“Do phép màu mặc bộ váy trắng tinh khôi.”
Đó là câu trả lời mà các chính trị gia và các học giả thường dùng khi được hỏi: “Tại sao đất nước chúng ta lại bị coi là hang ổ quái vật?”
Khoảng ba mươi năm trước, một quả bom kiểu mới đã lấp đầy bầu trời thủ đô bằng màu trắng xóa, nhưng kết thúc chiến tranh không phải là thứ duy nhất mà nó mang lại.
Ngay bên dưới cột ánh sáng chọc trời trông như chiếc váy khổng lồ, trong đống đổ nát được bao phủ bởi sự chết chóc và tĩnh lặng, một phép màu đã được sinh ra.
Một năm ba tháng sau khi chiến tranh kết thúc là thời điểm cô gái ấy khiến cây bút chì lơ lửng trong không khí lần đầu.
Cô ấy đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi trong một vụ tai nạn, nhưng vẫn là biểu tượng của Đế quốc cho đến ngày nay. Trong số những đứa trẻ được sinh ra vào cùng thời điểm với cái chết của cô ấy, bắt đầu xuất hiện những siêu năng lực gia có thể thuần hóa phép màu còn tốt hơn cả cô.
Khi bọn quái vật tí hon trở thành người lớn, Đế quốc đã lấy lại được vinh quang trước đây. Cơ quan đặc vụ Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, chỉ bao gồm các siêu năng lực gia tinh nhuệ, đã được thành lập.
Chiến đấu, hoạt động tình báo, giữ gìn an ninh, ám sát người quan trọng... nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, họ trở thành nỗi khiếp sợ của người dân nước khác. Còn đối với người dân Đế quốc, họ như ánh sáng dẫn đến tương lai.
Trường Đào tạo Siêu năng lực gia Quốc gia Haiberg là tổ chức giáo dục xuất sắc nhất, tập trung các ứng viên gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn. Trong số gần ba trăm học sinh theo học, chỉ có mười mấy người tốt nghiệp mỗi năm. Giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt, các học sinh sẽ phải vận dụng hết những gì mình có để leo lên đỉnh, thậm chí hất cẳng bạn học của mình.
Ngôi trường này chính là bộ phận đầu não duy trì sức mạnh vô song của Đế quốc.
Từ giờ, các em sẽ bước chân vào xã hội cạnh tranh khốc liệt. Mong các em hãy ghi nhớ kỹ điều đấy.
========================
Đọc xong lời mở đầu của quyển sách được phát cho trước khi lên xe buýt, Jin Kirihara thở dài.
Xe đã chạy được ba tiếng đồng hồ, thành thử nãy giờ cậu phải đọc đi đọc lại mấy câu sáo rỗng mà ai đó đã bịa ra mặc dù không có hứng thú với chúng.
Từ góc bên phải hàng ghế cuối cùng, cậu nhìn bao quát bên trong xe. Các nam thanh nữ tú mặc đồng phục cùng loại, lấp đầy 30 chiếc ghế, đang nhốn nháo nhìn xung quanh.
Cũng hợp lý thôi. Vì trong tuyến đường được thông báo trước đâu có đi qua lòng núi như thế này.
Cô gái ngồi cạnh Jin hỏi trong lúc ngó ngả ngó nghiêng:
“Nè, Jin-kun. Theo cậu thì hình huống này là sao?”
Lúc tự giới thiệu, nhỏ ấy xưng mình là Ema Liquorice. Tình hình bất ổn và bầu không khí tươi sáng do mái tóc ngắn màu cam tạo ra chẳng hợp với nhau cho lắm.
Jin có thể giả vờ ngủ, nhưng dù sao thì cậu cũng chẳng có gì khác để làm cho đến khi xe buýt ngừng, nên đành trả lời câu hỏi ấy:
“À, tôi nghe nói người tài xế kia khá nổi tiếng trong ngành.”
“Vậy ư?”
“Ờ, mấy chuyến xe anh ta lái hay gặp tai nạn lắm.”
“T-tai nạn!? Chúng ta sắp nhập học kia mà...”
Jin biết lý do xe buýt đi đường này, và nó chả liên quan gì đến tai nạn cả. Tại thấy Ema dễ thương với cả tin quá nên cậu quyết định bịa chuyện trêu nhỏ tiếp:
“Tôi còn nghe kể rằng điểm đến của anh ta là thị trấn lân cận cách có 30 phút đi xe, nhưng anh ta đã bị lạc đường nặng đến mức phải lái xe qua đồng cỏ và sa mạc trong nhiều giờ, cuối cùng thì bị lính gác ở biên giới chặn lại. Vậy mà anh ta vẫn không bị sa thải mới ghê.”
“Cái này đâu còn ở mức độ dở định hướng nhỉ...?”
“Ờ. Thật ra thì anh ta là một tên biến thái có sở thích chở hành khách đi lòng vòng. Chẳng phải hôm nay trông anh ta rất cao hứng sao?”
“Rốt cuộc thì cậu nghe được mấy điều đó từ ai vậy?”
“Cha tôi. Ổng là bạn của giám đốc công ty anh ta đang làm việc. Vị giám đốc ấy còn bảo là sẽ sa thải anh ta ngay khi có cơ hội nữa.”
“Ơ, cậu đang bịa chuyện có phải không? Làm sao đây, tớ hết biết đâu là sự thật luôn rồi...”
“Cậu có nghĩ chúng ta đang ở trong một câu chuyện tiểu thuyết, và mấy tình huống như thế này sẽ liên tục xuất hiện không?”
Nói xong, Jin tự phục cái miệng của mình quá xá. Xạo sự riết giờ nó thành bệnh nghề nghiệp của cậu luôn rồi.
Ema bối rối không biết thật giả ra sao, nhưng có lẽ cũng vì thế mà nỗi lo lắng và sợ hãi của nhỏ đã vơi đi được phần nào, nên nhỏ không hỏi thêm câu thừa thãi nào nữa. Các học sinh khác trong xe cũng sớm lấy lại được bình tĩnh.
Ở trường Haiberg, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Nội sự tồn tại của đám học sinh này đã phủ nhận thường thức của thế giới kia mà. Nếu cần thì chúng có thể thay đổi quy luật vật lý, dăm ba vụ tai nạn có là gì cơ chứ.
Không lâu sau, xe buýt đột ngột dừng lại. Trong khi các học sinh hồi hộp đan xen lo lắng thì một người đàn ông mặc vest, vẻ bề ngoài hơn 40 tuổi, bước lên xe.
“Tới nơi rồi! Tất cả mau xách hành lý xuống đi!”
Xe buýt đang nằm trên con đường rừng chỉ đủ rộng để một chiếc đi qua, hai bên lề cây cối mọc um tùm. Xung quanh chả thấy tòa nhà nào cả. Bảo đây là đích đến thì họa điên mới tin, nhưng đám học sinh chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo chỉ thị.
Vừa bước xuống xe, Ema ngoái đầu với vẻ mặt thắc mắc:
“Đấy, có tai nạn gì đâu!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đùa tí ấy mà.”
“Ôi, sao cậu phải nói xạo như thế chứ?”
“Ngôi trường mà chúng ta sắp vào học là nơi rất khắc nghiệt. Lừa bịp và đấu đá diễn ra như cơm bữa. Tôi chỉ muốn nhắc cậu cảnh giác thôi.”
“Ồ, hóa ra là thế... Cảm ơn cậu nhé.”
“Không có chi. Mai mốt có gì hợp tác nhé.” Jin tươi cười. “À mà Ema nè, tôi thấy cậu vẫn còn ngô nghê lắm. Nếu cậu không chê, để tôi dạy cho cậu vài mẹo để sống sót ở trường Haiberg nhé.”
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi. Coi như chúng ta có duyên. Bình thường thì tôi sẽ lấy 30 nghìn eru, nhưng với Ema thì tôi chỉ lấy 50 nghìn eru...” Đang huyên thuyên thì Jin vội dùng tay chụp miệng mình lại. “À không, quên những gì cậu vừa nghe đi. Tại thấy cậu ngu ngơ quá nên...”
Mặt Ema ngây ra. Dường như lời vừa rồi của Jin đã bị tiếng nói rôm rả của các học sinh xung quanh lấn át mất.
Jin nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời thầm nguyền rủa cái lưỡi bép xép của mình. Bệnh nghề nghiệp mà đến mức này thì là giai đoạn cuối luôn rồi.
Mục đích mình có mặt ở đây không phải là kiếm tiền, Jin nhắc nhở bản thân lần nữa.
Việc đại sự kéo dài ba năm sắp tới khó hơn mấy phi vụ trước giờ. Cậu không được hành động bất cẩn ở chốn công cộng như thế này.
