“Vậy mà đã mười năm trôi qua rồi.”
Tôi cất lời và nhìn thẳng vào ông lão nọ.
Nghe vậy, ông lão đang nằm ngửa mặt lên trời liếc sang tôi rồi ngáp một cái thật to.
“Ý mi là sao?”
“Là đồ đệ của người đã kẹt trên đỉnh núi này ngần ấy năm rồi đó.”
“Lâu vậy rồi à? Chà, thời gian trôi nhanh thật đấy.”
“Sư phụ, không phải lúc đánh trống lảng đâu. Rốt cuộc khi nào người mới cho con xuống núi?”
“......”
Nghe tới đây, người mạnh nhất thiên hạ lúc bấy giờ, Linh Sơn Võ Thánh Baek No-gwang — sư phụ tôi chớp mắt rồi nói.
“Út con này.”
“Vâng.”
“Con rất mạnh.”
“......”
Dù được người mạnh nhất thiên hạ khen nhưng trong lòng tôi chẳng thấy vui lên chút nào mà chỉ có cảm giác thật ngột ngạt, khó chịu như đang ngồi đệm gai vậy.
“Đương nhiên, tài nghệ cỡ đó chưa chạm nổi vạt áo của ta đâu, nhưng con vẫn rất mạnh.”
“Vâng, con biết rồi mà. Người là Cổ Kim Thiên Hạ Đệ Nhất, là Vạn Nhân Chi Tôn, là Hoàn Bích Bất Phàm. Đồ đệ đây sao dám so với sư phụ chứ?”
“Hừ. Biết mình kém cỏi là tốt. Không cần phải xấu hổ đâu. So với lão sư, bất kỳ thiên tài nào cũng chỉ như con đom đóm bay trước mặt trời mà thôi.”
Sư phụ gật đầu hài lòng rồi bất chợt đổi giọng.
“Thằng lớn mới về đây hôm kia.”
“Đại sư huynh? Hình như dạo trước người nói huynh ấy đã tới chỗ nào nguy hiểm lắm kia mà?”
Sư phụ có năm người đồ đệ tính cả tôi, và “thằng lớn” rõ ràng là đang ám chỉ đại sư huynh.
Đại sư huynh hiếm khi ở lại Linh Sơn lâu. Thú thực thì ngoài tôi ra, mọi sư huynh, sư tỷ khác đều như vậy.
“Ừ. Nhưng đó không phải trọng điểm.”
“Xảy ra chuyện gì hay sao ạ?”
“Ta đuổi thằng lớn đi rồi.”
“Gì cơ?”
“Nói chính xác hơn là nó tự đi. Cho nên, út con à, con phải đi xách cổ nó về đây cho ta rồi.”
“Cái gì cơ?”
Tách!
“Á!”
Tôi bất ngờ lãnh trọn một cái búng tay ngay giữa trán.
Chỉ một cái búng tay thôi, nhưng sư phụ tôi thừa sức dùng một ngón tay san bằng cả một ngọn núi, nên cái trán tôi đau điếng tới nỗi tôi không khỏi đưa tay lên ôm.
“Sư phụ ghét nhất là gì nào?”
“......Là bị hỏi lại lần hai ạ. Nhưng mà con thật sự không hiểu, đại sư huynh tự đi thì cần gì phải đưa huynh ấy về chứ?”
Sư phụ dùng từ “đuổi” nên có lẽ hai người đã xích mích chuyện gì rồi…
Vả lại, đại sư huynh đã đạt tới cảnh giới có thể gọi là cao thủ võ công. Huynh ấy bước ra khỏi cái bóng của sư phụ, tự mình theo đuổi con đường riêng thì phải là chuyện đáng mừng mới đúng chứ.
“Có nguyên do.”
“Là gì ạ?”
“Lúc đi, nó đã cuỗm Linh Đan của ta theo.”
“À……”
Linh Đan là thượng tiên dược mà sư phụ đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và tâm huyết để luyện thành.
