Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6014

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 48

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 103

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 362

Tập 08 - Chương 55 : Đừng nói với tôi đây là mật đàm ban đêm (3)

Góc nhìn của Huyền Đức.

Bởi vì phủ đệ rất lớn nên rất khó tìm ra cửa sau và phải đi qua bốn,năm sân mới đến . Mà vị trí cửa sau tình cờ nằm ở mặt sau giữa một nhà kho giữa sân thứ tư và thứ năm.Đúng là hết sức khó tìm.Bản thân tôi cũng không biết mà Quan Bình cũng từng thấy qua nên mới có thể tìm được đường đến đó.Nếu không phải là lần này yêu cầu đi đến đó,có lẽ tôi chưa bao giờ biết đến cửa sau của phủ đệ mà tôi đang sống ở Kinh Châu.

"Chúa công,tôi sẽ hỏi ngài một lần cuối cùng ,ngài thật sự định ——"

"Liêu Hóa,thật ra thì cô đã đã nói 'cuối cùng ' với tôi mười ba lần rồi.Ý tôi đã quyết.Lần này tôi nhất định phải đi."

Thành thực mà nói,thật ra cũng không phải tôi quả quyết quyết định của mình và cũng không phải tôi cảm thấy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đi . Chẳng qua là chuyện này bản thân tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ và có một số việc vẫn cần phải đi mới có thể quyết định được.Huống chi,còn có hai người này đi theo với tôi.

"...Chúa công,dường như ngài rất yên tâm."

"Đúng vậy,quả thật tôi rất yên tâm.Có hai người các cô đi cùng với tôi,so với tôi đi một mình thì yên tâm hơn rất nhiều." Lần này tôi cũng không phải che giấu cảm xúc của mình vì dẫu sao cô ấy cũng nhìn thấy toàn bộ cảm xúc của tôi lúc này.

"A ~Cuối cùng lần này cũng có thể làm chuyện gì đó có ý nghĩa.Suốt thời gian qua vẫn luôn phải những công việc nhàm chán như quét dọn phủ hay chuyển giấy tờ, công văn . " Dường như Quan Bình cũng không quá tốt suốt thời gian gần đây.

"Nhưng mà các cô không phải đi diễn tập sao ? Cuộc diễn tập như thế nào ? Quan Bình,chắc hẳn là cháu cũng tham gia phải không ?"

"Vâng,nhưng thật ra vai trò của cháu chỉ là trợ thủ phụ giúp cho Hoa Đà đại nhân mà thôi . Dẫu sao mắt cô ấy cũng không tốt cho nên có thể cầm đồ sai." Quan Bình cười khổ khi cô ấy nói như vậy.

Có thể cô ấy cảm thấy nhiệm vụ này không quan trọng.Nhưng so với mẫu thân và những người khác,ai cũng có thể làm được chuyện này.Nhưng xét từ quan điểm của tôi,thật ra nhiệm vụ của Hoa Đà bên đó cũng không hề nhẹ vì dù sao đó cũng là Hoa Đà mà.

"Nhưng mà Liêu Hóa đại nhân và mẫu thân đại nhân quả thật là lợi hại.Cháu thấy bọn họ chỉ huy mang một nhóm nhỏ binh mã chọc thủng đại đội nhân mã đang bao vây của kẻ địch ở phía sau. Rồi sau đó chặn đường rút lui của đối phương." Quan Bình tự hào nói khi cô ấy nhắc tới chuyện này và thuộc như lòng bàn tay . Dường như cô ấy vẫn rất vui mừng mặc dù cô ấy không được ra chiến trường.

"Liêu Hóa,cô có nghe thấy không ? Quan Bình đang khen ngợi cô đó."

"Đúng vậy,sau cuộc diễn tập cô ấy đã vui mừng như vậy suốt thời gian qua."

A...Liêu Hóa,thái độ của cô như vậy thật sự làm cho Quan Bình rất khó chịu đó.Tôi nhìn về phía Quan Bình nhưng cô ấy vẫn bừng bừng khí thế như thể những lời đó không là gì với cô ấy vậy.Xem ra tôi lại là người suy nghĩ quá nhiều.

