Độp, độp...
Tiếng mưa rơi đập bên ô cửa sổ làm tôi thức giấc.
“Aa, chưa gì đã sáng rồi à”
Trời hôm nay sầm sì chẳng giống gì một buổi sáng.
Tôi xem giờ trên điện thoại.
“Mới 6 giờ 30. Nay thong thả chuẩn bị bữa sáng được rồi.”
Tranh thủ nhìn vào lịch, tôi chợt nhận ra nay đã là tháng sáu.
Tôi ghét tháng sáu nhất vì nó là tháng của mùa mưa.
“Hôm qua đã đủ tồi tệ rồi mà hôm nay thời tiết lại như vậy. Đúng là xui tận mạng.”
Giờ tan trường hôm qua, tôi tới trung tâm Arcade ở thành phố bên cạnh và tình cờ phát hiện ra Ichinose Yuria là otaku.
Sau cuộc trò chuyện trên Lime vào tối qua, tuy hai chúng tôi không trở nên khó xử, nhưng chắc chắn đã có gì đó thay đổi trong mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy.
Trường hợp với Miyama Airi cũng tương tự, vội vã thay đổi cách hành xử ở lớp chỉ vì tôi biết bí mật của họ là một điều cực kỳ tai hại, bởi như vậy chắc chắn sẽ làm mọi người trong lớp chú ý tới.
Miyama có thể sẽ không bắt chuyện với mình trong lớp, nhưng còn Ichinose thì sao?
Tôi đoán Ichinose không phải kiểu người sẽ nói nhiều đến thế...
“Mà có lo lắng cũng chẳng làm được gì”
Ngay từ cái vụ ăn trưa với Miyama ở căng tin, bình yên của tôi đã mất từ lâu rồi. Mặc kệ họ thích làm gì thì làm.
“Oi Ryouta! Dậy đi! Chị ăn hết bữa sáng của em giờ.”
“Chị không cần báo cáo thế đâu”
☆☆
Tôi thong dong đi học dưới cơn mưa phùn ảm đạm. Khi tới trước cổng trường, tôi nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang soi mói mình.
“Này coi kìa, thằng lầm lì ăn trưa cùng Miyama ở căng tin đó!”
“Thật á! Ba em xinh đẹp lớp 2-1 đó nổi tiếng là không cho con trai bén mảng lại gần mà. Chất chơi đấy!”
“Hu hu, Airi-tan của tui ơi....”
“Không biết họ tới mức nắm tay chưa....?”
Xem ra sau lần ăn trưa với Miyama, mặt tôi đã đã bị họ để ý tới.
Cứ như trường này chỉ toàn otaku ấy...
Đứa nào cũng ghen tị nhìn tôi lúc đi về lớp học.
Mới ba ngày trước tôi còn là một trong số chúng nó... thế mà sao giờ lại thành như thế này.
Tôi chẳng nỗ lực làm gì đặc biệt, không phải nhân vật chuyển sinh hay xuyên không tới dị giới.
Thế nhưng, thế giới xung quanh tôi đảo lộn chỉ bởi một sự kiện tầm phào xảy ra ở bao lớp học khác, đó là “đổi chỗ”.
Tôi vào đến lớp rồi mà ánh nhìn của họ vẫn như thế.
Từ nam sinh lầm lì ít nói, cho đến nam thần nổi tiếng của lớp, tất cả bọn họ đều nhìn tôi thì thầm to nhỏ gì đó.
Sự bình yên của tôi đã không còn... Nhưng không những chẳng thất vọng, mà trái ngược lại, một cảm xúc mới đang dần nảy sinh trong lòng tôi.
Hỏng rồi... cái cảm giác tội lỗi này là gì?!
Cách đây không lâu tôi còn là đứa xếp đáy trong xã hội lớp học, vậy mà chỉ bằng việc ăn trưa với Miyama Airi, tôi đã nhảy thẳng lên hạng UR (ultra rare).
Chưa kể bề ngoài chúng tôi chỉ đơn giản là ăn trưa cùng nhau, nhưng phía sau đó là cả một mối quan hệ chia sẻ bí mật giữa tôi và Miyama cũng như với Ichinose... Cảm giác tội lỗi này, khiến một thằng otaku như tôi chẳng thể nghĩ ngợi thông suốt điều gì.
Thì ra đây là cảm giác của một nhân vật chính harem...
Nhìn ánh mắt ghen tị của mấy đứa hướng ngoại, tôi cảm thấy mình tự mãn nhiều hơn là ngượng ngùng. Kỳ lạ ở chỗ, tôi không ghét cảm giác này một chút nào.
