Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 (Hoàn thành) - Chương III: Cuộc săn Kho bạc

Gan hươu rừng áp chảo và nho khô ngâm bay ngang căn phòng.

Kaito giơ chiếc mâm bạc lên để bảo vệ bản thân khỏi cơn mưa thức ăn. Rồi cậu điêu luyện chặn con dao bay đến tiếp đó. Nó kêu một tiếng keng khi văng khỏi thớt.

"Tôi. Đã. Nói. Là. Đừng có ném đồ ăn!"

Cách giao tiếp này đã kéo dài khoảng hai tuần. Giờ thì cậu quá quen rồi.

Cậu thấy thật đáng quan ngại khi nhận thấy mức độ thích nghi của mình.

Dù sao, cậu chặn hết những đòn tấn công và nhìn vào thủ phạm. Elisabeth.

Cô đặt một chân lên bàn, và đang đưa ngón trỏ lên ấn chân mày. Ly rượu mà cậu đã trung thành chuẩn bị cạnh cô đang nằm đổ xuống. Những giọt nước mắt lộng lẫy của cô ứa lên khi cô hét.

"Nó thật kinh tởm! Vị ngọt và chua của nho khô ngâm... Gan thì làm cho miệng ta ngập vị máu dù cho nó khô như một khúc xương... Cả hai mùi vị kết hợp tồi tệ đến nỗi ta tin rằng ngươi có tài năng cho nền ẩm thực kinh tởm đấy!"

"Tôi vinh hạnh chấp nhận lời khen từ cô."

"Đó không phải lời khen đâu!"

Cô ném chiếc nĩa về phía cậu. Nhắm chuẩn một cách ấn tượng, chiếc nĩa bay chỉ vài cen-ti-mét trên cái mâm và cắm vào trán Kaito. Cậu bứt nó ra. Máu rỉ ra từ vết thương.

"Cô Elisabeth, hỡi Cô Elisabeth. Có vẻ tôi chảy máu rồi."

"Tại sao ta phải quan tâm cơ chứ! Một tên người hầu của ta lẽ ra phải bít được cái lỗ tí ti đó chỉ bằng ý chí."

"Tôi không chắc ý chí sẽ giúp được gì."

Kaito ấn vào vết thương và thở dài. Đúng là vết thương nhỏ thế này không còn làm phiền cậu nữa. Dù sao ngay từ đầu đã quen với đau đớn rồi, và sau khi bàn tay bị đứt được thay và nối vào, cậu không phàn nàn những thứ nhỏ nhặt nữa.

Đúng là người ta có thể làm quen với mọi thứ.

Dẫu thế, tài nấu nướng của cậu vẫn không cải thiện nổi.

Khi nói đến thức ăn, thì không hề có biên giới cho các món đặc sản của Kaito. Vì thế, cậu đơn giản không thể làm quen với cơn giận không ngớt của Elisabeth được.

Tới lúc này, cậu có vẻ như đã từ bỏ cố gắng cải thiện. Nhưng vì lý do gì đó mà Elisabeth vẫn hy vọng vào cậu, nhưng dường như sự thất vọng của cô ngày càng tăng.

"Ta không còn đặt kỳ vọng vào tài nấu nướng của ngươi nữa. Vì thế, ngươi không cần nấu đồ ăn cho bữa tối nay."

Sau khi nếm thử món tim ướp được muối rồi nướng mà cậu đã làm lại lần hai, cô đi sang phòng ngai và hoàn toàn ngừng kỳ vọng ở cậu. Bầu trời xanh trong vắt ló qua chiếc lỗ thô kệch sau lưng cô.

Con thú của tên Hiệp sĩ đã đập vỡ một bức tường, và cô thấy rằng để nó như thế trông cũng khá hợp. Dù thế cô vẫn có vẻ thích căn phòng và tiếp tục sử dụng nó bất chấp tổn thất kia.

Nhưng cô đã chuyển chỗ chiếc ngai, và đặt má lên hai tay khi ngồi lên nó. Biểu cảm của cô trông như cô đang gánh chịu cơn đau đầu khi cô quay sang Kaito, người đang đứng đợi. Cô chỉ vào một cách cửa trông lạ lẫm với cậu.

"Đổi lại, ta ra lệnh cho người dành ngày hôm nay để đi săn trong Kho bạc."

"Kho bạc á?"

Khi Kaito nhắc lại lời cô, Elisabeth dậm lên sàn đá. Ở giữa phòng, một cột xoáy bóng tối và những cánh hoa đỏ thẫm bùng lên như một đám củi lửa. Hội tụ lại tại một điểm, nó khắc một hình chữ nhật ửng lửa lên mặt đá khi biến mất. Nó để lại một cánh cửa màu đen.

Cánh cửa mở bung ra từ phía trong hệt như bộ máy đồng hồ.

Bên kia cánh cửa là một cầu thang xoắn. Dựa vào thiết kế cửa tòa lâu đài, thật lạ khi có một cầu thang xoắn bên dưới phòng ngai, nhưng vì vừa chứng kiến một cánh cửa hiện ra từ hư không, cậu nhận ra rằng nghĩ về chuyện đó sẽ thật là ngu ngốc. Cậu chọn tỏ ra ấn tượng.

"Hở, tôi không biết ở lâu đài có nơi như thế này đấy."

"Đúng là nó có thật đấy. Một ý nghĩ thoáng qua đầu ta sau chuyện với gã Bá tước hôm nọ. Món ăn của người tệ hơn cả cám lợn, nhưng món purin thì ngon đấy, và khả năng giữ tỉnh táo khi bị áp lực và sự dũng cảm ngươi cho ta thấy đúng là không vô giá trị. Và khi ngươi phơi ga giường, mặt người tràn đầy sự khó chịu trông rất thú vị. Thế nên ta quyết định ban cho ngươi một vũ khí để dùng khi ngươi rơi vào tình huống phải tự mình đối đầu ác quỷ. Ngươi có thể chọn một món từ Kho bạc-- bất cứ thứ gì ngươi cho là hữu dụng. Dù nó là gì, ta sẽ ban nó cho ngươi."

"Ưm... Tôi nghĩ tôi nên nói rằng tôi rất vui và biết ơn cô?"

"Thêm vào đó, nơi mà ta gọi là Kho bạc thật ra là một khoảng không gian ma thuật. Ta đem mọi thứ đã từng ở trong lâu đài tại quê nhà ta và nhét nó vào đây. Những thứ ở dưới đó đã nhuốm những ký ức cay đắng và thù hằn, thế nên cẩn thận thứ ngươi chạm vào. Vài thứ sẽ giết ngươi đấy."

"Khoan đã, đây chỉ là một dạng quấy rối khác mà thôi!"

"Câm ngay! Dừng than thở và đi ngay đi!"

Cú đá tiếp sau đó vừa chuẩn vừa chính xác, khiến Kaito lăn như một quả bóng đồ chơi. Một lần nữa, cậu lại trở thành hình ảnh nhân vật hoạt hình khi lăn qua cánh cửa. Với sự căn giờ tuyệt hảo, cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu. Tuy đã thử kéo và đẩy, nhưng như cậu dự đoán, nó không hề xê xích chút nào.

Đường lui đã bị chặn mất. Đúng là thậm chí sự tàn nhẫn phải cần có giới hạn.

Ngay lúc này, cầu thang xoắn trước mặt cậu trông như ra lệnh cho cậu tiến tới.

Những bậc thang chữ nhật lơ lửng cách đều nhau, nhẹ nhàng vòng cung xuống bên dưới dưới ánh sáng lờ mờ. Cậu nhìn xuống, nhưng chỉ có thể thấy những bậc thang trải dài như vô tận. Một làn gió ấm bay lên từ vực sâu. Cậu thậm chí không thể biết rằng dưới những bậc thang kia liệu có tồn tại mặt sàn hay không.

"... Chắc cô đùa tôi rồi."

Kaito lèm bèm một cách phản xạ khi nhìn xuống những bậc thang còn không có lấy tay vịn. Sự tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào con tim. Nhưng cậu lắc đầu và đánh giá lại tình hình.

Ừ thì, đúng là những điều Elisabeth nói thường có ý đúng.

Cậu cần có vũ khí nếu cậu muốn chiến đấu với nhiều ác quỷ nữa. Nếu cậu có một món trước đây, thì có lẽ cậu đã có thể chiến đấu tốt hơn khi đối đầu bầy quạ và con nhện. Và sẽ không có gì đảm bảo rằng cậu không rơi vào tình huống tương tự lần nữa. Cậu không muốn lặp lại lỗi lầm.

❖❖❖

Không lần nào nữa

Và nếu việc đó nghĩa là cậu phải đi săn trong không gian ma thuật này, thì được thôi.

"Mình đoán là mình không có lựa chọn nào khác cả."

Kaito nhìn cầu thang, thứ có khi dẫn xuống tận Địa ngục, và cứng rắn mình. Cậu dang tay để giữ thăng bằng. Tiếng lách, cách của bước chân vang vọng trong bóng tối khi cậu bắt đầu leo xuống.

༒༒༒

Cậu đã tưởng rằng bóng tối bao trùm kia sẽ kéo dài mãi và nhưng ngạc nhiên thay nó lại không như thế.

Khi bước đi, rác rưởi bắt đầu xuất hiện cạnh cầu thang, một chiếc lồng chim khổng lồ và một chiếc trinh nữ sắt hiện ra trong lờ mờ, tiếp đó là một chiếc khay được treo và một con ngựa gỗ, trông không có bất kỳ quy tắc hay quy luật nào. Khi những công cụ tra tấn ánh lên lờ mờ trong bóng tối, rõ ràng là chúng đều có dấu vết rợn người của việc từng được sử dụng. Ngực trinh nữ sắt đầy máu khô, và những gai nhọn chìa ra từ chiếc lồng chim xỉn màu với những tảng thịt và mỡ.

Kaito nhận ra một điều khi cậu nhìn vào các công cụ gỉ sét. Không giống những thứ tương tự mà Elisabeth triệu hồi, những thứ này là thật. Những món mà Elisabeth triệu hồi luôn chưa từng được sử dụng. Chắc chắn rằng cô có khả năng triệu hồi chúng vô hạn, không món nào bị gỉ hay dính mỡ.

Vậy sao nơi này lại chứa đầy những món tương tự nhưng tầm thường nhỉ?

❖❖❖

"Mình chịu."

Nghiêng đầu khó hiểu, Kaito tiếp tục đi.

Đột nhiên cậu thấy những bậc thang đã biến mất và con đường phẳng trở lại. Vì nơi này khiến cậu mất đi cảm giác thăng bằng, nên cậu không rõ khi nào sự thay đổi đã hiện hữu. Mặt sàn đá chỉ trông như một bậc thang khổng lồ, và cậu bước xuống bề rộng dường như vô tận của nó. Những món đồ xung quanh cậu càng trở nên thiếu trật tự hơn.

Có một viên ngọc to bằng nắm tay cậu, một chiếc chậu tròn được bao phủ bởi những họa tiết ba chiều hình ong, và một thùng rượu rum có niên vụ. Một chiếc tấm da hổ. Một chiếc ngà voi. Một chiếc đèn chùm vỡ. Vài xác ướp thứ gì đó nhỏ. Một chiếc rìu đồng, một thanh kiếm sắt và một thanh giáo bạc.

Cậu kéo thanh kiếm trông rất tuyệt vời ra khỏi chiếc lọ đựng nó, rồi loạng choạng lùi lại.

"Cái này không được rồi; nó nặng quá... Và có vẻ chiếc rìu và thanh giáo cũng thế."

Có vẻ như vũ khí mà tên Bá tước chuẩn bị được chọn lựa để trẻ em có thể dễ dàng cầm. Nhưng vũ khí trong Kho bạc thì được thiết kế cho các chiến binh và hiệp sĩ dày dặn kinh nghiệm. Chúng cũng không có vẻ có khả năng chống lại phép thuật. Vì Kaito chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện nào, cậu ngờ rằng mình có thể sử dụng chúng một cách hiệu quả.

Cậu quẳng thanh kiếm sang một bên. Nó đáp xuống với một tiếng keng, rồi chìm vào một đụn đồng vàng trông như một cái hố kiến sư tử. Quay đi khỏi sự giàu sang, cậu tiếp bước tiến tới. Nhưng càng đi xa, thì những món trông như vũ khí xung quanh càng ít lại.

❖❖❖

Một cái ghế bập bênh trông dễ chịu. Một tấm họa tiết thêu tay. Một bức họa rừng sâu.

"...Hở?"

Đột nhiên, chân Kaito chạm vào thứ gì đó mềm mại. Cậu nhìn xuống và thấy một con gấu bông lòi bông ra từ ngực. Khi nhìn xung quanh, cậu nhận ra mình bị bao vây bởi đồ chơi trẻ em.

Có vẻ cậu đã đến tầng chứa những món đồ mà Elisabeth từng sở hữu khi còn bé.

Để minh chứng cho việc chúng là của cô, ngực bọn thú bông bị xé toang ra, và mọi con búp bê đầu bị mất đầu. Mặt cắt của gỗ, sứ và vải trông thật đáng thương hại.

"Mình nghĩ cô ta đã thích việc đó được lâu rồi, nhỉ.

Kaito chán ngán lẩm bẩm. Người ta bảo rằng con người không bao giờ thay đổi, nhưng điều này không hề đáng yêu chút nào. Cậu suýt ném con gấu đi khi khó chịu, nhưng thấy tội nghiệp, cậu nhẹ nhàng đặt lại nó xuống bàn.

Khi chuẩn bị tiếp tục đi, một giọng trống rỗng vang lên từ xa.

"Elisa.....beth... Eli...sa...beth..... Sa...beth..."

"Ai đó?"

Kaito đứng sững lại. Ngay sau đó, một giọng đàn ông trầm cuộn quanh cậu như một con rắn.

"Elisabeth... Elisabeth... Con gái yêu dấu của ta... Elisabeth... Con g--"

Giọng nói cực kỳ rùng rợn. Nó có chất âm rỗng hệt như gió lùa qua cây, nhưng đồng thời gần như nóng ấm khi nó cuộn quanh da cậu. Kaito thấy rằng nếu nghe nó quá lâu, thì màng nhĩ-- và thậm chí cả não cậu-- sẽ tan ra mất.

"Thứ đó... gì thế?"

Bị thúc đẩy bởi một sự khinh bỉ mạnh mẽ theo bản năng, Kaito lùi một bước. Giọng nói càng to lên như đang truy đuổi cậu. Kaito bỏ chạy, cố cắt đuôi nó theo bản năng sinh tồn. Nhưng như không để cậu trốn thoát, giọng nói đuổi theo cậu một cách dai dẳng.

"Elisabeth... Elisabeth... Con gái yêu dấu của ta... Elisabeth... Con--"

"Này, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"

Dù cậu đi xa đến đâu, giọng nói vẫn luôn bám theo. Cậu nhìn quanh tìm lối thoát, rồi thấy thứ gì đó. Sau một đụn đồ chơi hỏng, gợi lên hình ảnh của một núi xác, là một cánh cửa. Trông như thể đám đồ chơi kia là lính canh cho nó vậy. Sẵn sàng thử mọi cách, Kaito nắm lấy núm cửa và xoay.

Cánh cửa mở ra, nhưng sau nó không phải ánh sáng mà là bóng tối sâu thẳm hơn nữa. Sau khi bước qua cửa, Kaito thấy mình trố mắt.

Cậu đang đứng giữa một căn phòng xa lạ.

"Hở?"

Ngơ người ra, Kaito xem xét xung quanh. Đây rõ ràng là phòng của một đứa trẻ.

Những bức tường chữ nhật được phủ giấy dán tường mang thiết kế hoa vàng mờ nhạt, và cạnh cửa sổ là một tượng thạch cao dễ thương trông như bánh kẹo. Nội thất hoàn toàn mang màu trắng. Trên đỉnh một tủ kéo có tay cầm kim loại là một đám thú bông và búp bê. Cũng có một chiếc giường canopy với ga màu xám ngọc trai và một tấm nệm dày, chắc chắn được nhồi bằng lông vũ.

Trên giường là một cô bé mặc váy ngủ đang ngồi lên một chồng chăn.

Ngực cô bê bết sắc đỏ của máu.

❖❖❖

Cô mang vẻ ngoài hốc hác, những đường mạch máu hiện rõ lên dưới làn da nhợt nhạt. Mái tóc dài của cô hẳn đã từng rất xinh đẹp, nhưng giờ thì nó không còn bóng bẩy và ngọn tóc rối vào nhau. Trong khi đôi mắt tròn và mũi cao của cô trông như được tạc nên, đôi mắt vô hồn đó thiếu đi thứ gọi là sự sống. Và đôi môi mỏng của cô nhuốm thứ trông như vết nôn máu ghê rợn.

Thấy vẻ mặt thân thuộc đó sạm đi bởi bóng thần chết, Kaito nuốt nước bọt.

Không nghi ngờ gì nữa. Cô bé này chính là Elisabeth lúc nhỏ.

Ôi trời ạ... Chắc chắn đây là thứ mình không nên thấy.

Nhận ra điều đó, Kaito chầm chậm thoái lui. Cậu tiếp tục làm thế cho đến khi qua ngưỡng cửa, nơi cậu đã bước vào. Khi hoàn toàn đã bước qua, cảnh tượng trước mắt cậu lay động như một thau nước tĩnh đã bị quấy nhiễu, và rồi nó tan biến. Thứ còn sót lại là núi đồ chơi hỏng và cái cửa ở giữa chúng.

Có vẻ như cậu đã thoát được Căn phòng Trẻ con kia. Kaito nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy lại Kho bạc. Nhưng giọng nói ma ám kia lại tấn công tai cậu. Không có thời gian xử lý điều mình đã thấy, Kaito quay lưng lại và chạy. Cậu chạy mà không có nghĩa lý gì cả, cố gắng một cách tuyệt vọng để trốn thoát khỏi bóng ma Elisabeth và giọng người đàn ông liên tục gọi lấy cô.

Dừng đi; dừng đi... Tôi không muốn biết gì về chuyện này cả!

Kaito không hề muốn biết về quá khứ của người phụ nữ vui vẻ nhưng kiêu hãnh kia. Và đây là những ký ức mà hẳn là cô ấy không muốn chia sẻ, càng tăng thêm lý do cậu không nên tọc mạch. Cậu không có tình cảm gì với cô, nhưng cậu không thể bỏ đi ý nghĩ rằng mình đang thực hiện một hành vi phản bội.

Elisabeth Le Fanu là con sói kiêu hãnh và cũng là con lợn nái thấp hèn.

Người phụ nữ giới thiệu mình như thế không chút biến sắc trông hoàn toàn khác với cô bé mong manh dễ vỡ kia.

Nhìn cô ấy như thế không phải là thứ mà Kaito, với danh phận là người hầu, nên tự ý làm.

Sau khi chạy đi với độc nhất suy nghĩ đó trong tâm trí, Kaito thấy mình ở một địa điểm mới, một nơi có không khí hoàn toàn khác.

"Hộc...hộc, hộc... Mình đang ở đâu đây?"

Chặn trước lối đi của Kaito sừng sững một bức tường đá. Khi xem xét nó, cậu nhận ra nó được xây dựng khá lạ lùng-- từ những khối đá khít nhau. Bức tường kéo dài sang hai bên. Có vẻ như nó kéo dài vô tận, như thể cậu đã đến tận cùng thế giới. Rồi Kaito thấy thứ gì đó.

"C-cái gì thế?"

Vì lý do gì đó, một vùng tròn của bức tường được thắp sáng. Kaito ngần ngại tiến tới nó.

Cùm sắt trồi ra từ tường nơi được chiếu sáng.

Bị trói bởi chúng, hệt như hàng hóa tại một quầy trưng bày trong cửa hàng, là một người phụ nữ trần như nhộng.

"Cái quái gì thế?"

Kaito đứng trơ ra. Cậu phải nhìn đi nhìn lại vài lần để đảm bảo. Nhưng chắc chắn, đó là một cô gái xinh đẹp tóc bạc bị trói cổ tay lên tường. Bộ ngực cô đầy đặn, và tỷ lệ cơ thể rất cân đối. Ấy vậy mà cô lại bị bỏ rơi tại nơi đây.

Bỗng dưng khi nhìn cô, Kaito thấy như có thứ gì đó không đúng. Nhưng dù sao, cậu cũng không thể cứ nhìn vào người con gái đang khỏa thân kia mãi. Cậu sẽ sớm bị coi là một tên dâm dục mất.

Lờ đi những cảm xúc đối chọi trong mình, Kaito ngoái đi. Cậu quyết định nhìn nghiêng ti hí để xác nhận tình trạng của cô. Cô gái tóc bạc chỉ ngồi đó, không cử động, đầu cúi xuống.

"Này, cô ổn không thế? Xin chào? Này, cô."

Cậu cố thử nói chuyện với cô ấy, nhưng không hề có lời đáp. Cậu không thể biết được vì sao cô lại bị giam cầm, và vì thế cậu không biết nên làm gì. Nhưng dựa theo tính cách của Elisabeth, có vẻ cô không phải là loại người cầm tù ác quỷ. Kaito không nghĩ cô gái này là kẻ thù.

Và dù cho cô ấy có là kẻ thù đi nữa, ít nhất chỉ có cậu trở thành nạn nhân.

Và nếu cậu bỏ đi, thì không chắc là cậu sẽ có thể quay lại được đây lần nữa. Cậu thà hối hận vì cứu cô ấy còn hơn là hối hận vì không thể.

Với những suy nghĩ đó, Kaito quyết định cởi trói cho cô. Cậu nhìn xung quanh, nhưng không có thứ gì có thể hỗ trợ trong việc đó cả. Nhưng cậu có thấy một chiếc túi da nhỏ buộc quanh cổ chân cô.

Tay cô bị trói, thế nên cô không thể nào với tới nó được. Đúng là một vị trí tàn nhẫn.

Kaito lấy chiếc túi và nhìn vào trong. Cậu dốc nó và một chiếc chìa khóa rơi ra cùng một mẩu giấy da. Cầm chìa, Kaito tháo còng cho cô. Tay cô rơi thõng xuống hai bên. Thậm chí dù đã được thả tự do, có vẻ cô không có ý định di chuyển. Khi tìm thứ để che cơ thể cô gần đó, mắt cậu vô tình nhìn vào mảnh giấy da vẫn đang nằm trên sàn. Dòng chữ đỏ được viết to ở mặt trước.

HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG: CẢNH BÁO KHỞI ĐỘNG

Khi chức năng của cơ thể người đất giải mã dòng chữ, Kaito nghiêng đầu. Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Kaito nhìn kỹ cơ thể cô gái.

Khi đó cậu nhận ra cảm giác xung đột trong cậu xuất phát từ đâu.

Nhìn gần hơn, cậu thấy rằng tay chân thanh mảnh của cô gái tóc bạc được kết nối bởi các khớp hình cầu. Và mái tóc bạc thẳng kia của cô không phải là tóc mà là làm từ những sợi chỉ bạc lấp lánh.

Cô ấy là một con búp bê. Hẳn cô chỉ là một món đồ khác được chứa trong Kho bạc.

Ngay sau đó, đầu cô kêu cách, cách, cách khi nó gật lên gật xuống. Đầu cô xoay sang nhìn Kaito. Mắt cô làm từ lục bích, và chúng mờ mịt ánh lên. Cơn hoảng sợ ập đến Kaito khi cậu đáp lại ánh nhìn của cô.

Mặt cô đẹp như một bức vẽ, nhưng nó không có chút cảm xúc gì. Nó cứng đờ như một chiếc mặt nạ.

Tay chân của cô-- hay đúng hơn, của con búp bê máy-- bắt đầu xoay, mỗi khớp tròn xoay theo một hướng khác nhau. Cảm thấy báo động vì sự bất thường, Kaito nhìn sang mảnh giấy da.

Sau khi đọc dòng chữ đỏ, mắt cậu mở to và cậu bắt đầu bỏ chạy.

❖❖❖

Cẩn thận, vì khi khởi động nó có thể tấn công con người.

Kaito chạy hết sức bình sinh.

Từ phía sau, âm thanh của con búp bê nhanh nhẹn bò trên sàn để đuổi theo cậu vang lên.

༒༒༒

Khi Kaito chạy, Kho bạc như một chặng đua chướng ngại vật. Cậu nhảy qua một chiếc ghế, chui vào giữa hai tủ kéo, và trượt qua một núi xu vàng. Cuối cùng cậu cũng đến được mục tiêu.

Con búp bê dường như không biết tránh né, nó chỉ đơn thuần đâm thẳng về trước. Vì thế, nó tốn thời gian phá hủy vật cản chắn đường. Lợi dụng điểm này, Kaito tạo ra được khoảng cách giữa cả hai khi chạy. Nhưng cậu biết rằng nếu chỉ cần cậu vấp một chút thì sẽ ngay lập tức tham gia vào hàng ngũ chướng ngại vật ngay.

Chờ đã! Thôi nào! Đừng đùa chứ!

Cơ chân cậu giãn đến mức sắp đứt, cậu chạy lên những bậc thang cuối cùng. Lờ đi cơn đau, cậu điều khiển cơ thể bằng ý chí kiên định. Nếu quay đầu lại là cậu toi mạng. Cậu đã hết vật cản để chặn đường.

Nuốt nỗi sợ xuống, bằng cách nào đó mà cậu đã đến được cánh cửa đen. Nhưng nó vẫn đóng kín. Cậu đập cửa, gào thét trong tuyệt vọng.

"Elisabeth, mở cửa! Mở cửa đi!"

"Sao vậy, Kaito? Ngươi học được bài học rồi à? Vậy thì ta mong ngươi sẽ nếm thử món ăn ngươi nấu một cách đàng hoàng."

"Tôi biết cô cố trừng phạt tôi rồi! Bỏ qua chuyện đó-- nhanh lên đi!"

Đột nhiên, Kaito thấy ớn lạnh, như thể tim cậu bị xuyên thủng bởi một cây kim.

Tin vào bản năng mình, cậu nhào xuống đất. Chân con búp bê xé toạc không khí trên đầu cậu. Cô nhào đến như một con rắn, tấn công từ một góc dị thường và đầu ngón chân cô phá hủy cánh cửa. Giọng Elisabeth bối rối vang lên.

"Ch-chuyện gì đây? Cái thứ ma quỷ gì đây?"

Khi nghe thế, Kaito đâm đầu xuyên qua đống vụn gỗ. Cậu chi chít vết thương khi lăn vào phòng ngai, nhưng cậu đã dãn cách khỏi lối vào Kho bạc. Con búp bê lảo đảo tiến tới. Dáng đi và màu da khiến cô trở thành hình ảnh của một bóng ma.

Có vẻ Elisabeth đã lấy rượu uống, vì cô vừa phun nó ra. Vẻ mặt cô hiện hữu sự đỏ bừng giận dữ.

"Con sâu kia! Người đã bò sâu đến đâu hả?! Đó là một con búp bê máy, được làm nên từ khẩu vị tệ hại của cha nuôi ta! Vì không có mệnh lệnh, nên nó phá hủy mọi thứ trên đường của nó! Sao ngươi lại kích hoạt thứ này chứ?!"

"Tôi xin lỗi vì bật nó lên, nhưng sao mà tôi biết được cơ chứ?! Tôi chỉ tháo cùm tay ra, và nó tự khởi động mà!"

"Tháo gông cùm là cách để khởi động nó đấy, tên đần ạ!"

Elisabeth ném ly rượu sang một bên cùng chiếc bàn cô mang ra để đặt nó. Có vẻ cô đã tận hưởng một chút thư giãn và nghỉ ngơi, nhưng sự bị yên đó đã bị phá hỏng.

"Aa, bực mình làm sao! Khi mà ta phải bận rộn chỉ để xử lý một con búp bê!"

Cô đứng lên từ chiếc ngai, tức giận, và dậm chân xuống sàn hai lần.

Bóng tối và những cánh hoa đỏ thẫm cuồn cuộn trên sàn như sương mù. Một tràng gai bắn lên từ nó. Nhưng phản xạ của con búp bê thật siêu việt, và lực nhảy hệt như một con thú. Cô nhảy qua những chiếc gai, né chúng một cách gọn gàng. Siết chặt một chiếc gai giữa hai lòng bàn tay và lòng bàn chân, cô hạ cánh mà không bị dính vết thương nào.

"Ô... Ta tưởng ngươi không thể tránh được đòn đó cơ."

Lẩm bẩm thán phục, Elisabeth chắp tay sau lưng, rồi vẫy chúng ra trước. Một chiếc rìu sắt dùng để chặt đầu bay ra từ bóng tối, bay qua đám gai và hướng tới cổ con búp bê. Tuy nhiên, đầu cô cúi xuống như thể đã bị trật khớp, và suýt soát né được lưỡi của chiếc rìu. Mắt Elisabeth mở to vì ngạc nhiên.

Chân con búp bê đánh cách khi gập lại và cô nhảy lần nữa, lần này đáp xuống ngay trước chiếc ngai. Cô tiến lại gần Elisabeth. Nhưng Elisabeth có vẻ canh giờ cử động rồi búng tay.

"Ghế Trấn nước." (1)

Một cái ghế mọc lên từ sàn và gọn gàng đón lấy con búp bê từ phía sau. Dây da buộc cô vào chỗ ngồi. Ghế Trấn nước trông giống như Ghế Sắt mà Kaito đã từng ngồi. Tuy nhiên, yên ghế không có lỗ để cắm cọc nào. Thay vào đó, dây xích dài được cố định ở phía sau.

Đột nhiên, một mảng chữ nhật ở sàn bao quanh con búp bê biến mất. Không gian bên dưới cô giờ đây được nước lấp đầy, với những cánh hoa đỏ nổi trên bề mặt.

Với một tiếng tùm lớn, con búp bê chìm xuống nước.

Có lẽ cô đang quằn quại, vì nước trên bề mặt nổi bong bóng và sủi bọt. Nhưng sau một lúc, cô ngừng cử động. Rồi tiếng xích vang lên khi kéo chiếc ghế khỏi bể nước. Con búp bê không hề động đậy.

Nước nhiễu từ mái tóc bạc của cô. Elisabeth thở phào nhẹ nhõm.

"Trời ạ, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Nhưng thứ này có thể bơm nước ra khỏi cơ thể nó. Chắc chắn nó sẽ hoạt động lại ngay thôi. Có lẽ tốt nhất là phá hủy nó trước khi nó khởi động lại."

"Này, chờ đã. Cô thực sự muốn phá hủy nó à?"

"Ta tưởng là lẽ đương nhiên chứ, nhưng nếu phá hủy không thành công sẽ vô cùng nguy hiểm! Trừ khi ngươi muốn ta dành cả quãng đời còn lại để né tránh con búp bê giết người này. Trong trường hợp đó, ngươi có muốn làm chiếc khiên cho ta không? Hửm?"

"Không, ý tôi là đây là lỗi tôi ngay từ đầu vì đã để nó khởi động, dù sao... Tôi sẽ thấy rất tệ nếu phá hủy thứ hoàn thiện thế này... Cô tắt nó đi như lúc đầu được không?"

Kaito thử làm nguôi Elisabeth. Dù con búp bê máy thật đáng sợ, nhưng cậu là người đã khởi động nó lên. Và cậu do dự phá hủy thứ được tinh xảo tạo nên hệt như người. Chưa kể về việc con búp bê trông thật đắt tiền nữa. Cậu nghi ngờ khả năng phục hồi tài chính của mình.

"Hửm? Chờ đã. Như ngươi nói, thế sẽ thật phí phạm. Có lẽ chúng ta có thể dùng nó."

Elisabeth tự hỏi, con búp bê bắt đầu run rẩy trước cô. Một âm thanh cọt kẹt khó chịu vang lên khi đầu con búp bê nghiêng một góc bất khả thi.

Ánh sáng mờ mịt quay lại đôi mắt lục bảo kia. Elisabeth nói nhỏ nhẹ, gần thành lời hát.

"Dừng lại, hỡi cỗ máy, vì vẻ đẹp của ngươi là vĩnh hằng."

Con búp bê đột nhiên cứng đờ. Ngay lúc đó, toàn bộ cơ thể cô đột nhiên thả lỏng trông thấy. Thấy con búp bê thay đổi sau vài từ, trong khi Elisabeth đã tốn quá nhiều công sức để bắt giữ cô ấy, khiến Kaito kinh ngạc một chút.

"C-cô vừa làm gì thế?"

"Một lời niệm để nó đăng ký chủ nhân mới. Hê. Nó thành công nghĩa là thiết lập cũ của con búp bê đã bị ghi đè. Ta có thể đặt chủ nhân mới cho nó ngay. Làm thế thì lệnh của chủ nhân mới sẽ là ưu tiên cao nhất. Vậy nên nó sẽ dừng điên cuồng tấn công người khác. Giờ thì..."

Elisabeth định tiếp tục mở miệng. Trước khi cô kịp thì con búp bê cử động đầu.

Cách, cách, cách. Vặn vẹo cổ, con búp bê nhìn Kaito. Cậu giật mình một chút vì bất ngờ. Nhưng con búp bê không làm gì khác ngoài xoáy đôi mắt lục bảo kia vào cậu. Kaito kinh ngạc nhìn lại. Ánh nhìn của cô gần như mang tính thuyết phục. Elisabeth huýt sáo một tiếng, tỏ vẻ thán phục.

"Ô, ô, ô... Có vẻ nó lựa chọn giúp ta rồi. Hãy tự xem mình là may mắn đi. Có vẻ được ngươi cứu hai lần nên nó thích ngươi rồi đấy. Vậy được rồi. Ngươi sẽ là chủ của nó. Chỉ còn một vấn đề thôi."

"Tôi, chủ của nó? Chờ đã, còn có vấn đề nữa à?"

"Để trở thành chủ của thứ này, một 'mối quan hệ' cần được lập nên. Người tạo ra nó, không may thay, có sở thích áp đặt người khác, ngươi thấy đấy. Trong bốn mối quan hệ như sau: 'cha mẹ và con cái', 'anh em', 'chủ nhân và người hầu', và 'người tình'-- chỉ có một là câu trả lời đúng. Nếu chọn sai, thì con búp bê máy này sẽ phản bội và giết chủ nó. Vấn đề nhỏ đối với ta thôi, nhưng ngươi chắc chắc sẽ tiêu đời."

"Một trong bốn là tỷ lệ rất khó đấy. Tôi phải làm gì đây?"

"Ôi trời ạ, ta không biết. Nhanh nhất là phá hủy nó, nhưng có vẻ như ngươi không thích lựa chọn đó. À, được rồi, đây... Trong 'cha mẹ và con cái', 'anh em', 'chủ nhân và người hầu', và 'người tình', chọn cái mà ít có khả năng phản bội ngươi nhất."

Elisabeth mỉm cười xảo quyệt, rồi quay về chỗ ngồi trên ngai như thể cô đã xong việc. Nhặt ly rượu và chiếc bàn lên, cô chậm rãi quay đi. Có vẻ cô có ý định quan sát cậu với tư cách là khán giả.

Elisabeth có vẻ như đang rất tận hưởng việc này. Kaito cật lực vận động não. Dù sao, mạng sống cậu đang nghìn cân treo sợi tóc. Cậu biết rằng thà chết còn hơn là chọn "cha mẹ." Cậu không biết rõ về anh em, nhưng ký ức về khoảng thời gian cậu gặp được người mà mình đồng cảm hoàn toàn không dễ chịu. Và sau khi nhìn Elisabeth và xem xét mối quan hệ của mình với cô ấy, "chủ nhân và người hầu" bị loại hoàn toàn. Vậy nên chỉ còn một lựa chọn.

"Tôi nghĩ là tôi sẽ chọn 'người tình.' "

"Đúng là một tên còn trinh."

Một sự khẳng định xấu tính. Nhưng trước khi Kaito có thể cãi lại lời bạo hành ngôn từ của Elisabeth, con búp bê rung lắc dữ dội hơn trước. Không thể chịu đựng được cơn rung lắc, dây da trói buộc cô bung ra. Hơi nước nóng bốc ra từ khe hở của các khớp cầu.

Phản ứng của cô nặng nề đến mức Kaito thấy lo cho cô hơn cả bản thân mình.

"Này, ưm, cô chắc là nó không hỏng rồi chứ?"

Khi cậu chăm chú nhìn con--nàng búp bê, mắt cô mở bừng ra. Cô xé bỏ dây da của Ghế Trấn nước, rồi nhảy qua bể nước và đáp xuống trước mặt Kaito.

Kaito gồng mình chờ chết, rồi nàng búp bê cử động.

Cô quỳ trước Kaito, khụy trên một chân.

"Hở?"

"Em xin lỗi vì đã để ngài chờ đợi. Hỡi người em yêu quý nhất, người yêu của em, duyên tình của em, chủ nhân của em! Người yêu thực sự của em! Hỡi bạn đời vĩnh hằng của em!"

Nàng búp bê la lên, tràn đầy xúc cảm. Đây là lần đầu cậu nghe thấy giọng cô, nhưng thật dễ chịu đến lạ kỳ. Cô chắp tay cậu vào tay mình rồi nhìn lên.

Mặt cô đang bị bao phủ bởi mái tóc bạc, và hiện hữu xúc cảm đầu tiên mà Kaito thấy ở cô.

Đôi mắt xanh lục bích của cô chùng xuống, trở nên mềm mại và ướt át, làn da trắng ửng hồng lên với máu. Những đường nét của cô tinh khiết nhưng lại có phần gợi dục. Với biểu cảm hoàn toàn hạnh phúc, cô say mê thầm thì.

"Từ giờ trở đi, em nguyện làm bạn đời và tình nhân của ngài cho đến khi tay chân em đứt rời, đầu em lìa khỏi cổ và trái tim sắt thép này ngừng đập. Em sẽ chỉ sống vì ngài, em sẽ chỉ chết vì ngài. Dù ngài muốn yêu hay phá hủy em, thì đặc quyền đó chỉ của riêng ngài mà thôi."

Cô nhìn lên mắt Kaito, rồi nở một nụ cười nhỏ nhắn và e thẹn.

"Ngài có thể nguyện trân quý em đến cuối cuộc đời không?"

Những lời cô nói dồn dập như những con sóng dữ, Kaito và Elisabeth cứng đờ như hai tấm ván. Không quan tâm đến phản ứng của họ, nàng búp bê tiếp tục vuốt má mình bằng tay Kaito. Cử chỉ đáng yêu của cô hệt như một con cún xu nịnh.

Rồi Elisabeth cũng thì thầm nho nhỏ.

"Ừm... Có vẻ như ngươi đã thành công rồi đó. Ngươi có...hài lòng không?"

"...Tôi không rõ nữa. Thế này hơi..."

Cậu thấy rằng việc này có hơi phiền nhiễu.

Nhưng nhìn vào nụ cười hạnh phúc kia của nàng búp bê, cậu nuốt lấy lời mình.