Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 62

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 277: Đường đều bị tiểu phú bà đi hết rồi

Chương 277: Đường đều bị tiểu phú bà đi hết rồi

Pintuan và Zhihu là hai nền tảng có bản chất hoàn toàn khác nhau, cái trước thiên về bán hàng, cái sau lại thiên về xã giao, vậy nên cái nào dễ lan truyền hơn?

Không cần hỏi, chắc chắn là Zhihu.

Muốn đẩy Pintuan ra thị trường, thì phải cố gắng thay đổi thói quen tiêu dùng của tất cả mọi người ngay cả khi cơn gió chưa nổi, hành động này chẳng khác nào đi ngược dòng, tốn sức tốn thời gian.

Trong khi đó Zhihu vốn dĩ đã mang theo tính chất "rục rịch hot hit", là một diễn đàn xã giao tụ hội nội dung chất lượng, mà ở thời đại hiện nay, mô hình mạng xã hội mở vẫn là kiểu hình được giới trẻ ưa chuộng nhất.

Vì vậy thay vì hao tâm tổn trí quảng bá Pintuan trong lúc chưa ai quan tâm, thì đi đường Zhihu rõ ràng dễ phủ sóng toàn quốc hơn nhiều.

Tư duy làm kinh doanh không phải kiểu đẩy đá lên núi, như vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi, mà còn dễ bị đá lăn ngược lại đè trúng, cách tốt nhất là cứ lên đỉnh núi trước, tiện tay thả viên đá, để nó tự lăn đến đích.

Nói cách khác, khi đám tư bản vẫn đang chờ thời, chỉ cần anh có thể nhanh chóng càn quét thị trường đại học thông qua Zhihu, thì đến khi cơn gió thật sự nổi lên, Pintuan hoàn toàn có thể dựa vào thế của Zhihu mà lăn nhanh như bão cuốn, thậm chí tránh được nhiều cuộc cạnh tranh thương mại gay gắt.

Tàng kiếm là để xuất kiếm, chứ không phải để ẩn cư.

Nhưng mà cô nàng Diệp Tử Khanh này cũng thú vị đấy, có vẻ cô ấy thật sự yêu thích dự án này, nên không màng được mất.

Giang Cần định quan sát thêm một thời gian, tiếp xúc với chị khóa trên này nhiều hơn một chút, đợi đến lúc cần người dùng, thì sẽ dùng "đạo đức" để trói cô ấy lại!

Cái gì? Tớ không có đạo đức á?

Ha ha ha, thì sao chứ?

Dùng đạo đức để trói buộc người khác đâu cần chính mình phải có đạo đức, chỉ cần đối phương có là được rồi.

"À đúng rồi, cậu bao giờ về Tế Châu?" Giang Cần quay sang hỏi Phùng Nam Thư.

"Sáng mai."

Giang Cần âm thầm tính toán lịch trình của mình: "Tớ chắc còn phải nán lại hai ba ngày nữa, xử lý một số việc vặt."

Phùng Nam Thư nhìn quanh một lượt, bỗng hạ thấp giọng: "Chỗ này hình như không có ai nữa, bọn mình có thể xem phim được rồi."

"Cậu nói hết cả phần tớ định nói rồi, vậy tớ biết nói gì bây giờ?"

"Cậu cứ nói 'Tiểu phú bà, lại đây để tớ ôm một cái' là được rồi." Phùng Nam Thư nghiêm túc dạy bảo.

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều nhạt nhòa loang lổ, một cánh nhạn đơn độc bay ngang trời, lướt qua tia sáng cuối cùng trước khi đêm tối hoàn toàn bao phủ.

Bộ phim Lâu đài bay của Howl vừa kết thúc, thanh tiến trình chạm đến điểm cuối, nhạc phim ngừng lại, StormPlayer tự động chuyển sang màn hình chờ đen thui.

Phùng Nam Thư vẫn ngồi trong lòng Giang Cần, không hề có chút áy náy nào, nhanh tay chuyển phim vừa xem xong sang một phim khác, giả vờ như thể bọn họ vẫn đang xem một bộ duy nhất từ đầu đến giờ.

