Nam Tivian, Quảng Trường Bishop.
Dưới màn đêm đông lạnh giá, buổi dạ hội Đêm Giao Thừa trên quảng trường đã bắt đầu. Những màn trình diễn vui nhộn và sôi động nối tiếp nhau trên sân khấu, mang lại tiếng cười và tiếng reo hò từ đám đông bên dưới. Giữa những tràng vỗ tay và tiếng reo hò không ngớt, sự nhiệt tình của mọi người dâng trào không ngừng. Trong bầu không khí như vậy, người ta thậm chí có thể quên đi cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm đông.
Trong khi đám đông trên quảng trường đang đắm chìm trong tiếng cười, Dorothy đứng giữa họ với ánh mắt đăm chiêu và vẻ mặt nặng nề. Khi cô biết về một nguy hiểm lớn đang ẩn giấu trong đám đông, tâm trí cô không thể tập trung vào những màn trình diễn trên sân khấu nữa.
"Những kẻ đó đã đặt bom giữa khán giả và dự định kích nổ chúng vào một thời điểm quan trọng... Chúng bị điên rồi. Nếu chúng muốn thực hiện một cuộc tấn công khủng bố, tại sao không chọn một mục tiêu quan trọng hơn thay vì nơi này..."
Dorothy nghiến răng nghĩ. Qua Kapak, cô biết rằng người bản địa của Tân Lục Địa đã bị những kẻ thực dân áp bức nặng nề. Việc họ nuôi dưỡng lòng thù hận là điều dễ hiểu, nhưng những hận thù nên được hướng đến những kẻ gây ra nỗi đau. Cớ gì lại nhằm vào dân thường này?
Buổi dạ hội này được tổ chức ở Khu Nam, và khán giả chủ yếu là những công dân tầng lớp thấp của Tivian, nhiều người trong số họ là công nhân—cũng là nạn nhân của sự áp bức. Dorothy không thể hiểu tại sao Sado lại chọn nơi này làm mục tiêu cho cuộc tấn công.
"Kapak nói đúng. Tên Sado này hoàn toàn bị lòng thù hận che mờ mắt. Gã có lẽ chọn nơi này vì nơi này có nhiều người, và gã muốn giết càng nhiều càng tốt... Cảm giác như hắn đang bị giật dây bởi kẻ nào đó đứng sau."
Dorothy siết chặt tay. Vào lúc này, cô không thể bận tâm đến việc tại sao Sado lại chọn địa điểm này để tấn công. Nhiệm vụ cấp bách của cô là tìm thấy những quả bom được giấu giữa khán giả.
Cách tốt nhất để tìm thấy những quả bom bây giờ là tiếp tục nghe lén, hy vọng thu thập thêm manh mối từ các cuộc trò chuyện của Sado và nhóm của hắn.
Trấn định lại cảm xúc, Dorothy tập trung tâm trí và sử dụng rối xác chết hình chim của mình để tiếp tục nghe lén các cuộc trò chuyện của Sado.
Trong căn gác mái đầy khói trên mái nhà gần quảng trường, Sado vẫn đang cố gắng trấn an những người bản địa khác đang trở nên bồn chồn vì phải chờ đợi quá lâu.
"Mọi người cứ bình tĩnh. Ta biết nhiều người trong số các cậu đang nóng lòng muốn khiến những kẻ da trắng đang ăn mừng phải đổ máu và cảm thấy sợ hãi, nhưng chúng ta càng đến gần khoảnh khắc này, chúng ta càng phải giữ bình tĩnh và không hành động hấp tấp."
"Chúng ta đã sắp xếp rồi. Kum và những người khác sẽ hy sinh vào thời điểm đã định. Việc chúng ta cần làm là lao ra sau sự hy sinh của họ và tạo ra thêm sự hỗn loạn, giết càng nhiều càng tốt để càng khắc sâu nỗi đau!"
"Ta biết, ai nấy ở đây cũng đều từng chịu nổi đau từ những con quỷ da trắng. Chúng ta từ nhiều bộ lạc khác nhau, đã cùng nhau đến với một khát khao trả thù chung, tất cả là để khiến lũ súc sinh đó phải trả giá."
