Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 71

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Tập 08 - Chương 26 : Đừng nói với tôi đây là nói chuyện với Hoàng Tổ (1)

Góc nhìn của Huyền Đức.

Lần này,như thể Hoàng Tổ thật sự biết chính xác chuyện trước vậy và ngay cả chữ thứ nhất của Tô Phi mới vừa nói ra cũng bị cô ấy bác bỏ ngay lập tức.

Mà giọng nói cô ấy lần này,nghiêm túc và vang vọng hơn rất nhiều lần so với những lần nói chen vào trước đó.Khi thấy tình trạng như vậy,cuối cùng thì tôi cũng hiểu được tại sao lại lời những lời như vậy trước đó.Nhìn dáng vẻ cô ấy,dường như oán hận của Hoàng Tổ với Cam Ninh thật sự rất sâu.

Ngay sau đó,tôi chuyển ánh mắt sang Cam Ninh đang ngồi ở hàng ghế chót. Chỉ thấy nửa khuôn mặt cô ấy co rụt lại vào trong khăn quàng và chỉ nhìn được ánh mắt của cô ấy mà không nhìn ra được phản ứng của cô ấy ra sao.

Trong khi bên này,Tô Phi vẫn còn đang kể lể cho trường hợp của cô ấy."Nhưng mà Hoàng Tổ thái thú,Cam Ninh từng là đạo tặc trên sông nên năng lực trên nước cực tốt và chúng ta có thể vận dụng điểm này để chống địch mới là —— "

"Kinh Châu ta đất rộng vật nhiều,nhân tài đông đúc ,tại sao lại cần phải để một tên đạo tặc trên sông 'khoa tay múa chân' !" Cô ấy vung tay mạnh lên và chỉ nghe thấy một tiếng *xoảng* thì chậu nước bên cạnh liền bị quả đấm không lớn của cô ấy đánh cho vỡ tan tành.

"Thái Thú,ngài nói như vậy không khỏi quá thất lễ." Lưu Kỳ ở một bên có chút không nhìn nổi nữa và vội vàng trấn an xoa dịu tình hình.

"Đúng vậy,bất luận như thế nào,chúng ta nên nhìn vào những việc người đó có thể làm được chứ không phải là vì người đó là ai ." Tôi cũng vội vàng khuyên thêm vào.

"Không cần phải nhiều lời ! Ý ta đã quyết , đạo tặc trên sông,bất cứ đều có thể dùng !" Vẻ mặt Hoàng Tổ dường như trống rỗng khi cô ấy hét lên nhưng tất cả chúng tôi lại cảm thấy sự tức giận của cô ấy.Lưu Kỳ và tôi nhìn nhau và cô ấy lắc đầu như thể nói với tôi rằng vô ích thôi vì vậy chúng tôi vẫn im lặng không nói gì.

"..."

Bỗng nhiên,Cam Ninh đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.Cái này làm cho tôi sợ hết hồn và những tướng lĩnh khác cũng theo đó mà đều nhìn sang.Chỉ có Hoàng Tổ tiếp tục nhìn thẳng về phía trước và cũng không thèm nhìn tới Cam Ninh đang ở bên.

Cam Ninh yên lặng không nói gì và đứng yên một lúc trước khi cô ấy chìa tay vén cửa lều và rời khỏi trướng.Từ đầu chí cuối,Hoàng Tổ cũng không đề cập đến cô ấy.

"Thái Thú,tuy nói Cam Ninh từng là đạo tặc trên sông nhưng đó dù sao cũng là chuyện lúc trước.Hôm nay không nói tới chuyện khác,Cam Ninh thủ thành có công,nhiều lần hóa giải nguy nan,chẳng lẽ không được ban thưởng xứng đáng với —— "

"Không có sự ban thưởng cho những tên đạo tặc trên sông ! Cho họ làm phó tướng chính là muốn để bọn họ chuộc tội và trả nợ cho những người vô tội bị bọn họ giết !" Không ai dám nói thêm chuyện này nữa khi Hoàng Tổ nói với điều này.Cũng không có ai dám nói sự có mặt của Hoàng Tổ ảnh hưởng tiêu cực như thế nào trong trận chiến lần này.

