Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7365

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 136

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

100 2481

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 194

Tập 08 - Chương 99 : Đừng nói với tôi đây là cái chết của Lưu Bị ?

Góc nhìn của Huyền Đức.

*Cộp cộp cộp cộp cộp cộp.*

Theo tiếng kêu kia,dường như toàn bộ mặt đất phía sau tôi không ngừng rung chuyển phát ra âm thanh của rất nhiều tiếng vó ngựa .Bất kể Đích Lô nhanh như thế nào đi chăng nữa,hiển nhiên là nó cũng không thể nào phát ra âm thanh vang như sấm này.

—— Hoàng thúc,xin hãy dừng lại ! Mời nhanh chóng trở về yến tiệc !

Sau đó,một tiếng hét khác vang lên tiếp tục truyền tới từ phía sau tôi.Tôi biết rằng đại sự không ổn.

Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng và đồng thời xoay người lại nhìn thì chỉ thấy một nhóm người trong hình dáng quân sĩ trang nghiêm cầm bội đao,bội kiếm trong tay đang phi ngựa xông tới phía tôi.Trên vẻ mặt của bọn họ không thấy được nụ cười hay thậm chí tức giận và chẳng qua trong mắt họ chỉ có một nhiệm vụ là giết tôi mà thôi.

"Các ngươi là người của ai ?" Tôi hỏi về phía sau khi tim mình không ngừng đập nhanh một lần nữa với hy vọng đây chỉ là một sự trùng hợp tốt đẹp và họ cũng không phải là truy binh của Thái Mạo.

"...Chúng tôi là thuộc hạ của Thái tướng quân,mời hoàng thúc trở về !"

Nhưng thực tế không hề vừa ý như tôi hy vọng . Quả nhiên là người của Thái Mạo.

Tôi chớp mắt hai lần để cho bản thân tỉnh táo và bình tĩnh lại.Lúc này chỉ cần hơi lo là,tôi sẽ bị đuổi theo và rất có thể bị 'tiền trảm hậu tấu' rồi sau đó bị xử trí.

Jia ! Tôi cũng không quan tâm đến nhiều như vậy nhưng chẳng qua là quất mạnh dây cương vào Đích Lô với hy vọng Đích Lô có thể không chịu thua kém mà mang tôi đi an toàn và thoát khỏi nguy hiểm.

"Binh sĩ trên tường thành ! Ta là Lưu Bị,Lưu Huyền Đức ! Xin hãy mở cổng thành !" Tôi hét về phía binh sĩ trên cổng thành khi tôi nhanh chóng lao về phía cổng thành và ra hiệu cho bọn họ mở cổng.Binh sĩ trên cổng thành cũng nhìn được tôi và vội vàng ra những binh sĩ khác mở cổng thành để cho tôi ra khỏi thành .

"Không được phép mở cửa ! Tướng quân có lệnh ! Lệnh cho bọn ta mang hoàng thúc trở về dự yến tiệc ! Châu mục cũng đang ở yến tiệc,chẳng lẽ các ngươi không tôn trọng châu mục sao ?!"

Hả ! Người đứng đầu nhóm người kia phía sau tôi cũng hét to về phía binh sĩ trên cổng thành . Tôi quay đầu nhìn lại và thấy hắn đang giơ cái gì đó trên tay giống như là lệnh bài dùng để chứng minh thân phận.

Tôi lại nhìn về trên cổng thành và thấy binh sĩ trên đó cũng không rõ tình hình ra sao.Xem ra,Lưu Kỳ chỉ ra lệnh cho bọn họ mở cổng thành mà không nói cho bọn họ biết vì sao mở cổng.Điều này cũng là lẽ đương nhiên,dẫu sao chuyện về kế hoạch của Thái cơ mật như vậy.Nếu đặt tôi ở vị trí đó,tôi cũng sẽ không nói cho binh sĩ bình thường biết.Dẫy sao ai cũng không biết thì sẽ bớt được nhiều phiền toái và huống chí còn có thể sẽ tiết lộ phong thanh.

