Chương 119: Tôi muốn làm sói liếm!
Căn tin của Đại học Công nghệ nổi tiếng nhất trong bốn trường, nghe đồn vừa ngon lại phong phú.
Giang Cần đặc biệt nhờ Quách Tử Hàng dẫn đi trải nghiệm thử, quả thực mùi vị không tệ, nhưng bảo là ngon nhất thì hơi quá. Nếm qua một miếng, cậu cảm thấy căn tin bên Lâm Đại cũng không hề kém. Mấy lời đồn này chắc do trường Công nghệ tự PR để tuyển sinh mà thôi.
Ăn xong trở về thì trời đã tối.
Phòng ký túc của Quách Tử Hàng có năm người, bốn người còn lại từ chiều đã ra net, giờ vẫn chưa quay lại.
"Giang ca, mai anh có tiết không?"
"Không," Giang Cần vừa lướt điện thoại vừa trả lời.
"Thế thì anh ngủ lại chỗ em đi, hai anh em tâm sự!"
"Ngủ đâu cũng được, nhưng tôi nằm chỗ nào?"
"Có giường trống mà, em dọn một tí là xong."
Giang Cần liếc nhìn giường bên kia: "Thế nhường đệm cho tôi, lưng tôi yếu, nằm ván là toang."
"Không vấn đề!" Quách Tử Hàng bắt tay dọn dẹp luôn.
Giang Cần cũng chẳng khó tính, chỉ cần ga gối sạch là được, còn mền thì có hay không không quan trọng. Thời khốn khó hồi trước, cậu còn từng ngủ ghế trong quán net, chẳng có gì phải kén chọn.
Nằm xuống rồi, Quách Tử Hàng lập tức tắt đèn, hai người bắt đầu nằm đầu giường nói chuyện.
"Giang ca, có phải anh biết tại sao chị Ánh không trả lời em không?"
Giang Cần dụi mũi: "Tuần trước tôi đến đây, dẫn theo nhân viên, Phòng Tiểu Tuyền, chị Ánh tưởng đó là bạn gái tôi."
"Chỉ vậy thôi?" Quách Tử Hàng không hiểu nổi.
"Chị ấy chắc nghĩ bạn gái tôi không xứng, nên lần sau dẫn bạn thân đến, định giới thiệu cho tôi. Còn bảo tôi là thiếu gia phải có bạn gái đẹp, nên khuyên tôi đá người cũ đi."
"Rồi sao nữa?"
"Hôm ấy, Phùng Nam Thư đang ngồi trong xe tôi."
"..."
Quách Tử Hàng dựng hết cả da gà: "Khó trách chị ấy biến mất, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngượng chín mặt."
"Trùng hợp thôi, ai ngờ chị ấy thò đầu vô cửa sổ."
"Nói đi cũng phải nói lại, chị ấy làm thế cũng không hay, bạn thân gì mà đi đào góc tường."
Giang Cần hơi ngạc nhiên: "Cậu mà nghĩ được thế thì tôi khỏi lo cậu thành 'chó liếm' rồi."
"Chó liếm là sao?"
"Chỉ những người cứ hạ mình theo đuổi người khác, mất hết cả tôn nghiêm chỉ vì muốn được để ý, người ta gọi là 'chó liếm'."
Quách Tử Hàng bất ngờ gào lên: "Em không làm chó, em làm sói!"
"Sói liếm?"
"..."
Giang Cần ôm bụng cười nghiêng ngả: "Đừng ba cái vớ vẩn nữa, nói chuyện chính nè. Quán trà sữa tôi chốt rồi, sau này qua phụ tôi nhé."
Quách Tử Hàng gật cái rụp: "Không vấn đề! Em vẫn nhớ mấy ngày hè kiếm tiền với anh vui cực."
"Chưa xong đâu, đợi quán đi vào hoạt động, tôi tính tổ chức cuộc thi hoa khôi trong trường cậu. Khi đó mới là lúc cậu toả sáng thực sự."
"Thi hoa khôi? Trường anh hồi trước cũng làm mà, nghe nói Sở Tư Kỳ đứng đầu, thứ hai là Lưu Y Y, thứ ba là..."
Giang Cần ngạc nhiên: "Cậu nghe từ đâu ra thế?"
"Thành phố sinh viên nhỏ thôi, bắt xe buýt đi một vòng là truyền hết. Lúc trước lớp em còn bàn nhau tự bầu hoa khôi, ai cũng nghĩ mình đẹp nhất."