Ngoài ra,đối với loại thù hận của Hoàng Tổ,tôi vốn hiểu được nhưng bây giờ nhìn thì thấy nó không khỏi có chút bất công.Lúc này chính là lúc cần dùng người , cứ ôm chặt lấy ân oán cá nhân ở trong lòng như vậy , thật quá không thích đáng.'Thục trọng thục khinh' , chẳng lẽ thân là Thái Thú,Hoàng Tổ thật sự không biết sao ?

[TL:thục trọng thục khinh : sự ấy nhẫn được thì cái gì chả nhẫn được.]

Trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng lại không thể nói ra được.Tôi cảm thấy rằng ít nhiều mọi người cũng cảm thấy giống tôi nhưng chẳng qua là giận mà không dám nói gì.Chuyện này,thật sự đúng là quá tệ.

Đây được gọi là mất đoàn kết , tôi đoán cũng là tình trạng bây giờ.

Cuối cùng,Hoàng Tổ trở thành tổng chỉ huy toàn quyền cho cuộc chiến trên mặt nước và dẫn theo Tô Phi đi thao luyện binh sĩ trên đất liền tài bơi lội trong hai ngày . Dĩ nhiên,tôi và Lưu Kỳ cũng đã đưa lệnh bài của mình cho cô ấy ,cho nên tôi cũng phải tham gia buổi huấn luyện.

Nhưng sau khi ra khỏi doanh trướng,trên đường trở về thì sắc mặt của Lưu Kỳ không quá khó coi nhưng ít ra vẫn rất cau có và sa sút.

"Cháu sao vậy,Lưu Kỳ ?"

"Hai,tất nhiên là về việc đánh trận chiến này." Quả nhiên là cô ấy nổi giận về chuyện này và cô ấy nới lỏng hai tay rồi nằm trên lưng ngựa khi cô ấy tiếp tục nói."Vốn tưởng rằng trận chiến này còn có thể đánh một trận nhưng xem ra hôm nay thì căn bản không có hy vọng."

Rất là tiêu cực và ảm đạm.Dĩ nhiên lúc này tôi cũng nghĩ giống hết cô ấy.Chẳng qua là tôi không nói ra mà thôi.

"Vậy vẫn còn quân tiếp viện sao ?"

"...Y Tịch." Trước câu hỏi của tôi,chẳng qua là cô ấy gọi ra một người khác tới để trả lời thay.Sau khi Y Tịch tuân lệnh,cô ấy bước tới chỗ tôi và móc ra một mảnh lụa từ trong ống tay áo.

"Cái này là ?"

"Cái này là tin nhắn từ một tướng lĩnh cháu để ở lại Tương Dương.Theo như lời anh ta nói,phụ thân cháu đại khái biết được Giang Hạ khó giữ được nên mới co viện quân đóng quân ở trong các thành trì xung quanh Giang Hạ để phòng ngừa bị tiếp tục tấn công." Lưu Kỳ nhẹ nhàng nói với giọng phiền muộn."Khoảng chừng hai,ba ngày sau,chúng ta sẽ nhận được lệnh rút lui."

Phụ thân vẫn còn quan tâm cho cháu sao huh.

Cô ấy nhỏ giọng thì thầm một câu như vậy .

Đây là điều đương nhiên mà.Làm gì có cha mẹ nào trong thiện tự nguyện gửi con mình đi chịu chết chứ ?

À,nhưng những lời ấy có nghĩa là...

"Hoàng Tổ thì sao ? Cô ấy sẽ rút lui với chúng ta sao ?"

"Cô ấy sao ?" Lưu Kỳ có vẻ hơi bối rối và nghiêng đầu một chút khi cô ấy cau mày."Đương nhiên là cô ấy phải tiếp tục phòng thủ Giang Hạ . Cho đến khi chết trận."

"Cho đến khi chết trận sao ?"

"Đúng vậy.Hẳn là thúc thúc đã nhìn thấy chữ viết dưới giáp váy của cô ấy chứ ?"

Tôi suy nghĩ cẩn thận lại một chút. "...Là 'Tử Thủ' sao ?"

"Tử Thủ,phòng thủ đến chết.Nếu cô ấy không chết thì vẫn phải tiếp tục phòng thủ và phòng thủ cho đến chết.Đây chính là quân lệnh trạng mà cô ấy lập với phụ thân cháu.Sau đó,cô ấy đích thân dùng máu của mình để điểm chỉ."

