Vẫn mỉm cười tự tin, Heine suy đoán:
Con rối được nâng cấp - Kẻ Ẩn Náu Trong Gương - đang khóa chặt Jin từ phía sau. Cho dù cậu ta có thể thoát khỏi sự giam cầm bằng thủ thuật nào đó, nó vẫn có khả năng tự hủy khiến thân xác của mục tiêu phân rã đến từng phân tử trong bán kính 20 mét.
Với thể lực của Jin, việc tránh né là bất khả thi. Vì vụ nổ chỉ ảnh hưởng đến mục tiêu chứ không ai khác, nên dù Jin có cố gắng lao tới gần để chết chung, Heine vẫn có thể đứng xem.
Giờ thì Jin không thể làm gì. Tất cả phụ thuộc vào quyết định của chính Heine.
Giết hay tha đây?
Rõ ràng, lợi thế vẫn nghiêng hẳn về Heine.
Ngay cả khi tấn công trực tiếp đối thủ là điều kiện thua trong cuộc đấu, chỉ có Jin bị trở thành tro bụi thôi. Chỉ cần chấp nhận mất ký ức vài tuần kể từ lúc công tác ở trường, cùng với việc bất tỉnh khoảng một tiếng, Heine vẫn có thể giết Jin bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, đó là biện pháp cuối cùng.
Hơn cả, điều anh mong chờ nhất là cơ hội để tận hưởng việc giết em gái ruột của mình.
“Xin lỗi Jake, tôi quên mất quy tắc của trận đấu này rồi. Nhắc lại cho tôi nhớ được không?”
“Không nhắc lại luật đấu, trong bản cam kết có ghi rõ mà.”
“...Ra vậy, không hề sơ suất nhỉ.”
Thấy cảnh con rối từ chối Heine, Jin cười khà.
“Gì kỳ vậy? Chính anh đã ký tên vào bản cam kết kia mà?”
Heine đáp trả bằng nụ cười tươi rói nhất.
Dù đối sách phòng vệ cơ bản bị phá sản, anh không hề lung lay.
Nhờ luyện tập, thời gian hiệu quả của Kẻ Ẩn Náu Trong Gương hiện có thể kéo dài hơn một tiếng, nên anh còn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hay đó chính là cái bẫy của Jin?
Trực giác mách bảo Heine.
Jin đã tạo ra tình thế bế tắc, nhưng cứ như thế này sẽ không bao giờ phân thắng bại. Hơn nữa, theo khái niệm cơ bản của quyết đấu là tranh giành điểm, không tồn tại luật dẫn đến kết quả hòa.
Nghĩa là, Jin tạo tình thế bế tắc để đạt được điều kiện thắng nào đó.
Bằng cách dàn dựng tình huống có lợi cho Heine đến mức không cần vội vàng, kéo dài thời gian ra quyết định.
Có nghĩa, chính việc kéo dài thời gian là mục đích của Jin.
“...Lẽ nào cậu lấy cảm hứng từ bài kiểm tra thực hành lần trước?”
Dù không nhìn rõ biểu cảm của Jin trong bóng tối, Heine tự tin nói tiếp:
“Trò Cảnh sát bắt trộm rất đơn giản, chỉ cần chạy trốn tôi trong một khoảng thời gian nhất định. Cuộc đấu tay đôi này cũng có luật tương tự, phải không?”
“Vậy anh nghĩ sao?”
Giọng nói Jin không hề hoảng sợ.
Nếu đang che giấu vẻ bất an thì diễn xuất của cậu ta quả là tuyệt vời.
“Luật cấm tấn công trực tiếp có lẽ chỉ là suy đoán của tôi. Kẻ bất thường như cậu có thể dễ dàng đặt luật ‘chỉ cần trốn thoát Heine trong một khoảng thời gian nhất định là thắng’. Dù cậu đã bị con rối bắt nhưng trận đấu vẫn chưa kết thúc, suy luận này có vẻ đúng đấy nhỉ?”
“Nếu anh nghĩ vậy thì hãy kiểm chứng đi. Thời gian đang cạn dần đấy.”
Với kiểu luật này, giới hạn thời gian tối thiểu là 5 phút. Chắc chắn Jin không kéo dài hơn thế, nên Heine phải đưa ra quyết định trong khoảng 2 phút rưỡi nữa.
“Đúng là khó thật...”
Heine thành thật bày tỏ cảm xúc:
“Nếu cứ chần chừ thì có thể hết giờ. Nhưng đó chỉ là suy đoán, nếu nóng vội giết cậu, có thể tôi sẽ thoả mãn điều kiện thua. Ha ha... nếu cứ suy nghĩ mãi thì sẽ rơi vào mê cung bất tận nhỉ.
Cậu có thể đặt điều kiện thắng cực kỳ phức tạp mà không ai dự đoán được. Tôi còn nghĩ tới chuyện tung đồng xu để quyết định luôn đấy.”
Dù lưỡng lự, nhưng quyết định của Heine gần như đã định hình.
Ngay cả khi vi phạm điều kiện thua, giết Jin ngay bây giờ vẫn là lựa chọn tốt nhất. Khi Heine bất tỉnh, Nina hay điệp viên Cộng hòa có thể tìm cách cầm tù anh, nhưng lúc đó chỉ cần sử dụng quân bài chủ là được.
Kết luận đã rõ ràng, nhưng để tạo kịch tính, Heine lấy đồng xu từ túi ra.
Anh búng nhẹ đồng xu in hình một nhân vật nổi tiếng mà mình không nhớ tên. Đồng xu quay, phản chiếu ánh đèn và bóng dáng tên lừa đảo đáng thương.
Dù vẫn không thấy rõ biểu cảm, nhưng cậu ta có vẻ không hề dao động.
Đúng là đẳng cấp, Heine thành thật khen ngợi.
Hình ảnh gã lừa đảo huyền thoại từng bị anh giết chồng lên chàng trai trước mắt. Có lẽ giết cậu ta ở đây sẽ cứu được đất nước, cho dù tương lai Đế quốc chẳng mấy quan trọng.
Đồng xu chậm rãi quay, rơi xuống lòng bàn tay Heine đang giơ ra.
Ngay khoảnh khắc định chụp lấy nó, một luồng điện chạy qua não anh.
Không, đây cũng là bẫy.
Lần đầu tiên trong đời, Heine cảm thấy sợ hãi khi nhận ra mình chưa nghĩ tới khả năng đó.
Tên lừa đảo này đã điều khiển tâm trí, giới hạn suy nghĩ, dẫn dắt anh đến kết luận sai lầm.
Thật sự, cậu ta nghĩ cái quái gì vậy?
“...Vậy ra không phải cậu à?”
Đồng xu va vào lòng bàn tay rồi rơi xuống đất theo quỹ đạo vớ vẩn.
Thay vì nhặt, Heine dẫm lên nó.
“Tôi bị cậu lừa rồi đấy, Jin Kirihara.”
Heine thì thầm với cảm xúc căm phẫn pha lẫn khâm phục, sau đó kích hoạt khả năng tự hủy của Kẻ Ẩn Náu Trong Gương.
Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, bụi bay mù mịt, bóng tối dày đặc hơn. Jin Kirihara đã bị xóa sổ hoàn toàn, vĩnh viễn khỏi thế giới này.