"A,đúng rồi.Võ nghệ của cháu ra sao ?"

"Cháu sao ?" Quan Bình hỏi khi cô ấy chỉ vào mình.Đương nhiên là tôi gật đầu đáp lại.

"Mẫu thân đại nhân nói cháu có chút thiên phú . Và cháu cũng đã học một chút,đại đao thuật hiện giờ của cháu cũng nắm được đại khái."

A,Vân Trường dạy cho cô ấy sao huh ? Thành thực mà nói,cho dù Vân Trường giỏi võ nghệ nhưng tôi cũng không biết đó rốt cuộc là phong cách hay phái nào . Nhưng chẳng biết tại sao,chỉ biết là rất lợi hại.Có lẽ cái này được gọi là thiên phú .

"Chúa công,ngài đứng nói chuyện phiếm nữa.Chúng ta đến nơi rồi."Trong lúc đang nói chuyện,Liêu Hóa nhanh chóng bước tới phía trước mặt tôi khi cô ấy nói như vậy và tựa lưng vào cửa sau khi cô ấy nhìn qua khe hở để nhìn ra bên ngoài.

A,cũng quá cẩn thận.Nhưng nếu cô ấy đã làm như vậy,tôi cũng chỉ đành theo ý cô ấy mà làm thôi.

"Bên ngoài có ai không ?"

"...Không có ai,ngay cả xe ngựa được nói đến trước đó cũng không có ." Liêu Hóa nói và nhỏ giọng khẽ gọi Quan Bình tới."Quan Bình đại nhân,ngài hãy chú ý tới phía sau lưng chúa công và phía trên nóc nhà.Nếu phát hiện bất kỳ kẻ nào khả nghi,cứ chém thẳng."

"Được." Quan Bình lên tiếng đáp lại và ngay sau đó liền dựa lưng vào lưng tôi khi cô ấy quan sát.Hai bím tóc đuôi ngựa cô ấy cũng phe phẩy theo khi cô ấy làm như vậy và vỗ vào tai tôi . Mặc dù nó không đâu nhưng làm mắt tôi hơi bị thích thú.

"Đến rồi.Có một chiếc xe ngựa nhỏ." Ngay sau đó,Liêu Hóa lạnh lùng nói khi cô ấy quan sát thấy . Tai tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng vó ngựa đáp trên mặt đất.

Dần dần,âm thanh của chiếc xe ngựa càng ngày càng gần hơn và cuối cùng thì nó dừng lại trước phủ .

"Không sai,chính là chiếc này." Liêu Hóa nói và ngay sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sau ra để lộ một khe hơn.Ánh trăng cũng đi vào theo khe hở nhỏ kia khi cửa được đẩy ra .

Sau đó,chỉ nghe thấy âm thanh của một ai đó nhảy xuống khỏi xe ngựa và chạy tới trước cửa.

"Ai đó ?"

"...Là phu xe mà đó." Liêu Hóa nhỏ giọng nói với tôi và ngay sau đó cô ấy hắng giọng rồi nói chuyện với người bên ngoài kia bằng giọng vang khá xa."Người tới là người nào ? Tìm chúa công ta có chuyện gì ?"

"Ngài là Lưu Bị,Lưu hoàng thúc đại nhân sao ?"

"...Vâng."

Hử ?

( Liêu Hóa,người này là ... )

( Chúa công đừng lên tiếng,tôi sợ người nọ có bẫy . )

Ngay sau đó,chỉ thấy người bên ngoài đưa vào một phong thư vào bên trong thông qua khe cửa.

"Đây là phong thư của Lưu Biểu đại nhan.Lưu Biểu đại nhân lệnh cho tôi đưa ngài đi đến phủ một chuyến và nói rằng có chuyện quan trọng muốn được thảo luận với ngài."

Khi phong thư được đưa vào bên trong,Liêu Hóa tránh người ra và nhìn về phía tôi rồi ra hiệu cho tôi nhận nó.Tôi gật đầu và đưa tay ra lấy nó.Khi tôi cầm được nó,tôi thấy là giấy trong phong thư này giống như thư lụa được dùng trong hoàng cung vậy.

