Biển Chinh Phục, Đảo Chính Quần Đảo Hạ Thụ.
Bình minh, trong sảnh hội đồng của Hạ Thụ, các trưởng lão từ các hòn đảo khác nhau và các nhân vật chủ chốt đã tụ họp để thảo luận về một quyết định quan trọng sẽ định đoạt tương lai của Hạ Thụ. Sau cuộc tranh luận gay gắt, cuối cùng họ đã đạt được sự đồng thuận.
“Được rồi, nếu vậy thì chúng ta có thể quyết định ngay bây giờ. Tất cả mọi người ở đây đều công nhận ý muốn của tổ tiên—sử dụng những phương pháp này để che giấu tín ngưỡng Nữ Thần của chúng ta. Giờ, chúng ta phải khéo léo điều chỉnh thói quen của người dân, và điều này sẽ mất một khoảng thời gian rất dài để thực hiện.”
“May mắn là, Giáo Hội Ánh Sáng cũng không đòi hỏi những người vừa mới đồng ý cải đạo phải từ bỏ hoàn toàn niềm tin trước đây của họ ngay lập tức. Sau khi chúng ta tuyên bố cải đạo, họ sẽ cử những người truyền giáo đến để giáo dục chúng ta trong một thời gian dài. Chính trong giai đoạn truyền giáo này mà chúng ta sẽ thực hiện công việc thực sự của mình. Mặc dù khó khăn, nhưng tổ tiên đã ban cho chúng ta những chỉ dẫn vô cùng cụ thể. Sau cuộc họp này, ta sẽ giao nhiệm vụ chi tiết cho từng người.”
Ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng họp, Tế Sư Anman nghiêm túc nói với toàn thể hội đồng. Nghe xong lời của ông ấy, các trưởng lão trao đổi ánh mắt và gật đầu tán thành. Không còn bất kỳ sự phản đối nào nữa.
Mục đích ban đầu của việc bắt cóc những người hành hương là để bảo vệ đức tin của họ vào Nữ Thần Sung Túc. Người dân Hạ Thụ biết hành động này cực kỳ nguy hiểm—nó gần như chắc chắn sẽ gây ra sự thịnh nộ của Giáo Hội Ánh Sáng và dẫn đến sự hủy diệt toàn bộ hòn đảo của họ. Nhưng trước sức mạnh áp đảo của Giáo Hội Ánh Sáng, họ không có đòn bẩy nào tốt hơn.
Bây giờ, Anman đã đưa ra một lựa chọn thay thế—một cách để hòa giải với Giáo Hội mà không thực sự từ bỏ đức tin của mình—thì tại sao họ lại không chấp nhận? Đặc biệt là khi nó được cho là mặc khải thần thánh, được thiết kế chính xác với hoàn cảnh thực tế của họ, mà lại không gây thiệt hại gì.
Khi mọi người trong phòng hầu như không còn phản đối, Anman khẽ gật đầu. Nhưng đúng lúc ông đang định tiếp tục nói thêm điều gì đó, thì một giọng nói từ phía dưới đột nhiên cắt ngang. Đó là từ một trong các trưởng lão.
“Tế Sư Anman, tôi có điều muốn hỏi. Phương pháp cải đạo giả được tổ tiên chỉ dẫn quả thực rất tuyệt diệu—nó cho phép chúng ta giữ được đức tin của mình một cách bí mật trong giai đoạn truyền giáo của Giáo Hội Ánh Sáng mà không để họ nhận ra. Nhưng tất cả điều đó đều phụ thuộc vào việc Giáo Hội Ánh Sáng có thực sự chấp nhận sự cải đạo của chúng ta hay không.”
“Chúng ta vừa mới bắt cóc người của họ, và bây giờ chúng ta đột nhiên tuyên bố muốn cải đạo. Sự thay đổi này không quá đột ngột sao? Giáo Hội Ánh Sáng chắc chắn sẽ không bỏ qua mà không nghi ngờ. Họ rất có thể cho rằng đây là một cái bẫy do chúng ta dựng nên. Nếu họ không tin vào ý định của chúng ta, họ thậm chí có thể không cho phép chúng ta cải đạo.”
