Chương 362: Nhật ký của Phùng Nam Thư
“Chuyện này tuyệt đối không được để Giang Cần biết.”
Phùng Nam Thư nheo mắt, giặt sạch cái quần chip, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi khẽ kéo cổ áo ngủ xuống, soi gương.
Trên cái cổ trắng nõn của cô, có một dấu đỏ do Giang Cần để lại, trông khá rõ ràng.
Cái này tuyệt đối không thể để Cao Văn Huệ nhìn thấy, nếu không chị ấy sẽ phát điên mất.
Tiểu phú bà cũng không rõ vì sao, vẻ mặt lại có chút chính nghĩa hùng hồn, rồi quay lại bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ bìa xanh nhạt, nhẹ nhàng mở ra.
Cô không thường xuyên viết nhật ký, chỉ ghi lại những chuyện đáng nhớ.
Có lẽ nhiều người nghĩ rằng đời người vô cùng phong phú và dài đằng đẵng, đến mức dù viết chi tiết thế nào cũng không thể ghi hết.
Nhưng từ khi biết viết, cô vẫn luôn dùng quyển sổ này, vì cuộc đời trước mười tám tuổi của cô, thực sự chưa chắc đã viết đầy nổi một trang giấy.
Thế nhưng từ sau khi gặp Giang Cần, những chuyện đáng để ghi nhớ lại nhiều dần lên, nên cô cũng thường lấy sổ ra viết vài dòng, giờ đây nửa quyển nhật ký đã toàn là tên Giang Cần rồi.
“Tháng 3 năm 2000, cô ruột cũng không cần tôi nữa.”
“Tháng 5 năm 2003, lén mua kẹo cao su hình trái dưa hấu, bị mẹ phát hiện. Mẹ bảo một tiểu thư thực thụ không thể bị cơn thèm ăn chi phối, tôi rất sợ.”
“Tháng 4 năm 2005, nhà có một con chó con chạy vào, tôi rất thích nó. Mẹ gọi người mang nó đi. Mẹ bảo bà ghét động vật, mọi người cũng không cho tôi tìm lại.”
“Tháng 3 năm 2006, mẹ đưa tôi đi khám bác sĩ. Bác sĩ nói tinh thần tôi có vấn đề, cần về Tế Châu tĩnh dưỡng.”
“Tháng 9 năm 2006, về quê mẹ, cũng không sao, dù gì ở đâu tôi cũng chỉ có một mình.”
“Năm 2007, đọc sách, tập violin, lần này không đứng nhất. Thư ký Lý – người phụ trách chăm sóc tôi – rất hoảng, cứ gọi điện xin lỗi mẹ. Mẹ cần tôi làm tốt mọi thứ, để chứng minh bà là người mẹ tốt.”
“Tháng 6 năm 2008, thi đại học xong, về nhà không thấy thư ký Lý. Chú Cung nói mẹ có bầu, là con trai. Chú hỏi tôi muốn làm gì trong kỳ nghỉ hè tự do đầu tiên. Tôi thực sự rất muốn đi thư viện một lần.”
“Tháng 6 năm 2008, tôi bị đá một cú.”
“Tôi có bạn thân rồi. Tôi muốn cậu ấy dẫn tôi đi chợ nhỏ. Tôi không muốn làm tiểu thư danh giá, tôi muốn ăn đồ ăn vặt rác rưởi.”
“Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần…”
“Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần… hôm nay phải viết nhiều hơn hôm qua một cái.”
“…”
“Hôm nay lại gặp Giang Cần rồi, cậu ấy nói chúng tôi có thể bên nhau cả đời, còn đút cho tôi ăn cơm, tôi muốn dính lấy cậu ấy.”
“Tôi là bà chủ rồi, Tô Nại với Lan Lan đều gọi tôi là bà chủ, Giang Cần nói đây là một gia đình lớn, tôi thích gia đình lớn, nhưng mà tôi chưa có sổ hộ khẩu.”
