Phần 1
Con ngõ vẫn còn bao phủ trong bóng tối.
Sion tiếp tục chạy trốn những kẻ đằng đằng sát khí đang đuổi theo anh, tuyệt vọng nghĩ cách để trốn thoát.
“Mình nên làm gì? Làm sao mình có thể thoát khỏi lần này đây?”
Một sự căng thẳng chạy dọc sống lưng anh.
Anh hiểu rằng đó là cảm giác sợ hãi, rằng nếu anh mất cảnh giác, anh chắc chắn sẽ chết.
“Phải làm gì để vượt qua chuyện này đây?”
Anh gần như rên rỉ khi lẩm bẩm với chính mình. Kẻ thù của anh quá mạnh.
Anh biết kẻ thù mạnh như thế nào vào khoảnh khắc anh thử tấn công.
Phép thuật mà Sion niệm được khéo léo né tránh bởi đối phương. Trong một cuộc chiến giữa hai bên, hiển nhiên rằng anh không thể địch lại họ.
Tuy nhiên, nếu nó là một trận solo một đối một, Sion có niềm tin rằng anh sẽ giành chiến thắng. Đó là điều chắc chắn.
Tuy nhiên, họ có tới 6 người.
6 người này có kĩ năng thiện nghệ, và dựa trên sự di chuyển của họ, có vẻ như họ là những sát thủ chuyên nghiệp. Những người như họ chỉ cần một tiếp xúc một chút trước khi nhìn thấu một người. Đòn tấn công của đối thủ đã luôn nhắm vào yếu điểm của Sion không chút thương xót. Rõ ràng, những người này không phải loại kẻ thù có thể bị phục kích...
Và họ không phải là kẻ thù có thể đối đầu trực diện. Trong trường hợp đó, anh nên đối phó như thế nào...?
Mình sẽ bị giết như thế này?
“Nếu mình có thể sống sót bây giờ và chờ cho đến khi trời sáng hẳn...chạy...”
Tuy nhiên, những suy nghĩ của Sion dừng ở đây.
Đôi chân của anh cũng đã dừng lại.
Và như thế,
Nhóm người vũ trang đầy đủ lập tức bắt kịp anh.
Một tên thấy Sion đã đột nhiên ngừng lại, liền nói với giọng điệu xỉa xói,
“Kuku... cuối cũng mày cũng bỏ cuộc?”
“Thực sự khiến bọn tao phải phí sức thế này...”
“Kishishi. Vậy thì, hãy để bọn tao tiễn mày lên thiên đàng và cho mày được giải thoát.”
Tuy nhiên, mặc dù trong tình huống khó khăn này, Sion không quay lại để nhìn chúng.
“...”
Anh đơn thuần giữ im lặng và khép nhẹ đôi mắt.
“M, mày sợ đến mức không dám nhìn bọn tao?” Một trong số chúng nói.
Tại thời điểm này, Sion cuối cùng cũng lên tiếng,
“Tôi thực sự đang chạy vì mạng sống của mình...? Tại sao tôi phải chạy? Nếu tôi thực sự có khả năng trở thành vua, trời sẽ không cho phép tôi chết ở đây, đúng không?”
Và rồi, Sion quay lại. Anh tiếp tục với giọng bình tĩnh,
“Ryner nói đúng. Nếu tôi có khả năng trở thành vua, tôi sẽ không chết ở một nơi như vậy... hay đúng hơn, nếu tôi thậm chí không thể đối phó với đám người... không, đống rác như bọn mi, lũ chỉ biết ăn bám đám quý tộc hăm he móng vuốt. Nếu tôi không thể đối phó với đám như bọn mi một cách triệt để...”
Những lời của Sion rất bình thường, nhưng đôi mắt của anh sắc nét kỳ lạ. Anh cúi thấp cơ thể của mình và hoàn toàn vào chế độ chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh này, bọn chúng chả hề bận tâm khi buông lời chế nhạo.
“Mày định chống cự trước khi chết? Với khả năng của mày, thế này là quá cố đấy, cậu bé đẹp trai.”
Tiếng cười đáng khinh vang lên như sấm. Rồi, chúng rút ra những lưỡi dao dài và sắc nhọn từ trong áo khoác của chúng.
Tuy nhiên, Sion không quan tâm đến điều này.Anh nhẹ nhàng co duỗi các cơ bắp cơ thể của mình. Trận đánh bắt đầu.
Với tốc độ tia chớp, Sion nhanh chóng tiếp cận kẻ thù và sẵn sàng để tấn công một trong số chúng.
Vào lúc đó,
Hai tên di chuyển về phía anh, cố gắng cản đường anh.
Sion biết rằng nếu anh tấn công một trong số họ, người còn lại sẽ sử dụng cơ hội này và đâm anh với con dao.
Sion đột nhiên dừng lại và ngay lập tức và phải đối mặt với con dao đang được vung, sẵn sàng tiếp tên bên trái đang tấn công.
Sion túm lấy cổ tay của tên đó với con dao trên tay, khống chế hắn, đưa đầu gối lên và đánh mạnh vào ngực hắn.
“WAH!?”
Đầu gối anh đi sâu vào ngực người đàn ông. Đòn tấn công này thực sự vô hiệu hóa đối phương...
Vừa khi anh vừa trút bớt một chút gánh nặng, anh đột nhiên cảm thấy một sát khí mạnh mẽ từ phía sau, và co người lại.
Nhưng anh vẫn chậm một khoảnh khắc khi vai anh bị chém bởi con dao.
“Ugh...”
Máu tươi chảy ra từ vai và cơn đau sắc nét chạy dọc toàn bộ cơ thể của anh. Nhưng nếu anh dừng lại vì một điều như vậy, mạng sống của anh sẽ bị đe dọa.
Ngay lúc đó, Sion lăn về phía trước và lui ra khỏi kẻ thù, đứng dậy và bắt đầu vẽ pháp tự.
Nếu anh thành công, có lẽ anh có thể kết liễu 2 kẻ thù...
Tuy nhiên,
“Đừng có mà vênh váo như vậy!”
Hai tên ném dao găm trong tay chúng vào Sion.
Tại thời điểm chí mạng này, Sion chỉ có thể dừng việc tạo ra pháp tự. Anh vung tay, gạt bay một con dao khỏi quỹ đạo và nắm lấy con còn lại cùng một lúc.
Bây giờ mà mình đã có vũ khí...
Không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Một người mặc quần áo đen vốn trông không giống như có ý định tham gia đã sử dụng thời gian ngắn ngủi này để hoàn thành một pháp tự.
Khi nhìn thấy pháp tự của đối phương, Sion không thể không rên rỉ.
Đó là phép thuật hệ lôi ‘Izuchi', phép mà Kiefer niệm vào Ryner trong bài luyện tập. Tuy nhiên, đòn ‘Izuchi’ của hắn mạnh hơn hẳn so với đòn của Kiefer.
Nó không phải là luyện tập mà là đòn tấn công kẻ thù thực sự bằng ma thuật, và sức mạnh của người niệm phép cũng là một điểm quan trọng. Ma thuật của Roland thực sự có sức phá hủy đáng kinh ngạc.
Nếu anh bị tấn công trực tiếp, rất có khả năng anh sẽ tan thành tro bụi...
Người đàn ông bắt đầu niệm chú,
“Trao cho ta quyền năng sấm sét >>> Izuchi.”
Ngay lập tức, một ánh sáng rực rỡ phát ra từ hồng tâm pháp tự...
Trong khoảng thời gian này, Sion ném con dao trong tay của mình vào trung tâm pháp tự.
Ngay lập tức, sấm sét được tập hợp từ pháp tự phát ra ánh sáng, và ánh sáng chói lòa ấy hướng theo con dao khi nó đâm vào vai của tên vẽ pháp tự.
“WAAA!”
Tia sét đánh trúng hắn.
Cơ thể của gã không thể chịu được sức phá hủy mạnh mẽ của tia sét, và sụp đổ.
