Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7108

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 123

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 08 - Chương 79 : Đừng nói với tôi đây là đến phủ Lưu Kỳ một chuyến (6)

Góc nhìn của Huyền Đức.

Nhưng mà nó thực sự sẽ xảy ra sao ? Tôi đã quyết định rời Tương Dương,vậy thì không phải trở thành vật cản với bọn họ như trước kia mới đúng chứ ? Hơn nữa,bọn họ đã thử giết tôi bao nhiều lần và thất bại bất nhiêu,không phải bọn họ cũng nên từ bỏ chuyện đó đi rồi sao ?

"Ừm..." Tôi trầm tư suy nghĩ một chút khi tôi hoài nghi về những gì về Y Tịch nói và nhìn về phía Vân Trường bên cạnh tôi.Tôi chỉ thấy Vân Trường cũng đang suy tư về cái vấn đề này." Vân Trường,muội nghĩ sao ?"

"Ừm,cũng không phải là không có khả năng." Vân Trường nói khi muội ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi và ánh mắt muội ấy càng nghiêm túc hơn so với trước đây."Lát nữa,muội cũng sẽ nói cho Lữ Bố đại nhân và những người khác về vấn đề này . Chúng ta cũng nên tăng cường phòng bị và duy trì cảnh giác vì xem ra đây là những biện pháp cần thiết."

Ừm...Đúng vậy,thận trọng một chút cũng không có gì xấu.

"Liên quan tới chuyện này,Đại tiểu thư cũng có dặn dò tôi." Y Tịch tiếp tục nói."Nếu như bên chúa công hay bên Thái phu nhân có hành động nào đáng ngờ thì tôi sẽ đi thông báo cho hoàng thúc trước tiên vì vậy hoàng thúc cứ yên tâm."

"À,đó thật đúng là một trợ giúp lớn." Tôi nói khi tôi không khỏi gãi đầu vì ngượng ngùng."Aiya,rõ ràng tôi cũng phải xin lỗi các cô,các cô lại còn nguyện ý giúp tôi như vậy."

"Không,thật ra thì tôi chỉ giúp Đại tiểu thư." Y Tịch khẽ mỉm cười."Nếu không hiện giờ người đang trở thành mục tiêu ám sát chính là Đại tiểu thư."

À...Nói cũng phải...Nhưng mà,chẳng lẽ tôi chính là người thế thân sao ?

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,nếu không phải hoàng thúc chung sống với khoảng thời gian này với Đại tiểu thư làm cho Đại tiểu thư thay đổi rất nhiều và trưởng thành hơn.Có lẽ tôi cũng không sẽ ở chỗ này trò chuyện ôn hòa nhã nhặn với ngài được."

"Tôi đã nói là thật ra tôi không có làm cả mà.Đều là do bản thân Lưu Kỳ tự trưởng thành một chút mà thôi."

"Ừm,hoàng thúc nói cái gì thì cái đó cũng tốt lắm." Rõ ràng Y Tịch không hoàn toàn tin nhưng cô ấy vẫn nói như thế.Ngay sau đó,cô ấy khom người cúi đầu và chậm rãi đứng thẳng người lên.

"Nhân tiện nói một chút,vì sự an toàn của ngài,sau này hoàng thúc cũng không nên đi đến đây nữa." Y Tịch nhìn về Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay Vân Trường đang đứng ở một bên khi cô ấy nói như vậy."Dẫu sao đoạn đường này cũng rất nguy hiểm và ngài cũng quá nổi bật."

"À,tôi hiểu rồi." Tôi cười khổ và sau đó chỉ vào cảnh cửa đã bị chia làm hai mảnh."Nhân tiện,về cái này..."

"Không sao đâu,không sao đâu.Đúng như tôi vừa mới nói lúc nãy ,vốn là cần phải sớm đi tu sửa nên nhân cơ hội này đổi một cánh cửa mới cũng được." Y Tịch không quên đã mảnh gỗ của cánh cửa văng ra ngoài hai,ba thước ( 2-3 mét ) làm chúng đập phải bậc thềm khi cô ấy nói xong.

