Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 10 : Đừng nói với tôi đây là trận chiến tại Tỷ Thủy Quan

Thật sự là chỉ đi được từng bước thôi sao ? Đương nhiên là không phải rồi.

Nếu bạn hỏi tại sao , tất nhiên câu trả lời là vì minh chủ của chúng tôi là Viên Thiệu.

"Thu quân,rút lui !! Trở lại doanh trại !!"

Phản ứng đầu tiền của Viên Thiệu khi thấy dòng chữ trên tường thành chính là hoang mang thu quân.Vẻ mặt của cô ta cứ như thể ông trời phải bội cô.

Nhân tiện,tốc độ mà chúng tôi thu quân có thể nói là thần tốc,so với lúc tiến quân thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ca ca ,chúng ta làm gì bây giờ ? Thực sự không nghĩ tới bên kia lại thông báo tin tức về cái chết Đổng Trác trước tiên ."Vân Trường cười khổ nhưng vẫn không có ý định rút lui.

"Tất cả mọi thứ nên được giải quyết ngay lúc này.Sau khi chúng ta trở về trại,chúng ta có lẽ sẽ có một bữa ăn cuối cùng trước khi tất cả giải tán." Tôi tuyệt vọng nói ."Nhưng như vậy cũng không hẳn là không tốt.Không ai có ý định ngay từ khi tham gia cuộc thảo phạt này để có được công lao nếu nó diễn ra tốt đẹp như thế này."

"Nhưng từ những gì chúng thấy ở Tỷ Thủy Quan,mặc dù muội đã giết Đổng Trác nhưng tàn quân của hắn vẫn còn rất nhiều. Không phải liên nên tiến quân và tiêu diệt bọn chúng sao ? Tại sao Huyền Dức lại nghĩ rằng liên minh sẽ bị giải tán ?"

"Đổng Trác đã chết đồng nghĩa cái công lao lớn khi giết kẻ cầm đầu sẽ không còn.Tất cả còn lại hiện này chỉ là dư đảng của hắn,chúng đơn giản chỉ là không có giá trị để lập công đối với các chư hầu." Tôi duỗi cái lưng đang đau một chút do đang ngồi trên ngựa."Hơn nữa đống dư đảng của Đổng Trác sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau cho dù không ai thèm quan tâm đến việc tiêu diệt chúng ."

Bây giờ chúng tôi phải chờ đợi và xem nó diễn ra như thế nào.Giải tán liên minh ngay lúc này ,chỉ cần như vậy thôi cũng là lựa chọn không sáng suốt nhất .Bất cứ ai có chút đầu óc cũng sẽ chỉ định một số chư hầu để tiếp tục cuộc thảo phạt và sau đó tiêu diệt đám dư đảng còn lại.Điều này sẽ cho phép hầu hết mọi người gỡ lại được thể diện.

"“Oi !!Huyền Đức !! Huynh có nhìn thấy nó không ? Dòng chữ ở trên tường thành ấy ! Nó nói rằng Đổng Trác chết rồi !! Công Tôn Toản cưỡi ngựa chạy đến bên canh tôi và hào hứng nói với tôi cái tin mà ai ai cũng biết .

“Ah, Nó cũng thật to.Lớn như vậy làm sao mà huynh không nhìn thấy được chứ ."

"Huyền Đức đại nhân dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy thứ đó huh ." Tử Long nói khi một bên quan sát biểu hiện của tôi.

“Maa,tôi cũng rất ngạc nhiên..." Ngạc nhiên khi thấy đám người đó lại thông báo cho toàn thế giới như vậy."Nhưng việc Đổng Trác đã chết thì suy cho cùng cũng không phải là chuyện gì xấu ."

"Huyền Đức nói đúng lắm.Lần này huynh có thể về quê nhà muội được rồi.Mặc kệ là đi nơi nào,quê nhà muội vẫn là tốt nhất." Công Tôn Toản cao hứng nói.

“Un,mặc dù tôi thấy chúa công nhà tôi có chút tầm nhìn hạn hẹp.Nhưng không phải mọi chư hầu đều sẽ có suy nghĩ giống như Huyền Đức đại nhân và chúa công nhà tôi ."Tử Long nói với sự thẳng thắn trong khi cô nhìn tôi với ánh mắt sắc bén cùng với mái tóc vàng bồng bềnh khi cô cưỡi ngựa.