Ba mỹ nhân, Miyama Airi, Ichinose Yuria và Kuroiki Rui, khó gần tới mức ngay cả đám nam thần trong lớp còn chẳng thể lại gần.
Có lẽ vì “Ichinose ghét con trai” mà Miyama nói với tôi hôm qua.
Ichinose như vậy nên kéo theo cả nhóm mỹ nhân, bao gồm Miyama và Kuroiki tạo ra rào cản khiến đám con trai không thể tiếp cận.
Dù gì Miyama cũng mới chỉ coi tôi là đối tượng tốt bụng bao cậu ta ăn, còn Ichinose thì coi tôi là bạn bình thường có chung sở thích otaku.
Tuy có mối quan hệ nhỉnh hơn so với bọn con trai khác, nhưng không đồng nghĩa tôi là một đứa có sức hút với phụ nữ.
Con đường trở thành nam chính harem còn xa vời lắm.
“A, chào buổi sáng Izumiya-kun”
Đang tận hưởng bữa sáng nhẹ bằng cảm giác tội lỗi, tôi nghe thấy tiếng nói dịu dàng vang lên từ phía bên phải.
“Fufu, hôm nay trông Izumiya-kun có vẻ phấn khởi nhỉ”
Thục nữ đoan trang ngồi bên phải tôi, Kuroki Rui cất tiếng chào.
Mái tóc đen tuyền mượt mà, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú và kiêu sa.
Vẫn là thần thái hoàn hảo không chút biến sắc ấy…
“Cậu gặp chuyện gì vui à ?”
“….Đâu, đâu có”
Dù có trèo cao đến đâu trong xã hội lớp học, kẻ đơn độc như tôi vẫn chẳng thể nhìn vào mắt Kuroki, cuối cùng tôi chỉ biết đáp lại một câu hời hợt.
Ichinose với Miyama vẫn đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu hơn nhiều so với Kuroki.
Thánh nữ Kuroki không chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ mà đến tính cách cậu ta cũng quá hoàn hảo.
Nhưng… đối với tôi, một người như vậy càng không đáng tin.
Dù cho có gồng mình hết cỡ, con người vẫn luôn là một sinh vật có điểm trừ nào đó.
Đến chính Miyama và Ichinose cũng có mặt khuất của họ.
Vậy mà… tôi không cảm nhận được điều tương tự ở Kuroki Rui.
Như thế thật đáng sợ và từ lâu nó đã làm tôi sinh ác cảm với cậu ta.
Hoặc có khi, mình đơn giản chỉ là thấy mất động lực vì chứng kiến Kuroki gặt hái được nhiều thành công lúc học cấp hai.
“À phải rồi.”
Kuroki treo cặp xách vào cái móc cạnh bàn, rồi chợt nhớ ra gì đó nên quay sang nói với tôi.
“Hôm qua lúc lướt Lime, tớ tình cờ thấy tài khoản của Izumiya ở phần đề xuất bạn bè đấy.”
“Ể…”
Nghe câu này xong, tôi bỗng giật mình vì thấy có nhiều thứ trùng hợp.
“Lạ nhỉ, cấp hai chúng mình học khác lớp mà, lấy đâu bạn chung để nó đề xuất ta… fufu.”
Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi.
Đúng lúc đó, tôi liếc sang nhìn Kuroki thì loáng thoáng thấy cặp mắt đen kịt của cậu ta đang nhìn mình. Không hiểu sao mắt Kuroki lại đen đến vậy, có khi còn đen hơn cả mái tóc cậu ta nữa, nó cứ gợi cho tôi cảm giác giống như đang nhìn vào một cái hố sâu thăm thẳm.
Vừa rồi là gì vậy? Đôi mắt đen sâu hút đó...?
“A, chào buổi sáng Rui-chan.”
“Chào buổi sáng Rui.”
“Chào buổi sáng hai cậu. Gì vậy Yuria, cô đơn tới mức phải đi học cùng Airi đó hả?”
“Không, không phải”
“Đồ điu! Yuria-chan lúc nãy vừa mới nói muốn đi học cùng Airi mè!”
“Mồ, Airi, đừng nói nữa.”
Một cuộc trò chuyện vui vẻ như thường lệ diễn ra giữa ba mỹ nhân của lớp, ngực bự, gyaru và tóc đen.
Xung quanh lớp ai cũng cười đùa hứng khởi, chỉ riêng mình tôi đờ đẫn vì ớn lạnh.