Nhưng mà để mảnh gỗ đó như vậy xung quanh sẽ không sao chứ ?...Thôi kệ,sao cũng được.

"À...Ừm,tôi biết rồi." Tôi gật đầu và ngay sau đó chắp tay chào cô ấy một lần nữa."Vậy thì cô hãy chuyển lời của tôi với Lưu Kỳ.Nói rằng ngày hôm nay tôi đến xin lỗi cô ấy."

"Xin lỗi." Vân Trường cũng khom người hành lễ chào cô ấy với tôi.

"Ừm,tôi sẽ chuyền đạt lại." Y Tịch cũng khom người cúi đầu và sau đó nói tiếp."Tạm gác lại không nói tới Đại tiểu thư và chúa công nghĩ gì,nhưng đối với cá nhân tôi,tôi vẫn hy vọng hoàng thúc có thể sống một cuộc sống càng dài càng tốt."

Hả ?

"Tại sao vậy chứ ?"

"Tôi cũng không chắc nữa." Y Tịch hơi cau mày khi cô ấy nói như vậy."Nhưng theo quan điểm của tôi,tôi luôn cảm thấy loại quái nhân như ngài nên sống lâu hơn một chút sẽ tốt hơn."

"Cô đang khen ngợi tôi sao ?"

"Tôi cho rằng là vậy.Đúng là tôi đang khen ngợi ngài nhưng nó cũng không phải là nghe rất xuôi tai."

Hóa ra cô ấy cũng biết à.Tôi hơi mỉm cười khi trong lòng tôi nghĩ như vậy.

Ha~Tôi thở dài một tiếng rõ to khi chúng tôi rẽ sang một con hẻm khác trên đường trở về phủ từ phủ đệ của Lưu Kỳ.

Bất kể là vẻ mặt vô hồn đến thừ người ra làm cho khó mà thư giãn được hay không khí bên ngoài phủ âm u như bị ma ám đều làm người ta phải ngẹt thở.Huống chi đề tài của tôi khi đến đó cũng khó mà đề cập đến vì nghẹt thở . Tôi thật sự không cách nào có thể tưởng tượng nổi mới vừa rồi làm như thế nào mà tôi vẫn còn sống và đi được sau khi nói chuyện trong tình trạng như thế.

"Hu ~" Không chỉ là tôi,Vân Trường cũng thốt ra một tiếng thở dài khi muội ấy đặt Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên vai.

"Muội hy vọng lần sau chúng ta tới thì nơi này sẽ được trang trí một chút .Và ít nhất cũng nên tu sửa,quét dọn và làm sạch sẽ trước."

Quả nhiên là Vân Trường chú ý nhiều đến cái này.Không thể không nói,mặc dù thường ngày nhiệm vụ quét dọn không phải do một mình Vân Trường làm nhưng tất cả đều do muội ấy giám sát.Nếu như Tử Trọng phụ trách việc sổ sách,tính toán thì Vân Trường lại phụ trách tiền bạc,có nên trang trí hay không,trang trí ở nơi nào.

Nói chung,căn bản tôi cũng không hiểu về cái phương diện này...

"Nói đến chuyện tu sửa,sửa sang,thu chi trong phủ chúng ta gần đây như thế nào ? Ngân sách của chúng ta ra sao rồi ?" Đột nhiên tôi tò mò khi tôi nghĩ về nó và liền hỏi luôn.Ngay sau đó,Vân Trường và tôi lại bắt đầu dạo bước một lần nữa.

"Ca ca nên đi hỏi My Trúc đại nhân về những vấn đề này."

"Bình thường không phải muội giúp cô ấy lúc bận rộn sao."

"Chẳng qua là muội chỉ giúp My Trúc đại nhân bỏ đi những thứ chi tiêu không hợp lý mà thôi." Vân Trường duỗi cổ một cách mệt mỏi khi muội ấy nói như vậy.

"Có lẽ ca ca không biết,bình thường về phương diện trang trí thì các nàng ấy đều thật sự có cách chi tiêu rất kỳ lạ.Không tính đến khẩu phần mấy chục cân cho 'Xích Thố',nào thì đá mài cho vũ khí,nào thì các loại binh khí,các loại tượng gỗ...Nói tóm lại,cái gì cũng có .Và lần trước suýt chút nữa Chu Thương bị mắc lừa mua nhầm viên thuốc..."

