“Hôm nay chúng ta shopping nhiều thứ quá, nhỉ?”
“Ừ, đúng vậy... Em lo cho cân nặng của mình ngày mai quá đi.”
Nay là đêm trước Lễ Giáng Sinh. Tôi cùng Yumi vung tiền xả láng và mua hẳn một bữa tiệc về.
Những thứ chúng tôi không thể tự mình mang đi, chúng tôi bèn cùng nhau vác trong khi nhanh chân trở về nhà.
Ngay khi tôi cảm thấy mồ hôi bắt đầu toát ra ở nơi bàn tay chúng tôi chạm vào nhau, thì chúng tôi cuối cùng đã về tới nhà.
“Chào mừng "anh" trở về, Risa.”
Nói rồi, Yumi mỉm cười. Cô ấy bước qua cửa và hướng ánh mắt về phía tôi.
“Nè, mặc dù chúng ta vừa mới về tới nhà sao Yumi?”
“Ế~? Không được sao...?”
Yumi bĩu môi. Cô ấy muốn làm gì, tôi thừa biết.
“Hehe, được chứ...”
Anh về rồi đây, Yumi.
Tôi nói, trao cho cổ một nụ hôn, hai đôi môi hòa vào nhau.
Sau khi tách ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khóe môi tôi vẽ lên một nụ cười tự nhiên.
“Ta đi tắm trước nhỉ?”
Trong khi chúng tôi rũ bỏ bộ áo khoác, tôi liền hỏi cô ấy. Vì hôm nay là Đêm trước Giáng Sinh, dành tình cảm yêu thương cho người mình yêu là điều hợp tình hợp lý.
“Hmmm... Cơ mà, nếu hai ta vào cùng nhau, thì khỏi ăn tối luôn đấy!”
“Đúng nhỉ...”
Hôm nay là một ngày đặc biệt, và ngày mai lại là Chúa Nhật nữa, nên tôi không rõ khi nào công tắc của mình sẽ được bật lên.
Ngay cả khi bây giờ, Yumi đang quá sức dễ thương, và tôi đang phải kiềm chế ham muốn đè cô ấy xuống.
“Vậy thì, chúng ta ăn tối trước nhé? Ta sẽ ổn thôi kể cả không có tắm, nhưng chẳng mần gì được nếu không có thức ăn đâu, nhỉ?”
“Ừm. Vậy thì em sẽ hâm nóng con gà, okay?”
“Anh phụ một tay!”
Có vẻ là chúng tôi sẽ làm chuyện đó tới tận sáng nếu như tôi không để ý, và đúng vậy, không ăn uống thì quả là, không thể tin được.
Tôi đặt chiếc bánh vào tủ lạnh, lấy đồ uống cùng mấy cái ly và dọn chúng lên.
Trong khi ấy, Yumi làm món salad rau củ đơn giản lấy từ ngăn đựng rau.
Khi chúng tôi bắt đầu sống chung, tài nghệ nấu nướng của tôi chẳng thay đổi gì. Và giờ, Yumi đã giỏi hơn cả tôi rồi.
Ngay khi Yumi sắp xếp đĩa và chuẩn bị thức ăn xong, thì cái lò vi sóng vang lên tiếng bíp.
Không cần bất cứ lời nói nào, chúng tôi hoàn toàn đồng bộ. Ý tôi là, dù gì chúng tôi cũng sống chung được hơn một năm rồi mà.
“Được rồi, ăn thôi!”
Tôi mở chai rượu vang và rót vào hai ly.
Chúng tôi ngồi bên cạnh nhau, trên chiếc ghế sofa, ly rượu vang ở trên tay.
“”Merry Christmas!””
Chúng tôi cất tiếng chúc mừng, cụng ly. Cảm giác khó xử nơi lồng ngực, tôi dán chặt mắt vào Yumi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và, trước khi chúng tôi nhận ra, thì khoảng cách hai bên đã thu ngắn lại... Âm thanh đầu môi hòa quyện, vang vọng trong không gian giữa hai người.
Chúng tôi cùng thưởng thức món gà quay, ngon tuyệt nhỉ? chúng tôi nói với nhau vậy và cười.
Cảm giác thật giống với mọi khi, chỉ là có hơi khác một chút. Bởi vì hôm nay, là một đêm đặc biệt, Yumi thân mật hơn bình thường.
“Nếu ông già Noel tới, chúng ta sẽ hỏi xin gì đây?”
Đột nhiên, Yumi hỏi một câu thật đáng yêu. “Cổ say rồi hửm?” Tôi tự hỏi và trông vào ly của cô ấy, nhưng nó mới giảm đi có đôi chút.
