Doanh nghiệp tiến vào từ dị giới!? Ghi chép về việc thăng tiến sau khi chuyển việc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

(Đang ra)

Finding Avalon: The Quest of a Chaosbringer

Prajed gayatri

Giữa một ngôi trường đầy rẫy những kẻ bắt nạt trịch thượng và một hầm ngục ẩn chứa những mạo hiểm giả tàn nhẫn, người hùng của chúng ta phải hành động thật nhanh để giảm cân và cày cấp nếu muốn sống s

55 60

Ladies vs Butlers!

(Đang ra)

Ladies vs Butlers!

Kohduki Tsukasa

Akiharu Hino mất cha mẹ và được gia đình chú nhận nuôi. Cậu vào học tại trường nội trú Hakureiryō vì không muốn làm gánh nặng cho người thân.

65 784

Shurabara (tập EXTRA)

(Đang ra)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 24

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

(Hoàn thành)

Kamen Rider Ghost ~ Ký Ức Về Tương Lai

Takuro Fukuda

Tác phẩm này là một câu chuyện hoàn toàn mới do biên kịch chính của series, Fukuda Takuro, chấp bút. Đây là phần bổ sung cho series truyền hình và phim điện ảnh, đồng thời là hậu truyện của bản điện ả

7 13

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

32 115

Phần tuyển dụng - 13: Tài năng không biết đang ngủ yên ở đâu

"Buroha!?"

Tôi nhìn khoảnh khắc Kaido, người đang bay lơ lửng trong không trung, bị đập xuống đất trong khi gửi một ánh mắt đồng cảm.

"Guboh!"

Việc cảm thấy hoài niệm với tiếng kêu bị ép tống ra từ phổi có lẽ là do tôi cũng đã trải qua con đường tương tự.

Ba phút sau khi bắt đầu trận chiến giả lập trong buổi huấn luyện, cậu ta nằm dang tay dang chân và không nhúc nhích, nhưng việc không buông thanh kiếm sắt trong hai tay ra là điều đáng khâm phục.

Việc cậu ta trụ được ba phút là nhờ sự hy sinh của tôi, và có lẽ là vì sự nương tay của tồn tại đang đứng đó với nụ cười khiến ai cũng phải bỏ chạy đã trở nên điêu luyện hơn.

"Nhưng mà, không được để trúng đòn đó chứ, đòn đó"

Chỉ nhờ bắt được dư ảnh, tôi mới biết được cậu ta đã bị trúng thẳng vào thân.

Và đó cũng là một đòn đã được nương tay rất nhiều.

Nếu không, dù là miếng bọt biển hay đồ làm bằng vải cũng sẽ không gây ra hiện tượng bị thổi bay, mà một con người sẽ bị chém đứt, và một thảm cảnh bị xếp hạng R theo hướng ghê rợn chắc chắn đã trải ra trước mắt.

Tồn tại mà Kaido đối mặt là một tồn tại ở đẳng cấp đó.

Người đang đứng ở phía cuối tầm nhìn là một Yakuza quỷ tỏa ra đấu khí đến mức dù đã quen nhưng vẫn có cảm giác như bị đè bẹp.

Hắn ta đứng hiên ngang, khoanh tay và trông có vẻ thích thú chờ đợi Kaido đứng dậy.

Trên một tay hắn là thanh kiếm đồ chơi đã hóa thành ma kiếm, trong đầu tôi thì thứ đó đã vượt ra ngoài phạm trù đồ chơi từ lâu.

"Này, Kaido, còn sống không?"

"Hê"

"Hê?"

"Không có hồi âm, chỉ là một cái xác thôi"

"Này đừng có chết, anh hồi đầu còn bị một đòn chí mạng đấy, so với việc anh thật sự nhìn thấy sông Sanzu thì em vẫn còn khá hơn chán"

"Thật không ạ?"

"Ừ"

Tôi bước đến chỗ Kaido đang nằm, ngồi xuống và kiểm tra tình trạng, có lẽ có vài vết bầm nhưng còn xa mới đến mức chí mạng.

Chiến đấu cũng không có vấn đề gì.

Sinh hoạt chắc cũng không có vấn đề gì ngoài việc cơ thể hơi đau một chút.

Kết luận.

"Được rồi, đi chết đi"

"Chữ chắc chắn khác rồi đúng không!? Em không có nghe nói!! Đối thủ là một người như vậy!!"

"Đồ ngốc, ai nói sẽ nghe theo nguyện vọng của mày"

"Lừa đảo, gọi luật sư cho em!!"

"Nếu mày hạ được đối thủ trước mặt thì gọi cũng được?"

"Ở đây cũng là công ty bóc lột à!!"

"Thể loại thì khác nhưng có lẽ vậy, nhưng ở đây có người đẹp đấy? Nhân tiện, những người đẹp ở đây có vẻ thích đàn ông mạnh mẽ"

"Chết tiệtttttttttttttttttttttttttttt!!"

"Đúng là một kẻ thành thật với ham muốn của mình"

Việc điều khiển thằng này khá đơn giản.

Chỉ cần nhử mồi vào lĩnh vực mà nó đang đói khát.

Lý do cậu ta quyết định vào công ty ngay lập tức thật ấn tượng, nội dung khiến tôi muốn nói rằng cậu ta thật nam tính, hay là một người thật thà.

"Kakakaka, lại mang đến một đứa năng nổ nữa rồi"

"Giáo quan Fushio, hôm nay cảm ơn ông"

"Không có gì, bên này có những người như vậy cũng tốt hơn. Việc đó sớm muộn gì cũng sẽ mang lại lợi ích cho phe ta"

"Nếu được như vậy thì tốt quá"

Tôi đã quen với việc này nên không bận tâm dù có một bộ xương khô đứng cạnh, vừa nhìn Kaido đang dùng đòn tấn công đầy khí thế chém về phía giáo quan Kio.

Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi Kaido vào công ty, một ngày gần đây của tôi trôi qua với một lịch trình dày đặc, buổi sáng dạy lý thuyết cho Kaido, buổi chiều cùng giáo quan huấn luyện thực hành cho Kaido, và buổi tối thì một mình lặn vào dungeon.

Nhờ các chỉ số đã tăng lên, về mặt thể chất, chủ yếu là phương diện mệt mỏi, hiện tại không có vấn đề gì, nên tôi phải thán phục rằng ma văn quả là một thứ tiện lợi.

"Ồ, lại bị thổi bay rồi"

"Kakakaka, nếu không thì Jiro, sao ngươi không tham gia luôn đi? Như vậy thì ta cũng có thể tham gia"

"Sau đây tôi phải vào dungeon nên việc suýt chết có hơi không ổn"

"Tiếc thật nhỉ"

"Thằng bé có vẻ cũng sẽ học ma pháp nên hãy đợi thêm một chút đi"

"Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy thì để dành niềm vui sau vậy"

Cả giáo quan Kio, người đang vui vẻ thổi bay Kaido, và giáo quan Fushio, người đang nở nụ cười của một lão già bên cạnh, về cơ bản đều thích chiến đấu.

Điều đó chắc chắn không sai vì tôi, người đã bị đánh cho tơi tả với nụ cười toe toét, đã nói vậy.

Thêm vào đó, có lẽ vì là quân đội Ma Vương, hay vì vẻ mặt phản diện... Dù sao cũng được, những vị này rất giỏi trong việc điều chỉnh liều lượng đi ngược lại đạo đức con người, đó là không giết cũng không để sống.

Họ gây ra những đòn tấn công khiến bạn bị thương nhưng không chí mạng, đau đớn nhưng không đến mức ngất đi, có thể nhìn thấy nhưng tuyệt đối không thể né được.

Nhờ vậy, chúng tôi có thể thực hiện những buổi huấn luyện gần như thực chiến, vắt kiệt thể lực đến giới hạn như Kaido đang phải chịu đựng bây giờ.

Đối với người xem, có thể nghĩ rằng đó là điều cần thiết, nhưng đối với người nhận, chắc chắn đó là nội dung khiến họ muốn nói "tha cho tôi đi".

Tôi cũng đã nói với Kaido khi cậu ta vào công ty rằng phải cẩn thận vì sẽ phải vận động cơ thể rất nhiều, nhưng chắc cậu ta không thể tưởng tượng được đến mức này.

Lúc đó, tôi chợt nhớ lại sự kiện đã trở thành cơ duyên để Kaido vào công ty.

Đó là câu chuyện của khoảng nửa tháng trước.

Ngày hôm sau khi đi uống, là ngày Kaido đến tham quan công ty này.

Giấy phép tham quan được cấp một cách dễ dàng hơn tôi nghĩ, và Kaido đã đến nơi an toàn dù cơ thể có vẻ hơi uể oải do say rượu hôm trước.

"Tiền bối đang làm việc ở phim trường à?"

"Nếu có kỹ thuật này thì có thể nhắm đến giải Oscar ở Hollywood, nhưng rất tiếc đây là thực tế"

Vì có khả năng thích ứng ma lực nên không bị kết giới đẩy lùi, Kaido, người đã vào công ty an toàn, được chào đón bởi các nhân viên của công ty này, những người mang đậm màu sắc giả tưởng.

Lúc của tôi là sau khi nhìn thấy nữ tiếp tân Dark Elf, nhưng lần này có vẻ như có việc chuyển hàng nên cậu ta đã bắt gặp cảnh tượng các á nhân như Goblin và Orc đang vận chuyển hành lý như những nhân viên chuyển nhà.

"Em vẫn nghĩ câu chuyện của tiền bối là mơ hay gì đó, nhưng là thật à"

"Không trốn tránh thực tại đã là khá rồi. Tạm thời anh sẽ cho em xem những gì có thể, theo anh"

"Vâng"

"Ồ, anh Jiro, vị đó là người đến tham quan phải không ạ?"

Việc gặp được cô Suela, người có lẽ đang kiểm tra việc vận chuyển hàng hóa ở đó, là một thời điểm tốt.

Tuy đã liên lạc trước, nhưng việc gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn.

"Cô Suela, vất vả rồi. Vâng, đây là hậu bối ở công ty cũ của tôi..."

"Tôi là Kaido Tadashi!! Tôi rất mong muốn được công ty chiếu cố nên đã đến đây!!"

"Này, thay đổi thái độ nhanh quá đấy"

Và, thái độ uể oải lúc nãy đã biến đi đâu mất.

Chỉ cần cô Suela xuất hiện trong bộ vest thường ngày, Kaido đã đứng thẳng lưng, nghiêm trang, và với nụ cười sảng khoái, đã tuyên bố sẽ vào làm dù chưa tham quan.

"Tiền bối, tiền bối!! Người đẹp kia là ai vậy!?"

"Mặt gần quá, tạm thời tránh ra đi. Cô ấy là Suela Hendelberg, người đã tuyển dụng anh. Ban đầu cô ấy cũng là người phụ trách huấn luyện của anh. Bây giờ vẫn đang được cô ấy giúp đỡ"

"Thật không ạ!? Em có thể được người đó hướng dẫn không?"

"À~, có lẽ sẽ như vậy"

Nếu nhờ vả thực sự, chắc chắn cô Suela sẽ nhận lời.

Tùy thuộc vào nghề nghiệp mà thằng này mong muốn, điều đó cũng có thể thành hiện thực.

Mà, khả năng đó là cực kỳ thấp, người dạy dỗ chắc chắn sẽ là hai vị kia.

Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, vì nếu dội gáo nước lạnh vào Kaido đang vui vẻ đến mức sắp nhảy múa và bị từ chối vào làm thì sẽ bất lợi cho tôi.