Tôi không mấy quan tâm với tiên dược nên cũng không rõ lắm, nhưng theo những gì tôi nghe được từ các sư huynh sư tỷ khác thì Linh Đan là báu vật mà không một loại tiên dược, thần đan nào trên đời này có thể so bì.
“Sao đại sư huynh lại……?”
Trộm đi Linh Đan không phải khó.
Sư phụ vốn cũng chẳng cất công giấu đâu xa mà chỉ để khơi khơi trước mắt mọi người.
Điều khiến tôi băn khoăn chính là đại sư huynh trộm Linh Đan để làm gì.
“Chắc nó nghĩ cần phải có Linh Đan mới đạt được mục tiêu của nó.”
Mục tiêu?
Tôi nhớ lại hình ảnh của đại sư huynh.
Điều hiện lên trong tâm trí tôi đầu tiên chính là gương mặt luôn tươi cười và giọng nói dịu dàng của huynh ấy.
Vào những ngày tôi bị sư phụ đánh cho thừa sống thiếu chết, đại sư huynh sẽ đi hái lá thuốc rồi cẩn thận đắp cho tôi. Vì thế nên trong số các sư huynh sư tỷ, tôi thân thiết với huynh ấy nhất.
“Ta đoán cơn điên nó kiềm chế bấy lâu nay lại tái phát rồi. Bình thường nó vốn đã hay suy nghĩ không đâu nên xảy ra chuyện thế này cũng chẳng phải lạ.”
“Ừm……”
Tôi ngập ngừng định nói nhưng rồi lại thôi.
Khẽ xoa cái trán còn âm ỉ đau, tôi hỏi.
“Con hiểu tình hình rồi, nhưng… tại sao lại là con? Sư phụ tự đi thì vấn đề này chỉ thoắt cái là xong thôi mà.”
“Chẳng phải con nói muốn xuống núi hay sao?”
“......”
“Vả lại, người đi cũng không thể là ta được.”
“Tại sao?”
“Đi rồi con sẽ biết. Mà này, hình như cái giọng con hôm nay hơi bị bất kính thì phải. Lão sư đây nghe nhầm hay sao ấy nhỉ?”
“......Chắc người nhầm rồi đấy, sư phụ.”
Vừa lễ phép cúi đầu, tôi vừa thầm nghĩ.
Có vẻ như sư phụ đã quyết định sẽ phái tôi đi thay vì phái các sư huynh sư tỷ khác hoặc đích thân xuống núi.
Tôi vẫn chưa rõ ý đồ của sư phụ… nhưng một khi đã ra quyết định rồi thì ông ấy sẽ không đổi ý.
“......Có điều, một mình đệ tử đấu với đại sư huynh thì có hơi……”
“Đương nhiên, con hiện tại sẽ khó lòng mà xách được thằng lớn về.”
“......”
“Với con của hiện tại thì đúng là như vậy.”
Sư phụ từ từ đứng lên. Thấy vậy, tôi căng thẳng nuốt khan.
Thân hình sư phụ gầy gò, lại chỉ khoác trên mình tấm vải rách rưới trông chẳng ra sao. Nhưng hình bóng đó trong mắt tôi trông còn cao lớn hơn cả núi.
Thịch.
Sư phụ tiến từng bước lại gần tôi.
“Tiểu Ngũ à.”
“D-Dạ….”
“Vào lần đầu gặp ta, con bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
Dù chẳng hiểu sao sư phụ lại bất chợt hỏi câu này nhưng tôi vẫn trả lời.
“Dạ, hai mươi lăm tuổi, thưa sư phụ.”
Đó là ngày tôi không thể nào quên.
Khi ấy, tôi đã hoàn toàn buông xuôi, chỉ còn thoi thóp nằm đợi chết. Nhưng sư phụ đã xuất hiện vào đúng khoảnh khắc mà tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Vì vậy, đối với tôi, được gặp gỡ sư phụ ngày hôm đó đích thị là một phép màu.
