Dorothy’s Forbidden Grimoire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Majo to Youhei

(Đang ra)

Majo to Youhei

Chohokiteki Kaeru

Thế nên, gã quyết định dấn thân vào một chuyến hải trình đến một lục địa xa lạ, một vùng đất tuy đã được biết đến từ lâu nhưng chỉ mới có thể đặt chân đến trong những năm gần đây.

11 16

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Hoàn thành)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

615 2468

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

595 3027

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

288 6579

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

75 191

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

398 854

Web novel - Chương 426: Trị Thương

Trong màn đêm u tối trên Biển Chinh Phục, một con tàu chở khách bị cướp tiếp tục hành trình. Bên trong một trong những cabin của nó, Vania, người đang chữa trị cho những người bị thương, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện trực tiếp với những kẻ cướp tàu. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng khiến cô sững sờ. Cô mở miệng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

“Áp bức tàn bạo… tàn sát dã man… như cướp biển… Anh thực sự đang nói về Giáo Hội sao? Làm sao Giáo hội có thể làm chuyện như thế? Chắc chắn đã có sự hiểu lầm nào đó.”

“Hiểu lầm sao? Không có sự hiểu lầm nào ở đây cả, thưa Sơ. Sự tàn bạo của Giáo hội Quang Huy đối với những người không tin đạo đã kéo dài suốt nhiều thế hệ rồi. Trong từng hòn đảo rải rác khắp đại dương, vô số người dân từ các hòn đảo, vì từ chối đức tin ngoại lai của các người, mà đã bị diệt vong dưới bàn tay của các người. Nhiều người vô tội bị các người gán mác dị giáo và giết chết. Trước Đảo Hạ Thụ, đã có vô số ví dụ tồn tại. Các người thậm chí còn cấu kết với các quốc gia lục địa, tàn sát cư dân đảo và chiếm đoạt đất đai của họ. Đây là những sự thật mà tôi đã tận mắt chứng kiến. Các người vẫn còn cho rằng là có sự hiểu lầm nào đó sao?”

Lời của Bahoda khiến Vania nhất thời chết lặng và không biết phải đáp lại thế nào.

“Tôi… tôi nghĩ chắc chắn có sự nhầm lẫn. Thông thường, những ai không tôn thờ Tam Ngôi đều là dị gi—”

Vania, người lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Giáo Hội, theo bản năng muốn nói rằng bất kỳ ai không tin vào Tam Ngôi đều là tín đồ dị giáo. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô chợt khựng lại, sau đó, cô nhận ra có điều gì đó không đúng.

Trong nền giáo dục tôn giáo mà Vania được tiếp nhận ban đầu, bất cứ ai không thờ phương Tam Ngôi đều là dị giáo hoặc là tín đồ tôn thờ tà thần. Và những kẻ dị giáo và tà thần hoàn toàn là xấu xa, cần phải luôn cảnh giác. Tất cả bọn họ đều phải bị loại bỏ. Niềm tin này vẫn tồn tại cho đến khi cô trải nghiệm những mặc khải thần thánh của Aka và gặp Dorothy.

Trải qua một loạt biến cố, giờ đây, Vania đã không còn có thể tự tin thốt ra những lời lẽ kiểu cũ nữa. Bởi xét cho cùng, theo một nghĩa nào đó, đức tin của bản thân cô hiện tại… cũng không ‘thuần khiết’ nữa.

Quan sát sự do dự của Vania, Bahoda cho rằng chính lời nói của mình đã khiến cô im lặng. Anh ta không khỏi tăng thêm khí thế và tiếp tục công kích.

“Hừ… Có vẻ như cô chẳng còn gì để bào chữa Giáo Hội Ánh Sáng của cô nữa rồi. Chẳng phải sự thật đã rõ ràng rồi sao? Giáo Hội Ánh Sáng không có quyền ép buộc người khác tiếp nhận giáo lý của mình, cũng không có quyền tùy tiện sát hại những sinh mạng vô tội. Từ góc nhìn của bọn ta, chính các người chính là những kẻ dị giáo mà bọn ta phải chống lại.”

