Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 61

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 286: Cuộc đời ở thế gian

Chương 286: Cuộc đời ở thế gian

Trước quảng trường đông nghịt người, từng đoàn du khách chen chúc đi theo các hướng dẫn viên đang phất cờ, mỗi góc phố đều náo nhiệt tưng bừng. Trong dòng người đông đúc ấy, không ít kẻ đeo máy ảnh quanh cổ đang đảo mắt như diều hâu, cẩn thận lọc chọn mục tiêu.

Mục tiêu số một của bọn họ là những cô gái xinh đẹp, tốt nhất là có bạn trai đi cùng, kiểu này xác suất chi tiền là cao nhất.

Thứ hai là những ai đi du lịch cùng cha mẹ, vì con cái có hiếu thường sẵn lòng chi tiêu.

Thế nên, khi Giang Cần dắt tay Phùng Nam Thư xuất hiện, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ, trên mặt đám kia nở nụ cười gian manh đặc trưng.

Giang Cần quá quen với kiểu cười đó rồi, vì tối nào soi gương cậu cũng thấy trên mặt mình.

M* kiếp, có đứa đang định lột tiền mình đây!

Tiểu phú bà dạo này vừa mới chụp xong ảnh gia đình, còn đang lưu luyến chưa dứt, nếu để cô thấy mấy tay này bảo có thể rửa ảnh ngay tại chỗ, không chừng cô nàng sẽ ném cả ví cho bọn họ luôn.

Giang Cần nhanh tay kéo Phùng Nam Thư đang định tiến lại gần, lôi tuột cô chạy thẳng vào cổng thành.

Hôm nay tiểu phú bà diện một chiếc váy hoa bồng bềnh như tiên nữ, trên mặt là chiếc kính đen vuông to oạch, trông cực kỳ lạnh lùng và thần bí. Người không biết chắc sẽ tưởng cô là kiểu bạch phú mỹ cao ngạo khó gần, nhưng thực ra cô chỉ là một cô ngốc ngớ ngẩn siêu đáng yêu.

Một lúc sau, nhóm 208 cuối cùng cũng tới quầy mua vé ở Cố Cung.

Nhìn từ xa, trên cổng thành đỏ chót treo một tấm biển cũng đỏ nốt, chính giữa viết rõ ràng hai chữ “Ngọ môn”. Vừa nhìn thấy, cổ họng bọn họ lập tức lạnh toát, nuốt nước bọt cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

“Đây là chỗ chém đầu hồi xưa đúng không?” Lộ Phi Vũ nhớ đến câu “đưa ra Ngọ môn xử trảm”.

Đổng Văn Hào lắc đầu: “Được chém đầu ở đây toàn quan to không đấy, dân thường chẳng có cái vinh dự đó đâu, chợ Rau mới là nơi bị chém nhiều nhất.”

“Người xưa đúng là chăm chỉ.”

“Chuẩn, không cố gắng thì ngay cả lúc chết cũng phân biệt đối xử.”

Giang Cần nghe xong bèn hít sâu một hơi: “Nhân viên tốt quả nhiên biết tự PUA, nói thêm đi, tớ thích nghe lắm.”

Tô Nại híp mắt liếc mấy nam sinh: “Các cậu có thể nói chuyện gì may mắn tí được không?”

“Vậy thì đừng nói nữa, Cố Cung năm giờ là đóng cửa, các cậu mà lảm nhảm nữa chắc không ra nổi đâu.”

“Đi thôi, tớ muốn xem long ỷ trông thế nào.”

Mười lăm người mua vé vào cung, kiểm tra xong vé là đi vào. Vừa bước qua cửa, cả bọn lập tức choáng ngợp trước khung cảnh nguy nga tráng lệ của cung điện trước mắt.

Thì ra hoàng đế sống ở chỗ thế này đây, mẹ ơi, đúng là biết bao mồ hôi nước mắt của dân đổ vào. Nhưng nghe nói hoàng đế cuối cùng Phổ Nghi cũng thảm lắm, về thăm nhà mà còn phải mua vé nữa cơ.

Vừa đi, cả đám vừa trầm trồ, vừa điên cuồng chụp hình với những dãy cung điện cổ kính mái ngói cong vút.

Thật ra đi chơi viện bảo tàng thế này, nếu không có hướng dẫn viên thì đúng là chỉ xem cho vui thôi. Nhưng thuê hướng dẫn viên thì lại không có đủ thời gian, thành ra chỉ có thể chụp ảnh điên cuồng cho bõ.

Lưu Tuyết Mai thích chụp nhất là hình chị chủ cool ngầu lạnh lùng, vì góc nào chụp cũng đẹp, đến nỗi cô nàng còn tự tin rằng mình có khiếu nhiếp ảnh thật sự.