“Lên cây bạn thân, bị va đầu phát khóc, Giang Cần nói cậu ấy không leo, nhưng vết thương giống y tôi.”
“Tôi đoán đúng rồi, Giang Cần lén đi treo bảng bạn thân (gạch đi) bảng nhân duyên, chúng tôi sẽ được thần tiên phù hộ. Tuyết Mai đúng là người tốt.”
“Làm quen chị Đinh Tuyết, học thêm một kiến thức mới, hóa ra chỉ cần gọi ‘anh’, là Giang Cần cái gì cũng nghe lời.”
“Cao Văn Huệ nói Giang Cần là chồng tôi, còn bảo lần sau gặp phải gọi thế, tôi đâu có ngốc.”
“Noel, Giang Cần ăn chân tôi, tôi thấy mình hơi kỳ cục rồi.”
“Giang Cần đưa tôi về nhà ăn Tết rồi, đưa tôi về nhà ăn Tết rồi, đưa tôi về nhà ăn Tết rồi, mẹ Giang Cần hình như có chút thích tôi, thích tôi, thích tôi.”
“Giang Cần nói cô ruột là người tốt, bất kể trước đây ra sao, cũng phải nhớ là cô ấy là người tốt. Tôi nghe lời cậu ấy.”
“Hôm nay Halloween, ngoài đường đáng sợ lắm, nhưng có Giang Cần ở đây nên đến ma tôi cũng không sợ, nhưng mà tôi tè ra quần rồi, chuyện này không thể cho cậu ấy biết…”
Phùng Nam Thư viết xong một dòng nhật ký ngắn gọn cho ngày hôm nay, mắt long lanh, rồi chui vào giường, cầm điện thoại lên, gửi cho Giang Cần một tràng dài "Anh ơi".
Cùng lúc đó, ở ký túc xá nam, Giang Cần đang ngồi xổm ở ban công giặt đồ, miệng lầm bầm: “Sinh viên trẻ đúng là hết thuốc chữa, đúng là hết thuốc chữa, hết thuốc chữa…”
Giặt xong cái quần lót khổ trà, Giang Cần leo lên giường, mở điện thoại ra, nhìn thấy một tràng dài "anh ơi" của tiểu phú bà, không nhịn được nheo mắt lại.
Tớ cảnh cáo cậu nhé tiểu phú bà, cái bên dưới tớ mới thay đấy.
Tớ coi cậu là bạn thân cả đời, cậu đừng có lúc nào cũng xài hao cơ thể của tớ chứ.
Lễ Halloween hôm nay như bầy yêu ma quỷ quái tụ hội, hóa trang thành cái gì cũng có, không ngờ lẫn vào một con thật sự, con tiểu yêu tinh đáng ghét.
Quan trọng là cô ấy sinh tháng Hai, hơn tớ tận nửa tuổi, nói trắng ra là chị đấy, thế mà suốt ngày ỏng ẹo ngây thơ gọi "anh ơi", buff sắp đầy cây rồi.
“Anh nhận được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi nha.”
Giang Cần thở dài, liếc mắt quanh phòng.
Tào Quảng Vũ đã thay đồ rửa mặt, đang nằm trên giường chat QQ, uốn éo như con giòi. Nhậm Tự Cường tối nay không tham gia lễ hội, nhưng hình như có tiến triển gì đó ở chỗ khác, cũng đang uốn éo cực kỳ dữ dội.
Thôi kệ, ông đây cũng lên giường uốn éo một trận cho rồi.
Giang Cần đi rửa mặt rồi leo lên giường, mở album ảnh trong điện thoại ra, bắt đầu lướt.
Sáng hôm sau, Giang Cần và Phùng Nam Thư cùng nhau xuống căn-tin ăn sáng, hai người ngồi đối diện, cả hai đều trông như chưa ngủ đủ, ánh mắt nhìn nhau lại có phần tránh né.
Cảm giác như là muốn nhìn đối phương, nhưng lại không dám.
