Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 62

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[601-700] - Chương 635: Thanh Toán Chớp Nhoáng

Chương 635: Thanh Toán Chớp Nhoáng

Sau bữa tối mới tám giờ, vì mưa đã tạnh nên phố đi bộ lại đông đúc trở lại. Trước cửa đèn neon nhấp nháy, không khí cuộc sống theo gió mà tràn về rộn ràng khắp nơi.

Đã lâu rồi Cao Hinh Nguyệt chưa về Lâm Xuyên. Bốn người đi cùng cô dạo thêm một vòng phố đi bộ, mãi đến khi trời tối hẳn mới tạm biệt nhau.

“Tớ từng nhiều lần tưởng tượng đến việc ở bên Giang Cần.”

“Mấy cuộc chiến giảm giá, chiến tranh giao đồ ăn, mỗi lần thấy mấy tin đó tớ đều nghĩ mình có thể giúp được anh ấy. Cậu biết không, nhà tớ làm xuất nhập khẩu, nếu tớ có bạn trai như vậy, chắc chắn bố tớ cũng vui.”

Hồng Nhan nhìn theo bóng hồng nhạt khuất dần trong màn đêm, khẽ nói.

Cao Hinh Nguyệt mím môi: “Biết đâu, điều anh ấy muốn chỉ là một cô gái ngồi sau xe điện cũng cảm thấy vui vẻ.”

“Không thể nào Giang Cần lại ngây thơ như thế chứ, anh ấy là người đàn ông trưởng thành nhất tớ từng gặp đấy.”

“Đừng bao giờ nghĩ mình hiểu đàn ông.”

Cao Hinh Nguyệt từng trải qua một mối tình đổ vỡ, cô biết những cô gái nghĩ mình hiểu đàn ông là ngốc nhất.

Đang nghe hai người nói chuyện, Đường Lâm không nhịn được chen vào: “Hồng Nhan, nếu cậu giành giật chút, biết đâu sau này tớ còn được làm lãnh đạo đấy.”

Hồng Nhan nghe xong khẽ buồn: “Tớ cũng muốn trở thành người vợ xinh đẹp mà anh ấy từng nói tại hội nghị Internet, nhưng không có duyên thì cũng đành chịu thôi.”

Cao Hinh Nguyệt nhìn hai người họ, thầm nghĩ chắc trong trường ai cũng muốn làm bà Giang, chỉ có Phùng Nam Thư là muốn làm người của gia đình Giang Cần.

Lúc này, Giang Cần đang chở thiên tài thầm mến của mình về ký túc xá bằng con xe hồng nhỏ, dừng lại ở bồn hoa dưới lầu.

Tiểu phú bà ghen lồng ghen lộn lè lưỡi, cảm giác răng sắp tan chảy hết rồi.

“Cô nhóc hay ghen, tới nơi rồi.”

“Ừm~”

Phùng Nam Thư từ trên xe bước xuống, không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt long lanh sương mù, ngái ngủ đến ngốc nghếch.

Giang Cần đứng dưới nhìn cô lên lầu, thấy cô ở tầng năm vẫy tay mới yên tâm quay đi.

“Phùng Nam Thư, cậu đi đâu thế?”

“Đi gặp tình địch.”

“???”

Phùng Nam Thư nghiêm túc đáp, mặt lạnh như sát thủ, nhưng chưa đến một giây đã sụp vai, dụi mắt nhào lên giường, rồi mới nhớ ra quên xin một cái hôn chúc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, Giang Cần rời ký túc, lái xe đến tổng bộ của Pingtuan.

Cuộc chiến truy đuổi "Người Đói Không" đã chính thức bắt đầu.

Chuỗi cung ứng của Pingtuan đã có các chi nhánh tại nhiều khu vực trọng điểm chuyên về trái cây và nông sản, giờ triển khai hệ thống chuỗi cung ứng tại các thành phố mục tiêu, hiệu quả khá khả quan.

Để đảm bảo số lượng đơn hàng, mảng giao đồ ăn của Pingtuan cũng nhanh chóng mở rộng xuống tầng thị trường thấp hơn, liên tục gây sức ép lên "Người Đói Không".

Ở thị trường mới, nếu muốn chiếm lĩnh, "Người Đói Không" bắt buộc phải giáo dục người dùng.

Nhưng vừa mới đào tạo xong, bên này Pingtuan đã gầm gừ đuổi theo, cướp người dùng về tay mình.

Giống như rượt đuổi bạn chơi khắp nước, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

Giới doanh nghiệp đều dõi theo từng động thái của Pingtuan, dần dần cũng đoán ra ý đồ của Giang Cần, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Thật ra gặp đối thủ kiểu này còn khó chịu hơn bị đánh một trận ra trò ngay mặt.