"Ta cũng căm phẫn như các cậu. Ta hiểu rằng việc nghe những kẻ này ăn mừng khiến các cậu muốn lao ra và giết chúng, nhưng chúng ta phải chịu đựng. Vì kế hoạch đã được định sẵn, chúng ta phải thực hiện đúng theo nó. Nếu không, chúng ta sẽ không thể khiến chúng đau đớn tột cùng! Vì vậy bây giờ, xin hãy vì nỗi hận thù mà tiếp tục chịu đựng."
Trong căn gác mái nhỏ, Sado đứng giữa những người bản địa khác, trấn an họ. Dưới sự trấn an của hắn, đám đông bồn chồn dần im lặng. Những người bản địa da nâu này ngồi lại trên sàn, chịu đựng tiếng cười từ quảng trường trong khi lặng lẽ hút thuốc. Mỗi người trong số họ có một khẩu súng trường bên cạnh, rõ ràng đã sẵn sàng lao ra và tàn sát sau đó.
Bên cửa sổ mái gác mái, một con chim nhỏ không đáng chú ý bí mật quan sát cảnh tượng bên trong. Chỉ vài khoảnh khắc trước đó, Dorothy, thông qua rối xác chết của mình, đã thu được thông tin quan trọng.
"Thời điểm đã định... hy sinh... bom... Bọn chúng đang lên kế hoạch đánh bom tự sát. Chúng đã xâm nhập vào đám đông, chờ đợi thời điểm thích hợp để kích nổ bom trên chính cơ thể."
"Từ những gì tên Sado nói trước đó, chúng dự định kích nổ bom vào thời điểm cao trào của lễ hội, trong khoảnh khắc cao trào nhất của lễ hội. Nếu mình nghĩ đúng... khoảnh khắc cao trào nhất của lễ hội này nên là vào nửa đêm, khi Năm Mới được chào đón. Chúng chắc chắn đang lên kế hoạch tấn công vào lúc đó…"
Dorothy tự nhủ. Sau đó cô lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi và kiểm tra thời gian. Bây giờ là 10:20 tối, và chỉ còn một tiếng bốn mươi phút nữa là đến nửa đêm.
"Mình cần tìm cách phát hiện những kẻ đánh bom liều chết ẩn trong đám đông trong thời gian này..."
Cất chiếc đồng hồ bỏ túi đi, Dorothy liếc nhìn đám đông xung quanh. Có ít nhất vài nghìn người tập trung ở quảng trường, khiến việc tìm kiếm hai hoặc ba cá nhân giấu bom là cực kỳ khó khăn.
Ban đầu, Dorothy dự định sử dụng rối xác chết hình chim của mình để tìm kiếm những kẻ đánh bom tự sát trong đám đông. Theo lời Sado nói trước đó, những cá nhân được giao nhiệm vụ hy sinh bản thân cũng là người bản địa từ Tân Lục Địa, thường có làn da nâu. Vì vậy, tất cả những gì cô cần làm là tìm những người có làn da nâu trong đám đông.
Tuy nhiên, Dorothy nhanh chóng nhận ra phương pháp này không thực tế. Trời rất tối, và ánh sáng ở quảng trường nơi khán giả tập trung là rất ít. Trong ánh sáng mờ ảo như vậy, rất khó phân biệt màu da nếu không đến gần, chứ đừng nói đến từ trên cao. Do cái lạnh mùa đông, hầu hết khán giả đều đội mũ và quấn khăn kín mít, khiến cô không thể xác định tông màu da cụ thể hoặc ai có thể mang bom từ trên cao.
"Không ổn rồi... Mình cần nghĩ cách khác để tìm chúng..."
Vì rối xác chết hình chim không thể phát hiện những kẻ đánh bom tự sát trong đám đông, Dorothy bắt đầu xem xét các phương pháp khác. Cô nghĩ đến việc sử dụng mùi hương để xác định vị trí của họ. Do sự khác biệt về môi trường sống, người bản địa từ Tân Lục Địa có những mùi hương khác biệt so với người Tivian. Nếu cô có thể xác định được những khác biệt này, kết hợp với mùi thuốc súng, cô có thể tìm thấy những kẻ đánh bom tự sát trong đám đông.