[TL:phong thanh : tin tức ]

"Đóng cửa !" Ngay sau đó,một tiếng hét khác vang lên truyền tới từ trên thành kèm theo tin dữ.Cũng không biết là sự ảnh hưởng của lệnh bài hay sự ảnh hưởng của châu mục nhưng nói tóm lại,dường như các binh sĩ trên cổng thành đã ra lệnh đóng cửa lại theo lệnh của nhóm binh sĩ của Thái Mạo.

Khi tôi nhìn lại cổng thành,tôi thấy cổng đã mở được một nửa và có tổng cộng tám binh sĩ đứng hai bên đang nỗ lực đóng cổng thành lại.Chẳng qua là khe hở của cánh cổng thành khá rộng cho nên việc tôi sẽ bị bao vây ở trong thành hay không vẫn chỉ là ẩn số.

——Kuh ! Phải liều thôi !!

Tôi quyết định dốc toàn lực và quyết định đặt cược vào tốc độ phi thường của Đích Lô.Tôi nghiến răng,nắm chặt quyền khi cánh cửa thành cách tôi rất gần và sau đó vung dây cương lên đập xuống một cái.Ngay sau đó,tôi vận khí đan điền và cố hết sức để gào thét ra một tiếng "Jia !"

*Hí ~~~*

Điều làm tôi hết sức kinh ngạc chính là Đích Lư hí và liền tăng nhanh tốc độ bay nhanh ra ngoài khi tôi làm như vậy .

Trong mắt tôi,ngoại trừ bờm của Đích Lô ra,chỉ thấy hai phần của cổng thành màu đỏ ở trước mắt đang dần dần đóng lại . Ánh sáng trắng giữa hai phần cánh cổng đó không ngừng tăng lên và càng ngày càng gần hơn . Nhưng nó càng ngày càng gần và khoảng giữa cũng càng ngày càng hẹp hơn .

Mà đằng sau tôi,nhóm binh sĩ của Thái Mạo vẫn tiếp tục la hét.

Haa——Tôi hít một hơi thật sâu.

Trong nháy mắt kế tiếp,tôi cảm thấy khó thở,tim chợt ngừng đập,hai mắt mở to và cứ như thể giới xung quanh ngừng chuyển động vậy ——

Ngay sau đó,ánh sáng tràn ngập xung quanh tôi.

*Dang !*

Chỉ nghe thấy cánh cửa đóng sập lại thật chặt sau lưng tôi khi tiếp tục phi mã về phía trước trên Đích Lô và đã ra đến bên ngoài thành.Chỉ thấy bên ngoài thành,cảnh đẹp như tranh,sông suối non xanh nước biếc,chim hót,hoa rực rỡ chào đón tôi hoàn toàn trái ngược với cảnh vật con người ở trong thành .

"Ha ha,mình đã chạy được khỏi cái chết rồi." Tôi với bản thân mình như vậy.Mặc dù tôi rất muốn khen ngợi bản thân mình nhiều hơn nữa nhưng bởi vì môi tôi đã không ngừng run rẩy mà thôi.

Đúng vậy,tôi vẫn còn run rẩy rất nhiều trong sợ hãi vì những gì xảy ra mới vừa rồi mà.Nếu như có thể,tôi cũng hy vọng mình sẽ không bao giờ phải làm điều đó một lần nữa.

Haa...Tôi thở dài và ngay sau đó lại hít ra thở vào một vài hơi sau.Với ý đồ để cho bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại và hiển nhiên là điều này không hề dễ dàng.

Được rồi,nếu đã ra được khỏi thành rồi thì mọi chuyện sau đó đều trở nên đơn giản hơn rất nhiều.Tiếp theo,tôi chỉ cần đi về con đường mòn phía bên trái theo lời Lưu Kỳ nói là được và đại khái là tôi có thể đến doanh trại của quân mình.