Cuối cùng, không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu nói những lời chào hàng với Kaido, và kết thúc bằng câu nói của cô Suela.

"Tôi rất mong chờ ngày được làm việc cùng anh"

"Vâng ạ!!"

Tôi đã có thể nhìn thấy bóng dáng của hậu bối đang ký tên vào tấm vé một chiều có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu ta.

Nếu được nói những lời như vậy, hầu hết đàn ông sẽ trả lời là có.

Tôi không thể trách móc hậu bối đang mê mẩn được, nhưng ít nhất cũng muốn nói rằng đừng có cười toe toét như vậy.

Người đẹp thực sự có lợi thế.

"Vậy tôi có việc nên xin phép, anh Jiro, anh Kaido"

"Cô vất vả rồi"

"Chị vất vả rồi!"

Phản ứng của Kaido, người đã tiễn cô Suela với một phản ứng đầy năng lượng, khác hẳn lúc mới đến, là.

"Tiền bối!! Em, em sẽ theo tiền bối!!"

Đôi mắt cậu ta sáng lên, đúng như giọng nói của mình, và đã hoàn toàn hồi phục.

"Tạm thời, chúng ta sẽ tiếp tục tham quan công ty chứ?"

"Vâng!!"

Mức độ tăng cao của sự phấn khích trông thật thú vị.

Tôi vừa tò mò xem nó sẽ tăng đến đâu nếu cứ tiếp tục như vậy, vừa đi theo con đường mà tôi đã thấy trong buổi phỏng vấn.

Trên đường đi, nếu gặp nhân viên, chúng tôi sẽ chào hỏi, và mỗi lần như vậy, nụ cười của Kaido lại càng rạng rỡ hơn.

Bắt đầu từ Dark Elf, công ty của chúng tôi có rất nhiều người đẹp như ác ma, tộc rồng, tộc người khổng lồ, và ma cà rồng.

Tôi không biết liệu họ có cố tình tập hợp những thành viên như vậy không, nhưng chắc chắn là có những nhân tài như vậy.

Trong một môi trường có nhiều người đẹp, người có thể phàn nàn chắc chỉ có những kẻ có khuynh hướng đồng tính luyến ái nam hoặc đàn ông mắc chứng sợ phụ nữ.

Hậu bối của tôi, người không thuộc cả hai loại đó, dường như không quan tâm ngay cả khi đó chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao.

"Tiền bối! Em quyết định rồi!! Em sẽ làm việc ở đây!"

Cuối cùng, khi uống cà phê tại nhà ăn công ty, cậu ta đã có vẻ mặt của một người đàn ông đã quyết tâm.

Tôi đoán được lý do tại sao cậu ta quyết định vào công ty.

Với tư cách là một người đàn ông thì không sai, nhưng với tư cách là một người đi làm thì tôi nghĩ đó là một quyết định sai lầm.

Để đề phòng, tôi đã âm thầm cho cậu ta kiểm tra tư tưởng bằng ma pháp trên đường đi nhưng không có vấn đề gì, và cũng đã nhận được email tuyển dụng từ giám sát viên Evia.

Phần còn lại chỉ là ý chí của chính cậu ta, nhưng có vẻ như không cần phải xác nhận điều đó nữa.

Từ đó, câu chuyện hợp đồng tiến triển một cách suôn sẻ.

"Tiền bối!! Em sẽ nghỉ việc ở công ty cũ ngay lập tức!!"

Cậu ta chạy hết tốc lực về phía hoàng hôn, và ba ngày sau.

"Từ hôm nay mong được mọi người giúp đỡ!!"

"Công ty của mày thì sao?"

"Em nghỉ rồi!!"

"Bàn giao công việc thì sao?"

"Tiền bối, nắm được điểm yếu của sếp là một điều cần thiết đấy?"

"Mày đã làm gì"

"Fufufufu, con người nếu có hận thù thì có thể làm bất cứ điều gì"

Một hậu bối mới mà quen mặt đã ra đời.

"Ồ~, con người có thể bay cao như vậy sao"

Hậu bối đó bây giờ cũng đã trở thành người của bầu trời (về mặt vật lý).

"Ngươi cũng tương tự như vậy đấy?"

"Lúc của tôi hình như còn cao hơn một chút?"

"Kakakaka, có vậy sao?"

Tôi quyết định coi như không nghe thấy lời của giáo quan Fushio, người nói rằng lúc đó tay nghề của ông ta hơi bị cùn.

Thay vào đó, sau khi có tiếng va chạm cơ thể, lần này lại vang lên tiếng kim loại va vào nhau.

Tuy là nhạc nền thô kệch, nhưng giữa tôi và giáo quan thì âm thanh này có lẽ là vừa phải.

"Liều lĩnh quá nhỉ, nếu suy nghĩ thêm một chút rồi vung kiếm thì sơ hở và tiêu hao thể lực sẽ ít hơn nhiều"

"Có lẽ là do thiếu kinh nghiệm để biết được điều đó, này, người ta thường nói là có lần sau mà"

"Chiến đấu nghiêm túc với các ông mà tôi không nghĩ là có lần sau đâu"

"Lão đây không hiền đến mức cho có lần sau đâu"

Ngầm ý là nếu đối đầu thì sẽ bị giết chắc, tôi hiểu rồi.

Vâng, đến mức thấm vào da thịt.

"Vậy thì tôi và Kaido là những người hạnh phúc. Vì còn có lần sau"

Thực tế, việc giao lưu với những người ở đẳng cấp cao hơn trong mọi việc như thế này, dù có cay đắng, cũng trở thành tài sản trong mọi việc.

Có lần sau là ý như vậy.

"Đúng vậy, đúng vậy, có thể tích lũy kinh nghiệm bằng cách liều lĩnh thách thức như vậy là một điều hạnh phúc"

Dù vậy, đây là một câu chuyện kỳ lạ.

