2
“Nh-Như thế này hả?”
“Sai rồi, đồ anh hùng đầu đất!”
Theo lẽ thường, Yuria đã có thể đã bật lại bằng một câu nào đó, nhưng chỉ riêng lần này thôi, cô nàng chỉ biết nín thin thít.
Cô đã làm theo từng câu từng từ quỷ vương yêu cầu, song mặc dù món hắn làm ra là súp rau củ trọn vẹn, cô lại một lần nữa làm ra một loại ‘thức ăn’ vô cùng kinh dị.
“Ha… Tạm thời cứ ăn món tôi làm đi. Tôi sẽ đem vứt thứ này.”
“Nhưng ta cũng đã rất cố gắng để làm ra nó mà…”
Trước sự chán nản của Yuria, quỷ vương đáp lại:
“Thế cô có muốn ăn nó không?”
“...Cảm ơn vì bữa ăn.”
Ngay khi từ ‘ăn’ vừa lọt vào tai thì Yuria lập tức nhường ‘thức ăn’ mà cô đã làm và nhào vào ăn súp rau củ của quỷ vương.
Quan sát cách mà người nào đấy dùng bữa, quỷ vương liền không nhịn được mà cất tiếng thở dài.
‘Hình tượng anh hùng của lòng tôi…’
Bằng cách nào đó, mặc dù dùng cùng loại nguyên liệu, công thức và cách làm mà hắn đã áp dụng, bàn tay thần thánh kia đã biến tấu một món ăn tưởng chừng như bình thường thành chất cấm bị nguyền rủa.
“Giờ thì mình nên vứt nó ở đâu đây…”
Khi chôn cất tác phẩm nấu ăn trước đó của Yuria, hắn thấy có cái gì đó phun ra từ dưới mặt đất.
“Chôn cái dòng giống này thêm lần nào nữa chắc mình ‘được’ thần đất ‘ban phước’ đến chết mất…”
Lắc đầu nguầy nguậy, quỷ vương không còn lựa chọn nào khác mà phải lấy một cái bình thủy tinh từ phòng hắn, niêm phong ‘đồ ăn’ mà anh hùng nấu và mở cửa bếp ra sau khi đã xong xuôi.
“Cái ếu gì đây…”
Lại thêm một cảnh tượng đầy hỗn loạn khác. Và đứng giữa cuộc tàn sát ‘đẫm máu’ này chính là Yuria, người đang cười gượng gạo, thè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu vụng về của mình.
“Xin lỗi, ta chỉ đang định rửa chén thôi.”
Crắc
“ĐỒ ANH HÙNG ĐẦN ĐỘNNNNNN!”
Và cuối cùng, quỷ vương đã thực sự điên tiết.