“Dù vậy,” Vania lo lắng phản bác, đặt một tay lên ngực, “Cho dù Giáo Hội đã phạm rất nhiều tội ác, các anh không nên nhắm vào những người hành hương này. Họ hầu hết là những người bình thường tin vào Thánh Mẫu, không hề liên quan đến bộ máy Giáo Hội. Trên ba con tàu này, người duy nhất thuộc về Giáo hội chỉ có mình tôi. Ngay cả những thủy thủ này, mặc dù là Hiệp Sĩ, cũng chỉ là những nhân vật nhỏ. Các anh không thể thả những người khác sao?”

Bahoda lạnh lùng đáp lại, “Khi Giáo Hội Ánh Sáng nhắm mục tiêu vào những người có tín ngưỡng khác, các người có bao giờ xét đến sự vô tội của họ chưa? Bọn ta bây giờ chỉ là đang đáp lễ bằng cách tương tự mà thôi. Trên biển cả này, đã có vô số người phải chịu sự đàn áp của các người. Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt bọn ta rồi, và ta không có cái xa xỉ để lựa chọn những thứ khác.”

Dường như đã nhận ra điều gì đó từ lời của Bahoda, Vania hỏi, “Đến lượt các anh…? Chẳng lẽ các anh đang bị…”

Nhưng lúc này, Bahoda tỏ ra đã mất kiên nhẫn với cuộc trò chuyện và đột ngột ngắt lời của Vania, “Đủ rồi. Chuyện của bọn ta không liên quan đến cô, Sơ. Giờ thì cô chỉ cần tập trưng vào nhiệm vụ chữa trị cho những người bị thương ở đây thôi.”

Nghe Bahoda nói vậy, Vania dừng lại một chút, rồi thở dài, cúi xuống tiếp tục chữa trị cho những người bị thương nằm trong cabin. Xa xa, Dorothy ngồi trong cabin của mình trên một con tàu chở khách khác, cẩn thận phân tích thông tin cô vừa nhận được.

“Theo những gì gã này nói… chúng dường như là người bản xứ sống trên các đảo xa xôi trong Biển Chinh Phục. Ở một số khu vực, không bị ảnh hưởng bởi cái gọi là ‘văn minh’ của đất liền, những người dân đảo này vẫn duy trì tín ngưỡng bản địa truyền thống, tương tự như những người bản xứ ở Tân Lục Địa.”

“Nhưng điểm khác biệt là... so với Tân Lục Địa, những hòn đảo này gần hơn nhiều với các quốc gia lục địa và Giáo Hội Ánh Sáng hơn, khiến họ dễ bị ảnh hưởng bên ngoài hơn. Bây giờ xem ra, Giáo Hội Ánh Sáng đang hợp tác với các cường quốc thực dân, cưỡng bức truyền đạo cho những người dân đảo này. Nếu những người dân đảo này từ chối việc cải đạo, chúng sẽ phải đối mặt với những hậu quả khắc nghiệt, bao gồm cả hành động quân sự. Hiện tại, những người dân đảo Hạ Thụ—được đại diện bởi những kẻ cướp tàu này—đang phải chịu đựng chính những mối đe dọa như vậy.”

“Vậy nên, lý do chúng cướp các tàu hành hương có khả năng là một nỗ lực sử dụng con tin làm đòn bẩy để ngăn chặn kế hoạch cưỡng bức cải đạo của Giáo Hội Ánh Sáng. Bọn chúng muốn dùng con tin để ép buộc Giáo Hội nhượng bộ về vấn đề cải đạo sao? Chuyện này hoàn toàn không thể. Giáo Hội chắc chắn sẽ không thỏa hiệp vì một nhóm người nhỏ bé như vậy. Ngay cả khi những người này có thể bị giết hết, Giáo Hội cũng sẽ không bao giờ chấp nhận điều kiện của chúng.”

