Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 7 (Hoàn thành) - Chương I: Giai đoạn mới

Ba năm về trước, thế giới suýt chạm trán cái kết đầy bi kịch. Song, số mệnh dường như không thể tránh khỏi đó đã được đổi dời bởi một con người duy nhất. Và người thực hiện được chiến công diệu kỳ ấy chẳng phải là người anh hùng nào cả.

Cậu chỉ là một chàng trai trẻ được đầu thai từ thế giới khác sau một đời bị bạo hành rồi chết đi một cách vô nghĩa.

Cậu đã có được một cơ hội nữa để sống, sau đó có được nhiều trải nghiệm, một số kinh hoàng, một số khác lại không thể nào thay thế được. Rồi sau một chuỗi cuộc chiến dài đằng đẵng, cậu đã có được lượng năng lượng khổng lồ và dùng nó để cứu lấy người mà mình trân quý.

Và trong lúc thực hiện điều đó, cậu đã cứu lấy thế giới.

Bằng cách hy sinh thân mình.

Sau khi vác Thiên Chúa và Quỷ Thần lên vai mình, chàng trai trẻ rơi vào giấc ngủ sâu tại Tận cùng Thế giới. Nhờ những điều cậu thực hiện mà những người sống tại thế giới này đã tránh được tận thế. Chắc chắn điều tốt nhất cho số người lớn nhất chính là kết quả tốt đẹp nhất.

Người ta có thể nói rằng tất cả bọn họ đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Và như thế sẽ thật tuyệt vời và ổn thỏa.

Nhưng mỗi khi câu chuyện của một người kết thúc, vài thứ vẫn còn sót lại.

Nắm lại được dây cương của sự sống, thế giới tiếp tục guồng quay của nó. Nhưng những chiếc chuông rồi sẽ ngân lên, báo hiệu cho sự vén màn mới.

Vì đó là cách mà chuông và màn vận hành.

❋❋❋

Màn diễn tiếp tục được hé lộ tại lãnh thổ thú nhân.

Và sân khấu mới là căn phòng diện kiến của Vyade Ula Forstlast. 

Căn phòng là một không gian tĩnh lặng với chiếc bục nằm trên hàng cầu thang ngắn, được hoàn chỉnh bởi một chiếc ngai tại giữa.

Những tấm rèm được trang trí bởi những đường thêu đầy tinh tế được treo một cách nguy nga ở cả hai phía. Những họa tiết hình cánh hoa lớn của chúng tạo nên bầu không khí lộng lẫy cho khu sảnh, và lớp vải nặng, dày khiến cho căn phòng sở hữu được vẻ oai nghiêm mà người ta mường tượng đến ở một con thú oai phong lẫm liệt.

Thông thường thì sau mỗi tấm rèm sẽ có những binh lính lão luyện đứng canh gác. Nhưng giờ đây, chẳng thể nào cảm nhận được sự hiện diện của họ nữa.

Tất cả đều đã chết.

Phòng ngai đã bị chuyển hóa thành khu hiện trường đầy ghê tởm, bầu không khí bí ẩn của nó bị mùi máu và lớp áo âm u của cái chết phá vỡ. Và điều tồi tệ nhất đang nằm trên chính chiếc ngai kia.

Hai hoàng nữ của thú nhân đang trút lấy hơi thở cuối cùng của mình.

Nhị hoàng nữ đầu sói với bộ lông trắng tinh khiết ngồi trên ngai, bất động. Đầu cô gục xuống. Nhất hoàng nữ đầu cáo với bộ lông đỏ―có lẽ do cố bảo vệ lấy em mình―đang nằm vất vưởng ở phía trên. Bộ lông trắng và đỏ, cũng như bộ đầm cùng bộ quân phục, đang thẫm trong máu tươi.

Hẳn là không một ai trong số họ sẽ mở mắt ra lần nữa.

Hai con người đang đứng trước xác của hai chị em.

"Giá trị thật sự của thông tin nằm ở cái khả năng khiến cho tâm trí người ta hoạt động của nó. Thật cảm động làm sao, khi mà ba chủng loài hợp nhất với nhau vì một mục tiêu chung. Nhưng thứ thông tin được chia sẻ giữa chúng và rồi bị lộ ra chẳng thể được gọi là gì hơn ngoài một sai phạm kinh tởm. Khả năng mà con người có thể xuất hiện từ những thế giới khác và cụ thể là những chi tiết về thịt quỷ lẽ ra phải bị che đậy."

Kẻ đầu tiên lên tiếng là một gã đàn ông mặc trang phục đen đang đứng cạnh chiếc ngai.

Hắn cao ráo, vóc người cân đối, và trừ thứ xung khí u sầu đi thì hắn khá quyến rũ. Tuy nhiên, một phần khuôn mặt hắn đang được ẩn sau chiếc mặt nạ mỏ quạ màu trắng. Thật sự rất kỳ dị khi trông thấy người ta mang chỉ phân nửa chiếc mặt nạ. Trang phục hắn, thứ trông tựa như trang phục của bác sĩ hay nhà nghiên cứu, mang sắc đen từ đầu đến chân.

Hắn tiếp tục giáo điều với tông điệu bằng phẳng không hề phù hợp với tình huống hiện thời.

"Ta đã triệu hồi một cặp quỷ yếu đuối vào trong một gã đàn ông và một ả đàn bà, rồi phá hủy bản ngã của cả hai bọn chúng. Chúng sinh ra hai đứa con. Rồi ta phối những đứa con của chúng với nhau. Lặp đi lặp lại quá trình đó có thể tạo ra được một con quỷ thuần khiết và hùng mạnh. Rồi thì ta cũng tạo ra được con quỷ đủ mạnh mà mình cần. Đương nhiên là cả quá trình đó phức tạp hơn việc phối giống lũ chuột nhắt nhiều. Như ngươi có thể thấy, ta đã mất tròn ba năm mới đến được thời điểm này."

"Không sao đâu, Cha ạ. Đừng buồn mà. Thật sự thì chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi!"

Tại cuối bài diễn thuyết, tông điệu gã đàn ông mang lên nó một chút nỗi buồn rầu. Đồng minh của hắn, một bé gái dễ thương, đã buông lời động viên. Rồi cô quay sang Elisabeth. 

Mái tóc cô dài, dày và trắng, mắt mang sắc đỏ. Trông cô có phần thiếu hụt về sắc tố, nhưng lẽ vốn dĩ là cô đã là thế ngay từ khi được sinh ra.

