Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

(Đang ra)

Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

Y.A

Đây là câu chuyện về cậu, Wendelin von Benno Baumeister người sẽ mở ra lối đi của chính mình trong một thế giới khắc nghiệt.

85 7500

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

92 12459

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

241 4588

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

161 453

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

49 288

Hồi Bảy : ... - Chương 07 Trò đùa của số mệnh

Khi anh ngày một gầy đi, em trở nên sợ hãi như thể có cảm giác rằng anh đang chăm chút cho đôi cánh của mình để bay đi thật xa.

Làn da nhợt nhạt không hề được ánh mặt trời chiếu vào của anh giống như lớp tuyết trắng đang phủ lên sân trường vậy. Hơi thở của em cũng trắng xoá, cùng những đầu ngón tay tê cóng mang một màu tái nhợt bệnh tật.

---

Thời gian của một học sinh ôn thi thật ngắn ngủi, cả kỳ nghỉ đông lẫn năm mới đều trôi qua trong chớp mắt.

Có lẽ vì đích đến đã cần kề trước mắt, hoặc chỉ đơn giản là vì tôi tập trung đến nỗi quên mất đi thời gian. Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy kim đồng hồ như đang lao vút đi.

“Arina. Kỳ thi Senta chỉ là tấm vé thôi! Tuy là quan trọng thật nhưng với trường nguyện vọng của Arina thì kỳ thi thứ hai mới là mấu chốt đấy đấy!”

“Ừ, tớ biết rồi.”

“Nhưng không có nghĩa là cậu được lơ là đâu! Hiểu chưa!?”

“Không sao đâu. Tớ sẽ bình tĩnh mà.”

Tsuru, người đã có được suất đỗ qua kỳ thi AO, chạy đến địa điểm của kỳ thi Senta để động viên tôi.

“Đến lúc tớ đi rồi. Lạnh thế này chắc tớ sẽ quên nhiều thứ mất thôi.”

“Gyaaa!! Thế thì đi nhanh lên đi! Mau vào vào trong đi!”

“Rồi rồi, cảm ơn nha, Tsuru.”

“Cố lên! Sui cũng đang cổ vũ cậu trong giấc mơ đó!”

“Giá mà cậu ấy có thể nói gì đó, dù chỉ là lời nói mê thôi. Cảm ơn nhé, Tsuru.”

Cô ấy vẫn mãi vẫy tay với tôi cho đến khi tôi bước vào phòng thi.

---

Bóng hình của anh thoáng hiện khắp nơi.

Đặc biệt là bóng lưng của những người đàn ông cao lớn làm em không ít lần bối rối. Khoảnh khắc em vội bước ra khỏi chuyến tàu điện chật kín người và ngước nhìn cầu thang, hay lúc vươn lưng trong quán cà phê , hoặc khi em thấy hình bóng anh chợt lọt vào tầm mắt em trong giờ nghe giảng bài ở đại học. Dù biết rõ đó chỉ là người khác, nhưng những việc đó cũng đủ để lay động tâm trí em.

“Arina-chan, em vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào à?”

Tôi thường hay bị hỏi thế. Không chỉ lần này, mà kể từ khi tôi nhập học đến giờ tôi vẫn luôn bị hỏi như thế

“Hiện tại em không có ý định tham gia. Vì em bận rộn ấy.”

“Em có làm thêm gì không?”

“Em vẫn chưa làm, nhưng em tính là sẽ bắt đầu làm từ tháng sau.”

“Hể~, Ra vậy. Nhưng câu lạc bộ bọn anh cũng không hoạt động nhiều lắm đâu, anh nghĩ là Arina-chan cũng sẽ thích đó.”

“Em sẽ suy nghĩ.”

Tôi vẫn từ chối như thường lệ.

Những đàn anh khóa trên mà tôi không hề biết tên tuổi luôn nhiệt tình bắt chuyện với tôi. Tôi từ chối một phần là vì tôi biết họ có ý đồ gì với tôi, nhưng hơn hết tôi muốn có thời gian rảnh. Thời gian cho học tập, thời gian cho sở thích, thời gian để gặp anh ấy. Tôi muốn dành thời gian cho những việc như vậy.

Kết quả là tôi đã đỗ vào nguyện vọng 1, và tốt nghiệp cấp ba một cách suôn sẻ. Khi kết thúc những năm tháng tươi đẹp của nữ sinh trung học, tôi đã bắt đầu bốn năm mới trong vai trò nữ sinh đại học đầy cuốn hút. Lúc mới sống một mình, tôi đã gặp khó khăn cho tới khi quen với việc cái gì cũng phải tự mình làm. Nhưng giờ đây tôi đang sống trong những tháng ngày rất vui vẻ.

Nhờ có anh ấy mà tôi không hề gặp khó khăn gì trong việc kết bạn. Tôi đã có thể nhanh chóng hòa nhập, và vòng tròn bạn bè của tôi cũng mở rộng. Tôi gặp gỡ nhiều người hơn bao giờ hết so với thời trung học. Nhìn lại thì, hẳn là mọi chuyện đã bắt đầu kể từ khi tôi gặp anh ấy.

Nếu không gặp anh ấy, có lẽ là tôi đã không có sự tiếp xúc nào với Tsuru, cũng đã không quen với Shirona, Yuri hay Rion. Kỷ niệm về lễ hội thể thao là thứ mà tôi không thể quên suốt quãng đời.

Trong buổi lễ tốt nghiệp, tôi đã bật khóc vì buồn khi phải rời xạ họ. Tâm hồn tôi đã xoay chuyển theo chiều hướng tích cực như vậy đấy.

Chuông cửa vang lên.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh Chiho đang vẫy tay.

“Xin mời, chào mừng cậu đến!”

“Xin lỗi đã làm phiền! Phòng của Arina đúng là thơm thật~!”

Sakuraba Chiho là người bạn đầu tiên tôi gặp ở đại học. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi rất đột ngột, trong giờ học, khi cô ấy tình cờ ngồi bên cạnh tôi, cô ấy đã bắt chuyện với tôi bằng câu “Có khi nào cậu là người mẫu không?”. Tôi nào có làm người mẫu gì đâu. Kể từ đó, chúng tôi thường xuyên ở cùng nhau hơn.

Cô ấy là kiểu con gái thường được gọi là ngầu, và cổ hay bị con trai trêu là “cô nàng mắt lạnh”, nhưng tính cách của cô ấy thì lại thuộc dạng năng động. Những người xung quanh thường nhận xét tôi và Chiho có phong cách giống nhau, nhưng tính cách thì như dầu với nước.

“Lần nào tớ cũng thắc mắc, cậu có đọc hết mấy cuốn sách này không?”

“Tớ chỉ đặt lên kệ những quyển sách tớ đã đọc thôi. Sách không phải là đồ trang trí mà.”

“Tớ không mê đọc sách như Arina, nên tớ không biết nói gì nhưng tớ hiểu mà.”

Nói xong, Chihou nhìn lên kệ sách của tôi.

Rồi cô ấy nhấc quyển album tốt nghiệp ở tầng thấp nhất.

“Kỷ yếu tốt nghiệp này! Tớ xem được không!?”

“Ngại lắm...”

“Cậu còn bảo là ngại với cái nhan sắc đó sao? Các cô gái trên toàn quốc sẽ nổi giận đấy?”

“Thôi được rồi, xem đi...”

“Yayy!” Chiho reo lên, rồi ngồi xuống và mở cuốn album ra.

Tuy thấy xấu hổi nhưng tôi vẫn cùng cô ấy lật lại những bức ảnh chất chứa kỷ niệm suốt ba năm. Tôi không khỏi cười khổ khi thấy ảnh hồi năm nhất của tôi toàn là vẻ mặt không vui. Khi ấy tôi đúng là một đứa đặc biệt rắc rối trong số những đứa rắc rối, nên hình tôi xuất hiện trong ảnh chỉ là tình cờ, hoặc trong ảnh chụp tập thể thôi. Giờ nhìn lại mấy gương mặt cau có ấy tôi chỉ muốn bóp cho giãn ra.

Tôi đã thay đổi rõ rệt khi lên năm hai. Những tấm ảnh có hình tôi cười tăng lên, và rồi tôi cũng biết chú ý đến máy ảnh. Chắc là từ lúc tôi gặp Sui. Tuy không còn ký ức, nhưng nhìn vào cũng thấy tôi đã rất vui vẻ. Dù là chuyện của chính mình, vậy mà tôi vẫn thấy ghen tị.

“Arina chẳng khác gì bây giờ hết nhỉ~!”

“Tớ mãi mười bảy tuổi ấy.”

“Kiểu tóc cũng gần như y chang với kỷ yếu luôn. Cậu có biết cái gọi là ‘debut đại học’ không?”

“Tớ biết nhưng tớ thích bản thân hiện tại nhất.”

“Hể~? Lẽ nào vì bạn trai cậu thích Arina hiện tại hơn sao~?”

“Đã bảo rồi còn gì. Tớ làm gì có bạn trai.”

“Arina mà lại không có bạn trai thì đúng là chuyện lạ đời thật đó~”

“Do tớ từ chối thôi. Nếu muốn có thì tớ có thể có bao nhiêu cũng được.”

“Gì mà tự tin dữ vậy!? Làm cho tớ có một người đi!”

“Đùa thôi. Chẳng qua là tớ không cần thôi.”

Tôi đã ngạc nhiên khi thấy chuyện tình cảm của sinh viên đại học khác hẳn với hồi trung học. Tôi cũng ngạc nhiên vì chuyện có bạn trai bạn gái là điều đương nhiên, và lại càng sốc khi có người hẹn hò với cả người đi làm. Nhiều khi tôi thấm thía nghĩ rằng việc bước nửa bước chân ra xã hội hóa ra là như thế, và đồng thời tôi cũng thường nghĩ rằng trở thành người lớn chính là như vậy.

“Arina, cậu có từng quen ai hồi trung học không?”

Câu hỏi vu vơ ấy khiến tim tôi khẽ giật thót lên.

“Không có đâu.”

“Thế người này là ai vậy? Người thường xuyên chụp cùng Arina nè.”

Cô ấy chỉ tay vào Sui.

“Bạn cùng lớp thôi.”

“Tên cậu ta là gì?”

“Cậu tra hỏi kỹ nhỉ.”

“Arina cũng có vẻ chẳng mấy hào hứng nhỉ.”

Tôi vốn không muốn nói nhiều về cậu ấy. Nhưng nếu cứ ấp úng thì lại càng kỳ lạ.

“Tên cậu ấy là Sakaki Sui.”

“Sakaki Sui. Hể~. Để xem nào... Ủa, ủa?”

Cô ấy bắt đầu dò tìm tên cậu ấy trong trang có ảnh chân dung tốt nghiệp.

“Hử? Lớp nào thế? Chẳng phải cùng lớp sao?”

“Không có ở đâu cả.”

“Cậu ta chuyển trường rồi à?”

“Không.”

“Ể, vậy thì...”

Chiho tái mặt và nhíu mày lại. Cô ấy lộ vẻ bất an như thể vừa lỡ miệng hỏi một điều không nên. Tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên quyết định nói rõ cho cô ấy.

“Cậu ấy đang nằm viện vì bệnh. Thế nên không thể tốt nghiệp.”

“Ra là vậy... tội nghiệp quá...”

“Ừm, rất tội nghiệp.”

“Đó là loại bệnh gì vậy? Có chữa khỏi được không?”

“Không ai biết cả. Cậu ấy đang ở đâu, đang nghĩ gì, sẽ chọn nói những lời nào. Có lẽ ngay cả thần thánh cũng không biết.”

Sắp tròn một năm kể từ khi anh ấy rơi vào hôn mê. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ chờ anh ấy mãi.

Sau cùng thì tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời từ anh ấy.