Đúng như dự đoán, Heine vẫn chưa nhận được tuyên bố thua cuộc.
Đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho suy luận của anh.
Không dư thời gian để vui mừng, Heine triệu hồi thêm hai con rối. Chúng ôm Heine, chạy với tốc độ vượt xa khả năng của con người.
Suy luận của Heine, ít nhất cho đến giờ, là chính xác.
Mục tiêu của Jin chắc chắn là tạo tình thế bế tắc, với điều kiện thắng là trốn thoát trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng, đối thủ của Heine không phải Jin.
Ngay từ đầu, việc cuộc quyết đấu giữa anh và Jin được thành lập đã bất hợp lý.
Thua cuộc là mất hết điểm và bị đuổi học, quy tắc đó không thể áp dụng giữa hai bên có chênh lệch điểm quá lớn. Cho dù Heine và Jin - với 1000 điểm khởi đầu và chỉ khoảng 200 điểm - thiết lập luật đó, siêu năng lực của Hiệu trưởng cũng sẽ ngăn chặn.
Vậy chỉ còn một khả năng.
Luật thua cuộc = bị đuổi học chỉ áp dụng đối với những học sinh được miễn thi tuyển có số điểm tương đương.
Có nghĩa, đối thủ của mình trong cuộc đấu này là Nina Stingray.
Tên lừa đảo kia đã hy sinh bản thân để ngăn cản Heine bằng kế hoạch điên rồ chỉ có thể gọi là tự sát.
“Liệu có kịp không nhỉ à...?”
Trong khi được hai con rối đưa đi với tốc độ cao, Heine không kìm được cười.
Chỉ còn khoảng 2 phút nữa. Nếu không bắt được Nina trước đó, Heine sẽ thua trận quyết đấu. Thực tế ấy kích thích niềm vui sướng của anh, đến mức anh rất biết ơn hơn tên lừa đảo vẫn còn giải trí cho mình ngay cả sau khi tan biến thành tro bụi.
Heine đã ra lệnh cho những con rối truy tìm Nina, nhưng vẫn chưa có manh mối gì.
Mặc dù không bằng Kẻ Ẩn Náu Trong Gương, nhưng những con rối kia vẫn nhanh hơn giới hạn của con người rất nhiều. Nếu đồng bọn đã sẵn sàng hy sinh thì chắc chắn Nina đang trốn rất kỹ.
Dù sử dụng liên tục sẽ rút ngắn tuổi thọ, nhưng không còn cách nào khác, Heine phải triệu hồi Kẻ Ẩn Náu Trong Gương có khả năng cảm nhận sinh thể.
Không khó đoán ra thứ em gái anh sợ nhất, giống như vô số sinh vật từng bị anh tiêu diệt.
Nina sợ chính Heine, do tất cả nỗi kinh hoàng anh từng gieo vào tâm trí cô như một trò chơi suốt thời gian qua.
Sương mù đen bao phủ rồi hóa thành áo giáp đá vỏ chai, phản chiếu nụ cười của Heine trên vô số mặt gương. Cảnh tượng quá hài khiến anh muốn bật cười, song cố nén lại.
Thích thú ngay cả khi bản thân đối mặt nguy hiểm là thói xấu của Heine.
Giờ anh chỉ nên tập trung vào việc dạy dỗ em gái, để cô bé hiểu rõ vị thế của mình.
–––––––––––
Sau 46 giây kể từ lúc triệu hồi Kẻ Ẩn Náu Trong Gương, Heine phát hiện Nina đang trốn trong bóng tối.
Cùng con rối đen sử dụng khả năng cảm nhận sinh thể để xác định vị trí mục tiêu, Heine đặt chân lên sân thượng. Chứng kiến vẻ hoảng sợ của kẻ trốn chạy sau lớp áo choàng đen và mặt nạ làm anh muốn cười.
“Đến lúc anh chơi đùa với em đến chết rồi, Nina.”
Lời thì thầm của Heine là tín hiệu để Kẻ Ẩn Náu Trong Gương đạp mạnh xuống sàn.
Động năng khiến bê tông vỡ nứt, đẩy con rối cùng Heine bắn tới như đạn, bay đến ngay trước mặt Nina chỉ trong chớp mắt.
“Ha ha, em ngạc nhiên lắm phải không?”
Trước tiên Heine mỉm cười, dang rộng hai tay.
Chỉ cần thế, bất kỳ kẻ thù nào cũng bị tê liệt, không thể cử động giống như bị trói – đó là điều Heine đúc kết được sau khi giết chóc quá nhiều. Chưa từng có ngoại lệ.
“Vì thời gian giới hạn, nên anh chỉ còn 1 phút để chơi với em thôi.”
Nina sợ quá không đứng dậy nổi, cố tránh xa Heine bằng sức tay. Nhìn bộ dạng ấy, anh không nhịn được cười.
“Sao lại chạy trốn? Mất đi người quan trọng như Jin, em không còn lý do sống nữa cơ mà?”
Nghe câu đó, Nina dừng lại.
Có lẽ do quá sốc nên cô quên luôn cả mối nguy hiểm đến tính mạng.
“Đừng kinh ngạc như vậy, đây là kết cục có thể dự đoán trước mà? Jin thua anh trong cuộc cá cược. Nhờ sức mạnh của con rối, cậu ấy đã biến mất khỏi thế giới mà không để lại dấu vết nào. Và chỉ trong vài chục giây nữa, em cũng sẽ đi theo cậu ấy. Nhưng, có thật sự buồn đến vậy không?
Em vẫn sẽ là một quân cờ quan trọng của anh. Làm ra vẻ tiểu thư nhà Stingray bị điệp viên Cộng hòa bắt cóc, tạo cớ chiến tranh chính đáng cho Đế quốc. Đừng lo, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu. Ngay cả một mẩu gen của em cũng không còn, thì ai có thể chứng minh cái chết của em chứ?”
Heine ý thức được khả năng xóa sổ một con người mà không để lại dấu vết của mình cực kỳ hữu dụng, không chỉ trong chiến đấu mà cả chính trị.
Trong cơn tuyệt vọng, Nina cầm hòn đá trên nền sân thượng ném tới. Nhưng sức mạnh quá yếu, thậm chí không thể gây ra vết xước nhỏ trên áo giáp gương.
Heine thất vọng rõ rệt.
Rốt cuộc cũng chỉ có thế này thôi sao?
Anh hy vọng kinh nghiệm giết em gái ruột sẽ đem đến những cảm xúc mãnh liệt hơn. Cảm giác thành tựu dữ dội, hoặc tội lỗi day dứt không thể chịu nổi, khiến anh trở thành con người khác. Ngay cả khi phải đánh đổi bằng sự tan vỡ của bản thân, anh vẫn háo hức chờ đợi diễn biến thú vị đó.
Nhưng thực tế thế nào?
Tâm hồn Heine vẫn lặng yên không một gợn sóng.
Chẳng khác gì những kẻ thấp kém từng bị anh giết. Quên cả tên tuổi và phương thức giết chỉ sau một ngày, thậm chí không đủ tư cách làm đối thủ.
Cảm thấy nhàm chán, Heine cố nén cái ngáp.
Đủ rồi. Nhanh chóng kết thúc thôi.
Khi chiến tranh với Cộng hòa quốc bắt đầu, chắc sẽ có nhiều trò tiêu khiển thú vị hơn.