"Em đã nghe về câu chuyện của chị rồi, chị Elisabeth ạ. Đó là một câu chuyện rất buồn. Đó là điều mà em nghĩ. Em vẫn nghĩ về chị dẫu không có ai trên thế giới này làm thế cả."

Bộ váy của cô được trang trí bởi nhiều diềm xếp và ruy-băng đến nỗi khó có thể coi nó là một bộ váy nịt được nữa. Nó trông thật đáng yêu, nhưng cũng nữ tính quá cỡ đến mức vài người có thể sẽ coi nó là thứ quá màu mè.

Thậm chí tại thế giới mà phép thuật tồn tại, bộ trang phục của cô trông cứ như được nhảy thẳng ra từ một câu chuyện cổ tích. Không chỉ trang phục―vẻ mặt của cô cũng thật lạ thường. Khung cảnh máu me xung quanh khiến cho nụ cười rộng mở trên mặt cô trông thật biến chất và méo mó.

Cô bé đưa bàn tay nhợt nhạt của mình ra một cách thật ngây ngô.

"Em sẽ giúp chị! Em sẽ giúp chị, chị Elisabeth! Em sẽ giúp chị gặp được những người mà chị quan tâm!"

"...Ngươi là đứa quái nào?"

Elisabeth đáp lại một cách xúc tích. Cô bé đưa ra cái nhìn chằm chằm trống rỗng. Nhưng sau khi tập trung lại, cô nắm lấy tà váy và nhún chào một cách kỳ quặc nhưng thật dễ thương.

"Phải rồi; em phải giới thiệu bản thân mình trước chứ ha. Đó là điều mà chị đã làm mà. Vậy nên em cũng sẽ làm điều tương tự thế. Tên em là Alice Carroll. Em là cô gái lý tưởng cho bọn đàn ông và là ả kỹ nữ đầy tội lỗi đáng bị ném đá. Nhưng đó là tên mà Cha đã ban cho em, và là những lời mà em nghĩ ra. Tên thật của em, thứ mà em đã đánh mất, là Sara Yuuki."

"Sara Yuuki sao? Khoan đã... Cách phát âm kỳ lạ đó... Màn giới thiệu bản thân đó... Không, ngươi không thể là―"

"Chị là Nhục hình Công chúa, nên... Phải, sẽ thật lạ nếu em cũng là thế. Y hệt nhau sẽ thật dị kỳ. Vậy nên với tư cách là người đã đầu thai, em nghĩ mình nên nói thế này: em là..."

Cô bé cất ra tiếng khúc khích đầy vui thú.

Và với sự thuần khiết trong giọng mình, cô bé―người không gánh lên mình tội lỗi căn nguyên của thế giới này―đưa ra lời tuyên bố.

"...Dị thế Nhục hình Công chúa."

Và thế là tấm màn lại được kéo lên tại một sân khấu mới.

Những diễn viên, những người cuối cùng cũng tìm được sự bình yên, không có quyền nói lên bất kỳ điều gì trong chuyện này cả.

༒༒༒

"Dị thế Nhục hình Công chúa sao? Một kẻ được đầu thai mới sao?"

Elisabeth cất tiếng tóm lược lại thứ thông tin bất ngờ ấy. Vậy ra là đã có kẻ khác được đầu thai ngoài Kaito Sena. Và có tồn tại một Nhục hình Công chúa khác ngoài bản thân cô―Elisabeth Le Fanu―và Jeanne de Rais.

Nhưng khi hai thứ đó được hợp nhất, chúng chống lại mọi thứ lý lẽ trên đời này.

Sinh vật như thế không nên tồn tại.

Elisabeth bị một cảm giác tựa như buồn nôn ập đến. Tuy nhiên, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Sau khi tạo nên một lốc xoáy nhỏ bởi bóng tối và cánh hoa, cô thúc tay vào trong và lôi ra một thanh trường kiếm. Những chữ được khắc trên lưỡi kiếm đỏ thẫm lóe sáng khi cô hét lên tên nó.

"Hành hình Kiếm Frankenthal!"

Nói một cách ngắn gọn thì cô đang hoàn toàn chối từ lời chào của Alice. Song, cô bé không hề tỏ ra rằng mình cảm thấy bị xúc phạm một tẹo nào. Cô chỉ nở rộng thêm nụ cười trên môi. Cạnh cô, gã đàn ông đặt một ngón tay lên hàm và vuốt lấy lằn ranh tại nơi mà mặt nạ và da thịt giao nhau.

"Ngươi có quyền tùy ý hành động. Nhưng hãy nguyện cầu rằng Chúa sẽ cứu rỗi ngươi. Vì mọi sự từ mở đầu, diễn tiến đến kết thúc đều nằm trong tay Người. Ngoại hình và chữ được khắc trên nó đúng như báo cáo đến từng con chữ. Nhưng lạ thật―ta chưa từng trực tiếp nhìn thấy nó, nhưng chẳng hiểu sao ta có cảm giác như thể mình đã từng thấy nó rồi."

"À, ngươi biết về kiếm của ta à. Nhưng cả nghìn bản báo cáo cũng chẳng thể nói cho ngươi biết được rằng lưỡi nó cắt đau đến nhường nào đâu. Vậy đến đây đi nào, tận hưởng nó đi. Đây là thứ vinh dự hiếm khi được ban cho lũ đần như bọn ngươi, nhưng ta sẵn sàng vạch ra ngoại lệ."

Elisabeth phun ra lời đe dọa trần trụi, gã đàn ông vận phục đen gật đầu đáp lại nó với vẻ điềm tĩnh lạ lùng như một học giả.

Rồi hắn lùi lại một bước và đẩy nhẹ lưng Alice. Đôi má ửng đỏ lên khi cô bước về phía trước.

"Cha ơi? Con được phép ạ? Thật sự là thế sao ạ?! Tuyệt quá, con vui quá đi!"

"Đao Lắc!"

Elisabeth chỉ lên trần, ngay lập tức tung ra đòn tấn công.

Bóng tối và cánh hoa cuộn lên cao. Rồi lưỡi-liềm-và-xích bắn ra từ trong sắc đen và đỏ. Nhờ vào đà từ cú rơi, lưỡi đao vung ngược về. Nhưng ngay trước khi đập vào tường, lưỡi Đao Lắc ma quỷ kia dừng lại và vung ngược về phía còn lại.

Nói cách khác, nó hướng thẳng về phía Alice.