"Ý của cô tôi cũng hiểu,nhưng hiện tại chuyện đó đã được thông báo như vậy,họ cũng không thể giả bộ rằng nó không phải như thế và tiếp tục dương ngọn cờ chính nghĩa để thảo phạt Đổng Trác không phải sao ?"

Tôi và Công Tôn Toàn về doanh trại tương đối trễ.

Vừa về tới doanh trại , chúng tôi liền nghe thấy tiếng khóc ở khắp mọi nơi , gần giống như chúng tôi đang ở một đám tang.

"Đổng Trác...Làm sao mà ông lại chết như thế !!"

"Đúng vậy,tôi còn nhớ chúng ta đã cười nói vui vẻ như thế nào về việc chúng ta lần đầu gặp nhau , lúc đó chỉ là mới một vài năm trước ? Và bây giờ ông lại..."

“Maa, sinh tử chính là mệnh trời,không thể cưỡng cầu."

...Đám chết tiệt này,tại sao các người lại khóc vì hắn ta ?

Đây là trò đùa quá mức rồi đó,bạn có thể thấy từng cái vẻ mặt bi thương của họ đều là ' Ngươi chết rồi thì ta làm sao mà lập công được đây ?~~~'

"Mạnh Đức ," Tôi rón rén bước tới bên cạnh Mạnh Đức đang ngồi lặng lẽ và hỏi ,"Chuyện gì đang xảy vậy ?"

“... Maa,vì bên kia cũng không muốn giấu nó,vậy chúng ta sẽ không phải tốn sức." Tôi thở dài cùng với Mạnh Đức."Chúng ta sẽ giải tán sớm thôi,vì vậy không cần phải lo lắng.Tôi sẽ mang quân của mình đi tiêu diệt dư đảng của Đổng Trác .Bất kể nói thế nào,chúng tôi không thể để cho chúng nắm giữ thiên tử được..."

"Tất cả mọi người ! Đừng để bị kẻ địch lừa !" Mạnh Đức chưa kịp nói xong ,Viên Thiệu ,người đã từng im lặng kể từ khi tôi bước vào lều ,đã đột nhiên đứng lên và lớn tiếng nói trong khi cô mở chiếc quạt giấy.

“Eh?” Tôi đột nhiên nhướng lông mày lên.

“... Hnn Hnn,có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."Mạnh Đức dường như cũng rất vui mừng.

Này Viên Thiệu,cô lại muốn nói cái gì vậy ?

Chỉ khi nào chúng tôi im lặng thì cô mới tiếp tục nói.

"Chúng ta đều bị lừa bởi người Đổng Trác tung tin tức giả với ý định là sẽ khiến chúng ta khinh địch và thậm chí còn giải tán liên minh ! Và sau đó hắn sẽ tiến tới tiêu diệt tất cả chúng ta ,từng người một ." Viên Thiệu vỗ bàn nói tiếp."Dựa vào kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của tôi,Đổng Trác tuyệt nhiên chưa chết. Tin tức này cũng nhất định là tin tức giả ."

Lều yên tĩnh hồi lâu,sau đó là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc lập tức vang lên.

"Cái tên Viên Thiệu này...Bộ cô là đồ ngốc hả ! Làm sao mà vào lúc này rồi còn không tin điều đó..."

"Đúng vậy đúng vậy,chúng ta gần chút nữa đã bị lừa bởi hắn ta !"

"Thật tốt khi có minh chủ ở đây , nếu không chúng ta đã trúng gian kế của Đổng lão tặc."

“Un ~~~ Un ~~~~Hãy khen ngợi nữa đi,ta có thể đảm nhiệm được ~~~” Viên Thiệu say sưa nghe những lời tán dương mình của tất cả mọi người trong lều.

Tôi không có tâm trạng để vỗ tay, chỉ nhìn các chư hầu đang nịnh nọt Viên Thiệu,cô nàng Đại tiểu thư ngu xuẩn kia đang ngồi nhận lấy tất cả những lời đó.