“Vĩnh biệt, Nina.”
Nói xong, Heine ra lệnh cho Kẻ Ẩn Náu Trong Gương.
Con rối lao tới với tốc độ kinh hoàng, đè lên Nina đang ngồi ôm đầu.
Từng mặt gương trên áo giáp phản chiếu nụ cười méo mó của Heine. Nina sẽ tan biến thành tro bụi trong vòng tay sinh vật cô sợ nhất trên đời.
Không chút bùi ngùi, Heine búng ngón tay.
Đáp lại, nhiệt lượng khổng lồ phát ra bên trong rối. Kẻ Ẩn Náu Trong Gương tự hủy giữa tiếng nổ đinh tai.
Ngọn lửa, áp lực, nhiệt độ cực cao không ảnh hưởng gì đến Heine đang đứng xem cách đó không xa. Đương nhiên, không ai tự gieo vào mình nỗi kinh hoàng cả. Điểm thuận lợi là ngoài đồ mang trên người mục tiêu, sức công phá cũng không tác động lớn đến các công trình, địa hình xung quanh.
Anh được ban siêu năng lực tiện dụng đến thế thì nghĩa là thần linh gì đó thực ra rất xấu tính.
Bụi bặm cuồn cuộn từ vụ nổ tan dần trong gió đêm.
Tất nhiên, tâm chấn không còn bất kỳ thứ gì. Năng lực siêu nhiên của Kẻ Ẩn Náu Trong Gương đã xóa sổ Nina khỏi thế giới.
Heine thở dài, giải phóng siêu năng lực của mình.
Mặc dù đối thủ chỉ là hai kẻ vô năng, anh vẫn mệt mỏi bất thường. Đây là lần đầu anh triệu hồi hai Kẻ Ẩn Náu Trong Gương trong cùng một đêm.
Heine cởi cà vạt quân phục, bước về phía cửa sân thượng.
Anh sẽ liên lạc với bộ chỉ huy quân đội Đế quốc, yêu cầu điều động vài thành viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn tới. Sau khi xác nhận họ đến nơi, anh sẽ nghỉ ngơi thư giãn đến sáng.
Hình như gián điệp Emma Licorice vẫn chưa bị giết. Có lẽ nên để cô ta sống. Kẻ oán hận anh sẽ mang đến nhiều niềm vui sau này.
Heine mỉm cười để che đậy nội tâm trống rỗng.
Khi ấy, chợt có giọng nam vang lên sau lưng.
“Anh thua rồi, dị nhân. Còn chả đáng để tôi gian lận.”
–––––––––––
Kh-không thể nào!
Trong khoảnh khắc xoay người lại, não Heine hoạt động hết công suất.
Rõ ràng là anh đã giết. Thân xác Jin ắt đã biến mất vĩnh viễn, không còn lại dấu vết nào. Vốn dĩ, với khả năng vận động của kẻ vô năng thì không thể chạy khỏi phạm vi ảnh hưởng chỉ trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa, sao kẻ vừa chứng kiến cái chết của Nina trước mắt lại có thể nói chuyện thản nhiên được?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoàn toàn không hiểu nổi.
Mình đã bị lừa từ lúc nào?
Vừa xoay người xong, Heine lập tức tìm ra câu trả lời.
Jin Kirihara đang cười ngạo mạn trong lúc lột bỏ mặt nạ, tóc giả màu bạch kim và miếng độn trên ngực.
“Hoán đổi thân phận ư...?”
“Chính xác.”
“Vậy đối thủ của tôi trong cuộc quyết đấu... là Nina cải trang thành cậu?”
“Giải đố có vẻ là thế mạnh của anh nhỉ.”
Kẻ Ẩn Náu Trong Gương của Heine chỉ hiệu quả khi nắm bắt chính xác thứ mà mục tiêu sợ nhất. Tuy có thể triệu hồi con rối nâng cấp, nhưng nếu nhận biết sai thì không thể hủy diệt mục tiêu. Điều Jin sợ nhất chính là cái chết của Rusty Yellowkid-Weil, cho nên có phản chiếu hình ảnh của Heine lên gương cũng vô nghĩa. Ngược lại, dù có hiển thị hình ảnh Rusty, con rối cũng không thể giết chết Nina, người sợ Heine nhất.
Lý thuyết là thế. Nhưng...
“Không thể nào. Rõ ràng lúc nãy tôi đã chiến đấu với cậu mà.”
Ở khu sân trong cách đây vài trăm mét.
Mặc dù trời rất tối, nhưng chắc chắn là anh đã lột mặt nạ và thấy rõ khuôn mặt. Giọng nói cũng là giọng Jin, hoàn toàn giống giọng cười ngạo mạn của tên lừa đảo trước mặt anh bây giờ.
“Anh chẳng hiểu em gái mình tí nào cả.”
Jin rút súng lục ra, nói tiếp:
“Anh luôn nghĩ Nina chỉ là kẻ yếu đuối sống sót nhờ may mắn. Đúng là Nina không có siêu năng lực... nhưng đó không phải bản chất sức mạnh của cô ấy.
Nina Stingray là thiên tài diễn xuất có thể lừa cả thế giới đấy.”
◆
“D-diễn xuất? Gì cơ, làm sao có thể...”
“Hiểu mà. Lúc đầu tôi cũng không tin đâu.”
Jin nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông trong khi tập trung vào ngón tay đặt trên cò súng.
“Nhưng Nina có thể hoá thân thành người khác bằng phương pháp diễn xuất nhập tâm, và tự do sử dụng nhiều giọng nói khác nhau, đó là sự thật hiển nhiên. Sau khi học kỹ năng lừa đảo, khả năng quan sát của cô ấy cũng được mài giũa, nên việc hoá thân thành tôi - người ở bên cô ấy lâu ngày, là chuyện đơn giản.”
Kết hợp tài quan sát nhạy bén của kẻ lừa đảo hạng nhất với khả năng diễn xuất bẩm sinh.
Sự kết hợp đó tạo ra con quỷ nuốt chửng mọi quái vật.
Trong vài tháng làm đồng phạm, Nina đã thể hiện kỹ năng thay đổi giọng nói nhiều lần.
Nào là hóa thân thành học sinh hư cấu Kate Lambert. Nào là bắt chước giọng nam trầm để trêu chọc Jin.
Chính Nina đề xuất sử dụng những kỹ năng đó làm lá bài để hạ gục Heine.
Trong căn nhà ẩn náu tuyệt vọng như sương mù, tia sáng đã bừng lên trong đầu Jin.
Ban đầu, Jin chỉ định lập quân nổi loạn làm kẻ thù ảo cho Heine cai trị trường, dụ anh ta ký vào bản cam kết quyết đấu. Luật Jin nghĩ ra là trò đuổi bắt đơn giản giữa anh và Heine. Jin tự tin có thể chạy trốn trong thời gian giới hạn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi cậu biết Người Chinh Phục Đồ Chơi của Heine có giai đoạn hai.
Trước tốc độ di chuyển phi thường, Jin vô năng chắc chắn sẽ bị bắt một cách dễ dàng, và bị cuốn vào vụ nổ tự hủy của con rối, phân rã đến từng phân tử. Hơn nữa, mất đi Gasta - trụ cột của chiến dịch, việc phục kích khắp trường cũng trở nên bất khả thi.