Nó tăng tốc về chỗ cô với tốc độ cao hơn cả những gì mà trọng lực cho phép. Vài sợi xích cũng được bắn về phía lưng cô. Rồi Alice Carroll bị đâm xuyên từ hai phía―hoặc lẽ ra là đã thế.

Ấy nhưng lại không có chút máu nào bắn lên để lấp lấy không gian. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng và yên ắng. Elisabeth cau mày.

Đột nhiên Alice và gã đàn ông đã biến mất khỏi những bậc thang. Một quả trứng to lớn màu đen đứng thế chỗ cho họ. Phần vỏ bóng lưỡng của nó có vẻ đã phản lại mọi đòn tấn công. Rồi một giọng nói tươi trẻ vang ra từ bên trong.

"Humpty Dumpty―một khi nó vỡ, 'Toàn bộ ngựa và lính của nhà vua chẳng thể nào ghép nó lại như xưa.' Nhưng nó sẽ không vỡ trừ khi nó 'ngã mạnh xuống đường.'" (1)

"Hừm. Một vần thơ ta chưa từng nghe qua, và thật là một luật lệ kỳ lạ. Ta cho rằng nó bị ảnh hưởng từ thế giới cũ của ngươi, phải chứ?"

"Ừa, đúng rồi đó. Có một câu chuyện này nè, và em đã dùng nó làm nền tảng cho mọi thứ mà Dị thế Nhục hình Công chúa―N-nè, chị làm em giật mình đó! Chị làm thế để làm gì thế hả?! Như thế quá― Éc!"

Alice khẽ ré lên―quả trứng vừa bị nhấc lên không trung trên một chiếc Gông Cổ bằng đá.

Elisabeth đã hoàn toàn vứt đi mục đích của món thiết bị mà dùng nó để cho trái trứng cú "ngã mạnh xuống đường" mà nó đã quy định.

Alice trông cực kỳ hoảng hốt. Cô và gã đàn ông xông ra từ trong vỏ trứng. Những sợi xích cố truy đuổi họ, nhưng Alice phản lại đòn tấn công bằng cách bắn ra một tràng cánh hoa. Gã đàn ông vẫn điềm tĩnh từ đầu đến cuối, nhưng mắt Alice nhanh chóng trố to.

Elisabeth cũng đã chuẩn bị sẵn một núi kim ghim tại nơi mà họ hạ cánh.

"Để đống xiên xuyên thủng bọn ngươi và ngừng chống cự đi!"

"Hở? Sao cơ? Kim ghim luôn á? Đủ rồồồồồi!"

Nhưng ngay trước khi chiếc bẫy chết người của Elisabeth đơm hoa kết trái, Alice vẽ ra một vòng tròn. Vòng tròn của cô không tạo thành từ bóng tối và cánh hoa; nó chỉ là một vòng tròn đen kịt, hệt như chiếc hang thỏ. Cô lôi một chiếc khăn trải bàn kẻ ô vuông―trông như thứ mà người ta dùng cho tiệc trà―từ phía trong, rồi nhẹ nhàng phủ nó lên trên đống kim. Mặt đất quay trở về trạng thái bằng phẳng ban đầu.

Alice và gã đàn ông đáp xuống cùng tiếng thịch. Khi lấy hơi, cô chùi đi những giọt mồ hôi lạnh.

"Hộc, hộc... Giờ thì nghe đây nè, chị Elisabeth. Chị to lớn hơn em rấấấấất nhiều, vậy nên em thấy những đòn tấn công bất ngờ như thế chẳng hợp với một quý cô như chị chút nào hết. Cha chị không la rầy và bảo rằng đó là một hành vi thiếu văn minh hả? Cái―? Nè! Em đang cố nói chuyện với chị đó!"

"La rầy ta à? Trái lại cơ. Ta nghĩ chính cha nuôi của ta là một tên bạo lực khá thích những đòn tấn công bất ngờ như thế.... Ôi, ôi... Ngươi chặn được đòn của ta bằng tay không sao? Lời lẽ của ngươi có thể đần độn, nhưng phản xạ của ngươi đúng là một câu chuyện khác."

"Ôi, chị đang móc mỉa em à? Hay chị đang khen em á?"

"Cả hai, dù cái thứ hai khiến ta rất khó chịu. Con đần."

Elisabeth tặc lưỡi khi cố dồn thêm sức vào cú vung kiếm.

Ngay khi Alice hạ cánh, Elisabeth đã chạy vụt đến cầu thang và cố chém bay đầu cô bé. Nhưng Alice đã chặn được đòn chết người ấy bằng một tay. Và khi Đao Lắc quay về sau khi bị đánh bật đi bởi trái trứng, cô bé cũng chặn nó theo lối tương tự.

Hiện tại, Alice đang nhướn người trên đầu ngón chân và nắm lấy hai lưỡi đao ở cả hai tay. Vui thay, toàn cơ thể cô đang run rẩy. Nhưng kém vui hơn là việc sự phòng thủ của cô không tạo ra một chút lỗ hổng nào cả.

Kỹ năng của cô chống lại mọi lý lẽ trên đời.

"Hừm."

Elisabeth buông thanh Hành hình Kiếm Frankenthal ra, sau đó đạp vào rìa cán kiếm rồi lộn ngược về sau trong không trung. Và khi hạ cánh xuống giữa cầu thang, cô nhảy lần nữa và quay về vị trí ban đầu của mình.

Alice vẫn tiếp tục mỉm cười. Cô không cố truy đuổi. Elisabeth nhớ lại màn giới thiệu của cô bé.

Dị thế Nhục hình Công chúa, ể.

Rõ ràng là đó không chỉ là một trò đùa bệnh hoạn.

Nó là thứ khiến cho tất cả mọi sự trở nên hãi hùng đến thế.

༒༒༒

Giờ thì... Làm gì đây...?

Elisabeth liếc mắt ra sau. Lute và những người lính còn lại của cô đang cứng người lại vì sốc.

Chắc chắn họ vẫn đang cố tiêu hóa lấy cảnh tượng kinh khủng kia, cái chết của hai hoàng nữ cũng như lời diễn thuyết của gã đàn ông. Sau khi đảm bảo rằng Alice không sẵn sàng tung ra đòn tiếp theo, Elisabeth búng tay. Thanh kiếm của cô― thứ vẫn đang bị Alice nắm chặt trong tay―bùng nổ, quay trở về thành những cánh hoa.

Bỗng dưng Alice nhồi chúng vào miệng mình. Cô bé liếm môi, khiến máu bết lên chúng.

Trông cô hệt như một con mèo vừa ăn tươi nuốt sống lấy một con chuột.

"Ưmm, ngọt quá! Vị cứ như đồ tráng miệng ấy. Ừa, hệt như bánh quy và kẹo vậy! Nhưng đường rất đắt đỏ tại thế giới này... Nè, chị thích món tráng miệng nào nhất thế, chị Elisabeth?"

"Các ngươi định đạt lấy điều gì?"

Alice có vẻ đang nói nhăng nói cuội, do đó Elisabeth lờ cô bé đi và hướng câu hỏi về phía gã đàn ông.

Cô nhận ra có thứ gì đó lạc lõng trong lúc trao đổi chiêu thức. So với những chủ thể quỷ dữ mà cô đã chiến đấu khi xưa thì chắc chắn là gã đàn ông này có điểm gì đó rất dị thường. Nhưng không phải do hắn thực chất trông như người tốt.

Mà do hắn trông vô cùng phi lý.

Hắn trông điềm tĩnh đến lạ kỳ, ấy nhưng thế chưa phải là toàn bộ. Ánh mắt hắn là thứ mà ta hiếm khi nhìn thấy.

Mắt gã ta lạnh lẽo và trống rỗng. Cứ như thể ai đó đã rút hết mọi thứ xúc cảm ra khỏi chúng. Hắn không hề tận hưởng lấy tình hình hiện tại, và dường như chẳng cái chết hay nỗi đau nào mà hắn đã gây nên có thể đem lại niềm vui hay sự phấn khích cả, dù chỉ một chút.

Xét đến thứ cảnh tượng kinh hãi mà hắn đã tạo ra thì việc đó kỳ quặc đến tột cùng.

Gã đàn ông không đưa ra câu trả lời nào. Elisabeth nói tiếp.

"Ngươi đã nhận ra rằng 'bằng cách triệu hồi một linh hồn từ thế giới khác, linh hồn đã quen với đau đớn, rồi đặt nó vào trong một cơ thể bất tử, khiến nó ký kết với quỷ dữ và cho nó con tim của một kẻ đã tiêu hóa lấy thịt quỷ và tích tụ được lượng đau đớn khổng lồ thì sẽ có khả năng nhân tạo ra được một thực thể có thể cách mạng hóa thế giới.' Vậy thì ngươi đang nhắm đến sự cách mạng sao?"

"Đúng là một câu hỏi kỳ lạ. Thật ra thì ta không hiểu tại sao ngươi lại hỏi thứ như thế. Sao mà ta lại dốc công dốc sức đến thế để tạo ra cách mạng, nếu không phải để khởi đầu một cuộc cách mạng cơ chứ?"

Gã đàn ông nhướn mày. Việc suýt hạ cánh xuống chiếc giường kim ghim chẳng khiến hắn nao núng một tẹo nào, ấy thế mà câu hỏi ngớ ngẩn kia lại có vẻ làm cho hắn bực tức.

Elisabeth gật đầu. Như thế là có lý. Nhưng vì sự dị thường của thái độ của gã đàn ông mà cô phải đưa ra câu hỏi. Theo như cô thấy thì hắn chẳng hề có một chút lòng đam mê hay hám lợi nào. Dù thứ thúc đẩy hắn có là gì đi chăng nữa, thì gần như là chắc chắn nó không phải là sự tham vọng hay nỗi khao khát quyền lực.

Thật tình, đúng là buồn cười khi loại người như hắn lại ăn nói về cách mạng.

Sự khinh bỉ lấp đầy lấy tâm trí khi cô bắt đầu trải bày ra danh sách câu hỏi dài vô tận.

Mục đích của gã đàn ông là "cách mạng hóa thế giới." Song, không rõ là điều đó đang nói đến chuyện gì. Hơn nữa, có vẻ như hắn hoàn toàn không có một chút niềm đam mê nào, khiến cho cô không thể nào biết được điều gì đã thúc đẩy hắn ám sát hai hoàng nữ. Và việc hắn chưa chạy trốn khỏi hiện trường từ lâu cũng là một bí ẩn.

Hy vọng soi rọi được chút ánh sáng lên những điểm ấy, Elisabeth mở miệng ra để cất lời.

Nhưng ngay khi đó, một giọng nói trầm đục cất ra từ phía sau cô.

"...Và đó là lý do mà ngươi giết hai người họ?"

"Lute, ta mừng vì cuối cùng ngươi cũng tham gia vào. Nhưng giờ ngươi phải bình tĩnh lại đi. Cần phải cẩn trọng trong tình hình này."

"Ngươi giết chết hai hoàng nữ cao quý của bọn ta chỉ vì thứ ngẫu hứng mong manh và thoáng bay thế thôi hả?!" Lute rống lên, cơn thịnh nộ của anh bừng bừng như hỏa ngục.

Vẫn hướng mặt về trước, Elisabeth giơ tay sang ngang để ngăn anh xông tới. Anh cất lên tiếng gầm gừ khe khẽ sau khi suýt soát dừng chân.

Gã đàn ông mặc trang phục đen nghiêng đầu một chút. Hắn vuốt quai hàm, có vẻ như đây là thói quen của hắn ta.

"Dường như có hiểu lầm rồi. Cho phép ta sửa lời. Không chỉ mỗi 'hai bọn chúng' đâu. Alice...bao nhiêu ấy nhỉ?"

"Một trăm tám mươi bảy, Cha ạ! Bao gồm cả hai mươi người phục vụ của con cáo!" Alice đáp với giọng tươi roi rói.

Gã đàn ông buông lời tán dương bằng cách vuốt má cô.

Một trăm tám mươi bảy, bao gồm cả hai mươi người phục vụ của con cáo.

Những con số đó mang ý nghĩa gì?

Elisabeth cau mày. Những lời đó thật mờ ám, nhưng cô không thể hiểu được ý nghĩa của chúng. Nhưng sau cô, Lute và những người lính còn lại của cô há hốc mồm. Lần này, có vẻ họ đã tìm ra câu trả lời trước.

"Một trăm tám mươi bảy...bao gồm cả hai mươi... Nhưng đó là..."

"Sao thế, Lute? Bọn ngươi đang...? Sao bọn ngươi lại run rẩy hết cả lên vậy?"

"Một trăm tám mươi bảy―không bao gồm chúng ta, đó chính là số nhân viên làm việc tại nhà chính này đây của Cô Vyade Ula Forstlast."