“Cậu ngủ lúc mấy giờ?”
Phùng Nam Thư mím môi: “Tớ ngủ lúc hai giờ.”
Giang Cần nheo mắt lại: “Không phải tớ nói rồi sao, phải ngoan ngoãn đi ngủ, sao cậu lại thức tới hai giờ?”
“Giang Cần, thật ra là lỗi của cậu hết đấy, đầu tớ toàn là hình cậu chạy loạn.”
“….”
Giang Cần lặng lẽ đút cho cô một thìa cháo kê, trong đầu thì đã bị đả kích như trăm vạn lần trí mạng, chỉ có thể lao đầu vào làm việc điên cuồng để chữa lành. Thế là mấy ngày sau, nhân viên của phòng 208 bị dồn ép thảm hại.
Bộ phận vận hành của Zhihu được điều động, một nửa nhân lực chuyển qua hỗ trợ Đổng Văn Hào làm kế hoạch khuyến mãi gom nhóm cho năm tới.
Đồng thời, bộ phận kỹ thuật cũng bắt tay phát triển app.
Nhưng phát triển nhanh nhất lại là tiến độ marketing của Gia Đa Cát. Nhờ quảng cáo truyền hình cộng thêm thời tiết hanh khô, nước mát đóng lon đỏ này nhanh chóng mở rộng thị phần, càn quét từ Nam ra Bắc.
Từ một loại trà thảo mộc bán ế, giờ đã thành bảo bối chống nóng ở các quán lẩu. Dù chưa mang lại lợi ích kinh tế rõ ràng cho Giang Cần, nhưng lại khiến ai nấy đều hiểu rõ thế nào là đỉnh cao tiếp thị.
Lực lượng thương hội Lâm Xuyên một lần nữa lại lớn mạnh.
Từ đây, giới kinh doanh Lâm Xuyên không còn ai nghi ngờ vị trí dẫn đường của Giang Cần, chỉ còn những người xếp hàng mong muốn được tham gia kế hoạch hợp tác chiến lược.
Ngày 5 tháng 11, dưới sự phê chuẩn của chính phủ, thương hội Lâm Xuyên tổ chức lễ treo bảng ở số 102 đường Hưng Hoành, Giang Cần được mời cắt băng khánh thành.
Tiếng vỗ tay không ngớt, tiếng máy ảnh liên tục vang lên, đến cả căn-tin Đại học Lâm cũng bị chen ngang đoạn quảng cáo, phát hình cận mặt của “Ngô Diễn Tổ Tế Châu”.
Căn-tin lập tức yên lặng, ai nấy ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi xuống cảm thán:
“Đại học của bạn tôi với đại học của tôi, sao khác nhau thế nhỉ…”
Thằng này mới năm hai thôi đấy, mà đã được đứng cạnh lãnh đạo thành phố cắt băng rồi, dù là đứng bên mép, cũng đủ khiến người ta choáng.
Nhất là mấy anh chị năm tư sắp tốt nghiệp, đang đứng trước ngã rẽ cuộc đời, lại càng hiểu sâu sắc địa vị xã hội là thứ gì.
“Dù chỉ là đứng cạnh, cũng chứng tỏ người ta được coi trọng rồi.”
“Chắc chắn rồi, được mời cắt băng thì ít nhất cũng phải có tiếng nói chứ!”
“Đừng mơ, tiếng nói gì tầm này, chuyện của chính quyền mà, nhưng đúng là rất có mặt mũi.”
Mấy sinh viên bàn tán rôm rả, nhưng họ đâu biết, buổi cắt băng này chỉ là mồi câu, đằng sau là một ván cờ phức tạp hơn rất nhiều.
Ngày 6 tháng 11, chỉ một ngày sau lễ cắt băng, đội ngũ tiếp thị offline của Zhihu lập tức rút về 70% quân số, do Tản Thanh dẫn đầu, chính thức chuyển đến trụ sở số 102 đường Hưng Hoành, bắt đầu triển khai kế hoạch marketing cho đợt hợp tác thương hiệu thứ hai.