“Cơ mà, Jin-kun nè. Giờ sao nữa nhỉ?”
“Ai biết. Chắc sẽ có giải thích thôi.”
Người đàn ông mặc vest đứng trước cả đoàn, chỉ với một cái hắng giọng đã dập tắt không khí huyên náo. Sau khi xác nhận rằng mọi sự chú ý đã đổ dồn vào mình, ông ta bắt đầu nói bằng giọng nghiêm nghị:
“Xin chào các tân học sinh.”
Một thoáng lo lắng hiện trên gương mặt các học sinh. Một đứa toan phát biểu ý kiến thì đã bị thầy giáo giơ tay ngăn lại, rồi nói tiếp với vẻ thờ ơ:
“Ờ, ta biết tụi bây muốn nói gì. ‘Tụi em đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh rồi kia mà’, ‘Không phải bây giờ chúng ta sẽ tới lễ khai giảng sao?’, ‘Thế này thật không công bằng’, vân vân... Năm nào ta cũng phải nghe mấy câu như vậy hết. Riết rồi ta muốn xin nghỉ việc quá.”
Các học sinh nín thở trước lời nói mang ý thù địch và khinh miệt.
“Đầu tiên, để ta báo cho tụi bây biết. Trường Đào tạo Siêu năng lực gia Quốc gia Haiberg không phải là tổ chức từ thiện! Bọn ta không thể chấp nhận đám thường dân bất tài. Tụi bây nghĩ Đế quốc đang đổ bao nhiêu tiền vào chương trình giáo dục này? Tiền trợ cấp hàng tháng cho tất cả học sinh là một ví dụ điển hình. Đó là khoản trợ cấp dành cho các siêu năng lực gia đầy hứa hẹn muốn gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, không phải dành cho bọn tép riu bẩn thỉu!”
“Nói hơi quá rồi đó ông chú...”
Jin lẩm bẩm nhỏ xíu để không ai có thể nghe thấy. Giọng điệu chẳng hề che giấu sự phân biệt đối xử với kẻ bất tài khiến cậu muốn bật cười.
“Thông thường, nhà trường sẽ tống cổ hết mấy con lợn đạt điểm thấp tè trong kỳ thi tuyển sinh như tụi bây, nhưng Hiệu trưởng tốt bụng đã rũ lòng thương xót. Đứa nào vượt qua được bài kiểm tra cuối cùng bắt đầu ngay sau đây thì sẽ giành được quyền nhập học chính thức. Hiểu chưa hả, bọn lợn? Ba mươi đứa bây đang đứng trên ranh giới đậu rớt đó!”
“Bài thi sàng lọc”, lời thì thầm của ai đó lọt vào tai Jin.
Dường như vài học sinh đã nghe đồn về nó, người nào trong số họ cũng đều đang siết chặt nắm tay chịu đựng sự nhục nhã. Thân là siêu năng lực gia, trước giờ luôn gánh trên vai kỳ vọng của những người xung quanh, họ không ngờ rằng mình nằm trong nhóm 10% tệ nhất cần được sàng lọc.
Ở đây là vậy đó. Có là siêu năng lực gia thì cũng chả ích gì. Chỉ những ai sống sót được sau ba năm học mới có thể nắm bắt được gì đó.
“Giờ ta sẽ giải thích nội dung của bài kiểm tra.”
Sau khi chắc rằng sắc mặt tất cả học sinh đều đã thay đổi, thầy giáo lại mở lời:
“Từ đây xuống núi phía Tây Bắc sẽ tới được trường. Nếu tụi bây nhanh chân thì có thể đến đích trong vòng một tiếng đồng hồ. Lễ khai giảng sẽ bắt đầu sau hai tiếng nữa. Đứa nào tới trước thời điểm đó sẽ được nhập học chính thức. Ngược lại, lũ đần không tới kịp sẽ bị trục xuất ngay lập tức. Thông thường, bọn ta sẽ cho học sinh bỏ học chuyển đến trường đối tác, nhưng mấy con lợn tụt lại phía sau ngay tại đây thì xứng đáng bị đối xử như vậy.”
Dù hình phạt nặng nề, nhưng nội dung bài kiểm tra dường như rất đơn giản.
Jin thận trọng chờ đợi lời giải thích tiếp theo.
“Có hai quy tắc. Chúng rất quan trọng cho cuộc sống ở trường Haiberg sau này, nên tụi bây lắng nghe cho kỹ vào. Đầu tiên, tụi bây đã bị Hiệu trưởng ám thị trong kỳ thi tuyển sinh rồi.”
Hiệu trưởng trường này là Zillwill Wieser. Số người nổi tiếng hơn ông ta ở Đế quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thân là thành viên chủ chốt của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, ông ta là một huyền thoại thường được nhắc đến trong các truyền thuyết. Chả học sinh nào nhớ rằng mình bị ám thị, nhưng khi người ra đề là Hiệu trưởng thì dám có chuyện đó lắm. Dù ông ta có làm được bao nhiêu việc vượt tầm hiểu biết của nhân loại thì người ta cũng không ngạc nhiên.
Phớt lờ các học sinh bắt đầu xôn xao, thầy giáo tiếp tục giải thích:
“Ám thị mạnh lắm. Tụi bây khỏi nghĩ đến việc dùng siêu năng lực để loại bỏ nó.” Vừa nói, ông ta vừa gõ ngón trỏ vào thái dương của mình. “Cách thức nó hoạt động cũng đơn giản thôi. Khi thỏa điều kiện nhất định, đối tượng sẽ rơi vào trạng thái bị thôi miên. Theo thời gian, thông tin trong não đối tượng sẽ được xử lý, và lúc tỉnh lại ở bệnh viện lân cận thì đối tượng đã mất hết ký ức liên quan đến trường. Điều kiện kích hoạt lần này là chưa tới đích sau hai tiếng, nên tụi bây liệu mà tới cho kịp.”
Nét mặt toàn thể học sinh lập tức trở nên u ám.
Trường Haiberg không chỉ là tổ chức giáo dục, mà còn là cơ sở quan trọng chứa đựng nhiều bí mật quốc gia, thế nên họ có thực hiện các biện pháp ngăn chặn rò rỉ thông tin cũng là lẽ tự nhiên. Những gì thầy giáo vừa nói hoàn toàn hợp lý, các học sinh thực sự đang bị dùng ký ức làm con tin.
“Nguyên tắc thứ hai còn đơn giản hơn.” Thầy giáo dịu giọng lại. “Cấm gây chết người. Hết.”
Theo tuyên bố của thầy giáo, bài thi sàng lọc đã bắt đầu. Cứ cách ba mươi giây lại có một học sinh được gọi tên và thả vào rừng.
Thông thường, chắc sẽ chẳng có ai bị rớt trong bài kiểm tra mà chỉ cần đi bộ cũng hoàn thành. Có khả năng nhà trường sẽ đặt một số cái bẫy, nhưng e là khó có hiệu quả trong khu rừng rộng lớn như thế này.
Tuy nhiên, liệu có bao nhiêu học sinh nhận ra thầy giáo kia đã che giấu quy tắc quan trọng nhất nhỉ?
“Chỉ đi bình thường thôi thì một tiếng là tới rồi ha? Vậy thì bài kiểm tra này có ý nghĩa gì nhỉ?”
Ema, người hỏi câu đó, tuy giọng điệu có vẻ lo lắng nhưng nét mặt lại rất ung dung.
“Quan tâm làm gì. Cứ đến đích sớm nhất có thể là được rồi.”
“À, vậy thì tớ tự tin vào tốc độ đôi chân của mình lắm.”
“Thế thì tốt. Ráng lập kỷ lục mới nhé.”
Jin có thể nói cho Ema biết bản chất của bài kiểm tra, nhưng thay vì khiến nhỏ lo lắng, xạo sự đúng chỗ thì tốt hơn.
Cậu quan sát một vòng xung quanh. Những học sinh đang có mặt ở đây toàn đạt điểm thấp tè trong kỳ thi tuyển sinh, nên hiển nhiên không có bóng dáng người nổi tiếng nào. Mấy tay to như Gilrane Bloodnaught – được đồn đại là ứng cử viên sáng giá nhất cho chiếc ghế thủ khoa niên khóa, hay Nina Stingray – mang nhiều tai tiếng từ bé, chắc đang trực tiếp đến hội trường buổi lễ khai giảng. Dù vậy, trong đám này vẫn có đối tượng mà cậu cần cảnh giác.