Tất nhiên, trong Cố Cung, không chỉ có nhóm họ là chụp ảnh như điên. Đặc biệt ở quảng trường trước Thái Hòa điện, đập ngay vào mắt là ba cặp đôi đang chụp ảnh cưới, váy cưới dài thướt tha dưới ánh nắng trông vừa trắng vừa rực rỡ.

“Chị chủ nhìn kìa, có người đang chụp ảnh cưới, đẹp quá trời luôn!”

Phùng Nam Thư đeo kính đen to bản, mặt lạnh lùng nhìn sang: “Tuyết Mai, đó là ảnh gia đình.”

“Hả? Không phải ảnh cưới sao?” Lưu Tuyết Mai bị sự tự tin của chị chủ làm cho lung lay.

“Là ảnh gia đình thật đó, chị từng chụp một cái giống y hệt.”

“?”

Phùng Nam Thư định lấy điện thoại ra cho cô xem bản điện tử, ai ngờ bị Giang Cần từ đằng sau kéo đi mất.

Lưu Tuyết Mai ngơ ngác: “Không đúng nhỉ, rõ ràng là ảnh cưới mà, đây là kiến thức phổ thông còn gì.”

Đổng Văn Hào không nhịn được ho khan một tiếng: “Tuyết Mai, tớ đoán cậu chưa từng xem không gian QQ của sếp với chị chủ đúng không?”

“Không gian gì cơ?”

Đổng Văn Hào lấy điện thoại, mở menu, vào chức năng 3GQQ, đăng nhập không gian.

Lưu Tuyết Mai cúi đầu nhìn thử, thấy có một dòng trạng thái của sếp đăng mấy hôm trước, nội dung là hai cái icon cười, bên dưới là một tấm ảnh chụp chung với chị chủ.

Trong ảnh, sếp mặc vest bảnh bao, chị chủ duyên dáng đứng bên cạnh, cả hai nhìn thẳng vào máy ảnh, ánh mắt long lanh, nét mặt rạng rỡ, khung cảnh đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng trái ngược với bức ảnh hoàn hảo là phần bình luận, nơi dân mạng chửi rủa nghe chát tai.

Thấy cảnh này, Lưu Tuyết Mai ngẩn ra, thầm nghĩ thì ra sếp tên là Giang “Cầm”, cô cứ tưởng là Giang “Cần” chứ!

“Thấy chưa, đây chính là ảnh gia đình mà sếp nói đó, cảm giác sao rồi?”

“Cái này mà là ảnh gia đình? Nhìn kiểu gì cũng giống ảnh cưới…”

Đổng Văn Hào gật đầu đầy thâm sâu: “Nên cậu mới hiểu vì sao chị chủ lại nói vậy rồi chứ?”

Lưu Tuyết Mai sững người: “Ồ, thì ra chị chủ nói đó là ảnh gia đình… hóa ra là sếp lại lừa chị ấy à?”

“Tớ thấy chưa chắc, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, giờ chưa nói rõ được ai lừa ai đâu.”

Đang nói thì các cặp đôi chụp ảnh cưới cũng lần lượt rời đi, Giang Cần lau mồ hôi, vẫy tay gọi cả nhóm lại, định chụp một tấm ảnh tập thể để sau này dùng làm hình trong tài liệu quảng bá.

Giữa cái nắng gay gắt mùa hè, chỉ đứng thôi cũng thấy dính nhớp, huống chi là đứng giữa quảng trường không bóng râm, nên cả nhóm lập tức tụ lại, tiện tay túm lấy một người đi đường nhiệt tình làm “nhiếp ảnh gia”.

Giang Cần và Phùng Nam Thư, với tư cách sếp lớn và sếp phu nhân, tất nhiên được xếp ở giữa, những người còn lại thì đứng thành hàng dựa theo “công trạng”.

“Lát nữa tôi đếm một hai ba, mọi người nhớ hét ‘cà tím’ nhé!” Người chụp ảnh dặn dò đầy tâm huyết.

Giang Cần bĩu môi: “Đừng hô cà tím nữa, nghe chối quá, màu tím cũng không may mắn gì, hô ‘phát tài’ đi, ai nấy đều hô to phát tài nhé.”

“Sếp ơi, cậu đúng là khắc chữ ‘ham tiền’ vào trong xương luôn rồi.”

“Không, tớ khắc luôn cả xương vào chữ ‘ham tiền’.”

Khi tiếng máy ảnh vang lên, cả nhóm đồng thanh hô “phát tài”, khoảnh khắc ấy được đóng băng vào lúc 4 giờ 13 phút chiều, ngày 15 tháng 7 năm 2009.