Vì thương hội Lâm Xuyên đã có thế lực rõ ràng, mọi việc bắt đầu được vận hành bài bản. Theo đề xuất từ phía chính quyền thành phố, Giang Cần công bố danh sách các thương hiệu chiến lược tham gia đợt hai đến toàn dân Lâm Xuyên.
Danh sách này hoàn toàn do Giang Cần chọn ra từ tài liệu của Ngụy Lan Lan.
Không có lý do gì khác, không cần tiêu chuẩn nào cụ thể, duy nhất một yếu tố quyết định: cảm nhận chủ quan của Giang Cần.
Và chính danh sách công bố này đã tạo ra một cơn địa chấn trong giới doanh thương thành phố.
“Vãi thật, công ty tôi được chọn kìa, tối nay đi rửa chân, tôi bao hết!”
“Thề luôn, tên công ty tôi có trong đó! Tôi sắp phát tài rồi, sắp phát tài rồi!”
“Alo, Tổng Giám đốc Cừu, mau quay về đi, tin vui lớn nè! Chúng ta được vào danh sách hợp tác thương hiệu đợt hai của thương hội Lâm Xuyên rồi, Tổng Giám đốc Giang gọi anh về họp!”
“Đệch mợ, sao không có tên công ty mình chứ? Tôi nói rồi mà, không có quà cáp thì không ổn đâu, giờ có tặng thì còn kịp không?”
Ba ngày sau khi công bố danh sách, điện thoại của Giang Cần reo không ngừng. Người ta gọi tới đủ kiểu, nào là nhà cửa, xe cộ, thậm chí có người còn muốn tặng cả biệt thự cho cậu.
Cũng có vài người âm thầm đi đường dây quan hệ, hy vọng có thể chen chân thêm vào danh sách.
Nhưng Giang Cần không phải kiểu “anh hùng rơm” không hiểu đời, cũng chẳng phải loại khí phách kiểu “thà gãy chứ không cúi đầu”, không ăn không nhận tất cả.
Biệt thự, xe hơi, vợ con – cậu đều từ chối. Ngay cả căn biệt thự sang chảnh kia, cậu cũng nghiến răng không nhận.
Tuy vậy, cậu vẫn lùi một bước trước lời đề nghị từ phía lãnh đạo: đảm bảo thương hiệu được giới thiệu đó sẽ trực tiếp lọt vào vòng ba.
Cách cậu nói chuyện cũng rất khéo. Giang Cần nói rằng đợt hai đã lên kế hoạch từ hai tháng trước, giờ thêm người thì sợ không chăm sóc được chu đáo, hiệu quả không chắc đảm bảo. Thay vào đó, nên để họ tham gia chính quy ở vòng ba, sẽ tốt hơn.
Không nói “không được”, còn đứng trên góc nhìn của người khác mà suy xét, lãnh đạo nghe xong cũng thấy hài lòng.
Tuy nhiên, danh sách đã chốt thì vẫn phải đối mặt với một vấn đề quan trọng: tiền.
Nhiều thương hiệu nhỏ ở Lâm Xuyên rất đáng để phát triển, nhưng họ lại không có vốn đầu tư. Đây cũng là tình trạng phổ biến: có cơ hội nhưng không đủ tiền để nắm bắt.
Vậy là Giang Cần dành trọn ba ngày trời, chạy khắp vùng quanh Lâm Xuyên, đi gặp từng ông chủ mỏ, nào là ăn uống, nào là rửa chân, từ sáng đến tối không ngơi nghỉ.
Thư ký Văn Cẩm Nhụy theo sát bên cậu, nhìn sếp vừa chọn thương hiệu, vừa từ chối quà cáp, lại còn tất bật tìm vốn hợp tác, cô cảm thấy còn mệt hơn chính mình đi làm.
Nhưng Giang Cần chỉ khẽ cười, bảo rằng không sao.