Bên kia xe buýt, tại vị trí mà thầy giáo đang đứng ở lối vào rừng không thể nhìn thấy, có một thiếu niên đang trừng mắt với hai nam sinh. Jin vừa nói chuyện bình thường với Ema vừa để ý gã đó.
Ngoại hình hắn không giống mới 15 tuổi. Cơ bắp to lớn theo cả chiều ngang lẫn chiều dọc, ánh mắt hung hãn, giọng nói ồm ồm. Cạnh chân hắn có chiếc túi đủ to để chứa một đứa bé, đó cũng là một trong những yếu tố kích thích lòng hiếu kỳ của Jin.
“Đã bảo là cậu hiểu lầm rồi!”
Gã thiếu niên vạm vỡ nở nụ cười khiếm nhã với hai nam sinh vừa hét toáng như sắp khóc tới nơi, lẩm bẩm:
“Không, tụi bây đang có thái độ chống đối, hoàn toàn chẳng phù hợp với trường.”
“Tôi chỉ phàn nàn có tí thôi mà! Tự dưng bị vứt ở nơi như thế này thì...”
“Ngon. Tao sẽ coi đó là lời chỉ trích Hiệu trưởng.”
Nam sinh kia còn chưa nói hết câu thì đã mất dạng, hay nói đúng hơn là cậu ta bị một lực cực lớn thổi bay, lăn khoảng ba mét sau khi chạm đất và đâm sầm vào bụi cây.
“Cậu làm gì vậy hả...!?”
Nam sinh còn lại vội vàng kích hoạt siêu năng lực, bao bọc tay phải bằng một luồng sáng trông như dòng điện, nhưng còn chưa kịp phản công thì đã tái hiện cảnh mấy giây trước.
Sau khi bộc lộ vẻ mặt ngất ngây trước hiện tượng siêu nhiên mà mình vừa gây ra, hắn chợt quay sang Jin:
“Thế, mày nhìn cái gì hả, thằng phương Đông kia?”
Jin lúng túng, vội lấp liếm:
“Anh bạn hiểu lầm rồi. Tôi chẳng có hứng thú với anh bạn đâu.”
“Không, ánh mắt mày đang chứa đầy vẻ thách thức kìa.”
Tiếng ồn đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Đứng bên cạnh, Ema kéo mép áo Jin để giục cậu bỏ chạy, nhưng Jin chẳng mảy may dao động, đón nhận lời khiêu khích của đối phương.
“Coi bộ mày cũng muốn bị thanh trừng ngay tại đây nhể?”
“Thanh trừng...? Dùng từ lạ vậy? Anh bạn cũng chỉ là học sinh thôi mà hả?”
“Tao khác với đám lợn chúng mày. Tao có mặt ở đây theo mệnh lệnh của Hiệu trưởng.”
“Vụ này tôi mới nghe lần đầu á, Ted Lieber-kun.”
“Chà, thứ dân di cư như mày mà cũng biết tên tao sao? Vậy thì chắc mày cũng biết lý do tao cất công tham gia bài thi sàng lọc này nhỉ?”
Jin khì cười, đáp:
“Biết chớ! Do tinh thần hi sinh của anh bạn đã thức tỉnh chứ gì!”
“Là sao...? Mày nói dễ hiểu hơn chút coi.”
“Tức là lát nữa anh bạn sẽ trở thành vật xã stress cho tôi ấy mà.”
Các học sinh xung quanh bắt đầu xì xào khi nghe Jin phát ngôn liều lĩnh. Thầy giáo cũng đã nhận thấy điều bất thường ở đằng này.
Nhưng Ted không bận tâm, trừng mắt nhìn Jin từ khoảng cách gần đến mức đầu mũi của hai người sắp sửa chạm vào nhau.
“Mày có nhầm lẫn gì không? Tao không ngại giết mày ngay trong khu rừng này đâu.”
“Ủa? Hình như lúc nãy tôi nghe có quy tắc là không được giết chóc mà nhỉ?”
“Thứ rác rưởi như mày mà ngủm thì Hiệu trưởng mừng lắm đấy. Yên tâm đi.”
“Sao cũng được. Cơ mà, anh bạn có thấy gần quá không? Lỡ anh bạn bị hiểu lầm kỳ cục thì tôi không chịu trách nhiệm đâu à nghen.”
“Nãy giờ mày giỡn mặt với tao đó à...?”
Tại Jin cứ đánh trống lảng mãi nên Ted không thể nắm thế chủ động trong cuộc nói chuyện.
Đúng lúc sự nhẫn nại của Ted sắp đạt đến đỉnh điểm thì thầy giáo gọi tên hắn. Xem ra đã đến lượt hắn vào rừng.
“Tao nhớ mặt mày rồi. Liệu hồn đó, con lợn.”
“Đừng lo, Ted-kun. Lát nữa tôi sẽ chơi với anh bạn hết mình mà.”
Ted lườm Jin lần cuối rồi vác chiếc túi bự đến bìa rừng.
“Tính sao bây giờ, Jin-kun!? Tớ e là sắp có chuyện lớn...”
“Không có gì đâu. Thật ra thì tụi này thân nhau lắm.”
Jin bốc phét thêm câu nữa trong khi nhìn theo dáng lưng của mục tiêu đang đi xa dần.
◆
Mãi cho đến lúc còn lại có ba người thì Jin mới được gọi tên. Trên đường đi, cậu liên tục vấp phải đất mùn và rễ đại thụ. Thầy giáo đã nói rằng nếu nhanh chân thì có thể đến đích trong vòng một tiếng đồng hồ, nhưng điều đó không hề dễ dàng đối với một học sinh 15 tuổi. Ema, đã vào rừng trước cậu một chút, chắc cũng đang gặp khó khăn.
Trong một số bụi cây và thân cây rỗng có đặt máy ghi hình, nhưng hình như không đủ số lượng để quan sát toàn bộ khu rừng. Điều đó có nghĩa là bài thi sàng lọc này chẳng quan trọng lắm, các giáo viên lo tập trung chuẩn bị cho buổi lễ khai giảng hết rồi.
Đang vừa đi vừa căng mắt vểnh tai đầy cảnh giác, Jin chợt phát hiện bóng dáng một cô gái đang ngồi tựa lưng vào thân cây.
“Cậu đang làm gì thế, Ema?”
Jin bước tới gần và hỏi, ngạc nhiên trước nụ cười tươi rói không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
“A, tới rồi! Jin-kun nè, sao ta không đi cùng nhau nhỉ?”
“Gì đây? Cơn ác mộng mới à?” Cảm thấy mình cần phải điều chỉnh kế hoạch, Jin thở dài thườn thượt. “Mà cậu ngồi đây chi vậy?”
“Thì, Jin-kun mới gây gổ với gã lúc nãy mà phải không? Để cậu đi một mình, tớ lo lắm.”
“Tôi đã bảo là không sao rồi mà.”
Jin đã nuốt mất vế sau: “Cậu tốt bụng quá đấy”.
Ema ít tiếp xúc với ác ý của người khác nên không nhận thức được mối nguy hiểm khi dừng chân tại đây. Thay vì đầu đất, cô chắc chỉ quá vô tư mà thôi. Tất nhiên, đó là một đức tính tốt trong xã hội thông thường.
“Ema nè, cậu có biết là chúng ta đang tham gia bài thi sàng lọc không?”
“Dĩ nhiên là biết rồi.”
“Vậy còn chuyện chúng ta sắp bị các học sinh khác tấn công?”
“Ơ!? Có chuyện đó sao!?”
“Oái, đừng lớn tiếng chứ!” Jin vội bịt miệng Ema lại. “Trong bài kiểm tra này, từng học sinh được cho vào rừng cách mỗi ba mươi giây, phải không nào?”
Đợi Ema gật đầu xác nhận xong, Jin nói tiếp một cách nghiêm túc:
“Tức là những ai vào rừng trước thì sẽ chiếm lợi thế áp đảo. Họ có thể nấp đâu đó mai phục, tìm sơ hở và tấn công bất ngờ những người vào sau. Chúng ta vào đợt cuối cùng, nên có trở thành mục tiêu của ai đó thì cũng chẳng lạ. Vì vậy, dừng chân gần lối vào như thế này là ngu... à nhầm, là không nên.”
“Nh-nhưng, tại sao các học sinh phải đánh nhau kia chứ? Thầy giáo có nói gì về chuyện đó đâu?”
Đến nước này, Jin đành nói ra sự thật:
“Hồi thi tuyển sinh, lão già hói có giải thích rồi mà. Tùy vào kết quả trong kỳ thi mà mỗi học sinh sẽ được cung cấp một lượng điểm nhất định.”
“Ờm... hình như để thăng tiến thì ta cần phải kiếm điểm trong bài kiểm tra mỗi hai tuần phải không nhỉ?”