Sau khi xử lý thêm một tên nữa, Sion mỉm cười.
“Được rồi, đó là tên thứ hai... wa!”
Trước khi anh nói hết, Sion bị ngắt lời.
Ai đó tấn công anh ta từ phía sau.
Sion bị tấn công phía sau đầu, và toàn bộ cơ thể của anh bị khụy xuống trên mặt đất. Cú đánh khiến chân anh run lên, và anh không thể đứng dậy.
“Ch, chết tiệt!”
Cơ thể Sion gần như tê liệt khi anh nằm trên sàn nhà. Anh quay lại để nhìn.
Và anh nhìn thấy kẻ tấn công mình là gã bị anh lên gối vào ngực, người anh nghĩ đã bất tỉnh.
Người đàn ông đó cười khinh bỉ và nói:
“Kishishi, đây không phải là một trò chơi trẻ con, thằng đẹp mã. Đây là một chiến trường chém giết thực sự. Mày không biết mày phải ra đòn kết liễu kẻ thù sao?”
Và sau đó, hắn nhặt con dao rơi trên sàn nhà. Khuôn mặt của hắn tỏ vẻ kích thích và cười khinh bỉ cách đáng khinh khi hắn nói,
“Mày khiến tao để phí quá nhiều sức rồi. Bây giờ hãy xem tao xử lý mày thế nào... “
Sau khi nói thế, người đàn ông giơ con dao lên cao— Sion không thể di chuyển.
Đầu của cậu vẫn còn bị chấn động, tầm nhìn của anh lắc lư, và cơ thể anh đã không nghe lệnh của anh.
Tuy nhiên, những suy nghĩ của anh lại bình tĩnh bất thường.
Mình sẽ bị giết chết? Ở một nơi như vậy? Ở một con hẻm bẩn thỉu? Tôi á? Thật không thể tin được. Những chuyển biến đến giờ quá sức buồn cười...
Anh có thể nhìn thấy người đàn ông đang nắm giữ con dao và vung nó xuống mạnh. Và nó đã được diễn ra ngay trước mắt anh với chuyển động chậm.
Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh bất thường.
Anh có thể thấy cái chết tiếp cận mình chậm chạp...
Rất chậm.
Đột nhiên,
Một vật kỳ lạ đến từ một bên và xuất hiện ở trước mắt của Sion. Nó là một vật dài, mỏng hình kim và nhìn như được làm bằng gỗ. Vật hình kim xiên qua bàn tay của người đàn ông sắp vung dao xuống.
“WAAAAAAAAHHH!!”
Người đàn ông hét lên và dừng lại.
Anh nhìn bàn tay có cây xiên xuyên qua.
“CÁ, CÁI GÌ THẾ NÀY!?”
Người đàn ông gầm lên.
Một giọng nói vang lên. Đó rõ ràng là giọng nói của một cô gái.
Giọng nói tuyên bố rất tự nhiên,
“Đó là một thanh dango. Anh có thể trả lời được, phải không? Có cần thiết phải hỏi như thế? “
Giọng cô không có bất kỳ cảm xúc gì trong nó, và nó lạnh như băng như thể cô đã lờ họ.
Sion và những người đàn ông quay sang nguồn của giọng nói này một cách đồng loạt.
Và rồi...
Mọi người thở hổn hển.
Đứng trước mặt họ là một vẻ đẹp không thể tin được.
Cô có mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt dài và hẹp, đi cùng với khuôn mặt đẹp một cách bất thường. Ẩn dưới chiếc áo choàng màu xanh dương-trắng là một cơ thể thanh mảnh đáng kinh ngạc. Vì một số lý do gì đó, một thanh kiếm gắn ở thắt lưng của cô.
Và bàn tay cô...
Đang cầm hai que dango.
Cô tiếp tục đưa dango vào miệng.
Vì cô nhìn cách quá vô cảm, nhũng chiếc bánh dango trông có vẻ như khó nuốt...
Tuy nhiên, một biểu hiện vô cảm như thế, biểu hiện trên khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp như vậy chắc chắn có thể đi kèm với cụm từ ‘hiện diện bí ẩn’.
Cô gái hoàn toàn vô cảm nhìn vào tình hình hiện tại, và vì vài lý do, bắt đầu đỏ mặt.
“Xu hướng gần đây...trở thành kiểu như đàn ông có thể tấn công người đàn ông khác trơ tráo như vậy? Táo bạo thật, phải không?”
“““AH!?“““
Ngay lập tức, Sion và những người đàn ông đồng thanh.
Bầu không khí căng thẳng đã được nới lỏng một chút.
Và, người đàn ông bị thanh dango xiên tay lấy lại bình tĩnh và hét lên,
“M, MÀY NÉM THANH DANGO NÀY?”
Nghe thế, cô gái xinh đẹp gật đầu.
“Đúng rồi. Dù gì tôi cũng đã ăn xong.”
“ ĐÓ LÀ KHÔNG PHẢI ĐIỀU TAO MUỐN HỎI!”
Người đàn ông trông thậm chí còn kích động hơn.
“Mày!? Mày nghĩ rằng mày có thể thoát sau chuyện này!? Naa? Chuẩn bị tinh thần đi! Hehehehe...hãy xem chúng ta sẽ đối phó với cô ta thế nào, nhỉ?”
Gã nói với đồng bọn của mình, và những tên khác bật ra tiếng cười thô thiển như chúng đồng ý với những gì gã nói.
Tuy nhiên, ngay cả khi nghe những lời thô thiển của chúng, cô gái không cho thấy bất kỳ dấu hiệu lùi lại.
Không những thế, cô chỉ đơn thuần đáp lại.
“Vậy thì, lao vào đi. Chị sẽ cân hết.”
Nói xong, cô rút thanh kiếm ở eo ra. Và vẫn cầm thanh dango trong tay kia của cô...
Nhìn thấy thế, những bọn sát thủ gầm gừ.
“NÀY, MÀY ĐANG COI THƯỜNG BỌN TAO ĐẤY PHỎNG!?”
“XEM BỌN TAO THỊT MÀY THẾ NÀO NHÉ!”
Ngoài một tên đang giữ Sion, những tên khác chạy đến tấn công các cô gái.Nhìn thấy thế, Sion hét lên,
“ĐỒ NGỐC! CHẠY NHANH ĐI! “
Tuy nhiên—
Trong khoảnh khắc tiếp theo. Cô gái biến mất.
Không. Cô gái thực ra chỉ di chuyển với tốc độ rất nhanh, đến mức trông giống như cô đã biến mất.
Ngay lập tức.
Dường như thanh kiếm trong tay cô chỉ lóe lên một lần trong khi 4 người đàn ông gục xuống ngay lập tức...
“Eh...?”
Nhìn thấy thế, tên đang ghìm Sion xuống vô tình thốt ra một âm thanh ngu ngốc.
Sion cũng chết lặng.
Đó là vì anh nhìn thấy,
Cô gái ăn Dango trong khi cô di chuyển ở tốc độ không thể tin được trước trước khi đánh vào yếu huyệt của lũ sát thủ với sống kiếm...
Không, với tiêu chuẩn của cô, nó không phải là một vấn đề quá nhanh hay không.
Trừ khi thực sự tập trung, nó là bất khả thi để bắt kịp cô bằng mắt thường.
Và như thế—
Cô gái đã hạ gục lũ sát thủ chỉ trong vài giây quay lại.
Mái tóc vàng tung bay trong không khí, và đôi mắt vô cảm nhưng xinh đẹp nhìn về phía đó...
“Ừm, chúng ta có tiếp tục không? Xin lỗi, nhiệm vụ của tôi là xử lý lũ tội phạm trong khu vực này. Tôi sẽ không cho phép hành vi đó xảy ra ở đây. Nếu anh vẫn muốn tiếp tục...”
Nói xong, cô gái chỉ thanh dango vào người đàn ông và nói,
“Tôi sẽ giết anh.”
