Sáng hôm sau. Buổi sáng ngày 10 tháng 12.
Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi ăn sáng của mẹ.
Tôi thật sự ghét buổi sáng mùa đông. Chưa từng có một buổi sáng nào tỉnh dậy mà cảm thấy dễ chịu cả. Khi ý thức dần tỉnh lại, điều đầu tiên khiến tôi thấy là các khớp xương khớp toàn thân cứ không chịu hoạt động trơn tru. Rồi khi bước ra khỏi chăn thì luồng không khí lạnh liền lướt qua gáy và tai tôi. Quá là tệ. Tôi chỉ muốn ngủ mãi thôi.
Lịch trình mệt mỏi của ngày hôm qua cứ thế cộng dồn khiến sáng nay trở thành buổi sáng tồi tệ nhất từ trước đến giờ. Cảm giác kiệt sức cứ dính chặt lấy cơ thể và khiến tôi thấy người mình nặng như chì.
"Chào buổi sáng. Uwaa, zombie kìa…"
Tôi thật ghen tị với em gái tôi người luôn tỉnh táo vào buổi sáng. Sao em ấy trông tỉnh như chưa hề buồn ngủ vậy chứ. Dù chúng tôi cùng chung dòng máu mà sao lại có sự khác biệt này chứ?
"Aaa… Ghét mùa đông quá…"
Tôi ngồi vào bàn và húp miếng súp miso. Vì không có cảm giác thèm ăn nên bữa sáng của tôi lúc nào cũng ít. Mọi cơ quan nội tạng vẫn còn đang trong trạng thái nghỉ ngơi. Cố nhét đồ ăn vào chỉ khiến chúng hoảng hốt và phun thôi thôi.
Còn 12 ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông nhưng tôi cũng chẳng có kế hoạch gì cả. Thực sự là do tôi chẳng muốn làm gì hết. Tôi chỉ muốn ở nhà và phân rã để hoà làm một với sàn nhà. Với một loài Homo sapiens ít lông như chúng ta thì việc hưởng thụ những thành tựu của khoa học vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Ugin đã đậu trung học bằng suất tiến cử nên trông em ấy rất thảnh thơi. Nếu là học sinh sơ trung phải thi cử bình thường thì giờ này đang là giai đoạn chạy nước rút rồi.
"Ugin-san, người mà về cơ bản đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đến trường để làm gì vậy?"
"Đi học đó~"
"Đỉnh thật đấy. Nếu là anh thì chắc ngủ luôn cho rồi."
"Em cũng muốn làm chuyện khác lắm chứ nhưng xung quanh ai cũng đang căng thẳng học tập nên đành chịu. Không thể nào khác được."
"Àa, anh cũng hiểu cái cảm giác đó."
"Năm sau thì đến lượt Nii-chan rồi đó nha."
"Khôngggg! Không muốn thi cử đâââââu!"
"Vâng vâng~ Cảm ơn vì bữa ăn."
Ugin đứng dậy rồi cùng mẹ dọn bát đũa. Còn tôi thì cứ tiếp tục húp súp miso. Xem bản tin sáng rồi đổ súp miso xuống thực quản. Tôi cảm giác được một hơi ấm lan toả từ trong. Khiến tôi suýt nữa lại muốn ngủ tiếp.
Vừa cầm chén súp miso vừa lơ mơ buồn ngủ. Mi mắt tôi nặng nề vô cùng.
Ting-tong.
Thật ngu mới đi bấm chuông cửa vào sáng sớm thế này? Tuy tôi có hơi biết ơn vì nhờ thế mà tôi đã tỉnh ngủ nhưng làm ơn đừng có bấm chuông vào buổi sáng. Tim tôi ngừng đập mất.
"Oh, không cần đâu mẹ. Để con ra mở cửa cho."
Ugin chạy nhanh ra phía cửa nhà. Tôi thầm cảm phục mới sáng sớm như thế mà con bé lại có thể chạy được như vậy.
Khi đi học thì đương nhiên phải chuẩn bị trước đã. Nghe thì quá hiển nhiên nhưng nghĩ kỹ thì mấy việc đó cũng nhiều việc phết. Trước tiên là phải thay đồ ngủ. Rồi mặc đồng phục vào. Đánh răng, rửa mặt, kiểm tra đồ đạc cần mang theo. Mọi việc đều mệt mỏi thấy rõ. Không ngủ thêm một lần nữa chắc không chịu nổi mất.
"Nàyyyy Nii-chan ơiiiiiiii"
Tôi đang lê bước chậm chạp về phòng thì bị nhỏ em gọi tôi lại.
Khi phóng về phía tôi tiếng chân em ấy gầm gầm như thể sắp phá tan cái nhà.
"Senpai của anh tới nè Nii-chan!"
"Senpai á?"
Người có liên quan đến tôi và có thể gọi là senpai chỉ có mỗi Aki-senpai đang vùi đầu ôn luyện cho kỳ thi thôi. Cơ mà Aki-senpai đâu có biết nhà tôi ở đâu nên tôi nghĩ sẽ không có cái khả năng có người gọi là senpai đến thăm tận nhà.
Tôi cố gắng hết sức để bước đi với tốc độ như người bình thường để tiến ra cửa và mở cửa ra.
"Chào buổi sáng, Sui-kun."
"…Kazawaguchi-senpai!? Sao chị lại đến nhà em vậy!?"
Người đang đứng lơ mơ buồn ngủ ngoài cửa là Kazawaguchi Kozue là người bí ẩn tôi mới gặp hôm qua. Một senpai thân quen với Shirona và còn biết cả chuyện tỏ tình.