“Phải. Ở trường này, những ai có điểm hàng tháng quá thấp sẽ bị trục xuất. Chả cần ví dụ xa xôi, nhìn chúng ta xem, vì thành tích đầu vào thấp tè nên tự dưng bị chở đi bỏ trên vách đá nè thấy không?”
“Ủa, nhưng nó có liên quan gì đến tình hình hiện tại?”
“Cậu nghĩ tại sao ông thầy vừa rồi lại che giấu nguyên tắc cơ bản như vậy?”
Ema vắt óc suy nghĩ, nhưng coi bộ chẳng có được câu trả lời nào. Sau một lúc, hết kiên nhẫn nổi, Jin bèn giải đáp:
“Thực chất thì cuộc tranh giành điểm số đã bắt đầu rồi đó.”
Gợi ý lớn nhất đó là quy tắc cấm gây chết người mà thầy giáo đã công bố. Những ai hiểu được bản chất của bài kiểm tra này sẽ có quyền đơn phương tấn công các học sinh nhiệt tình đi bộ đường dài. Hay nói cách khác, nhà trường không cần mấy đứa ngu thậm chí còn không nhận ra điều đó.
“Giờ thì cậu đã hiểu tại sao không nên dừng chân ở đây chưa?”
“Ưm... cảm ơn cậu. Tớ toàn hoàn chẳng nhận ra luôn.”
“Cơ mà, cậu không cần phải lo lắng quá làm gì. Chắc sẽ không có chuyện quá quắt xảy ra đâu. Mặt thầy giáo đó hiền khô còn gì.”
“Ơ, tớ chỉ thấy ông ấy là một quân nhân đáng sợ mà thôi...”
“Ắt là có gì đó ấm áp đằng sau gương mặt ấy. Biết đâu ông ta đặt ảnh gia đình trên bàn làm việc cũng không chừng.”
“Jin-kun thỉnh thoảng cũng biết nói điều tốt đẹp ha.”
“Tôi lúc nào cũng nghiêm túc hết á. Nè, nhìn đôi mắt trong sáng, chất phác này xem.”
“Đục ngầu với lươn lẹo thì có...”
“Chỉ tại ánh sáng hơi yếu thôi. Mà sao cũng được, ta mau đi thôi.”
Đối với Jin, vốn định hành động một mình, đây là tình huống ngoài dự tính. Nhưng dù sao thì cũng không ít người chủ động lập nhóm hai người, nên cậu quyết định cho Ema theo rồi tùy cơ ứng biến.
Đi cùng nhau được một hồi, Jin nhận ra rằng khả năng vận động của Ema thật phi thường. Nhỏ không hề bị hụt hơi dù đã cuốc bộ liên tục hai mươi phút với tốc độ khá nhanh, và động tác của nhỏ cũng rất uyển chuyển lúc nhảy qua mấy gốc cây khô hay tảng đá lồi lõm trên mặt đất. Nhỏ vừa đi vừa ngậm kẹo mút, nét mặt ung dung. Jin vốn ít vận động, nên muốn theo kịp cũng phải mệt bở hơi tai.
“Ema, cậu đi nhanh quá nhỉ?”
“A, xin lỗi! Tớ tưởng là mình đang đi chậm rồi.”
Mỗi lần Ema nói, que kẹo lại đung đưa ở khóe miệng.
“Siêu năng lực của tớ là tăng gấp đôi khả năng thể chất trong lúc ngậm que kẹo này. Cũng vì thế mà các giáo viên cấp hai đã đặt cho tớ biệt danh là Hiệp Sĩ Việt Quất.”
“Cậu dám tiết lộ cho tôi biết à?”
Chi tiết về siêu năng lực của mỗi người không nên cho ai biết. Siêu năng lực có nhiều hạn chế khác nhau, như điều kiện kích hoạt, thời gian duy trì, phạm vi hiệu quả, số lần sử dụng, v.v... Nếu để đối phương biết được những điều đó thì dễ thua lắm.
Tuy nhiên, điều kiện kích hoạt là ngậm kẹo thì khá dễ, ngay cả bản chất siêu năng lực cũng đơn giản, nên có nói cho người khác biết chắc cũng chẳng sao.
Đúng là trong cái rủi có cái may, Jin nghĩ.
Mặc dù kế hoạch ban đầu đã bị phá vỡ, nhưng có người sở năng lực tương đối mạnh như Ema bên cạnh, dù cậu có bị ai tấn công thì chắc cũng đủ sức đối phó.
Cuốc bộ được thêm một lúc thì Ema, đi phía trước một chút, hỏi:
“Tại sao Jin-kun muốn gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn?”
“Bà thầy bói mà tôi đã gặp ở con hẻm sau nhà nói rằng nếu tôi không tốt nghiệp trường Haiberg và gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, tôi sẽ xuống địa ngục trong vòng 5 năm.”
“Lời khuyên rõ ràng ghê ha...”
“Bà ta còn bắt tôi mua cái chum đắt đỏ, có lẽ nhờ nó mà tôi mới có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh.”
“Ch-chắc chắn là cậu bị lừa rồi! Tỉnh táo lại đi!”
“Không, nhờ cái chum cả đấy. Bởi vì tôi có phải là siêu năng lực gia đâu.”
“Nghe là biết nói dối rồi. Người không có siêu năng lực thì làm sao mà ứng tuyển được.”
Thói quen xấu của Jin là bịa ra các tình tiết phù hợp và thêu dệt thành câu chuyện để che giấu ý định thực sự của mình.
Dù sao thì cậu không thể tiết lộ mục đích thực sự ngay tại đây.
“Nè, Jin-kun. Kia là gì vậy?”
Ema đột ngột dừng lại. Trước mắt cô là một cảnh tượng hoang tàn.
Những cái cây trong bán kính khoảng 5 mét có những vết tích như bị dã thú xé, một số cây gãy từ gốc và đổ ngã. Chỉ cần nhìn vào những chỗ bị khoét trên thân cây cao ngoài tầm với của con người là đủ để nhận thức được rằng thứ gây ra vụ này không phải là sinh vật tầm thường.
“A, có ai đang nằm ở đó kìa! Ta mau đến giúp...”
“Khoan đã!”
Ema định chạy tới, nhưng Jin đã nắm lấy tay cô và kéo vào bụi cây gần đó.
Khi Ema yêu cầu một lời giải thích, Jin thận trọng thì thầm với cô trong lúc cảnh giác xung quanh:
“Kẻ gây ra vụ này vẫn còn ở đây. Hắn đang dùng người kia làm mồi nhử. Kiến thức săn bắt cơ bản đấy. Cậu mà vô tư đến gần thì e rằng sẽ bị tấn công bất ngờ, tiêu ngay lập tức.”
“Nh-nhưng, nam sinh đó đang bị thương mà.”
“Nhìn kỹ đi. Cậu ta không chảy máu, cũng không ngừng thở, mà chỉ đang ngất xỉu khò khò thôi.”
“Dùng từ tượng thanh ‘khò khò’ liệu có hợp không?”
“Tóm lại, ta cứ nấp một lúc xem sao đã.”
Xác nhận Ema gật đầu lia lịa rồi Jin mới yên tâm buông tay, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, một lực cực mạnh tác động lên bả vai Jin.
Cơn đau dữ dội chạy qua não cậu với tốc độ của dòng điện, giải phóng khỏi cơ thể cậu một tiếng thở hổn hển đầy thống khổ. Thông qua tầm nhìn rối loạn của mình, Jin đã tìm ra danh tính của thứ vừa mới tấn công.
Đó là một quả cầu lơ lửng giữa không trung. Bề mặt đen nhánh lóe ánh kim loại, cho thấy nó có độ cứng và trọng lượng không thể đánh giá bằng một cú va chạm trực tiếp.
Bước ra từ sau một cái cây lớn là gã học sinh cơ bắp cuồn cuộn mà Jin mới chạm trán trước xe buýt lúc nãy, Ted Lieber.
Xung quanh Ted lơ lửng hai quả cầu giống như quả vừa mới tấn công Jin, dễ khiến người ta liên tưởng đến hành tinh và các vệ tinh xung quanh nó.
“Vệ Tinh Chống Trọng Lực à? Tôi có nghe đồn về năng lực này.”
Nghe Jin chỉ đích danh năng lực, Ted cố tình huýt sáo.
“Thế thì chắc mày cũng biết điều gì sắp sửa xảy ra với mình nhỉ?”
“Chịu. Tôi sắp được cho xem xiếc đường phố chăng?”
“Mày vẫn còn giỡn mặt với tao nhỉ. Quả nhiên là mày cần bị thanh trừng.”