Một trong những cấp dưới của cô―chàng thú nhân đầu chó, người khá tự hào về bộ lông ngắn với đốm trắng và đen của mình―nói cho cô biết. Thường được khen vì tính khí điềm đạm của mình, nhưng giờ đây chính anh cũng đang nói với giọng run rẩy. Elisabeth nhanh chóng quay lại với gã đàn ông mặc phục đen.

Hắn thong thả gật đầu, rồi nói thêm với tông điệu điềm tĩnh đến rùng rợn.

"Người của ngươi hiểu ra vấn đề nhanh đến mức khiến cho ta ấn tượng đấy. Thật là một phước lành hiếm hoi khi mà có thể suy nghĩ thông suốt được trong những tình huống tồi tệ thế này. Chúng nói hoàn toàn đúng―những người duy nhất còn sống tại dinh cơ này... Không, để ta sửa lại lời. Những kẻ duy nhất mà bọn ta để cho sống là ngươi, Đội trưởng Lữ đoàn Hòa bình, Elisabeth Le Fanu, và bọn lính đi cùng ngươi."

Nói cách khác, tất cả mọi người ngoại trừ họ...đều đã bị thảm sát.

Chỉ khi đó Elisabeth Le Fanu mới hiểu ra.

Tình hình mà họ đang mắc phải trầm trọng hơn những gì mà cô nghĩ nhiều, rất rất nhiều.

༒༒༒

Chúng đã giết hết tất cả những ai cư ngụ tại nơi đây, nhiều người trong số đó lại còn là cựu binh quân đội lão luyện, vậy mà mình không phát hiện ra sao? Đúng là một trò đùa khốn nạn mà! Ấy thế mà...

Elisabeth ấn tay lên thái dương. Rõ ràng là gã đàn ông không hề nói dối. Dù có cố bao nhiêu thì cô cũng không thể cảm thấy bất kỳ ai hiện hữu tại cơ ngơi này ngoài họ. Dù sao thì hắn cũng chả đạt được gì nhiều thông qua việc nói dối cô và quân của cô cả.

Xét đến tình hình hiện nay thì chẳng có lý do hợp lý nào để nghi ngờ lời khẳng định kinh khủng của gã đàn ông kia. Elisabeth bất mãn chấp nhận lấy sự thật ấy.

Ngay khi đó, nhiều khuôn mặt lóe lên trong trí óc cô.

Người đầu bếp đã chuẩn bị giỏ thức ăn cho cô hằng sáng. Người nữ quan đã cần cù dọn phòng cho cô. Người lính đã đến gặp cô khi anh cần lời khuyên trong việc tập luyện. Giờ đây Elisabeth chẳng hề gần gũi với bất kỳ ai trong số họ. Nhục hình Công chúa là một kẻ tội đồ vô song―cô không biết khi nào thế giới sẽ quay lưng với mình một lần nữa, và do đó, cô đã tránh trở nên quá thân mật với bất kỳ ai.

Nhưng dẫu thế, do ảnh hưởng của Hiền Lang Vyade và việc họ cảm thấy mắc nợ với Kaito Sena, các thú nhân đều trở nên quá lịch sự và thân thiện với cô. Trong mọi ký ức mà cô có về họ, tất cả đều mang nụ cười trên đôi môi mình.

Ngày nào cô cũng được vây quanh bởi những gương mặt đầy thân thiện.

Ấy thế mà giờ đây...hầu hết đều đã chết.

Họ thậm chí còn không có được cơ hội để buông lời từ biệt.

Và giờ đây họ sẽ không bao giờ cất lên tiếng nói được nữa.

Elisabeth cảm thấy một cơn nhói nhẹ trong lồng ngực mình. Tuy nhiên, cô nhanh chóng đảm bảo rằng mình phải nghiền nát lấy sự ủy mị mong manh đó.

Khi xưa, cô đã tự mình chồng chất xác người cao đến hút tầm mắt. Sẽ thật phi lý khi giờ đây cô lại run rẩy vì những người đã chết. Khóc than lẫn hối hận cũng sẽ không thể nào giúp họ thoát được tình cảnh khó khăn hiện tại.

Đúng là may mắn khi Vyade gửi những thầy thuốc đi khắp mọi nơi trong lãnh thổ như một phần của kế hoạch từ thiện... Chúng là một nhóm người mà chúng ta đã không bị mất mát, vợ Lute cũng nằm trong số đó.

Elisabeth thầm nghĩ về những người sống sót.

Trong lúc đó, mọi thú nhân có mặt tại đây đều run rẩy người. Họ đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nhưng làm thế cũng đã tạo nên một cú sốc lớn đến nỗi họ lại cứng người tại chỗ một lần nữa. Song, cơn phẫn nộ đã nhanh chóng vượt qua cơn sốc và sôi sục lên trong họ.

Mặt khác, gã đàn ông vận phục đen thư thả nói tiếp, chẳng tỏ ra chút vẻ ăn năn nào.

"Ta thấy các quý vị đây đã hiểu đúng tình hình. Nhưng ta phải yêu cầu ngươi chỉnh lại cái bình luận 'ngẫu hứng mong manh và thoáng bay' kia―thế nhưng ta phải thừa nhận là những thử thách mà các ngươi đã vượt qua vô cùng đáng ghi nhận."

"Đúng đó! Hệt như một vị anh hùng trong câu chuyện kể và những người bản địa sánh vai chiến đấu cùng vậy á!"

"Alice, nếu con thật sự muốn trở thành một quý cô thực thụ thì con phải học cách kiểm soát bản thân đi. Ta đang nói chuyện, nên xen vào là hành vi bất lịch sự lắm. Con hiểu chứ?"

Bị người đàn ông mặc trang phục đen quở trách, Alice phụng má và bắt đầu xoay vòng tại chỗ. Bộ váy xanh của cô tỏa ra xung quanh tựa như một đóa hoa đang nở. Để mặc cô tự chơi đùa, gã đàn ông tiếp tục.

"Thử thách đầu tiên là khi mà mười bốn ác quỷ, những kẻ được dẫn đầu bởi Vlad Le Fanu, trỗi dậy tấn công các ngươi. Thử thách thứ hai là sự xuất hiện của Nhục hình Công chúa. Thử thách thứ ba―mỉa mai thay, được mang tới bởi những hành động của ả ta, khiến cho Vlad bị bắt giữ―là phải đồ sát mười ba ác quỷ sau khi chúng tản ra và bỏ trốn. Và thử thách thứ tư là phải tránh khỏi sự tàn lụi của thế giới, thứ đã được sắp đặt từ trước. Những nỗ lực của các ngươi trong các trận đại chiến ấy cao thượng đến mức ta đây cũng bị buộc phải thừa nhận chúng. Những hành động của ta hôm nay, tuy chúng có ô nhục và bạo lực là thế, nhưng tất cả đều phục vụ cho một mục đích chủ chốt. Như các ngươi đã thấy, khi tất cả các ngươi đang chiến đấu vì sự cứu thế trong ánh sáng thì một thảm kịch ảm đạm đủ để tạo nên cách mạng đã được diễn ra ở phía sau."

"Ta hiểu rồi. Đúng thật rất rõ ràng. Giờ đây ta đã biết, hệt như Vlad, ngươi quá ưa thích giọng nói của mình. Đi thẳng vào vấn đề và nói ra điều mà ngươi cần nói đi, tên khốn nạn!"

Nếu Vlad có mặt ở đây để nghe thấy những lời ấy, thì chắc chắn hắn sẽ lải nhải một bài chỉ trích dài dòng và vô nghĩa về việc sự so sánh đó thật sự vô lý, và sẽ ngay lập tức chứng minh nó. Nhưng Elisabeth nhanh chóng tự mình gạt đi hình ảnh người cha nuôi đã trồi lên trong tâm trí khi nói ra cơn giận dữ bộc trực.

Gã đàn ông vuốt ve phần giao nhau giữa mặt nạ và hàm hắn, rồi gật đầu với vẻ điềm đạm không chút suy suyển như thường lệ.

"Ta biết là mình đang không ăn nói cụ thể. Nhưng hãy hiểu là đó là điều mà ta cố ý thực hiện. Để bàn về chi tiết cụ thể thì chúng ta phải thay đổi địa điểm đã. Đó là lý do mà ta để ngươi sống, Elisabeth Le Fanu ạ. Bọn ta coi ngươi là người quan trọng mà bọn ta cần phải nói chuyện."

"...'Người quan trọng mà bọn ngươi cần phải nói chuyện' sao?"

Elisabeth cau có. Đó hoàn toàn không phải mà những lời mà cô mong đợi được nghe từ gã đã tàn sát những đồng hữu thú nhân của cô. Không để ý thấy ánh mắt khinh khi của Elisabeth, Alice nhảy lên nhảy xuống như một con thỏ trắng.

"Phải đó, phải đó! Bọn em muốn nói chuyện với chị đó! Vì bọn em nghĩ chúng ta có thể hiểu được nhau á, chị thấy không? Em bảo chị rồi mà, đúng chứ? Em sẽ giúp chị gặp họ! Chị có thể tin tưởng bọn em đó. Bởi vì, bởi vì Cha và em đều rất tuyệt vời! Em hứa đó, chị sẽ gặp được những người mà mình quan tâm!"

"Đây là lần thứ hai rồi, Alice. Con kiểm soát bản thân ngay đi. Ta đang nói chuyện, và bên cạnh đó..." Gã đàn ông trách móc Alice lần nữa. Elisabeth xông tới họ.

"Ưmm," Lute cố xen vào, nhưng gã đàn ông tiếp tục nói một cách đầy hiển nhiên.

"...nghe con nói thế chẳng làm được gì ngoài việc khiến cho Elisabeth điên tiết lên cả."

Elisabeth rút thanh Hành hình Kiếm Frankenthal ra khi chạy tới trước.

Rồi cô vung nó xuống cổ gã đàn ông.

༒༒༒

"―Bọn ngươi định làm gì?"

Khi câu hỏi của cô vang lên, một âm thanh cao độ của kim loại cũng cùng cất tiếng. Bóng tối lại nổ ra một lần nữa để chặn lấy lưỡi kiếm của Elisabeth.

Nếu lớp phòng thủ này xuất hiện chậm một giây thì đầu gã đàn ông đã bay vào không trung. Đó chắc chắn là một màn trình diễn tài năng phòng ngự đầy tuyệt hảo. Vậy mà người triệu hồi nên bóng tối ấy, Alice, lại trông có vẻ hoàn toàn ngẩn ngơ. Cô bé hẳn đã hành động dựa theo phản xạ.

"Bọn ngươi định làm gì với Kaito?"

Elisabeth tiếp tục ấn kiếm xuống. Bóng tối kêu lên ken két. Tưởng rằng đó là lỗ hổng, chàng lính mới đầu sói đồng cỏ của Lữ đoàn Hòa bình hét lên, "Đội trưởng!" và nhào tới trước. Muốn hỗ trợ cô, anh đã đặt bước chân đầu tiên lên cầu thang―rồi bất chợt giật lùi về, đuôi co quắp lại. Sát khí tỏa ra từ Elisabeth dữ dội đến mức ấy.

Chỉ có một người mà Nhục hình Công chúa lo lắng đến mức đáng để được miêu tả như thế.

Đúng ra thì là hai. Nhưng hiện tại thì hai người ấy đang ở bên nhau không xa rời.

Phải, hệt như một sinh vật yếu mềm duy nhất.

Elisabeth không có ý định để cho bất kỳ ai định hãm hại họ được sống tiếp. Và khi đối đầu với một kẻ có khả năng gây rối, thì cô không định hành động cho xứng với cái danh hiệu Nhục hình Công chúa của mình. Hình phạt cho tội ác ấy sẽ là bản án tử hình nhanh gọn và tuyệt đối.

Dù cô có hiểu rõ tình thế hay không cũng không hề quan trọng. Bên kia bóng tối, gã đàn ông thoải mái cất lời.

"Sự tức giận của ngươi là điều chính đáng―ta hoàn toàn thừa nhận. Cách mà thông tin được phơi bày ra không hề xét đến cảm xúc của ngươi một chút nào cả. Ta xin ngươi thứ lỗi cho việc đó. Alice, con là người sai. Xin lỗi đi."

"S-sao cơ ạạạạạạ? Nh-nhưng, thưa Cha, chị ấy vừa cố giết Cha đó! Vậy mà con phải là người xin lỗi ạ? Không thể như vậy được. Ôi, quá ư là sai luôn!"

"Đó là chuyện khác, đây là chuyện khác. Khi sai trái thì phải xin lỗi. Thế nên con xin lỗi đi."

Giọng nói gã đàn ông không cho phép tiếng cãi lại nào tồn tại. Alice siết lấy tà váy. Môi cô run lên lẩy bẩy, nhưng cô chịu gật đầu xuống. Những sợi ruy-băng trên chiếc mũ xanh của cô―thứ trông như đôi tai thỏ―rũ về trước.