Với tình hình đang diễn ra, cuối cùng chúng tôi có lẽ không thể ăn chiếc bánh kem. Nhưng, chắc như vậy cũng tốt... bởi Yumi ngọt ngào và “ngon” hơn nó nhiều lắm.
“Risa, anh muốn yêu cầu điều gì?”
Những thứ mà tôi đang nghĩ tới quá là xấu hổ đi, thế nên sau khi kìm nén nó xuống bằng rượu vang, tôi chậm rãi mở miệng.
“... Nhẫn, anh muốn nhẫn đính ước, dành cho hai ta.”
Một thời gian ngắn sau khi chúng tôi bắt đầu sống chung, Yumi đã mua cho hai chúng tôi những chiếc đồng hồ đeo tay đính ước. Nhờ đó, thời gian của chúng tôi trở thành một thể và giống nhau.
Nhưng, …tôi bắt đầu muốn có sự minh chứng, rằng chúng tôi thậm chí còn được kết nối với nhau bằng một mối quan hệ sâu sắc và đặc biệt hơn thế nữa kìa.
“Còn em Yumi, em sẽ hỏi xin điều gì?”
“...Cái đó, rằng chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Khuôn mặt Yumi đã trở nên đỏ ửng. Là bởi cô ấy say vì chất cồn, hay bởi những lời do chính mình nói ra? Ẻm xấu hổ a? Tôi tự hỏi.
“Wow… nó gần giống với điều ước dành cho Tanabata nha.”
“Được mà, đúng không? Xì, đừng chọc em nữa...”
Cô ấy đánh nhẹ vào vai tôi, nhưng chỉ có mỗi tình cảm của cổ là được truyền tới thân thể tôi.
‘Ah, em dễ thương quá đi!’ Cảm xúc của tôi sắp sửa tràn ra khỏi lồng ngực rồi.
“Anh, thật sự rất hạnh phúc... Em có nghĩ anh nên làm một điều ước tương tự không nhỉ?”
“Nhưng, em cũng rất muốn nhẫn cho hai ta...”
Ghì chặt, tôi có thể cảm nhận nhiệt lượng của hai người.
Ấm áp bởi tôi đang bật điều hòa, nhưng tôi muốn cảm nhận hơi ấm của Yumi nữa.
Tôi bị hút vào ánh mắt của Yumi khi cô ấy lại gần hơn, chúng tôi môi chạm môi một lần nữa.
Tôi nghĩ mình cũng hơi say, chút chút thôi. Vừa mới nghĩ như vậy, khoảng cách giữa hai người trong chớp mắt đã biến mất.
“Ta thực sự cần phải ăn thức ăn trước khi chúng nguội mất, nhỉ?”
“Dạ, anh nói đúng... Còn chiếc bánh ngọt nữa.”
Như thể tự thuyết phục lấy chính mình, tôi đưa chúng tôi trở lại thế giới nhỏ.
Yumi ăn xong trước tôi một cách bất thường, rồi tựa đầu vào tôi.
Tôi cũng nhanh chóng kết thúc bữa ăn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Yumi đang nũng nịu.
“Anh đi cắt bánh, nên đợi chút nhé, okay?”
“Okay...”
Tôi hôn nhẹ Yumi đang trưng cái mặt cô đơn ra, và hướng tới nhà bếp.
Vì tôi không thấy chuếnh choáng, nên chắc chất cồn chưa ngấm được nhiều lắm.
Tôi cắt chiếc bánh ngọt nhỏ xinh làm hai nửa, đặt lên đĩa cùng hai cây nĩa, sau đó quay trở lại.
Vì tôi thuận tay trái, trong khi Yumi thuận phải, nên việc cùng nhau ăn từ một cái đĩa không phải là điều quá khó khăn, quan trọng hơn cả, là chúng tôi được ở gần nhau.
Khi cô ấy trông thấy nó, cổ liền toe toét cười như thể nhận ra những gì tôi nghĩ.
Và khi tôi ngồi xuống, cô ấy xích lại gần, tới nỗi vai chúng tôi chạm vào nhau.
“Được rồi, cùng ăn nào!”
“... Vâng!”
Trời, ngay cả Yumi giờ cũng khá say rồi. Tôi rót khoảng hai cốc đầy vào ly của chúng tôi và, gần một nửa đã biến mất.
“Rốt cuộc thì chúng ta cũng chẳng thể đi tắm được.” Tôi nghĩ, thầm thở dài. Chà, làm chuyện đó với trang phục thường ngày, vì mùi hương của Yumi nồng hơn, và vì thời gian tôi “lột sạch” cổ khá lâu, tim tôi đang đập thình thịch đây, tôi thật sự thích nó.