“Hii!?” Hiệu quả là ngay lập tức.
Gã đàn ông buông Sion và bỏ cả đồng bọn mà bảy chọ.
Chỉ còn Sion vẫn chưa hết choáng váng khi anh vẫn còn ở đó.
Cô gái này...
Cô gái này đã dễ dàng hạ gục nhóm 6 người đàn ông mạnh hơn hẳn Sion chỉ trong chớp mắt, trong khi ăn dango và chỉ đối phó với những kẻ thù bằng một tay...
Điều đó thực sự không thể tin được.
Sion thực sự không thể đánh giá thấp. Trong số học viên trong Học viện Quân sự Hoàng gia Đế Quốc Roland, anh đứng đầu trong chiến đấu và phép thuật...
Tuy nhiên, cô…
Cô gái trông chừng 16 hoặc 17, cùng độ tuổi như Sion... Anh không thể đánh lại cô.
Nếu anh ta chiến đấu với cô như một kẻ thù, nó có khả năng rằng anh sẽ tử vong ngay lập tức...
Cô ta như thể một con quái vật.
Thuật ngữ này xuất hiện trong tâm trí của Sion.
Một con quái vật tuyệt đẹp và cực kỳ nhanh.
Hoặc...
Lúc này, cô gái vẫn vô cảm tiếp tục nhai dango, và đột nhiên nhìn lên bầu trời trước khi lẩm bẩm.
“Un, trời sắp sáng rồi.”
Nghe cô thế, Sion cũng nhìn lên bầu trời. Trời thực sự sắp sáng. Sion nhìn lên trời và nheo mắt lại.
Đêm...sắp hết. Đêm mà anh sẵn sàng để chết.
Tuy nhiên... “Tôi chưa chết...”
Sion mỉm cười. Vâng, tôi vẫn chưa chết. Nếu ý trời là cho tôi chết ở đây, có nghĩa là nhiệm vụ của tôi cũng chỉ đến đây.
Nhưng thiên đường đã gửi tới một sứ giả...
Anh quay sang nhìn cô gái.
Vào lúc này, ánh binh minh đã xuyên qua nhữnng đám mây và tỏa sáng một cách tình cờ ...
Ngay trên người cô gái, khiến cô như tỏa sáng.
Bóng dáng đó ...
Không như một con quái vật.
Cô trông giống như một nữ thần hay một thiên sứ.
Phần 2
Thời gian tiếp tục trôi, và bây giờ đã là buổi trưa ngày thứ hai.
Như thường lệ, Ryner đang ngủ.
Hay đúng hơn, cậu đã ngủ cả ngày.
Một lưu ý cho mọi người, đây là lớp học của Học viện Quân Sự Hoàng Gia Roland. Ryner bị Kiefer cưỡng bức kéo đi và cho ngồi trong lớp học, nhưng thậm chí qua 4 bài học và 3 giờ nghỉ, mắt cậu vẫn không mở lên nổi...
Cho dù hướng dẫn viên hỏi bao nhiêu, giận dữ thế nào, tất cả đều bị đẩy lùi bởi thái độ tách biệt của cậu...cậu vẫn cứ như thế.
Dù sao, về cơ bản đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Hay đúng hơn, nếu không phải vì Kiefer, sự hiện diện của Ryner trong lớp học này sẽ là gần như bằng không.
Việc này thực sự không đáng nhắc tới chút nào.
Vào giờ nghỉ trưa, Ryner, người ngủ như một xác chết, cuối cùng thức dậy để ăn trưa...Cậu dụi đôi mắt có vẻ buồn ngủ hơn bình thường và ngáp dài.
“Naa...muu~n, trời sáng rồi à...?”
“ĐÃ LÀ TRƯA RỒI ĐẤY!”
Kiefer hét lên mà không do dự.
“Đã bảo là, Ryner...nếu cậu sẽ không chăm chỉ, cậu sẽ bị trục xuất khỏi trường học, cậu biết không?
“ Nn ~? Có điều như vậy à? Tớ khá nổi bật ở đây mà nhỉ...”
“Sự tự tin đó đến từ đâu vậy?...Đừng nói những điều ngu ngốc nữa mà ăn đi. Hộp bento khá nặng đấy.”
Kiefer nói và trao hộp bento cho Ryner.
“Nn.”
Ryner tỏ vẻ thờ ơ khi nhận được hộp bento.
Vào lúc đó, đám con trai trong lớp bắn những ánh mắt hình viên đạn vào cậu...Tuy nhiên, tên ham ngủ liên quan không hề nhận thấy tình huống bấp bênh này.
Thực tế, không quan tâm cho dù đó là buổi sáng, buổi chiều hoặc thậm chí ban đêm, mỗi khi Ryner bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cậu thậm chí cảm thấy ăn uống là gánh nặng và đôi khi bỏ qua cả ba bữa. Vì thế, Kiefer không có sự lựa chọn nào ngoài chuẩn bị bữa ăn cho cậu. Dù cho nó chỉ là trên danh nghĩa...
Kiefer nói
“Cậu thấy sao? Có ngon không? “
Ryner trả lời,
“Ừm, ngon đấy. “
Mắt Kiefer lấp lánh khi cô mỉm cười.
“Có thật không? Tuyệt vời!”
Cùng lúc đó, các chàng trai khác trong lớp đang gào thét trong tim của họ:
(Phải giết Ryner và băm nhỏ hắn)
Tất cả là chuyện thường ngày đối với một giờ nghỉ trưa yên bình...
Ngay lúc này, Sion đột nhiên bước vào lớp học.
Như thường lệ, anh nói với một giọng vui vẻ,
“Yo, hai người. Mối quan hệ của các cậu vẫn ngọt ngào như thường lệ nhỉ! “
Anh cố tình nhấn mạnh, và khi nghe thế, Kiefer đỏ mặt.
“ C...Cậu đang nói cái gì...thật là, Sion. Chúng tôi chỉ là bạn bè. Đúng, chỉ là bạn bè...đúng không Ryner? “
Lúc này, Kiefer liếc nhìn khuôn mặt Ryner, nhưng Ryner vẫn im lặng.
Cậu im lặng, và như đang ngồi thiền khi cậu nhắm mắt lại.
Không, thay vì ngồi thiền...
“...”
Cậu thực sự ngủ thiếp đi.
“CẬU LẠI NGỦ NỮA À!?”
“NAA!? Ah, tớ thật sự đã ngủ à? “
“Ý CẬU LÀ GÌ KHI NÓI TỚ THẬT SỰ ĐÃ NGỦ!? VÀ NGAY TRONG LÚC ĂN NỮA! THẬT LÀ, DẠO NÀY CẬU CHIẾN ĐẤU QUÁ NHIỀU SAO!?”
“Thật à? Đừng khen tớ thế...”
“TỚ KHÔNG HỀ CA NGỢI CẬU! TỚ ĐANG NÓI MỈA ĐẤY!”
“Oh, vậy là cậu đang mỉa mai tớ?”
Vì lý do gì đó, Ryner thực sự có vẻ cảnh giác khi cậu gật đầu, ngáp, và cuối cùng nhận thấy Sion.
Ryner nhìn cậu ta, và nói,
“Cậ, cậu vẫn còn sống?”
Sion cười gượng.
“Đừng quyết định sự sống và cái chết của tôi quá dễ dàng. Cậu cũng có vẻ ổn nhỉ.”
“Không hẳn vậy. Vì cậu mà tôi bị kéo vào lớp học ngay khi mở mắt. Tôi gần chết rồi đây...”
Rõ ràng, những lời nói vô lý như vậy bị gián đoạn bởi Kiefer khi cô thưởng cho cậu một đấm.
Sion cười khúc khích khi nhìn thấy thế, và gật đầu một cách hài lòng.
“ Ah, thật tốt khi cậu vẫn ổn. Nói gì thì nói, xin lỗi vì làm phiền thời gian của các cậu với nhau. Có lẽ tôi nên rời khỏi đây.”
Nói xong, Sion chuẩn bị rời đi, nhưng Kiefer vội vã ngăn anh lại.
“Này, tôi đã nói với cậu rằng giữa chúng tôi không phải như thế♥! Chúng tôi, chúng tôi chắc chắn không phải có mối quan hệ như vậy! Phải không Ryner?”
Kiefer nói và quay lại nhìn. Tuy nhiên, Ryner lại ngủ tiếp...
Kiefer chuẩn bị giơ nắm tay sắt của cô.
“Đã bảo là, ít nhất…”
Nhưng Sion dừng tay Kiefer. Với vẻ mặt hiền lành, anh nhìn Ryner, và sau đó quay sang Kiefer trước khi nói,
“Kiefer. Ryner thực sự không ngủ nhiều đêm qua.”
“Hả? Thật không?”
Sion gật đầu.
“Ừm. Đêm qua, vì một vài chuyện lặt vặt, cậu ta đã đi cùng tôi qua suốt đêm, vì vậy hãy để cậu ta ngủ thêm chút nữa, được chứ?”
“...”
Kiefer không nói nữa khi biểu hiện vui vẻ thường ngày của cô cho thấy một chút gì đó hơi vụng về. Và rồi...
Cô thả lỏng nắm tay sắt trở thành một bàn tay mềm mại trước khi… tát ngay trên đầu Ryner.
“Hả !?”
Sion đã bị sốc khi nhìn thấy điều này.
Nhưng Kiefer không bận tâm khi cô nói với một giọng điệu cứng rắn.
“Dù sao đi nữa, cậu ta ngủ quá nhiều! Tôi không biết hai người đã bí mật làm gì đêm qua, nhưng điều đó có nghĩa là cậu cũng không ngủ, phải không Sion? Tại sao lại có một sự khác biệt lớn như vậy? Hơn nữa, Ryner cũng phải mạnh mẽ lên!”
Kiefer tức giận. Đôi mắt bình thường một cách nửa đùa cợt nheo lại cách nguy hiểm. Và vì một số lý do, cô nhìn có vẻ cô đơn.
“Thực sự...cậu nên nói với tôi tất cả mọi thứ...nếu cậu nói điều đó, ít nhiều tôi sẽ...đồ ngốc Ryner...đồ ngốc!”
Nhìn thấy thế, Sion mỉm cười.
“Cho tôi xin phép. Tôi có việc phải đi trước.”
“À, ừm, còn cuộc họp ngày hôm nay...?”
“Tôi không thể tham dự. Các cậu cứ bắt đầu mà không có tôi.”
“Được rồi. Tôi sẽ nói với mọi người.”
“Tôi sẽ để mọi chuyện lại cho cậu.”
Nói xong, Sion rời khỏi lớp học.
Phần 3
Một lát sau,
Sion xuất hiện tại cửa hàng dango.
Lý do là, bởi vì nữ thần đã buộc anh phải mua chúng...
Sion nhớ lại những gì đã xảy ra lần đó, và nở một nụ cười gượng gạo. Lúc đó, Sion choáng váng bởi vẻ đẹp như từ thế giới khác của cô, cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ và có một khuôn mặt như chưa bao giờ hoàn hảo hơn...
Rồi—
Cô gái dường như bất chợt nhớ điều gì đó khi cô nhìn Sion và nói với anh.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh,
“Họ nói rằng khi chó nhận được một đặc ân, chúng sẽ nhớ nó suốt phần đời còn lại của chúng.”
“Hả?”
Sion không thể nắm bắt được ý nghĩa đằng sau lời nói của cô gái, và trông hoàn toàn choáng váng khi anh trả lời.
Tuy nhiên, cô gái dường như không bận tâm khi cô tiếp tục,
“Ví dụ, một con chó gần như chết đuối trên sông, và tôi đã cứu nó kịp thời. Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
“...Không...”
Sion không thực sự hiểu được ý nghĩa thực sự đằng sau lời nói của cô gái, nhưng anh vẫn trả lời cách phù hợp,
“...Cô muốn đền ơn?”
Nghe thế, cô gái gật đầu.
“Đúng thế. Chó sẽ không bao giờ quên về ơn nghĩa này. Mỗi năm, con chó chắc chắn sẽ mua cho tôi ‘gói kết hợp khuyến nghị 4’ tại cửa hàng dango Wynnit từ quận 3. Chó thực sự rất thông minh. Chúng biết rằng một khi chúng nói với chủ cửa hàng gửi cho quý cô xinh đẹp của gia đình Eris, món hàng sẽ được gửi đến cho tôi.”
Cô gái nói vẻ mặt nghiêm túc, và Sion choáng váng trong giây lát. Đó là cú sốc khác hẳn với cái anh có khi nhìn thấy võ nghệ áp đảo và vẻ đẹp xuất chúng...
Tuy nhiên, cô gái dường như không quan tâm tới những biểu hiện trên khuôn mặt Sion khi cô tiếp tục gật đầu vô cảm với vẻ hài lòng.
“Đó tất cả những gì tôi muốn nói.”
Đó tất cả những gì tôi muốn nói, ý cô là gì!?
Ngay trước Sion đang định hỏi, cô gái quay đi và bước dài trước khi rời khỏi...
Và như thế, Sion đã đi đến cửa hàng để mua dango ‘gói kết hợp khuyến nghị 4’.
Anh ta không thực sự lắng nghe địa chỉ gia đình của Eris.
Không cần thiết. Khi nghe tên này, ngay lập tức anh biết cô là ai và đến từ đâu.
Gia tộc Eris.
Gia tộc này là một gia tộc nổi tiếng với trách nhiệm bảo vệ vị vua của Đế quốc Roland.
Đó là một gia tộc danh giá với sức mạnh vô cùng to lớn.
Đó cũng được biết đến là gia tộc kiếm sĩ.
Nhiệm vụ của gia tộc này chỉ đơn giản là để bảo vệ nhà vua, và không bao giờ tham chiến. Vì vậy, rất ít người biết sức mạnh của nó. Tuy nhiên...
Họ vô cùng nổi tiếng giữa các quý tộc. Ai cũng biết rằng đó là gia tộc mạnh nhất.
Họ có một võ đường lớn trong thành phố, và giữa các quý tộc nổi tiếng, đặt chân vào võ đường gia tộc Eris như một bằng chứng cho sự nổi tiếng.
Chỉ có một lượng nhỏ những người có thể vào và ra khỏi võ đường , và đó là những quý tộc rất được tôn trọng...
Sion nhìn lên kiến trúc lớn bằng đá được xây dựng ngay trước mặt anh, thứ không phù hợp với tất cả bố trí và sự thanh bình từ các tòa nhà xung quanh, có một sự hiện diện nghiêm nghị và trang nghiêm.
Anh lẩm bẩm,
“Tôi biết. Nơi này không can dự gì với tôi, một quý tộc hạng ba được sinh ra một cách bất hợp pháp bởi cha mẹ tôi.”
Đối với một người như anh, người gần như chỉ đủ được gọi là quý tộc...
Suy nghĩ về điều này, Sion mỉm cười. Đó là một nụ cười sắc sảo với nhiều ý nghĩa, một phần không cảm thấy xấu hổ, và một phần không có bất kỳ sự nhạo báng nào, và thậm chí một chút vẻ tự hào.
Anh biết rằng mình đang ở một vị trí rất mong manh. Những người anh em chưa bao giờ gặp nhau trước đây của anh dường như xem anh, sinh ra khỏi dạ một phụ nữ thấp kém, như một sự sỉ nhục. Họ lũ lượt gửi sát thủ hết lần này tới lần nọ đến ám sát anh...
Nói cách khác...anh không nổi tiếng. Anh biết điều đó. Vì thế, cho đến nay, anh đã cố gắng hết sức không đến gần nơi quý tộc tụ tập.
Có một vài lý do. Thứ nhất, anh ta có nhiều mối nghi ngại với đám kiêu ngạo chỉ vì vị thế quý tộc của mình.
Một lý do khác là nếu anh gia nhập quý tộc, anh ta sẽ không thể tìm được những tài năng mà thậm chí không thể chạm tới giới quý tộc.
Và cuối cùng, anh không muốn họ nhận ra tham vọng của mình...
Nếu anh bước vào lãnh thổ của quý tộc và để lộ điều anh muốn, những người anh em của anh sẽ cảnh giác với anh ta. Đối với anh, đó không phải là một điều tốt.
Nếu họ thực sự muốn săn anh ta với tất cả những gì họ có, anh sẽ không có đủ sức mạnh để chống lại họ.
Những anh em của anh hoàn toàn khác với anh. Họ sinh ra trong quyền lực.
Họ nắm giữ rất nhiều quyền lực.
Họ nắm quyền cao nhì ở đất nước này.
Sion và các anh em của anh đều là con trai của Hoàng Đế Roland...
Tuy nhiên, từ thời điểm Sion được sinh ra từ bụng mẹ, anh đã không có quyền lực anh nên có. Anh là một đứa trẻ sinh ra từ một người phụ nữ thấp kém, chỉ là một đứa trẻ sinh ra từ ham muốn của một vị vua trên một người phụ nữ như cậu lang thang khắp thế giới.
Mỗi khi lũ quý tộc nhìn thấy anh, họ sẽ nói,
“Con của một con đũy cái bẩn thỉu.”
Mẹ của anh đã có chồng, nhưng một khi nhà vua để mắt đến cô, cô bị tước đoạt bằng vũ lực. Và một khi cô ấy hạ sinh Sion, cô đã bị bỏ...
Cuối cùng, mẹ Sion đã được đối xử như một con chó mẹ bẩn thỉu. Mẹ anh không thể chịu đựng được nỗi đau này và tự tử, nhưng vẫn không thể có được sự thương hại của bất cứ ai. Mọi người chỉ cảm thấy rằng cô đã chết như một con chó, và không có ai đi đến tang lễ của cô.
Vì vậy, anh không bao giờ gặp nhà vua, và không bao giờ gặp anh em của mình.
Anh cảm thấy sự thù địch và sát khí khắp nơi từ thời điểm anh được sinh ra.
Tuy nhiên, Sion...
Thích thú với nó.
Không phải rất thú vị sao? Tôi có thể đặt cược tất cả mọi thứ vào điều này. Vì mọi người nghĩ như thế, tôi sẽ hạ gục tất cả các người trong một phát tấn công. Tôi sẽ loại bỏ tất cả những người cản trở tôi.
Để đạt được mục tiêu này, anh cần nhiều sức mạnh hơn.
Sức mạnh chính trị, sức mạnh quân sự. Không cần biết là đẹp đẽ hay bẩn thỉu, anh sẽ lấy tất cả.
Anh cần nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Anh một lần nữa nhìn lại xung quanh.
Những tòa nhà đẹp đẽ hàng nối hàng theo khuôn khối tọa lạc giữa thành phố lớn.
Đây là lãnh thổ của quý tộc. Lãnh thổ của bè lũ quý tộc ghét anh và cố giết anh.
Tuy nhiên, anh không cần phải sợ hãi.
Để có được sức mạnh cần thiết, ngay cả khi đó là lãnh thổ của quý tộc, anh cũng phải mạnh dạn xông vào nó.
Nếu anh muốn nhận được sự hỗ trợ đó...
Tâm trí Sion của nhớ lại những thông tin anh điều tra trước khi anh đến thăm nơi này.
Theo ghi chép về quý tộc, cô gái xinh đẹp anh đã gặp hôm qua dường như được gọi là Ferris Eris.
“Ferris...Ferris ...”
Cô ấy là một quý tộc.
Tuy nhiên, Sion muốn chiêu mộ cô. Anh chưa bao giờ thấy một hiện diện nào xinh đẹp như vậy.
Hiện giờ, anh đang ngay trước những cánh cổng.
Những cánh cổng dẫn đến dinh thự của Eris. Đây là dinh thự của gia tộc không bao giờ xuất hiện trên sâu khấu quyền lực, một gia tộc chứa đầy bí ẩn, một gia tộc danh giá được xưng tụng là gia tộc kiếm sĩ mạnh nhất.
Những loại tình huống gây sốc nào đang chờ đợi anh...?
Sion gõ cửa mà không do dự.
“Tôi có một món quà cho tiểu thư Ferris Eris.”
Và như thế,
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào từ bên trong, những cánh cổng mở ra trong im lặng.
Một con đường dài vươn ra từ bên trong những cánh cổng, và hai bên là khu vườn rộng được gọn gàng tỉa tước.
Đó là một khu vườn bình thường.
Đối với dinh thự của một quý tộc, nơi này khá là khiêm tốn. Tuy nhiên, nó thực sự không khác với dinh thự của một quý tộc bình thường.
Dù vậy...
Mặt Sion tràn ngập căng thẳng. Vì một số lí do, bên trong những cánh cổng...
Anh dường như cảm thấy một bóng tối nặng nề, đen tối và sâu thẳm bên trong.
Sion được dẫn đến một võ đường rất lớn đến mức bức tường đối diện không thể nào nhìn thấy.
Võ đường hoàn toàn trống rỗng. Không một âm thanh nào từ nơi lớn như vậy, vô tình tạo nên bầu không khí nghiêm trọng. Toàn bộ võ đường được lát với các khối gỗ, và không có lấy một hạt bụi nào ở trên nó.
Người quản gia già phụ trách tiếp đãi khách dẫn anh đến lối vào của võ đường.
“Hãy cởi giày của ngài trong võ đường. Sau đó, nếu tôi có thể...”
Người quản gia già có vẻ sắp rời đi, nhưng Sion vội vã ngăn cậu lại.
“Ah, tôi hiểu rồi. Tôi muốn gặp tiểu thư Ferris, nhưng có vẻ như không có ai xung quanh...tôi nên làm gì?”
Người quản gia già nhìn Sion, và sau đó nói,
“Ngài Sion Astal. Trong dinh thự nhà Eris, bất cứ thượng khách lần đầu đến đều phải gặp cậu chủ. Đây là nguyên tắc, ngay cả đối với bạn của cô chủ Eris...vì thế, xin vui lòng ghé vào võ đường.”
“Ể...? Nhưng, có vẻ như không có bất cứ ai...”
Trước khi Sion nói hết, anh ngay lập tức im lặng. Anh đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện to lớn và mạnh mẽ từ bên trong...
“Ah...!?”
Sự hiện diện này khác với bất kỳ sự hiện diện Sion nào cảm thấy trước đây.
Sát khí của một con quái thú.
Anh không chỉ cảm thấy như thế. Đó là áp lực cực lớn có lẽ nên mô tả như là một sát khí của quỷ dữ.
Thật khó để tưởng tượng rằng đó là sự hiện diện của một con người.
Tuy nhiên, giữa tất cả điều này, lại có một sự thanh bình dường như nó có thể biến mất khi gió thổi, và một cảm giác băng giá có thể nhìn xuyên qua tất cả mọi thứ...
Sion choáng váng. Anh co rúm người lại, và không có can đảm để nhìn vào bên trong võ đường...
Cá, cái gì hiện hiện bên trong vậy...?
Tại thời điểm này, người quản gia già nói,
“Đó là chủ nhân của tôi, anh trai của tiểu thư Ferris.”
Sion nhìn lên. Một người đàn ông đang ngồi bên trong võ đường từ chả ai hay. Nhưng vừa rồi chắc chắn là không có ai bên trong...
Không...Sion đã quá rõ ràng về điều này.
Người này đã ở đó ngay từ đầu. Chỉ là bản thân Sion không thể nhìn thấy. Người này không muốn bị nhìn thấy, vì vậy Sion không thể nhìn thấy anh.