Nhưng Mạnh Đức dường như cũng vỗ tay rất hạnh phúc.

“Maa, kỳ thực mà nói Bản Sơ phân tích không có gì sai.Theo lời giải thích của cô,Đổng Trác rất có thể còn sống và sau đó tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết."Mạnh Đức nói xong liền thở dài một lần nữa,"Thành thật mà nói lần này nước đi của Bản Sơ quả thực là đẹp.Bằng cách này,danh nghĩa thảo phạt Đổng Trác của liên minh này vẫn còn.Bản Sơ có lẽ đã suy nghĩ hồi lâu về việc này trước khi cô đưa ra kế hoạch này."

Tuy nhiên tôi lại cảm thấy cô ta nói những điều đó mà không thèm xem xét nó kĩ.

“...” Lần này đến lượt tôi thở dài."Lại nói , lãnh thổ của Viên Thiệu cũng không nhỏ,hơn nữa cô ấy có chức quan cao trong triều đình và mối quan hệ của cô với Đổng Trác cũng khá tốt.Tại sao cô ta lại còn muốn tham gia cuộc thảo phạt này ?"

"Tôi cũng biết Bản Sơ được một thời gian vì vậy tôi hiểu rất rõ ràng tính cách của cái nàng Đại tiểu thư kia.Nói trắng ra chính là —— hư vinh."Mạnh Đức nhìn Viên Thiệu."Kỳ thực cô ta không muốn lãnh thổ,chiến công hay Đổng Trác . Những gì cô ta muốn là cái vị trí minh chủ của liên minh chư hầu này.Mặc dù nó là một vị trí tạm thời và vô dụng nhưng cũng làm cho cô ta có cảm giác được mọi người tung hô thông qua cái vị trí minh chủ đó ."

"...Cái tính cách đó của cô ta đúng thật là khó chịu." Nghe Mạnh Đức miêu tả xong,tôi nói một cách yếu ớt.

Cái cô nàng Viên Thiệu này chắc chắn thích tìm rắc rối.

Dường như đã thỏa mãn,Viên Thiệu giơ cây quạt của mình và tuyên bố với một vẻ mặt tràn đầy tự tin.

" Được !! Chuẩn bị xuất chiến một lần nữa !"

"Cái gì thế kia , ai sẵn sàng lên trước hả ?!" Viên Thiệu cau mày hỏi và vẻ mặt tự tin vừa nãy hoàn toàn bị cuốn trôi khi cô nhìn về phía quân Hoa Hùng.

Tôi cũng nhìn về phía Hoa Hùng,hắn ta có vẻ là như là một vị tướng bình thường,giới tính cũng không có vấn đề và nhìn qua có thể nói là rất rất bình thường.Điểm duy nhất khác thường là hắn ta đang mặc một bộ đồ tang màu trắng và vẫn đang khóc.

Maa,thậm chí Tần Cối còn được cho là có ba người bạn đấy.Đối với Đổng Trác có một số cấp dưới trung thành như vậy cũng không quá kỳ lạ.

"Ca ca , hãy để muội đi ." 

"Đừng vội , Vân Trường,muội đợi một chút . Để những chư hầu khác phái ra những tên yếu ớt ra trước đã."

“Un? Nhưng tại sao ?"

“Maa,chúng ta cần phải thám thính thực hư trước tiên đã."

Vân Trường có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc trước câu trả lời của tôi,trong khi đó tôi lại quan sát động tĩnh của các chư hầu khác...Có vẻ như tất cả mọi người đang chờ đợi một người nào đó được phái ra đúng như mong đợi.

" Tỷ tỷ !" Lần này , một giọng nói vang lên từ phái Viên Thiệu."Hãy để cấp dưới của muội xuất chiến."

Tôi nhìn quanh và phát hiện một cô gái nhỏ,từ dáng dấp đến cách ăn mặc và cách nói chuyện đều tương tự như một vị Đại tiểu thư, đi đến phía trước mặt Viên Thiệu.

Tỷ tỷ ? Lẽ nào tiểu Đại tiểu thư này là Viên Thuật ?