“Nào nào, bình tĩnh lại đi, mặt anh bạn căng quá hà. Sao anh bạn không thử soi gương nhỉ?”
“Đủ rồi! Nói chuyện với mày thật lãng phí thời gian!”
Cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc thì quả cầu đen đã lao tới chỗ nhóm Jin.
Áp dụng chiến thuật “bảy chọ”, cả hai trối chết chạy khỏi quả cầu. Tuy nhiên, sự khác biệt về tốc độ quá rõ ràng, họ không thể tránh khỏi trở thành con mồi cho quả cầu trước khi thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của siêu năng lực.
“Này, khả năng kiềm chế cảm xúc của anh bạn kém quá đấy! Bình tĩnh lại đi! Bổ sung nhiều canxi vào!”
“Jin-kun, như thế là mê tín đấy!”
“Ema, cậu biết tình thế căng thẳng là gì không?”
Vốn dĩ, việc hành động cùng Ema đã chệch khỏi kế hoạch ban đầu. Nếu Jin không nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch phụ thì có khi hai người thật sự sẽ bị giết.
“Ema, cậu phát động Hiệp Sĩ Việt Quất được không? Tôi cần sức mạnh của cậu!”
“Kh-không được đâu!”
“Cậu có thể tăng gấp đôi khả năng thể chất mà phải không? Thế thì tiện quá rồi còn gì! Cậu dư sức di chuyển nhanh hơn mấy quả cầu đó và hạ đo ván chủ thể kia mà!”
“Ý tớ không phải như vậy!” Ema nói một cách gượng gạo. “Năng lực đó... mỗi ngày chỉ dùng được một lần thôi.”
“... Hả? Cậu mới nói gì cơ?”
“Thì... lúc nãy tớ đã dùng năng lực ấy cho Jin-kun xem rồi mà phải không? Thế nên hôm nay tớ không còn phát động được nữa!”
“Đồ...” Cụm từ mà từ đầu tới giờ cậu ngần ngại nói cuối cùng cũng vọt ra khỏi miệng. “Đồ ngu! Đầu óc cậu chứa bao nhiêu bã đậu vậy hả!?”
Quả cầu đang bay trên trời dễ dàng đuổi kịp hai người, tăng tốc độ thêm một bậc và rơi thẳng xuống.
Jin nửa tuyệt vọng, trượt xuống dốc núi, dựa vào trọng lực mà lăn liên tục để né đòn.
Đúng như cậu nghĩ, quả cầu không nhắm đến Ema, mà chỉ truy sát một mình cậu.
Trừng mắt nhìn quả cầu đang lao đến với tốc độ khủng khiếp, Jin hét lên:
“Ema! Tôi sẽ không sao đâu, cậu cứ chạy trước đi!”
“Sao tớ có thể bỏ mặc cậu kia chứ!”
“Không sao đâu mà! Ngược lại, khả năng đặc biệt của tôi có thể làm liên lụy đến cậu đấy!”
Ted không cho Jin thời gian để chờ đợi câu trả lời. Cậu đứng dậy, khích lệ cơ thể đang đau nhức của mình để thoát khỏi quả cầu đang lao tới.
Cậu vừa chạy vừa tận dụng những thân cây và tảng đá mọc giữa dốc làm tấm khiên, thoát khỏi những đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc.
Ted không đuổi theo quá gần, bộ dạng trông như sẽ săn lùng Jin từ từ. Có vẻ như hắn thích chơi trò mèo vờn chuột.
Mặc dù sở hữu năng lực hệ điều khiển từ xa, nhưng bước chậm rãi xuống dốc là hành vi đặc trưng của người có xu hướng ưa thích tàn bạo.
Gã này là kiểu người cảm thấy phấn khích khi nhìn kẻ thù của mình bị nỗi sợ hãi và đau đớn giày xéo.
“Không đuổi theo cô ta à, Ted-kun? Nhìn xem, cô ta bỏ chạy một mình rồi kìa.”
Jin thử bán đứng Ema, song cậu biết việc đó chỉ vô nghĩa. Trái lại, cậu còn vui mừng vì tình huống một đấu một cho phép mình quay trở về chiến lược ban đầu.
Ted sau khi ngoái đầu thì quay mặt về phía Jin với nụ cười khinh khỉnh:
“Tao đã thanh trừng được bốn đứa, nên coi như hoàn thành vai trò rồi. Giờ việc cuối cùng tao cần làm đó là giết mày.”
“Hình như tôi mới nghe thấy từ ‘giết’ thì phải. Ảo thính chăng?”
“Tai mày thính đấy.”
“Cảm ơn. Tuy được khen nhưng tôi không vui cho lắm.”
Dù Jin tỏ ra ung dung, sự tự tin của Ted vẫn không hề lung lay. Hắn tiếp cận từng bước trong khi được bảo vệ bởi hai “vệ tinh” quay xung quanh.
“À mà, tao vẫn chưa biết tên của mày. Mày có thể cho tao biết trước khi tao giết mày không?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân cho kẻ đáng ngờ được.”
“Kẻ đáng ngờ á? Mày thật sự chẳng biết cái gì cả.”
Ted phì cười, lấy ra một phong bì màu trắng từ túi mình. Chiếc phong bì được bảo vệ bằng nhựa vinyl để tránh bị bẩn, như thể nó rất quan trọng.
“Đây là thư bổ nhiệm của Hiệu trưởng. Ta đã được chỉ định làm người gác cổng để đảm bảo không một con tép riu nào lọt qua do nhầm lẫn trong bài kiểm tra sàng lọc này.”
“Ảo tưởng sáng tạo ghê. Anh bạn nghĩ ra hồi nào vậy?”
“Thích nói gì cứ nói. Bởi thứ hạ đẳng như mày thì làm sao mà có cửa được trao đổi thư từ với Hiệu trưởng.”
“Ra vậy, kinh nhờ!”
Khoảng cách giữa hai người lúc này là khoảng ba mét.
Ted, trông hoàn toàn đắc thắng, cho ba quả cầu xoay trên đầu Jin. Những quả cầu quay tròn như trêu ngươi nạn nhân đã không còn đường thoát thân, từ từ hạ xuống trong lúc thu hẹp bán kính.
Giờ Ted chỉ cần ra hiệu một cái thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc. Jin khó mà tránh kịp ba quả cầu. Chúng sẽ lần lượt đập vào người cậu và nghiền nát xương cậu.
“À mà, Ted-kun nè. Có sự lựa chọn là bỏ qua cho tôi không?”
“Tất nhiên là không rồi. Mày bị đần à?”
“Chắc không?”
“Chắc như bắp.”
“Này, hãy bình tĩnh nói chuyện một lần đi. Tôi nói điều này là vì anh bạn đấy. Chứ nếu đánh nhau thật thì tôi không chắc là mình có thể nương tay đâu.”
“Thiệt luôn hả mày? Đến giờ phút này còn xổ ra được câu xạo ke như vậy...”
“Tôi không nói xạo đâu. Thật đấy. Chẳng có ai trên thế giới này trung thực bằng tôi hết á.”
Jin dùng tay phải tạo hình khẩu súng, chĩa đầu súng ngón tay vào tim Ted.
“Trong khi mày đang lấy lời dọa con nít ra để lòe tao?”
“Vậy thì thử nhé? Nếu anh bạn muốn chạy thì đây là cơ hội cuối cùng đó.”
Sau khi thở dài, Ted lại tiến về trước với nét mặt như quái vật vô tình.
“Lải nhải đủ rồi! Mau chết đi, con lợn!”
Điều đó có nghĩa là hắn đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng của mình.
Jin vừa thương hại gã thiếu niên đã rơi vào bẫy do thiếu bình tĩnh, vừa tuyên bố:
“Vậy thì rất tiếc, đời anh bạn tới đây là hết.”
Tại thời điểm đó, mặt đất sau lưng Ted phát nổ.
Đất mùn lá cây nổi lên và đổ ập xuống cơ thể đã bị tiếng nổ bất ngờ làm cho cứng đơ.
Thấy khói trắng bốc lên từ đầu ngón trỏ của Jin, Ted hiểu rằng đây là hiện tượng do siêu năng lực gây ra.
“Đùa chắc? Chẳng kịp nhìn thấy gì hết...”
“Kìa, Ted-kun. Sao đứng đần mặt ra đó vậy?”
Bị chĩa ngón trỏ vào lần nữa, toàn thân Ted toát mồ hôi lạnh.
Kể cả hắn có điều khiển mấy quả cầu tấn công Jin, thì trong khoảng thời gian đó hắn đã ăn 5 phát đạn rồi. Giữa hai bên có sự chênh lệch lớn về tốc độ.