Hừm, mình có nên uống cho tới khi không thấy gì khác ngoài Yumi không ta? Chúng tôi nốc sạch hai ly đầy, và tôi tiếp tục rót bất cứ thứ gì còn lại trong chai rượu tới khi hết sạch sành sanh.
Khoảnh khắc tôi dùng nĩa chọc vào chiếc bánh, nó va chạm với cái của Yumi, phát ra tiếng ‘keng.'
Tôi đưa nó lên miệng, cảm giác như hương vị nó khác đi một chút vậy.
Lúc này cảm giác có gì đó như một nụ hôn gián tiếp, má tôi bắt đầu nóng dần. Chắc chắn là vì tôi đã say rồi.
Nhưng, nếu như tim tôi cứ đập ngày một rộn ràng thế này, tôi sẽ thực sự chẳng thấy gì ngoài Yumi mất thôi.
Tôi ăn chiếc bánh, cẩn thận để thời gian của mình không khớp với của Yumi, quét sạch cả hương vị ngọt ngào lẫn cảm xúc của tôi với chai rượu vang buồn vui lẫn lộn.
“Hết òi, hử.”
Tôi chỉ nhận ra khi cô ấy cất lời.
“Yumi, em có kem dính trên mặt kìa.”
“Ể, thật ạ?”
Một miếng bọt kem lớn bất thường dính ngay cạnh miệng của cô ấy. Tôi bèn dùng môi của mình mà xóa nó đi.
“Hnnn... Đó, rồi nhá!”
“Thanks... ah, anh cũng có kìa, Risa?”
Cánh môi Yumi liền chạm vào khóe miệng tôi.
“Yup, em có được nó rồi, nha?”
“Cám ơn em, Yumi.”
Yumi nhướng mắt nhìn tôi, và tôi không thể kiềm ché được nữa rồi.
“Vậy thì, phần thưởng, hôn em đi?”
“... okay, Yumi.”
Nói những lời như vậy, đúng là gian lận mà.
Tôi không thể dừng lại được nữa. Và tất cả là lỗi của Yumi, okela?
...chu, chupu, pichu, reryu... (chẳng có nhẽ mị cũng phải dịch nốt mấy âm thanh này o(TヘTo) )
Một nụ hôn sâu, mãnh liệt, ngọt ngào hơn cả bánh ngọt.
Xúc cảm hai chùng tôi hòa quyện, giọng nói thoát ra ngọt ngào một cách đau đớn (tức là hổn hển a~)
Bên trong khoảng không do đôi môi tạo ra theo bản năng, chia tách khỏi những hơi thở đau đớn, những từ ngữ của Yumi bám chặt lấy tôi.
“Hnnn... Risa, anh đangg thô bạo quááá!”
“... Không được à?”
“Không phải là không thể... nên, cho em nữa đi!?”
Yumi nói, siết chặt lấy quần áo tôi bằng hai tay, cầu xin. Còn tôi cố gắng nói ra bất cứ lý do nhỏ noi nào còn sót lại bên trong cô ấy.
“Lên giường nhé?... Nếu ta làm ở đây, ghế sofa sẽ ướt sũng mất thôi?”
“Được mà... lẹ lên anh?… Em không chịu được nữa đâu...”
Cởi bỏ cặp kính của mình, với những bước chân loạng choạng, Yumi đi thẳng về phía giường.
Nâng đỡ cơ thể, tôi đặt cô ấy ngồi xuống giường và, trừ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ, tôi tắt sạch.
Tôi cũng ngồi xuống, hai người mặt đối mặt, và đến khi mắt chúng tôi đã quen dần với bóng đêm. Chúng tôi trao cho nhau những nụ hôn nồng nhiệt.
“Chúng ta làm gì đây? Chiến tới sáng luôn hở?”
“A... Hổng quan trọng... nên là, nhanh lên anh...”
Tiếng đập thình thịch bên trong lồng ngực, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa mà.
Kể từ bây giờ, đó chính là thời khắc đặc biệt nhất của chúng tôi, chỉ hai chúng tôi mà thôi. Ham muốn cơ thể của nhau, Yumi và tôi, sau đó đã làm tình rất nhiều. :v
---
Cái ảnh này hình như cũng chẳng phải minh họa cơ mà bên Eng có nên mình cũng lấy luôn.
TN: Hai chị gái Yumi và Risa thực ra bằng tuổi nhau. Cơ mà khi đọc mình cá Risa là công, còn Yumi là thụ nên xưng anh-em cho dễ phân biệt, hì >.<
Btw, Merry Christmas!!!