Khi ấy, đề xuất của Nina như lời mách nước của Đấng tối cao dành cho Jin.
Nhờ đó, cậu có thể vô hiệu hóa khả năng tự hủy của Kẻ Ẩn Náu Trong Gương cần xác định chính xác thứ mà mục tiêu sợ hãi.
Với mặt nạ và kỹ thuật thay đổi giọng, Nina có thể mạo danh Jin khiến Heine nhầm lẫn. Heine sẽ cho rối tự hủy nhắm vào Jin giả mạo, nhưng Nina sẽ không hề hấn gì. Do bị thời gian hạn chế của trận đấu thúc giục, Heine sẽ không thể ung dung kiểm tra kỹ lưỡng.
Kịch bản còn lại là Jin cải trang thành Nina bị Heine truy đuổi, rồi Nina thực sự thỏa mãn điều kiện chiến thắng sau khi tránh được vụ nổ tự hủy.
Tuy nhiên, kế hoạch vẫn còn nhiều sơ hở.
Việc sử dụng vật phẩm rõ ràng đáng ngờ như mặt nạ có thể khiến Heine nghi ngờ việc đánh tráo.
Vì vậy, Jin đã điều chỉnh kế hoạch.
Cậu thực hiện kế hoạch lớn là thổi khí gây mê hoặc vào phòng hiệu trưởng chỉ để tạo lý do đeo mặt nạ chính đáng.
Sau khi nói kế hoạch cho Nina và Emma, Jin vội vàng xâm nhập các cửa hàng đã đóng để mượn đồ hóa trang, bình xịt khí gây mê và các trang bị tiêu chuẩn của điệp viên, rồi chế tạo thiết bị tạm bợ và đặt trong đường ống dẫn đến phòng hiệu trưởng. Nhiêu đó thôi cũng vất vả lắm đấy.
Dĩ nhiên, cũng phải chuẩn bị cho trường hợp Heine tháo mặt nạ Nina. Với tính cách của hắn, chắc chắn hắn muốn nhìn thấy biểu cảm của nạn nhân.
Vì vậy, Nina đã dùng kỹ thuật trang điểm làm màu da và mắt giống Jin tới từng chi tiết, thậm chí cách biểu cảm và cử chỉ cũng bắt chước hoàn hảo. Thêm chất giọng và ngữ điệu gần như y hệt Jin.
Trong bóng tối chỉ có ánh đèn le lói từ mái trường, khó ai có thể nhận ra đó là Nina cải trang.
“...Thật điên rồ.”
Heine cười, dường như thích thú với thất bại của mình.
“Bởi vì, mọi thứ tùy thuộc quyết định của tôi phải không? Nếu tôi chọn cách giết bằng con rối bình thường thay vì tự hủy, các cậu sẽ bất lực thôi.”
“Muốn đẩy Cộng hòa quốc vào thế tội phạm rồi tuyên chiến, cách nhanh nhất là dàn dựng việc Nina bị bắt cóc. Bạch Kỵ Sĩ như anh sẽ không liều mạng để lại vết máu và mảnh thịt vương vãi khi giết người.”
“Còn thứ tự thì sao? Nếu tôi định giết Nina trước cậu, kế hoạch này đã thất bại.”
“Món tráng miệng để dành cuối cùng, đó là triết lý của anh phải không?”
“...Thật bất ngờ khi cậu có thể đọc được suy nghĩ của tôi sâu sắc đến vậy.”
Cuối cùng, Heine đã nhận ra nguyên nhân thất bại lớn nhất của mình.
Là do Nina, người mà anh nghĩ là đối tượng bị mình lừa, đã lừa anh suốt thời gian dài.
Là do bộ dạng đáng thương run sợ trước người anh trai khó lường, thực chất chỉ là diễn xuất nhập tâm lừa cả chính cô ấy.
Là do tư tưởng của anh bị vạch trần trước đôi mắt thấu suốt quái vật của cô ấy.
Cuối cùng, là do cô ấy đã vượt qua nỗi sợ hãi anh.
Cứ tưởng mình là kẻ săn mồi, Heine đã bị Nina dẫn dụ tinh vi, coi thường khả năng chuột bị dồn vào đường cùng quay lại cắn.
“Cứ làm bộ bình thản liệu có ổn không đấy?”
Jin ném chiếc đồng hồ trong túi áo khoác xuống chân Heine.
“Sắp hết giờ rồi đó.”
Sắp hết giờ là cách nói vô cùng ác ý của cậu.
Trước khi đồng hồ rơi xuống đất, trận đấu đã kết thúc. Siêu năng lực của Hiệu trưởng tự động kích hoạt, xóa đi ký ức của Heine về ngôi trường.
Dù là quái vật, cũng không thể chống lại luật tuyệt đối.
Heine quỵ xuống, vặn vẹo vì đau đớn. Jin chĩa khẩu súng đen nhánh vào anh.
“Tất nhiên, tôi biết mất trí nhớ vài tuần không là gì đối với anh. Cho dù bị đuổi khỏi trường, địa vị của anh vẫn không hề lung lay.”
“Ha ha... Mục đích của cậu... là khiến tôi sơ hở phải không?”
“Đúng vậy. Xin lỗi, nhưng trong khẩu súng này là đạn thật đấy.”
“Bị... chơi rồi. Thú vị thật. Hóa ra... đây là điều mình theo đuổi sao?”
Tư duy kẻ bất thường rất khó hiểu, nhưng Jin đoán trước được hành động tiếp theo của hắn.
Trong cơn đau đớn, Heine thò tay vào áo, định lấy ra lọ tro tàn để triệu hồi thêm con rối. Nếu thành công, việc giết Jin trước khi ngất xỉu là quá dễ dàng.
Nhưng Jin sẽ không để điều đó xảy ra.
Cậu nhớ về những ngày ở bên các ân nhân, ước mơ tương lai cùng đồng bọn.
Đặt tất cả vào ngón trỏ, nhồi sát ý vào con ngươi.
Trong súng có đạn thật là lời nói dối cuối cùng của Jin dành cho hắn.
Điện cực bắn ra từ nòng súng cắt đứt ý thức của tên quái vật, như lá bài tẩy quyết định để hắn nếm trải cảm giác kinh hoàng trước cái chết.
Đó là cách duy nhất để Jin giữ lời hứa với Nina, đồng thời trả thù cho các ân nhân.
“...Cảm ơn vì đã giải trí cho tôi. Nào, bắn đi.”
Heine mỉm cười hả hê, vuốt ve cơn giận của Jin.
Không phải Heine vờ gan lì, mắt hắn tràn đầy tự tin.
Tin chắc mình có thể đẩy Jin xuống địa ngục.
“Được hưởng phần thưởng đó trước khi bị người kia giết cũng không tệ.”
*
Số người biết điều đó trong tầng lớp thượng lưu Đế quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chân tướng của Hiệu trưởng Trường Đào tạo Siêu năng lực gia Quốc gia Haiberg – Zillwill Wieser, có lẽ là bí mật lớn nhất trong lịch sử dài của Đế quốc.
Người dân không biết phòng Hiệu trưởng cả năm trống không.
Họ cũng không biết siêu năng lực của Hiệu trưởng không chỉ cướp đi ký ức liên quan đến trường.