Gạt bỏ niềm tự hào khi được Hiệu trưởng giao sứ mệnh gác cổng, Ted quyết định bỏ chạy.
Hắn ta lao xuống dốc, gần như lăn lộn, cố gắng tạo khoảng cách xa nhất có thể.
Tuy nhiên, tiếng nổ vẫn liên tục phát ra, mặt đất gần hắn cứ bung lên, nỗi sợ chết đang dần bắt kịp Ted.
“Chết tiệt! Mấy tảng đá vướng víu quá...”
Khu vực này có rất nhiều tảng đá nhô lên mặt đất, hạn chế lối thoát hiểm. Có lẽ vì Jin đã hoàn toàn đọc được chuyển động của Ted, nên tầm nhắm của những đòn tấn công càng lúc càng ít lệch.
Nếu đã không thể trốn thoát thì chuyển sang chế độ gan lì thôi!
Ted đưa ra nhận định đó là điều hoàn toàn tự nhiên.
“Sao thế, bỏ cuộc rồi à?”
Jin từ từ tiếp cận với một nụ cười trơ tráo như lần đầu họ giáp mặt.
“Vậy, anh bạn sẽ ngoan ngoãn đầu hàng chứ? Tôi hứa không giận đâu.”
“... Tao đã được Hiệu trưởng giao sứ mệnh. Nếu không đè bẹp mày thì tao không thể ưỡn ngực nhập học được.”
“Này này, đồng tử của anh bạn đang giãn ra kìa. Bình tĩnh một chút thôi cũng không được sao?”
“Nghe đây, thằng phương Đông. Tao nhất định sẽ giết mày. Cứ tung hết toàn lực đi.”
Dù bị chĩa ngón trỏ vào người, Ted vẫn nhìn Jin chăm chăm, không hề nao núng.
Quả thực không có cách nào để vượt qua đòn tấn công nhanh đến mức không thể nhìn thấy quỹ đạo.
Nhưng, tên này có thật sự định tấn công mình không?
Thực tế, hắn đã bắn vào mặt đất và buộc mình đầu hàng, ngay cả trong tình huống có thể kết liễu mình. Nếu đối phương không có ý định giết mình thì mình không cần phải tránh đòn. Tất cả những gì mình cần làm là điều khiển ba quả cầu va chạm vào hắn ở tốc độ tối đa mà không di chuyển khỏi vị trí này.
Rốt cuộc thì vẫn như mọi khi. Việc hành hung vẫn nghiêng về một phía mà thôi.
“Siêu năng lực của chúng ta hợp nhau vậy mà... Đáng tiếc thật đấy.”
Tiếng nổ lại phát ra, nhưng toàn trật.
Quả nhiên tên này không dám tấn công con người.
Ted cười khẩy, điều khiển quỹ đạo của ba quả cầu đang lơ lửng giữa không trung. Với tốc độ chóng mặt, chúng lao về phía Jin đang đứng im phía trước.
“Tôi định nói câu này từ lâu rồi...” Ngay cả khi đối mặt với cái chết đang đến gần, Jin vẫn không mất đi nụ cười trơ tráo. “Anh bạn ngây thơ thật đấy.”
Một vụ nổ nghe muốn điếc tai xảy ra trên đầu Jin, ngay trước khi ba quả cầu va vào cậu. Vô số các mảnh vỡ đen phân tán xung quanh.
Ted trố mắt ngạc nhiên, gào lên:
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy...!? Đ-đó là sắt đặc đấy! Làm thế nào mà mày có thể...!?”
“Chúng chỉ được đông cứng bằng siêu năng lực thôi, chứ bản chất của chúng là những quả bóng cao su kia mà. Nếu không, anh bạn đâu thể đựng ba quả trong túi.”
“Sao mày biết được...!? Chết tiệt!”
Hoàn toàn không còn cửa thắng, lần này Ted quay lưng lại và bỏ chạy thục mạng.
“À, chạy hướng đó không được đâu. Nguy hiểm lắm đấy.”
Jin chỉ ngón trỏ về phía Ted, kẻ đang cố trốn thoát bằng cách luồn qua những tảng đá và rễ cây. Nhếch đôi môi mỏng một cách mỉa mai, cậu nói bằng giọng tinh nghịch:
“Pằng!”
Vào khoảnh khắc ấy, bóng dáng Ted biến mất.
Tất nhiên, không phải hắn biến mất thật. Và cũng không phải cơ thể hắn nổ tung thành trăm mảnh. Chỉ là mặt đất dưới chân hắn đột nhiên sụp đổ, kéo hắn xuống với tốc độ rất nhanh.
Lúc Jin bước tới, Ted đã hoàn toàn rơi vào trạng thái thất thần trong khi ngập sâu trong bùn nhớt cao đến thắt lưng.
Hắn còn không nhận ra rằng thứ vừa kéo mình xuống đất chỉ là một cái hố.
Theo kế hoạch ban đầu, Jin nhặt dụng cụ màu đen mà mình đã giấu trong bụi cây gần đó. Cậu biết được từ cuộc dò la trước đấy rằng không có máy ghi hình nào được lắp đặt trong khu vực này.
Ted cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
“R-rốt cuộc là sao!? Làm thế nào mà mày có thể phá hủy được mấy quả cầu sắt!? Siêu năng lực của mày là gì!? Nói mau!”
“Hỏi nhiều quá, hổng muốn trả lời.”
“Cơ mà, đó chẳng phải là dụng cụ chích điện sao!? Mày chơi đểu quá đấy!”
“Nào nào, anh bạn quên luật rồi sao?”
Jin ấn đầu dụng cụ đang phát ra tia lửa điện vào cổ Ted. Trong lúc quan sát hắn la hét dữ dội, cậu khẳng định chắc nịch:
“Nếu không thể ra khỏi khu rừng này trong thời gian giới hạn thì anh bạn sẽ bị trục xuất và xóa trí nhớ. Làm thế nào mà một người mất trí nhớ có thể báo cáo những gì xảy ra ở đây được? Với lại, anh bạn có vẻ còn chưa nhận ra là mình đang bị lừa nhỉ?”
Bị lừa? Chuyện gì cơ?
Lẽ nào ngay từ đầu hắn đã dụ mình tới đây?
Những câu hỏi cứ thế nối tiếp nhau bị dòng điện chạy qua người hắn át đi.
Hình ảnh cuối cùng mà Ted nhìn thấy trong khi ý thức đang phai nhòa là tia sáng xấu xa lóng lánh sâu bên trong đôi mắt hình quả hạnh.
“Anh bạn thua rồi, kẻ dị giáo. Còn chả đáng để tôi gian lận.”
◆ Một tháng trước ◆
“Bài thi sàng lọc?”
Tiếng hét hơi to của Jin Kirihara vang vọng trong quán cà phê tọa lạc tại thành phố Ackas, nơi mà trường Đào tạo Siêu năng lực gia Quốc gia Haiberg trực thuộc.
Thiếu niên cao lớn ngồi đối diện với cậu tiếp tục với vẻ mặt tự hào.
“Phải, nó được tổ chức hàng năm dành cho những người đạt thành tích thấp. Các học sinh yếu kém sẽ chiến đấu để sinh tồn trong khu rừng gần trường.”
Đôi mắt Jin lấp lánh trong lúc cậu lướt bút trên sổ ghi chú của mình, như thể cậu đang khao khát những ngày tháng ở ngôi trường nguy nga nhưng khắc nghiệt.
Trên thực tế, hôm nay Jin đang đóng vai Chủ nhiệm Câu lạc bộ Báo chí của một trường trung học cơ sở ở địa phương.
Jin đã liên hệ với một thiếu niên tốt nghiệp tại trường trung học cơ sở ấy, đồng thời sắp sửa trở thành học sinh năm nhất của trường Haiberg, và đề nghị phỏng vấn cậu ấy như một phần chương trình cho tờ báo của trường.
Ban đầu, cậu ta từ chối lời đề nghị do lo ngại tính bảo mật, nhưng để thuyết phục cậu ta, Jin chỉ cần cho cậu ta xem bài báo phỏng vấn cũ được thực hiện bởi một siêu năng lực gia nổi tiếng cùng trường là đủ.
Những bức ảnh được sử dụng trong đó chỉ đơn giản là cắt và dán từ những bài viết nhỏ trên tờ báo quốc gia, văn bản và bố cục chẳng khác gì đồ giả của dân in ấn xoàng xĩnh, nhưng cậu thiếu niên kia chẳng hề nhận ra. Tất nhiên, cậu ta cũng không biết rằng Jin không phải là học sinh trung học, rằng bộ đồng phục học sinh của cậu là đồ vứt đi của một cửa hàng đồ cũ trong thị trấn, và rằng cậu đang dùng tên giả.