À...Cô ấy thật đúng là trung thành mà.Mặc dù cô ấy là người tương đối cố chấp nhưng cố chấp cũng có mặt tốt của nó.

"Nói cách khác,chúng ta phải rút quân trước trận quyết chiến ."

"Đúng vậy.Mặc dù là quân đội của Thái Mạo nhưng cũng là quân chủ lực của Kinh Châu . Không thể để tất cả họ chôn thây ở nơi này." Lưu Kỳ đang dùng từ chôn thây . Có thể thấy rằng cô ấy cảm thấy chúng tôi không hề có hy vọng để chiến thắng ở đây.

"Nhưng lệnh bài vẫn còn đang ở chỗ Hoàng Tổ."

"Khi công văn đến,cho dù là Hoàng Tổ cũng phải giao trả lại lệnh bài."

Nhưng điều nó có nghĩa là quân sĩ còn lại để phòng thủ Giang Hạ cũng giảm đi không ít.

Đột nhiên,tôi bắt đầu cảm thấy rằng không biết đây có phải là một chút quá tàn nhẫn với Hoàng Tổ hay không.Đến cuối cùng,còn phải dội một gáo nước lạnh vào cô ấy như vậy sao ? Cho dù chỉ một chút,chúng tôi có thể đứng nhìn Hoàng Tổ với tẹo sức lực đó mà không hỗ trợ sao chứ ?

"Hoàng thúc." Ngay sau đó,Trần Cung ở bên cạnh im lặng suốt thời gian qua gọi tôi khi cô ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi ."Xin ngài đừng có ý tưởng nào khác."

Ý trong lời cô ấy nói,tôi nghe rõ.Cô ấy sợ rằng tôi sẽ đề nghị ở lại chỗ này bởi vì Hoàng Tổ bị bỏ lại một mình.

"...Ừm,tôi hiểu ."

Dẫu sao đây cũng là chiến tranh mà.Tôi không thể đánh cược những tính mạng mà tôi đang gánh vác vì ý muốn ích kỷ của riêng mình.

Đến ban đêm,quả nhiên đúng như tôi dự đoán,tôi lại mất ngủ .

Mất ngủ lần này,chỉ bởi vì tôi suy nghĩ quá nhiều chuyện.Một mặt suy nghĩ đến chuyện ở nơi này và một mặt suy nghĩ đến chuyện Vân Trường với những người khác ở bên đó.

Dĩ nhiên,trong đó tôi cũng nghĩ tới một chút về chuyện Tôn Quyền và chuyện Mạnh Đức.

Nói tóm lại,tôi lại mất ngủ.

Sau khi rời khỏi lều của mình,tôi rón rén đi ra và nhìn xung quanh một chút thì thấy đèn đuốc đã tắt.Chỉ thấy có lẻ tẻ mấy người vẫn còn đứng gác và trực làm nhiệm vụ . Đống lửa đã tắt và lần này Trần Cung cũng không mất ngủ giống hệt tôi lúc đó.Đối với Trần Đáo,cô ấy được ngủ riêng vì cô ấy đang bị thương . Cũng may cho cô ấy là đã được thoát khỏi tiếng ngáy của Chu Thương.

Ban đêm rất yên tĩnh,cực kỳ yên tĩnh.Yên tĩnh đến mức dường như sắp có gì đó xảy ra.

Khi tôi chậm rãi bước ra bên ngoài doanh trại,binh sĩ đang bảo vệ doanh trại ngăn tôi lại và sợ rằng tôi một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.Tôi không thể làm gì khác hơn là ngừng lại trước và sau đó tìm một cơ hội rồi lẻn ra bên ngoài bằng cách vượt qua chỗ hàng rào thấp bé.

Nơi này không hẳn là doanh trại vì vậy nó cũng không nhiều hàng rào gỗ cao lớn và chẳng qua là một ít hàng rào tre mà thôi nên không thể nào ngăn cản được tôi.

Tôi bước ra khỏi doanh trại và đi về phía khu dân cứ đang được lệnh giới nghiêm . Sau một vài bước,tôi cảm thấy tiếng bước chân mình phát ra lúc này có chút thô lỗ với người dân bình thường và hơn nữa,tôi cũng sợ bị hiểu lầm thành gián điệp,quả thực là phiền toái và rắc rối.Ngoài ra,giới nghiêm ngõ hẻm quả thực có chút nhàm chán và có chút âm u kinh khủng.

Vì vậy tôi dừng bước lại và quay ngược trở lại đi về phía tường thành . Thì thấy cửa thành chính phía bắc có góc nhìn tốt để nhìn xuống thành từ trên đó vì vậy tôi đi về phía đó.

Trong cả bốn bức tường thành,bước tường thành ở cửa chính phía nam là vững chắc nhất và đó cũng là lý do tại sao Chu Nhiên,Chu Trị không dám tấn công bên đó.

Tôi bình tĩnh lên lên từng bước lên cổng thành và thấy rằng có ai đó đang đứng canh gác cách đó mấy bậc thang.Khi bọn họ nhìn thấy tôi đi tới,lúc đầu họ cố gắng ngăn trở tôi nhưng sau khi thấy rõ tôi là ai thì họ mới đứng nghiêm trang và cho tôi đi qua.Trong suốt quá trình leo lên,tôi không cảm giác được binh sĩ có chút buồn ngủ nào.

Sau khi nhìn một cái như vậy,cũng coi là quân kỷ nghiêm minh.

“Ya! Ha!”

Hử ? Trong đêm yên tĩnh,dường như tôi nghe thấy được tiếng thét gào to .

Vốn tưởng rằng do ban ngày đánh giặc quá hứng phấn khiến ban đêm tôi gặp ảo giác.Nhưng âm thành này càng trở nên rõ ràng hơn khi tôi càng leo lên cao hơn.

Đã trễ thế này rồi,vẫn còn có ai ở đó rèn luyện sao ?

Khi tôi từng bước đi lên trên cổng thành và khi tôi đi lên tới phía trên,tôi dừng lại rồi thò đầu qua kễ hở xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra phía trên.

"Ha!"

Cùng với tiếng hét giận dữ,một mũi ngân thương bay múa dưới ánh trăng.Phản chiếu trên ngọn thương,những gợn sóng ánh sáng lóe lên trên các bức tường thành.Và hình ảnh của một người múa thương cũng được hiện lên bởi ánh trăng và tư thế thanh nhã đẹp mắt của cô ấy trông giống như cô ấy đang khiêu vũ vậy.

Thật là đẹp.

Nhưng tướng lĩnh kia là ai ? Tôi nhớ là mình chưa từng thấy qua.

"Ai ?!"

Đột nhiên có một tiếng gầm giận dữ kéo tôi trở lại thực tế từ trong ảo tưởng và tôi cúi đầu xuống theo bản năng.Tôi cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu tôi và khi tôi nhìn lên thì thấy mũi ngân thương đã cắm vào trong viên gạch của bức tường tành.

"Đêm khuya vắng người,tới đây có việc gì ? Hãy mau xưng tên ra,nếu không sẽ xử lý ngươi như gián điệp !"

"Tôi,là tôi !" Khi nghe thấy cô ấy nói như vậy,tôi vội vàng bước ra khỏi cầu thang và cung kính chào cô ấy khi tôi giới thiệu bản thân."Tôi là viện quân tới Giang Hạ,Lưu Bị,Lưu Huyền Đức."

"Ồ ? Lưu Hoàng Thúc ?"

Hả ? Cô ấy biết tôi sao ?

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô ấy đang từ từ đi tới chỗ tôi . Khi đôi mắt tôi đã quen với ánh trăng,tôi không khỏi kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy.

"Hoàng Tổ —— Thái Thú ?" Tôi vốn định gọi cô ấy theo tên nhưng vẫn là vừa đúng lúc nhớ ra chức quan của cô ấy.

Nhưng tôi không ngờ rằng,màn trình diễn võ nghệ đẹp mắt và giỏi như vậy là do Hoàng Tổ biểu diễn.Nó làm tôi cảm giác giống như thiếu nữ bất lương đi nhảy múa vở ba lê vậy .

"Là tôi ? Thế thì sao nào ?" DƯờng như cô ấy hơi lúng túng khi cô ấy nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy.

À,không.Tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc khi thấy cô lúc này vẫn còn chưa ngủ mà thôi."

"Ngài cũng chưa đi ngủ sao ?"

"Ha ha ha ,tôi nghĩ là cô nói đúng." Tôi biết lý do tôi nói ra rất tệ hại vì vậy những gì tôi có thể làm là cười gượng gạo mà thôi.