Chương 761: Tương lai của mô hình mua chung
Mô hình mua chung gặt hái thành công vang dội tại thị trường nước ngoài, tin tức này nhanh chóng lan truyền về trong nước. Một chương trình truyền hình thực tế Hàn Quốc lại càng khiến nó bùng nổ hơn nữa, kéo theo hàng loạt thương hiệu đổ xô tham gia kế hoạch hợp tác chiến lược toàn cầu của họ.
Lịch sử thật thú vị, luôn mang theo vẻ đẹp của sự lặp lại.
Ngày xưa các thương hiệu bản địa bắt tay sâu với Mua Chung, cuối cùng từng cái một đều vươn mình thành thương hiệu quốc gia.
Giờ đây các thương hiệu quốc gia lại chủ động bắt tay sâu với Mua Chung, mong được lên chuyến tàu cao tốc mà họ từng bỏ lỡ.
Một tin tức rò rỉ sau đó càng khiến chiến lược hợp tác này thêm phần giá trị.
Douyin chuẩn bị ra mắt phiên bản quốc tế, dự kiến sẽ lên kệ các chợ ứng dụng quốc tế vào giữa năm.
Theo bản báo cáo phát triển của Mua Chung năm 2017 được lan truyền trên mạng, độ ưu tiên của việc ra mắt Douyin quốc tế chỉ xếp sau kế hoạch hợp tác chiến lược toàn cầu.
“Hồi Mua Chung ra nước ngoài vẫn chưa có Douyin.”
“Ừ, lúc đó Douyin còn chưa ra đời.”
“Nếu Douyin cũng đi cùng thì sao?”
“Thì thị trường nước ngoài của Mua Chung chắc sẽ phình to trong cơn sóng lưu lượng khổng lồ.”
Alibaba, Tencent và Baidu nghe tin Douyin chuẩn bị ra mắt bản quốc tế liền bừng tỉnh, họ nhận ra ngay con đường tiếp theo mà Giang Cần sắp khai thông là gì.
Trước tiên dọn đường, đưa Mua Chung và các thương hiệu nội địa vươn ra quốc tế, sau đó dùng Douyin làm bể chứa lưu lượng toàn cầu, cuối cùng gộp lại thành một khối.
Doanh nghiệp nội địa muốn làm thị trường quốc tế luôn gặp nhiều trở ngại.
Thứ nhất là môi trường thị trường khác biệt. Thứ hai là phần lớn các công ty Internet trong nước đều khởi đầu bằng cách mô phỏng những ông lớn nước ngoài.
Điều này đồng nghĩa với việc thị trường quốc tế vừa đầy rẫy hiểm nguy, vừa phải đối mặt với những đối thủ không hề tầm thường.
Thành ra dù Alibaba, Tencent hay Baidu đều ra sức tuyên truyền thành tích quốc tế của mình, nhưng nói cho đúng ra, họ vẫn chỉ đang loanh quanh ở khu vực châu Á.
So với các công ty châu Âu – Mỹ chỉ cần lên kệ một hai năm đã nhanh chóng lan rộng khắp thế giới, thì khoảng cách đã lộ rõ.
Khi Mua Chung mới ra nước ngoài, có người từng tiên đoán: Dù mạnh đến mấy, Mua Chung cũng khó thoát khỏi vòng vây châu Á.
Nhưng lúc đó, vẫn chưa có Douyin.
Giờ Douyin đã xuất hiện, một số thứ bắt đầu thay đổi.
Nếu Giang Cần thật sự đẩy Douyin ra nước ngoài và giữ được tốc độ tăng trưởng chóng mặt như trong nước, sau đó lại để nó tham chiến ở thị trường quốc tế, Mua Chung biết đâu có thể vươn đến nơi người khác chưa từng đặt chân.
Vì dù môi trường trong và ngoài nước khác nhau, nhưng thương trường lại có một điểm chung – marketing là vua.
Tại các quốc gia theo chủ nghĩa tư bản, chỉ cần kể được một câu chuyện có hơi hướm công nghệ đột phá là đã có thể hút về hàng chục triệu vốn đầu tư. Vậy thì đối với người tiêu dùng mà nói, miễn là quảng bá tốt thì chẳng có gì là không kiếm ra tiền.
Mà Douyin chính là thánh thể trời sinh của marketing.