Cuối cùng, cậu ta đã đồng ý phỏng vấn với điều kiện không được dính líu đến thông tin cá nhân của học sinh cũng như chuyện nội bộ của trường.
Tuy nhiên, siêu năng lực gia thường ham khoe khoang. Cho nên, chỉ cần tâng bốc hợp lý thì muốn moi bao nhiêu thông tin từ họ cũng được.
“Anh kể chi tiết hơn được không? Tất nhiên là em sẽ không đưa chuyện đó lên báo đâu.”
Tuy Jin có cách để vượt qua kỳ thi tuyển sinh diễn ra vào tuần tới, nhưng dù kế hoạch có suôn sẻ đến đâu thì chắc chắn cậu vẫn sẽ đạt thành tích thấp.
Vì vậy, Jin đã xin những thông tin không được rò rỉ ra ngoài trường học, chẳng hạn như địa điểm tổ chức bài thi sàng lọc và nội dung hàng năm của nó.
“Nhắc mới nhớ, tuần tới là đến lễ khai giảng rồi nhỉ? Tân học sinh năm nay lại toàn là người nổi tiếng, ghét ghê. Hình như con gái của nhà Stingray cũng nhập học đấy.”
“Là Nina Stingray nhỉ. Em có nghe đồn.”
“Nghĩ đến chuyện học cùng lớp với quái vật như thế thôi mà nổi hết cả da gà. Nhưng dù sao thì cũng không liên quan đến kẻ có khả năng bị rớt lại phía sau như tôi. Nhân tiện, cậu cũng là siêu năng lực gia à? Chắc cậu cũng muốn vào trường Haiberg và gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn nhỉ.”
“Không không, kẻ tầm thường như em nào dám mơ tưởng đến điều đấy. Chắc em sẽ vào trường tư nhân nào đấy thôi.”
Sau khi nói dối trắng trợn, Jin thay đổi góc độ câu hỏi:
“Nhân tiện, khu rừng mà anh mới đề cập có cho phép học sinh vào không ạ? Chắc cấm hả?”
“Đâu có. Tại nó chỉ là một khu rừng bình thường thôi, chẳng ẩn chứa thông tin bí mật nào cả. Với lại, nó cách trường hơi xa một chút.”
“A ha ha, thì ra là vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Thế là Jin đã có được tất cả thông tin mình cần.
Sau khi xử lý các câu hỏi còn lại cho phù hợp, Jin bắt đầu lên kế hoạch nhằm vượt qua bài thi sàng lọc.
Nếu mục đích chỉ là sinh tồn thì nội dung kiểm tra ắt không khó.
Tuy nhiên, vì cuộc sống tương lai ở trường, Jin cần phải kiếm nhiều điểm nhất có thể, đồng thời gây ấn tượng mạnh mẽ cho các học sinh. Nếu được công nhận phần nào ở đây, kế hoạch tương lai của cậu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Vì vậy, trước hết, cậu cần chuẩn bị một con vịt thật nổi bật và dễ bị lừa
◆ Ba ngày trước ◆
“Vì ta đã nhận tiền nên được thôi. Nhưng rốt cuộc thì việc này để làm gì vậy?”
Câu hỏi được đặt ra bởi người đàn ông mặc đồ công nhân trong rừng lúc nửa đêm hoàn toàn hợp lý.
Khi nhận được ủy thác khó hiểu như chôn chất nổ có thể kích nổ từ xa và đào hố bẫy tinh vi khắp nơi trong khu rừng hoang vắng, người ta muốn xác nhận ý định của khách hàng là chuyện hiển nhiên. Ba người cấp dưới đang làm việc cũng tỏ vẻ hoài nghi.
“Như mọi khi thôi, ông Gasta. Có kẻ tôi muốn lừa ấy mà.”
“Chuyện xâm nhập vào hang ổ của bọn dị giáo ấy à? Vậy là nhóc định dùng chất nổ để khiến hắn nghĩ cậu là siêu năng lực gia?”
“Đại khái như thế.”
Jin bất giác cười khổ trước sự nhạy bén của ông chú đô con trạc tuổi bốn mươi.
Cậu đã quen biết ông Gasta, một thợ làm vườn, hơn sáu năm nay.
Các tác phẩm mà cậu đã đặt ông ấy làm rất đa dạng. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhờ ông ấy bố trí chất nổ và hố bẫy, cậu cũng từng ủy thác những việc to tát hơn như làm sòng bạc hay quầy bán vé đua ngựa trong một tòa nhà, thậm chí còn chuẩn bị vai quần chúng.
Ông ấy là một trong những người biết danh tính thật sự của Jin, sẵn sàng hỗ trợ cậu cạnh tranh sinh tồn ở trường với một khoản phí.
“Ở nơi có quá nhiều chướng ngại vật và đường thoát hiểm bị hạn chế như thế này, nếu bỏ chạy mà không suy nghĩ thì chắc chắn sẽ rơi xuống hố bẫy.”
“Kiếm ra được địa điểm thuận lợi cũng vất vả lắm đấy.”
Tuy chỉ là bài thi sàng lọc, nhưng nói bên phía quản lý không chuẩn bị con mắt giám sát nào thì đúng là khó tin. Ắt hẳn ít nhất cũng sẽ có vài máy ghi hình được lắp đặt.
Dù vậy, công nghệ hiện tại vẫn chưa thu nhỏ được kích thước của máy ghi hình, nên nơi có thể che giấu đương nhiên bị hạn chế. Nếu xung quanh không có bụi cây cao, nhưng có những tảng đá lộ ra trên mặt đất, dễ tạo ra điểm mù, thì không có vấn đề gì.
Miệng thì nói vất vả, nhưng chỉ cần nỗ lực đi bộ quanh khu rừng trong nửa ngày là đủ.
“Thế, nhóc tính giả vờ chạy trốn kẻ thù rồi dụ hắn đến đây à? Có chắc là mọi chuyện diễn ra êm xuôi không đấy? Đối thủ có siêu năng lực mà phải không?”
“À, đừng lo. Mấy tuần qua tôi nuôi vịt kỹ lắm.”
“Ơ hay, còn chưa nhập học kia mà? Nhóc đáng sợ thật đấy.” Gasta phà khói thuốc, cười khằng khặc. “Thế, nạn nhân tội nghiệp đó tên gì?”
“Ted Lieber. Ra đời và lớn lên ở Ibrick. Sinh nhật là ngày 2 tháng 8. Món ăn yêu thích là sườn bít tết. Từ nhỏ đã to con và hung hãn nhất lớp.
Sở hữu siêu năng lực Vệ Tinh Chống Trọng Lực, là khả năng điều khiển ba quả bóng sắt cùng một lúc. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất năng lực của hắn là làm cứng các quả bóng cao su như sắt rồi điều khiển chúng. Hắn đựng những quả bóng cao su trong một chiếc túi màu đen đặc chế, nên hay lo sợ va chạm mạnh.”
“Chà, chi tiết dữ!”
“Ở địa phương, hắn không có đối thủ. Thường giở hành vi côn đồ, năm trước còn sử dụng siêu năng lực để cướp bóc. Mọi người gần gũi đều biết thủ phạm là hắn, nhưng vì sợ bị giết nên không dám hó hé tiếng nào. Do ở nông thôn không có cảnh sát nào là siêu năng lực gia nên hắn rất tự tung tự tác.”
“Sao nhóc biết nhiều quá vậy? Bộ nhóc đã thuê thám tử à?”
“Không.” Jin lấy từ trong túi ra vài tờ giấy trắng. “Chính hắn đã cho tôi biết.”
Gasta dùng đèn pin soi mặt giấy, mắt lướt qua những dòng chữ viết đầy trên đó.
“Làm cách nào để phát triển siêu năng lực ạ? Xin hãy cho em lời khuyên!”
“Xung quanh em toàn là bọn ngốc nghếch thôi. Em muốn sớm nhập học và nhận được sự chỉ dẫn của thầy.”
“Hiệu trưởng, em sẽ đáp ứng mong đợi của thầy trong bài thi sàng lọc!”
Tuy không có đủ nghị lực để đọc hết, nhưng ông chắc rằng nét chữ thô kệch, ngô nghê, bẩn thỉu và những câu văn thu hút người đọc không ăn khớp với nhau.
“Lúc kết quả của cuộc thi tuyển sinh được công bố, Ted đã rất nổi bật ở trung tâm hội trường. Hắn đe dọa những người xung quanh không vì lý do gì, cáu tiết khi thứ hạng của mình nằm cuối danh sách. Một tên quá tự tin và thiếu thận trọng như hắn xứng đáng làm mục tiêu đầu tiên của tôi.”