"Em xin lỗi chị Elisabeth ạ. Toàn bộ đều là lỗi của em. Xin chị tha lỗi cho em."

"Đúng là một trò đùa hay ho cất ra từ mồm ngươi."

Elisabeth phun những lời ấy ra, nhưng thực tế thì ham muốn giết chóc của cô đã giảm xuống rất nhiều. 

Tiếng kim loại vang lên, nhưng đó không phải là âm thanh phát ra do kiếm chạm kiếm. Trông vô cảm là thế, nhưng cả hai người họ đều đang nghiêm túc. Trông nó có thể giống với một trò hài kịch thường ngày, nhưng họ đều đang khá thật lòng.

Cụ thể là lời khuyên của gã đàn ông, "khi sai trái thì phải xin lỗi," đã đến từ tận đáy lòng hắn.

Thế có nghĩa là hắn coi cuộc thảm sát tại đây và việc giết chết hai hoàng nữ là điều đúng đắn.

Cách mà gã đàn ông suy nghĩ và đạo đức của hắn cơ bản đã hỏng hóc. Điều đó giờ đây trở nên quá rõ ràng với cô. Trong khi đó, gã ta đang bày tỏ ra sự thật tâm và bao che cho đứa trẻ khiếm nhã của hắn. Giọng hắn vang lên từ sâu bên dưới.

Có vẻ như hắn cũng đang cúi đầu.

"Và rồi đấy. Ngươi có thể dốc lòng mà tha cho con bé được không? Ta mong rằng hai ta có thể cùng nhìn về một phía. Điều Alice muốn làm chỉ là giúp ngươi gặp lại họ mà thôi. Xin đừng hiểu nhầm con bé. Ta hứa, nó không phải là điều mà ngươi lo sợ đâu. Bọn ta chỉ muốn giúp ngươi gặp lại họ mà thôi, và theo những gì ta biết thì đó cũng là điều mà ngươi khá mong muốn."

"Ta mong ngươi đừng có mà phỏng đoán thứ ta muốn. Như thế chỉ khiến cho mọi việc trầm trọng hơn thôi."

"Bi kịch là bi kịch, Elisabeth Le Fanu ạ―nhưng không nhất thiết là nó phải kết thúc như thế."

XMfgPPx.jpg

...Sao cơ?

Vẻ ngoài của gã đàn ông trông rất chân thành, nhưng Elisabeth nhíu mày. Có gì đó kỳ lạ.

Từ lúc nào đó, cảm xúc đã bắt đầu len lỏi vào giọng hắn. Chút nhân tính bất chợt xuất hiện đó có phần rùng rợn, nhưng nó cũng dịu dàng và chân thật. Và hơn nữa, tông điệu thật tâm đó từ hắn đã khuấy lên thứ gì đó bên trong ký ức của Elisabeth. 

Nó khiến cô nhớ về một người nào đó, dù cô có muốn hay không đi chăng nữa. Và khi nhận ra đó là ai, cô cứng người.

Không thể nào, đó là...!

Kaito Sena.

Đó là người mà tông điệu của gã đàn ông khiến cô nhớ đến. Sự thật lòng kia, được chống đỡ bởi lòng vị tha và đồng cảm hướng đến những kẻ bất lực, y hệt như thứ mà cậu ấy có. Nó là giọng nói mà chỉ kẻ với những vết thương vô cùng sâu thẳm mới có thể sở hữu. Nhưng điều đó không hề giải thích cho việc vì sao mà giờ đây hắn lại sử dụng nó...

"Ngươi dám ăn nói với ta bằng tông điệu đó hả?"

"Đương nhiên rồi."

Gã đàn ông định tiếp tục nói nhưng lại dừng lại ngay phút chót. Lần đầu tiên mà hắn trông có vẻ nao núng. Sự tĩnh lặng vẫn tiếp tục kéo dài.

"Nhưng ngươi sẽ tức giận," rồi hắn cũng lẩm bẩm. Song, hắn quyết định rồi nói.

"Dù gì thì ngươi cũng yếu đuối lắm, Elisabeth ạ, và mọi thứ đã bị tước đi khỏi ngươi."

"Nhím."

Nhục hình Công chúa ngay lập tức búng tay, hàng trăm mũi kim bay về gã đàn ông thay cho lời đáp của cô.

Vô vàn tiếng kim loại vang lên. Bóng tối đã đánh bật lại mọi mũi kim của Elisabeth. Song, cô lường trước được điều đó.

Mục đích chính của đòn tấn công là để trút xả cơn thịnh nộ của cô. Trừ khi cô tung ra đòn tấn công bất ngờ hoặc liên tục đổ dồn những đòn dữ dội, thì cô nghĩ bóng tối sẽ vẫn chống chịu được. Tuy nhiên, đối với vế thứ hai, nói thì dễ hơn làm. Không thể để xác của hai hoàng nữ bị dính đòn từ những thiết bị tra tấn được. Các thú nhân đề cao xác chết, và khi mà mọi thứ đang căng thẳng như hiện thời thì việc dẫm đạp lên nền văn hóa của họ chỉ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Ấy vậy mà cơn giận của cô vẫn không hề nguôi ngoai.

Không thể nào chấp nhận được... Hoàn toàn không thể nào chấp nhận được!

Khi tất cả mọi thứ trong trận chiến cứu thế đã hoàn thành―

―Elisabeth Le Fanu còn lại gì?

Đặt ra câu hỏi ấy với cô là điều cấm kỵ không được phép phá vỡ bởi bất kỳ ai.

Sau khi trận chiến kết thúc, những ngày yên bình thoáng bay của cô đã bị tước đi. Cô sẽ không thừa nhận điều ấy, nhưng cô đã mất đi tất cả mọi người mà mình yêu thương. Nhưng cô đã được cứu mạng. Thế giới đã được cứu vớt. Mọi thứ đã kết thúc theo chiều hướng tốt nhất.

Và tất cả sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Chắc chắn điều tốt nhất cho số người lớn nhất chính là kết quả tốt đẹp nhất.

Vậy vấn đề là gì?

Elisabeth Le Fanu không còn sót lại gì cả. Nhưng nói rằng mọi thứ bị tước đi khỏi cô là đã đi quá xa. Cậu ấy đã cứu lấy cô. Và vì thế, cô đã không bị tước đi mọi thứ. Cô đã được ban cho mọi thứ. Đó là điều mà cô đã ép bản thân mình tin tưởng. Vì cô làm gì còn lựa chọn nào khác nữa cơ chứ?