Đối với chủ nhân gia tộc Eris, thực sự là một điều đơn giản như vậy để đạt đến mức độ này? Che giấu sự hiện diện của mình và vượt ra khỏi nhận thức của người khác...
“Ku...”
Sion cảm thấy mồ hôi lạnh chạy trên sống lưng.
Anh nhìn người đang ngồi lặng lẽ ở phía trước của anh ta...
Anh ta có mái tóc vàng hoe giống như Ferris, nhưng không quá dài. Cặp mắt đầy kiên định nhắm lại đi kèm với một gương mặt điển trai đến không tưởng. Anh cũng bận một chiếc áo màu xanh và trắng.
Sự hiện diện xung quanh anh bình lặng hơn bao giờ hết.
Anh trông có vẻ lớn tuổi hơn Sion một chút...có lẽ khoảng 20.
Đối với một người chưa qua đào tạo, anh có thể trông giống như một thanh niên đầy bình tĩnh.
Tuy nhiên, người này...
Lúc này, anh ta nói trong một giọng nói rõ ràng rằng chắc chắn sẽ khiến người nghe phát cáu,
“Tôi xin lỗi vì khiến cậu phải chờ đợi. Tôi là chủ nhân của gia đình Eris hiện tại, Lucile. Cậu là...bạn của Ferris, phải không? Nn. Có vẻ như cậu đã mua một món quà. Tôi chắc chắn Ferris sẽ rất vui.”
Sion vội vã thay đổi tư thế của mình và trả lời,
“ À, phải. Chúng tôi không phải là bạn, nhưng Tiểu thư Ferris đã giúp tôi đêm qua... Tôi là Sion Astal.”
“Giúp cậu? À, có vẻ như Ferris đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
“Nhiệm vụ?”
Sion không thể không hỏi khi nghe thế. Cậu chợt nhớ rằng Ferris dường như đã nói một cái gì đó tương tự trước đó...
Cậu nhớ rằng cô ấy nói gì đó tương tự như vậy—
“Xin lỗi, nhiệm vụ của tôi là xử lý lũ tội phạm trong khu vực này. Tôi sẽ không cho phép hành vi đó xảy ra ở đây.”
Sion hỏi một cách tò mò,
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Lucile trả lời,
“Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng đứa trẻ này có chút quá tự do thời gian gần đây, vì vậy tôi ra lệnh cho cô ấy rằng phải giảm lượng tội phạm phá hoại hay bạo lực về số không trong một thời gian cụ thể.”
“S...số không ...?”
Sion hỏi sự ngạc nhiên. Lucile gật đầu và nói:
“Đối với tôi, Sion, có chút khác nhau về vị thế, nhưng tôi phải nói với cậu bây giờ. Chào mừng cậu đến dinh thự Eris. Cậu là một người thú vị. Rất tốt, tôi hiểu. Chúng tôi sẽ chào đón cậu ở đây. Tôi sẽ cho phép cậu gặp Ferris.”
“Hả? Thú vị? Erm, tôi không thực sự hiểu anh có ý gì. Ý anh là tôi được chấp nhận ...?”
Nghe thế, Lucile mỉm cười.
Và sau đó, trong khi vẫn giữ nụ cười đó...
Sát khí đột nhiên bùng nổ từ cơ thể Lucile.
Hướng về phía Sion.
“Kuu...”
Một áp lực gây sốc. Cảm tưởng như cậu sẽ bị giết bởi áp lực tinh thần của đối phương ngay thời khắc cậu thả lỏng.
Đầu gối Sion của gần suy kiệt, và cậu đã rất nỗ lực trước khó khăn trụ vững. Cậu không thể di chuyển. Không, cậu thậm chí không thể di chuyển một ngón tay. Cậu sẽ chết ngay khoảng khắc khi cậu di chuyển.
Anh ta sẽ bị giết, chắc chắn...
Lucile vẫn tiếp tục giữ đôi mắt nhắm lại, anh mỉm cười và nói với Sion, “Ho...Tôi nói rồi, phải không. Cậu thực sự là một người thú vị. Cậu chưa nhận ra biểu cảm cậu đang biểu hiện?”
Sion nhìn chằm chằm vào Lucile và rên rỉ.
“A, anh có ý gì?”
Giọng Sion của trở lại bình thường. Không, có thể nói rằng bản chất thực sự của cậu đã bị lôi ra...Và trong một khoảnh khắc dễ dàng nữa.
Lucile tiếp tục nói khi anh trông khá vui vẻ.
“Cậu đã cười với tôi. Cậu biết rằng nếu tôi muốn, trước khi cậu thậm chí nhận ra tôi...Tôi đã có thể giết chết cậu. Nhưng cậu vẫn mỉm cười với tôi. Không phải cậu đang sợ hãi? Không, cậu đang thực sự sợ tôi. Cậu đang sợ của sự hiện diện áp đảo của thần chết. Tuy nhiên, trái tim cậu có một cảm giác vượt xa sự sợ hãi đó. Nó là gì? Cảm giác đó là gì...”
Trong một khoảnh khắc, Lucile dường như ngừng suy nghĩ, và sau đó anh tiếp tục,
“À, tôi hiểu rồi? Cậu muốn tôi. Không, cậu muốn tất cả mọi thứ. Đôi mắt của cậu đang nói cho tôi tất cả những suy nghĩ của cậu. Cậu muốn đất nước này...”
“Anh...”
Sion mở rộng đôi mắt của mình. Tất cả những suy nghĩ của cậu đã bị nhìn thấu. Tên này vi diệu đến mức nào...
Nhưng nếu cậu thực sự bị nhìn thấu, cậu chắc chắn sẽ chết! Gia tộc Eris luôn luôn hành động bảo vệ cho nhà vua.
Toàn bộ cơ thể Sion run rẩy. Bởi cậu đang phải đối mặt với sức mạnh áp đảo của tử thần.
Cậu đang phải đối mặt với áp lực đáng ngại đó.
Lúc này, Lucile đứng lên, và khuôn mặt của anh vẫn giữ nụ cười như thể nó mắc cạn trên khuôn mặt của anh.
Thực sự rất đáng sợ. Sự khác biệt áp đảo trong khả năng giữa hai người khiến Sion run rẩy trong sợ hãi và không thể di chuyển.
Lucile chậm rãi và chắc chắn đi tới chỗ anh. Anh nói,
“Không. Cậu thậm chí muốn một tương lai xa hơn nữa. Một tương lai xa, rất xa. Cậu thực sự là một người thú vị. Tôi có nên giết cậu bây giờ? Hay cho phép cậu sống? Tôi nên chọn cái nào? Để giết hay không giết? Quyết định hoàn toàn nằm trong tay tôi...ha, hahaha, ha!”
Anh mỉm cười. Anh luôn có nụ cười đó trên khuôn mặt mình.
Sion không thể cử động được.
Một bàn tay đưa tay ra. Đối với một người đàn ông, bàn tay khá mảnh mai quá mức.
Thần chết hiện diện trong bàn tay anh.
Bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve cổ Sion, nâng cằm cậu lên... Đúng lúc này,
“Oi.”
Một giọng nói quen thuộc, không kiềm lại và rõ ràng vang lên.
“Anh muốn làm gì dangos của em vậy?”
Có thể nhận ra là ai từ giọng điệu đó. Đó là Ferris.
Ngay lập tức, nụ cười trên mặt Lucile đã biến mất, và anh quay lại nhìn Ferris.
“Ferris, Sion người em cứu hôm qua đã đưa Dango tới.”
“Em biết. Nhưng em muốn hỏi anh định làm gì kìa, anh hai?”
“Fmm, đàn ông có rất nhiều bí mật với nhau. Em thực sự muốn biết à, Ferris?”
“Anh...gi, giữa đàn ông với nhau...?”
