Chương 70: Nộp đơn xin hỗ trợ khởi nghiệp
Ngày hôm sau buổi liên hoan, chiến dịch truyền thông dẫn dắt dư luận chính thức nổ ra.
Cuộc chiến “hoa khôi các khoa” ngày càng căng thẳng. Mặc dù cuộc thi bình chọn hoa khôi vẫn chưa được công bố chính thức, nhưng đã có không ít người nhắn tin thúc giục ban quản trị diễn đàn nhanh chóng tổ chức.
Bởi vì chỉ cãi nhau bằng miệng thì chẳng đi đến đâu.
Người này nói hoa khôi là của khoa tôi, người kia bảo khoa họ mới có gái đẹp thật sự, cuối cùng ai cũng chẳng phục ai.
Cách duy nhất là để dữ liệu lên tiếng.
Hãy để các nữ thần của mỗi khoa cùng đứng chung một vạch xuất phát. Để toàn thể sinh viên bỏ phiếu. Ai có số liệu cao nhất thì người đó thắng. Thế mới công bằng chứ.
Thực ra cuộc thi bình chọn hoa khôi vốn nằm trong kế hoạch của Giang Cần từ sớm. Có điều cậu không ngờ chủ đề “ai là hoa khôi” lại nổi nhanh đến vậy, đến mức người dùng diễn đàn còn sốt ruột hơn cả cậu.
Giang Cần lôi điện thoại ra, gọi cho Tô Nại.
“Tô Nại, bên em tiến độ thế nào rồi?”
“Bọn em đang tăng tốc chạy deadline rồi sếp. Nhưng hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng. Văn phòng của tụi em bây giờ là phòng học dùng chung bên khoa Máy tính, nhưng mấy phòng đó luôn có sinh viên lên lớp. Bọn em phải liên tục chuyển đồ đi khắp nơi. Có người tan học về là chẳng biết nhóm đang ở đâu, hỏi ra mới biết lại đổi phòng. Làm việc kiểu này tụt hiệu suất lắm.”
Giang Cần gật đầu, không hề ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai cậu nghe về vấn đề này, vì bên Đổng Văn Hào cũng đang gặp tình trạng y chang.
Kể từ khi Diêu Diễm Linh trở mặt, Đổng Văn Hào đã tự lập team riêng. Nhưng sau khi rời CLB Văn học thì không được dùng phòng sinh hoạt nữa, cả nhóm phải đánh du kích, liên tục chạy địa điểm, cảm hứng vừa lên thì lại phải gói đồ chuyển chỗ, bài viết cũng vì thế mà chất lượng xuống rõ rệt.
Xem ra, việc tìm một nơi làm trụ sở đã trở thành ưu tiên hàng đầu.
Cúp máy, Giang Cần rời ký túc, đi đến khu khởi nghiệp sinh viên nằm ở đường số 4 trong trường.
Theo chính sách, các dự án khởi nghiệp sinh viên sẽ được trường hỗ trợ. Nếu được duyệt, thì xin một phòng sinh hoạt làm văn phòng trung tâm chắc không vấn đề gì.
Vừa tính toán trong đầu, Giang Cần vừa bước dọc hành lang vắng người. Cuối cùng cũng tìm thấy văn phòng tổng của khu khởi nghiệp.
Theo logic trong tiểu thuyết, phòng này thường sẽ có một giáo sư già, tóc bạc, uyên bác về tài chính và kinh doanh. Nghe xong dự án sẽ nghiêm túc thảo luận, hết lời khen ngợi, sau đó vung tay mở cửa thiên đường cho bạn.
Nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là mơ mộng.
Trong phòng chẳng có giáo sư nào. Chỉ có hai sinh viên trực ban. Một bạn đang gấp sao giấy, một bạn khác đang xem phim.
Không khí quen thuộc đến mức khiến Giang Cần nhớ lại kiếp trước. Đúng là chỗ nào cũng có người thích “câu giờ”.
“Xin đăng ký khởi nghiệp? Điền đơn trước đi, nếu qua vòng sơ thẩm sẽ có người liên hệ với bạn.” Cô gái đang gấp sao nói gọn lỏn.
Giang Cần cầm lấy biểu mẫu, bắt đầu điền.
“Mất bao lâu để xét duyệt?” Cậu hỏi khi viết phần đầu.
“Khoảng một tháng. Ơ, bạn là sinh viên năm nhất à?” Cô gái nhìn vào hồ sơ, có vẻ khá bất ngờ.
“Nếu sinh viên năm nhất được duyệt nhanh hơn thì đúng vậy.”
Cô lại tiếp tục gấp sao.
“Bạn ơi, sinh viên năm nhất khởi nghiệp thì hơi viển vông đấy.”
Giang Cần không bắt bẻ lời cô, mà hỏi lại.
“Trường Lâm mình có nhiều người khởi nghiệp không?”
“Nhiều chứ. Nhưng chủ yếu là nghiên cứu sinh làm dự án cùng giáo sư hoặc tiến sĩ tự lập nhóm riêng. Sinh viên đại học thì ít lắm. Năm nhất chỉ có mỗi bạn.”
“Nghe thú vị đấy. Tôi thích làm người đầu tiên ăn cua.”
Vừa dứt lời, cậu bạn đang xem phim bật cười thành tiếng.
“Bạn ơi, đừng điền nữa.”
Giang Cần hơi ngừng bút.
“Tại sao?”
“Sinh viên năm nhất đến nộp đơn khởi nghiệp đa phần chỉ để kiếm điểm rèn luyện. Viết một bản thuyết minh rồi vứt đấy, tụi tôi gặp nhiều lắm rồi. Chưa nói đến thầy Nghiêm, ngay cả tôi cũng chẳng muốn cho bạn qua.”
Giang Cần bước tới nhìn màn hình cậu ta.
“Phim ‘Điện thoại ma thuật’? Nữ chính là Bé Ngốc phải không, xinh ghê.”
Cậu sinh viên ngẩng lên.
“Bạn cũng xem à? Nói thiệt nhé, mình mê Bé Ngốc lắm.”
“Xem kết chưa?”
“Chưa. Ký túc xá không có máy tính, mỗi ngày chỉ được xem hai tập ở đây.”
“Kết buồn lắm. Bé Ngốc lần cuối cố gắng vượt quyền, tiêu hao hết năng lượng rồi tan biến luôn. Lục Tiểu Thiên khóc như mưa. Mình tới giờ vẫn không dám xem lại lần hai, ám ảnh luôn.”
“…”
Giang Cần quay lại chỗ cô gấp sao, chỉ vào ô ghi chú.
“Phần này viết gì cũng được hả?”
“Ừ, tùy bạn.”
Cậu liếc qua chiếc lọ thủy tinh đựng sao giấy trên bàn, thấy trên đó dán mảnh giấy ghi: “Tào Tâm Nguyệt yêu Trần An Hoa”.
Haiz, nữ sinh đại học, cuối cùng cũng là dân mê yêu đương.
“Xong rồi.”
Cô gấp sao cầm tờ đơn đọc qua. Thông tin cá nhân rất bình thường, đúng là sinh viên năm nhất, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đến dòng ghi chú thì cô suýt sặc máu.
【Chó yêu đương đều không thèm làm】
Cô nhìn cái lọ sao sắp đầy trước mặt, lòng thầm nghĩ, câu này là mỉa mình chỉ biết yêu đương đây mà.
Nhưng mà tuổi thanh xuân đẹp thế này, không yêu đương thì uổng quá. Còn khởi nghiệp á, toàn mấy giấc mơ trên mây mà chỉ mấy đứa sinh viên năm nhất ngây thơ mới mơ tới. Mai mốt tốt nghiệp đi làm công ăn lương, sáng chín tối năm, không sung sướng à?
Sau khi Giang Cần rời khỏi, cửa văn phòng lại bị đẩy ra. Một ông lão mặc áo tôn trung sơn bước vào, làm hai bạn trực ban giật mình thon thót.
Cậu sinh viên vội rút tai nghe, tắt phim. Cô sinh viên vội ôm lọ sao giấu xuống đùi, giả vờ như chưa từng làm gì.
Ông già liếc cô một cái, nhíu mày rồi cầm tờ đơn trên bàn lên.
“Lại có người nộp đơn à?”
“Dạ vâng. Sinh viên năm nhất. Em nói mãi là vô ích mà vẫn nhất quyết đòi điền.”
“Đừng có làm mấy trò con nít trong văn phòng. Tuổi trẻ mà lãng phí vậy thì đáng tiếc quá.”
“Biết rồi ạ, thầy Nghiêm.”
Thầy Nghiêm cầm tờ đơn lên xem. Cái gì đây? Diễn đàn sinh viên? Cái này trường có sẵn rồi, làm thêm thì có ích gì? Nhưng dòng cuối ghi khá thú vị. “Chó yêu đương đều không thèm làm”. Giới trẻ bây giờ mấy ai hiểu được điều đó. Rồi sau lại vì yêu mà đánh mất cả thanh xuân.
Chỉ vì một câu này, ông già lôi kính lão ra, quay về bàn gõ vào địa chỉ trang web.
Ồ?
Cũng có chút gì đó hay ho.
Chưa chắc, để xem kỹ hơn đã.
…
Lúc này, Giang Cần vừa ra khỏi khu khởi nghiệp, tìm một băng ghế trống rồi ngồi xuống, nhíu mày suy nghĩ.
Duyệt dự án mất một tháng?
Đến lúc đó đừng nói hoa khôi, chắc hoa dại cũng tàn rồi. Xem ra vẫn không thể trông chờ vào sự hỗ trợ chính thống, phải tự mình nghĩ cách thì vẫn hơn. Tất nhiên, cách nhanh nhất là đi thuê mặt bằng, nhưng trong trường thì không phải muốn là thuê được, còn ngoài trường thì xa, di chuyển mất thời gian.
Điện thoại rung lên.
Giang Cần mở QQ, thấy icon một con mèo mướp ngu ngơ đang nhảy.
“Chúc ngủ ngon, Giang Cần.”
“Bây giờ mới năm giờ chiều.”
“Ồ.”
“Tối nay vốn có hẹn, thôi thì vậy đi, em đứng dưới ký túc đợi, cho em ăn ké một bữa.”
Gửi xong tin nhắn cho Phùng Nam Thư, Giang Cần đứng dậy, đi về phía ký túc xá nữ.
Cô tiểu phú bà đã chờ sẵn từ sớm. Hôm nay cô mặc váy đen bó eo với thắt lưng đỏ, khoe đôi chân dài miên man, tóc dài mềm mượt thả xuống vai, vẻ ngây thơ ngày nào đã phai bớt, thay vào đó là nét lạnh lùng quyến rũ.