Nếu không như thế thì cô sẽ phản bội lại nụ cười của cậu ấy.

Cô sẽ phản bội lại biểu cảm cuối cùng hiện hữu trên gương mặt của Kaito Sena. 

Cô đáp lại gã đàn ông với tông điệu lạnh như băng.

"Ngươi và ta chả có gì để nói với nhau cả―giờ thì đi chết đi."

Gã đàn ông đang ở phía bên kia của bóng tối. Chắc chắn là hắn không thể nào thấy được điều mà cô đang làm. Cảm nhận thấy cơ hội, Elisabeth rút kiếm về gần ngực mình. Rồi âm thầm nhắm mũi kiếm. Sau khi hòa năng lượng của chính mình vào nó, cô thúc thanh kiếm về phía trước. Bóng tối tan vỡ. Tuy nhiên, cô lại không cảm nhận được sự mềm mại của da thịt tại đầu bên kia.

Âm thanh của kim loại vang lên, nhưng không phải do kiếm chạm kiếm.

"Ố?"

"Làm ơn, chị Elisabeth, kiểm soát bản thân lại đi ạ. Chị là một quý cô thực thụ mà, chị không phải là một cô gái hư đâu, phải chứ ạ?"

Những mảng bóng tối văng ra không trung hệt như các mảnh gương vỡ, và khung cảnh phía bên kia ló dạng.

Alice―người có vẻ đã vừa di chuyển trong tức khắc―đang đứng ngay trước mặt người đàn ông vận phục đen.

Trong tay cô là thứ mà chẳng ai ngờ đến, một chiếc thìa trà.

༒༒༒

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi...ngu dốt, phải, nhưng vẫn điếc đặc."

Elisabeth gật nhẹ đầu. Alice đã gạt lưỡi kiếm của cô đi bằng mặt cong của chiếc thìa. Không món dao nĩa thông thường nào có thể sống sót được sau đòn đó cả. Những ruy-băng trắng của Alice kêu xào xạc khi cô ngó lên.

Đôi mắt đỏ của cô cháy bừng lên vẻ bực tức lạ lùng. Cô hét lớn.

"Nếu chị cứ hư hỏng như thế thì em không thể mời chị tới buổi tiệc trà được đâu! Chúng ta phải làm gì đây? Ô, em có ý này! Chúng ta có thể bứt lìa tay và chân chị ra, chỉ chừa mỗi cái miệng để nói chuyện là được rồi. Thậm chí em sẽ tự mình đút bánh quy và mớm trà cho chị luôn. Ý chị thế nào hả, chị Elisabeth? Nếu chị không muốn thế, thì câu chị xin lỗi đâu hả?"

"Ha, nghe một con nhãi ranh lải nhải về việc trở thành một quý cô đúng là một trò đùa hảo hạng mà. Ta sẽ nói cho ngươi biết, ta không phải là quý cô nào cả―và ngươi có thể đem đống trà và bánh quy đó cho lũ lợn ăn hết đi, ta chẳng hề quan tâm. Ai mà lại đi tiệc với hạng người như lũ các ngươi cơ chứ?"

"Ôi, chị còn không cất lời xin lỗi nữa cơ! Chị còn không xin lỗi nữa cơ, chị Elisabeth! Sau khi em xin lỗi tử tế đến thế đó! Không công bằng tí nào hết! Chị lớn hơn em cơ mà! Chị lớn hơn em, vậy mà chị lại xấu tính đến thế!"

Alice dậm chân một cách đầy trẻ con. Vì lý do gì đó mà những chiếc ruy-băng trên đầu cô xù lên đầy đe dọa.

Elisabeth khịt mũi lần nữa. Nước mắt ứa lên trong mắt Alice, và cô vung vẩy chiếc thìa.

"Chị là một cô gái hư và xấu tính đó! Chị biết đấy, chị Elisabeth, những cô gái hư sẽ bị trấn xuống bồn tắm, bị đánh đập hàng trăm lần, bị trói lại bằng băng dính gói hàng, và bị nhồi vào bao rác, và―và...đủ thứ tồi tệ hơn cả thế nữa! Rồi khi chuyện đó xảy ra, sẽ không có ai nghe lấy chị đâu, dù cho chị có xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa!"

"Băng dính...gói hàng sao? Ta chưa từng nghe thấy... Khoan, không, đừng bảo ta là...?"

Elisabeth cau mày. Nỗi sợ trong giọng Alice là có thật. Elisabeth mở miệng ra, định nói tiếp dòng suy nghĩ của mình, nhưng trước khi cô kịp làm thế, Alice hét lên lần nữa.

"Nếu chị cứ như thế thì chị sẽ chết chung với tất cả những người khác trên thế giới!"

"Ta xin lỗi vì phải xen vào khi con đang có một khoảng thời gian đẹp với người bạn sau này của con, Alice ạ."

Gã đàn ông mặc phục đen bỗng buông lời nhắc nhở cô bé. Alice phụng phịnh má và ngó qua hắn. Có vẻ những giọt nước mắt bất mãn sẽ đổ ra khỏi mắt cô trong bất kỳ lúc nào, nhưng gã đàn ông trấn an cô bằng một cái nhìn. Rồi hắn dùng cằm chỉ đến thứ gì đó.

"Nhưng đến lúc rồi."

Alice dõi theo mắt hắn, rồi khẽ há hốc miệng. Elisabeth và các thú nhân cũng cứng lưỡi. Vì người nắm lấy cổ tay gã đàn ông là nhân vật mà không một ai trong số họ ngờ đến.

"...Kh-không phải là đùa đó chứ?"

"Ô, không hề... Như ngươi thấy đấy...đây...không phải là trò đùa."

Lời lẩm bẩm của Alice khiến cho một giọng nói lẩy bẩy cất lên đáp lại. Mỗi lần người phụ nữ nói, máu lại rỉ qua lớp vải mỏng phủ lấy ngực cô, khiến cho bộ lông từng mang sắc trắng bị vấy bẩn thêm. Sinh mạng của cô đang cạn dần đi ngay trước mắt họ.

Ấy nhưng cô vẫn nở lên một nụ cười với Elisabeth và những người lính của cô.

"Vì ta...vẫn còn...sống."

Đó là Vyade Ula Forstlast. 

Nhị hoàng nữ, người mà tất cả bọn họ cho rằng đã chết.

Bonus: