Đồng minh duy nhất của vị Anh Hùng bị ruồng bỏ

Truyện tương tự

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

27 63

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

75 144

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

850 3374

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

232 396

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

427 2819

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

55 584

Web Novel - Chương 31

Naidrian vùi mình giữa một đống sách vở và tài liệu trong phòng.

Sau khi vội vã rời khỏi gia tộc Epheltre vì phái đoàn tiên tộc đến thủ đô trễ hơn dự kiến, cuối cùng nàng cũng có thể dành chút thời gian để đắm mình vào công trình nghiên cứu của mình.

Ngay cả trong chuyến hành trình tiêu diệt Ma Vương, nàng vẫn kiên trì theo đuổi việc nghiên cứu về sự phát triển và các loài thực vật, dù không chuyên tâm như trước. Viện trưởng Hội đồng trưởng lão xem những công trình đó là vô bổ, nhưng miễn là Naidrian hoàn thành nhiệm vụ của một thành viên trong tổ đội anh hùng, họ cũng không công khai chỉ trích nàng.

Tuy nhiên, sự khoan dung đó chỉ tồn tại chừng nào Naidrian vẫn hoàn thành nghĩa vụ của mình một cách đầy đủ.

Một trưởng lão bước vào sau khi gõ nhẹ cánh cửa, chau mày khi thấy căn phòng học ngổn ngang.

“Con vẫn còn phí thời gian với những thứ vô bổ thế này sao?”

“Thưa trưởng lão…”

“Dân tộc ta đang lâm nguy, vậy mà con lại an nhàn nghiên cứu mấy chuyện vớ vẩn ư?”

“Không… Con làm việc này cũng vì lợi ích của dân tộc…”

Naidrian cố gắng biện minh, nhưng giọng nàng nhỏ dần khi trưởng lão tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng.

“Phụng sự dân tộc là ra trận tiêu diệt quỷ tộc và Ma Vương, là đấu tranh vì sự phục hưng của chủng tộc chúng ta!”

“Nhưng Ma Vương đã bị tiêu diệt. Và nếu công trình nghiên cứu của con hoàn tất, tiên tộc chúng ta sẽ có thể—”

“Hoàn tất? Thứ này mà gọi là hoàn tất sao?”

Trưởng lão giáng mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ thấy rõ. Tiên tộc vốn nổi tiếng với vẻ ôn hoà và nụ cười điềm đạm, vậy mà gần đây họ đã trở nên dễ cáu gắt và thiếu kiên nhẫn.

“Dù Ma Vương đã chết, quỷ tộc vẫn đang lộng hành. Con đã quên chuyện ở Epheltre rồi sao? Giữa ban ngày, chúng dám giết người ngay giữa phố! Chính con cũng từng nằm trong đội đặc nhiệm được cử đến đó!”

“Vâng… con nhớ.”

“Vậy con còn ngồi đây làm gì? Thay vì thế, con nên gây áp lực lên Công chúa Thái tử và Kị sĩ Khiên để họ thực hiện đúng giao ước!”

“Con đã cố gắng rồi… Nhưng thưa trưởng lão, họ luôn viện cớ rằng các điều kiện của hiệp ước vẫn chưa được đáp ứng nên…”

“Thật là ngu ngốc!”

Lời quở trách gay gắt khiến Naidrian co rúm người lại. Nàng cúi gằm mặt xuống sàn, cắn môi nhịn ấm ức mà không dám lên tiếng.

“Chính trị không phải trò đùa giữa bạn bè. Muốn giành phần thắng, phải có cớ, kể cả là cớ giả. Và quan trọng hơn cả là sức mạnh.”

Trưởng lão thở dài. Dù Naidrian là một cung thủ thiên tài, niềm tự hào của tiên tộc, nhưng tính cách rụt rè khiến nàng thiếu sót ở nhiều phương diện. Dù đã được nuôi dạy nghiêm khắc để rèn giũa sự ngây thơ bốc đồng, nàng lại trở nên càng do dự, dè dặt, luôn hoài nghi chính mình.

Ông định trách mắng tiếp, nhưng cũng hiểu rằng Naidrian là quân bài mạnh nhất mà tiên tộc có. Một nhà lãnh đạo không thể chỉ biết dùng roi, vì thế ông dịu giọng, nhẹ nhàng khích lệ:

“Ta biết con đã trải qua nhiều gian khổ. Nhưng chính vì vận mệnh của cả dân tộc đặt lên vai con, chúng ta buộc phải trao trách nhiệm đó cho con.”

“Không phải… Con lẽ ra nên làm tốt hơn…”

Naidrian giật mình khi nghe chính miệng mình thốt ra câu nói đó.

Đó là câu mà Lin – người khuân vác – thường thì thầm mỗi ngày.

Phải chăng nàng cũng đang ở trong hoàn cảnh giống như Lin?