“Nhóc định đánh bại kẻ nổi bật đầu tiên để mọi người xung quanh không coi thường mình?”
“Chính xác. Công nhận ông thông minh thật đấy.”
“Thật vinh dự khi được một cậu nhóc 15 tuổi khen ngợi.”
Tại trường Haiberg, nơi mà sự cạnh tranh về điểm số rất khốc liệt, hiển nhiên những người tham gia bài thi sàng lọc sẽ là đối tượng bị nhắm tới đầu tiên nếu họ không giỏi bằng những người khác. Nếu bị một đám học sinh nhắm đến cùng lúc thì coi như tiêu tùng. Do đó, lập thành tích đánh bại người có thực lực ngay từ đầu là việc cần thiết.
“Tôi đã đút túi hắn phong bì có chữ ký của hiệu trưởng, kèm một lá thư bên trong. Nội dung bao gồm tổng quan về cuộc thi sàng lọc, và yêu cầu hắn đóng vai trò làm người gác cổng ở đó.
Hiệu trưởng Zillwill Weiser là người có khả năng độc nhất vô nhị, đến nỗi không ai trên đất nước này không biết về ông ấy. Nếu đột nhiên tìm thấy lá thư từ người như vậy trong túi của mình, hắn chắc chắn sẽ nghĩ bản thân đang được đặt kỳ vọng vào. Sau đó, tôi chỉ việc trao đổi thư từ và trích xuất thông tin cá nhân của hắn, những điểm yếu của siêu năng lực, vân vân.”
“Trao đổi thư từ...? Nhóc đã giả làm Hiệu trưởng để trao đổi thông tin với Ted sao? Nhóc có chắc là không bị lộ không?”
“Đây gọi là hiệu ứng hào quang đấy. Loại người như thế sẽ không nghi ngờ lời nói của người có quyền lực đâu.”
“Nhưng, còn địa chỉ thì sao? Nhóc đâu thể để hắn gửi thư đến địa chỉ nhà của Hiệu trưởng chứ hở?”
“Tôi đã sống gần hai tuần trong một nhà trọ rẻ tiền gần trường, và thư từ của Ted được gửi đến đấy. Có lẽ hắn nghĩ chúng được chuyển đến một biệt thự lớn nào đó ở ngoại ô thị trấn. Hắn ở rất xa, nên không có cách nào để xác minh tính xác thực của địa chỉ.”
Nghe đến đó, Gasta ôm bụng cười.
“Nhóc làm quá rồi đấy.”
“Phải bỏ công sức thì mới câu được vịt chớ!”
“Không, ý ta nhóc đã trở nên đáng tin cậy hơn.” Gasta nói một cách cởi mở. “Đứa trẻ ngày nào còn bám lấy ông Rusty mà giờ đã...”
“Tự dưng xúc động cái gì vậy hả, ông chú?”
“Xúc động chứ! Vì nhóc đã trở thành một kẻ lừa đảo xuất sắc mà... Thế, hôm đó nhóc tính xơi con mồi như thế nào? Dù có đặt bao nhiêu cái bẫy đi nữa, nếu nhóc bị siêu năng lực nghiền nát thì cũng như không.”
“6 giờ 24 phút sáng vào ngày diễn ra lễ khai giảng, Ted sẽ lên toa thứ năm của chuyến tàu đầu máy hơi nước xuất phát từ Ibrick. Tôi đã mượn tên của Hiệu trưởng và gửi cho cậu ta một vé tàu đường sắt.”
“Tại sao nhóc làm thế?”
“Để đánh tráo chứ chi, ông Gasta.”
Jin cười nhẹ như để chào đón cảm giác phấn khích sắp ập đến.
“Hiệu chiếc túi và quả bóng cao su hắn sử dụng đã được xác định qua một lá thư. Tất cả những gì tôi phải làm là lợi dụng lúc hắn đang ngủ trong chuyến đi dài để thay chiếc túi đựng ba quả bóng cao su bằng chiếc túi giả mà tôi đã chuẩn bị. Tất nhiên, mấy quả bóng trong chiếc túi đó chứa chất nổ có thể kích nổ từ xa.”
“Ra vậy. Khoảnh khắc hắn nắm chắc phần thắng khi đối đầu với cậu, tay không tất sắt, những quả bóng sắt mà hắn tự hào sẽ vỡ tan thành trăm mảnh. Đúng là cơn ác mộng nhỉ.”
Gasta không thể không cảm thấy tội nghiệp cho cậu bé sắp trở thành nạn nhân của trò bịp do Jin bày ra. Cậu ta sẽ không bao giờ đoán được rằng mình đã bị đưa vào tầm nhắm từ mấy tuần trước khi nhập học.
Có lẽ đến tận thời khắc bị Jin đánh bại, Ted cũng không nhận ra mình đã bị lừa.
“Nè, ta hỏi thêm một câu được không?”
“Bác cứ hỏi, ngoại trừ vấn đề riêng tư.”
“Tại sao nhóc phải làm đến mức đó? Chắc không có chuyện gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn là ước mơ từ nhỏ của nhóc là đâu nhỉ.”
“Ậy, đó là câu hỏi hết sức riêng tư rồi.”
“Để trả thù à?”
“Không phải. Tôi đơn giản là thích lừa người thôi.”
Ánh trăng bị những đám mây dày che khuất, ý định thực sự của Jin chìm trong bóng tối.
“Một kẻ lừa đảo tầm thường tìm cách bước vào ngôi trường đầy những siêu năng lực gia, nghe giống phim hài mà phải không?”
◆
Jin dùng sợi dây thừng trong balô của mình kéo Ted đã ngất xỉu lên khỏi hố, sau đó ném dụng cụ chích điện xuống hố và phủ đất lên. Cậu sẽ bảo nhóm Gasta phi tang chứng cứ sau.
“À, quên mất.”
Jin kéo Ted đi một đoạn ngắn rồi nhét mảnh giấy vào trong áo khoác của hắn. Trong đó liệt kê một số bằng chứng về hành vi sai trái do chính hắn tâm sự với cậu.
Nếu ghi thêm số tiền vòi vĩnh và nơi nhận chi phiếu, có khi Jin sẽ lấy lại được chi phí mà lần này đã bỏ ra. Xem xét thu nhập của cha hắn, số tiền đó chẳng là gì cả.
Có điều, vì Ted sẽ mất trí nhớ về trường học, nên khả năng cao là Jin sẽ không lấy được tiền bịt miệng. Nhưng điều đó không quan trọng. Mục đích của cậu đâu phải là kiếm tiền.
Dường như do ảnh hưởng ám thị của Hiệu trưởng, con số 95 đột nhiên xuất hiện trong đầu Jin.
Số điểm đó có lẽ bao gồm phần mà Ted lấy từ các học sinh khác. Nó không phải là con số mà Jin hình dung ban đầu, nhưng cũng tạm.
Sau đó, hành trình của Jin diễn ra suôn sẻ mà không gặp bất cứ kẻ thù nào. Cậu cán đích với thời gian còn lại vẻn vẹn có ba phút.
Trong lúc vỗ về Ema xáp tới với nước mắt giàn giụa, Jin nhận thấy mình đang bị dòm ngó từ mọi hướng.
“Ê, hắn...”
“Gì chứ, hắn còn sống à?”
“Gã Ted kia trông có vẻ mạnh hơn mà...”
Phản ứng của các học sinh gần giống như dự đoán của cậu.
Cũng nhờ tài đạo diễn để Ted trở nên nổi bật trong mắt mọi người mà Jin đã đạt số điểm cần thiết và được đánh giá là “nhân vật không nên liều lĩnh gây sự”.
Khi đã hết thời gian giới hạn, thầy giáo mở miệng:
“Hết giờ. Còn 18 người à...? Tụi bây trụ khá nhỉ.”
Trong khi các học sinh cau mày vì câu nói mỉa mai, Jin đã chuyển suy nghĩ của mình sang kế hoạch tiếp theo.
Trước giờ chắc có mỗi mình Jin là người bình thường duy nhất được nhận vào trường Đào tạo Siêu năng lực gia Quốc gia Haiberg, tổ chức giáo dục xuất sắc nhất thế giới, với tư cách là kẻ giả mạo.
Chắc chắn là cậu yếu hơn bất cứ ai ở đây. Để hoàn thành mục đích, cậu không được phép thất bại dù chỉ một lần.
Ôi, đúng là một trò chơi thú vị.
Với nụ cười dạn dĩ, Jin nhìn ngắm khung cảnh trước mặt.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage