.”
“Cái gì vậy?”
“Uhh... Giữ lấy, giữ lấy này..."
“Như tôi đã nói, nó là gì vậy...”
Asagao tiến lại gần Asuha. Nhưng rồi, Asuha chạy ra đằng sau tôi và nghiêng người để thì thầm vào tai tôi. Có lẽ em ấy không muốn hai cô gái kia nghe.
“Anh không cần phải cố quá đâu...” em ấy thì thầm. Giọng của em ấy có vẻ lạnh, và em ấy nói thẳng thừng ra luôn những lời đó.
Nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng trong mắt em ấy... “Em biết điều đó sẽ không xảy ra mà,” tôi nói khi tôi mỉm cười với em ấy. Đôi khi, những người quá tin tưởng vào khả năng của họ lại là những người phải nến mùi thương đau nhiều nhất trên chiến trường. Tuy nhiên, đó không phải là tôi, vì tôi biết rõ bản thân mình. Tôi thậm chí không tin tưởng bản thân, chứ nói gì đến khả năng của tôi. Rốt cuộc, tôi là người đã bị đuổi khỏi ngành quân sự. Tôi không phải là một thiên tài như em gái tôi.
“Hơn nữa, anh đã bao giờ làm gì quá sức chưa?” tôi nói thêm.
“Không, em đoán là không.”
“Em đồng ý nhanh vậy, quá nhanh... Không phải em nên nói, ‘Không phải như vậy!’ hay gì đó tương tự à?”
“Này, Onii. Anh yếu lắm, siêu yếu luôn,” em ấy nói với một khuôn mặt vô cảm và điệu bộ như kiểu không thể nào. “Thế nên không thể nào được.”
“Đừng có làm vẻ mặt nghiêm túc đó chứ...” tôi nghĩ.
Asuha nhanh chóng quay lưng lại với tôi. “Mà, em đoán là sẽ ổn thôi, vì anh đã nói vậy mà...” em ấy nói nhẹ nhàng khi bước tới chỗ lan can và nhảy lên đó. Rồi em ấy quay đầu về phía tôi và nở một nụ cười. Nó thật ngây thơ đến nỗi nó thực sự phù hợp với tuổi của em ấy. Em ấy trông giống như một đứa trẻ đang bước về nhà.
“Vậy thì, em đi đây,” Asuha nói khi em ấy rút ra cả hai súng ngắn của mình từ dưới váy. Em ấy quay lại chỗ của những <Unknown> và mắt em ấy trở nên căng thẳng. Ánh hoàng hôn rực rỡ thắp sáng mái tóc đỏ của em ấy, và mắt em ấy trở nên khát máu. Nụ cười ngay thiw của cô ấy khi nãy nhanh chóng trở thành cười hung hãn.
Em ấy không phải là người duy nhất đã thay đổi. Cả thế giới đang thay đổi xung quanh em ấy. Ở chính thế giới đó, những thứ mà không ta không thể tưởng tượng được đã xuất hiện. Thế giới em ấy thấy trong giấc mơ, thế giới em ấy thấy được bây giờ, và <Thế giới> mà em ấy sở hữu, tất cả những thứ đó trở thành hiện thực. Chính cái hiện thực đó đã bị đảo lộn, và một hiện tượng mới được sinh ra: <Thế giới>.
Asuha bắn một phát súng hướng ra biển. Viên đạn của em ấy làm đóng băng chỗ đó, và em ấy nhảy lên tảng băng vừa mới tạo ra đó. Lần lượt em ấy tiếp tục bắn và nhảy. Ngay cả làn gió biển gần đó cũng bị đóng băng khi em ấy tiếp tục đóng băng những làn sóng ở biển. Em ấy sử dụng phương pháp này để chạy qua đại dương.
Một <Thế giới> có khả năng tạm hoãn chuyển động : đó là <Thế giới> mà em ấy sở hữu. Không chỉ thế, em ấy còn có thể điều khiển chuyển động của các phân tử tuỳ ý, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Ngoài việc có thể làm các phân tử này chậm lại, em ấy cũng có thể làm chúng chuyển động nhanh hơn, từ đó tạo ra sức nóng. Trong mọi trường hợp, năng lực của <Thế giới> là những đều có những tính chất đó. <Thế giới> không tuân theo một logic chung nào và đi ngược lại với các định luật vật lý. Sự định nghĩa về thế giới của chúng tôi thay đổi một cách chóng mặt vì cái gọi là <Thế giới> này.