“Ngài vừa nói rằng muốn đưa ra yêu cầu thì phải có sức mạnh để hậu thuẫn?”

Trưởng lão trầm giọng.

“Diện tích rừng của chúng ta lại giảm nữa rồi. So với ban đầu, nay đã mất hơn một nửa…”

“Sao có thể như vậy? Mới năm ngoái thôi, trong suốt cả nghìn năm chỉ mất có 30%… Làm sao lại biến mất nhanh đến thế chỉ trong một năm…?”

“Con thấy chưa? Dù con có nghiên cứu về thực vật bao nhiêu cũng chẳng đủ để giải quyết khủng hoảng hiện tại. Sức mạnh của tiên tộc nằm ở số lượng và cội nguồn – khu rừng linh thiêng. Nhưng gốc rễ đó đang dần tan biến. Ta hỏi con, còn chờ gì nữa mà không hành động khi vẫn còn thời gian?”

Trưởng lão nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng lời như đóng đinh.

“Hội đồng trưởng lão và cả phái đoàn cũng đang gia tăng áp lực. Chúng ta cần con, với tư cách thành viên của tổ đội anh hùng, đứng lên làm tiên phong cho dân tộc.”

“…Con hiểu rồi. Con sẽ không từ bỏ, sẽ làm hết sức mình để thực hiện nguyện vọng của tộc.”

“Vậy mới phải.”

Được sự chấp thuận của trưởng lão, Naidrian cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng giống như bao người nhút nhát khác, trong lòng nàng vẫn giữ kín những suy nghĩ riêng.

‘Dù ta chưa hiểu vì sao rừng biến mất, ta vẫn có thể nghiên cứu cách hồi phục nó.’

Nàng đã đạt nhiều tiến bộ trong công trình của mình: tạo ra loài cây mới có thể sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt và đang tiếp tục cải tiến khả năng sống sót của chúng. Tất cả đều nhờ vào một ân nhân đã tài trợ âm thầm suốt hai năm qua. Số tiền không lớn, nhưng đủ để nàng tiếp tục nghiên cứu.

Vấn đề là mới đây nàng nhận được tin ân nhân ấy đang gặp khó khăn tài chính và không thể tiếp tục hỗ trợ trong thời gian tới. Nàng nhận tin ngay trước chiến dịch tiêu diệt Ma Vương nên chưa có thời gian suy nghĩ sâu xa về nó.

Dù công trình sắp hoàn thiện, thiếu kinh phí lại là cú giáng nặng nề. Khoản tài trợ cho tổ đội anh hùng cũng đã dùng hết vào chuẩn bị chiến dịch, không còn đồng nào.

‘Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi… Ta sắp thành công rồi…!’

Naidrian hy vọng ân nhân sẽ sớm vượt qua khó khăn để tiếp tục hỗ trợ. Nàng đã đến rất gần với kết quả cuối cùng.

Cốc, cốc.

“Có ai ở đó không? Dịch vụ Bưu tín Thế giới đây! Tôi có thư gửi cho Tiên nữ Naidrian!”

Cứ như đáp lại nỗi khẩn cầu trong tim nàng, một người đưa thư xuất hiện.

Gương mặt nàng bừng sáng khi nghe tiếng gọi và chạy ra mở cửa.

“Tiểu thư Naidrian! Lâu rồi không gặp! Đây là thư của cô, làm ơn ký nhận giùm tôi!”

“Vâng, tất nhiên rồi!”

Ánh mắt Naidrian càng sáng rỡ hơn khi thấy tên người gửi. Ngược lại, sắc mặt trưởng lão thì tối sầm lại.

Sau khi nhân viên bưu điện rời đi và Naidrian quay lại bàn làm việc, trưởng lão không giấu được vẻ bực dọc.

“Con… có đàn ông à?”

“Dạ? Con ư?”

“…Thôi bỏ đi.”

Trưởng lão ngượng ngập đánh trống lảng. Với phản ứng hoảng hốt như thế, rõ ràng cô gái nhút nhát này chẳng có mối tình nào cả.

Naidrian vừa định mở lá thư với nụ cười tươi thì một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

“Vâng, mời vào.”

“Tiểu thư Naidrian! Ngài Reinhold triệu tập gấp!”

“Đột ngột vậy sao?”

“Có báo cáo rằng quỷ tộc đã xuất hiện ở Waltercrua, tương tự như vụ ở Epheltre! Thánh nữ và tiểu thư Tigria – những người thuộc tổ điều tra Epheltre – đã đụng độ một thành viên của Tổ đội Ma Vương và phải rút lui về thủ đô!”

“Chuyện đó là thật sao?!”

“Và… họ cũng đã tìm ra tung tích của Chiến binh Luciena Estelle!”

“…!”

Không còn lý do để do dự.

“Thưa trưởng lão!”

“Hãy đi dự họp ngay. Ta sẽ trở về thông báo cho phái đoàn.”

“Vâng!”

