Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 57

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[301-400] - Chương 326: Thiên tiên nhỏ trốn học rồi!

Chương 326: Thiên tiên nhỏ trốn học rồi!

Tạm biệt Mã Giang Minh xong, Giang Cần bước vào phòng A giáo 508, định bụng sẽ học hành đàng hoàng một chút, khỏi bị nói là học hành không ra gì, chỉ biết ra vẻ ta đây.

Trong lớp có khá nhiều người, có cả bạn học lớp ba và lớp bốn, toàn là mấy gương mặt vừa quen vừa lạ.

Tưởng Điềm, Tống Tình Tình, Giản Thuần, Trang Thần, Trương Quảng Phát, Tả Bách Cường, còn có Phạm Thục Linh, Vương Hải Ni… Giang Cần cảm thấy như thể đã nửa năm rồi không gặp bọn họ, bỗng nhiên thấy cũng hơi bồi hồi.

Mà khi mọi người trong lớp thấy Giang Cần bước vào, cũng đồng loạt ngừng thì thầm, có người thậm chí trợn mắt ngạc nhiên, còn dụi dụi mắt, kiểu như mặt trời mọc từ đằng Tây vậy.

Từ giữa học kỳ trước, Giang Cần đã như thần long thấy đầu không thấy đuôi, giữa chừng còn có hai tháng nghỉ hè, học kỳ này khai giảng đến giờ cậu ta cũng chưa ló mặt, tính ra đúng thật là nửa năm trời.

Thêm vào đó hôm qua cậu ta vừa mới lên TV, lại còn chói lóa suốt cả ngày trong căn tin, lý luận nâng cấp công nghiệp bằng internet của cậu ta khiến ngay cả mấy cô dì bán cơm cũng thuộc làu, tạo nên một cảm giác xa vời khó với tới, giờ đột nhiên ngồi trong lớp, ai mà không thấy kỳ quặc chứ.

"Giang Cần, sao cậu lại đến lớp thế?"

"Tớ đóng học phí rồi mà."

Giang Cần vô cùng đường hoàng, tớ đã đóng tiền học, tớ sợ gì?

Thấy Giang lão bản rời đi, Trương Quảng Phát nhổ nước miếng một cái rõ mạnh: "Bình thường có thấy mặt đâu, vừa mới lên TV hôm qua cái đã lò dò đến lớp, đúng là ra vẻ một cách trơ trẽn."

Trang Thần nghe xong thấy hả dạ ghê, cảm giác như Trương Quảng Phát chính là người phát ngôn của lòng mình.

Nói đúng lắm, cả năm không đi học, vừa được lên TV cái là vác mặt đến lớp, không phải ra vẻ thì là gì?

Chẳng có chút nội hàm hay tu dưỡng nào, mới đạt được tí thành tựu đã muốn khoe khoang khắp nơi, nhìn từ góc độ này thì Giang Cần cũng chỉ là một kẻ liều lĩnh gặp may mà thôi, chính miệng cậu ta còn nói rồi đấy, chỉ là may mắn mà thành công.

"Cậu nghĩ Giang Cần là nhờ lên TV mới có tư cách ra vẻ à?"

Lúc này, Giản Thuần bỗng lạnh lùng phản pháo.

Trương Quảng Phát bị nghẹn họng, nhưng tức thì vẫn cố gân cổ: "Cậu ta không đến sớm không đến muộn, mà lại đến ngay lúc vừa lên TV xong, không phải là do thế à?"

Giản Thuần nhíu mày thành chữ xuyên: "Thật là ếch ngồi đáy giếng, Trang Thần, cậu cũng nghĩ thế à?"

"……"

"……"

Cô vừa dứt lời, ánh mắt cả hai người đồng loạt đổ dồn về phía Trang Thần, đều muốn xem anh ta sẽ trả lời sao.

"Tất nhiên là không rồi, tớ không nghĩ vậy đâu."

Trang Thần liếc nhìn Giản Thuần, thấy vẻ mặt cô dịu đi chút mới tiếp tục nói: "Cậu ấy là vì vốn dĩ đã giỏi nên mới được lên TV, chứ không phải là lên TV rồi mới thành giỏi, Trương Quảng Phát đang nhầm lẫn khái niệm, chỉ nhìn thấy sự tỏa sáng trên sân khấu, mà không nhìn thấy thực lực phía sau, đúng là ếch ngồi đáy giếng thật."

Nghe xong, Trương Quảng Phát nín thở luôn, trong lòng gào lên: anh em mày đúng là ấm áp thật đấy!

Nhậm Tự Cường trước kia từng nói Giang Cần thủ đoạn cao siêu, trình độ rất cao, còn bảo nếu cậu ta là một tên cặn bã thì Giản Thuần chắc đã đẻ cho cậu ta ba đứa con trước khi tốt nghiệp rồi, nói thêm mày còn có cơ hội nuôi một đứa, lúc ấy tao không chịu, suýt chút đánh nhau luôn, còn gào lên sao có thể sỉ nhục anh em tao như thế?