Ngồi trong khoang tàu mờ tối của mình, Dorothy lo lắng phân tích. Theo cô, tình hình của Vania và những người hành hương khác hiện tại vô cùng nguy hiểm, bởi vì theo cô, khả năng Giáo Hội đồng ý nhượng bộ gần như bằng không. Và Vania cùng mấy trăm người kia đang đối mặt với nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào. Nếu Giáo Hội không có hành động cứu viện hiệu quả, thì có thể xem như họ đã xong đời.

Sự lo lắng trỗi dậy trong lòng Dorothy, nhưng đồng thời cô cũng bắt đầu nảy sinh một vài nghi vấn.

“Nhưng mà, làm thế nào mà những người dân đảo này lại có thể thực hiện một cuộc tấn công chính xác như vậy? Với sự cố Navaha gần đây, các chiến binh Kẻ Vượt Giới chính của hạm đội đã bị Tòa Án giam giữ. Quãng đường từ Navaha đến Ivengard là giai đoạn lực lượng phòng vệ yếu nhất, vậy mà chúng lại đúng lúc này hành động, chẳng phải quá trùng hợp sao? Như thể chúng biết rõ rằng đoàn tàu này đang thiếu lực lượng bảo vệ vậy.”

“Vậy làm thế nào mà họ có được thông tin này? Liệu bên trong Giáo hội có nội gián không? Nhưng điều đó dường như không thể… Những người dân đảo này thực sự đủ khả năng cài gián điệp vào trong Giáo Hội sao?”

Dorothy cau mày bối rối, tự nghĩ. Nhưng hiện tại, thông tin tình báo mà cô có vẫn còn quá hạn chế. Cô không thể đưa ra kết luận, cũng không hoàn toàn chắc chắn phải phản ứng như thế nào.

“Vị trí hiện tại của mình cách quá xa nơi đó, và mình chỉ có thể thông qua Vania để tạo ảnh hưởng. Nhưng quyền kiểm soát một điểm là quá hạn chế… Phải tìm cách mở rộng phạm vi ảnh hưởng mới được...”

Dorothy tự nhủ khi tiếp tục quan sát tình hình trong cabin tàu xa xôi qua giác quan của Vania, cố gắng tìm thêm cơ hội can thiệp.

Vania là người đồng hành, cấp dưới và người đầu tiên đi theo Dorothy. Dorothy rất coi trọng cô ấy và không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy trong sự cố này. Cho dù Giáo Hội có tiến hành giải cứu hay không, Dorothy cũng phải bảo đảm cho sự an toàn của Vania.

Trên con tàu chở khách bị cướp, Vania vẫn tiếp tục tập trung hoàn toàn vào việc chữa trị cho những thủy thủ bị thương. Với kiến thức y học sâu rộng và khả năng của một Mục Sư Chữa Lành, hiệu quả trị thương của cô rất cao, cả về tốc độ lẫn kết quả đều khiến người ta kinh ngạc. Những kẻ canh giữ bên cạnh đều không khỏi tò mò khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Cùng với việc Vania chữa trị, ngày càng nhiều kẻ cướp tàu bản địa kéo đến khoang tàu để xem. Trong số đó không ít người đã bị thương trong trận chiến vừa rồi. Dù đa phần vết thương không nghiêm trọng, nhưng đó vẫn là vết thương, mà đã là vết thương thì vẫn sẽ đau đớn.

Tuy Kẻ Vượt Giới Chén Thánh có khả năng tự chữa lành, nhưng những khả năng đó thường chỉ thể hiện ở cấp Bạch Tro. Còn hầu hết những người ở đây đều ở cấp Hắc Thổ, và nếu không có vật phẩm thần bí, họ hoàn toàn không có khả năng tái tạo. Vì vậy, sau khi chứng kiến khả năng trị liệu của Vania, những kẻ cướp tàu bị thương ấy không khỏi tỏ ra thèm muốn.