“Sếp đúng là đuổi theo ví tiền của ‘Người Đói Không’ luôn rồi.”

Lộ Phi Vũ vừa sợ vừa thấy buồn cười, khẽ xoa ví mình trấn an.

Tần Thanh liếc cậu ta: “Xoa nữa là lát nữa sếp cho tay vào móc luôn đấy.”

Đúng lúc đó, Tô Nại ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng nghỉ, mắt thâm như trộm gà đêm qua, nằm vật xuống ghế salon.

“Chị Tô Nại, sao dạo này chị mệt thế?”

“Còn không phải do cái tên sếp chó kia bắt nghiên cứu cái gì mà mã QR với hệ thống thanh toán di động, ngày nào em cũng phải theo dõi tiến độ, còn phải lo cái trung tâm thuật toán ở Thượng Hải nữa…”

Tần Thanh đưa cho cô cốc nước: “Dạo này cũng không thấy Văn Hào đâu nhỉ?”

Lộ Phi Vũ ngẩng đầu: “Hôm qua anh Văn Hào với Lữ Chí Xuyên bị sếp điều lên thủ đô rồi.”

“Có vẻ sếp lại đang tính làm gì đó đây.”

Vừa dứt lời thì Giang Cần đã sải bước vào phòng nghỉ tổng bộ Pingtuan.

“Mới sáng ra mà đã lười biếng thế?”

Tô Nại mở mắt: “Em thức cả đêm đấy.”

“Coi phim gì?”

“Em làm việc nghiêm túc mà!”

Giang Cần gãi mũi, quay sang hỏi Tần Thanh: “Tình hình thị trường giao đồ ăn sao rồi?”

Tần Thanh mở báo cáo bên tay: “Phản ứng của ‘Người Đói Không’ rất nhanh, mười mấy thành phố như Ký Châu, Ấp Châu, Hải Châu đều đã lập chi nhánh, đội đẩy thị trường của mình cũng đã theo sát.”

“Đừng ép quá, giữ khoảng cách vừa phải, cho họ chút không gian thở.”

“Rõ.”

Giang Cần quay sang Tô Nại: “Việc trước anh giao em làm thế nào rồi?”

Tô Nại lại ngáp: “Mã QR thanh toán đã bắt đầu test rồi, nhưng mình không có giấy phép, Cục Quản lý mạng cũng không cho mở dịch vụ, làm cái này có ích gì?”

“Làm ra là có ích.”

Tần Thanh há hốc mồm: “Mình thật sự muốn làm phần mềm thanh toán hả?”

Giang Cần gật đầu: “Pingtuan phát triển rồi thì không thể cứ dựa vào Alipay mãi được, sẽ bị kìm kẹp thôi. Có vài thứ phải chuẩn bị trước. Nhưng việc này phải giữ kín, không được tiết lộ ra ngoài.”

Lộ Phi Vũ nghe xong hăng hẳn lên: “Phần mềm thanh toán của mình gọi là gì?”

“Anh chưa nghĩ ra, em có gợi ý gì không?”

“Gọi là ‘Trả Phí Đi’!”

“Vớ vẩn, bác Mã sẽ tưởng anh đang cưỡi lên đầu ổng.”

Tần Thanh suy nghĩ một lúc: “Hay gọi là ‘Pingtuan Thanh Toán’?”

Giang Cần vuốt cằm: “Có tính liên kết thật, nhưng không có điểm nhấn, không thể hiện được tính tiện dụng của thanh toán di động, đọc cũng không dễ nhớ.”

Tô Nại lại ngáp: “Gọi là ‘Thanh Toán Ngay’ đi.”

“Nghe hay đấy, vậy gọi là ‘Thanh Toán Chớp Nhoáng’ nhé. Vẫn là Tô Nại có học thức.”

“?????”

Tô Nại bối rối, rõ ràng mình đâu có nói từ đó, nhưng nghĩ lại thấy tên này thật sự hay quá.

‘Chớp’ thể hiện sự nhanh chóng tiện lợi, ‘Chớp Nhoáng’ cũng gợi đến công nghệ đám mây và internet di động. Quả là cái tên đỉnh.

Pingtuan có trang web mua chung, có giao đồ ăn, sự phụ thuộc vào công cụ thanh toán rất lớn. Bây giờ các mảng đều đã đi vào quỹ đạo, chuỗi sinh thái đang dần hoàn thiện, chỉ thiếu mỗi công cụ thanh toán thôi.

Vậy nên Giang Cần đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, giờ xem như có chút manh mối.

“Trước khi có giấy phép, anh định mở một cửa hàng nhỏ ở tầng một, dùng phần mềm ‘Thanh Toán Chớp Nhoáng’ thử nghiệm nội bộ trước, có lỗi thì sửa ngay.”