Ý tưởng này rất tuyệt vời, nhưng ngay khi Dorothy định thực hiện nó, cô gặp phải một vấn đề nghiêm trọng: Ấn Ký Truy Vết Mùi Hương mà cô lấy được từ Adèle đã được sử dụng hết hoàn toàn. Nếu không có khứu giác được tăng cường bởi ấn ký, cô không thể phân biệt mùi hương chi tiết như vậy giữa hàng nghìn người.
"Chết tiệt... Ấn Ký Truy Vết Mùi Hương hữu ích thật, nhưng lại không đủ dùng. Adèle chỉ có ba cái sau, nhưng sau khi xử lý Hội Huyết Lang... chúng đều đã dùng hết rồi..."
Dorothy trong lòng tiếc nuối nghĩ. Với một kế hoạch khác bị bác bỏ, cô vật lộn để nghĩ ra một cách hay để tìm những kẻ đánh bom. Miễn cưỡng, cô tiếp tục sử dụng con rối chim để theo dõi tình hình trong gác mái, hy vọng thu thập thêm manh mối từ Sado.
Thông qua việc tiếp tục quan sát cẩn thận bằng con rối chim, Dorothy nhanh chóng nhận thấy một số chi tiết bất thường trong căn gác mái. Ví dụ, cô nhận ra rằng căn gác mái không chỉ có người bản địa từ Tân Lục Địa. Trong một góc gác mái, có hai hoặc ba người đàn ông đeo mặt nạ giữ khoảng cách với người bản địa. Những người đàn ông này dường như cố tình tránh những người khác, và những người bản địa liếc nhìn họ với một chút cảnh giác.
Hơn nữa, Dorothy phát hiện ra một con nhện trên bức tường gác mái. Mặc dù con nhện có vẻ bình thường, nhưng nó lại nổi bật với Dorothy vì cô đã từng thấy những con tương tự trước đây ở Khu Học Xá Hoàng Gia. Khi Dorothy tham gia một trận chiến tình báo với Thorn Velvet, hắn đã sử dụng những con nhện như vậy để theo dõi con rối của cô. Đây là những sinh vật thần bí đặc biệt được sử dụng bởi Bát Túc Tri Chu, có khả năng giám sát.
"Kẻ chủ mưu đằng sau những kẻ này... hóa ra là Bát Túc Tri Chu?"
Thấy vậy, Dorothy khá ngạc nhiên. Ban đầu cô đã nghĩ kẻ chủ mưu thao túng Sado là người bản địa Banu, người đã liên minh với Hắc Quan Giáo. Nhưng bây giờ, có vẻ như Bát Túc Tri Chu cũng có liên quan.
"Vậy là, chính Bát Túc Tri Chu đang dàn dựng những kẻ này gây rối ở đây. Có vẻ như chúng đã đạt được một loại thỏa thuận nào đó với Hắc Quan Giáo. Nhưng... tại sao Bát Túc Tri Chu lại muốn những người bản địa này thực hiện một cuộc tấn công khủng bố ở đây? Chúng được lợi gì từ điều đó?"
Nhìn chằm chằm vào con nhện trên tường gác mái, Dorothy suy nghĩ. Cô đã có một số phỏng đoán về động cơ của Bát Túc Tri Chu khi thao túng Sado và nhóm của hắn để thực hiện cuộc tấn công, nhưng cô không đi sâu vào điều đó. Mục tiêu chính của cô bây giờ là tìm ra những kẻ đánh bom tự sát trong đám đông, chứ không phải suy đoán về những vấn đề khác.