Khi Vania đang hoàn thành việc điều trị cho vài thủy thủ cuối cùng, một tên cướp tàu nói chuyện với Bahoda bằng một ngôn ngữ mà cả cô và Dorothy đều không thể hiểu hoàn toàn. Bahoda suy nghĩ một lát và trả lời, sau đó tên cướp tàu có vẻ hơi thất vọng và lắc đầu.

Thấy vậy, Dorothy vuốt cằm, ánh mắt đầy suy tư.

Cuối cùng, Vania đã chữa trị xong tất cả các thủy thủ và đứng dậy giữa những người bị thương trong bộ áo choàng trắng của mình, lặng lẽ hướng ánh mắt về những kẻ cướp tàu trước mặt.

“Xong rồi sao? Cảm ơn cô. Cô có thể quay về cabin của mình bây giờ. Chỉ cần nhớ—đừng đi lang thang hay làm bất cứ điều gì đáng ngờ.”

Thấy thương thế của các thủy thủ đã được xử lý kha khá, Bahoda cất lời nhắc nhở. Nhưng Vania đáp lại anh ta một cách nghiêm túc.

“Không, công việc của tôi vẫn chưa xong. Anh không nói là tôi phải chữa trị tất cả những người bị thương trong cabin này sao? Những thủy thủ này đã được chữa trị rồi, nhưng còn các anh thì sao? Các anh cũng bị thương mà, phải không?”

Vania nhìn Bahoda và những người của hắn một cách chân thành. Nghe Vania nói vậy, trên gương mặt Bahoda thoáng hiện vẻ bất ngờ.

“Cô… cô thực sự muốn chữa trị cho bọn ta sao? Bọn ta là những kẻ đã bắt cóc cô đây. Bọn ta là kẻ thù của cô.”

“Vậy thì sao chứ? Thánh Mẫu dạy tôi phải đối xử với mọi người bằng lòng nhân từ và sự bao dung. Điều đó bao gồm tất cả các anh. Theo những gì tôi thấy, việc các anh cho phép tôi chữa trị cho những thủy thủ này có nghĩa là các anh không phải là những người coi thường mạng sống. Các anh chỉ đơn giản là bị buộc phải thực hiện những hành động này.”

“Vì thế… tôi tin rằng các anh là những người có lòng tốt trong tim. Như một lời cảm ơn vì đã cho phép tôi giúp đỡ những thủy thủ vô tội này, xin hãy để tôi chữa trị vết thương cho các anh nữa.”

Vania chắp tay trước ngực và nói một cách chân thành. Bahoda sững sờ trước lời nói của cô, rồi nói, “Cô… cô không phải đang cố dùng việc chữa bệnh làm vỏ bọc để giở trò gì đấy chứ? Một bệnh nhân đang được điều trị, theo một cách nào đó, giống như một con cá nằm trên thớt chờ làm thịt.”

Lời nói của Bahoda đầy cảnh giác. Thực tế, trước đó đã có một người trong nhóm của anh ta hỏi liệu có thể để Vania chữa trị cho họ không, nhưng Bahoda đã từ chối vì rủi ro. Giờ đây, thật bất ngờ, nữ tu ấy lại chủ động đề nghị giúp đỡ. Lòng trắc ẩn của cô khiến Bahoda theo bản năng nghi ngờ.

“Xin hãy yên tâm,” Vania nói một cách nghiêm túc, “Tôi thực sự muốn chữa lành cho các anh. Tôi không có ý định làm hại ai cả. Tôi sẽ chữa trị cho từng người một. Trong khi tôi điều trị cho các anh, các anh có thể quan sát mọi thứ tôi làm. Người đang được điều trị cũng có thể lên tiếng bất cứ lúc nào. Nếu phát hiện điều gì bất thường, các anh có thể dừng tôi lại ngay lập tức.”