Khi nói đến vấn đề này,dường như Vân Trường không dừng được . Khi tôi ở bên cạnh nghe muội ấy thì trong nháy mắt liền cảm thấy công việc của muội ấy có lẽ còn giản khổ,nặng nề hơn nhiều so với công việc của My Trúc.Mà cảnh tượng kia,tôi đại khái cũng có thể tưởng tượng ra được.

"À,đúng rồi,có điều này huynh nên biết." Nói đến đây,Vân Trường tiếp tục nói."Ngân sách trong phủ của chúng ta chủ yếu vẫn lấy từ trong ngân sách của quân đội . Dẫu sao bổng lộc của các tướng lĩnh cũng không nhiều."

"Thật vậy sao ?"

"Quả nhiên là bình thường ca ca cũng không quan tâm đến những thứ này.Thậm chí huynh tiêu xài rất ít nhưng ít ra những chuyện này huynh cũng hẳn phải biết một chút chứ."

Ha ha ha,xin lỗi muội..."

Vân Trường nhìn tôi với vẻ mặt giận dữ khi muội ấy nhắc nhở tôi và tôi chỉ có thể cười khổ đáp lại mà thôi.

"Nhưng tuy là phần lớn không có chức vụ nhưng việc phân phối vẫn để cho Bách phu trưởng tiến hành phân phối thay.Dẫu sao ngân sách quân đội của chúng ta cũng khá đầy đủ."

"À,ngân sách quân đội của chúng ta huh..."

Liên quan tới chuyện ngân sách quân đội của chúng tôi,thật ra thì tôi lại biết rất rõ.

Không biết mọi người có biết hay không nhưng kể từ khi chúng tôi đến nương nhờ Lưu Biểu,vậy nên Lưu Biểu cũng có trách nhiệm nuôi những binh sĩ này của tôi . Cho nên bây giờ đội quân của tôi đã được mở rộng tới hơn ba chục ngàn người và kỳ thực toàn bộ đều ăn lương thảo của Kinh Châu.

Dĩ nhiên,lúc ấy khi chúng tôi rời Giang Đông,bên Tôn Quyền cũng cho chúng tôi một ít . Cho nên tới bây giờ,hết thảy đều coi như là diễn ra bình thường.

Liên quan tới chuyện này,tôi thật sự rất cám ơn Tôn Quyền và Lưu Biểu.Nếu không phải bọn họ giúp đỡ,có lẽ quân đội của tôi đã giải tán hơn một nửa.

Đừng nóng ! Đừng nóng ! Ai cũng có phần ! Ai cũng có phần !

Mà cũng đừng đẩy !

...Hử ? Ngay khi tôi đang thầm cám ơn trong lòng,tôi liền nghe thấy được một trận huyên náo ở phía trước mặt.Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn,chỉ thấy hơn mười người đang vây quanh ở đầu hẻm bên đó . Có vẻ như bọn họ đang tranh giành cái gì đó.

"Đằng kia là..."

"Dường như bọn họ đang bán cái gì đó..." Vân Trường suy đoán và ngay sau đó muội ấy ngăn tôi lại ."Bên đó rất huyên náo,không biết có nguy hiểm hay không.Chúng ta nên đi còn đường khác thì tốt hơn."

Vân Trường liền nắm lấy tay tôi và bắt đầu kéo tôi đi vào ngõ hẻm liền kề.

"À,không sao đâu.Tại sao chúng ta đi và xem họ bán cái gì ?"

Bản thân tôi lại khá tò mò rốt cuộc bên kia đang bán cái gì.

"Không được,có khả năng là mặt hàng đã sử dụng rồi mà không ai muốn.Nếu không phải thì là rất đắt hoặc rất hư hại.Nói tóm lại,nó không phải là thứ gì tốt —— "

"Chúng tôi có sách cổ và thư họa từ những thế gia vọng tộc suy tàn ! Tất cả đều đã qua sử dụng nhưng vẫn vẫn ở trong tình trạng khá tốt ! Giảm giá ba phần (3/10) , không mặc cả !"