Những trò nhỏ như vậy, cô nàng này đúng là siêu lắm, y như cái cách cô thường lén uống rượu của Giang Cần vậy.

"Xem xong rồi hả? Đi, tớ đưa cậu về."

Phùng Nam Thư lạnh lùng đáp: "Vẫn chưa hết, cậu xem, phim mới bắt đầu mà."

"Phùng Nam Thư, cậu thấy tớ giống thằng ngốc lắm à?" Giang Cần nghiêm túc nhìn cô.

"Tớ không nhìn cậu, tớ phải tập trung xem phim."

"Thật ra tớ cũng thích xem phim cùng bạn thân, nhưng tối nay tớ còn tiệc tiếp khách."

"Vậy cậu tối nay có uống rượu không?" Phùng Nam Thư bỗng xoay đầu nhìn sang, ánh mắt long lanh.

Giang Cần ngay lập tức hiểu ra cô nàng tiểu phú bà này đang nghĩ gì: "Tớ không uống, hơn nữa địa điểm là Tụ Tiên Lâu trong nội thành, cho dù tớ có uống, cậu cũng đâu thể cưỡi xe tới nội thành đón tớ."

"Tớ nghĩ tớ có thể thử xem." Giọng cô nàng nghe nghiêm túc lắm.

"Cậu đúng là tự tin ghê, nhưng tớ không đồng ý, tối nay cậu về ngủ ngon đi, đợi khi về Tế Châu rồi, tớ đưa cậu đi xem một bộ phim thật sự ở rạp."

Đêm xuống, đèn phố sáng rực, Giang Cần đưa tiểu phú bà về ký túc xá, rồi tự lái xe tới Tụ Tiên Lâu dự tiệc, gặp mặt Vương Bồi Hương của chuỗi khách sạn Vienna và Trương Kiều của hệ thống nhà hàng giải trí Hồng Cẩm.

Từ khi Pintuan bắt đầu mở rộng vào nội thành, Giang Cần luôn ẩn mình phía sau, chưa từng trực tiếp tiếp xúc với những chủ doanh nghiệp trong giới.

Lần này, là lần đầu tiên lộ diện quý báu của anh.

"Giám đốc Giang, cuối cùng cũng được gặp cậu, đúng là tuổi trẻ tài cao."

"Giám đốc Vương, giám đốc Trương, hai anh quá lời rồi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, nếu không ngại thì cứ gọi tôi là A Tổ là được."

Vừa bắt tay, Giang Cần vừa ngồi vào chỗ của mình.

Vienna và Hồng Cẩm không phải doanh nghiệp bản địa của Lâm Xuyên, họ có cơ sở kinh doanh ở các tỉnh thành khác, trụ sở cũng đặt ở ngoài.

Vương Bồi Hương và Trương Kiều cũng không phải là ông chủ thật sự, chính xác hơn phải gọi là giám đốc khu vực.

Lần này họ gặp Giang Cần là do tổng công ty phái đến, mục đích không đơn giản là ăn bữa cơm, mà là muốn hỏi xem Pintuan có ý định mở rộng ra ngoài hay không.

Nếu có, họ sẵn sàng đầu tư tiền bạc và nhân lực, chỉ yêu cầu duy nhất là được làm đối tác chiến lược số một của Pintuan.

Vì sau hai lần chiến dịch marketing gây bão, lưu lượng khách tại Lâm Xuyên tăng đột biến, khiến ban lãnh đạo tổng công ty nếm được vị ngọt, giờ chỉ mong có thể “ăn thêm lần nữa”.

Thật ra hiện tại hiệu quả của quảng cáo trên truyền hình hay mạng internet đều không bằng kiểu marketing nhắm trúng mục tiêu như Pintuan.

Cho nên nếu Pintuan có kế hoạch phát triển toàn quốc, hai công ty này đều muốn được đi nhờ cơn gió đó.

Giang Cần nghĩ ngợi một hồi, ban đầu định dùng lại chiêu “chơi chữ” đã áp dụng với Diệp Tử Khanh để đối phó, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn.

Vì giữa anh và Diệp Tử Khanh không có ràng buộc lợi ích, nhưng Vienna và Hồng Cẩm lại khác, ngày Pintuan thật sự vươn lên sẽ cần hợp tác với những doanh nghiệp tầm cỡ quốc gia như vậy.