"Được rồi,tôi sẽ xem qua một chút trước." Liêu Hóa không quên giả dạng làm tôi tiếp tục trả lời khi tôi lấy được phong thư.

Khi tôi mở lá thư ra,trong thư chỉ viết mấy chữ —— [ Ban ngày có chuyện không thể nói rõ.Trong lúc rảnh rỗi,nhanh tới gặp huynh.]

ừm,bút tích này đúng là do Lưu Biểu viết —— Các cô cho rằng tôi sẽ giống như trong phim truyền hình mà nói như vậy sao ?

Tất nhiên là không,các cô có biết tôi gặp rất nhiều khó khăn khi đọc những chữ này không ? Ít ra tôi cũng nhận ra chữ viết của huynh ấy . Hơn nữa,bản thân tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy chữ viết của Lưu Biểu trước đó.Thậm chí nếu tôi từng thấy,tôi cũng không chắc rằng tôi có thể nhận ra nó trông ra sao.

Tôi giơ tay lên và đưa tấm lụa cho Liêu Hóa xem.Cô ấy liếc mắt nhìn qua và ngay sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sau.

"Dám hỏi vì sao lại phải mời tôi như vậy ? Tới bằng cửa chính không phải tốt hơn sao ? Vì sao còn phải phí sức như vậy chứ ?"

"À,cái này..." Nói đến đây,phu xe ở bên ngoài dường như bị dao dộng và đứng đó im lặng trong chốc lát trước khi tiếp tục nói." Lưu Biểu đại nhân biết rằng có người có thể hại ngài cho nên để đảm bảo an toàn cho ngài . Ngài ấy đã quyết định nên kín đáo thì tốt hơn."

"...Hử ? Thật vậy sao ?" Liêu Hóa trả lời đầy nghi vấn khi cô ấy nhìn về phía tôi.Tôi gật đầu đáp lại,dẫu sao Thái Mạo và phe cánh của cô ấy quả thật đã có không ít hành vi gây bất lợi đối với chúng tôi.

Dĩ nhiên,tôi không có nói với bọn họ rằng bốn ngàn năm trăm quân trong năm ngàn quân đều là quân của Thái Mạo.Cũng không phải là tôi không muốn nói cho bọn họ hay cố ý che giấu.Chẳng qua là tôi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói ra và không biết phải nói bọn họ như thế nào mà thôi.

Hử...?

Ngoài Lưu Kỳ với tướng lĩnh của cô ấy,Trần Cung,Trần Đáo và Chu Thương biết,làm sao Lưu Biểu biết được rằng có người muốn hại tôi ?

...Tôi luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

( Liêu Hóa,lại gần một chút. )

Tôi nhẹ nhàng gọi Liêu Hóa và để cho cô ấy cúi xuống khi tôi nhỏ giọng thì thầm với cô ấy về suy nghĩ của mình.Liêu Hóa nhíu mày và ngay sau đó gật đầu khi nghe được suy nghĩ của tôi và trở về phía cửa.

"Hoàng thúc ?" Người bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh liên hô lên và Liêu Hóa vội vàng trả lời.

"Hử ? Ngay cả huynh trưởng cũng biết ta gần đầy gặp phải nguy hiểm . Quả nhiên là thần cơ diệu toán."

"À,à ,cái đó thì đương nhiên.Lưu Biểu đại nhân nhìn rõ mọi việc từng li từng ti nên rất nhiều chuyện đã sớm khám phá ra."

"Là vậy sao..." Liêu Hóa nói khi cô ấy trợn tròn mắt."Nhưng mà,chuyện quan trọng như vậy.Vì sao Lưu Biểu đại nhân lại phải nói với ngươi ? Chẳng lẽ người là người thân của Lưu Biểu đại nhân sao ?"

"À...Cái này..." Người bên ngoài ấp úng và không biết đang nói cái gì.