Trước mắt tôi, Kaido đang vung vẩy thanh kiếm thật và chém tới, nội dung câu chuyện với giáo quan Fushio cũng hẳn là đằng đằng sát khí, nhưng nơi này chắc chắn dễ chịu hơn nơi làm việc cũ.

Tôi cũng có cảm giác rằng từ khi thằng Kaido vào, nhịp độ không khí đã trở nên tươi sáng hơn một chút.

"..."

"A? Mình làm hơi quá tay à"

Dường như tôi đã hơi mải mê trò chuyện với giáo quan Fushio, khi nhận ra thì sân tập đã trở nên yên tĩnh.

Hình ảnh giáo quan Kio dùng thanh kiếm đồ chơi chọc chọc vào Kaido, người đã gục ngã sau một nhát chém ngang thân đẹp như thuật rút kiếm nhanh, như thể để kiểm tra xem cậu ta còn sống hay không, trông thật siêu thực.

Người bị chọc thì không động đậy một cách nghiêm túc nên tôi vội vàng chạy lại gần.

Đây có lẽ là một ví dụ sống về việc con người sẽ không thể làm gì khi vượt qua giới hạn.

"Này, dậy đi Kaido"

Nhưng, nếu cho phép điều đó, thời gian sẽ không đủ, nên tôi đợi giáo quan Kio rời đi rồi đổ hết thứ trong vật cầm trên tay vào người Kaido.

"Hả!? Em có cảm giác như vừa thấy thứ gì đó không nên thấy!? Và... cả người đau quá!!"

Khi tôi dùng một xô nước để đánh thức Kaido, người đã ngất đi với vẻ mặt có thể tham gia cuộc thi mặt xấu, cậu ta trông có vẻ khỏe mạnh hơn dự kiến.

Lúc của tôi cũng vậy, nhưng có vẻ như con người được tạo ra khá cứng cáp.

"Im lặng mà uống đi"

"Gubo!?"

Dù vậy, cậu ta đã dốc hết sức mình.

Tôi lấy một lọ từ chiếc túi đeo ở hông và nhét lọ potion vào miệng Kaido, người không thể cử động gì ngoài cơ mặt, và cho cậu ta uống.

Cậu ta uống một cách khó khăn, sặc sụa, nhưng đó là một sản phẩm giả tưởng.

Dần dần, nó thấm vào cơ thể và chữa lành cho Kaido.

"Phù!! Potion hiệu quả thật đấy, em đã muốn có nó ở công ty cũ"

"Uống potion rồi lao vào cuộc hành quân chết chóc của việc làm thêm giờ thì xin kiếu"

Vài giây sau khi cho uống potion, có lẽ cơn đau đã giảm bớt, tôi bắt bẻ lời của Kaido, người đã dùng cơ bụng để nâng nửa thân trên dậy từ tư thế nằm dang tay dang chân.

Một chồng tài liệu dự án, ánh sáng màn hình máy tính, dù không có quầng thâm dưới mắt nhưng vẻ mặt hốc hác về mặt tinh thần với lọ potion ở khóe miệng, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã là một cảnh tượng quá kinh khủng.

"Về mặt thời gian thì vừa đúng nửa chặng đường rồi, tiếp theo là buổi huấn luyện của giáo quan Fushio"

"... Sau vật lý là ma pháp sao"

Nhìn đồng hồ, tôi thấy đã sắp đến giờ nghỉ giữa buổi huấn luyện chiều.

Ngay khi biết rằng sau cơn ác mộng vật lý là một cơn ác mộng ma pháp đang chờ đợi, vẻ mặt của Kaido, vốn dĩ đã sảng khoái nhờ potion, lại trở nên u ám.

"Tự làm tự chịu. Là do mày đã hy vọng vào một vị trí rắc rối như ma pháp kiếm sĩ. Vốn dĩ nghề nghiệp phức hợp đã khó rồi. Nếu muốn thành thạo nó ngay từ đầu thì phải làm đến mức này. Hơn nữa, với trang bị ban đầu là hai thanh kiếm sắt, bộ đồ da và sau khi thương lượng được cấp một vật dẫn ma pháp dù là cấp thấp nhất cũng nên biết ơn đi"

Vật dẫn ma pháp, nói một cách đơn giản, giống như một chiếc micro.

Bình thường cũng có thể phát ra tiếng, nhưng nếu thông qua micro và loa, giọng nói sẽ lớn hơn và nghe được xa hơn.

Cũng giống như vậy, dù không có vật dẫn ma pháp vẫn có thể sử dụng ma pháp, nhưng thông qua vật dẫn có thể tăng cường uy lực và hiệu quả.

Thứ tôi đã đưa cho Kaido là loại cấp thấp nhất của cấp thấp nhất, nên nó giống như một tài liệu giảng dạy để nắm bắt cảm giác sử dụng ma pháp hơn, nhưng nó vẫn là một vật hữu ích.

Vật dẫn ma pháp có vẻ tốn nhiều công sức để chế tạo, nên ngay cả cấp thấp nhất cũng có giá trị tương đối.

Nếu là loại dành cho nghề nghiệp phức hợp thì giá còn cao hơn nữa.

Vì vậy, tôi sẽ gặp rắc rối nếu Kaido, người được trao cho một chiếc dây chuyền, không tham gia huấn luyện một cách nghiêm túc để đáp lại kỳ vọng.

"Tại vì, trông nó có vẻ ngầu, nên em lỡ"

"Bây giờ vẫn có thể thay đổi nguyện vọng, em có muốn chuyên tâm vào một trong hai không?"

"Không, nếu bỏ cuộc ở đây thì chắc chắn sẽ không thể thu hút được con gái!!"

"Vậy sao"

Tuy nhiên, khi tôi nghe lý do thằng này chọn nghề này là vì nó ngầu, tôi đã suýt làm rơi điếu thuốc.