Giang Cần nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự như vậy thì sau này PR dễ hơn nhiều. Khó nhất là khiến người ta chịu tiếp nhận cái mới, giờ sẵn có tâm lý rồi, cậu chỉ cần đẩy một cái là trôi luôn.
"Giang ca?"
"Hửm?"
"Lúc nãy anh nói để em toả sáng, cụ thể là làm gì vậy?" Quách Tử Hàng hồi hộp hỏi.
Giang Cần nhếch miệng: "Phát tờ rơi."
"?????????????"
Hai người tán chuyện thêm một lúc thì Quách Tử Hàng ngủ mất.
Giang Cần cũng buồn ngủ, định chợp mắt nhưng không ngờ Quách Tử Hàng ngáy như khoan bê tông. Đến bốn giờ sáng, chịu không nổi, Giang Cần bật dậy lầm bầm chửi, xách xe quay về Lâm Đại.
Ký túc xá lúc này chưa mở cửa, Giang Cần bèn tới luôn cơ sở khởi nghiệp, ngủ bù trên sofa ở phòng 207.
Đến khi mở mắt ra thì đã hơn mười giờ sáng.
Giang Cần ngáp dài, tóc tai như ổ gà, nhưng cũng chẳng buồn chỉnh chu. Cậu đi thẳng qua phòng 208, tập hợp cả nhóm mở cuộc họp nhanh.
"Việc quán trà sữa xong rồi, giờ đến lượt kế hoạch tiếp theo."
"Văn Hào, mấy sinh viên trường Công nghệ mà cậu tuyển, bắt đầu cho họ viết bài, làm nội dung. Nhóm cũ cũng không được rảnh, tập trung viết mấy chủ đề cẩu huyết, hấp dẫn sinh viên."
"Lan Lan, học tỷ Hứa Ngọc, hai người đến Công nghệ kiểm tra bàn giao sổ sách, đừng để sót nợ cũ."
"À nhớ dẫn Phòng Tiểu Tuyền theo, cho cô ấy thử việc."
"Bàng Hải, liên lạc xưởng in Thịnh Thị, đặt gấp bảng hiệu mới của Hỉ Điềm, thay cái bảng 'Tương Ngộ' kia."
Mọi người lập tức hành động theo phân công.
Giang Cần rảnh tay, xách khăn ra khu vệ sinh giữa hành lang rửa mặt chải đầu.
Không có dầu gội, thôi thì chải sơ cho tóc gọn là được.
Cậu vừa lau mặt thì một cô gái tóc mái bằng đi vào, vừa nhìn thấy Giang Cần liền ngạc nhiên:
"Ơ, học trưởng?"
Giang Cần nhận ra ngay, cô nàng từng gặp hôm trước trước cửa văn phòng Tổng vụ, chắc là người thay học trưởng TV.
Cô bé trông sáng sủa, cười tươi tắn, dù đường nét không mấy nổi bật nhưng khí chất hoạt bát, dễ gây thiện cảm.
"Giờ cậu làm bên Tổng vụ hả?" Giang Cần hỏi.
"Dạ, em tên Đường Lâm, khoa Ngoại thương, được cử sang hỗ trợ học tỷ Tào quản lý đơn xin khởi nghiệp. Còn anh học trưởng là...?"
"Viện Tài chính, Giang Cần. Thầy Diêm có đang trong văn phòng không?"
"Dạ có."
"Tốt, nói thầy đừng đi đâu, tôi cần gặp."
"Ơ... dạ!"
Đường Lâm nghe vậy thì giật mình. Trong lòng thầm nghĩ, gọi giáo sư là đừng chạy lung tung thì có hơi thiếu tôn trọng nhỉ? Nhưng cô không dám nói gì, chỉ nghĩ chắc anh này là đàn anh “rất có số”, đến giáo sư còn dám trêu, thôi thì lặng lẽ rút khỏi nhà vệ sinh.
Giang Cần thực sự có việc tìm thầy Diêm, và là chuyện quan trọng.
Bởi vì giờ có quán trà sữa rồi, kế hoạch PR quy mô lớn sắp bắt đầu. Nhưng khác với mở quán, chỉ cần đóng tiền thuê là xong, làm sự kiện trong khuôn viên trường thì phải được sự đồng ý của ban giám hiệu.
Giang Cần tuy giờ đã là đại gia cỡ nhỏ, nhưng muốn việc suôn sẻ thì vẫn cần đến ảnh hưởng của thầy Diêm để mở đường, tránh xảy ra tình huống vừa bắt đầu đã bị dẹp.