Chương 255: Ăn mặc đẹp thế này là muốn làm ai chết mê chết mệt đây?
Sáng thứ Bảy, ngày cả lớp đi chơi tập thể cuối cùng cũng tới, bốn tên F4 phòng 302 đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm rồi phân công nhau hành động.
Chu Triều và Nhâm Tự Cường chịu trách nhiệm dọn phòng rồi khóa cửa, Tào Quảng Vũ thì đi trước đến ký túc xá nữ của học viện Y đón Đinh Tuyết, còn Giang Cần thì rời đi ngay sau đó, đến ký túc xá nữ của học viện Tài chính đón tiểu phú bà nhà cậu.
Được đi chơi cùng Giang Cần, Phùng Nam Thư tỏ ra vô cùng tích cực.
Cô dậy từ sáu giờ sáng, luống cuống thay đồ, cởi bộ đồ ngủ ra rồi khoác vào chiếc áo chiffon tay ren, phía dưới là chân váy nửa người kiểu Chanel phối cùng tất đen, chân đi giày da buộc dây – đúng kiểu con gái nhà giàu lạnh lùng, tinh tế, khí chất đỉnh cao.
Có điều dậy sớm quá, sau khi trang điểm ăn mặc xong xuôi lại chẳng biết làm gì, thế là cô ngồi cạnh giường, bắt đầu nghĩ ngẩn ngơ về Giang Cần.
Mãi đến khi nhận được tin nhắn của Giang Cần, ánh mắt cô mới lập tức sáng lên, xách túi chạy lóc cóc xuống lầu.
“Ăn mặc đẹp thế này là muốn làm ai chết mê chết mệt đây?”
“Giang Cần, cậu nói nữa là tớ ngại thật đấy.” Phùng Nam Thư chu môi nhỏ, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đang rất vui.
Giang Cần nhe răng cười một cái, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại: “Tiểu phú bà, hôm nay đi chơi với tụi mình có rất nhiều người khác, cậu phải giữ hình tượng lạnh lùng một chút, không được bạ đâu ôm đó.”
Tiểu phú bà liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, mặt không cảm xúc: “Giang Cần, giờ hình như chưa có ai, ôm đi.”
“Giờ cũng không được, sáng sớm là thời điểm nhạy cảm với con trai, dễ nổi lửa lắm, tớ thề, giờ tớ đang bắt đầu thấy lửa bốc lên rồi đấy, đi mau.”
Phùng Nam Thư chu chu đôi môi đỏ: “Tớ có chọc gì cho cậu nổi giận đâu…”
Giang Cần tặc lưỡi: “Tớ không giận, nhưng cậu mặc thế này đúng chuẩn nữ thần, nói chuyện còn mang giọng ‘nũng nịu’, lại còn mặc tất đen, tớ không chịu nổi đâu.”
“Giang Cần, cậu nói thêm đi, tớ còn muốn nghe nữa.”
“….”
Chín giờ sáng, cả lớp ba đã tụ tập đủ ở quảng trường phía trước, đang chờ xe buýt lớn mà họ đã đặt trước.
Giang Cần vừa đi bộ đến nơi, phía sau là Phùng Nam Thư yên tĩnh lạnh lùng, đôi mắt sáng rực dán chặt vào anh như keo, giày da nhỏ gõ cộc cộc trên mặt đường xi măng.
Cảnh tượng này khiến các nam sinh đang chờ xe cảm thấy như ăn phải chanh vậy, chua tới đau lòng.
Phải nói thật, trong mấy chuyến đi chơi tập thể như này, ai mà có bạn gái đi cùng thì đúng là khí chất tăng vọt, mà Giang Cần dắt theo Phùng Nam Thư, khí chất còn đè bẹp hết cả đám bạn trai khác.
Vấn đề là, ở hiện trường không chỉ có lớp ba, còn có bạn trai bạn gái của mấy lớp khác nữa.
Các bạn trai đi cùng bạn gái thì ghen tị ra mặt, nhưng lại không dám thể hiện rõ trước mặt bạn gái mình. Trong khi đó, các bạn gái lại càng cảm thấy phức tạp.
Họ ăn mặc lộng lẫy từ sáng, vốn định nhân cơ hội gặp người lạ mà gây ấn tượng, nhận mưa lời khen, ai ngờ bị Phùng Nam Thư giết gọn từ lúc bước xuống xe.
