Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 26

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 222

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

24 149

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7447

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Tập 07 - Chương 33 : Đừng nói với tôi đây là tạm nghỉ ở Tương Dương (2)

Góc nhìn của Huyền Đức.

"Lưu Bị đại nhân,xin hỏi ngài có ở nhà không ?"

Ế.

Có thể nghe thấy rất rõ giọng nói vang vọng của Y Tịch truyền vào từ bên ngoài phòng,điều này làm cho tim tôi trở nên căng thẳng theo phản xạ và bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

"Quan Bình ! Quan Bình !" Tôi đứng dậy và bước tới ngưỡng cửa trước khi khẽ gọi Quan Bình sắp định mở cửa.

Quan Bình nhìn về phía tôi và tôi khoang chân múa tay làm động tác dấu "X" ra hiệu cho cô ấy . Cô ấy cau mày nhưng vẫn gật đầu và sau đó tiếp tục mở cửa.

Khi tôi thấy vậy,tôi vội vàng trở lại vào trong phòng và lắng nghe động tĩnh bên ngoài .

"Tôi thực sự xin lỗi,chúa công nhà tôi hôm nay đi chợ mất rồi."

"Ừm ? Không phải ngày hôm trước và ngày hôm qua ngài ấy đều đi chợ sao ?"

"À...Lần này có Triệu Vân đi cùng."

"Ồ ! Thì ra là như vậy.Xem ra Lưu Bị đại nhân rất quan tâm đến thuộc hạ của mình."

"Chúa công tôi là người tốt,đây cũng là chuyện thường xuyên,vì vậy không hề lạ chút nào."

"Được rồi —— Vậy tôi xin cáo từ trước.Xin hãy bẩm báo với Lưu Bị đại nhân một tiếng,nói chúa công Lưu Biểu nhà tôi mong ngài ấy sẽ đến phủ gặp mặt."

"Tôi biết rồi,tôi nhất định sẽ truyền đạt." Quan Bình dứt lời và chỉ chốc lát sau,tôi có thể nghe thấy âm thanh của cánh cửa gỗ đóng.

Tôi thở dài khi trong đầu nghĩ cuối cùng mình cũng thoát được một lần nữa.

"Đã được một tuần rồi phải không ? Ca ca ." Ngay sau đó,Vân Trường đang ngồi bên cạnh tôi nhỏ nhẹ nói.Tôi quay đầu lại và thấy muội ấy đang chải mái tóc đỏ mượt của mình với cây lược bằng gỗ.

"Kể từ ngày đầu tiên huynh trở về từ chỗ phủ Lưu Biểu,huynh đã như thế này.Hôm nay Lưu Biểu đại nhân lại cho mời huynh tới,huynh cũng nên đi chứ."

"Chuyện không có đơn giản như muội nói vậy đâu." Tôi gãi đầu và cảm thấy hết sức mệt mỏi khi tôi run rẩy ngồi xuống ghế của mình.

"Chúa công,rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy ?" Ngay sau đó,Quan Bình cũng bước vào và lộ vẻ mặt bối rối không hiểu.

"Mỗi ngày cả tuần này chúng ta đều cùng làm như vậy,muội cũng sắp không biết nên nói gì nữa đây."

Ai kêu muội thành thật như vậy chứ.Muội chỉ nói huynh xin nghỉ mỗi một ngày.Tại sao muội không nói huynh đi ngoại ô săn thú hay cái gì đó và có thể nửa tháng sau huynh mới trở về.

"Bất quá cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm đâu ? Hiện nay người ta thu nhận và giúp đỡ chúng ta.Chúng ta đi nương nhờ bọn họ,nhưng lại luôn ẩn nấp che giấu. Sợ rằng nếu đễ lâu sẽ có người lời ra tiếng vào đàm tiếu." Quan Bình cau mày khi cô ấy hỏi vấn đề mà tôi cũng lo lắng.

"Ừm...Ít nhất cũng phải để cho huynh chuẩn bị một chút trước mới được..."

"Huynh cảm thấy khó sống chung được với Lưu Biểu sao ?" Muội ấy nói trong khi muội ấy tiếp tục chải tóc của mình mà không nhìn về phía tôi và chỉ lắng nghe tôi sắp nói ra nguyên nhân tại sao.

"Ừm...Không khác biệt lắm.Nhưng chủ yếu là vì huynh cảm thấy huynh ấy khá kỳ lạ."

Nói thật,kể từ khi lần giao lưu đầu tiên với Lưu Biểu,từ trong đáy lòng tôi cảm thấy con người này vừa kỳ quái và vừa phiền toái.Hơn nữa,lại còn là một người cực kỳ trung thành với hoàng tộc.Nếu thường xuyên sống chung ở một chỗ như vậy,tôi nghĩ mình sớm sẽ bị đồng hóa giống hệt như vậy.

Hai.Tôi thở dài và bắt đầu cảm thấy chuyến đi đến Kinh Châu lần này có thể là một sai lầm.Sau đó,sai lầm lớn nhất chính là sự xuất hiện của Lưu Biểu.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là tránh dành nhiều thời gian với Lưu Biểu càng ít càng tốt.

"Hả ? Lại nói,tại sao Vân Trường lại ở đây ngày hôm nay ? Bên doanh trại như thế nào rồi ?"

"Hôm nay đến lượt muội nghỉ.Nhiệm vụ lần này được giao cho Liêu Hóa làm." Vân Trường đặt cây lược gỗ xuống và vung vẩy mái tóc mịn màng của mình khi muội ấy nói như vậy và tiếp tục nói với giọng điệu hơi bất mãn."Ngoài việc xuất hiện vào ngày lần đầu tiên của chúng ta ở đây,ca ca cũng không quá quan tâm tới chuyện bọn muội bên đó.Lữ Bố đại nhân cũng đang phàn nàn về việc huynh không đến thăm."

"Huynh cũng vạn bất đắc dĩ mà."

Nói với chuyện này,tôi muốn minh oan cho mình.

"Mấy ngày gần đây,My Trúc và những người khác luôn mang huynh chạy lung tung khắp nơi để quan sát địa lý xung quanh,đi dạo trên phố và những việc khác tương tự như vậy.Dường như huynh đang cố gắng chạy đua cho một cuộc bầu cử vậy."

"Chạy đua vì một cuộc bầu cử ?"

"À...Muội không cần phải để ý đâu."

Tôi vô tình sử dụng từ ngữ tương lai . Các quan viên của thời đại này cũng không cần phải có trách nhiệm như vậy với trăm họ ở đây.

"Nếu huynh đã nói như vậy,muội cũng hết cách." Vân Trường vẫn hơi không cam lòng nhưng muội ấy cau mày rồi quay mặt đi chỗ khác và không nói thêm gì nữa.

"Chúa công có thể không biết nhưng gần đây mẫu thân đại nhân vẫn luôn mong đợi chúa công tới." Ngay sau đó,Quan Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt giận dữ và dọa tôi giật cả mình khi cô ấy nói như vậy.

"Mong đợi ta tới...Sao ?"

"Á ! Quan Bình ! Chớ nói lung tung !"

"Mẫu thân đại nhân gần đây nhớ ngài đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên !" Quan Bình không thèm để ý đến Vân Trường đang phản đối và tiếp tục nói.

"Đôi khi lại than phiền chúa công quá thiên vị,đều quên muội muội của ngài ngay từ đâu.Còn nói bộ ba Từ Châu Tôn-My-Giản lấy công mưu tư.Nói không chừng muốn nhân cơ hội này đem gạo nấu thành —— Ê !"

"Không được nói nữa ! Và đừng có gọi tôi mà mẫu thân đại nhân ! Kêu tôi là tỷ tỷ thì tốt biết bao !"

Tôi vẫn còn ở đó nghe nhưng Vân Trường không nhẫn nại được nữa và lấy tay che miệng Quan Bình.

Không phải nghiêm trọng như vậy chứ ? Tôi nghĩ như vậy khi nhìn về phía Vân Trường và muội ấy lập tức đỏ cả mặt khi muội ấy thấy tôi nhìn muội ấy.

"Ca ca đừng nghe cô ấy nói bậy ! Muội chưa bao giờ nói những thứ đó ! Đều là lời nói văn cứ. Muội,Quan Vũ này,từ trước đến giờ luôn lấy đại nghĩa làm đầu,chuyện tình cảm đều là thứ yếu..."

Lúc này tôi có nên nói không hổ là Quan Vũ,Quan Vân Trường không nhỉ ? Nhưng thành thật mà nói,quả thật tôi cảm thấy mình khá lạnh nhạt.Bất kể là Vân Trường hay người vẫn đang mất trí nhớ là Dực Đức.

Tôi luôn cảm giác kề từ khi Dực Đức mất trí nhớ,tôi cũng trở nên không quá thân thiệt với các muội ấy.

Thôi,thôi,thôi đi.Tôi tự biết,tôi nên dành chút thời gian để đến doanh trại và thăm bọn họ một chút mới đúng.

Nhưng trước đó,tôi cũng nên có hành động ngay bây giờ.

"Vân Trường,Quan Bình,hai người dọn dẹp một chút.Chút nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài."

"Hả ? Ca ca ?" Vân Trường hơi kinh ngạc khi muội ấy nhìn về phía tôi.Tôi chỉ gật đầu như mọi khi và khẽ mỉm cười.

"...Ừm !" Chỉ vào những thời điểm như thế này,Vân Trường mới nở nụ cười rạng rõ và ngây thơ khiến muội ấy trông giống một đứa trẻ vậy.

"Chỉ vào những thời điểm như thế này,mẫu thân đại nhân mới có thể nở nụ cười như thế này.Bình thường mẫu thân luôn lộ vẻ mặt hung dữ và căng thẳng."

"Tôi,tôi hung dữ lúc nào chứ ? So với Lữ Bố đại nhân,tôi còn tốt hơn nhiều."

Muội ấy có thói quen giống Phụng Tiên sao huh...Bất kể như thế nào,thừa dịp bên Lưu Biểu vẫn còn chưa bắt đầu.Tôi cũng nên dành nhiều thời gian với bạn đồng hành của mình . Dẫu sao đây mới là gia đình thật sự của mà.

*Dang* *Dang* *Dang*

Ngay sau đó,một hồi tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài cửa.Tôi vốn tưởng rằng Y Tịch lại tới nhưng không ngờ người bên ngoài lại lên tiếng trước.

"Cháu là trưởng nữ của Lưu Biểu,Lưu Kỳ.Cháu tới đây thăm thúc thúc !"