Từ lưu lượng đến công cụ kiếm tiền, hệ sinh thái đồ sộ và hoàn chỉnh của Mua Chung đã sẵn sàng để càn quét tất cả.
“Nếu Douyin tiên phong nuốt lấy lưu lượng thị trường nước ngoài, sau đó các ngành công nghiệp của Mua Chung nối gót ra biển lớn, thì cảnh tượng đó chắc phải choáng ngợp lắm.”
“Douyin mà ở nước ngoài cũng hot được vậy sao?”
“Có khi còn hot hơn.”
“Sao cơ?”
“Vì môi trường mạng ở nước ngoài phóng khoáng hơn.”
Nghe đến đây, mọi người ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu. Đợt lưu lượng đầu tiên của Douyin là dựa vào nội dung lấp lửng mà có mà.
Bản quốc tế vừa ra mắt là bên kia đã đỏ mặt tía tai vì độ lách luật rồi.
Điều đáng nói là, theo các mốc trong báo cáo phát triển của Mua Chung, sau khi Douyin ra nước ngoài, mảng giao đồ ăn và mua chung của họ cũng bắt đầu khởi sắc rõ rệt.
Douyin tiến công, giao đồ ăn và mua chung nhân cơ hội này phát triển theo chiều sâu, thiết lập hệ thống hậu cần và kênh phân phối.
Tiếp đó, lấy Douyin làm phong vũ biểu, kỷ nguyên thương mại điện tử xuyên biên giới bắt đầu.
Biết đâu một ngày nào đó, các quý ông ở thành phố lãng mạn đội mũ lưỡi trai, đi giày vải cũ của Lão Kinh Đô, trên tay không cầm cà phê mà là trà sữa, miệng thì ngân nga câu “Lái xe anh ơi đưa em đi”, chuyện hoang đường như vậy cũng có thể thành hiện thực.
Mọi người nghĩ tới cảnh con đường này được khai thông, không khỏi thấy choáng ngợp.
Và sự thật đã chứng minh, có người đoán đúng thật.
Khi thị trường châu Á của Mua Chung dần ổn định, họ bắt đầu phát triển theo chiều sâu, xây dựng chuỗi ngành liên quan.
Ví dụ như đầu tư vào các kênh cung ứng phù hợp, không ngừng mở rộng chuỗi cung ứng thượng nguồn và hạ nguồn. Đồng thời dưới sự điều phối của cơ quan chức năng, họ ký hợp đồng hợp tác với một vài công ty xuất nhập khẩu trong nước.
Trong quá trình đó, Khang Kính Đào dẫn theo đội ngũ Didi, bỏ ra ba tháng khảo sát thị trường gọi xe châu Á.
Chiều hôm ấy, hoàng hôn buông xuống, sau khi rời khỏi một công ty taxi ở Nhật, đội ngũ của Khang Kính Đào thuận tiện du lịch Hokkaido.
Ngày xưa Cát đại gia và Thư Kỳ đóng phim Phi thành vật nhiễu, có nhiều phân đoạn quay tại đây, Khang Kính Đào là fan trung thành nên từ lâu đã muốn đến một lần.
Lần này coi như được du lịch công tác luôn.
Tại đây, anh tình cờ gặp lại Peter Fenton, người mà anh chưa từng gặp lại kể từ sau khi Uber rút lui khỏi thị trường.
Peter Fenton là một nhà đầu tư đến từ Mỹ. Lần này ông đến để chuẩn bị một thương vụ đầu tư, không ngờ lại gặp được Trotter (tên thường gọi của Khang Kính Đào), cũng khá ngạc nhiên.
Khi nhìn thấy thẻ nhân viên trên ngực họ, ánh mắt Peter khẽ ngưng lại.
Dòng đầu là logo của Mua Chung, dòng hai là logo Didi Chuxing, còn dòng ba – cái tên Bibi Chuxing – thì đã được in bằng song ngữ Nhật – Anh.
“Xem ra, khủng hoảng ở Trung Quốc của Mua Chung đã được giải quyết rồi.”
Peter Fenton thầm nghĩ.
Khi Uber rút khỏi Trung Quốc, ông đã chú ý đến Mua Chung.
Sau đó nghe tin Didi gần như chiếm lĩnh phần lớn thị trường gọi xe, nhưng lại bị Alibaba truy đuổi sát nút.