Vân Trường còn chưa nói xong,tiếng hét của ông chủ sạp hàng kia liền ngắt lời muội ấy.Trong chốc lát,dường như tôi cảm thấy cánh tay Vân Trường đang nắm cổ tay run lên và ngay sau đó muội ấy đóng băng ở trước mặt tôi.

"Cái đó...Vân Trường..."

"...À,không sao đâu , ca ca,chúng ta đi—— "

"Chúng tôi có bộ sách cổ đầy đủ từ triều đại Đông Chu và còn có bản sách chép tay từ thời Hán Vũ Đế,cơ hội tốt không nên bỏ qua ~~"

"Ế..." Vân Trường lại rùng mình một lần nữa khi muội ấy nghe thấy tiếng hét rao bán của chủ sạp hàng . Mới vừa rồi muội ấy còn không muốn nhưng rõ ràng là bây giờ muội ấy đã bị dao động mà.

"Cái,cái đó..." Vân Trường cười khổ khi muội ấy chậm rãi xoay đầu lại về phía tôi.Đối mặt với muội ấy đang cười khổ,tôi cũng không khỏi cau mày và cười với muội ấy.

"Không sao đâu,muội cứ đi đi,huynh sẽ chờ muội ở bên này." Tôi nói và tôi liền đưa tay ra giữ giúp Vân Trường Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

"Hả ? Thật sự không sao chứ ?" Hiển nhiên là Vân Trường vẫn còn hơi do dự . Nhìn dáng vẻ này của muội ấy,hẳn là muội vẫn còn lo lắng cho tôi ở bên này.

"Ừm..." Vân Trường cau mày khi muội ấy trầm tư suy nghĩ kỹ càng.Chỉ chốc lát sau,muội ấy thả tay khỏi Thanh Long Yển Nguyệt Đao."Được rồi,vậy ca ca cứ ở đứng ở nơi này.Muội đi một lát rồi quay lại."

"Huynh biết rồi."

Khi tôi nhận lấy Thanh Long Yển Nguyệt Đao,tôi thấy rằng nó nhẹ hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng một chút.Có lẽ là vì tôi đang chống nó xuống đất.

"Ca ca cũng không nên đi lung tung ! Huynh cũng không nên tùy tiện nói chuyện với những cô gái khác !"

"Huynh biết rồi...Hả ?"

Nửa câu sau là ý gì ? Nói như thể tôi thích đi bắt chuyện với các cô gái khác vậy.

Tôi vốn muốn đi hỏi lại xem muội ấy có ý gì nhưng chỉ thấy Vân Trường phi thân bay vào trong đám đông trong tích tắc và hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nữa.

A...Sao cũng được,tất cả đều là vấn đề nhỏ,không theo đuổi cũng được.

Vả lại,bản thân tôi cũng không phải là người có thể bạ đâu nói đấy.Bây giờ tôi đang phải giữ Thanh Long Yển Nguyệt Đao này,làm sao tôi có thể đi xung quanh và bắt chuyện với cô gái khác được ?

"Umm,thật sự không thể rẻ hơn một chút nữa sao ?"

"Không được.Nếu là bình hoa thì còn có thừa đất.Nhưng cái cô muốn lại là những hạt giống hoa. Rất khó mà bỏ qua được."

Ngay sau đó,liền nghe thấy tiếng tranh cãi về trả giá vang lên từ một cửa tiệm phía bên kia.Khi tôi nhìn sang,tôi chỉ thấy cách phía sau tôi khoảng chừng mười bước có một gian hàng giống như một cửa tiệm bán hoa.

Ở phía trước cửa hàng,có một cô gái trẻ đang cau mày và khá lo lắng khi cô ấy khoanh tay trước ngực.

"Nhưng mà trong tay tôi không còn tiền nữa."

"Vậy thì lần sau tới mua đi."

"Không được,không được.Chẳng may nếu bị người khác mua mất thì sao ."

Giọng nói của cô gái kia khá e thẹn . Hơn nữa khi nói chuyện,hai chân cô ấy vẫn còn đạp những bước nhỏ và trông rất dễ thương.