Nhưng giờ thì… tao xin lỗi vì sự ngu dốt của mình, Nhậm Tự Cường, mày thực sự xứng đáng được nuôi giúp Giang Cần với Giản Thuần một đứa, không, hai đứa cũng được luôn!

Nhìn vẻ mặt Trương Quảng Phát như đang phun ra ánh sáng xanh, Trang Thần khẽ mím môi, ánh mắt đầy suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Giang Cần chẳng mảy may quan tâm người khác nghĩ gì, cậu đang lo một chuyện khác: "Tiểu phú bà đâu, sao không đi học?"

"Sáng nay ăn xong bữa sáng, bọn tớ về ngủ bù, đến lúc chuẩn bị lên giường ngủ thì cô ấy không nhịn được lại chui vào chăn xem video phỏng vấn của cậu thêm lần nữa, xem xong mệt quá ngủ luôn, đến giờ học còn chưa tỉnh, bọn tớ không nỡ gọi. Nam Thư học giỏi, chưa từng nghỉ buổi nào, trốn học một buổi cũng không sao đâu." Cao Văn Huệ giải thích.

Nghe xong, Giang Cần im bặt, trong lòng nghĩ, tiểu phú bà à, rốt cuộc cậu mê đoạn nào vậy? Cái video họp hành đó mà cậu xem được nghiện luôn?

Cậu ta suốt ngày tự nhận mình là Ngô Nghiêm Tổ, thật ra vừa lừa người ta vừa lừa luôn chính mình, mà chỉ có Phùng Nam Thư là tin thật từ tận đáy lòng.

Cô ấy là kiểu người cho dù có hàng nghìn người nói Giang Cần không đẹp trai, cô ấy vẫn không đổi suy nghĩ, vì cô ấy chỉ nghe mỗi lời Giang Cần.

Chỉ khi Giang Cần tự nhận mình không đẹp, Phùng Nam Thư mới ngốc nghếch "ồ" một tiếng, rồi bắt đầu tin rằng cậu ấy không đẹp thật.

Cho nên Cống thúc nói đúng, đừng thấy tiểu thư ngoan ngoãn mà lầm, tính khí cũng cứng đầu lắm, chuyện đã nhận định rồi thì chẳng ai thay đổi được.

Nhưng mà… nghiện thật rồi à?

Game chơi cả đêm thì thấy nhiều rồi, lướt Zhihu xuyên đêm cũng có, chứ mà xem video của bạn đến nghiện luôn thì đúng là hiếm thấy, tình bạn đúng là khiến người ta mù quáng.

Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, thầy giáo dạy “Ngân hàng tiền tệ học” bưng tách trà bước vào, chỉnh lại kính lão rồi bắt đầu điểm danh.

“Trương Hồng Tân.”

“Có ạ.”

“Trần Đạt.”

“Có ạ.”

“Cao Văn Huệ.”

“Có ạ.”

“Phùng Nam Thư.”

Dứt lời, cả lớp đồng loạt nín thở, im phăng phắc.

Phùng Nam Thư là thủ khoa ngành, xưa nay chưa từng nghỉ buổi nào, nên ai cũng tò mò không biết hôm nay tại sao lại nghỉ. Trong tiềm thức ai cũng nghĩ chắc là xin phép nghỉ, nên đều muốn nghe xem thiên tiên trốn học vì lý do gì.

Ai ngờ giây sau, Giang Cần thản nhiên giơ tay: “Có ạ.”

Thầy giáo già ngẩng đầu nhìn Giang Cần, mím môi đặt sổ điểm danh xuống: “Được rồi, đủ người, bắt đầu học thôi.”

Dân tài chính ai mà không biết Giang Cần, cũng chẳng lạ gì thủ khoa Phùng Nam Thư, cô ấy thường xuyên điểm danh hộ Giang Cần, thầy cô cũng quen rồi. Hôm nay thấy Giang Cần điểm danh hộ lại cho Nam Thư, cũng chẳng ai thấy lạ.

Một thủ khoa, một ngôi sao của học viện, lại là một cặp, nhà có một người tới lớp là đủ thể diện rồi.

Cao Văn Huệ quay đầu nhìn Giang Cần: “Tớ lại được ăn đường rồi.”

“Ăn gì?”

“Cậu vừa điểm danh hộ vợ cậu đấy.”

Giang Cần cười khẩy: “Sáng nay cậu đánh răng bằng kem gì đấy?”

Cao Văn Huệ mơ màng: “Crest chứ gì?”

“Quảng cáo kem đó không phải nói giúp miệng thơm mát à? Sao cậu nói ra mấy câu sến sẩm thế?”

“Biến đi!”

Hai tiếng sau, buổi chiều cuối cùng cũng xong, Giang Cần lim dim mở mắt, vươn vai thấy người nhẹ nhõm hẳn, học bài đúng là chuyện tốt, hiệu quả chẳng khác gì ngủ một giấc, hai tiết học xong tỉnh táo cả người.