“Hai mươi lăm. Độ tuổi ấy cũng không còn là trẻ nữa rồi. Người ta có câu ‘chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu học’, nhưng câu này áp dụng cho việc học võ thuật thì lại không đúng. Bởi vì thể và phách có mối liên hệ mật thiết với nhau, nhưng vào thời điểm đó, xương cơ của con còn chưa luyện hết mức thì đã ngừng phát triển rồi, nên thân thể con không thể đạt tới trạng thái tối ưu để học Cổ Kim Đệ Nhất Công Pháp.”
Tôi cũng có tiếc nuối về chuyện này.
Vì đó mà tôi đã phải luyện tập khổ sở gấp bội lần mọi người khác ở Linh Sơn và phải trải qua không biết bao nhiêu phen suýt chết.
“Nhưng có lão sư đây huấn luyện đến nơi đến chốn và chỉ bảo tận tình nên con đã đạt tới trình độ có thể gọi là tạm được… Chậc chậc.”
“Con… Con chưa bao giờ và sẽ không bao giờ quên công ơn vô bờ bến của sư phụ ạ.”
Rốt cuộc ông ấy muốn nói gì?
Trước áp lực đáng ngại của sư phụ dần ép sát tới, đôi chân tôi liên tục lùi về phía sau.
“Thử nghĩ xem, sẽ ra sao nếu con được học Cổ Kim Đệ Nhất Công Pháp ngay từ thuở thiếu thời?”
“Ừm… Chí ít con cũng phải mạnh hơn con của hiện tại, chắc vậy.”
Đáp xong, tôi chợt thấy thắc mắc nên hỏi lại.
“Nhưng mấy chuyện đó đã là quá khứ cả rồi mà? Hôm nay người lạ thật đấy.”
Sư phụ mà tôi biết vốn không quan tâm chuyện quá khứ.
Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy ông ấy nói về những viễn cảnh như “sẽ ra sao nếu”.
Tới đây, sư phụ bật cười.
“Nghe cho hết đã. Vừa rồi con đã hỏi ta khi nào được xuống núi nhỉ? Đến giờ con vẫn chưa hiểu lão sư chưa cho con xuống núi là vì lý gì hay sao?”
“Không phải vì sư phụ cần ai đó chăm sóc cho người ạ?”
“Đúng. Nhưng không chỉ có vậy.”
Vẻ cười đùa trên khuôn mặt của sư phụ chợt biến mất. Và lúc này đây, tôi đã bị dồn tới mép vực.
Bất giác nhìn về phía sau, tôi chỉ thấy một vách đá sâu hun hút được bao quanh bởi một lớp sương mù kỳ quái.
“Thôi bỏ đi, trăm nghe không bằng một thấy.”
Bộp.
Và sau đó, sư phụ đẩy tôi xuống vực.
“Cái…?”
Tôi vội vàng vận nội công. Nhưng ngay lúc này, ý thức của tôi bỗng mông lung đi, cơ thể không sao nhúc nhích được như bị xích sắt trói chặt lại vậy.
Tôi rơi xuống, như con chim bị gãy cánh.
Tốc độ rơi nhanh tới nỗi khuôn mặt sư phụ tức thì bị sương mù che khuất.
Nhưng thật lạ, trong giây phút ấy, tôi vẫn nghe được rõ giọng nói của sư phụ.
“Xem nào… mười lăm tuổi là vừa đẹp. Không cần phải tập từ thuở tấm bé cũng cũng là một ưu điểm của Cổ Kim Đệ Nhất Công Pháp.”
“K-Khoan!”
“Giờ thì, út con, hẹn mười năm nữa gặp lại.”
Khốn nạn thay, đó cũng là những lời cuối cùng tôi nghe được trước khi ý thức hoàn toàn bị bóng tối đen kịt nuốt chửng.