Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[601-700] - Chương 617: Tố Cáo Vô Hiệu

Chương 617: Tố Cáo Vô Hiệu

Thật ra có mấy lời, chú Công đã muốn nói từ lâu, chỉ là trước giờ vẫn chưa có dịp thích hợp để mở miệng.

Với thân phận là tài xế, nguyên tắc mà nói thì ông không nên tùy tiện đánh giá chuyện nhà chủ, nhưng lần này là Phùng Thế Vinh chủ động hỏi, thế nên có vài chuyện ông cũng không thể nín nhịn được nữa.

“Gì mà trả lại cho bà cả? Đoạn Dĩnh làm sao? Lúc ăn cơm xảy ra mâu thuẫn à?”

“Bà cả không tốt với tiểu thư.”

“Đoạn Dĩnh đúng là hơi nghiêm khắc với Nam Thư, yêu cầu chuyện học hành cũng hơi cao, nhưng phụ huynh nào mà chẳng dạy con như thế? Giang Cần vì thế mà trả thù cô ta? Vậy chẳng khác gì mấy đứa sau khi tốt nghiệp cấp ba quay lại đánh thầy chủ nhiệm.”

Người phụ nữ tên Đoạn Dĩnh đó, cao tay ở chỗ làm chuyện gì cũng không để ai nắm được thóp.

Thật ra chú Công đã tố cáo từ lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị Đoạn Dĩnh lấy lý do “vì tốt cho Phùng Nam Thư” để lấp liếm.

Nào là “chó hoang không biết có mang bệnh không, nên phải xử lý ngay vì sức khỏe của Nam Thư”…

Phái thư ký thân tín theo sát không cho giao du bên ngoài, nghe thì giống kiểm soát, nhưng cũng có thể nói là “có trách nhiệm”…

Không cho ăn vặt, nghe thì như việc tốt.

Tiểu thư bị bỏ lại công viên suốt cả ngày, cũng có thể nói là do cô bé không nghe lời, chạy lung tung.

Tiếng Trung đúng là uyên thâm khôn lường.

Đoạn Dĩnh làm giáo dục bao nhiêu năm, còn học thêm tâm lý học, mấy chuyện này cô ta làm quá là thành thục.

Làm mẹ kế với người khác có thể khó, nhưng với cô ta lại như cá gặp nước.

“Làm mẹ kế vốn khó, tôi biết nghiêm khắc quá thì dễ bị soi mói, nhưng dù thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc Nam Thư!”

Chú Công nghĩ, người như cô ta mà ném vô phim cung đấu chắc sống tới tập cuối.

Sau này, Phùng Thế Vinh và Đoạn Dĩnh có con chung, định cư ở nước ngoài, chú Công cũng dần không còn kỳ vọng ông chủ sẽ đứng ra bênh vực tiểu thư nữa.

Vì có vài chuyện, sau khi bị bà cả bóp méo sự thật, nếu Phùng Thế Vinh mà tin, thì trong mắt ông ta, chú Công sẽ chỉ là kẻ nhiều chuyện, hay buôn chuyện mà thôi.

Cứ thế tiếp diễn, chưa biết chừng ông đã bị sa thải từ lâu.

Bị sa thải thì cũng không sao, nói thật ông cũng tới tuổi nghỉ hưu rồi.

Nhưng…

Nếu ông bị sa thải, thì tiểu thư thật sự không còn một người nào bên cạnh là người nhà nữa, cuộc sống sẽ thành ra thế nào chứ?

Thế nên sau này ông không nói gì nữa, giống như Phùng Nam Thư, sau khi trải qua đủ chuyện rồi thì cũng không còn mong mỏi gì nữa.

Nói ra thì quá trình đó cũng thú vị thật.

Đầu tiên là Phùng Nam Thư, sau đó đến chú Công, mà mới mấy hôm trước, ngay cả Phùng Thế Hoa cũng bắt đầu không còn kỳ vọng gì nữa.

Vì vậy, chú Công đã bao năm không còn nhắc đến Đoạn Dĩnh với ai.

Giống như lần trước cô gia phát hiện điều bất thường, hỏi ông về mẹ kế của tiểu thư, ông cũng chỉ im lặng thở dài, không nói một lời.

Lúc này, Phùng Thế Vinh ngồi im trong xe không nói tiếng nào.

Sau một hồi im lặng rất lâu, chú Công liếc nhìn đồng hồ rồi bỗng mở lời: “Ông vẫn chưa nói mình đi đâu ạ?”

“Không đi đâu nữa, để tôi yên một lúc. Tôi vừa từ kinh đô về, hơi mệt.”

Phùng Thế Vinh vốn định đến gặp Phùng Thế Hoa, nhưng sau một hồi trò chuyện dài với chú Công, ông bỗng thay đổi ý định.