Cao Văn Huệ đóng sách lại: “Yo, dậy rồi à?”

Giang Cần nghe xong thấy chói tai: “Tớ phải đính chính lại nhé, gọi là học xong rồi.”

“Thật ra tớ muốn nói là, Phùng Nam Thư chắc cũng tỉnh rồi đấy.”

“Vậy tớ đi đưa cô ấy đi ăn tối, tiện thể tắm cái.”

Giang Cần chống tay đứng dậy, cùng Cao Văn Huệ đến khu ký túc nữ của học viện tài chính: “Tiểu Cao, lên xem tiểu phú bà tỉnh chưa.”

Cao Văn Huệ hơi khựng lại: “Tớ cũng phải đi ăn mà, cậu gọi điện cho cô ấy đi?”

“Gọi điện là kiểu đánh thức bất ngờ, rất khó chịu, làm sao bằng việc có người khẽ gọi bên tai được.” Trong đầu Giang Cần toàn là hình ảnh Phùng Nam Thư ngơ ngác bị đánh thức, trông ngốc ngốc đáng yêu vô cùng.

“Nhưng mà giọng tớ có dịu thế nào cũng không bằng cậu tự đi gọi cô ấy dậy đâu, hay cậu tự đi đi?” Cao Văn Huệ ném ra lời đề nghị đầy dụ dỗ.

Quả nhiên, tim Giang Cần khẽ rung lên: “Cậu nói thật đấy chứ?”

“Tất nhiên rồi, đối với con gái, còn cảnh nào dễ chịu hơn việc được chính bạn… thân gọi dậy khỏi giấc mơ ngọt ngào chứ?”

Miệng vừa định nói “chồng”, nhưng sợ cái tên chó này lại cảnh giác, nên vội đánh lái, đổi chồng thành “bạn thân”.

Giang Cần suy nghĩ một lúc, thấy lời này cũng có lý, nên cân nhắc một phen, xác định việc này vẫn trong định nghĩa tình bạn, bèn bước vào khu ký túc, chào hỏi với dì quản lý.

Theo quy định ký túc xá của Lâm Xuyên, nam sinh không được vào ký túc nữ, nhưng trạm nghỉ trong ký túc của Giang Cần đã giúp các dì quản lý bước sang một sự nghiệp thứ hai huy hoàng, đến chút thể diện này không lẽ không nể?

Điền xong tên, viết số phòng cần đến, Giang Cần nhanh chóng được cho vào.

Chiều ở Lâm Xuyên trời u u, hành lang tối tăm, Giang Cần theo Cao Văn Huệ lên tầng năm, dừng lại trước một căn phòng.

“Cậu có muốn vào trước xem bạn cùng phòng của cậu có mặc đồ không?”

“Sợ gì, có phải người ngoài đâu!” Cao Văn Huệ nhiệt tình đến đáng sợ.

Giang Cần liếc cô nàng: “Vậy tớ không khách sáo nhé.”

“Sao cậu trông cứ như mong tụi tớ không mặc vậy?”

Giang Cần tự nhận là người đứng đắn, tất nhiên sẽ không thừa nhận, nhưng vẫn để Cao Văn Huệ vào trước, rồi mới theo sau.

Phòng 503 chưa bật đèn, hơi tối, Giang Cần bước vào thấy mấy cô gái ăn mặc mát mẻ mà ánh mắt thì sáng rỡ, sau khi giật mình thì đều bật cười trộm, cậu chỉ tay về phía giường của Phùng Nam Thư.

Tiểu phú bà lúc này vẫn đang ngủ, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài và cong vút, bàn chân trắng muốt lộ ra khỏi chăn, hơi thở đều đặn, nét mặt đáng yêu bình yên, nhìn yên tĩnh như con mèo nhỏ lười biếng.

Giang Cần vén nhẹ tóc rối của cô, gọi tên cô hai tiếng, thấy tiểu phú bà từ từ mở mắt, vừa thấy Giang Cần qua khung giường liền ngơ ngác.

“Trông cứ như ngốc ra rồi ấy, biết tớ là ai không?” Giang Cần cố ý chọc ghẹo.

Phùng Nam Thư dụi dụi mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Giang Cần, tớ lại mơ thấy cậu rồi.”

“Đây không phải mơ.”

“Tớ không tin, trừ phi cậu cắn một cái.” Phùng Nam Thư giơ chân trắng như tuyết lên, chu môi nói.

Giang Cần lập tức hốt hoảng: “Người đàng hoàng ai làm chuyện này hả, mau dậy đi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm, đừng có nói mấy chuyện chưa từng xảy ra đó!”

Phòng 503 ký túc nữ, một đám con gái vừa muốn cười vừa không dám cười, ráng nhịn đến ho sặc sụa.

Lời nói dối không tổn thương ai, sự thật mới là lưỡi dao sắc bén.