Với nền tảng O2O, các doanh nghiệp có dịch vụ chất lượng chính là mạch máu của cả hệ thống, giai đoạn đầu không có nhà cung cấp chất lượng thì tất cả chỉ là hô khẩu hiệu suông.

Nên Giang Cần không nói thẳng, chỉ nói rằng tất cả kế hoạch sau này của Pintuan vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, có tin mới sẽ thông báo đầu tiên.

Sau bữa ăn, Vương Bồi Hương và Trương Kiều tiễn Giang Cần ra tận cửa nhà hàng, nhìn anh lái xe rời đi, cả hai không nhịn được mà liếc nhau.

"Giám đốc Giang này, dù còn rất trẻ nhưng phong thái lời nói cử chỉ khiến tôi cứ muốn mời cậu ta ăn cơm mãi, thật là tà môn."

"Quả đúng là anh hùng không kể tuổi tác, nhưng mà tại sao cậu ấy cứ bắt chúng ta gọi là A Tổ nhỉ?" Vương Bồi Hương thắc mắc.

Trương Kiều khoanh tay suy nghĩ: "Có lẽ đó là biệt danh của cậu ấy, nghe thân thiện hơn, chủ yếu là để tạo cảm giác gần gũi."

"Có lý…"

Sáng hôm sau, Giang Cần tiễn tiểu phú bà lên đường xong thì trở lại phòng 208, lúc này Ngụy Lan Lan, Tần Thanh và Đổng Văn Hào đều đã dự tiệc về, báo cáo sơ qua tình hình bữa ăn.

Thật ra họ gặp phải tình cảnh cũng giống nhau, toàn là doanh nghiệp ở tỉnh khác hoặc có ý định vươn ra ngoài, muốn mượn cơ hội để mở rộng kinh doanh.

Điều này cho thấy, tin tức từ Lâm Xuyên đã bắt đầu lan rộng trong giới doanh thương.

Với một số đối tác, họ nhìn thấy tương lai tươi sáng hơn thông qua Pintuan, nên nóng lòng muốn lên thuyền, muốn bay cao hơn.

Mấy người Đổng Văn Hào không trả lời tại chỗ, bởi họ hiểu rõ tầm quan trọng của doanh nghiệp đối với Pintuan, nên mang vấn đề về hỏi Giang Cần quyết định.

Đây chính là cái lợi khi không để Lộ Phi Vũ đi.

Nếu lão Lộ đi, chắc chắn sẽ vỗ bàn nói luôn, “Không đẩy, sếp bọn tôi nói không đẩy là không đẩy, tôi nghe rõ rành rành, mọi người về nhà rửa chân đi ngủ đi!”

Đấy, một nhà báo chính trực biết bao.

"Boss, giờ chúng ta nên trả lời thế nào?"

"Thật ra đây là chuyện tốt, có doanh nghiệp chuỗi toàn quốc tìm đến, sẽ là tài sản quý báu nhất Pintuan có thể nắm được trong tương lai."

Đổng Văn Hào xoa cằm: "Nhưng kế hoạch ban đầu của chúng ta là đẩy Zhihu mà, với lại Pintuan đang trong giai đoạn ẩn mình, càng im lặng càng tốt. Trên tin tức nói không đẩy, mà sau lưng lại bắt tay với hàng loạt doanh nghiệp lớn, thế chắc chắn sẽ gây chú ý."

Giang Cần vỗ bàn: "Vẫn câu nói đó, trước khi nghĩ một vấn đề, phải nhìn thấu bản chất, nghĩ xem họ thực sự cần gì?"

"Muốn mượn gió đông, kiếm thật nhiều tiền."

"Đúng, họ không quan tâm gió đông đó là từ Pintuan hay từ Zhihu, muốn mượn gió, Zhihu cũng hoàn toàn làm được."

Ngụy Lan Lan như ngộ ra: "Khi chưa có Pintuan, Zhihu cũng từng kiếm tiền nhờ quảng cáo trên diễn đàn, hiệu quả cũng được, chỉ là không nhắm đúng đối tượng như Pintuan thôi."

Giang Cần gật đầu: "Đúng, không muốn mất đối tác mà cũng không muốn lộ mặt quá sớm, vậy thì cứ trói họ lên cỗ xe chiến Zhihu, có thể giảm giá đôi chút, nhưng ít ra độ phủ rộng, tốc độ lại nhanh."

"Đi cùng doanh nghiệp để đẩy Pintuan, có lẽ cần một kế hoạch marketing hoàn toàn mới." Đổng Văn Hào lẩm bẩm.

"Bộ phận kinh doanh không có nghỉ hè, dân làm thuê lúc nào cũng trên đường, kế hoạch mới cứ giao cho họ lo, Lan Lan chiều nay cậu qua bên đó tiếp xúc luôn."

"Tớ thật sự rất lo lắng về cuộc sống nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp đấy."

"Hả?"

Ngụy Lan Lan cười hí hí: "Tớ đùa thôi mà boss."

"Được rồi, tan họp đi, không làm lỡ thời gian về nhà của mọi người nữa, khi đi du lịch sẽ cho nghỉ hai ngày bù lại, bye nhé."

Nhìn theo bóng lưng sếp quay người rời đi, ba người bọn họ nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ, cái gì vậy? Du lịch vốn là vào kỳ nghỉ mà, sao lại còn phải bù thêm hai ngày nghỉ? Chắc boss bận đến lú luôn rồi.

Ba ngày tiếp theo, ngày nào Giang Cần cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về, bận túi bụi.

Ngày mùng một, anh dẫn chi nhánh Vạn Chúng đi team building, làm quen sâu hơn với nhân viên bên bộ phận kinh doanh và marketing.

Dù sao họ cũng là lực lượng tiên phong trong chiến dịch mở rộng liên tỉnh, phải cực kỳ coi trọng.

Ngày mùng hai, anh nhận lời mời tham dự hội nghị thương mại do chính quyền Lâm Xuyên tổ chức, thảo luận toàn diện về nâng cấp công nghiệp ở đây.

Trong cuộc họp, rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp hàng đầu ở Lâm Xuyên đều tò mò về Giang Cần, liên tục mời ăn, mời đi massage, nhiều đến mức không đếm xuể.

Đừng nhìn Lâm Xuyên là vùng thị trường không quá phồn thịnh, nhưng thương nhân ở đây ai cũng có tiền cả đấy, Giang Cần hạ thấp thái độ, ai mời cũng đi, suýt nữa rửa chân đến tróc cả da.

"Giám đốc Giang, đây là chủ tịch Tiền, anh ấy... có rất nhiều mỏ, năm ngoái còn đầu tư hai bộ phim truyền hình."

"Đến đây đến đây, giám đốc Tôn, tôi giới thiệu, đây chính là giám đốc Giang của Pintuan, hội viên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của thương hội chúng ta."

"Em gái ơi, đừng hát cái bài tình yêu tình cảm nữa, chọn bài Vay thiên địa năm trăm năm nữa, để anh khoe chất giọng với giám đốc Giang nào!"

"Nhìn vó ngựa dồn dập, dẫm lên giang sơn muôn trùng~"

"Giám đốc Giang, tôi đặc biệt từ thành phố bên cạnh đến, muốn mở bảy tám cửa hàng tiện lợi ở Lâm Xuyên, giám đốc Hà bên Vạn Chúng là bạn cũ của tôi, bảo tôi đến tìm anh mồi lửa, xin một điếu thuốc."

Trong KTV thương mại lộng lẫy ánh vàng, Giang Cần áo vest chỉnh tề bắt tay bốn phương tám hướng, gọi các chú các bác trong giới thương nhân Lâm Xuyên là anh em, không hề lép vế chút nào.

Nhiều người thắc mắc, cậu nhóc này chưa tới hai mươi, mà sao khí chất lại chững chạc đến thế? Giang Cần chỉ cười không nói.

Ai mà biết được, dưới làn da đẹp trai kiểu "thắng Nghiêm Tổ, đè Quốc Vinh" ấy, lại ẩn giấu một ông chú từng trải đời bốn mươi năm cơ chứ.

Mà còn là ngôi sao học tập khóa đầu tiên của Lâm Xuyên nữa, nói ra chắc dọa chết người luôn!