Đó là bức ảnh tập thể đầu tiên của các thành viên cốt lõi nhóm 208, mà lúc ấy họ còn chưa hề hay biết bức ảnh ấy về sau sẽ trở thành biểu tượng kinh điển trong giới khởi nghiệp tay trắng làm nên, cũng không biết nó sẽ được vô số cơ quan báo chí tranh nhau đăng tải.

Tầm sáu giờ, cả nhóm rời Cố Cung, ra đến ngoài cửa Thần Vũ.

Phải nói thật, đi một vòng thế này mệt rã rời, ai nấy mồ hôi nhễ nhại.

Giang Cần bảo Lộ Phi Vũ đi mua ít kem que ở xe đẩy ven đường, rồi cả đám vừa mút kem vừa tựa vào lan can đá bên cầu cạnh hào nước, nhìn ánh hoàng hôn ráng đỏ phủ kín bầu trời, ánh nắng rực rỡ phản chiếu lên mái ngói lưu ly của hoàng cung, đẹp đến mê người.

“Tớ cứ tưởng đời sinh viên của mình cũng sẽ trôi qua tẻ nhạt như bao người, ai ngờ lại sống một năm bùng cháy đến vậy.”

“Phải đấy, nếu không tham gia 208, giờ chắc tớ đang ở nhà chán chết, muốn đi chơi cũng không biết rủ ai, ai mà ngờ vừa chớp mắt đã đến tận thủ đô cơ chứ.”

“Hôm qua tớ đăng lên không gian bảo tụi mình đi du lịch công ty đài thọ, đám bạn cùng phòng ghen phát điên luôn.”

“Tớ thấy năm ba này, tớ sống còn bận rộn hơn cả hai năm trước cộng lại.”

“Mặt trời lặn ở thủ đô… đẹp thật đấy.”

“Sếp cẩu tuy cẩu, nhưng thật ra là người tốt.”

“Tớ nghĩ, cho dù sau này tốt nghiệp phải rời khỏi 208, tớ vẫn sẽ mãi nhớ về năm bận rộn này, nhớ mọi người cùng chiến đấu một thời.”

“Lộ Phi Vũ, cậu khóc à?”

“Đâu… tớ chỉ bị khói mù làm cay mắt thôi.”

“……”

Giang Cần chống tay lên lan can, nhảy phắt lên ngồi, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối dần, nhìn những du khách dần tản ra, nhìn mấy chị bán kem rong qua lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Lúc đó, làn gió chiều thổi qua mái ngói lưu ly, lướt qua mái tóc rối trên trán cậu, như thổi xuyên qua linh hồn tơi tả đã bốn mươi tuổi của cậu vậy.

Đời người sống trên thế gian, nhiều khi chính là để tìm kiếm cảm giác mình đang tồn tại.

Cậu muốn có người nhớ đến mình, muốn chuyến đi nhân thế này không uổng phí, muốn để lại chút gì đó để đời sau còn nhắc tới.

Chứ không phải làm một người vô hình, đốt cháy bản thân mà chẳng thắp nổi một chút ánh sáng.

Cậu cảm thấy, đến hiện tại, mình làm vẫn chưa đến nỗi tệ, tổng điểm chắc cũng được cỡ 70.

Giang Cần ngậm que kem trong miệng, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Sếp, lát nữa đi đâu tiếp?”

“Ra Vương Phủ Tỉnh dạo tí, mua sắm chút đồ rồi cùng nhau ăn tối.”

Giang Cần nhảy từ lan can xuống, dẫn cả nhóm lên xe buýt tới Vương Phủ Tỉnh, vừa xuống xe đã vung tay: “Đi đi, thích gì cứ lấy, khỏi nhìn giá, đừng để bị bắt là được.”

Cả nhóm cùng “xì” một tiếng, nhưng vẫn tản ra chui vào đủ loại cửa hàng.

Nói thật, làm thành viên cốt cán của 208, từ Tô Nại cấp quản lý đến Lộ Phi Vũ chạy việc, ai nấy đều rủng rỉnh, mua đồ cũng chẳng hề do dự.

Chẳng mấy chốc, ai cũng tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ, tinh thần chính là “quét sạch toàn bộ”.

“Sếp, mai đi đâu tiếp?”

“Đi Vạn Lý Trường Thành đi, người ta nói mà, chưa đến Trường Thành không phải hảo hán.”

Đổng Văn Hào ngẫm nghĩ: “Cũng được, vậy sáng sớm xuất phát, chiều về ghé Công viên Olympic dạo chơi một vòng.”

Giang Cần gật đầu: “Ok, quyết thế nhé, mai dậy sớm đi xe đường dài, ai cũng không được vắng mặt!”