Dorothy tiếp tục sử dụng con rối xác chết để nghe lén gác mái, hy vọng thu thập thêm manh mối hữu ích để giúp cô định vị những kẻ đánh bom. Thật không may, sau khi Sado trấn an những người bản địa khác, không có bất kỳ cuộc giao tiếp đáng kể nào trong gác mái. Dorothy lắng nghe một lúc nhưng không thể thu được bất kỳ thông tin quan trọng nào, điều này khiến cô ngày càng lo lắng.
"Cái này tệ rồi... Mình không có thêm bất kì thông tin hữu ích nào nữa. Chỉ với những manh mối này, mình không thể tìm thấy những kẻ đánh bom tự sát..."
Nhíu mày, Dorothy tự nhủ. Cô lại rút đồng hồ bỏ túi ra và kiểm tra thời gian. Bây giờ là 10:40 tối. Cô đã theo dõi nửa giờ nhưng chỉ tìm thấy con nhện của Bát Túc Tri Chu. Nhiệm vụ cấp bách của cô hiện tại không phải là bắt kẻ chủ mưu mà là phát hiện những kẻ đánh bom tự sát ẩn trong đám đông.
"Mình không thể cứ chờ đợi như thế này nữa. Mình cần thực hiện một số biện pháp khác, nếu không sẽ quá muộn..."
Nhìn thời gian trôi đi trên chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, Dorothy càng lúc càng lo lắng. Tiếp tục nghe lén và chờ Sado tiết lộ manh mối về cơ bản là ngồi không. Với chỉ hơn một giờ còn lại, cô phải hành động ngay lập tức.
"Nhưng vấn đề là... thông tin hiện tại không đủ để mình tìm thấy những kẻ đánh bom tự sát trong đám đông. Mình nên làm gì đây? Mình có nên thông báo cho các Thợ Săn tuần tra gần đó và yêu cầu họ ngừng lễ hội và sơ tán đám đông không? Nhưng nếu điều đó kích động những kẻ đó và chúng kích nổ bom sớm hơn thì sao?"
Giữa đám đông đang ăn mừng, Dorothy vò đầu suy nghĩ, cố gắng tìm giải pháp cho tình thế khó khăn hiện tại. Ngay lúc đó, có một diễn biến mới trên sân khấu.
Vào lúc này, một màn trình diễn nhào lộn trên sân khấu kết thúc. Các diễn viên cúi chào và rời đi giữa những tràng pháo tay, và người dẫn chương trình ăn mặc chỉnh tề bước trở lại sân khấu. Với nụ cười, anh ta nhìn khán giả bên dưới và, khi tiếng vỗ tay tắt dần, nói to.
"Xin chân thành cảm ơn các nghệ sĩ trẻ của Đoàn Nhào Lộn Doss vì màn trình diễn tuyệt vời của họ. Quả đúng là một đoàn nhào lộn nổi tiếng của Tivian! Các bạn thấy thế nào, màn trình diễn của họ có tuyệt vời không?"
Người dẫn chương trình gọi khán giả, và đám đông đáp lại bằng những tiếng reo hò nhiệt tình. Thấy vậy, người dẫn chương trình tiếp tục với một nụ cười.
"Vâng... thật tuyệt vời. Buổi biểu diễn tạp kỹ của những chú hề từ Gánh Xiếc Mặt Hài thật tuyệt vời, màn trình diễn kịch câm từ Nhà Hát Gogo cũng thật tuyệt vời, và kỹ năng của các nghệ sĩ trẻ từ Đoàn Nhào Lộn Doss lại càng tuyệt vời hơn nữa. Đối với buổi dạ hội tối nay, Công chúa Isabella đã mời những nghệ sĩ xuất sắc nhất từ khắp Tivian để giải trí cho chúng ta."
"Thưa các khán giả đang có mặt ở đây, có lẽ các màn trình diễn trước đó đã khiến quý vị phấn khích, nhưng hãy để tôi nói cho quý vị biết, quý vị cần giữ sự kinh ngạc lớn nhất của mình cho những gì sắp tới. Trước đó, Công chúa Isabella đã đề cập rằng ngài ấy đã chuẩn bị một bất ngờ cho buổi dạ hội tối nay. Bây giờ, tôi xin vinh dự thay mặt ngài ấy tiết lộ bất ngờ này. Xin chào đón một trong những người phụ nữ quyến rũ nhất toàn bộ Pritt, ngôi sao vũ đạo tài năng, viên hồng ngọc rực rỡ nhất của Tivian—Adèle Briouze!"