"Ồ,hóa ra là muội muội hả . Tốt ! Đánh trống xuất trận !!"

Viên Thuật vung tay lên,từ trong trận của nàng bước ra một vị tướng và liền về hướng kẻ thù đi tới.

Tùng tùng tùng, 3 nhịp.

...Eh, thật là một cảnh đáng thương !

"Báo !! Du Thiệp đã bị chém ."

"Lui xuống cho ta ! Ta không ở trong lều và có thể thấy rõ những gì đang diễn ra vì vậy ngươi không cần phải báo cáo." Viên Thiệu xem ra tâm tình không tốt và quay sang Viên Thuật với khuôn mặt đang tái xanh nói ,"Muội muội ,cấp dưới của muội dường như không phải loại rất đáng tin cậy huh ~~~Nếu có hai cấp dưới của tỷ ở bên canh thì cái tên yếu ớt đó không là gì đối với tỷ cả ."

“… Hmph! Tỷ tỷ đúng là đồ ngốc !!" Viên Thiệu hét lên và không nhịn được liền khóc lóc chạy đi.

default.jpg

". . . Có phải mình nói có chút hơi quá ?" Vẻ mặt Viên Thiệu chưa bao giờ biểu lộ ra thành có chút hổ thẹn."Không được !! Không thể để cho muội muội một mình trong doanh trại được...Toàn quân ! Theo ta trở lại an ủi muội muội của ta !"

"""""Vâng!!!!!"""""

Huh?! Làm sao cô có thể ích kỷ như vậy được , mà tên Hoa Hùng vẫn còn đó ! Làm thế nào mà cô có thể không quan tâm đến việc này được ? Và tại sao dám chư hầu kia lại trở nên vâng lời như vậy !!

“Ah, đúng rồi ." Cô ta dường như nghĩ đến cái gì đó và nói."Trước khi chúng ta đi,tôi muốn hỏi tất cả mọi người ,ai trong số mọi người sẵn sàng ở lại và chém Hoa Hùng cho tôi ?!"

...Đúng như dự đoán,không ai sẵn sàng gánh vác trách nhiệm đó.

Đại đội đều đi rồi,điều này không phải giống như hỏi ai sẽ sẵn sàng để lãnh đạo hậu đội sao ? Ai sẽ đồng ý cái việc đó chứ...

"Mạt tướng xin ra !" Vân Trường sẵn sàng nhận lấy nhiệm vụ.

"Được rồi,có một người." Viên Thiệu không thèm nhìn qua và thuận miệng đáp lại.

"Vân Trường !? Không phải huynh nói muội nên đợi lát nữa sao ?"

"Muội hiểu,ca ca sợ là muội bị thương . Huynh yên tâm đi,muội sẽ không có chuyện gì đâu."

Không,không hẳn...

"Tôi cũng sẽ không trở về . Trừ con gái tôi , tôi không có hứng thú với những đứa trẻ khác." Tôn Kiên kiên quyết nói và hoàn toàn phớt lờ lờn phản đối của cấp dưới mình.

"Vậy ngài hãy ở lại, Tôn Kiên đại thúc." Viên Thiệu nghe xong dường như không cao hứng nhwung thoải mái để Tôn Kiên ở lại.

"Xin lỗi minh chủ ." Một nữ nhân với tính cách yếu đuối chạy tới bên cạnh Viên Thiệu."Cấp dưới của tôi , Phan Phụng , không biết tại sao ngựa không chạy nổi ,tôi có thể xin minh chủ cho mượn một con ngựa không..."

“Ah, vậy hãy để cho Phan Phụng đó ở lại đi."

... Có vẻ như cô ta không quan tâm đó là ai ở lại.

“Ah ?! Đừng mà !...Phan Phụng ! Phan Phụng ! Ngươi đừng có xỉu đó ! Làm thế nào mà ngươi có thể chết thậm chí trước khi đối mặt với kẻ địch ?!"

default.jpg

“... Maa,nói chung Vân Trường này,muội cẩn thận một chút thì tốt hơn."Mặc kệ người khác, tôi vẫn quan tâm tới Vân Trường hơn.