Vì yêu tinh nhỏ ở nhà mạnh quá, suýt thì bào mòn hết chí tiến thủ, giờ phải tranh thủ kiếm lại cho đủ.
Ba ngày sau, thương hội Lâm Xuyên tổ chức cuộc họp ký kết kín đầu tiên, do Giang Cần chủ trì. Các ông chủ mỏ đang tìm hướng chuyển mình cùng tham dự, chính thức thành lập một quỹ tư nhân tên là Kim Tơ Nam.
Thương hội Lâm Xuyên có chính quyền thành phố chống lưng, nên trong vùng đất nhỏ bé này, mọi thứ được vận hành cực kỳ trơn tru.
Ngay tại hội nghị, một loạt thương hiệu nội địa của Lâm Xuyên như: chuỗi cửa hàng tiện lợi, khách sạn, KTV, tiệm bánh ngọt, trái cây tươi… đều nhận được vốn đầu tư, bắt đầu chuẩn bị bước vào kế hoạch mở rộng, đi theo mô hình của Hỷ Điềm, Hoàng Bảo Hamburger, Hà Lý Lẩu và Cá Nướng Thanh Hoa Tiêu.
Ban đầu không ai hiểu thành lập “Kim Tơ Nam” là để làm gì.
Chỉ đến khi nội dung ký kết bị rò rỉ ra ngoài, người ta mới vỡ lẽ:
Giang Cần đang dùng tiền của các ông chủ mỏ giàu nhất Lâm Xuyên, để đầu tư vào những thương hiệu mà cậu đánh giá cao, đồng thời dùng hệ thống marketing trình cao nhất của mình, để định vị tầm vóc toàn quốc.
Có tiền, có thương hiệu, có tiếp thị siêu đỉnh, ai cản nổi?
Không quá lời khi nói: nếu kéo được tuyến này, trên đường đua toàn quốc gần như không có đối thủ đủ sức đọ lại.
“Tôi cảm ơn mọi người đã tin tưởng và ủng hộ thương hội Lâm Xuyên, cảm ơn sự đoàn kết và hợp tác bền bỉ. Có thể thực hiện được điều này, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Một năm sau, mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau đứng trên đỉnh cao.”
Tại buổi ký kết, Giang Cần mỉm cười phát biểu, khóe miệng nhếch lên, tiếng vỗ tay như sấm rền, tiếng máy ảnh vang lên không dứt.
Không ai nhớ nổi, chàng trai trẻ rực rỡ khí thế trước mặt họ, thực chất chỉ mới 20 tuổi.
“Giang tổng, mấy ngày nay cậu cực quá rồi, chạy tới chạy lui, tụi tôi dù không đi theo cũng biết là mệt thế nào. Tối nay đi mát-xa thư giãn chút nha?”
“Thật ngại quá anh Vũ, ngoài cổng trường tôi vừa khai trương tiệm bánh ngọt mới, bạn thân tôi cứ nằng nặc đòi đi ăn sữa chua song bì. Thôi, để lần sau tôi mời nhé.”
“???”
Giang Cần lịch sự vẫy tay, tiêu sái rời khỏi.
Không ai biết rằng, chỉ một tiếng sau khi hoàn tất thỏa thuận hàng chục triệu, cậu bị một cô bé mặt lạnh đáng yêu cưỡi xe điện chở đi ăn bánh ngọt, chân co chẳng duỗi nổi, mà mặt vẫn cười ngu ngốc.
“Giang Cần, cậu muốn ăn mấy cái?”
“Cậu chỉ được ăn một cái thôi.”
“Cậu nghe sai rồi, tớ đang hỏi cậu muốn ăn mấy cái cơ mà.”
“Tớ biết, nhưng trong lòng cậu đang dò xem tớ cho cậu ăn mấy cái đúng không?”
Phùng Nam Thư mặt xụ xuống: "Đại cẩu ngốc này không ngốc chút nào..."