Chương 91: Gặp tình cờ hay cố tình?
Lúc hơn một giờ chiều, 208 đã sạch bóng người, trên bàn làm việc chỉ còn lại đống ổ cắm bị nhổ trụi và mớ dây nhợ tán loạn.
Giang Cần đang nắm lấy bàn chân trắng trẻo nhỏ xíu của Phùng Nam Thư, giúp cô mang vớ, còn mặt thì cười gian gian, tranh thủ cù một cái vào lòng bàn chân khiến cô nàng suýt nữa vung chân đá thẳng vào mặt cậu.
“Không được tùy tiện thưởng cho chính nhân quân tử như tớ đâu đấy.” Giang Cần giả vờ giận dỗi.
“?”
Mang vớ xong, Giang Cần đưa Nam Thư về ký túc xá rồi mới xách hành lý đến ga tàu.
Vừa đụng kỳ nghỉ Quốc khánh, nhà ga đông nghẹt người, chen chúc y như bầy kiến. Tuy không đến mức khủng như mùa xuân về quê ăn Tết, nhưng nhìn cảnh tượng cũng thấy nhức đầu.
Một lúc sau, Quách Tử Hàng tới nơi. Hình như cậu mập lên chút, cái mặt tròn trịa giờ chẳng thấy nổi xương cằm đâu nữa.
“Cô dì giọng baby kia nuôi cậu kỹ dữ ha, nuôi thành heo luôn rồi?” Giang Cần cười nhăn răng.
Quách Tử Hàng nghẹn lời: “Đừng... đừng nhắc nữa.”
“Sao? Bị chồng cô ta phát hiện hả?” Giang Cần khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng đầy máu me.
“Không có, tớ thêm chị ấy trên QQ rồi trò chuyện hai hôm, thấy hai người không cùng tần số, tớ nói gì chị ấy cũng không hiểu, chị ấy nói về kinh doanh tớ thì mù tịt. Nói chung là thấy không hợp nên nghỉ luôn.”
Giang Cần vỗ vai an ủi: “Yên tâm, trên đời thiếu gì người thần kinh, tớ không kỳ thị cậu đâu.”
“Giang ca, tớ nghĩ là do xa nhà nên lòng thấy trống trải, mới lỡ tìm kiếm cảm giác an toàn thôi.”
“Thôi được rồi, đừng cố bao biện cho sự biến thái của mình nữa. Mau lên tàu đi!”
Hai đứa chen qua hành lang chật ních người, Giang Cần cứ thế bị một ông chú vác bao tải to chắn tầm nhìn.
Đến khi ông kia ngồi xuống, Giang Cần mới thấy rõ số ghế của mình, vừa ngồi vào thì ánh mắt lập tức đông cứng lại, lông mày cũng khẽ nhíu.
“Giang Cần, lâu rồi không gặp.”
Vương Huệ Như gật đầu chào. Bên cạnh cô là Sở Tư Kỳ, đang ngồi gò bó nhìn cậu với ánh mắt khó xử.
“Ừ, cũng khá lâu rồi.”
Giang Cần vừa đáp vừa liếc sang Quách Tử Hàng, thấy nó cũng đang há hốc mồm đầy kinh ngạc, rõ là không ngờ hai người kia lại ngồi chung toa.
“Đi, đi vệ sinh với tớ.”
“Hở? Nhưng tớ đâu có mắc...” Quách Tử Hàng ngơ ngác.
“Không mắc cũng phải rặn!” Giang Cần kéo xệch bạn đi ra chỗ nối toa tàu, đứng khu vực hút thuốc nhìn nhau như đấu súng cao bồi.
“Cậu nói với tụi nó à?”
“Trước hôm qua Vương Huệ Như hỏi tớ số tàu cậu đi, tớ cũng không nghĩ nhiều nên nói luôn...”
“Đệt, vé tàu đâu cho chọn toa chứ, sao trùng hợp đến mức này?”
“Cũng không kỳ lắm, người cùng điểm đến thường được xếp cùng toa mà. Với lại cậu đâu thích Sở Tư Kỳ nữa, cô ấy có cắn người đâu, coi như người lạ là được.”