Đúng giờ hẹn, lớp trưởng Tưởng Điềm mở túi đeo chéo, lấy danh sách điểm danh ra, hắng giọng ra hiệu mọi người giữ trật tự.
“Mọi người đến đủ chưa? Mình điểm danh nhé.”
“Giang Cần.”
“Có mặt.”
“Người nhà của Giang Cần… Phùng Nam Thư.”
Tiểu phú bà đang ngẩn người, nghe thấy gọi tên lập tức giơ tay vui vẻ đáp lời.
Trong mắt Tưởng Điềm thoáng qua một tia ngưỡng mộ, kiểu “mỉm cười nhìn crush đứng cạnh bạn gái” rồi không chút biểu cảm đọc tên người kế tiếp.
“Tưởng Điềm đúng là người tốt.” Phùng Nam Thư âm thầm nghĩ trong lòng.
Điểm danh xong thì xe buýt lớn cũng vừa đến quảng trường.
Trong khuôn viên Đại học Lâm Xuyên có dịch vụ du lịch lân cận, giá rẻ cho các đoàn thể, kiểu lấy số lượng bù lãi. Chỉ là hôm nay trời có vẻ muốn mưa, bầu trời phía tây nam âm u đáng lo ngại.
“Không phải sắp mưa đó chứ?”
“Mưa thì càng hợp với cảnh núi non ruộng vườn phía tây chứ sao.”
“Tớ cũng thấy mưa cũng được, mát mà, chỉ cần không to quá là ổn.”
“Có mưa lớn cũng chẳng sao, ở trong phòng chơi bài còn hơn ngồi chán trong ký túc xá.”
Xe buýt nhanh chóng khởi hành, chở theo một đám sinh viên hào hứng lên đường tới khu du lịch nông gia phía tây.
Kết quả xe mới đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, trên cửa sổ loang lổ những giọt nước, tạo thành vệt mờ ảo, nhưng không ai tỏ ra buồn bã, cả xe vẫn rôm rả tiếng cười đùa.
Giang Cần là người bình thản nhất vì trước đó cậu từng đi khu nông gia này một lần rồi, chẳng có gì mới mẻ, thế là ngồi bóc hạt dẻ cười cả quãng đường, đút cho tiểu phú bà ăn đến khát nước.
Nhưng khát vẫn ăn, vì mục tiêu là dễ nuôi.
Một tiếng sau, xe đến nơi, mọi người đội mưa xuống xe, chạy băng qua con đường lát đá, đi qua cổng vòm và biển tên, cuối cùng cũng đến khu nhà đã đặt trước.
Sau khi để đồ ở sảnh chính, mọi người đứng dưới mái hiên nhìn ra ngoài, thấy làn sương mù nhẹ bốc lên từ chân núi xanh, khung cảnh thanh tịnh như mộng.
Cảm giác như cả ngôi làng đều chìm vào màn mưa nhẹ nhàng, đúng kiểu “trời xanh đợi mưa khói”.
“Vậy mà lại mưa thật, trong khi dự báo thời tiết bảo là khô ráo…”
“Thế này đi, mọi người về phòng nghỉ trước, đợi mưa tạnh rồi tính tiếp hoạt động.”
Tưởng Điềm thu lại hết CMND của mọi người, cùng Giản Thuần ra quầy lễ tân làm thủ tục, một lát sau quay lại, phát chìa khóa từng phòng cho cả lớp.
Chỉ là làm Tào Quảng Vũ khó chịu chết đi được – Tưởng Điềm lại đặt cho mỗi người một phòng riêng.
Cái này… cái này là quá ngây thơ rồi đúng không? Rõ ràng đều là người trưởng thành, sao cứ phải làm như không hiểu gì vậy?
Nhưng Tưởng Điềm cũng có lý do riêng. Lúc thu tiền là tính theo đầu người, không thể thu hai suất rồi đưa một phòng. Nhỡ ai ý kiến thì sao?
Hơn nữa, để người dắt theo "người nhà" ở chung phòng, lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?
Tưởng Điềm là lớp trưởng, phụ trách toàn bộ chuyến đi lần này, bất kỳ rủi ro nào cô cũng không muốn gánh.
“Lớp trưởng, ăn bớt một tí cũng được mà?”
“Tào Quảng Vũ, đừng có nói bậy nói bạ.”
Bên cạnh Nhâm Tự Cường và Chu Triều cười ha hả, đến cả Giang Cần cũng không nhịn được.