“Với tình hình hiện tại của tôi, tôi tuyệt đối không dám làm bất cứ điều gì gây hại cho các anh. Tôi thật sự chỉ muốn thực hành con đường của Thánh Mẫu, xoa dịu nỗi đau của tất cả mọi người bằng lòng bác ái.”

Đối mặt với sự cảnh giác của Bahoda, Vania nói với sự thuyết phục. Sau khi cân nhắc rằng đối phương đang nằm trong tầm kiểm soát của mình, quả thực khó mà có khả năng giở trò gì liều lĩnh, Bahoda quyết định cho cô một cơ hội.

“…Được rồi. Cô không giống như những tay sai khác của Giáo Hội Ánh Sáng. Ta sẽ tin cô lần này. Nhưng tốt nhất là đừng cố gắng giở trò gì.”

Bahoda nói vậy, sau đó quay sang trao đổi với đồng bọn bằng ngôn ngữ của họ. Sau một cuộc trao đổi ngắn, một kẻ cướp tàu với bàn tay bị thương và sắc mặt hơi tái xanh bước ra khỏi đám người.

“Được rồi, mời anh ngồi xuống. Tôi sẽ xem vết thương của anh.”

Nói rồi, Vania bắt đầu điều trị cho kẻ cướp tàu. Toàn bộ quá trình đều được Bahoda quan sát kỹ lưỡng. Hắn ta theo dõi từng cử động của Vania, đề phòng bất kỳ hành động khả nghi nào.

Tuy nhiên, không có gì đáng ngờ về việc chữa trị của Vania. Thuốc cô dùng vẫn là thuốc lấy từ hộp y tế trên tàu, từng được sử dụng nhiều lần trên các thủy thủ trước đó. Hành động của cô cũng cực kỳ tỉ mỉ và cẩn thận. Không có bất kỳ biểu hiện khác lạ gì, và dưới ánh sáng vàng cam từ đôi tay của Vania, vết thương của tên cướp tàu dần dần khép lại. Anh ta không có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào trong suốt quá trình đó.

Vania thầm chí còn chữa trị cho tên cướp tàu cẩn thận hơn so với cả những thủy thủ. Sau khoảng mười phút, cô cuối cùng cũng chữa lành vết thương của anh ta. Tên cướp tàu đứng dậy, kinh ngạc, nhìn cánh tay gần như đã lành hoàn toàn của mình. Sau khi thử một vài động tác và thấy hoàn toàn ổn, anh ta phấn khích nói điều gì đó với Bahoda bằng một ngôn ngữ mà Vania không thể hiểu.

Bahoda, sau khi thấy người đồng đội của mình đã lành lặn hoàn toàn, kích hoạt khả năng phát hiện tâm linh Đèn Lồng của mình để quét vết thương. Không tìm thấy bất thường nào, anh ta thở phào nhẹ nhõm và quay sang Vania.

“Không có vấn đề gì… Có vẻ như ta đã quá thận trọng trước đây. Thưa Sơ, cô thực sự đã chữa lành cho anh ta một cách chân thành. Cô thực sự khác với đám người của Giáo Hội Ánh Sáng kia. Ta thực sự xin lỗi vì sự thô lỗ trước đó. Xin hãy chữa trị cho những người bị thương còn lại của chúng tôi.”

Bahoda nói với chút áy náy. Nghe vậy, Vania mỉm cười đáp lại.

“Tôi chỉ đơn giản là làm theo lời dạy của Thánh Mẫu—làm những gì tôi phải làm.”

Cô khiêm tốn đáp lại, sau đó tiếp tục chữa trị cho những kẻ cướp tàu bị thương khác. Sau khi các vết thương được chữa lành, những người được chữa trị đều vô cùng vui mừng. Ngay cả những người trước đó đã do dự giờ cũng háo hức bước tới để được điều trị. Một số người thậm chí còn đưa ra cả những vết thương cũ đã từ lâu để hỏi xem Vania có thể chữa giúp được không.