"Nhưng nếu ngươi là người thân của huynh ấy." Liêu Hóa nói với ánh mắt lấp lánh khi cô ấy cho tay trái vào trong ống tay áo và nói."Vậy tại sao ngươi lại chỉ là một phu xe chứ ?"

Yaa !!!!!!! Ngay sau đó,chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn truyền tới từ bên kia cửa và một lực mạnh đẩy cửa mở ra khi hắn ta hét lên.

"Lưu Bị ! Mau nạp mạng đi !" Ngay sau đó,người bên ngoài hét lên khi chạy vào bên trong phủ.

Liêu Hóa đang đứng ở một bên thấy tình hình này,liền rút thương ngắn của mình ra và đâm tới phía sau lưng hắn ta khi hắn ta lao vào.

"A !" Nhưng người kia cũng rất nhạy bén và cảm thấy Liêu Hóa phía sau.Hắn ta liền xoay người tránh được đòn tấn công và vung khảm đao trong tay lên về phía Liêu Hóa.

Liêu Hóa không nói câu nào và chẳng qua là ngửa người ra phía sau rồi ngay sau đó ngã thẳng xuống đất.Rồi cô ấy lăn về phía người kia và đâm vào bắp chân của hắn ta với thương của mình trước khi nghe thấy hắn ta tru lên dưới ánh trăng.

"Tên gia hỏa nhà ngươi !" Nhưng ai biết được người kia ý chí khá mạnh khi hắn ta di chuyển cơ thể ngay cả khi mũi thương vẫn mắc kẹt ở bắp chân hắn ta. Liêu Hóa nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước sau khi tấn công nhưng người kia vẫn bắt kịp nhịp chân của cô ấy trong nháy mắt trong khi máu ở bắp chân vẫn phun ra.

"Liêu Hóa cẩn thận !" Tôi hét về phía Liêu Hóa trong khi đôi mắt cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào khảm đao kia và sẵn sàng né tránh bất cứ lúc nào.Mặc dù chờ đợi nó rất nguy hiểm nhưng vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần là không làm gì chờ chết.

"Liêu Hóa đại nhân ! Tôi tới cứu ngài đây !"

Hả ? Ngay sau đó,Quan Bình ở bên cạnh gầm lên khi cô ấy chạy tới phía Liêu Hóa.Trong tay cô ấy cầm một phiên bản nhỏ hơn của Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

*Keng ! * Tia lửa bắn lên khi hai lưỡi đao chạm vào nhau .

“Haa !! Hei!” Tia lửa còn chưa tắt thì chỉ thấy Quan Bình nhanh chóng thu đao lại và ngay sau đó chém tới cổ họng với bụng đối phương. Người kia có thể chặn được hai đòn tấn công ngay lập tức và mấy tiếng binh khi giao nhau vang lên nhưng đã buộc hắn ta phải lui lại mấy bước khi dường như hắn ta mất thăng bằng.

"Có cơ hội !" Chỉ nghe thấy Quan Bình hét to lên và lưỡi đao chém tới rồi để lại một vết sẹo rõ ràng trên ngực tên tặc nhân kia .

Người kia vẫn tiếp tục cầm đao chiến đấu nhưng Quan Bình lại cúi người xuống và xoay người chém một đao.Chỉ thấy hai chân người kia tách rời và hét to lên khi ngã xuống đất.

Wuu...Wuu...Ngay sau đó,hắn ta thở hổn hển và nằm trên mặt đất . Cho dù hai chân vẫn chảy máu nhưng hắn ta vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi và không ngừng chửi rủa tôi . Liêu Hóa,Quan Bình và tôi cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Này ! Ngươi là ai ?! Ai phái ngươi tới ?!" Liêu Hóa bước tới phía trước và vội vàng hỏi.

Nhưng ngay sau đó một khắc,người kia không nói là lè lưỡi rồi cặn mạnh một cái và máu tươi tràn ra văng khắp nơi.

“Pu.” Liêu Hóa thở dài.Rõ ràng là cô ấy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể buông hai tay ra.

Ngay sau đó,hai tay người kia tiếp tục vùng vẫy một lúc và sau đó ngừng lại rồi hoàn toàn bất động.