Họ không hề hay biết, từ việc thiết lập quyết đấu cần ký tên vào bản cam kết, điều khiển búp bê thiếc làm trọng tài, xóa ký ức người mất hết điểm, cho đến toàn bộ hệ thống trường - tất cả những siêu năng lực đó vận hành tự động, ngoài ý thức của chính Hiệu trưởng.
Người dân không biết.
Rằng khi Hiệu trưởng Zillwill Wieser lấy lại ký ức bị phong ấn, vũ khí tối thượng của Đế quốc - Kiến trúc sư Thiên đường - sẽ được kích hoạt.
“Siêu năng lực kỳ lạ của Hiệu trưởng, nếu phân tích kỹ lưỡng thì thực ra rất đơn giản.”
Giữa cơn đau não như bị thiêu đốt, Heine cười nói.
Vì anh thấy biểu cảm của Jin co rút khi được kẻ đã sát hại cha nuôi chỉ điểm quá buồn cười.
Dù ý thức mơ hồ, nhưng miệng anh vẫn linh hoạt:
“Ký vào bản cam kết, thỏa mãn điều kiện ghi trong đó, có thể cướp đi ký ức trường và một phần siêu năng lực của đối phương – đấy là bản chất siêu năng lực của ông ấy.
Trước khi nhập học, cậu cũng bị bắt ký nhiều giấy tờ phải không? Nghĩa là tại thời điểm nhập học, cuộc quyết đấu giữa cậu và Hiệu trưởng đã được thiết lập.”
Người có trí tưởng tượng phong phú thật đáng thương.
Jin Kirihara đã sợ hãi trước những gì sắp xảy ra tiếp theo.
“Tất nhiên, một người không thể sử dụng siêu năng lực phi thường đến thế. Chắc cậu không biết, sử dụng siêu năng lực liên tục sẽ làm tâm trí hao mòn cực độ. Quản lý hệ thống trường 24/7 là điều điên rồ.
Vì vậy, Hiệu trưởng quyết định tạm thời chuyển tâm trí mình vào siêu năng lực.”
Heine vẫn chưa hiểu tại sao việc đó lại khả thi.
Nhưng hiện tượng đó quả thực tồn tại, là sự thật không thể phủ nhận.
“Tác dụng phụ là cơ thể Hiệu trưởng bị phân hủy. Giờ đây ông ấy chỉ còn là thức thể, lang thang khắp trường bằng cách ký sinh vào thể xác mà ông ấy đánh giá cao.”
“Ký chủ là Gilrane Bloodnaught?” Jin nói với vẻ cay đắng.
“Vậy vụ truy quét kia...”
Cơn đau đầu chết người khiến cậu khó nói thêm.
Nhưng dường như Jin đã suy ra được kết luận chí mạng.
Đã quá muộn. Không còn hy vọng nào nữa rồi.
Sau khi nhận ra điều đó, kẻ lừa đảo khuỵu gối chống tay trên nền gạch với gương mặt tái mét.
-------------------
Lý do Hiệu trưởng chọn Gilrane - người thậm chí không phải là siêu năng lực gia - làm ký chủ, mãi là bí ẩn.
Nhưng vào sinh nhật lần thứ 10, Gilrane đã thức tỉnh siêu năng lực giống hệt Hiệu trưởng – Kẻ Không Được Ca Ngợi. Để duy trì hệ thống trường, cậu được trao năng lực phi pháp là cướp đi một phần siêu năng lực của học sinh bị đuổi học.
Bản thân Gilrane không hề nhận thức được mình đặc biệt trong mắt Hiệu trưởng.
Cậu cũng chỉ nghĩ siêu năng lực Kẻ Không Được Ca Ngợi là khả năng kết hợp nhiều siêu năng lực, cũng không hay biết cơn buồn ngủ triền miên là do não tiêu tốn năng lượng để xử lý siêu năng lực.
Hiệu trưởng ký sinh vào Gilrane để một ngày nào đó chiếm lấy cơ thể cậu, tiến hóa thành Kiến trúc sư Thiên đường - vũ khí tối thượng của Đế quốc.
Một kẻ thu nạp mọi năng lực, toàn năng và áp đảo tuyệt đối - sự tồn tại đó sẽ làm lung lay cán cân quyền lực thế giới. Đế quốc sẽ nắm quyền bá chủ thế giới, xây dựng thiên đường trần gian.
Và bước cuối cùng của kế hoạch là cuộc truy quét hôm qua.
Ngoại trừ số ít học sinh năm 2, 3 có thể trở thành ứng cử viên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn và Alice, những học sinh còn lại đều bị ép ký vào bản cam kết với lý do bịa đặt "truy tìm gián điệp Cộng hòa".
Bản cam kết có chứa luật đấu thật bằng mực chỉ hiện dưới ánh sáng đặc biệt. Khoảng 300 người đã ký tên sẽ tự động bị đuổi học, trao ký ức và năng lực cho Hiệu trưởng.
Cuối cùng, chỉ cần Gilrane tự ký vào bản cam kết đặc biệt, Kiến trúc sư Thiên đường sẽ được kích hoạt.
Hiệu trưởng sẽ chiếm lấy thể xác của cậu, tái sinh thành thực thể tuyệt đối với sức mạnh siêu phàm, ước mơ của tầng lớp thượng lưu Đế quốc.
Và nghi lễ đã hoàn tất.
Gilrane ký tên mà không hề nghi ngờ, rồi ngay lập tức mất ý thức như sợi dây căng bị cắt. Có lẽ bây giờ não cậu ta vẫn đang xử lý thông tin tốc độ cao, và nhân cách bản thân dần bị Hiệu trưởng ghi đè.
Khi tỉnh dậy, nhân cách của Gilrane sẽ bị thay thế bởi Hiệu trưởng, tiến hóa thành vũ khí tối thượng có thể biến thế giới thành địa ngục.
Vẻ tự tin giờ đây đã không còn ngự trên gương mặt của kẻ lừa đảo.
“Hờ, sai lầm thú vị đấy.”
Ngược lại, Heine rất muốn huýt sáo.
Bị đuổi học và xóa ký ức do thua cuộc trận quyết đấu - quá trình thường mất khoảng 1 tiếng rưỡi, rõ ràng đang chậm trễ.
Bình thường, đối tượng sẽ lập tức mất ý thức do không chịu đựng nổi quá trình xóa ký ức tốc độ cực cao.
Nhưng không hiểu sao, lần này lại khác.
Có lẽ do Heine từng tốt nghiệp trường Haiberg. Một lỗi nào đó xuất hiện, khiến quá trình xóa ký ức của Hiệu trưởng không thể hoạt động bình thường.
Mặc dù đầu đau như bị búa bổ, anh dần quen với cảm giác đó.
Nhân lúc này, anh kích hoạt siêu năng lực để giết tên lừa đảo tuyệt vọng cũng được.
Coi bộ may mắn vẫn ủng hộ mình.
Heine gượng dậy, lấy lọ tro từ túi áo ra.
“Cậu đã có vô số cơ hội để giết tôi, vậy mà...”
Bi kịch của tên lừa đảo vẫn chưa kết thúc.
Tuy Jin chưa nhận ra, nhưng vị thần chết khủng khiếp đang lượn trên đầu cậu.
Y bay lơ lửng nhờ tâm năng điều khiển, đồng thời điều khiển không khí xung quanh để duy trì thăng bằng.