Vị trưởng lão, tên là Dodo, bày tỏ mối lo ngại của ông ấy với giọng điệu trang trọng. Nhưng Anman, vẫn bình tĩnh, tự tin đáp lại.
“Trưởng Lão Dodo nói rất đúng. Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của chúng ta, đúng là sẽ khiến Giáo Hội Ánh Sáng nghi ngờ, từ đó làm cho công cuộc ngụy trang đức tin của chúng ta sẽ trở nên rất khó khăn. Đó là lý do tại sao sự thay đổi ý định của chúng ta cần một lý do—một cái cớ giải thích tại sao chúng ta đột nhiên muốn cải đạo. Không có lý do, nó thực sự sẽ có vẻ đáng ngờ.”
Nghe vậy, Dodo nheo mắt.
“Vậy thì… Tế Sư Anman, nghe lời ông như thế thì có vẻ như ông đã có một lý do trong đầu rồi? Chúng ta sẽ dùng gì để biện minh cho việc cải đạo đột ngột này?”
Với một nụ cười bí ẩn, Anman quay ánh mắt về phía Bahoda, người đang ngồi không xa. Chầm chậm, ông ấy lên tiếng.
“Bahoda, nếu ta nhớ không nhầm… trong số ba con tàu mà cậu đã bắt giữ, có một nữ tu của Giáo Hội Ánh Sáng tên là Vania, đúng không? Cậu nói rằng khi cậu đưa các con tàu trở về, cậu đã nhờ đến khả năng chữa bệnh của cô ấy để điều trị cho những thủy thủ bị thương—và cô ấy sau đó thậm chí còn tự nguyện chữa trị cho những người của cậu nữa?”
“Vâng,” Bahoda đáp một cách chân thành.
“Lúc đó, mục đích của chúng tôi chỉ là giữ mạng sống nhiều tù binh hơn để làm con bài mặc cả Giáo Hội Ánh Sáng, vì vậy chúng tôi đã để nữ tu kia điều trị cho những người bị thương. Nhưng không ngờ, cô ta lại kiên quyết điều trị cho cả những người của chúng tôi—nói rằng cô ta không thể làm ngơ trước cảnh mọi người bị thương, ngay cả khi đó là kẻ thù.”
“Ban đầu, tôi cũng nghi ngờ động cơ của cô ta, nhưng khi cho người thử nghiệm khả năng trị liệu của cô ta và thấy không có vấn đề gì, tôi đã đồng ý. Sau đó, cô ta gần như chữa lành cho tất cả vết thương của chúng tôi, mà hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường nào cả. Dường như đó thật sự là một hành động từ lòng trắc ẩn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người của Giáo Hội Ánh Sáng lại có thể rộng lượng như vậy, với cả kẻ thù.”
Nghe Bahoda nói xong, Anman vuốt râu hài lòng. Rồi ông quay lại phía những người khác và nói chuyện với hội đồng một lần nữa.
“Xem ra, ngay cả trong Giáo Hội Ánh Sáng, vẫn có những người nhân từ, tôn trọng sự sống, không phân biệt địch ta. Một nữ tu giàu lòng nhân ái như vậy, bất chấp hiểm nguy để chữa trị cho những kẻ vốn nên là kẻ thù—chúng ta chẳng lẽ không thể nói rằng mình đã bị lay động bởi lòng trắc ẩn như vậy sao?”
“Một nữ tu phục vụ Thánh Mẫu của Giáo Hội Ánh Sáng, ban phát tình yêu thương vô điều kiện và cứu chữa không phân biệt địch ta… điều tự nhiên là tình yêu thương như vậy, rất giống với Nữ Thần của chúng ta, sẽ chạm đến trái tim chúng ta. Chúng ta có thể dễ dàng nhầm cô ấy với một sứ giả của chính Nữ Thần. Thông qua cô ấy, chúng ta đã thấy ánh sáng thiêng liêng, và rồi cô ấy dạy chúng ta đi theo con đường đúng đắn.”