Tuy nhiên, điều mà họ không biết là, một vài người trong số họ, ngay sau khi được chữa lành, đã bắt đầu xuất hiện những biến đổi vi tế trong cơ thể họ. Dưới ảnh hưởng của sự biến đổi này, giác quan của họ giờ đây đang được chia sẻ với một người ở rất xa cách đó qua biển.

“…Nó bắt đầu có tác dụng rồi—dấu ấn của mình.”

Ngồi trong cabin của riêng mình, Dorothy lẩm bẩm. Cô hiện đang sử dụng Ấn Ký Con Rối để cảm nhận nhận thức của hai kẻ cướp tàu—nhìn qua mắt họ, nghe qua tai họ. Và trên bề mặt, hoàn toàn không có dấu vết nào của Ấn Ký Con Rối.

Ấn Ký Con Rối cho phép các sợi chỉ tâm linh của Dorothy gắn vào họ được giấu bên trong cơ thể họ—bên dưới những vết thương dường như đã lành, ở một nơi mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Việc Vania chữa trị cho một số kẻ cướp tàu, theo một nghĩa nào đó, chính là một ca phẫu thuật—một ca phẫu thuật để “khắc” Ấn Ký Con Rối của Dorothy dưới da. Khi Vania sử dụng khả năng Mục Sư Chữa Lành của mình để thực hiện giai đoạn hồi phục cuối cùng, cô đã cẩn thận kích thích sự phát triển của da và thậm chí cả mô dưới da với độ chính xác cao, khiến cho một lớp mô cụ thể dưới da “mọc” ra một Ấn Ký Con Rối tí hon.

Dấu ấn này rất nhỏ và được kích thích đặc biệt để không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người được chữa trị—nó cũng không gây khó chịu và không để lại dấu vết trên da. Khi chưa được kích hoạt, nó không phát ra bất kỳ dấu vết thần bí nào, và do đó không thể bị phát hiện bởi các quét tâm linh Đèn Lồng. Và ngay cả khi có phát hiện, Dorothy cũng có thể sử dụng tâm linh Bóng Tối được dẫn truyền bằng sợi của mình để che khuất nó.

Loại tạo hình máu thịt chính xác này là kết quả của sự tinh thông của Vania đối với cả khả năng chữa lành và kiến thức y học sâu rộng của cô. Đó là một hành động phẫu thuật tinh tế đòi hỏi sự tập trung cao độ và thời gian, và chỉ có thể thực hiện trong điều kiện không bị gián đoạn—không khả thi trong chiến đấu nhanh, nhưng hoàn toàn khả thi bây giờ.

Và thế là, nhờ Vania, tầm ảnh hưởng Dorothy đến tình hình đã mở rộng rất nhiều.

Trên biển tối, đâu đó trên Đảo Hạ Thụ, bên trong một túp lều thiếu ánh sáng, một bàn thờ kỳ dị đứng sừng sững—được xây dựng từ máu và xương, bề mặt của nó được bao phủ bởi những khối thịt uốn lượn, xoắn vặn và những nét mặt kỳ quái: tai, mũi và miệng.

Trước bàn thờ, một bóng người quỳ gối một cách kính cẩn.

“Thiền sư Đao Lân, hoạt động trên Đảo Hạ Thụ đã vô cùng diễn ra suôn sẻ. Bọn chúng đã nghe theo thông tin tình báo mà tôi đã cung cấp và tấn công hạm đội hộ tống được bảo vệ yếu kém. Chúng đã cướp thành công ba con tàu chở người hành hương và đang trên đường quay về.”

“Mâu thuẫn giữa Đảo Hạ Thụ và Giáo Hội giờ đây không thể hòa giải được nữa. Ta đã có thể nhìn thấy những ngọn lửa sắp giáng xuống…”