Người dẫn chương trình công bố với sự nhiệt tình lớn, ra hiệu về phía màn sân khấu phía sau anh ta. Khi dàn nhạc bắt đầu chơi một giai điệu du dương, tấm màn lớn từ từ mở ra, và từ phía sau chúng, một hình bóng màu đỏ nhảy vọt ra.
Một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm được tô điểm bằng những viên ngọc lấp lánh nở rộ như một đóa hồng khi hình bóng duyên dáng xoay tròn. Đôi tay thon thả của cô, được quấn trong lụa đen, di chuyển nhanh nhẹn, và những bước chân nhẹ nhàng của cô nhảy múa trên sân khấu như một con hạc. Nữ vũ công, trong một vệt đỏ, biểu diễn duyên dáng dưới ánh đèn sân khấu.
Khi người dẫn chương trình công bố, Adèle dẫn các vũ công phụ họa của cô từ phía sau tấm màn đến phía trước sân khấu. Khi hình bóng màu đỏ tuyệt đẹp xuất hiện trước khán giả, những tiếng reo hò và vỗ tay vang dội từ đám đông, lớn hơn bất kỳ màn trình diễn nào trước đó.
Những người tham dự không bao giờ ngờ rằng bất ngờ của Công chúa Isabella lại là Adèle, nữ vũ công nổi tiếng nhất Tivian. Họ không bao giờ tưởng tượng rằng một buổi dạ hội dành cho những công dân tầng lớp thấp bình thường lại có sự góp mặt của một ngôi sao lớn như vậy. Khi nữ vũ công nổi tiếng này xuất hiện tại bữa tiệc tối dân sự này, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm chưa từng có, với đám đông hô vang tên Adèle không ngừng.
"Này! Dorothy! Em có thấy không? Là Adèle! Thực sự là siêu sao Adèle!? Anh luôn muốn xem cô ấy biểu diễn, nhưng không ngờ cô ấy lại đến đây. Thật không thể tin được!"
Trong đám đông, Gregor hào hứng vỗ vai Dorothy, hét lên. Dorothy cũng nhìn chằm chằm vào hình bóng quen thuộc trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.
"Bất ngờ của công chúa... thực ra là Adèle? Adèle đang biểu diễn tại bữa tiệc tối này!?"
Miệng Dorothy hơi há ra vì ngạc nhiên. Ngay sau đó, cô nhận ra rằng Adèle có thể giúp giải quyết vấn đề hiện tại.
"Với khả năng của Adèle... cô ấy có thể giúp mình tìm thấy những kẻ đánh bom tự sát!"
Dorothy nghĩ một cách khẩn trương. Không chậm trễ, cô ngay lập tức chuẩn bị sử dụng kênh thông tin để liên lạc với Adèle trên sân khấu, dự định gửi cho cô ấy một lời cầu nguyện để thông báo về tình hình phức tạp tại buổi dạ hội. Khi Dorothy và Adèle đang tìm kiếm sư phụ của cô ấy là Darlene, Dorothy đã thiết lập thành công một kênh thông tin bằng cách để Adèle cầu nguyện Aka.
Như thể đang liên lạc với người khác, Dorothy giả vờ cầu nguyện Aka và chuẩn bị gửi nội dung lời cầu nguyện qua kênh thông tin cho Adèle. Tuy nhiên, vào lúc này, hệ thống đưa ra cảnh báo.
"Cảnh báo: Mục tiêu đã thiết lập một rào cản truyền tin. Thông tin không thể được truyền đi một cách hiệu quả."
Giọng hệ thống vang lên trong tâm trí Dorothy. Sau một khoảnh khắc sững sờ im lặng, Dorothy hỏi hệ thống trong suy nghĩ của cô.