“Haha… ta đã nghiên cứu Giáo Hội Ánh Sáng trước đây. Những câu chuyện kiểu như ‘thánh nhân cứu độ, hy sinh thân mình truyền đạo,’ chính là loại chuyện họ đặc biệt thích nhất.”
Với một tiếng cười, Anman nói với hội đồng. Nghe lời của ông ấy, cả phòng rơi vào im lặng. Họ trao đổi ánh mắt—và nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Anman.
Đúng vậy. Họ cần một cái cớ cho sự thay đổi đột ngột trong thái độ của mình. Và còn lý do nào tốt hơn việc bị lay động bởi hành động cao quý như một vị "thánh" của Vania? Họ có thể tuyên bố rằng họ không đầu hàng—họ cải đạo thông qua lòng trắc ẩn và sự khôn ngoan. Và ai có thể đảm nhận vai trò đó tốt hơn một nữ tu đã chứng minh lòng mình?
“Phải rồi,” một người khác lên tiếng.
“Chúng ta có thể tận dụng nữ tu đó để xây dựng câu chuyện. Cho cô ta chữa trị thêm cho những người bệnh và bị thương trong thị trấn, làm cho nó trông giống như cô ta đã mang phúc âm của Thánh Mẫu đến Hạ Thụ. Mời cô ta tranh luận về đức tin, để cô ta ‘thắng’ và khơi dậy trong cô ta khát vọng truyền đạo. Rồi chúng ta phối hợp với cô ta, khiến Giáo Hội Ánh Sáng tin rằng chính lời dạy của cô ta đã thuyết phục chúng ta cải đạo!”
Vỗ tay, Trưởng Lão Dodo nói với vẻ nhận ra. Khi giọng ông ấy vang vọng khắp sảnh, bầu không khí nhanh chóng bùng cháy với cuộc thảo luận sôi nổi. Mọi người bắt đầu tranh luận một cách hào hứng về cách tốt nhất để biến Sơ Vania thành một “thánh nhân” cao quý đã “khai sáng” Hạ Thụ, sau đó sử dụng cô ấy làm màn khói để che giấu kế hoạch che giấu đức tin thực sự của họ. Còn Anman, chỉ đơn giản mỉm cười, quan sát các đề xuất khác nhau diễn ra.
Sau một vòng thảo luận nữa, họ cuối cùng cũng thống nhất rằng vị sơ vô tư ấy sẽ trở thành lớp ngụy trang cho bọn họ, là một “lý do chính đáng” cho việc “cải đạo” của họ. Ngay lập tức, họ quyết định triệu tập cô ấy đến, dẫn dắt cô ấy thực hiện việc chữa bệnh và giảng đạo trong Hạ Thụ, rồi dàn dựng một cuộc tranh luận công khai về đức tin mà họ sẽ cố tình thua. Và thế là, họ sẽ có một câu chuyện thuyết phục cho sự chuyển đổi của họ sang Giáo Hội Ánh Sáng.
“Rất tốt. Vì mọi người đã đồng ý, Bahoda, cậu đi gọi và đưa nữ tu Vania đến đây. Cứ để cô ấy đợi bên ngoài đã, đợi khi chúng ta chuẩn bị xong thì mới cho vào.”
Anman ra lệnh cho Bahoda. Sau khi nghe xong, Bahoda gật đầu trước khi rời khỏi sảnh hội đồng. Những người còn lại vẫn ở bên trong tiếp tục thảo luận về cách tốt nhất để “lừa” Sơ Vania. Gần như tất cả mọi người đều tham gia—ngoại trừ một người đàn ông ngồi im lặng trong góc: Obiye.
“Chết tiệt… Có điều gì đó không ổn. Tại sao lão cáo già Anman lại đột nhiên nhận được cái gì mà “mặc khải từ tổ tiên”…? Nếu Hạ Thụ không gây chiến với Giáo Hội, nếu Giáo Hội không cử quân đội đến thanh tẩy chúng một cách cưỡng bức, thì chẳng phải tất cả nỗ lực của chúng ta trước giờ đều đổ sông đổ biển hết sao!?”