Khi tôi đến được doanh trại,thì hết thảy mọi thứ hoàn toàn có thể 'chuyển nguy thành an' . Mà hết thảy mọi thứ này đều phải nhờ vào công Đích Lô.Tôi mừng rỡ và nghiêng đầu nhìn mắt Đích Lô thì thấy trên trán đốm trắng làm cho tôi không khỏi cảm thấy thật là một con ngựa thần kì.Trước đó có nói con ngựa này có tướng hại chủ,nhưng xem ra hôm nay nó không phải là như vậy.

Không,có lẽ chẳng qua là tôi cũng không phải người bình thường .Ha ha ha,chỉ nói đùa một chút mà thôi.Tâm tình tôi rất ung dung khi tôi tiếp tục đi về phía trước và tìm kiếm con đường mòn mà Lưu Kỳ nói đến.

A ! Thấy rồi.

Bên trái có một khu rừng và quả thật bên kia có một con đường đất nhỏ.Nó rất hẹp nhưng việc để một người một ngựa đi qua vẫn dư sức có thừa.Vậy thì tôi chỉ cần lái Đích Lô đi qua lối đó là được.

Khi tôi thầm nghĩ như vậy,tôi liền kéo dây cướng hướng về con đường mòn bên kia để đi vào ——

...Hả ? Tôi dùng sức kéo mạnh dây cương một lần nữa nhưng Đích Lô không có phản ứng gì cả.Có chuyện gì xảy ra vậy ? Chẳng lẽ mới vừa rồi tôi bắt nó chạy quá nhanh sao ?

"Đích Lô ! Đích Lô ! Rẽ trái ! Rẽ !" Tôi hét lên và càng trở nên lo lắng hơn khi thấy con đường mòn kia càng ngày càng gần trước mặt tôi. Nhưng bất kể tôi có la hét như thế nào,kéo mạnh dây cương ra sao nhưng Đích Lô vẫn không xoay người mà cứ tiếp tục phi mã lao thẳng về phía trước.

*Hí ~~~*

Đích Lô gầm thét lên và sau đó càng ngày càng tệ hơn khi nó càng ngày càng tăng nhanh tốc độ làm cho ngay cả bờm của nó cũng tung bay theo.Mà bây giờ tôi cũng không thể lựa chọn việc nhảy xuống ngựa.Nếu là trong địa hình đất cát này,trong nháy mắt tôi nhảy xuống ngựa trong tốc độ này . Nhẹ thì có xây xát khá nhiều mà nặng thì có thể gãy xương . Cộng thêm năng lực và can đảm của tôi cũng đều có hạn cho nên tôi tuyệt đối không thể nào đánh cược vào canh bạc này.

Tất cả những gì tôi có thể làm là ôm chặt lấy Đích Lô và trơ mắt nhìn con đường mòn kia càng ngày càng gần . Sau đó nó cách xong xong chúng tôi và càng ngày càng xa dần.Mà trong lúc này,tôi vẫn chưa bao giờ bỏ ý định điều khiển Đích Lô rẽ sang trái nhưng chẳng qua vẫn chỉ phí công mà thôi.

Khi tôi nhìn về phía trước một lần nữa,tôi thấy một con sông chảy xiết ở phía trước mặt.Phía trước con sông là một vách đá cao dốc đứng mà không có cách nào leo được.

"Đích Lô ! Đích Lô !" Tôi lớn tiếng với Đích Lô trong hoảng loạn với hy vọng Đích Lô có thể dừng lại trước con sông kia bởi vì tôi nhận ra rằng chúng tôi sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước nếu chúng tôi đi trên đó.

Nhưng rồi tất cả nỗ lực của tôi lại một lần nữa đều vô ích khi ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng *Bùm* và nước văng túng tóe khắp nơi làm cho y phục của tôi trong phút chốc ướt sũng.Tôi nhắm mắt lại theo bản năng,không có hí mắt và khi tôi mở mắt ra thì tôi thấy chúng tôi đang ở trong nước.Nước sông chảy rất siết và chúng tôi còn chưa tới giữa sông nhưng nước sông cũng đã cao tới bắp chân tôi.

Điều gì đáng sợ hơn khi Đích Lô từng bước từng bước bơi qua sông .Càng ngày càng đến giữa sông thì mực nước càng cao lên trong khi tôi càng ngày càng chìm sâu hơn trong nước.

Ahaa...Ahaa...Tôi thở hổ hển trong hoảng sợ cực độ và trong lúc nhất thời không nghĩ ra được bất kỳ giải pháp nào.

Tỉnh táo lại ! Tỉnh táo lại nào ! Tôi quyết định tự thuyết phục bản thân. Tỉnh táo lại ! Đừng quên,ngươi là Lưu Bị đó ! Và đây chính là Đích Lô đó ! Nếu như Lưu Bị cũng gặp phải loại chuyện này khi đang cưỡi Đích Lô,lẽ nào kỳ tích sẽ xuất hiện vào thời điểm này sao ?!

Tôi tự thuyết phục bản thân khi tôi nghĩ như vậy. Tôi không khỏi hy vọng tìm cách sống sót khi nắm lấy dây cương và không ngừng hò hét gọi tên Đích Lô."Đích Lô ! Đích Lô ! Mau,mau nhảy lên vách đá ! Mau !"

——Hoàng thúc,hãy dừng lại đi !

Trước khi tôi nói xong,mấy tiếng la hét lại truyền tới từ sau lưng tôi . Tôi kinh sợ quay đầu lại và thấy truy binh mới vừa rồi bị chặn lại ở bên trong cổng thành đã đuổi tới . Hơn nữa,họ còn phát hiện ra tôi và đang phi ngựa về hướng tôi !

A ! Không có chuyện gì tệ hơn so với chuyện này !

"Đích Lô ! Nhảy ! Đích Lô ! Ta là Lưu Bị ! Nhảy !" Phía trước có vách đá cao,phía sau có truy binh đuổi theo.Tình hình lúc này làm cho tôi khóc không ra nước mắt và chỉ có thể tiếp tục kéo mạnh dây cương trong khi cố gắng hết sức gào thét.

*Hí ~*

Nhưng Đích Lô không có ý định đáp lại tôi và chỉ nhỏ giọng hí lên rồi tiếp tục đi tới vùng càng ngày càng sâu hơn trên sông.Đây quả thực là đang đi tìm đường chết ~

Chuyện gì đang xảy ra vậy ! Rõ ràng lịch sử không phải là như vậy ! Tôi là Lưu Bị ! Làm sao có thể chết ở chỗ này chứ !

"Đích Lô ! Ngươi giúp ta một tay được không !" Tôi lại thử mấy lần nữa và vẫn không có thay đổi chút nào.

Khi tôi xoay người lại,tôi thấy rằng truy binh đuổi theo sau lưng và dường như đã đuổi đến gần trước mắt tôi.Tất cả bọn họ đều mỏi mệt,tay cũng không còn sức nữa và chỉ có thể trợn mắt mà giận dữ hét lên." Đích Lô ! Đích Lô ! Hôm nay ngươi hại ta rồi !!"

* Hí ~~"

Lời nói vừa mới dứt,Đích Lô tiến thêm một bước nữa ——

A ! Ngay sau đó,tôi mất thăng bằng và hơi nghiêng người rơi xuống nước.Tôi cố gắng hết sức nắm lấy dây cương theo bản năng để lấy lại thăng bằng ngồi dậy.Nhưng tôi nhận ra Đích Lô vốn đã mất thăng bằng và cả người ngã xuống nước . Lúc này tôi mới nhận ra rằng trước mặt tôi hoàn toàn là vùng nước sâu và vó ngựa không thể nào giẫm được nữa.

Nhưng ngay cả như vậy !

Tôi vẫn kéo dây cương với hy vọng có thể mượn lực cho Đích Lô lui về phía sau.Nhưng cho dù vào giây phút như thế này,rõ ràng bản thân nó đang sắp chết chìm nhưng nó vẫn đi về phía trước với hai chân của mình.