Nội việc xuất hiện đã thể hiện sức mạnh siêu nhiên, một tên quái vật đích thực. Dáng vẻ vẫn là Gilrane Bloodnaught, nhưng bên trong đã hoàn toàn bị thay thế bởi Hiệu trưởng.
Hiệu trường dang rộng hai tay, hạ cánh êm ái không gây tiếng động.
Ngẫu nhiên, ánh đèn chiếu sáng phía sau tạo nên cảnh tượng thần thoại.
“...Chào mừng Hiệu trưởng.”
Chịu đựng cơn đau, Heine cúi chào theo lễ nghi quân đội.
“Kẻ phản bội ở kia. Ngài sẽ xử lý hắn chứ ạ?”
“...Ờ, tôi sẽ xử lý ngay tại đây.”
Hiệu trưởng đưa tay về phía gáy đầu Jin đang cúi gằm.
Từ lòng bàn tay phát ra tia sáng, rồi một khối tinh thể lấp lánh bảy màu xuất hiện trong nháy mắt. Tinh thể tràn ngập ánh sáng như muốn nổ tung, chờ thời khắc tiêu diệt tội nhân.
Siêu năng lực này rất giống Nhà Tang Lễ Vui Vẻ của Karen Ashby, học sinh được miễn thi tuyển đã bị đuổi. Hiệu trưởng đã cướp đi siêu năng lực cực mạnh này từ cô ấy.
“...Còn lời nào muốn nói không?”
Hiệu trưởng ban cho cơ hội cuối cùng, nhưng Jin không có phản ứng gì.
Có vẻ cậu không còn sức để mỉa mai nữa.
Heine cảm thấy buồn tênh. Tên lừa đảo vô năng đã dồn anh vào thế bí, giờ lại phải chịu kết cục bi thảm như thế này.
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
“...Hả?”
Tại sao?
Tại sao Hiệu trưởng hướng bàn tay về phía Heine?
Tại sao Jin Kirihara trong tình thế tuyệt vọng lại cười?
Tại sao dòng tinh thể ùa về phía này?
Không ổn. Phải mau chạy...
“...Ááááááááááááá!”
Bạo lực hàng loạt cắt đứt dòng suy nghĩ của Heine.
Tinh thể nuốt chửng cơ thể anh, đè anh xuống đất với sức mạnh tàn nhẫn. Anh đánh rơi lọ tro, không thể chống cự.
Tinh thể tiếp tục sinh sôi, áp lực đè lên cơ thể Heine càng tăng.
Xương trong người anh vỡ vụn kèm theo tiếng răng rắc, cơn đau xé não vượt xa cảm giác do xóa ký ức.
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không giết anh đâu. Chỉ nghiền nát tay chân thôi.”
Không biết từ lúc nào, Jin đã bỏ vai diễn kẻ thất bại, tiến đến gần với nụ cười tàn độc.
Cúi xuống như nói chuyện với trẻ mẫu giáo, kẻ lừa đảo nhìn vào khuôn mặt đau đớn của Heine, giả vờ lo lắng:
“Có đau lắm không? Kể em nghe cảm nhận đi, anh trai.”
“Th-thằng chết bầm! Thôi ngay... áááááá!”
“Cuối cùng, cái mặt nạ thờ ơ cũng rớt rồi. Anh cũng là con người bình thường thôi.”
Bị kìm chặt toàn thân, cộng với cơn đau dữ dội, Heine không thể phản kháng, thậm chí không thể tập trung suy nghĩ.
Trong tầm nhìn nhuốm đỏ và cảm giác nhục nhã, anh chỉ có thể gào thét:
“Nhưng... Hiệu trưởng đáng lý đã thức tỉnh rồi mà! Tại sao... lại giúp mày...”
“À, lúc truy quét, Gilrane đã bị bắt ký vào bản cam kết phải không?”
“Đ-đó là tác nhân kích hoạt! Vậy mà tại sao...”
“Bản cảm kết... là cái này ấy hả?”
Không biết từ lúc nào, Jin đã lấy ra một tờ giấy trắng.
Trên giấy có độ bóng nhẹ là những dòng chữ vô nghĩa. Bao gồm cả dòng chữ được viết bằng mực trong suốt chỉ có thể thấy dưới ánh sáng đặc biệt.
Điều đó có nghĩa là...
“...Mày đã đánh tráo à? Nhưng...”
“Dù là tôi cũng không thể lấy cắp tài liệu quan trọng như vậy. Vốn dĩ tôi còn không biết nơi cất giữ bản cam kết đặc biệt này, ngoại trừ mấy bản dành cho học sinh bình thường.”
“V-vậy thì tại sao...!?”
“Sao hỏi nhiều thế? Anh sẽ bị bảo là kẻ phiền phức đấy.”
Jin cố tình thở dài, liếc nhìn Gilrane đang ngáp dài.
“Từ đầu, toàn bộ kế hoạch có thành công hay không phụ thuộc vào quyết định của cậu ta. Vì anh thua cược hai lựa chọn nên mới bị đè bẹp thế này đấy.”
––––––––––––––––
◆ Một tuần trước ◆
Nhóm lừa đảo gặp Gilrane vào hôm trước khi nhận lời mời của Heine tham dự bữa tiệc thượng lưu.
Ba người Jin, Nina và Emma hẹn gặp nhau ở quán cà phê trên phố, ôn lại cách ứng xử tại bữa tiệc, rồi đón Gilrane đến muộn hơn giờ hẹn cả tiếng đồng hồ.
Vừa tới nơi, Gilrane đã ngáp dài liên tục. Chắc cậu ta sẽ cảm thấy rất phiền nếu phải nghe dẫn nhập vòng vo.
Ngay khi Gilrane ngồi xuống ghế, Jin nói thẳng:
“Để tôi nói thẳng. Cậu sắp bị Đế quốc giết.”
“...Chẳng hiểu gì cả. Tôi về được chưa?”
Gilrane nhăn nhó, định đứng dậy.
Trong tâm trạng mơ hồ, cậu chẳng có tinh thần để nghe chủ đề vô nghĩa.
Vậy thì, sao không đề xuất giải pháp cho vấn đề khiến cậu ta phiền não nhỉ?
“Gilrane, cậu có muốn biết nguyên nhân gây ra tình trạng buồn ngủ, mệt mỏi, uể oải mạn tính đã hành hạ cậu bao năm qua không?”
Rồi Jin bắt đầu trình bày một loạt suy đoán.
Rằng những vấn đề Gilrane gặp phải là do siêu năng lực của Hiệu trưởng - quản lý hệ thống quyết đấu và điểm số - bị kích hoạt một cách vô thức.
Rằng Hiệu trưởng vắng mặt bí ẩn đang âm mưu chiếm lấy thể xác của Gilrane.
Và rằng việc đó sẽ sớm được thực hiện.
“...Chờ đã, sao cậu biết những chuyện này?”
“Bởi vì cậu luôn đặc biệt.”
Jin lãnh đạm nói tiếp:
“Trước hết, siêu năng lực của cậu - Kẻ Không Được Ca Ngợi - vốn rất kỳ lạ. Một người không thể sử dụng đồng thời nhiều năng lực đặc biệt như vậy. Cho dù do đột biến gen, sự tồn tại phá vỡ quy luật tự nhiên đến thế quá bất thường.