Ngồi nơi góc phòng hội đồng, Obiye nhíu mày suy nghĩ. Là một tín đồ của Giáo Hội Vực Sâu, nhiệm vụ của hắn là đảm bảo mâu thuẫn giữa Hạ Thụ và Giáo Hội nhất định phải xảy ra—đảm bảo rằng Hạ Thụ sẽ bị thanh trừng một cách tàn bạo.
Chính hắn là người đã nhận được thông tin tình báo về hạm đội hành hương được bảo vệ lỏng lẻo từ Giáo Hội Vực Sâu, rồi lợi dụng thông tin này để xúi giục Hạ Thụ cướp tàu của Giáo hội. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là hắn chỉ cần ung dung chờ đợi, đợi khi Giáo hội phản ứng và trước khi hạm đội tới nơi, hắn sẽ rút khỏi Hạ Thụ. Tuy nhiên, nếu Hạ Thụ thực sự thả người ra và tuyên bố cải đạo, thì toàn bộ kế hoạch bên hắn chắc chắn sẽ sụp đổ. Obiye chưa bao giờ lường trước được chuyển biến bất ngờ này.
“Cái ‘mặc khải’ của Anman chắc chắn có vấn đề. Không ai chỉ sau một đêm đột nhiên hiểu tất cả những chiến lược phức tạp này! Chắc chắn phải có điều gì đó xảy ra phía sau khiến mọi chuyện trở nên chệch hướng như thế này. Khốn thật… nếu cứ tiếp tục thế này, Hạ Thụ sẽ chẳng sụp đổ được. Kể cả sau này mình cố báo cáo lên Giáo Hội sau này, thì cũng phải chờ thời cơ và tốn nhiều công sức mới được. Huống hồ trong mấy kế hoạch mà lão Anman đưa ra ban nãy cũng có cả kế đối phó với tố giác nữa. Nếu không lên kế hoạch kỹ lưỡng, có khả năng sẽ bị phản tác dụng…”
Sự lo lắng gặm nhấm ruột gan của Obiye. Nhiệm vụ của hắn đã bắt đầu đỗ vở, và hắn biết rằng cơ hội đang đóng lại nhanh chóng. Ngay lúc đó, Anman quay về phía hắn từ đầu sảnh và lên tiếng.
“Obiye, ta có một nhiệm vụ cho cậu.”
“À…Vâng, Tế Sư Anman, nhiệm vụ là gì ạ?”
Bị gọi tên bất ngờ, Obiye hơi ngẩn người ra, rồi quay sang nhìn Anman. Lúc này, Anman đưa cây quyền trượng của mình ra và trao cho Obiye.
“Vì giờ chúng ta đã quyết định cải đạo giả sang Giáo Hội Ánh Sáng, nên chúng ta không thể giữ những người hành hương đó như tù nhân nữa. Cậu hãy mang cây trượng này, đến nơi giam giữ, ra lệnh cho các chiến binh thả những người hành hương của Giáo Hội Ánh Sáng và đưa họ đến Rừng Chim Rơi. Sắp xếp cho họ chổ ăn ở tử tế. Nhớ là phải hành động thật nhanh.”
Obiye đứng sững lại trong giây lát, rồi cầm lấy cây gậy và đáp lại một cách bình tĩnh, “Vâng, Tế Sư. Tôi sẽ đi nhanh và trở lại ngay.”
Nói xong, hắn đứng dậy và rời khỏi sảnh hội đồng, đi xuống cầu thang gỗ. Khi đi xuống bậc thang, hắn chần chừ suy nghĩ có nên về nhà trước một chuyến để thông báo tình hình bên này cho Đảo Bạch Lệ qua Ngũ Giác Đài Thịt hay không. Nhưng nghĩ đến việc nhà hắn nằm ở một hòn đảo ngoài đảo chính, và chuyến đi này sẽ mất quá nhiều thời gian. Nếu hắn trì hoãn mệnh lệnh của Anman, hắn có thể gây ra sự nghi ngờ, nên hắn đành bỏ ý định đó.
Obiye vừa đi xuống cầu thang xong, đúng lúc đang cau mày bước vài bước trên khoảng sân trước phòng hội đồng, thì chợt phát hiện có một bóng người đang đứng giữa sân.
Đó là một nữ tu trẻ của Giáo Hội Ánh Sáng—không quá mười lăm hay mười sáu tuổi—mặc một bộ áo dòng trắng hiếm gặp. Mái tóc bạch kim của cô ấy lấp lánh nhẹ nhàng dưới ánh sáng ban mai. Khuôn mặt cô ấy điềm tĩnh và thanh tao. Cô lặng lẽ đứng trên đường đi của hắn, Obiye ngay lập tức nhận ra cô ấy: Vania, nữ tu mà họ đang định dùng làm biểu tượng cho việc “cải đạo” của họ. Cô ấy bây giờ rõ ràng đang chờ được gọi vào hội đồng.
Obiye, đang nặng lòng vì lo toan, vốn không định để ý gì đến nữ tu. Hắn chỉ đơn giản siết chặt cây gậy và bước qua cô ấy, định theo lời dặn của Anman đi đến nơi giam giữ đám hành hương để truyền lệnh. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đi qua cô ấy, nữ tu áo trắng khẽ lên tiếng—bằng tiếng Ivengard, một ngôn ngữ không thường được người dân Hạ Thụ sử dụng.
“Ông chắc là Obiye… Người mang sứ mệnh mở rộng ý chí của Chúa trong vùng đất Hạ Thụ này…”
Giật mình, Obiye dừng lại và nhìn về phía cô ấy. Với giọng khẽ, hắn đáp lại bằng tiếng Ivengard:
“Cô biết tên ta bằng cách nào? Với lại, ta không tin vào Tam Ngôi của cô đâu, nữ tu.”
“Tất nhiên rất, Obiye. Đương nhiên, ông không trung thành với Tam Ngôi… mà với Chúa. Chúa của ta… và Chúa của ông… là một. Ngài ấy không phải là một trong Tam Ngôi, cũng không phải là Nữ Thần Sung Túc…”
Những lời thì thầm của nữ tu ấy vang lên như làn khói, bám lấy tai Obiye. Hắn bỗng rùng mình, cả người run lên.
Mắt trợn to, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh, giọng run rẩy đầy kinh ngạc.
“Cô là…”
“Chúng ta đều là những tôi tớ trung thành của Chúa. Chúng ta là cánh tay nối dài cho ý chí của Ngài. Cuộc đối thoại của chúng ta lúc này đang bị chiến binh của Hạ Thụ theo dõi, không có thời gian để giải thích nhiều nữa. Toàn bộ kế hoạch đã đi chệch hướng. Chúng ta phải hành động ngay lập tức để cứu vãn nó.”
Với vẻ mặt im lặng, nữ tu thì thầm khi cô nhìn Obiye. Nghe lời cô ấy, khuôn mặt Obiye biến dạng thành một vẻ phức tạp. Sau khi khẽ miệng như muốn nói gì đó, hắn cố gắng ổn định cảm xúc rồi nghiêm túc lên tiếng.
“…Bây giờ chúng ta cần làm gì?”
Cố gắng nén cảm xúc, Obiye nói với giọng căng thẳng. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng vị nữ tu được Anman và Bahoda gọi là cao quý kia, lại giống như hắn, là một kẻ tôn thờ máu tanh.
“Tôi đã nghe lén toàn bộ nội dung được thảo luận trong phòng hội đồng thông qua một số phương pháp thần bí rồi,” nữ tu lạnh lùng nói.
“Giờ Hạ Thụ định dùng chiêu 'giả vờ cải đạo' để che giấu mâu thuẫn của mình với Giáo Hội Ánh Sáng. Chúng ta không thể cho phép điều đó xảy ra… Hạ Thụ phải bị sụp đổ. Nếu bọn chúng muốn che đậy và xoa dịu mâu thuẫn, chúng ta sẽ xé toạc nó và khiến nó không thể hàn gắn.”
Obiye đứng sững lại một giây sau khi nghe vậy, rồi hỏi, “Cô muốn nói… làm leo thang xung đột?”
“Đúng vậy,” nữ tu nói.
“Khi mâu thuẫn đủ gay gắt, dù Hạ Thụ có cố gắng thể hiện sự ăn năn đến đâu, Giáo Hội cũng sẽ từ chối công nhận chúng. Và phương tiện khiến mâu thuẫn đó bùng nổ… nằm trong tay ông.”
Khi cô ấy thì thầm, Obiye liếc nhìn cây gậy trong tay, dần dần hiểu ra điều gì đó.
“Cô muốn nói… ta có thể lợi dụng quyền hạn Anman đã trao cho ta để truyền một lệnh giả… Ta có thể… ra lệnh cho lính canh xử tử con tin ngay tại chỗ?”
“Chính xác. Đám lính canh đó luôn chờ đợi một mệnh lệnh để giết, phải không? Một câu—chỉ một câu thôi. Chúng sẽ làm mà không nghi ngờ. Với chúng, mệnh lệnh giết người chẳng khác gì những mệnh lệnh bình thường khác…”
“Chỉ cần số con tin chết đủ nhiều, giữa Giáo Hội Ánh Sáng và Hạ Thụ sẽ chẳng còn chỗ cho hòa giải nữa. Nó sẽ kích hoạt chiến tranh ngay lập tức. Không có kế hoạch nào vừa trực tiếp, không thể đảo ngược, lại vừa không thể trì hoãn như kế hoạch này.”
Nữ tu tiếp tục lạnh lùng nói. Khi hắn lắng nghe, Obiye nhìn xuống cây gậy trong tay, và hơi thở của hắn dồn dập hơn.
“Nhưng sau đó… ta sẽ gặp nguy hiểm… Anman chắc chắn sẽ săn lùng ta…”
“Nếu ông bỏ chạy đủ nhanh, chúng có thể làm gì để ngăn ông?”
“…Đúng vậy. Biển cả là ngôi nhà của ta. Vị thần biển thật sự, Xà Nguyệt vĩ đại, đang bảo hộ ta. Đám người ngu muội ở Hạ Thụ thờ vẫn tôn thờ một vị thần biển giả—chúng sẽ chẳng bao giờ bắt được ta.”
Obiye vừa nói, ánh mắt hắn vừa ánh lên vẻ cuồng tín. Nữ tu liếc nhìn hắn, rồi lại lên tiếng.
“Không còn thời gian nữa. Nếu chúng ta tiếp tục nói chuyện, chúng ta sẽ bị nghi ngờ… Cầu mong Chén Máu che chở cho ông. Mong rằng chúng ta có thể gặp lại trong một buổi yến tiệc của tương lai, cùng chia sẻ đại tiệc.”
Với một nụ cười tà ác, nữ tu làm một cử chỉ đơn giản và vẽ một hình tam giác ngược lên ngực cô ấy. Nhìn thấy loạt động tác này, Obiye ngay lập tức nhận ra—đó là một cử chỉ cầu nguyện cho Mẫu Thân của Chén Thánh.
“Một nữ tu vị tha của Giáo Hội Ánh Sáng, kẻ luôn rao giảng lòng trắc ẩn của Thánh Mẫu… lại là một kẻ sùng bái Mẫu Thân của Chén Thánh ư? Mình tự hỏi, không biết ẩn dưới vẻ ngoài thánh thiện kia, đã có bao nhiêu sinh mạng bị hiến tế? Đã có bao nhiêu thịt và máu đã đi qua môi cô ta?”
“Thật báng bổ… nhưng ta thích nó.”
Nở một nụ cười méo mó, Obiye làm động tác đáp lễ, rồi xoay người bước đi với cây gậy. Chẳng mấy chốc, hắn đã biến mất trong khu rừng phía xa.
Lúc này, Sơ Vania—nữ tu áo trắng— đứng nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, sau đó quay đầu nhìn về cánh cửa nhỏ của phòng hội động không xa. Trước ánh nhìn của cô, cánh cửa từ từ mở ra, và một bóng người chậm rãi bước ra: Tế Sư Anman với vẻ mặt vô cùng u ám.
“Tế Sư Anman,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm trọng, “bây giờ… ông đã tin tôi rồi chứ? Trong Hạ Thụ, có những kẻ mang dã tâm, gieo rắc bất hòa.”