Vì một số lý do, khuôn mặt đẹp mê hồn của Ferris ngay lập tức đỏ lên khi cô nghe thế. Cô nói,
“...Em sẽ không hỏi gì thêm nữa.”
“NÀY! CẬU CÓ HIỂU LẦM ĐIỀU GÌ KHÔNG THẾ!!?”
Tại thời điểm này, Sion cuối cùng đã được giải thoát khỏi lời nguyền căng thẳng. Hào quang giết chóc từ cơ thể Lucile của đã biến mất không một dấu vết như thể nó chưa bao giờ tồn tại. Ngoại trừ cái cổ bị Lucile tóm, toàn bộ cơ thể của Sion ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Với một giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, Lucile nói với Sion với một thái độ điềm tĩnh, ngay bên tai một cách thì thầm,
“Cậu đã sống sót. Điều đó cho thấy sức mạnh của cậu, phải không? Tôi sẽ không làm gì cậu. Cậu có thể xây dựng mối quan hệ của cậu với Ferris bây giờ. Đừng xem em ấy như em ấy hiện giờ. Em ấy là một người khá cô đơn, có lẽ vì cha mẹ chúng tôi đã qua đời sớm.”
Sau khi nói những lời này, Lucile quay về phía Ferris,
“ Ferris, có vẻ như em thực sự hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bây giờ em có thể tiến hành công việc tiếp theo. Em nghĩ thế nào?”
Ferris đáp lại,
“Anh hai. Em có cảm giác này gần đây mà anh đã sử dụng sở thích của riêng anh dưới danh nghĩa nhiệm vụ và đổ hết chúng cho em...”
“Em gái của anh, em đang nói gì thế? Đó không phải là sự đào tạo được truyền lại qua các thế hệ trong gia tộc Eris sao? Em không tin anh sao?”
“...Anh sẽ làm gì nếu em nói không?”
“Em sẽ chết.”
“...”
Một câu trả lời ngắn gọn rõ ràng khi Lucile thực sự nói những điều tàn nhẫn cách thẳng thắn như vậy.
Ferris vẫn vô cảm khi cô nhìn anh trai mình.
“Anh đang nói nghiêm túc, đúng không?”
“Anh luôn luôn nghiêm túc.”
“......Vậy, công việc tiếp theo là gì?”
Sau đó, Lucile chỉ vào Sion,
“Từ bây giờ, em sẽ trở thành trợ lý cho Sion đây. Anh tin rằng nếu em ở cạnh câu ấy, em sẽ có khá nhiều cơ hội để luyện tập.”
Lucile đột nhiên nói lời như vậy, và Sion không thể không nhìn anh.
“Ah? Chuyện này có một chút quá...”
“Cái gì? Có bất cứ điều gì em không hài lòng sao?”
“ Không, đó không phải là ý em muốn nói...”
Sion đã không vui cho lắm, nhưng cũng đã hy vọng điều này xảy đến. Cậu đã mong muốn Ferris vào nhóm của mình. Trong trường hợp này, tuy cậu có thể nhận được sự giúp đỡ của Ferris dễ dàng nhưng...
Ferris sẽ nghĩ gì?
Sion tiếp tục nhìn vào Ferris vô cảm.
Cô nhìn chằm chằm vào Sion với đôi mắt xinh đẹp, thở dài và nói,
“Em không dám bất tuân lời anh”
Như vậy, Ferris đã gia nhập hàng ngũ của Sion...
Phần 4
Một lát sau...
Sion đã được đưa đến khu vườn một mình.
Thời điểm Lucile nói rằng anh ấy sắp thiền định, điều đáng sợ là anh ta biến mất, và Ferris trông như thể cô không bị sốc bởi điều này chút nào khi cô nói,
“Tôi sẽ nhờ ông chú đưa cậu đến khu vườn. Tôi sẽ tới đó sớm thôi.”
Và do đó, Sion đến khu vườn này và đang ngồi trên chiếc ghế dài của khu vườn.
Anh nhìn xung quanh. Khu vườn được cắt tỉa và quan tâm đúng cách. Những cái cây hoàn toàn phơi mình dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, và ánh sáng mặt trời cũng bao phủ cả người Sion. Dòng chảy của nước và tiếng kêu của các loài chim đến từ một nơi nào đó dường như làm cho anh cảm thấy thoải mái.
Nếu cứ tiếp tục, anh có thể rơi vào giấc ngủ.
Đó là những gì anh nghĩ.
Đó là bởi vì thiếu ngủ? Hay bởi sự hiện diện quái gở của Lucile? Sion chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Anh nhìn lên bầu trời và nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một lát.
Tuy vậy—
“Anh có phải người giấu dango và bắt nạt chị hai? Dừng giấu nữa và giao nó ra đây, nếu không tôi sẽ không quan tâm đến hậu quả thế nào đâu đấy!”
Một người nào đó đột nhiên quát lên với anh ta. Sion vội vã đứng dậy. Và nhìn vào nơi mà tiếng nói phát ra.
Anh nhìn thấy một cô gái khoảng 6, 7 tuổi, nắm tay Ferris và nhìn lại nhìn anh. Cô bé mặc một chiếc váy với nhiều đường diềm trên nó. Cô có mái tóc vàng xinh xắn và một khuôn mặt đẹp trông như cô bé cũng sẽ trở thành một người đẹp trong tương lai.
Cô có một sự hiện diện hơi trẻ con, nhưng ai có thể nói...
Cô gái có lẽ là em gái Ferris hoặc họ hàng thân thuộc? Trong trường hợp đó, chị hai cô ấy vừa nói đến là Ferris, và những gì cô vừa nói...
Sion đã đưa ra một nụ cười gượng gạo.
“Bắt nạt cậu? Ai mà gan thế nhỉ?”
Ferris lờ anh đi.
“Thấy chưa, Iris? Em thấy khuôn mặt hiểm độc đó chưa? Hắn ta ăn rất nhiều mà không cho chị miếng nào, và thậm chí còn tỏ vẻ vô tội ở đó. Em không thể trở nên giống như một tên người lớn ác độc như vậy trong tương lai.”
“Em thấy rồi, em thấy rồi. Iris biết rằng hắn đã giấu dango. Hắn ta đang cầm cái hộp từ cửa hàng dango, phải không? Chị hai? Iris biết tất cả mọi thứ.”
“Iris thật tuyệt vời. Đúng rồi. Hắn ta giật lấy dango của chị và thậm chí còn đe dọa chị, nói rằng nếu chị muốn ăn dango, chị phải giúp anh ta. Em nghĩ thế nào?”
“THẬT LÀ CẶN BÃ!”
“Đúng vậy. Thật là cặn bã. Hắn ta nên làm gì khi muốn hỏi người khác giúp đỡ?”
“Cửa hàng dango Wynnit! Ngay cả một con chó cũng biết làm thế nào để mua!”
Iris trả lời không chút do dự. Ferris vẫn nhìn vô cảm, nhưng dường như hài lòng khi cô gật đầu.
“Thế nào, Sion? Ngay cả một đứa trẻ biết điều đó. Bây giờ, những gì cậu nghĩ rằng cậu nên làm gì?”
Bị đánh bại hoàn toàn bởi sự hợp tác của họ trong một thoáng, Sion thở dài.
“Tôi sẽ đặt một gói kết hợp, được chưa?”
Tuy nhiên Ferris lắc đầu.
“Hai hộp. Ai nói cậu tôi giúp cậu làm những việc lộn xộn như vậy một mình? Nó thực sự quá phiền phức. Iris sẽ giúp nữa. Về cơ bản, những vấn đề mà cậu đang phải đối mặt là những kẻ tấn công, phải không? Sẽ không có đủ người nếu tôi theo dõi hoặc thiết lập một cái gì đó một mình. Vì vậy, Iris, em có sẵn sàng giúp chị không?”
“Un! Em sẽ giúp chị. Thần sẽ giận và bẻ gãy chân tay của em nếu em không nghe lời chị, phải không?”