Cả nhóm người rời đi nhanh chóng, để lại lá thư nằm lặng lẽ trên bàn.

Lá thư – niềm an ủi duy nhất và cũng là giấc mơ mà Naidrian vẫn bám víu.

Người gửi đề tên:

[Người gửi: Nhà đầu tư Lin]

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Chào nhé~.”

Một cô gái tóc trắng, da xanh, buộc tóc lệch vẫy tay chào người phụ nữ tóc ngắn màu xám.

“Đến trễ đấy, nữ thương thủ.”

“Tôi đi bộ mà.”

“Cô không hiểu tốc độ là yếu tố then chốt trong kế hoạch sao?”

“Kế hoạch dài hơi thì chỉ cần không quá trễ là được.”

“Trời ơi…”

Ảo thuật sư thở dài, nhưng nữ thương thủ chẳng mấy bận tâm. Tuy vậy, cô lại tò mò:

“Vậy Lin thế nào rồi?”

“Còn sao nữa? Vẫn là Lin – chính trực và dịu dàng như mọi khi.”

“Á á á~!”

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim cô đập rộn ràng. Nghe ảo thuật sư nhắc đến cũng đủ khiến nữ thương thủ đỏ mặt như thiếu nữ mới yêu.

“Và như mọi khi, Lin vẫn cười, dù phải mang trong mình nỗi đau tận cùng.”

“À…”

Cả hai cùng lặng thinh. Sắc mặt họ dần trở nên trầm mặc. Một lúc sau, nữ thương thủ bật thốt:

“Lẽ ra Lin phải là người của chúng ta!”

“Đúng vậy. Nếu Lin thuộc về chúng ta, tôi đã ôm lấy mọi vết thương ấy mà xoa dịu.”

“Khoan đã, sao vai trò đó lại là của cô?”

“Thì tôi thấy hợp lý mà.”

Nữ thương thủ xoay nhẹ cây thương trong tay, nghiêng đầu.

“Hiện giờ, bên cạnh Lin là một nữ chiến binh đúng không? Nếu Lin là phe chúng ta, lẽ dĩ nhiên người ở cạnh cậu ấy phải là tôi – đối trọng của chiến binh.”

“Ừ, nghe cũng hợp lý.”

Ảo thuật gia gật đầu.

“Vậy trong thế giới này, tôi – người đối đầu với nữ chiến binh – mới là người phù hợp ở bên Lin.”

“Sao cô lại bẻ lái như vậy?!”

“Tôi chỉ theo đúng logic của cô thôi.”

“…Muốn đánh nhau không?”

“Sẵn sàng.”

Nữ thương thủ tỏa ra sát khí, nhưng chẳng bao lâu lại mất hứng. Ảo thuật gia phẩy tay, lại thở dài.

“Nếu Lin thấy cảnh này, chắc cậu ấy buồn lắm.”

“Ừ… Chúng ta nên kiềm chế trước mặt Lin.”

Kỳ lạ thay, cả hai luôn đồng lòng khi nói đến Lin.

Nữ thương thủ ngồi xuống mài lưỡi thương, hỏi một cách thờ ơ nhưng không giấu nổi sự quan tâm:

“Lin đến quần đảo Zramun à?”

“Ừ, đúng thế.”

“Không ngoài dự đoán. Lin luôn biết mọi chuyện.”

“Dĩ nhiên rồi. Cậu ấy là Lin mà.”

“Thật tuyệt vời. Vừa tử tế, vừa kiên nhẫn, lại không gì là không biết.”

Cô lấy đá mài ra, bắt đầu mài sắc lưỡi thương.

Trong trận đấu với thánh nữ và pháp sư, cô cố tình dùng lưỡi thương cùn.

Lần tới gặp lại, cô sẽ đâm xuyên bọn chúng không chút do dự.

Nữ thương thủ không có ý định tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương Lin.

“Nhưng chẳng phải gã đó đang ở quần đảo Zramun sao?”

“Gã nào?”

“Cái gã ghét Lin ấy.”

Ảo thuật sư thở dài lần thứ ba.

“Haizz, cô chỉ biết nghĩ cho mình.”

“Chuyện quá rõ ràng rồi.”

“Gã đó cũng thích Lin đấy.”

“Hả? Thật sao?”

“Ừ.”

“Vậy sao hắn lại hành xử như thế?”

Ảo thuật sư nhún vai.

“Tsundere chính hiệu.”

Nữ thương thủ rùng mình.

“Hắn á? Với gương mặt đó, thân hình đó mà lại là tsundere?”

“Chính xác.”

“Không hợp chút nào.”

“Không hề.”

Nữ thương thủ tiếp tục mài thương. Nhưng chỉ một lúc sau, cô bất ngờ hét lên:

“Vậy hắn cũng là tình địch à?!”

“Haizz~…”

Ảo thuật sư lại thở dài, còn sâu hơn cả ba lần trước.