“…”
Ngẫm lại thì đúng thật, cứ trốn như gặp kẻ thù lại càng giống bị tổn thương nặng nề, mất mặt lắm.
Thế là cả hai quay về chỗ cũ, ai về ghế nấy, chẳng ai nói thêm câu nào. Tàu lăn bánh, cảnh vật ngoài cửa sổ vun vút lùi lại phía sau.
Thật ra Giang Cần nghi ngờ cũng không sai, vì chuyện này đúng là do Sở Tư Kỳ sắp đặt.
Cô bị Giang Cần chặn số, QQ cũng bị xóa, cả Vương Huệ Như cũng mất liên lạc, chỉ còn cách nhờ Quách Tử Hàng để tìm cơ hội gặp lại.
Lúc thấy ghế đối diện là Giang Cần, cô đã suýt thốt lên vì vui mừng. Thậm chí còn muốn nói với cậu: “Tớ không thử lòng cậu nữa, đồng ý làm bạn gái cậu được không?”
Chỉ cần cậu đừng thích Hồng Nhan, đừng để cô ta đắc ý trước mặt tớ, thì tớ sẽ ngoan ngoãn ở bên cậu.
Nhưng... đối diện ánh mắt lạnh tanh như nước đá, cô lại cứng họng, không dám hé lời.
Cô không hiểu vì sao, người từng để mặc cô giận dỗi lại khiến cô bây giờ không dám giận nữa.
“Các cậu đều là sinh viên à? Tớ là Đại học Khoa học Công nghệ, còn mấy cậu thì sao?”
Một thanh niên ngồi bên lối đi lên tiếng bắt chuyện.
“Đại học Lâm Xuyên.”
“Cũng Khoa học Công nghệ.”
“Lâm Xuyên.”
“…”
Không khí có hơi gượng gạo nhưng chàng trai kia vẫn cố gắng tiếp tục: “Tớ là Tôn Diễn Bân, còn các cậu?”
“Quách Tử Hàng, tụi mình cùng trường.”
“Hai bạn gái thì sao?”
Vương Huệ Như cười cười không đáp, còn Sở Tư Kỳ chỉ lặng thinh nhìn Giang Cần đang vờ nhắm mắt, môi mím chặt, sắc mặt lạnh nhạt.
Tàu khẽ lắc một cái, điện thoại của cô rơi xuống chân Giang Cần. Với kỹ năng cầm điện thoại của cô thì rơi kiểu gì cũng không hợp lý, nhưng nó cứ thế mà rơi.
“Sao không tự cúi xuống nhặt?” Giang Cần thầm nghĩ.
“Điện thoại rơi rồi, nhặt giúp tớ với.” Sở Tư Kỳ cất giọng yếu ớt.
Chưa kịp đợi Giang Cần phản ứng, Tôn Diễn Bân đã cúi xuống nhặt điện thoại đưa lại, giọng dịu dàng: “Của bạn này.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, mình kết bạn QQ nhé?”
Sở Tư Kỳ khó chịu: “Tớ không dùng QQ, tớ dùng Feixin.”
Tôn Diễn Bân hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì: “Hay mình lập một group đi, mai mốt có về quê chung còn tiện.”
Nói rồi cậu ấy thêm Quách Tử Hàng trước, rồi định chuyển qua Giang Cần, kết quả nhận lại câu:
“Tớ không dùng QQ.”
“Hở? Cậu cũng dùng Feixin luôn à? Bây giờ Feixin hot vậy sao?”
Giang Cần híp mắt: “Tớ dùng bồ câu đưa thư.”
Đúng lúc này, điện thoại Vương Huệ Như rung lên. Cô mở ra xem, là tin nhắn của Sở Tư Kỳ:
【Lát nữa cậu kéo cậu ấy vào nhóm hộ tớ】
Sở Tư Kỳ giờ chẳng còn cách nào liên hệ Giang Cần. Tất cả những gì cô có thể làm, là trông cậy vào nhóm chat này, bởi chỉ cần chưa cài đặt hạn chế, kéo vào nhóm không cần người kia xác nhận.
Mà cô đoán, Giang Cần chắc chẳng biết gì mấy cái cài đặt này.