Học sinh tiểu học ngày nay chắc cũng sẽ nghĩ ra một động cơ ứng tuyển khá hơn một chút, nhưng tôi quyết định coi đây cũng là một nét riêng của thằng này.

Trong một góc đầu, tôi đã dứt khoát cho rằng hết thuốc chữa, nhưng vì thời gian cũng đang gấp nên tôi không bận tâm và đứng dậy.

"À, đúng rồi tiền bối"

"Gì vậy?"

"Vẫn còn tuyển thêm thành viên đúng không ạ?"

"Ừ, chỉ có anh và mày thì không ổn, về mặt chiến lực cũng có vấn đề. Nếu có thể, anh dự định sẽ tiếp tục tuyển thêm trong tương lai"

Vì bị gọi lại như để ngăn cản, tôi tham gia vào câu chuyện như thể đang cùng Kaido nghỉ ngơi.

"Vậy, vậy, vậy thì!! Hãy tuyển thêm con gái đi!!"

"Hả?"

"Quả nhiên chỉ có đàn ông thì không có sức sống!! Hơn nữa nếu có con gái dễ thương thì động lực chắc chắn cũng sẽ khác!!"

"Mày..."

Tôi hiểu rõ là cậu ta đang thừa năng lượng, nhưng thay vào đó, tôi lại bị một cơn đau đầu tấn công.

Để che giấu, tôi tạm thời hút một điếu thuốc.

Tôi đã hơi hối hận vì đã chiêu mộ thằng này.

Mà, dù sao nó cũng không phải là người xấu nên tôi sẽ sớm quên đi thôi.

"Phù, anh hiểu điều mày muốn nói. Anh sẽ xem xét, thay vào đó thì hết giờ nghỉ rồi. Thưa giáo quan Fushio, có vẻ như bên này đã chuẩn bị xong. Xin nhờ ông"

Tạm thời, việc làm cho trong đầu thằng này không hiện lên một chữ "gái" nào có lẽ là tốt nhất.

"Kakakaka, hiểu rồi"

"Uwa!!??"

Như một con quái vật đột nhiên xuất hiện trong phim kinh dị, không để lại một dấu vết nào, giáo quan Fushio nhẹ nhàng đứng sau lưng Kaido và đặt bàn tay xương xẩu của mình lên vai cậu ta.

"Vậy Jiro. Lão đây nên làm đến mức nào đây?"

"Hết sức"

"Kakakaka, giao cho ta rồi"

"Sao lại tàn nhẫn như vậy!?"

"Kaido, sống sót nhé"

"Người xúi giục mà nói gì vậy!?"

"Nào, thời gian cũng không còn nhiều. Bắt đầu ngay thôi. Tạm thời trong hôm nay sẽ cho ngươi trải nghiệm tất cả các thuộc tính"

"Khắc nghiệt quá đi!? Tiền bối cứu..."

"Chà, mình cũng phải chuẩn bị vào dungeon thôi. Gần đây về muộn quá, hôm nay có vẻ sẽ được về sớm"

"Làm lơ luôn à!?"

"Còn có thời gian để nhìn đi chỗ khác sao, đúng là một kẻ đáng gờm. Lão đây cũng phải nghiêm túc một chút thôi"

"Ugya!?"

Ngay lập tức có tiếng nổ vang lên, nhưng chắc là không sao đâu.

Dù tiếng nổ rất lớn, nhưng tôi đã nhìn thấy bóng của Kaido đang chạy hết tốc lực trong làn khói bốc lên, nên chắc không có gì phải lo lắng về việc bị một đòn là tàn phế.

Dù vậy, tôi vẫn hơi lo lắng, nên tôi nhìn giáo quan Fushio, người đang tung ra những ma pháp cực ác bằng cây gậy đồ chơi, một lúc.

"Này này! Đây là Linh hồn lửa!!"

"Lửa! Lửa đang đuổi theo!!?"

"Kakakakakakaka, tiếp theo là nước? Sấm? Gió? Lời nguyền? Trọng lực? Vẫn còn nhiều lắm đấy!"

Giáo quan Fushio hăng hái quá nhỉ.

Dù vậy, ông ta có vẻ không quên mục đích của buổi huấn luyện nên chắc là không sao đâu.

Tạm thời, để phòng hờ.

"Giáo quan Kio, đây là potion hồi phục. Xin nhờ ông"

"Ồ! Cứ để đó cho ta, ta sẽ rèn giũa nó thành một kiếm sĩ cừ khôi!!"

"Xin đừng để lại chấn thương tâm lý nhé"

"Yên tâm đi, ta sẽ tạo ra một người đàn ông có thể vượt qua cả chấn thương tâm lý!"

Giáo quan Kio mặc kệ sự lo lắng của tôi, giơ ngón tay cái lên với một nụ cười đáng sợ.

Việc ôm chấn thương tâm lý là chắc chắn rồi nhỉ.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng dù có bị xé miệng cũng không thể nói ra điều đó.

"Ra vậy, tôi sẽ mong chờ ngày mai. Vậy, tôi đi đến dungeon đây"

"Lần tới hãy thách đấu với tao nữa đấy!!"

"Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thách đấu"

Tôi đã đưa potion chữa trị rồi nên dù buổi huấn luyện của giáo quan Fushio với cây gậy ma thuật đó có thế nào đi nữa, Kaido chắc cũng sẽ vượt qua được.

Tôi giao việc giám sát cho giáo quan Kio, cúi chào một cái rồi rời khỏi phòng huấn luyện.

"Hiiiiiiiiiiiiii!?"

Tiếng hét của Kaido vang lên ngay khi cánh cửa đóng lại, tôi quyết định coi đó là bằng chứng cậu ta vẫn còn sống, và suy nghĩ về vấn đề trước mắt.

"Thành viên mới à, chà, phải làm sao đây"

Việc có thêm thành viên vì Kaido đã vào là một điều tốt, nhưng với tôi ở hàng tiền vệ và thằng đó vừa là tiền vệ vừa là trung vệ thì có chút không cân bằng.

Chắc chắn là cuối cùng vẫn phải thêm một hoặc hai người nữa.

"Con gái à, nặng lòng quá"

Nói gì thì nói, nghĩ đến Kaido đang hết mình tập luyện, tôi cũng muốn thực hiện nguyện vọng của cậu ta.

Nhưng nghĩ đến thực tế của việc chiêu mộ, đừng nói là chọn ngoại hình, việc có thể chọn giới tính hay không cũng đáng ngờ.

"Thôi, cứ từ từ làm, bây giờ phải chuyển suy nghĩ, bổ sung vật phẩm rồi đi chinh phục dungeon thôi"

Hoàn toàn là những thuật ngữ game nối tiếp nhau, nhưng việc tôi sắp làm là công việc.

Tôi quyết định không suy nghĩ những chuyện không cần thiết và tập trung vào đó.

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh của cô gái nhảy múa mà tôi đã gặp ở công viên hôm trước, nhưng lúc đó tôi đã tháo kính dò tìm ra nên không biết cô ấy có khả năng thích ứng ma lực hay không, và chắc cũng sẽ không gặp lại nữa.

Tôi quyết định gạt bỏ những gì vừa hiện lên và quay trở lại với công việc.

Một góc nhìn khác

Gần đây tôi hay suy nghĩ, cuộc đời là gì.

Tôi đi học tiểu học, rồi trung học, rồi trung học phổ thông, và không biết từ lúc nào đã là sinh viên đại học.

Mỗi khi môi trường thay đổi, các mối quan hệ xã hội cũng thay đổi, không biết đến khi nào tôi mới cảm thấy vui vẻ.

Tiểu học? Trung học cơ sở? Ít nhất ở trường trung học phổ thông, tôi có cảm giác như mình đã trở nên lạnh lùng.

Tôi bắt đầu cảm thấy các mối quan hệ xã hội thật phiền phức từ khi nào, có phải là từ thời trung học phổ thông không? Tôi có cảm giác mơ hồ rằng đó là từ trước đó nữa.

Tôi, một người như vậy, không mất nhiều thời gian để chỉ duy trì các mối quan hệ ở mức tối thiểu và dành phần lớn thời gian trong phòng.

Lách cách lách cách, không bật đèn, tôi đang nhìn vào màn hình máy tính và chơi MMORPG, cái mà người ta thường gọi là game online.

Một nữ sinh viên đại học xinh đẹp đang làm gì vậy, chắc chắn tôi sẽ bị các bạn cùng lớp nói như vậy nếu họ biết.

Và rồi, tôi lại nở một nụ cười gượng gạo để giữ khoảng cách với mọi người.

Điều đó lại mang lại một cảm giác ghê tởm khó tả.

Liệu những mối quan hệ xã hội có thể kết thúc chỉ bằng một từ "phiền phức" có thực sự cần thiết không.

Tôi lại nghĩ rằng những mối quan hệ trên mạng như thế này, không cần phải đối mặt, lại thoải mái và vui vẻ hơn.

Chỉ một cú nhấp chuột, một bàn phím là cả một thế giới được tạo ra, thật tuyệt vời biết bao.

"Ồ, đồ hiếm... "Này!! Cơm đó, định để mẹ nói bao nhiêu lần nữa!! Mau ra khỏi phòng đi!!" ... ái wse drftgy fujiko lp!?"

Ngay lúc tôi định đắm chìm thêm vào thế giới này thì cánh cửa được mở tung?

Không, theo kinh nghiệm của tôi, nói là bị đá văng ra thì đúng hơn để diễn tả hành động của cậu ta.

Vì ngạc nhiên trước hành động đó, tôi đã vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng có vẻ như đó là một điều tồi tệ.

Vì bị tấn công bất ngờ một cách tinh vi, tôi đã ngã ngửa ra sau.

Đ, đập vào lưng, đau quá.

"Thiệt tình, chơi game thì được nhưng đến giờ ăn thì xuống đây, anh đã nói bao nhiêu lần rồi"

"Ư~, đừng làm tại hạ giật mình chứ. Nhờ vậy mà tại hạ đã ngã khỏi ghế rồi đây"

"Ồn ào, là do em không giữ đúng giờ"

"Ư~, ngày xưa dễ thương biết bao, tại hạ đã sai ở đâu trong cách nuôi dạy vậy"

"Ít nhất thì anh có nhớ đã chăm sóc em, chứ không có nhớ là được em nuôi nấng đâu"

Tôi nhìn người vừa bật đèn làm sáng căn phòng.

Cậu ta dựng chiếc ghế bị đổ dậy, và khi tôi nhìn về phía lối vào, một cậu bé nhỏ con đang đứng đó với một cái khay trên tay, vì đây là điều quan trọng nên tôi xin nhắc lại, một cậu bé nhỏ con đang đứng đó.

"Này, vừa rồi có phải em đã nghĩ điều gì đó thất lễ không?"

"Đâu có đâu, làm sao tại hạ có thể nghĩ những chuyện như vậy được chứ"

"Những lúc em lấp liếm như vậy thường là lúc em đang nghĩ về chiều cao của anh đúng không? Bữa tối khỏi ăn cũng được chứ?"

"Chỉ có điều đó là không!! Xin hãy tha cho việc bị bỏ đói!!"

"Này!! Đừng có bám lấy nữa!? Nếu canh miso đổ ra và bị bỏng thì sao!? Anh hiểu rồi, mau buông ra đi!! Bây giờ anh dọn cơm đây"

"Mẹ ơi!!"

"Ai là mẹ hả!? Anh còn nhỏ tuổi hơn em đấy!!"

Tôi, Shiretoko Minami, có tốc độ lao vào người khác sánh ngang với các cầu thủ bóng bầu dục, nhưng dù sao cũng tự xưng là một thiếu nữ yếu đuối.

Lực của cú lao chỉ đủ để Masaru Tokorozawa, cậu bạn thuở nhỏ này, người nhỏ hơn tôi nửa cái đầu, có thể đỡ được ngay cả khi đang cầm bữa tối trên tay.

Sau đó, tôi đã ôm chặt lấy cậu ta để không bị mất bữa tối, nhưng Masaru là một người dù có đang cãi nhau cũng sẽ bắt tôi ăn uống đầy đủ.

Tôi biết những lời lúc nãy cũng chỉ là nói đùa.

Nói tóm lại, chuỗi hành động này cũng là một cuộc trao đổi thường ngày.

Bằng chứng là, khi tôi buông ra, cậu ta không đặt bữa tối trên bàn máy tính, mà dọn bữa tối trên khay cùng với trà lên chiếc bàn nhỏ gần lối vào.

"Thiệt tình, còn đứng đó đến bao giờ. Bữa tối nguội hết bây giờ"

"Ồ~ hôm nay là món Nhật~ bữa ăn sau một ngày dài~"

"Một ngày á, em không ăn sáng và ăn trưa à?"

"Hôm nay là ngày nghỉ, nên sau khi làm xong báo cáo, tại hạ đã lỡ sa đà vào game. Gulp, tại hạ có hối lỗi nhưng không hối hận!"

"Đừng có vênh váo! À, lại làm bừa bộn phòng nữa rồi, sách giáo khoa phải dọn dẹp cẩn thận chứ, đồ giặt cũng chất đống thế này"

"Masaru cũng hiểu mà, àm, việc này, gulp, cũng là quy luật tự nhiên thôi"

"Là do Minami hoàn toàn không làm việc nhà nên mới ra nông nỗi này!!"

Tạm thời tôi chắp tay nói "xin mời", và trong khi tôi ăn tối, tôi vừa nhìn Masaru đang tất bật, à không, lăng xăng? Tóm lại là bận rộn di chuyển, vừa đưa đũa.

"Thật sự, Masaru sẽ trở thành một người vợ tốt đó"

"Em nghĩ ai là người khiến anh giỏi việc nhà nói chung thế hả!! Hơn nữa, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh là con trai!!"

"Yên tâm đi, trên đời này có một sự tồn tại gọi là 'otokonoko' đấy. Masaru tuy trông hơi nam tính nhưng khuôn mặt tương đối trung tính, có thể che giấu bằng trang điểm và trang phục"

"Không vui chút nào!!"

"Và tại hạ muốn nói, Masaru-tan là vợ của ta!!"

"Ai là vợ hả!?"

"Là Masaru chứ ai? Chắc chắn ai nhìn vào tình hình hiện tại cũng sẽ nghĩ như vậy thôi"

Có lẽ lời nói của tôi đã đâm trúng tim đen, cậu ta giật nảy mình, và sau một lúc suy nghĩ, Masaru dựa tay vào tường, che mặt và lộ ra vẻ mặt u ám.

Tại hạ thấy một bóng đen trên đầu cậu ta.

"... Trong tình hình hiện tại, không tìm thấy yếu tố nào để phủ nhận"

"Bằng chứng tình huống đã đầy đủ rồi nhỉ"

Chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp, giặt giũ, mua sắm, có lẽ nếu xuống dưới nhà, trên bàn phòng khách chắc chắn sẽ có những tờ rơi giảm giá đặc biệt.

Hơn nữa, còn là những tờ được đánh dấu cẩn thận bằng bút đỏ.

"Ngày xưa cậu nhìn thấy đồ lót của tại hạ còn đỏ mặt, đúng là đã trưởng thành rồi. Gần đây cũng không còn như vậy nữa nhỉ"

"Em nghĩ chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi. Bây giờ thì còn gì nữa"

Tôi muốn lên tiếng với cậu bạn thuở nhỏ này, người coi đồ lót của một cô gái đang tuổi lớn là "thứ đó", nhưng vì đang bận húp canh miso nên tôi sẽ trả thù sau.

Mà, tôi là người rộng lượng nên sẽ coi như không thấy tai cậu ta đang đỏ lên.

Trong khi tôi ăn, việc dọn dẹp phòng vẫn tiếp diễn, giá sách trở nên gọn gàng, giường được dọn dẹp, và rác không vừa trong thùng rác được cho vào túi rác.

Việc cẩn thận để bụi không bay vào đồ ăn cho thấy sự thành thạo.

Thời gian cần thiết là khoảng ba mươi phút, và khi tôi ăn xong, Masaru cũng đang uống trà trước mặt tôi.

"Nếu suy nghĩ một cách bình thường thì việc dọn dẹp trong lúc ăn là không thể chấp nhận được"

"Nói sau khi đã làm xong mới giống Masaru"

"Anh đang nói bóng gió là tự mình dọn dẹp đi đấy"

"Dù vậy, Masaru vẫn dọn dẹp giúp, tại hạ yêu Masaru lắm đó?"

Tôi biết mình đang tự bắt bẻ, cũng có phần cố tình lựa lời để lảng tránh.

Một thứ gì đó đen tối trong lòng tôi khẽ ngóc đầu dậy.

Nhưng cậu bạn thuở nhỏ này

"... Vậy, ở trường đại học thế nào rồi?"

Cậu ta hiểu rõ ranh giới mà tôi không thích.

Tuy cách chuyển chủ đề có hơi vụng về, nhưng vì cậu ta đã lùi lại nhanh hơn cả suy nghĩ của tôi là "đừng đi vào nữa", nên cậu ta là một trong số ít người mà tôi không cảm thấy phiền phức.