Những người lớn sống ở nội địa đã đưa những học sinh chúng tôi vào các thành phố Quốc phòng. Có lẽ họ muốn chúng tôi học cách sử dụng những sức mạnh mới đạt được, nhưng hoàn toàn không thể giải thích được những sức mạnh đó. Kết quả là, chúng tôi tiếp tục công việc phòng thủ của mình khi đang hoạt động như một xã hội. Ngoài tình yêu của chúng tôi đối với nhân loại và mong muốn giải cứu thế giới, chúng tôi tiếp tục sử dụng những sức mạnh không tuân theo thực tế này của mình và mù quáng tham gia vào những trận chiến mỗi ngày. Theo tôi, điều đó thật là vô lý.
Điên rồ. Thật điên rồ. Bọn điên. Tôi tự hỏi nếu chúng tôi cũng là những con quái vật. Nếu vậy, em gái tôi có lẽ sẽ là một trong những người lý tưởng nhất.
Asuha tiếp tục nhảy băng qua đại dương cho đến khi em ấy đến chỗ những người còn lại của quân đội. Vẫn sử dụng những tảng băng tạo ra từ những con sóng làm chỗ đứng, em ấy bắt đầu tấn công kẻ địch. Ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra khắp bầu trời khi em ấy tàn nhẫn thiêu đốt những <Unknown>. Một ánh hồng ban chiều ở chân trời màu đỏ dường như vẫn còn xung quang những đòn tấn công của em ấy. Renge và Asagao cùng tôi quan sát trận chiến.
Renge lại một lần nữa nhìn qua ống nhòm. “Asuha thật tuyệt vời!” cô ấy kêu lên khi nhìn.
Tôi gật đầu. “Ừ, tất nhiên!”
“Tại sao cậu lại tự hài thế...” Asagao hỏi, tỏ ra chán nản. Rõ ràng là tôi sẽ phải tự hào về em gái mình rồi. Thực ra, ý cô ấy là sao?
“A-Asuha chỉ cần làm vậy cũng tiêu diệt được chúng ở cả bên trái và phải,” Renge nói tiếp, rõ ràng cô vẫn còn đang ngưỡng mộ. “Em ấy thật là tuyệt vời... Để có thể tiêu diệt chúng một mình... Thật đẹp...”
Ừm, không phải là tôi không hiểu cảm giác của cô ấy. Ánh hoàng hôn đỏ thẫm tạo nên một màu đỏ trên mặt biển xanh. Ở giữa, những <Unknown> rơi xuống như những con ruồi rơi vào lòng đại dương, kèm theo những tia sáng màu xanh nhạt. Tro tan xuất hiện từ ngọn lửa đỏ thắm dường như nhảy theo sóng và gió. Toàn bộ khung cảnh này thật kỳ lạ. Giữa nó, Asuha dường như nổi bật lên hẳn. Hoặc có lẽ đó là sức mạnh của em ấy khi được so sánh với phần còn lại của quân đội. Rốt cục, <Thế giới> của em ấy không ai có thể sánh bằng—kể cả tôi.
Tôi đặt khẩu súng bắn tỉa mà tôi đã mượn trước đó và vào tư thế chuẩn bị. “Tôi sẽ sẵn sàng để phòng hờ,” tôi sau đó.
“Ah, được. Mình sẽ hỗ trợ!” Renge nói to một cách hào hứng khi cô ấy khởi động thiết bị của mình và thiết lập kết nối. Cô ấy gắn tai nghe vào tai và chỉnh lại ống nhòm, rồi giơ một ngón tay cái lên với tôi; có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị xong. Tốc độ chuẩn bị nhanh chóng của Renge thậm chí dường như còn thu hút sự chú ý của Asagao. Cô ấy trông có vẻ quan tâm khi cô ấy nhìn chúng tôi nhanh nhẹn chuẩn bị mọi thứ.
“Umm ... Asagao, cậu sẽ làm gì?” Renge hỏi sau khi nhận ra Asagao đang nhìn chúng tôi.
“Tôi chỉ xem thôi... Tôi không ở trong quân đội,” Asagao trả lời. “Bên cạnh đó, tôi thậm chí còn không mang theo trang bị gì cả.” cô ấy vẫy tay qua lại để cho thấy rằng cô ấy thực sự không mang theo gì bên mình.
Nói một cách nghiêm túc, trang bị quân sự là những thứ như khẩu súng của Asuha, hoặc khẩu súng bắn tỉa mà tôi mượn, nhưng theo một nghĩa rộng hơn, bất cứ điều gì giúp nâng cao <thế giới> của con người cũng được xét vào đó. Tuy nhiên, chỉ có những người từ quân đội mang theo loại thiết bị này mỗi ngày. Những người từ các chi nhánh khác chỉ mang theo những thứ đó nếu cần thiết. Đó là lý do tại sao Asagao hoàn toàn không có vũ khí nào vào lúc này.
“Cậu có thể di tản đi cũng được, cậu biết đấy,” tôi nói thêm. “Chúng ta có thể là đang ở phía sau, nhưng chúng ta vẫn còn trên chiến trường.”
“Vậy thì không có vấn đề gì cả,” Asagao trả lời lãnh đạm. Cô ấy tiếp tục nhìn tôi. “Tôi không muốn là người duy nhất chạy trốn.”
“Tôi không thể giữ bình tĩnh nếu cậu cứ đứng đây xem được...” tôi nói. Tôi tự hỏi cô ấy còn định nhìn chúng tôi bao lâu...
Cô bĩu môi, tức giận. “Renge cũng đang nhìn cậu, đúng không.”
“Đó là vì mình là một spotter,” Renge trả lời khi cô ấy ưỡn ngực chiến thắng.
Asagao có cái nhìn đờ đẫn trên mặt. “Spotter?”
“Mình cộng tác với một sniper, quan sát và phân tích môi trường xung quanh, và thu thập các tọa độ,” Renge giải thích. “Sau đó, mình tính toán khoảng cách, góc độ, và căn chỉnh để bắn tỉa có thể điều chỉnh chúng cho phù hợp.”
“Ra vậy...” Asagao nói. Cô ấy thực sự có chút hứng thú khi cô tiếp tục xem.
“Cậu muốn thử chút không?”
“Hử... Umm... Chắc rồi, chỉ một chút thôi...”
Renge lấy ống nhòm của cô và đưa cho Asagao. Mặc dù Asagao thường trông trưởng thành hơn, ngay lúc này Renge lại hành động như một người lớn tuổi. Asagao do dự, rồi rụt rè lấy ống nhòm từ của cô ấy. Cô nắm chặt nó với cả hai tay như thể chúng là một kho báu có giá trị và nhìn vào với sự phấn khích. Cô mỉm cười hạnh phúc.
“... Woah. Ôi chúa ơi! Huh??? Ouch...? Ohhh... Whew! Tuyệt quá...” cô nói khi quan sát trận chiến. Cô ấy có nhiều biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt. Sự ngạc nhiên, bất ngờ, ghê tởm, hoặc khinh thường— cô ấy có tất cả. Đã có lần cô ấy thậm chí thở hổn hển trong sự ngưỡng mộ. Nụ cười của cô ấy giống như của một cô gái trẻ trong tình yêu thương sâu sắc, nhưng đột nhiên, biểu hiện của cô ấy đã thay đổi thành nỗi sợ hãi.
“Trời ơi! Ô, nó đang ở rất gần!” Asagao gào lên. “Nó thực sự đang ở rất gần!”
“Thật sao?” Renge hỏi, và cô ấy nhìn vào ống nhòm. “Oh wow, woooahhh, chúng đang ở gần đây! Kasumi! Ở hướng 5 giờ! Một con đi lạc và đang đến thẳng đây! Nó ở rất gần!”
Tôi quay khẩu súng của mình về hướng 5 giờ và nhìn vào đó. “Nó vẫn còn ở đó thì sẽ ổn thôi...” tôi khẽ nói thêm.
Phạm vi bắn tối đa của khẩu súng này là 1500 mét. Nếu tôi hạ được con <Unknown> này ở đây, thì sẽ chả còn con nào quay lại đây nữa. Thậm chí nếu tôi bắn trật phát đầu tiên, thì tôi chỉ cần chỉnh lại mục tiêu và thử lại. Chỉ cần tôi giết được nó trong ba phát, thì mọi thứ vẫn ổn.
Tôi cẩn thận chỉnh lại tầm ngắm của tôi vào <Unknown> và thở nhẹ. Sau khi làm thế, Tôi tập trung vào việc làm tâm trí trở nên trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại khi đầu óc của tôi đã trở nên trống rỗng. Mặt trời lặn chiếu sáng làm mí mắt của tôi đỏ lên, nên tầm nhìn của tôi hoàn toàn trở nên đỏ.
Tuy nhiên, <Thế giới> của tôi cho phép bản thân nghe được âm thanh của mọi thứ. Vì vậy, tôi nghe thấy được tiếng gió nhẹ ở đại dương, tôi nghe thấy tiếng những con sóng khổng lồ, tôi nghe tiếng súng nổ, và tôi nghe thấy những con mòng biển đang kêu lên. Nhưng quan trọng nhất, tôi nghe thấy một âm thanh làm xáo trộn không khí. Vài trăm mét trước mặt tôi, gió khá to.
Một tiếng vang bắt đầu vang lại trong đầu tôi. Nó mới đầu nhẹ nhàng, nhưng nhanh chóng mạnh lên. Nhiều tiếng vang khác làm độ lớn sớm thay dổi theo, và đầu tôi như bị ngập trong những thứ đó. Những âm thanh tiếp tục xuất hiện và hợp nhất lại với nhau cho đến khi chúng hình thành một hình ảnh duy nhất trong đầu tôi. Nhìn vào nó, tổng chiều dài khoảng ba mét. Ah, loại này... Tôi đã từng giết loại <Unknown> này trước đây. Không có vấn đề gì khi xử lý nó. Tôi tiếp tục tìm kiếm vị trí chính xác hình ảnh mà tất cả các tiếng vang hội tụ lại.
Và cuối cùng, thì tôi đã tìm thấy nó.
Lặng lẽ như tuyết rơi vào một ngày tuyết, nhẹ nhàng như khi tôi vỗ lên đầu em gái tôi, tôi bóp cò khẩu súng.
Bang.
“... Hoàn thành, nó đã bị tiêu diệt,” Renge nói ngay sau đó. Tôi hít một hơi thật sâu khi nghe cô nói.
“...Nó đã bị tiêu diệt. Cậu đó hả, Kasumi?” Asagao hỏi, ngẩn người, khi cô ấy quay qua tôi.
Không suy nghĩ, tôi cười gượng. “À, nó không quá xa, vậy nên ...”
“Tuyệt thật. Kasumi. Tôi không biết cậu lại tuyệt vậy đấy...” Asagao nói tiếp với giọng trẻ con khác thường. Thực ra, cô ấy nói nghe như thể một đứa trẻ đang bị ấn tượng sâu sắc. Mắt cô ấy lại còn rạng rỡ niềm vui.
“Đừng nhìn tôi như thế ... Nó thực sự không có gì to tát cả...” tôi muốn nói vậy. Nhưng cuối cùng tôi nói, “Không, tất cả những tay súng bắn tỉa ít nhất cũng có thể làm được điều này. Số lượng mà tôi giết được có lẽ là một trong những người thấp nhất... Thực ra, nó có lẽ là thấp nhất đấy.”
Tôi không phóng đại. Xếp hạng trong quân đội của tôi là ở những vị trí cuối cùng, vì vậy tôi đã bị chuyển đến các tuyến sau. Do đó, không có nhiều cơ hội để tôi tham gia trận chiến. Công việc của tôi lúc đó chỉ là tiêu diệt những <Unknown> mà đã lạc khỏi nhóm chính, giống như những gì tôi vừa làm bây giờ. Tất nhiên, phần thưởng của tôi cũng không đáng kể so với những người ở tiền tuyến.
“Ồ...” Asagao thở dài.
“Đúng, đúng! Natsume, Asuha và Kasumi tất cả đều tuyệt vời! Mọi người đều tuyệt vời!” Renge gật đầu nhiệt tình.
“Huh...” Asagao xen vào. “Cậu chả có vẻ gì như là một spotter cả, cho dù...”
Renge cười gượng khi cô ấy cố né câu hỏi. “Không-Không phải! Thông thường mình sẽ làm nhiều thứ hơn... nhưng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trong một cặp bắn tỉa... Nó không tốt, phải không? Bắt cặp với mình chỉ để mình nói và nói thôi... Ahahaha...”
Asagao đưa cho cô một cái nhìn thờ ơ, nhưng Renge hăng hái tiếp tục. “Đ-Đó là lý do tại sao ngay cả khi mình nói chuyện, thực tế là Kasumi vẫn có thể tập trung tuyệt vời!”
“A, tôi hiểu tại sao rồi,” Asagao gật đầu. “Kasumi không thật sự lắng nghe mọi người nhỉ?”
“Không, tôi đang lắng nghe mà. Tôi chẳng thể giúp gì được... Tôi không giỏi giao tiếp lắm...”
Tôi thực sự đang lắng nghe; Tôi thậm chí còn nghe quá nhiều. <Thế giới> của tôi đã lấp đầy đầu tôi với tất cả những âm thanh, kể cả những giọng nói, đến mức bất thường. Nhờ đó, khi tôi còn là một cặp bắn tỉa với Renge, tôi đã có thể nghe thấy những cặp bắn tỉa khác nói bậy bạ về chúng tôi... Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi trở nên giỏi khi lờ mọi người đi. Có một sự khác biệt rõ ràng giữa việc không thể nghe người khác nói gì và chỉ cần bỏ qua chúng.
Cả hai tiếp tục nói, nhưng tôi lờ họ đi và nhìn vào ống ngắm trên súng của tôi thêm một lần nữa. Không có dấu hiệu của những <Unknown> xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Thay vào đó, tôi nhìn thấy những người ưu tú của chúng ta đang từ từ nhưng chắc chắn giết chết phần còn lại của chúng. Giống như nhiều lần trước đây, tôi vẫn tiếp tục nằm nghiêng trên mặt đất và lặng lẽ lắng nghe khi phần còn lại của những <Unknown> bị xử lý. Không còn cơ hội cho tôi để bóp cò súng nữa.
...Mỗi lần luôn chỉ diễn ra như vậy. Mọi thứ vẫn diễn ra như cũ chả có gì thay đổi.