Tối qua đầu óc cậu toàn hình tiểu mông của Phùng Nam Thư, trằn trọc mãi không ngủ nổi, phát hiện Tào Quảng Vũ cũng như bị châm lửa, cứ trở qua trở lại mãi.
Không cần hỏi cũng biết, Tào thiếu gia chắc mơ mộng suốt đêm, giờ bị dội gáo nước lạnh nên mặt mày u ám hẳn.
“Lão Giang, nếu tớ thẳng thắn nói với Đinh Tuyết là muốn ở chung thì sao? Cô ấy mà từ chối chắc tớ toi luôn?”
Giang Cần mở cửa phòng đi vào: “Thì làm lớn luôn chứ sao.”
Tào Quảng Vũ khựng lại, thầm nghĩ với tính cách của Đinh Tuyết, khả năng cao là làm lớn thật: “Má, con đường tình của tớ sao mà khổ thế này.”
“Thôi, biến lẹ đi, tớ muốn ngủ.”
“Đừng phũ thế chứ, cậu là trùm cao chiêu mà, nghĩ giúp tớ chiêu gì coi.”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Giang Cần mở ra thì thấy Phùng Nam Thư đứng đó, nói là muốn vô chơi.
Tào Quảng Vũ ghen đến mức muốn nghiến nát răng hàm, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản, bước ra ngoài như chẳng có gì xảy ra.
Dù thua người cũng không được thua khí thế, giữ vững thần thái mới là quan trọng.
“Giang Cần, ngoài trời mưa rồi, không đi dạo được, tớ muốn ở đây xem tivi.”
“TV phòng cậu chắc ‘tình cờ’ hư đúng không?” Giang Cần nghi ngờ nhìn cô.
Phùng Nam Thư gật đầu dứt khoát: “Ừ, hư rồi.”
“Cậu tìm tớ chơi thì không sao, nhưng đừng cố ý làm hư TV nhé, hư thật là phải đền đó.”
“Không sao, tớ tuy ngốc nghếch, nhưng tớ có tiền.” Phùng Nam Thư nói với vẻ đầy khí phách.
Giang Cần nín thở: “Không lẽ cậu phá thật à?”
“Không có, tớ còn chưa mở mà đã chạy sang tìm cậu rồi.”
Giang Cần nghe mà trong lòng như tê dại, liếc ra cửa sổ: “Mưa thế này chắc phải đợi tới trưa mới ra ngoài được, thay dép trước đi.”
Phùng Nam Thư đá nhẹ chân: “Giang Cần, giúp tớ tháo giày đi.”
“Đừng vội, để tớ xem có dép dùng một lần không, không thì khỏi, dép công cộng không sạch.”
Giang Cần đi tới tủ tìm, quả nhiên lôi ra được hai đôi dép mới, thế là ngồi xuống tháo giày cho tiểu phú bà, rồi cầm lấy bàn chân bọc tất đen nhẹ nhàng mang vào dép.
Nhưng mới mang được một chiếc thì cậu lại đổi ý, vứt dép qua một bên.
Mang làm gì cho phí.
Cậu cầm lấy bàn chân bọc tất đen ấy, vừa bóp vừa nắn, cứ thế xem tivi cùng Phùng Nam Thư cả buổi sáng. Ngoài hành lang lâu lâu lại vang lên tiếng đám bạn chơi đùa, có đứa gọi nhau đánh bài, có đứa đòi che dù ra ngoài dạo.
Lờ mờ còn nghe thấy giọng Đinh Tuyết đang mắng người, hình như gào “cút” hai lần.
Giang Cần thấy tâm trạng mình quá ổn, cứ tựa vào đầu giường mà không muốn nhúc nhích.
Cậu thích nhất là ngủ trong ngày mưa, cứ dính giường là lười dậy.
Phùng Nam Thư còn ngoan hơn, hai chân gác lên người Giang Cần, tay ôm bịch khoai tây chiên ăn rộp rộp, đôi mắt đẹp dán chặt vào bộ phim hoạt hình “Akito tóc bạc” trên kênh công cộng, hoàn toàn đắm chìm.
Đi chơi, với mỗi người mang một ý nghĩa khác nhau.
Có người thấy đã đi là phải đi tới “gãy chân” mới xứng đồng tiền, có người lại thấy, miễn vui vẻ thì ở đâu chẳng được.
Hiển nhiên Giang Cần là kiểu thứ hai, nằm êm như vậy, lại có “đồ chơi trong tay”, sao phải chen ra ngoài làm gì cho mệt?