Sao cô ta lại lần ra được nhà Sakaki vậy trời. Chắc không phải là thuê hẳn thám tử tư đâu ha. Học sinh trung học mà biết nhà tôi thì chỉ có mấy người bạn học cùng sơ trung thôi. Shirona à? Đúng là Shirona biết nhà tôi. Nhưng cho dù là vậy thì liệu cổ có nói với người khác không?
"Đừng cảnh giác dữ vậy mà. Cùng đi học chung nhe?"
"Em theo không tôn giáo nào hết."
"…?"
"Nếu chị đi truyền đạo để em tham gia giáo phái gì đó thì chỉ phí công thôi…"
"Vậy thì, tôi đứng đây đợi nhe."
Lời từ chối khiêm tốn của tôi bị phớt lờ hoàn toàn, Kazawaguchi-senpai vẫn cứ đứng yên tại chỗ và nhắm mắt lại.
Tôi thấy tội nghiệp cho Kazawaguchi-senpai người có thể bị hàng xóm nhìn vào với ánh nhìn tò mò nên tôi đành phải quay về phòng thay đồng phục. Mà rốt cuộc là chuyện gì vậy? Vừa mới hôm qua thôi mà. Chắc chắn có liên quan đến Shirona rồi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi và ra đến cửa thì tôi thấy Ugin đã chuẩn bị xong và đứng chờ ở đó.
"Có chuyện gì sao? Em không đi à?"
"Nii-chan cuối cùng cũng hẹn hò rồi nhỉ… Làm đứa em gái này tự hào ghê đó…"
"Không phải, không có hẹn hò gì hết. Trước tiên, anh còn chẳng hiểu nổi tình huống này nữa. Gần như mới gặp lần đầu luôn đó. Chỉ toát ra toàn mùi đáng nghi thôi…"
"Em không muốn làm kỳ đà cản mũi nên anh đi trước đi, Nii-chan. Em sẽ đi theo sau."
"Ùm ùm…"
Tôi bước ra khỏi nhà trong khi vẫn chưa giải quyết được hiểu lầm.
Kazawaguchi-senpai vẫn đứng im tại chỗ và nhắm mắt lại như thể thời gian đã ngừng trôi.
Cô ấy thật sự đang đợi đấy à?
"Tỉnh dậy đi, Kazawaguchi-senpai."
"Ưmm… Buồn ngủ quá…"
"Trước hết hãy đi thôi đã. Chuyện gì thì để tí nói."
"Ùmm…"
Tôi cũng chưa tỉnh ngủ nhưng so với senpai thì vẫn tỉnh táo hơn rất nhiều. Nhìn cô ấy cứ như đang 9 phần ngủ 1 phần tỉnh vậy đấy. Tôi phải nể cô ấy khi có thể đi đến nhà tôi trong cái trạng thái đó và tôi cũng hỏi thẳng cổ luôn.
"Làm sao senpai biết nhà em vậy?"
"Vì tôi theo dõi cậu mà."
Tôi thấy kinh hoàng trước Kazawaguchi-senpai người đã thản nhiên khai báo hành vi phạm pháp của mình.
(Người này—đúng là thứ thật rồi.)
Hôm trước nghe việc Arina bị theo dõi tôi cũng không cảm thấy nghiêm trọng gì cho lắm. Nhưng khi bản thân trở thành nạn nhân thật thì tôi mới thấy nó đáng sợ tới mức nào.
"Ra là vậy… Đáng sợ quá…"
"Đúng nhỉ… zzz▪▪▪"
"Đừng có ngủ nữa mà. Em không muốn phải cõng chị đến trường đâu đấy."
"Giống như cặp đôi vậy ha~"
"Hahaha…"
Tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng hai đứa tôi thực sự đang sánh vai nhau đi đến trường. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này thì thế nào cũng lại có tin đồn. Vì đã có kinh nghiệm qua chuyện của Arina nên tôi mong sẽ tránh đi được việc này.
"Chuyện của Shirona-chan… Cậu đã từ chối nhỉ."
Tới rồi. Quả nhiên là vì chuyện này.
"Ừ thì đúng là vậy…"
"Câu trả lời của cậu nghe ấp úng quá vậy. Không phải sao?"
"Nói chính xác thì trước khi em kịp từ chối thì đã bị từ chối trước rồi."
"…Vậy à. Nghe đúng kiểu Shirona-chan nhỉ."
"Chị nghe từ Shirona à?"
"Có một tin nhắn duy nhất là 'Bây giờ em cảm thấy nhẹ nhõm rồi'. Nếu Shirona thấy ổn thì tốt rồi nhưng mà với tôi thì hơi tiếc chút."
"Đành chịu thôi. Em không muốn có mối quan hệ nửa vời với Shirona thế nên điều này đã được định sẵn. Như thế này là tốt rồi."
"Không ngờ cậu lại chín chắn như vậy đó. Tôi cứ tưởng đầu óc cậu có vấn đề cơ."
"Thật may khi cách nhìn nhận về em đã được thay đổi rồi."
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Tại sao chị lại đến nhà em?"
"Vì tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
"Nếu nằm trong khả năng của em thì được thôi."
Kazawaguchi-senpai đột ngột dừng lại và quay người đối mặt trực diện với tôi.
"Cậu có muốn hẹn họ với tôi không?"
Aaa... chuyện này chắc chắn sẽ rất phiền toái đây.