Sion nhìn Iris, người đang mỉm cười và nở một nụ cười rạng rỡ khi cô nói những lời nực cười như vậy, và không thể không nhún vai,
“Khoan đã, đừng vội vàng thế. Tôi mua 2 hộp kết hợp, nhưng cậu thực sự để cô bé giúp đỡ?”
“Hm? Cậu có vấn đề gì sao?”
“Những gì tôi đang nói là thường có rất nhiều vấn đề, phải không? Đầu tiên, nó quá nguy hiểm để cô nhóc tham gia.”
“Nguy hiểm? ...Hửm.”
Ferris gật đầu, và sau khi suy nghĩ trong im lặng, cô đặt tay lên đầu Iris. Cô nói với Iris, người đang chơi với bàn tay của cô,
“Iris, anh trai cáu kỉnh đó đang đánh giá thấp em.”
“Ah! Thật không? Tại sao?”
“Anh ấy nói rằng em là một đứa con nít ranh chưa bỏ thói tè dầm nữa.”
Ngay lập tức, khuôn mặt Iris hoàn toàn trắng bệch.
“Không thể nào! Là, làaaaaam thế nào anh biết về việc này !?”
“Đó là bởi vì những người xấu thích lấy điểm yếu của người khác để nắm thóp nhất. Nói đi nào, Iris, em muốn làm gì nào? Em sẽ làm gì khi bí mật của em bị bại lộ? “
Ngay lập tức—
Khuôn mặt Iris trở nên cực kỳ tàn ác.
Cô lườm Sion đầy ác cảm.
“Nếu bí mật của em bị người khác biết... Em sẽ giết tất cả bọn chúng.”
“Đúng vậy. Tiến lên!”
“Ừm!”
Ngay lập tức. Iris lao tới Sion với tốc độ tia chớp.
“Khoa...”
Trước khi Sion có thể kết thúc câu nói,
Anh lộn nhào, cố gắng tìm cách tránh né những đòn đánh nhanh như siêu nhân của cô bé khi cô vung đá một quay tròn với chân bé nhỏ của cô. Sau đó anh chặn các cú đấm đến liên tục như thác đổ. Sion nhảy lui lại và giữ khoảng cách của mình với Iris trước khi nhìn vào cô bé.
Ngay trước mắt, anh nhìn thấy Iris, di chuyển một cách nhanh chóng với phản xạ quá nhanh đối với một đứa trẻ nhỏ.
“Không thể nào...”
Sion dường như rên rỉ.
Ferris nói với một giai điệu thường ngày với cậu,
“Thấy thế nào? Có vẻ như Iris đã có thể phóng những đòn tấn công tầm gần vào cậu mà chỉ dựa vào các kỹ thuật cơ thể. Cậu vẫn nghĩ rằng cô ấy không thể giúp đỡ?”
Sion ngay lập tức lắc đầu.
“Tôi thừa nhận thất bại. Vì vậy, Iris xin vui lòng giúp chúng tôi nhé?”
“Ừm. Iris, ngừng chiến đấu. Anh giai cuối cùng có vẻ đã công nhận em là một người trưởng thành.”
“Hả? Thật sao? Iris thực sự, không bao giờ làm ướt giường của cô, anh biết đấy?”
Sion nở một nụ cười ngu ngốc và gật đầu.
“Tôi biết điều đó. Iris là người lớn rồi, phải không?”
Iris lại nở một nụ cười tươi sáng.
“Un!”
Cô gật đầu cứng cỏi.
Ngược lại, Sion không thể không thở dài.
Cô bé vẫn còn non nớt, dễ thương và đáng yêu thực sự tung một cú đá xoay mà có thể đã bị đánh gãy cổ của cậu nếu cô đánh trúng cậu.
Anh đã thực sự ấn tượng.
Con đường anh hướng tới không thể chiến thắng qua mỗi trận đánh. Anh phải có được sự ủng hộ mạnh mẽ thay vì chiến đấu một trận chiến trực tiếp với một kẻ thù mạnh mẽ.
“Vâng, tôi biết rồi... được rồi, bao gồm Tiểu thư Iris, tôi xin phép được giới thiệu bản thân mình? Vì tôi sẽ làm việc với hai người, cho phép tôi giới thiệu một chút về bản thân mình cho hai người...”
Và như vậy, Sion bắt đầu lời giải thích của anh.
Phần 5
Anh sinh ra trong một gia đình quý tộc nổi tiếng nào đó, nhưng một cách bất hợp pháp.
Trong số những người anh em hoặc thậm chí chị em mà anh đã chưa từng gặp mặt, có những người cố gắng để giết anh.
Đầu tiên, là phải điều tra ai là địch.
Anh không bao giờ tiết lộ tất cả mọi thứ ra. Không, anh không thể. Họ là gia tộc Eris. Nó đã được nhắc đến một vài lần, gia tộc Eris là gai tộc phụ trách bảo vệ nhà vua. Làm thế nào anh có thể nêu nguồn gốc của mình với những người như vậy, và thậm chí nói rằng anh có tranh chấp với những người anh em của mình...những đứa con của nhà vua?
Mặc dù Sion là con trai của một vị vua...
Không, không cần thiết để anh để nói điều đó.
Hơn nữa, những người đã gửi cho sát thủ để giết Sion có thể không phải là những người anh em đó. Những anh em đó có lẽ sẽ không làm một điều như vậy? Họ sẽ không bao giờ chạm bàn tay của họ.
Có lẽ người trực tiếp thuê sát thủ là lũ quý tộc người được thôi thúc bởi những người anh em đó...
“Đầu tiên, nếu chúng ta có thể tìm thấy nơi họ ở...”
Khi Sion giải thích điều này, Ferris tiếp tục vẫn vô cảm khi cô đã sử dụng tay trái của mình để chơi với Iris, người đã bám chặt lấy cô ấy thật chặt.
“Sau đó, cậu muốn chúng tôi điều tra này?”
“Có thể chứ?”
“Un. Điều này thực sự khó khăn. Trước tiên, có quá ít thông tin. Tên Sion này người theo đuổi một bí mật đồi bại thậm chí không cho chúng ta biết tên của những quý tộc đó, và nói hắn muốn chúng ta tìm kiếm người mà không biết gì hết. Điều đó là không thể. Nhưng...nếu chị không làm điều này, chị sẽ bị giết bởi anh trai mất... trong trường hợp này...”
Ferris gật đầu.
“Chúng tôi sẽ bắt đầu giám sát cậu từ ngày mai trở đi. Một khi có những người nghi ngờ xung quanh, chúng tôi sẽ theo họ và tìm ra họ là ai. Iris sẽ chịu trách nhiệm về giám sát. Từ ngày mai trở đi, cậu sẽ được theo dõi bởi Iris, không có vấn đề cho dù đó là buổi sáng, buổi chiều hoặc tối, kể cả khi cậu đi vào nhà vệ sinh, khi cậu tắm và khi cậu ngủ …ừm. Nhiệm vụ này là một cơ hội tốt cho Iris học tập. Cô bé có thể hiểu đàn ông giống thú như thế nào... và ý chí tuyệt vọng ở đàn ông quá nhiều sẽ khiến cô ấy trở thành nô lệ suốt đời cho tôi. Fufufu.”
Chẳng biết được Ferris nói đùa hay nghiêm túc khi cô luôn trông thật vô cảm...nhưng Iris nói với Ferris, người đã nói những lời như vậy mà không thay đổi biểu cảm,
“Chị hai, nô lệ này là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, phải không? Iris biết điều đó. Iris là nô lệ của chị hai!”
Iris vẫn là một đứa trẻ khi như những gì cô nói nghe có vẻ rất đáng yêu. Thấy cặp chị em này, Sion không thể không nở một nụ cười gượng gạo.
“Sau đó, làm sao chúng ta kiểm tra điều này bây giờ?”
Và như thế, kế hoạch bắt đầu tiến hành.