“Un,ca ca đừng lo lắng.Muội chắc chắn sẽ mang theo thủ cấp của Hoa Hùng tới gặp ca ca." Vân Trường kiên định nhìn tôi và cho tôi một nụ cười đáng yêu.

"Không cần phải mang về thủ cấp đâu,chỉ cần muội trở về là tốt rồi."

Nói xong,Vân Trường cùng với Tôn Kiên và một số người ngất xỉu hướng về phía Hoa Hùng với quân của mình.

"Tỷ tỷ sẽ không sao chứ , tại sao muội không được đi ..." Dực Đức ở một bên có chút lo lắng nói.

"Tỷ ấy sẽ ổn thôi.Bất kể tỷ ấy bị thương nghiêm trọng đến đâu,ngay cả tỷ ấy chết.Muội chắc chắn có thể cứu sống tỷ ấy."

Hoa Đà , tại sao muội lại là người nói những lời đáng ngại như vậy huh ...

Maa, tôi ngược lại thì không quá lo lắng.Dù sao thì cùng lắm cả ba người cùng lên chém Hoa Hùng,hắn không phải vấn đề gì cả.

Sau khi trở về trại,Viên Thiệu khăng khăng muốn tất cả chúng tôi biểu diễn cho Viên Thuật.Không phải ai cũng tình nguyện nhưng với áp lực mà cô đè lên chúng tôi , chúng tôi không còn lựa chọn và phải biểu diễn võ nghệ trong khi những người khác biểu diễn thư pháp.

Tất nhiên , Viên Thuật không quan tâm đến bất kỳ cái gì trong số đó.

"Báo !! ~~~”

Ngay cả khi chúng tôi đều đang mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn này , ngoài cửa xông tới một lính đưa tin.

“Un? Tướng của chúng ta lại bị chém ?" Viên Thiệu dường như cảm thấy sẽ không có tin tức tốt lành gì.

"Không phải,là tin tốt ạ !" Lính đưa tin phấn khởi nói."Vị tướng gọi là Quan Vũ đã chém được Hoa Hùng !"

Vừa nói xong,toàn bộ mọi người trong lều lập tức liền sôi nổi.

"Được !! Quả nhiên bên trong các chư hầu chúng ta vẫn có người tài giỏi !" Ngay cả Viên Thiệu cũng tỏ vẻ vui mừng và mở quạt khi cô khen ngợi.

Nghe xong tin tức này,lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

"Huyền Đức,Vân Trường đúng thật là một người tài huh ~~~ Tử Long nhà muội đúng là không thể nào so với muội ấy chút nào." Công Tôn Toản cười nói.

"Không phải là huynh khiêm tốn,nhưng huynh thực sự cảm thấy Tử Long có thể tài ngang với Vân Trường đó."

Nhưng đúng như mong đợi , chém Hoa Hùng đúng là chuyện mà chính Vân Trường nên làm.

"Vậy thì,với dịp này,chúng ta nên chúc mừng ."Mạnh Đức vẫn mỉm cười tự tin như mọi khi và kêu quân sĩ tới."Làm nóng với một chén rượu,chờ Quan tướng quân đến..."

"Báo !!~~~" Lần này , một lính đưa tin lại xông vào.

“Un? Lại làm sao ?"

"Tin chiến thắng,Tôn Kiên tướng quân đã chém Hoa Hùng !!"

“Haa ?! Tôn Kiên đại thúc chém Hoa Hùng sao ?" Viên Thiệu đi tới tên lính đưa tin đầu tiên ,"Không phải ngươi nói Quan Vũ chém Hoa Hùng sao ?"

"Báo ~~~~” Thậm chí trước khi tên lính đưa tin thứ nhất trả lời,tên thứ ba lại xông vào."Phan Phụng tướng quân chém được Hoa Hùng !"

Vào lúc này ,trong lều yên lặng như tờ.Mọi người nhìn lẫn nhau,ai cũng không dám thốt ra một lời nào.

“Trời ạ ~~~”Cuối cùng , Viên Thiệu đã phá vỡ sự im lặng và thở dài."Vậy tên éo nào mới là người chém Hoa Hùng huh ~~~”

...Cái cô Đại tiểu thư này lại nói những từ tục tĩu.