"Đích Lô ! Đích Lô !" Tôi lại gào thét lên thêm vào lần nữa trước khi tôi cảm thấy mình mất thăng bằng hoàn toàn và 'ùm' một tiếng rồi ngã xuống nước.

Tôi tự biết mình đã bị cuốn vào dòng nước và giơ tay lên giãy giụa với hy vọng trong đầu rằng có thể bắt một được thân cây rỗng thì cũng tốt.Nhưng cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra,chung quanh chỉ có nước và tôi với Đích Lô rơi vào trong nước mà không có vật nào bên cạnh.Bất kể tôi cầm,bắt ra sao nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là không ngừng vùng vẫy trong nước và theo đó nổi lên các bong bóng nước.

Wu! Wu!

Hử ?!

Ở đằng xa,một tiếng nhỏ vang lên từ lỗ múi phát ra truyền tới . Tôi chắc chắn đây không phải là âm thanh của nước vì vậy tôi mạo hiểm mở mắt ra trong áp lực nước rất lớn và chỉ thấy một người đàn ông mặc trường bào đang di chuyển về phía tôi.Tôi thấy tóc anh ta dài,tướng mạo rất anh tuấn và trên cằm có một bộ râu mỏng.

Lỗ Túc ?! Tại sao Lỗ Túc lại tới nơi này ?! Chẳng lẽ anh ta chính là đại biểu của Giang Đông tới từ Giang Hạ sao ?!

Wu ! Đầu óc tôi chuyển động rất nhanh nhưng bây giờ việc tôi quan tâm nhất chính là tôi có thể được cứu hay không . Và vì vậy tôi đưa tay ra để bám vào Lỗ Túc đang tới đây cứu tôi . Tuy nhiên,khoảng cách giữa chúng tôi đang dần dần mở rộng và tôi càng ngày càng bị kéo ra xa bởi vì dòng nước ——

Wu ! Wu !

Wu...

Anh ta không ngừng phát ra tiếng vang về phía tôi và tôi bên này cũng cố gắng hết sức để đáp lại.Nhưng trong mắt của Lỗ Túc,khoảng cách của chúng tôi vẫn không ngừng mở rộng.

Wu...***Khụ Khụ *...

Không biết tôi vũng vẫy trong nước đã bao lâu,bóng dáng của Lỗ Túc đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi và tôi chỉ càm thấy mình không ngừng bị dòng nước đẩy đi rồi sau đó sặc nước.

Từ lỗ mũi đến lá phổi của tôi không ngừng khó chịu và rồi sau đó,tôi cảm thấy mình không ngừng chìm sâu xuống nước.

...

Tôi hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào và chỉ có thể buộc đôi mắt tôi mở ra một kẽ hở nhỏ.khi tôi nhìn vào bóng tôi trước mắt,những suy nghĩ ngẫu nhiên khác lại tràn trong tâm trí tôi.Chẳng qua là lúc này tôi đang ở dưới nước nên cũng không còn kịp để suy nghĩ nữa và bị áp lực nước nghiền nát.

Ngay trước khi nhắm mắt lại,tôi chỉ có một suy nghĩ trong tâm trí mình ——

Nhảy ngựa qua Đàn Khê cái gì chứ...Rõ ràng là chuyện không thể nào mà...

"Hả ? Chuyện gì đang xảy ra vậy !" Cùng lúc đó,một tiểu cô nương ở Nam Dương cau mày khi cô ấy ngồi trong nhà của mình và kêu lên.

Tuy nói khoảng thời gian này cô ấy cau mày không ít nhưng chỉ có lần này là lần cau mày chặt nhất .Lần này tiểu cô nương không có thở dài mà cũng không có tức giận .Chẳng qua là cô ấy chỉ kinh ngạc mà thôi.

"Lưu Bị...Lại chết nữa sao ?"