Vì vậy, tôi đã đặt giả thuyết: siêu năng lực của cậu là 'có thể mượn siêu năng lực của người khác nếu thỏa điều kiện nhất định'. Dĩ nhiên, bản thân cậu không hề hay biết. Cậu chỉ nghĩ là ngẫu nhiên có thêm năng lực mới, rất tiện lợi.”
Miễn cưỡng gật đầu, Gilrane xác nhận đúng là thế.
“Ngoài ra, chúng tôi còn biết thông tin đáng tin cậy khác.
Học sinh bị đuổi học không chỉ bị xóa ký ức về trường, mà còn bị suy giảm siêu năng lực đáng kể. Cướp một phần siêu năng lực từ người thỏa điều kiện nào đấy, nghe có vẻ rất giống với siêu năng lực của ai đó đúng không?
Giả sử điều đó không phải ngẫu nhiên, mà thực sự là cùng một siêu năng lực thì sao? Có nghĩa việc cậu luôn buồn ngủ là do vô thức kích hoạt siêu năng lực của Hiệu trưởng?”
Jin nhìn sang Emma, người cung cấp thông tin về Karen đang lưu vong.
Nếu không nhờ cô ấy, suy luận này sẽ không hình thành.
“Chúng tôi chắc chắn điều đó từ hôm qua. Khi bị quân nổi loạn tấn công bất ngờ, cậu đã sử dụng vài siêu năng lực để chống lại chúng nhỉ?
Điều khiển quả cầu đen ngăn cơn mưa dao, bao bọc cơ thể bằng dòng điện, trói kẻ địch bằng chất lỏng nhớt, phát ra ngọn lửa từ hư không... Tất cả đều rất giống với siêu năng lực của những học sinh từng bị đuổi học.”
Quả cầu đen ngăn cơn mưa dao giống với siêu năng lực của Ted Lieber, đối thủ của Jin trong bài kiểm tra sàng lọc trước lễ nhập học. Với siêu năng lực Vệ Tinh Phản Trọng Lực ấy, Ted có thể tự do biến những quả bóng hơi bình thường thành quả cầu sắt và điều khiển chúng.
Jin nhớ trong 3 học sinh bị Ted đánh bại trước khi cậu kiếm chuyện, có người sở hữu siêu năng lực điều khiển dòng điện. Trong số các học sinh bị loại ở bài kiểm tra thực hành của Heine cũng có người có thể điều khiển chất lỏng nhớt giống kẹo mạch nha.
Và chỉ có Kẻ Thực Thi Hỏa Hình của Bennett Roar, học sinh được miễn thi tuyển từng đấu với Jin, mới có thể tạo ra ngọn lửa dữ dội từ hư không.
“À... tôi biết năng lực của mình giống Hiệu trưởng. Nhưng tại sao tôi sẽ bị chiếm đoạt cơ thể?”
“À, chỉ là phỏng đoán thôi. Nếu tôi là Hiệu trưởng thì sẽ làm thế.”
Nghẹn lời trong giây lát, Gilrane dường như cảm nhận được suy đoán của Jin không vô lý.
Nén cơn buồn ngủ, cậu lẩm bẩm:
“Cũng đúng... Nếu không có lợi ích tương xứng, tôi cũng sẽ không cho mượn siêu năng lực.”
“Chuyện là thế đấy. Và bây giờ... tôi muốn đàm phán với cậu.”
Jin đặt lên bàn một tờ giấy. Nội dung đơn giản chỉ là "Tôi không phải gián điệp", nhưng được viết lằng nhằng bằng nhiều cách diễn đạt khác nhau. Ở dưới có chỗ ký tên.
“Cái này là gì?”
“Giấy cùng loại với bản cảm kết quyết đấu. Và điều thú vị ở đây là...”
Jin lấy ra một thứ giống đèn pin.
Khi bật công tắc, đầu đèn phát ra ánh sáng tím độc đáo. Dưới ánh sáng tím, các dòng chữ trước đó vô hình bắt đầu hiện rõ trên giấy.
“Người ký vào đây sẽ bị đuổi học sau 3 tiếng đồng hồ”
Nhìn câu ngắn gọn được viết lẻn ở góc giấy, ánh mắt Gilrane bắt đầu thể hiện sự quan tâm.
Nhân cơ hội này, Jin đi thẳng vào vấn đề:
“Trong thời gian tới, nhà trường sẽ tập hợp học sinh lại và bắt họ ký vào đây. Sau khi ký, họ sẽ bị đuổi học và mất đi siêu năng lực cùng ký ức. Để tránh bị nghi ngờ khi các học sinh ký vào rồi đổ gục xuống, họ đã đặt khoảng thời gian trễ 3 tiếng đồng hồ.”
“Vì mục đích gì...?”
“Để gom hàng trăm siêu năng lực và biến cậu thành vũ khí tối thượng.”
Rất có thể đó chính là chân tướng của Kiến trúc sư Thiên đường.
“Cơ mà... cậu có được nó từ đâu vậy?”
Jin quyết định giữ bí mật nguồn gốc của bản cam kết, chỉ mỉm cười đáp lại.
Thực ra, nó được cung cấp bởi giáo viên Rudy mà nhóm Jin thân thiết, nhưng nếu sự thật bị lộ ra, Rudy sẽ phải chịu hình phạt nặng nề hơn cả tử hình.
“Theo tôi đoán thì... Gilrane, riêng cậu sẽ nhận được một bản cam kết đặc biệt. Mặt trước viết bằng mực thường nên nội dung giống nhau, nhưng phần quy tắc thật sự ẩn sau mực tím...”
“Là khi ký tên, cơ thể tôi sẽ bị Hiệu trưởng chiếm lấy?”
“Đúng vậy.”
Sau khi xác nhận Gilrane đã hiểu điều kiện tiên quyết, Jin mới vào vấn đề chính.
Cậu lấy một tờ giấy khác ra, đẩy về phía Gilrane.
“Đây là giấy có nội dung hoàn toàn giống với bản cam kết sẽ được phát cho cậu. Để chắc ăn, tôi cũng viết thêm vài dòng bằng mực trong suốt dành riêng cho tia tử ngoại. Nhưng giấy thì mua ngoài chợ bình thường thôi. Dù có ký vào đây thì thể xác của cậu cũng không bị chiếm đoạt đâu.”
“À, ra vậy. Cậu đang bảo tôi đánh tráo để qua mắt giáo viên nhỉ.”
“3 tiếng sau khi ký tên, cậu hãy giả vờ đau đầu đột xuất và bất tỉnh. Có lẽ người nhà trường sẽ đưa cậu nằm lên giường cẩn thận, lúc đó cậu có thể ngủ thoải mái cho đến khi hài lòng.
Cậu không cần phải lo. Heine giờ đang đam mê nghiền nát tôi và Nina, hoàn toàn không có hứng thú với cậu, nên nhất định sẽ không bị lộ đâu.
...Vậy nên, tất cả phụ thuộc vào quyết định của cậu.”
Theo Jin, Gilrane không có lý do gì để từ chối kế hoạch này.
Nếu Jin dạy kỹ thuật làm giả giấy tờ, Gilrane có thể đánh tráo mà không sợ bị phát hiện, bởi Đế quốc rất coi trọng cậu.