"Một rào cản truyền? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Mục tiêu đã chủ động thiết lập một rào cản để chặn các đường truyền tin. Thông tin không thể được gửi đến mục tiêu. Bạn có thể truyền đi một cách cưỡng bức để phá vỡ rào cản, nhưng điều này sẽ gây ra tổn thương tinh thần không thể kiểm soát cho mục tiêu."
Hệ thống giải thích cho Dorothy, người nhanh chóng hiểu rõ tình hình.
Nói một cách đơn giản, Adèle dường như có một rào cản tinh thần trong tâm trí cô ấy được thiết kế để chặn sự xâm nhập tinh thần. Nếu không có sự đồng ý trước của cô ấy, bất kỳ ai cố gắng can thiệp vào tâm trí cô ấy sẽ bị rào cản này chặn lại, bao gồm cả phương pháp gửi thông tin trực tiếp qua kênh thông tin của Dorothy. Đây dường như là một cơ chế phòng thủ tinh thần do chính Adèle, một Kẻ Vượt Giới cấp cao, thiết lập để bảo vệ tâm trí mình. Cơ chế này ngăn Dorothy gửi tin nhắn trực tiếp vào tâm trí cô ấy.
Tất nhiên, theo hệ thống, nó có thể dễ dàng phá vỡ hàng phòng thủ này và gửi tin nhắn cho Adèle. Tuy nhiên, vấn đề là điều này sẽ làm tổn hại đến tâm trí của Adèle, điều này khiến Dorothy rơi vào tình thế khó xử. Cô không muốn làm tổn hại đến tâm trí của Adèle, đặc biệt là vì cô cần sự giúp đỡ của cô ấy để tìm những kẻ đánh bom.
"Nhưng... vấn đề bây giờ là mình cần liên lạc với Adèle trước để nhờ cô ấy giúp đỡ. Nếu kênh thông tin không thể sử dụng được, mình sẽ phải dựa vào Sổ Tay Hải Văn. Nhưng Adèle dường như không mang theo cuốn sách liên lạc ngay bây giờ. Ngay cả khi cô ấy có, Adèle cũng không giống Nephthys hay Vania—cô ấy không có Ấn Ký Con Rối của mình. Ngay cả khi mình viết gì đó vào cuốn sách, cũng khó mà báo động cho cô ấy kịp thời..."
Dorothy nghĩ một cách lo lắng. Vào lúc này, cô rất cần liên lạc với Adèle nhưng không thể tìm thấy một cách thích hợp.
Nhíu mày, Dorothy đứng yên, gần như dậm chân vì thất vọng. Ngay lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.
"Khoan đã, có lẽ mình có thể làm thế này... Mặc dù có thể tiết lộ một chút, nhưng bây giờ mình không thể lo lắng về điều đó."
Dorothy kiên quyết và liếc nhìn Gregor bên cạnh. Thấy anh ấy vẫn đang say mê nhìn Adèle, cô cho tay vào chiếc túi nhỏ của mình và mò mẫm cho đến khi tìm thấy chiếc hộp của mình.
Chỉ bằng cảm giác chạm, Dorothy bí mật mở chiếc hộp bên trong túi của mình và lấy ra một vật phẩm. Cầm nó, cô rút tay ra khỏi túi và nhìn vào vật mình đang cầm: một bức thư, một bức thư tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Bức thư này là bức mà Adèle đã gửi cho Thám Tử lần đầu tiên. Bởi vì mùi hương trên đó quá nồng và đặc biệt, Dorothy nghi ngờ có thể có điều gì đó bất thường về nó. Sau khi đọc bức thư, cô đã đặt bức thư thơm này vào chiếc hộp và sử dụng Bột Đá để loại bỏ mùi hương khỏi bản thân.
Bây giờ, khi Dorothy lấy bức thư ra lần nữa, mùi hương trên đó không hề giảm đi chút nào. Khoảnh khắc bức thư được lấy ra khỏi chiếc hộp, Adèle, người đang nhảy múa trên sân khấu, đột nhiên liếc nhìn về phía một góc khán giả gần đó. Sau một thoáng dừng lại, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên môi cô.