Ông thừa nhận mình đã sao nhãng con gái, đó là sự thật không thể chối bỏ. Sau khi bị vạch trần, Phùng Thế Vinh cũng có chút áy náy, nên không muốn đến chọc người ta vào lúc này.

Nhưng ông vẫn thấy, chuyện ông vừa tiếp nhận Tập đoàn Phùng Thị, không thể lo chuyện khác, cũng chẳng sai.

Dưới trướng Phùng Thị là hàng chục công ty lớn nhỏ, gần chục nghìn nhân viên, tất cả đều trông chờ vào ông để có cơm ăn. Ông tận tâm với từng chuyện, chỉ vì muốn công ty và nhân viên có tương lai tốt hơn.

Ai cũng có cái khó riêng, ông có thể không được thông cảm, nhưng sẽ không nhận sai.

Hơn nữa, nếu Giang Cần là bạn trai con gái mình, thì rồi cũng sẽ có cơ hội gặp thôi, không cần vội.

Quan trọng là, giờ ông là Tổng giám đốc Tập đoàn Phùng Thị, không cần thiết phải hạ mình trước một tổng giám đốc của Pingtuan, dẫu cho đó là con rể mình đi chăng nữa.

Ngay lúc ấy, điện thoại của Phùng Thế Vinh trong túi bỗng đổ chuông. Người gọi đến là phó tổng công ty.

“Phùng tổng, hội đồng quản trị cho rằng ta không nên dính vào ngành internet nữa.”

“Tại sao?”

“Đã hai lần đầu tư đều thất bại, cổ đông cảm thấy giờ chưa thích hợp để nhảy vào lĩnh vực đó. Tốt nhất nên quay về hướng đầu tư bất động sản như trước, ví dụ như ngành khách sạn chẳng hạn.”

Phùng Thế Vinh im lặng vài giây: “Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, chưa đến mức nghiêm trọng như thế.”

Phó tổng thở dài: “Mấy cổ đông nghe được vài tin đồn.”

“Tin gì?”

“Họ nghe nói tổng giám đốc của Pingtuan không ưa ngài, nên không muốn ngài đầu tư vào lĩnh vực internet lúc này. Dù Pingtuan chưa hẳn là ông lớn số một trong ngành, nhưng ai cũng biết, cả Alibaba cũng từng chịu thiệt dưới tay họ.”

“Thế họ có nghe nói, tổng giám đốc của Pingtuan là con rể tôi không?”

Phùng Thế Vinh lạnh lùng nói xong câu đó rồi dập máy.

Dù Fandian có chút tiếng tăm trong giới giao đồ ăn, nhưng trong cả giới thương mại internet thì chẳng đáng là gì.

Vậy mà lần này Pingtuan ra tay chèn ép lại khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về.

Lúc này không chỉ cổ đông Phùng Thị lo ngại, mà cả những người từng qua lại làm ăn cũng đồng loạt gọi điện tới, hỏi ông có chuyện gì xảy ra.

Phùng Thế Vinh chỉ có thể lấy cớ là sự cố bất ngờ, không có xung đột lớn với Pingtuan, sau này sẽ xử lý ổn thỏa.

Cuộc gọi này nối tiếp cuộc gọi khác khiến ông bắt đầu thấy mệt, bèn chuyển toàn bộ điện thoại sang cho thư ký nhận.

Ông thật sự không ngờ, Pingtuan lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế trong ngành. Chỉ một lần ra tay thị trường đã khiến ông phải dè chừng.

Phùng Thế Vinh quyết định chuyển hướng, trước mắt là ổn định lòng cổ đông.

“Chú Công, quay về biệt thự Thư Sơn đi.”

“Vâng, Phùng tổng.”

Lúc này, Đoạn Dĩnh đang ngồi trong phòng khách biệt thự, đối diện là Đoạn Văn Chiêu – người vừa liều lĩnh nhảy vào thị trường rồi cuối cùng chỉ gặt về một đống đổ nát.

Dù làm ăn thất bại, nhưng Đoạn Văn Chiêu cũng không thể phủi tay như không có chuyện gì, lần này đến Thượng Hải là để nhận sai.

Lúc hai người đang nói chuyện, Phùng Thế Vinh đã bước vào phòng khách, không khí bỗng trở nên nặng nề.

“Em không biết người đi cùng Nam Thư là Giang Cần à?”

“Em vừa về nước, đâu phải người trong giới kinh doanh, làm sao biết được anh ta là ai? Nếu biết thì em đâu để Văn Chiêu nhảy xuống hố.”

“Thôi bỏ đi, đến cả anh còn không biết, em không biết cũng không lạ. Chỉ là… Nam Thư hình như rất hận chúng ta.”

“……”

Đoạn Dĩnh mím môi, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại từng chút.