"Vẫn như thường lệ thôi, tại hạ đến lớp, lấy đủ tín chỉ cần thiết để tốt nghiệp, giao tiếp xã hội ở mức vừa phải rồi về nhà. Chỉ vậy thôi"

Và, cái đầu rắn ngóc lên đã nhanh chóng ngủ yên ở sâu bên trong.

"Trong cái 'thường lệ' đó, anh muốn hỏi tại sao anh lại phải làm những việc như đánh thức em dậy, chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp"

"Còn quên bữa tối nữa đấy"

"À, quên cả dọn dẹp và giặt giũ nữa, nếu anh không còn ở đây thì em sẽ làm sao?"

"Chết đói chăng"

"Dứt khoát quá đấy!! Đi làm đi!"

"Nhưng tại hạ từ chối!! Tại hạ không muốn đi làm!! Nếu không phải là công việc mà tại hạ thấy hấp dẫn thì tại hạ không muốn làm đâu!!"

"Đừng có coi thường xã hội!!"

"Đó không phải là câu nói của một học sinh trung học đâu"

"Nhưng cũng không phải là lời của một sinh viên đại học sắp bước vào xã hội"

Từ "làm việc" thốt ra từ miệng Masaru đã khiến tôi nhớ lại những lời mà cha mẹ đã nói với tôi từ lâu.

Sống như thế này thì cô có gì vui, hãy sống sao cho có thể ngẩng mặt với đời.

Những lời nói gay gắt như một bài chú nguyền, ngay khi nhớ lại, chúng bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Tâm trạng vốn dĩ ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo, và tôi cảm thấy khó chịu.

Dù tôi có lắc đầu thật mạnh để xua đuổi chúng đi, chúng cũng không có dấu hiệu biến mất.

Cổ họng tôi trở nên nghẹn lại như bị những sợi xích lạnh lẽo trói buộc.

Áp lực.

Đó là thứ không thể tránh khỏi khi sống, và gần đây tôi cảm nhận được nó một cách đặc biệt.

Liệu có cần thiết phải sống trong khi cảm thấy những thứ như thế này không?

Nếu nói là cần thiết, thì thà rằng... "Công việc mà Minami muốn làm là gì?"

"?"

Nhưng, một giọng nói như đang chăm chú dõi theo tôi đã đẩy lùi những cảm xúc u uất.

"... Chà, để xem nào"

Như để quên đi những gì tôi định suy nghĩ, tôi cố tình thay đổi giọng điệu của mình thành một giọng chậm rãi.

Như thể không thấy hành vi kỳ quặc lúc nãy của tôi, Masaru, người trông như đang nhìn đi chỗ khác nhưng thực tế lại đang liếc nhìn tôi một cách cẩn thận, đã đặt chén trà xuống và chuẩn bị tư thế để nói chuyện.

"Thế giới giả tưởng có vẻ vui đó"

"Giả tưởng như trong game ấy à?"

"Đúng vậy, có ma pháp, có những sinh vật không phải con người như Elf hay người thú có tai thú, và chiến đấu với những sinh vật nguy hiểm, tại hạ muốn làm một công việc như vậy"

"Đừng có mang công việc trong thế giới hai chiều ra đây, làm gì có chuyện đó trong thực tế"

Tôi biết điều đó.

Chỉ là khi được hỏi về công việc muốn làm, điều tôi nghĩ đến chỉ có vậy thôi.

Tôi không thể tưởng tượng được mình trong vai một nhân viên văn phòng, một giáo viên mầm non, một y tá, hay bất kỳ một nghề nghiệp thực tế nào mà người ta thường hướng tới.

"Tại hạ chỉ nói thử thôi mà"

Chỉ vậy thôi.

"Cái gì vậy, anh đã nghĩ em sẽ nói những thứ như nhà sáng tạo game vì thích game chứ"

"Tại hạ muốn ở phía người tiêu dùng game hơn, làm game có vẻ phiền phức"

"Tại sao chứ, em vẽ cũng đẹp mà?"

"Chỉ là sở thích thôi~ Tại hạ không muốn đi làm~"

"Cái gì vậy, cuối cùng lại quay về đó à"

Chỉ có vậy thôi.

Vì vậy, tôi chỉ giao tiếp với số ít người không gây đau khổ, và chỉ sống một cách lười biếng.

Tôi, người không thể tìm thấy ý nghĩa trong những thứ như vậy, phải sống như thế nào đây.

Tôi không tràn đầy chính nghĩa như trong game, cũng không bị thôi thúc bởi một sự thôi thúc nào đó, nếu cứ thế này, tôi có thể thấy rõ một tương lai nơi một NEET hikikomori sẽ ra đời.

Có lẽ vì vậy, tôi lại mong muốn cuộc sống thường ngày với những cuộc trò chuyện bình thường này sẽ kéo dài mãi mãi.

Xin đừng thay đổi.

Liệu mong muốn đó có phải là ích kỷ không?

"Tại hạ, muốn ăn tráng miệng"

"Tạm thời, đi tắm đi. Anh rửa bát xong sẽ mang ra cho"

"Về việc cậu bạn thuở nhỏ của tại hạ là một bà mẹ"

"Ai là mẹ hả"

Vì vậy tôi sẽ coi như không thấy.

Bóng dáng của cậu bạn thuở nhỏ mang theo tờ rơi tuyển dụng mà có lẽ cậu ta định cho tôi xem khi dọn bát đĩa.

"Masaru~ khăn tắm ở đâu vậy~?"

"Anh đã lấy ra rồi, mau vào đi"

"Nếu không thì cùng nhau..."

"Vào á!?"

Kết thúc một góc nhìn khác

Shiretoko Minami, 19 tuổi, độc thân, không có bạn trai, có người bảo hộ (bạn thuở nhỏ)

Thích ứng ma lực: Không rõ

Chức vụ: Chưa quyết định

Lời trong ngày

Từ ngày mai tại hạ sẽ nghiêm túc!!