Vốn dĩ, nếu không chấp nhận kế hoạch này, bản thân Gilrane sẽ biến mất.
“Ừm... tôi hiểu ý cậu, nhưng mà...”
Bất ngờ thay, Gilrane lại do dự, gãi đầu suy nghĩ.
“Cậu có lý do gì để từ chối à?”
“Chuyện là, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Từ lúc 10 tuổi, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ thường xuyên, đầu óc lúc nào cũng mơ màng... Không còn cảm giác sống thật nữa. Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng quan tâm nếu bản thân biến mất.”
“...Ngốc vừa thôi. Nếu cứ thế này, cậu sẽ chết đấy. Cậu hiểu chứ?”
“Nếu ký vào đây, thay vì chết, tôi sẽ trở thành kẻ thù của Đế quốc phải không? ...Thật rắc rối, tôi không muốn vậy.”
Trước quan điểm hoàn toàn nằm ngoài dự tính của mình, Jin sững sờ.
Toàn bộ chiến lược phụ thuộc vào quyết định của chàng trai này. Sống đau khổ hay chết thanh thản – hai lựa chọn tối hậu ấy quyết định không chỉ số phận họ, mà cả thế giới.
Jin nhất định phải thuyết phục bằng mọi giá.
Ngay cả khi phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn nhất.
Nhưng khi cậu sắp mở miệng, Nina đột ngột cắt ngang:
“Tôi hiểu cảm xúc của cậu.”
Lúc này, Nina không còn đóng kịch nữa.
Cô ấy đối diện thẳng với Gilrane, phơi bày phần yếu ớt nhất bên trong mình.
“Cậu đang cảm thấy tuyệt vọng với thế giới này, nghĩ rằng mình không nên bám víu vào nơi đau khổ như thế này nhỉ.
Cách đây không lâu, tôi cũng giống cậu. Tôi sống trong sự dối trá, chỉ biết chờ đợi ngày bị vạch trần và bị giết. Tôi từng nghĩ, giá như mọi thứ nhanh chóng kết thúc thì tốt biết mấy.”
Nina, sinh ra là tiểu thư của gia đình Stingray, đã luôn sống trong cô đơn với lớp vỏ siêu năng lực gia.
Ngoài ra, cô cũng không vui khi có người anh ruột là quái vật khủng khiếp. Chuỗi ngày phải giả vờ mạnh mẽ, chịu đựng nỗi sợ hãi trong hoàn cảnh không có bạn bè xung quanh – nếu địa ngục có thật chắc cũng giống như thế.
Dẫu vậy, đôi mắt Nina lại đang chan chứa sự gắn bó với cuộc sống.
Cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
“Nhưng rồi, tôi đã gặp tên lừa đảo này. Cậu ta xảo quyệt, sống bẩn, nhưng chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Tôi tin tưởng cậu ta, và nghĩ rằng chiến đấu với số phận cũng không tồi.
Vậy nên, từ hôm nay trở đi, cậu hãy thử tin tưởng ai đó và chiến đấu đi. Dĩ nhiên là sẽ gặp nhiều vất vả, đối đầu với đám người như bọn quái vật thật sự đáng sợ, nhưng... cuộc sống như thế vẫn tốt hơn những ngày trôi qua vô nghĩa.”
Giọng nói của Nina thấm đẫm sự tha thiết.
Chẳng biết lời cô nói có chạm đến trái tim Gilrane không. Dù là kẻ lừa đảo tài ba, Jin cũng không thể hoàn toàn đọc được nội tâm người khác.
Nhưng, dẫu không có căn cứ, Jin vẫn tin chắc một điều.
Rằng Gilrane nhất định sẽ thuận theo kế hoạch của mình.
Jin mỉm cười dạn dĩ khi vũ khí tối thượng cầm lấy bản cam kết giả.
“Cậu đã chán ngấy từ lâu rồi phải không, Gilrane?”
“Ờ...”
“Theo tôi đi. Tôi sẽ cho cậu những ngày tháng kích thích đến ngất ngây.”
◆
Nghe Jin kể xong câu chuyện, Heine trố mắt kinh ngạc.
“Mày... đã giao phó vận mệnh của mình vào tay người lạ như thế ư?”
“Lại là một canh bạc khiến tôi rùng mình sau bao lâu không nếm trải đấy. Thật thú vị.”
“Điên rồ...”
Nhận xét của Heine hoàn toàn đúng.
Jin nổi da gà khi nghĩ đến hậu quả nếu Gilrane từ bỏ cuộc sống và không thực hiện kế hoạch đánh tráo bản cam kết. Hiệu trưởng - Kiến trúc sư Thiên đường - sẽ thức tỉnh theo ý muốn của Đế quốc, và bây giờ bọn cậu đã bị tàn sát dưới danh nghĩa thử nghiệm khả năng của vũ khí tối thượng. Còn sau đó thế giới sẽ ra sao, Jin không thể hình dung nổi.
Cho đến khi Gilrane tấn công Heine bằng siêu năng lực, vẫn chưa ai biết cậu có phản bội Đế quốc hay không. Thậm chí nếu Jin bị nghiền nát bởi tinh thể, cũng chẳng có gì bất thường cả.
Jin tin chắc Gilrane sẽ đứng về phía cậu, nhưng không có cơ sở nào cả.
Chỉ dựa vào trực giác mà đặt cược mạng sống, hành động hoàn toàn vượt sức hiểu biết của những kẻ lừa đảo tầm thường.
“...Vậy tại sao, tụi bây lại cất công quay lại trường?”
Câu hỏi này của Heine cũng dễ hiểu.
Nghĩ kiểu gì thì nhóm Jin quay lại trường cũng không có lợi ích gì.
Nếu Gilrane phản bội Đế quốc, việc Kiến trúc sư Thiên đường không thức tỉnh cũng tự động được ngăn chặn mà không cần làm gì. Vốn dĩ họ không có lý do gì phải chịu thêm nguy cơ bị giết chết.
“Chuyện đó, tất nhiên là để nghiền nát anh rồi.”
“Cái gì cơ...?”
“Tôi chẳng quan tâm thế giới sẽ đi về đâu... Nhưng ít nhất, tôi không muốn giao phó việc tính sổ với anh cho số phận.”
Tên quái vật đích thực, đã tàn nhẫn giết cha nuôi Rusty, khống chế Nina bằng nỗi kinh hoàng từ thuở bé, tàn sát hàng loạt đồng bào của Emma và cả ân nhân Gasta nữa.
Với tư cách là một con người, Jin phải đối đầu trực diện với hắn.
Không biết tự bao giờ, những đồng phạm như Nina, Emma, Casper cũng đã tụ tập lại. Họ nhìn Jin với vẻ mặt nghiêm túc. Gilrane mới tham gia cũng chờ đợi kết cục với thái độ chấp nhận mọi thứ.
Điều hướng về phía Jin từ những đồng phạm đã vượt qua tính toán lợi ích để liên kết với nhau là sự tin tưởng.
Thứ vững chắc vô hình mà trước đây tồn tại giữa Jin và Rusty.
Không biết Jin đã đi bao xa để có được thứ đó lần nữa.
“Chào nhé, Heine Stingray. Anh thua rồi.”
Dưới sự chứng kiến của nhiều ánh mắt, Jin bóp cò súng điện.