“Pingtuan kiếm được thì Pingtuan xài, ai cũng đừng hòng mang về nhà.”

Giang Cần lắc lắc đầu chó, nghĩ đến đã thấy sướng.

Lộ Phi Vũ xoa ví mình lần nữa, nghĩ bụng sếp giờ không cần thò tay nữa, tính chơi bài chủ động nộp tiền luôn rồi.

Cùng lúc đó, tại thủ đô, Đổng Văn Hào và Lữ Chí Xuyên trong bộ vest bước vào công ty có tên là Khoái Dễ Trả.

“Xin hỏi hai anh đến làm gì?”

“Chúng tôi đến bàn chuyện thu mua, đã liên hệ trước với Tổng giám đốc Lư.”

“À, mời hai anh đi theo tôi.”

Cô thư ký mặc váy ôm, chân đi tất đen dẫn ba người đi về phía phòng họp. Trên đường, họ gặp một nhóm khác đeo bảng tên Xiaomi.

Hai bên lướt qua, không nhịn được nhìn nhau đánh giá.

“Xiaomi cũng muốn thu mua bọn họ?”

“Có vẻ vậy.”

Người bên kia chìa tay ra: “Chào anh, tôi là Vương Vũ, quản lý đầu tư bên Xiaomi. Xin hỏi xưng hô thế nào?”

Lữ Chí Xuyên ho khan, đưa tay ra bắt hờ: “Tôi là Lộ Văn Hào, quản lý đầu tư của công ty Phúc Lộc Tề Thiên.”

“?”

Vương Vũ nhìn anh ta, nghĩ bụng công ty gì tên nghe khiếp vậy, chưa từng nghe qua. Nhưng cũng chỉ mỉm cười lịch sự rồi đi tiếp.

Cuộc đàm phán thu mua giữa Xiaomi và Khoái Dễ Trả vừa kết thúc, lãnh đạo vẫn còn trong phòng họp, thư ký liền dẫn họ vào luôn.

Ngồi ở ghế đầu là Lư Tiểu Quân, ông chủ của công ty này.

Trước đây Khoái Dễ Trả làm máy POS, bắt được làn sóng internet di động, lấy được giấy phép thanh toán rồi cũng nhảy vào mảng này, phát triển app Khoái Dễ Trả.

Nhưng khi app họ lên kệ thì Alipay đã dựa vào Taobao và Pingtuan làm mưa làm gió rồi, họ chẳng tạo nổi chút tiếng vang nào, hiện công ty đang khá chật vật.

Dù vậy, vì có giấy phép nên rất nhiều công ty internet muốn mua lại, Xiaomi cũng là một trong số đó.

Lư Tiểu Quân có ý định bán, nhưng vẫn còn đắn đo. Ông muốn trao công ty cho một tập đoàn lớn để bản thân và nhân viên đều được bảo đảm.

Hồi nãy họp xong, phần lớn ban lãnh đạo nghiêng về Xiaomi.

Lôi Quân là huyền thoại giới kinh doanh, 27 tuổi làm tổng giám đốc Kim Sơn, 41 tuổi sáng lập Xiaomi, chỉ sau hai năm đã đưa điện thoại Xiaomi thành thương hiệu hàng đầu. Làm việc với tập đoàn như vậy chắc chắn tương lai sáng lạn.

“Sếp, lại có người muốn thu mua nữa.”

“Công ty nào?”

“Nói là Phúc Lộc Tề Thiên.”

Lư Tiểu Quân ngẩn ra, nghĩ bụng tên bá đạo thật nhưng chưa từng nghe qua.

Mấy lãnh đạo xung quanh thì xôn xao bàn tán, hỏi nhau có biết công ty đó không, nhưng ai cũng lắc đầu.

“Vẫn nên là Xiaomi, ít nhất còn thấy được triển vọng.”

“Đúng, thanh toán di động vẫn phải dựa vào điện thoại.”

Giữa lúc ai nấy đang bàn luận, Lữ Chí Xuyên chỉnh lại cà vạt, sải bước lên đầu bàn họp: “Chào các vị, Phúc Lộc Tề Thiên là nói đùa thôi. Tôi là quản lý đầu tư của Pingtuan, Lữ Chí Xuyên.”

Vừa dứt lời, cả phòng họp lặng như tờ, ai nấy đều ngồi thẳng lưng, không còn ai ngả ngớn như trước.

Nếu nói Lôi Quân là huyền thoại khởi nghiệp, thì Giang Cần 20 tuổi làm mưa làm gió thị trường mua chung lại là một truyền thuyết.

Ai ngờ Pingtuan vốn tuyên bố là đối tác thân thiết với Alipay, nay cũng muốn chen chân vào mảng thanh toán bên thứ ba…