Về Alibaba thì ông từng tiếp xúc nhiều. Năm xưa Yahoo đầu tư vào Alibaba chính là do ông đứng ra xúc tiến.
Alibaba rất có tiếng ở Mỹ, vì Jack Ma là một diễn giả xuất sắc, nói tiếng Anh cũng rất tốt. Trong mắt nhà đầu tư nước ngoài, đó chính là công ty Internet đỉnh nhất Trung Quốc.
Cho nên khi nghe tin Alibaba toàn lực vây đánh Mua Chung, ông từng cho rằng Mua Chung khó lòng trụ nổi.
Nhưng nay thấy Khang Kính Đào xuất hiện ở đây, còn mang theo thẻ nhân viên, ông hiểu rằng cuộc chiến thương mại tại Trung Quốc đã hạ màn, công ty này chuẩn bị bước vào thời kỳ hàng hải.
Chẳng bao lâu sau, Travis – ở tận bên kia bờ đại dương – cũng nhận được tin.
Khoảnh khắc ấy, anh như được kéo về ngày mình bất lực rút khỏi thị trường Trung Quốc.
Hôm đó có một chiếc xe màu đen đưa tiễn, cửa xe hạ xuống, có người nói lời từ biệt với anh.
Anh bảo không cần gặp lại, đối phương lại nói, anh không quay về thì tôi sẽ qua đó.
Mà anh không hề biết, không xa đó, tại quảng trường Thời Đại, một video quảng bá app nhảy múa đang phát khắp mọi màn hình LED.
“Giang Cần, đúng là biết làm trò thật.”
“Ừ, cậu ta cứ nhắm nơi có tiền là nhào vô, như có con chó ngậm bản đồ thế giới chạy loạn vậy đó...”
“Cậu là thần ẩn dụ Hy Lạp à?”
Tại một căn biệt thự ở Thượng Hải, hai ông già vừa tản bộ ven hồ, vừa đọc báo, vừa xuýt xoa.
Trương Bách Thanh đã nghỉ hưu, Lão Nghiêm cũng già yếu, nửa đầu năm nay vừa từ chức Chủ nhiệm khởi nghiệp sinh viên, cả hai chính thức bước vào chế độ nghỉ dưỡng.
Mỗi ngày chỉ là chơi cờ, đi bộ, tiện tay xem tin tức.
Thật ra năm đó khi Giang Cần thành công với Zhihu Campus – năm 2009 – họ đã biết cậu này thể nào cũng nên việc lớn.
Nhưng giờ nhìn lại, lại thấy việc này lớn quá rồi.
Họ từng nghĩ việc phổ cập toàn quốc của Zhihu là đỉnh cao của Giang Cần. Sau đó Mua Chung cũng phổ cập toàn quốc.
Tiếp đến là chuỗi cung ứng, thanh toán trực tuyến, Didi gọi xe, cuối cùng là Douyin và thương mại điện tử. Giờ thì cậu ta lại lăn ra nước ngoài rồi.
Ai mà ngờ được, đứa nhóc từng sủa đòi hoàn học phí ngày ấy, nay lại có thể đi xa đến thế.
“Cái này... Apple Store là cái gì?”
“Chợ ứng dụng của iPhone đó.”
“Lượng tải đã lọt top 5 rồi...”
Lão Nghiêm đeo kính lão, lẩm bẩm đọc, rồi chậm rãi bước tiếp.
Biệt thự mà Giang Cần tặng họ cách nhà cậu ta không xa, đi bộ một đoạn là tới.
Lúc đi ngang nhà Giang Cần, qua hàng rào đã thấy Giang Cần đang cùng con gái nghịch bùn trong sân.
Một lớn một nhỏ, người đổ nước, người trộn bùn, làm cả người lấm lem.
“Ba nặn cho con cái máy bay nhé, con thích máy bay không?”
Giang Ái Nam ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình thích máy bay.
Thế là Giang Cần hăng hái ra tay, nặn một hồi, mím môi: “Sao giống cái nhà quá, hay thôi nặn nhà cho rồi.”
Giang Ái Nam ngơ ra: “?”
Dưới ánh nắng rực rỡ, cành liễu không ngừng đung đưa, ve kêu inh ỏi, ngân lên bản hòa ca mùa hè.
Hai cha con chơi vui không tả, cuối cùng nặn ra một khối vuông to đùng siêu chuẩn chỉnh.